Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ tử giữa đường chạy đi chỗ khác, cả đoàn xe đành dừng lại tìm chỗ râm mát nghỉ ngơi.

Một canh giờ sau mới thấy một con ngựa đang chậm rãi trở về trên con đường đất vàng phía trước, tiểu nương tử trên lưng ngựa rúc vào lồng ngực thiếu niên lang thầm thì ôm nhau cười nói chậm rãi tản bộ, ánh mặt trời bao phủ cả bầu trời phía tây, mang đến cho người ta cảm giác ngày tốt cảnh đẹp, năm tháng bình yên.

Chủ tử hiểu được phong hoa tuyết nguyệt là chuyện tốt, trong lòng Đồng Nghĩa thầm mừng may là Chung phó đường chủ rời đi sớm, nếu không một màn này sẽ làm hắn chói mắt chết mất.

Như lời hắn từng nói: Đều là bạn cùng trang lứa, sao lại có sự khác biệt lớn như vậy.

Cũng đúng, đã tài hoa hơn người rồi, giờ đến cả thê tử cũng không ai bì nổi.

-

Xe ngựa lần nữa xuất phát.

Mặt trời đã ngả về tây, sau khi lên đến nơi cả hai cùng ngồi dưới bóng mát, chạy hơn chục vòng làm Vân Nương có chút mệt mỏi, xe ngựa lắc lư một hồi đã không chịu nổi nữa mà ngủ thiếp đi.

Bùi An xem thiệp mời do tri châu đại nhân Lô Châu sai người mang tới, chợt cảm thấy vai mình chùng xuống, vừa quay đầu lại thấy một cái đầu đầy lông.

Bùi tóc không có quá nhiều trang sức, chỉ cài một cây trâm bạch ngọc, ửng hồng trên mặt còn chưa phai hết, giống như một khối ngọc bội, trắng hồng trong suốt như pha lê.

Bùi An hơi thất thần, tiểu nương tử trước mặt chính là thê tử hắn cưới về.

Đẹp quá.

Nhìn một hồi, ma xui quỷ khiến thế nào Bùi An lại vươn ngón tay ra, chọc nhẹ gò má ửng hồng của nàng.

Thật mềm.

Xúc cảm nơi đầu ngón tay chậm rãi lan tràn đến đáy lòng, ngón tay hắn dừng lại, chợt nhận ra mình đã khác xưa.

Bên cạnh có thêm một người làm bạn.

Bùi An buông tấm thiệp trong tay, bàn tay nhẹ nhàng nâng đầu nàng, cẩn thận để nàng gối đầu lên đùi mình. Thấy nàng đã ngủ say, hắn quay đầu mở cửa sổ, đưa thiệp cho Đồng Nghĩa: "Hồi âm tri châu đại nhân, nói Bùi mỗ ta sẽ chú ý nhiều hơn."

Kiến Khang đại loạn, sau khi bệ hạ biết chuyện khâm phạm bị cướp nhất định sẽ phái người đến thúc giục hắn động thủ, nếu còn kéo dài nữa bệ hạ sẽ nghi ngờ.

Vậy đến Lư Châu đi, vừa lúc cho nàng chơi thêm mấy ngày.

Đồng Nghĩa sửng sốt, không phải chủ tử luôn không thích kết giao với mấy quan viên nịnh bợ đó sao, sao còn ngang nhiên tống tiền...

"Mau đi tìm hai thi thể giống với Phạm Huyền và Lý đại công tử, báo Chung Thanh tới Lư Châu, đợi binh mã của triều đình đến thì hắn lên cướp người, kết thúc sớm đi."

"Rõ."

-

Lư Châu cách đó không xa, trước khi trời tối đã tới cửa thành.

Khi khỏe lại, mấy người xuống xe sớm rời đội ngũ, Vân Nương chưa từng thấy Bùi An khoa trương, lần này như được mở rộng tầm mắt.

Tri châu đại nhân Lư Châu đích thân ra đón ở cửa thành, mấy chục tỳ nữ xếp thành hai hàng, tay cầm đèn lồng chiếu sáng cửa thành như chợ hoa, đoàn người vừa đến, tri châu đại nhân dẫn theo một đám quan viên quỳ xuống hành lễ, "Công nghênh Bùi đại nhân."

Chỉ là một quan tam phẩm lại có thể khiến tri châu đại nhân xuất trận như vậy nhất định không phải là vì quan hàm, mà là vì thực quyền trong tay.

Quan viên tam phẩm thì có rất nhiều, nhưng trong hai năm nay, người có thể thăng liền một lúc bốn cấp, từ thất phẩm lên tam phẩm, chỉ có mình Bùi An. Lư Châu cách Lâm An không xa, hướng đi trong triều thế nào đương nhiên cũng biết rõ ràng.

Ai chẳng biết Bùi An là hồng nhân trước mặt hoàng đế, ai phế ai thăng,chỉ là chuyện một câu.

Vốn dĩ tri châu còn do dự, sợ hắn không vào thành mình sẽ mất đi cơ hội leo lên, nhưng cũng sợ hắn vào thành, mình không đoán được hắn thích thế nào, hầu hạ không tốt lại thành ra trộm gà không được còn mất nắm thóc.

Không ngờ hắn lại đưa tin tước.

Để ý đến mọi người thì tốt, nhưng hắn sợ những kinh quan kia không để ý đến người khác và không nhúng tay vào việc gì.

Cho nên cái gì có thể khoa trương tri châu đều bày ra hết, dân chúng vây kín từ cửa thành tới phủ tri châu, trước cửa phủ cũng có một đám nhân gia đã chờ đợi từ lâu.

So với Kiến Khang, Lô Châu làm ăn cũng không tệ, phủ đệ tri châu không quá thấp kém.

Hai tri châu phủ Kiến Khang không ở trong thành, lần này coi như bù đắp, xe ngựa vừa dừng lại, tri châu đại nhân đã đứng ở trước cửa xe cung kính nói: "Bùi đại nhân, phu nhân , đã đến rồi."

Bùi An quay đầu về phía Vân Nương, đưa tay ra: "Gian giần phu nhân, đi thôi."

Vân Nương:...

Hắn định bất chấp tất cả à?

"Ai da, đây là Bùi đại nhân sao, sớm nghe nói Bùi đại nhân phong tư tuyệt luân, hôm nay vừa gặp, những kiến thức mấy năm nay của hạ quan đúng là uổng phí rồi, trích tiên trên núi Thiên Môn sợ là cũng không hơn được."

Tri châu họ Mã, rất có khiếu ăn nói, quan viên nơi khác một năm tiến kinh một lần để báo cáo công tác, chưa từng gặp qua Bùi An.

Nhìn thấy người xuống xe ngựa, mặt như quan ngọc, khí vũ hiên ngang, ánh mắt sáng ngời, trước đó đã biết hắn xuất thân Trạng nguyên lang cho nên tướng mạo sẽ không tệ, nhưng bây giờ nhìn thấy hắn, người này, đúng là đẹp thật.

Cũng không cần moi hết ruột gan ra tìm từ khen ngợi, ưu thế đã bày sẵn trước mặt, hắn chỉ việc chiếu theo mà khen.

Vân Nương theo sau đi ra, nghe thấy lời nịnh nọt vậy không nhịn được cười, sau khi ra khỏi xe không khỏi liếc nhìn Bùi An một cái.

Trích tiên.

Khen rất đúng.

Nụ cười trộm trên khóe miệng còn chưa phai, lại nghe thấy Mã đại nhân kinh ngạc cảm thán: "Vị này chính là thiếu phu nhân đây ư? Sao trên đời lại có người đẹp thế này cơ chứ, tư sắc này sợ là thần tiên cũng phải ganh ghét ba phần. Hôm nay xem ra hạ quan được mở mang tầm mắt, Bùi đại nhân cùng thiếu phu nhân đúng là trai tài gái sắc, trời đất tác thành."

Vân Nương:...

Bùi An liếc nhìn khuôn mặt cứng đờ của nàng, khẽ cười một tiếng, tiến lên đỡ nàng xuống.

Nam Quốc cái gì cũng thiếu, nhưng văn nhân mặc sĩ lại có thừa, mắng người ba ngày không lặp câu không thành vấn đề, khen người tất nhiên cũng không nói chơi. Lúc tin đồn truyền ở Lâm An, hai người không quen biết nhau, chỉ cảm thấy vô lý, nhưng bây giờ nghe lại thì khác.

Thỉnh thoảng người ta vẫn cần vài lời tâng bốc thế này, nghe cũng thấy dễ chịu.

"Làm phiền Mã đại nhân." Bùi An dắt tay Vân Nương bước vào cổng lớn, tri châu đại nhân cùng đám quan viên hạ nhân theo sát phía sau, "Không phiền, không phiền, Bùi đại nhân tới Lư Châu là phúc phận của bá tánh chúng ta. Bùi đại nhân ngày thường thay bệ hạ phân ưu, hao tâm tốn sức, đường xá lại mệt nhọc, giờ cứ an tâm thoải mái ở đây nghỉ tạm, có gì phân phó cứ giao cho bọn hạ quan."

Bùi An không đáp, bọn quan viên phía sau lại thở phào nhẹ nhõm một hơi. Từ xưa tới nay không có 'gian thần' nào không thích ngập trong vàng son xa hoa.

Huống chi trên dưới triều dã Nam Quốc bây giờ, không có quan viên nào là không xa hoa lãng phí.

"Bùi đại nhân, mời đi bên này." tri châu đại nhân khom người dẫn đường, đưa người đến trước cửa thì dừng bước: "Bùi đại nhân nhìn xem căn phòng này thế nào, cần thêm gì cứ phân phó, các hạ quan khác biết hôm nay Bùi đại nhân tới, cố ý cho người chuẩn bị rượu và đồ ăn nổi danh Lư Châu. Đại nhân và phu nhân xong xuôi, mời đến tiền viện, để hạ quan được tẩy trần cho đại nhân và phu nhân."

Bình thường Bùi An ghét nhất là ứng phó với mấy tên quan viên nịnh bợ kiểu này, quăng tám sào cũng không tới*, ai cũng muốn lôi kéo chút thân thiết, để rồi chính mình lại phải hao tổn tâm sức đi chu toàn. Nếu không phải muốn nàng có thêm hiểu biết, hắn đã ở trong rừng rậm hoang vu hạ doanh trướng qua đêm.

*quăng tám sào cũng không tới: diễn tả mối quan hệ giữa hai bên là xa cách hoặc không liên quan

Trường hợp như vậy, chỉ thân thiết với một người là đủ. Bùi An bảo Vân Nương: "Muộn rồi, nàng nghỉ ngơi trước đi."

Vân Nương gật đầu, hôm nay cưỡi ngựa một hồi cả người nàng đã mệt rã rời, không muốn đi xem náo nhiệt nữa.

Tri châu đại nhân thấy Bùi An đánh giá cao, trên mặt nở nụ cười, vội phân phó mấy vị tỳ nữ phía sau: "Còn không mau vào hầu hạ phu nhân."

-

Vân Nương tưởng hầu hạ giống Thanh Ngọc và Liên Dĩnh, là hầu hạ trà nước, chuẩn bị thức ăn, trải giường chiếu linh tinh.

Nhưng từ sau khi nàng vào phòng, mấy tỳ nữ này cứ luôn vây quanh bên người nàng, hầu trà đấm vai, mang đủ thứ để nàng vui vẻ, "Nô tỳ sống nhiều năm như vậy chưa từng gặp ai tư sắc như phu nhân, thật sự là do phàm nhân đẻ ra sao, chẳng lẽ là thần tiên chuyển thế, hạ phàm tới trải nghiệm nhân gian."

Lời vừa dứt, một nha hoàn bên cạnh cười khanh khách, đút một quả nho đã lột vỏ vào miệng Vân Nương, sau đó xòe tay đặt trước miệng, chờ nàng nhả hạt.

Vân Nương:...

Vân Nương không ngờ còn có kiểu hầu hạ này, hoàn toàn khác với cuộc sống mà nàng đã sống suốt mười sáu năm qua...

Ăn uống xong, nghỉ ngơi một hồi, Vân Nương lại bị mấy nha hoàn này đưa đến tịnh thất.

Trong gian phòng lớn không có thau tắm, chỉ có một hồ nước nóng rải đầy cánh hoa, sương mù lượn lờ, hương hoa bốn phía.

Vân Nương tự nhận thiếu hiểu biết.

Giờ quan viên đều sống xa hoa lãng phí thế này sao, khó trách ai cũng phải chiến đấu đến chết...

Chờ đến khi xiêm y trên người bị lột sạch chỉ còn sót một cái yếm, Vân Nương mới tỉnh táo lại: "Các ngươi lui ra hết đi, ta tự làm."

Chờ tới khi bọn họ đi hết, Thanh Ngọc bị bỏ lại một bên nhanh chóng vén rèm tiến lên, cầm lấy gáo bầu múc nước chậm rãi xối lên vai Vân Nương, ghé sát vào nàng thì thầm: "Chủ tử, nô tỳ cảm thấy có âm mưu."

Vân Nương sửng sốt: "Âm mưu gì?"

"Người nghĩ xem, quan lại tham ô có ai công khai trắng trợn thu bạc bao giờ, toàn là gia quyến hậu viện xuống tay. Tri châu đại nhân này, nhìn tác phong hôm nay là biết đang có mưu đồ với người. Nếu ý chí người không kiên định, chắc chắn sẽ đánh mất chính mình."

Vân Nương nghe không hiểu: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó chủ tử người hưởng thụ hối lộ của người ta, cô gia chúng ta sẽ gặp phiền phức, những cái khác không nói, thanh danh sẽ là thứ bị ảnh hưởng đầu tiên."

Vân Nương cảm thấy Thanh Ngọc suy nghĩ nhiều, "Hắn còn có thanh danh sao?"

Thanh Ngọc:...

Đúng.

Cái danh 'gian thần' đã đủ vang dội rồi.

"Thanh danh là thứ yếu, nếu cô gia lấy ân tình này, sau này chẳng phải trả sao. Ngộ nhỡ tri châu đại nhân sư tử đại khai khẩu*, yêu cầu chuyện gì đó quá đáng, cô gia có đồng ý hay không?"

*sư tử đại khai khẩu: ra điều kiện rất cao.

Vân Nương hoài nghi: "Chỉ là mấy quả nho thôi, có đến mức đó không."

"Sao mà không đến mức, lòng người là rắn nuốt voi*, chúng ta là tam phẩm phu nhân, trường hợp nào mà chưa từng thấy, đừng có tỏ ra chúng ta không biết."

*rắn nuốt voi: ý chỉ sự tham lam, không bao giờ bằng lòng giống như một con rắn cố gắng nuốt một con voi

Vân Nương: Trường hợp này đúng là nàng chưa từng gặp.

Nhưng Thanh Ngọc nói cũng đúng, nợ ân tình khó trả, "Được rồi, về sau ta không ăn nữa."

"Chủ tử anh minh."

Tắm gội xong, Thanh Ngọc vừa đỡ nàng đi ra ngoài, một đám nha hoàn lại bu lại, lúc này Thanh Ngọc chết cũng không đứng yên, muốn cướp bát cơm của nàng, không có cửa đâu.

"Tiểu nương tử lần đầu tới Lư Châu, hôm nay không cần tiểu nương tử vất vả, nào, tới đây ngồi đi, nghỉ ngơi cho tốt." Hai nha hoàn một trái một phải kéo Thanh Ngọc ngồi xuống ghế, "Tiểu nương tử nếm thử quả nho đi, nho này là đại nhân dùng không ít phương pháp vận chuyển từ Tây Vực về, ngày thường phu nhân coi như bảo bối, tiếc không dám ăn... Có phải rất ngọt không."

Mấy quả nhét vào miệng, Thanh Ngọc buộc phải nuốt xuống, một lúc sau mới nói được một câu: "Rất ngọt..."

Vân Nương bên kia đã bị nha hoàn đỡ tới giường, một người xoắn tóc*, một người ngồi xổm bên cạnh bóp chân.

*xoắn tóc: thời cổ đại sau khi gội đầu người ta sẽ xoắn tóc

Mới đầu Vân Nương còn không quen, nhưng đấm bóp một hồi lại cảm thấy hương vị thoải mái xuất hiện.

"Lên trên một tí."

"Đúng rồi, chỗ đó."

"Nhẹ thôi...."

"Đôi tay của tỷ tỷ này ấy mà, đã luyện rất nhiều năm. Không có quan viên phụ nhân nào ở Lư Châu không khen, phu nhân có thấy thoải mái không?"

"Thoải mái." Vân Nương lười biếng trở mình, "Vậy ngươi giúp ta bóp vai, hơi đau."

"Được, ngồi xe ngựa lâu cả người đau nhức, tối nay nô tỳ xoa bóp cho người xong, ngày mai vẫn còn thoải mái...."

Nợ thì nợ, dù sao cũng là 'gian thần phu nhân', trước cứ để nàng trầm mê một chút đã.

-

Tiền viện, Bùi An ngồi ở thượng vị, thần sắc uể oải xem ca vũ bên dưới, ly rượu trước mặt chưa động một ngụm.

"Đây là rượu hoa điêu nổi tiếng Lư Châu ta, sao Bùi đại nhân không nếm thử một ngụm?

"Bản quan không uống rượu."

Tri châu sửng sốt, vội cười một tiếng: "Được rồi, Bùi đại nhân làm gương tốt, không trầm mê tửu sắc, Nam Quốc ta có Bùi đại nhân lương đống*, có thể nói là phúc khí của bệ hạ, là phúc phần của bá tánh..."

*lương đống: có tài, có thể làm nổi việc lớn cho quốc gia

Bùi An không đáp.

"Rồi, vậy hôm nay chúng ta không uống rượu, uống trà đi." Tri châu nói xong quay đầu bảo hạ nhân: "Thỉnh trà."

"Bùi đại nhân không biết, trà đạo này đã thất truyền từ lâu, mấy tháng nay ta vô tình gặp được, cho người tới học, coi như là có duyên với Bùi đại nhân." Tri châu đại nhân nịnh nọt: "Không biết Bùi đại nhân có từng nghe qua Trương gia Lâm An chưa?"

Ánh mắt Bùi An khẽ động.

"Trà nghệ này ban đầu là bí truyền của Trương gia, nghe nói gia chủ Trương gia Trương Trị vì muốn dỗ phu nhân vui nên mỗi ngày đều xay trà, luyện ra được trà đạo. Về sau không biết vì sao phu nhân hắn đột nhiên qua đời, Trương Trị kia cũng điên luôn, cầm dao chém người, miệng toàn lời bậy bạ, trong một đêm đã rơi vào cảnh tan cửa nát nhà. Sau khi Trương gia suy tàn trà nghệ này cũng biến mất, mười năm qua đi, ta mới tìm được một tiểu nhị là người của Trương gia năm đó, dù sao cũng là đồ của chủ tử nhà mình, sợ quấn thân nên không dám lấy ra mưu sinh, chúng ta xem riêng một phen."

"Tiểu nhị đó đâu."

Thấy hắn có hứng thú, tri châu đại nhân cũng vui vẻ, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn về phía cửa nói: "Không cần nữa, chúng ta tới đây."

Tiểu nhị diễn tuyệt kỹ độc môn của Trương gia tại chỗ.

.

Hoa kéo trên mặt trà là một con phượng hoàng sống động.

Trà bách hí Nam Quốc cũng có, nhưng có thể kéo hoa đến như vậy thì ngoại trừ Trương gia ra, không ai làm được.

Nam Quốc có đồ tao nhã như vậy, tri châu đại nhân ra vẻ khoe khoang, tranh công mà nhìn về phía Bùi An: "Bùi đại nhân, thấy thế nào?"

Bùi An bưng chén trà trên bàn lên, nhấp nhẹ một ngụm, bình tĩnh nói: "Bắt lấy."

-

Vân Nương ngủ lúc nào không biết, khi tỉnh lại đã là bình minh.

Quét mắt một vòng quanh phòng không thấy Bùi An.

Thanh Ngọc thấy nàng tỉnh, tiến lên than một tiếng: "Chủ tử đừng tìm, đêm qua cô gia không về, tám phần là ngã vào động bàn tơ, không ra được rồi."

Vân Nương:...

"Có ý gì."

"Đêm qua chủ tử đã tự trải nghiệm một phen rồi còn gì, chẳng lẽ còn không biết là có ý gì. Người là nữ tử, được hầu hạ còn thoải mái dễ chịu đến mức đầu óc choáng váng, huống chi là nam nhân như cô gia."

Vẻ mặt Vân Nương đông cứng lại.

"Chủ tử đừng nhìn ta như vậy, ý chí nô tỳ vẫn luôn vững, nhưng vị tri châu đại nhân này thủ đoạn thật sự rất cao minh, vừa nhìn là biết không phải thứ gì tốt. Hắn khuynh hướng chiếu lệ*, leo lên quyền quý, lòng muông dạ thú. Đêm qua nô tỳ cách sân nhìn ra ngoài, phía trước là một cảnh hoan ca thịnh vũ, náo nhiệt hơn cả chợ đêm. Mới đêm đầu tiên đã đưa chúng ta vào bẫy, mê hoặc chúng ta, bên kia lại đưa cô nương vào lòng cô gia, cũng không biết cô gia có trụ vững hay không, mà đã đến canh giờ này rồi, chắc hơn phân nửa đã bại hoại..."

*khuynh hướng chiếu lệ: là thành ngữ dùng để chỉ một người bề ngoài hành động nhằm đạt được một mục đích nào đó, nhưng thực tế không có sự nỗ lực hay thành tâm thực sự

Vừa dứt lời, ngoài cửa đột nhiên có một bóng người đi vào.

Thanh Ngọc sợ tới mức xoay người, Vân Nương cũng ngẩng đầu nhìn lại.

Bùi An.

Vẫn giống như đêm qua.

Bùi An nhìn thoáng qua hai chủ tớ trước mặt, ánh mắt dừng lại trên người Thanh Ngọc, khóe miệng giật giật, cười như không: "Ai bại hoại?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top