Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu Bùi An thấy nàng khóc là ở bến đò, nàng đánh chết người rồi sợ hãi đến bật khóc, hai mắt đẫm lệ vô cùng đáng thương. Nhưng cảm giác của hắn khi ấy lại khác hoàn toàn với lúc này.

Nàng khóc vì giận thay cho hắn.

Lần cuối cùng hắn được người khác bảo vệ đã là hơn mười năm trước, lúc mà người nhà Bùi gia vẫn còn sống. Sau nhiều năm như vậy, hôm nay lại được trải nghiệm lại điều đó khiến Bùi An cảm thấy khá nhẹ nhõm.

Một tay hắn ôm nàng, bàn tay đặt sau gáy nhẹ nhàng trấn an, động tác vô cùng dịu dàng, khác hoàn toàn với vẻ lạnh lùng trên mặt.

Lời hắn vừa dứt, tri châu đại nhân đang quỳ phía sau bị ánh mặt trời thiêu đốt toát đầy mồ hôi, vừa đưa tay lau trán vội bò dậy chạy nhanh tới quỳ trước mặt Bùi An: "Bùi đại nhân, phu nhân, đều do hạ quan quản giáo không tốt nên mới dạy ra thứ nghiệt tử hỗn hào này, xin đại nhân phu nhân thứ tội, tiểu quan nhất định sẽ dạy dỗ lại nó..."

Bùi An cười, "Ý là lời các ngươi nói đều là lời thật, là ta và phu nhân lấy danh tiếng chèn ép, gây khó dễ cho ngươi?"

Trong lòng tri châu đại nhân nhảy dựng, sợ tới mức liên tục dập đầu, tìm những lời dễ nghe nhất mà nói: "Bùi đại nhận quang minh lỗi lạc, thay bệ hạ phân ưu, một lòng vì dân, ngàn vạn lần đừng để bụng mấy lời hồ ngôn loạn ngữ của nghiệt tử này." Tri châu nói xong liền nhìn về phía nhị nương tử, lạnh giọng mắng: "Còn không mau lăn ra đây nhận lỗi với phu nhân."

Sau khi nhìn thấy phụ thân mình quỳ gối trước Bùi An, nhị nương tử cũng bị dọa sợ rồi. Trong lòng nàng uất ức không chịu nổi, nước mắt cứ thế lăn dài, chậm rì rì đi ra quỳ xuống trước mặt hai người, nhưng cũng không nhìn hay nói lời xin lỗi họ.

Nhớ năm đó Bùi An đến Kiến Khang sống nhờ ở phủ tri châu nàng, cái gì cũng thiếu thốn, mùa đông trong phòng lạnh như hầm băng cũng chẳng có than sưởi ấm, cuộc sống còn tệ hơn cả hạ nhân.

Nàng cảm thấy hắn có nhan sắc, khí độ phi thường, không những không chê hắn nghèo mà còn chủ động đối tốt với hắn. Nàng tới viện tử hắn, cố ý lấy một con diều dụ hắn ra ngoài, nghĩ chỉ cần hắn có thể gỡ diều trên núi giả xuống cho nàng, nàng sẽ đưa than của hạ nhân cho hắn.

Nàng còn cố ý cho nha hoàn đến gõ cửa chỗ hắn, còn báo tên của mình, vậy mà không ngờ hắn chẳng thèm mở cửa, chỉ nói một câu: "Thỉnh cô nương lần sau ra cửa hãy cẩn thận hơn, đừng để đi sai nữa."

Nàng về tức giận mất mấy ngày, thậm chí còn giảm bớt màn thầu của hắn.

Sau khi hắn được thánh sủng, phụ thân muốn leo lên cùng hắn, cố ý tác hợp hai người với nhau, lúc ở tiệc mừng thọ có nói với hắn một câu, "Lại nói, nhị nương tử nhà ta ấy mà, lần đầu gặp đại nhân đã khen. Nó nói Bùi đại nhân khí độ bất phàm, tương lai tất thành châu báu."

Hắn lại bình thản đảo mắt qua, "Nhị nương tử là vị nào?"

Ở cùng một phủ nửa năm trời, chỉ là đi ngang qua thôi cũng đụng mặt không dưới mười lần, vậy mà hắn lại không biết mình là ai.

Hắn dựa vào đâu mà thanh cao, coi thường người khác như vậy.

Bản thân đã tận mắt chứng kiến hắn trong hoàn cảnh khó khăn nhất, nên giờ cho dù hắn đã là quan tam phẩm, là thế tử gia Quốc công phủ thì đối với nhị nương tử, hắn vẫn là tên ăn nhờ ở đậu khi xưa, trời đông giá rét không có than sưởi gặm màn thầu lạnh, hèn mọn nghèo túng không bằng một hạ nhân.

Nhưng hôm nay tận mắt thấy hắn cưới phu nhân, lại nhớ tới những lời miệt thị muội muội đã nói sau lưng mình, "Bùi đại nhân coi trọng nàng sao? Nằm mơ đi..." Trong lòng nàng càng thêm tủi hờn, cảm thấy như bị vũ nhục.

Bùi An cũng có chút ấn tượng với khuôn mặt này, nhưng lại không biết nàng tên là gì, hỏi, "Mắng cái gì, mắng lại lần nữa."

Tri châu đại nhân run lên, "Bùi đại nhân..."

"Ta hỏi ngươi sao?" Bùi An lạnh giọng ngắt lời, ánh mắt sắc lẹm giống hệt như khi nãy Vân Nương trừng tri châu phu nhân.

Tri châu đại nhân lập tức ngậm miệng, nhị nương tử biết rất rõ hắn là người như thế nào, hắn tàn nhẫn độc ác đến mức không ai có thể sánh bằng, ngay cả phụ thân nàng cũng phải quỳ gối dập đầu trước hắn, huống chi là nàng. Sợ hãi trong lòng trào dâng nhưng lại chẳng thể há miệng nói nửa lời. Những lời đó, làm sao có thể nói ra được chứ! Nàng do dự một hồi, nửa chữ cũng không thể rặn ra.

Phơi mình dưới nắng đúng là không dễ chịu, Bùi An che chở người trong lòng, sắc mặt không kiên nhẫn: "Ta hỏi ngươi, ngươi không nghe thấy hay sao?"

Tri châu đại nhân hoảng sợ, nhìn nhị nương tử còn bướng bỉnh ở đó, hắn vội tiến lên tát vào mặt nàng: "Ngươi, thứ nghiệt súc này, còn không mau thỉnh tội với Bùi đại nhân phu nhân."

Nửa khuôn mặt nhị nương tử đỏ bừng, nàng lấy tay che mặt khóc thành tiếng, cuối cùng cũng dập trán xuống đất: "Bùi đại nhân công minh chính nghĩa, lòng dạ rộng lượng. Là ta hồ ngôn loạn ngữ, thỉnh đại nhân phu nhân thứ tội..."

"Bản quan có khoan dung rộng lượng hay không không đến luợt ngươi định đoạt. Bản quan mới nghe tri châu đại nhân nói thời gian gần đây người chết nhiều đến mức nghĩa trang không đủ dùng nhỉ. Bản quan thấy hậu viện này rất phù hợp, chờ lát nữa kéo hết qua đây đi."

Phủ dệ mới xây lấy làm nghĩa trang...

Sắc mặt tri đâu đại nhân trắng bệch.

Nhị nương tử và tri châu phu nhân cũng nằm xoài trên đất.

Vân Nương thấy những người này nhận sai với hắn thì trong lòng cũng dịu đi. Lúc này nàng mới nhận ra hai người ôm nhau giữa thanh thiên bạch nhật vậy thật là không ổn, nàng vọi rời khỏi lòng hắn.

Trên sam bào xanh lơ của hắn còn lưu lại vệt nước mắt của nàng, hắn không để ý, cũng chẳng quản mấy người đang quỳ trên đất, tiến lên giữ tay nàng lại, đi đến chỗ râm mát cạnh hành lang, nghiêng đầu hỏi ý nàng: "Còn ở chỗ này nữa không?"

Vân Nương lắc đầu, hắn kéo người chết đến đây, nàng ở sao được.

Bùi An gật đầu, quay lại phân phó Đồng Nghĩa: "Tìm một trà lâu mặt đường, vị trí tốt nhất, buổi tối chúng ta nghỉ ngơi ở đó, đừng để người khác tới quấy rầy."

Dù sao nàng cũng thích náo nhiệt, ở trà lâu vừa mở cửa là có thể thấy phố xá sầm uất.

"Rõ."

-

Hơn một canh giờ trước hai người mới từ khách điếm dọn đến chính phong viện, ngồi còn chưa nóng mông đã lại lên xe ngựa.

Nhìn tưởng bọn họ chiếm thế thượng phong, nhưng thực tế cũng coi như là bị đuổi ra.

Bánh xe vừa động, Vân Nương ôm tay nải, trong lòng có cảm giác thê lương.

Hiện giờ hắn là quan tam phẩm, quyền to chức trọng, được hoàng thượng thánh sủng. Những người bên ngoài không thích hắn ra mặt như vậy, có thể tưởng tượng ra những ngày tháng trước đây của hắn đã khó khăn đến nhường nào.

Nàng nhìn khuôn mặt rạng ngời của hắn, càng nhìn càng thấy đáng thương.

Từ sau khi phụ mẫu qua đời, nàng cũng chỉ có một mình. Nàng cực kì hiểu cảm giác bị cô lập, cô đơn vô biên. Trong lòng nàng nóng lên, gọi hắn một tiếng: "Lang quân."

Bùi An đang vén mành chú ý đến mấy thứ đồ chơi tung hứng trên đường, định xem những món tốt, chọn ra vài món để dỗ nàng vui vẻ trước.

Về phần tri châu, hắn đã tính toán xong rồi.

Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, còn dám chọc phu nhân của hắn khóc, hắn mà bỏ qua không so đo thì không phải là Bùi An.

Nghe nàng gọi, hắn quay qua dịu dàng đáp: "Sao thế."

"Chờ chuyến này kết thúc, chúng ta lập tức về Lâm An, tổ mẫu mà thấy lang quân nhất định sẽ rất vui, chắc chắn sẽ cho chúng ta tẩy trần."

Người ngoài có thể không thích hắn, nhưng người nhà của hắn, Bùi lão phu nhân Quốc công phủ nhất định là đang trông ngóng hắn trở về. Chờ nàng dâng hương cho ngoại tổ phụ, thực hiện di nguyện của mẫu thân rồi nàng sẽ cùng hắn về Quốc công phủ, sống một cuộc sống tốt đẹp.

Nàng luôn tin rằng sẽ có một ngày, Quốc công phủ sẽ dần vực dậy, rồi sẽ có nhiều người nhớ đến hắn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top