Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi an ủi xong, nàng lại bày tỏ quan điểm của mình: "Người qua đường không có tư cách phán xét lang quân thiện hay ác. Ta chỉ biết, trong mắt ta, lang quân là tốt nhất."

Hắn không phải ác ma, hắn là thái dương trên đỉnh đầu.

Nàng nói xong nhẹ nhàng cầm đầu ngón tay hắn hạ xuống, rồi lần nữa nhìn về phía hoàng hôn.

Mặt trời đã hạ đến đỉnh núi, đỉnh núi giống như một lưỡi dao sắc bén, khoét một lỗ trên quả cầu lửa đang cháy rực, ánh sáng như dung nham tuôn ra, tràn vào rừng rậm. Cả bầu trời tràn ngập ánh sáng, vàng rực và chói lóa.

Nàng chưa bao giờ thấy cảnh mặt trời lặn đẹp như vậy, trong mắt không khỏi lộ ra chút mê đắm.

Trong lòng khẽ thầm thì: "Mẫu thân, người có thấy không, núi sông Nam Quốc đúng như người nói, thật đẹp."

Nàng vẫn còn tựa đầu trên vai hắn, hắn cũng không thèm nhìn cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp trước mặt, ánh mắt chỉ dán chặt vào khuôn mặt nàng, nhìn ánh sáng từ chân trời dần thay đổi trên khuôn mặt nàng. Vẻ đẹp của nàng như tăng thêm một chút, khiến hắn không khỏi tiến lại gần nàng, khi môi hắn cẩn thận chạm vào trán nàng, xúc cảm mềm mại từ môi chạm đến tận đáy lòng. Cảm giác như đã có được thứ mà mình mong muốn khi còn nhỏ, nội tâm vô cùng thoải mái và hài lòng.

Vân Nương đang chăm chú nhìn thì đột nhiên bị hôn lên trán, nụ hôn nhẹ nhàng, không nặng nề nhưng lại có cảm giác dịu dàng không thể giải thích được, nàng tựa đầu vào vai hắn, vô thức rúc vào trong ngực y.

Hắn ngả người ra sau, giơ tay ôm nàng vào lòng, ngón tay vô tình hay cố ý nhéo vào cánh tay nàng, cằm lười biếng hạ xuống, tựa trên tóc nàng.

Suối tóc mềm mại như lụa, mang theo một hương thơm nhàn nhạt chui vào chóp mũi, cảm giác ngột ngạt trong lòng cũng dần tiêu tan rồi biến mất từ khi nào, tâm tình cũng bình tĩnh lại.

Hắn biết nàng muốn dỗ dành hắn, nhưng hắn không ngờ rằng nàng có thể nói những lời như vậy, thậm chí còn nói đúng nỗi lòng hắn.

Ban đầu hắn cưới nàng là vì bị lời đồn dồn đến cùng đường, cảm thấy cưới nàng về cũng chẳng thiệt thòi gì. Nhưng sau một thời gian ở chung, so sánh nàng với Tiêu nương tử thì quả thật là bất ngờ, nàng tốt hơn so với tưởng tượng rất nhiều.

Nàng nhìn như không quan tâm đến chuyện gì nhưng thật ra lại là *đại trí nhược ngu, việc gì cũng nhìn thấu.

*đại trí nhược ngu: là một cụm từ cổ ngữ của Trung Quốc, mang nghĩa chỉ những người tài năng, thông minh nhưng phải lòng tự ti, không bộc lộ sự sắc sảo tinh tế của mình. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là họ kém hay dốt, mà thực sự là vô cùng giỏi và có tài năng. Họ thường chú trọng đến việc tỉ mỉ, thấu hiểu và có sự kiên nhẫn, điềm tĩnh trong việc giải quyết vấn đề. Điều đó giúp cho họ thành công và gây được ấn tượng tốt đẹp với mọi người xung quanh.

Cảm giác này ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn khi hai người ở bên nhau lâu.

Mà thái độ của hắn đối với nàng dường như mỗi nơi đều khác nhau, lúc này trong lòng hắn dâng lên một cảm giác ấm áp kỳ lạ, hắn muốn sống phần đời còn lại của mình cùng người trong vòng tay này.

Vì hắn thực sự muốn dành phần đời còn lại của mình với nàng nên hắn phải bắt đầu lên kế hoạch lại cho những kế hoạch trước đây của mình.

Nàng không thể rơi vào vòng xoáy này như hắn, cũng không thể gánh cái danh không nên gánh như hắn.

Khi đến Giang Lăng, hắn sẽ giao nàng cho Vương Kinh.

Để nàng đi Quả Châu.

Chờ hắn điều tra rõ hết thảy, lấy lại những thứ vốn thuộc về hắn rồi, hắn sẽ đích thân đến Quả Châu đón nàng.

"Đẹp không?" Hắn thấp giọng gọi nàng, ánh mắt lúc này mới hướng về phía ráng chiều vạn dặm.

Trên núi chợt nổi lên một trận gió, cơn gió mát lướt qua khuôn mặt nàng, nàng ngẩng đầu, trong lồng ngực hắn khẽ đáp: "Đẹp!"

"Đẹp thì ngắm nhiều thêm chút." Hiếm khi hắn được tản mạn như vậy, thong thả bồi nàng ngắm hoàng hôn.

Không còn tia nắng, bầu trời trước mặt dần tối, khi hoàng hôn tắt nắng, hắn chạm nhẹ vào cánh tay nàng: "Đưa nàng tới một nơi."

Núi cằn rừng hoang tối lửa tắt đèn, có thể đi đâu?

Vân Nương nghi hoặc, theo hắn đứng dậy, hai người ngồi trên bãi cỏ, lúc đứng dậy trên mông dính cả đống cỏ vụn, Vân Nương duỗi tay phủi cho sạch.

Bùi An là một đại nam nhân, cũng không để ý đến những tiểu tiết như vậy, chỉ nắm lấy vạt áo của mình lắc lắc hai lần rồi đưa tay dắt lấy nàng, nhưng Vân Nương lại đột nhiên nhìn chằm chằm vào mông hắn, nói: "Lang quân, đứng im."

Hắn nhìn nàng vòng ra sau mình, duỗi tay 'phạch phạch' hai tiếng, nàng phủi mông cho hắn, "Lang quân, trên người dính cỏ."

Bùi An:...

Động tác của nàng tuy có hơi chướng tai gai mắt nhưng cũng rất tự nhiên, cũng chỉ có phu thê mới làm như vậy.

Từ khi quen biết tới giờ, cả hai đều cố gắng thể hiện những mặt tốt đẹp của mình với đối phương, tôn trọng và thấu hiểu lẫn nhau, một người làm tốt vai trò phu quân, người kia làm tốt vai trò thê tử, tựa hồ đều cảm thấy nửa kia của mình tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng, đều nỗ lực duy trì mối quan hệ hôn nhân này, nhưng họ chưa bao giờ nghĩ tới tại sao cả hai lại phải duy trì như thế.

Đặc biệt là Bùi An, nếu hắn không muốn thì cũng chỉ là kết hôn thôi, hắn không cần phải đạo đức giả như vậy.

Trong đầu mơ hồ hiện lên một ý nghĩ, Bùi An quay đầu nhìn nàng: "Chuẩn bị xong chưa?"

"Xong rồi." Vân Nương phủi mông cho hắn xong, vừa đứng bên cạnh hắn thì bị hắn nắm tay bước nhanh xuống dồi.

Vừa mới chạy xong, Vân Nương cũng không biết lúc này đội ngũ đang ở đâu.

Hắn dẫn nàng đến chỗ ngựa rồi buông tay: "Một con ngựa là đủ. Cởi dây cương ra, nó sẽ tự biết đường tìm đến Vệ Minh."

Vân Nương khen một câu: "Vậy con ngựa này khá là thông minh đấy."

Bùi An lên ngựa trước, đưa tay ra phía nàng: "Lên đây."

Vân Nương lên ngựa, quay đầu lại nhìn con ngựa kia, nó thực sự nhấc chân, một mình quay lại con đường cũ.

Vân Nương nhớ tới con ngựa của mẫu thân bị tổ mẫu tịch thu, quay đầu lại nhìn hắn, hơi có chút khoe khoang: "Hồi trước mẫu thân ta cũng có một con ngựa, tên là tia chớp."

Hắn cầm dây cương, ôm nàng vào lòng, nghe nàng nói xong, hỏi: "Chạy nhanh không?"

"Có." Vân Nương gật đầu: "Không chỉ chạy nhanh, còn rất thông minh, mỗi lần mẫu thân đưa nó ra ngoài đều không cần dắt, chỉ cần huýt sáo, bất kể nó ở đâu, nửa khắc sau nhất định sẽ xuất hiện." Nàng vừa nói, sắc mặt cũng thay đổi, lộ ra vài phần tiếc nuối, lại thấp giọng: "Chỉ tiếc, sau khi phụ thân mất, ta cùng mẫu thân là người nhà võ tướng, những thứ như ngựa không thể động vào nữa, bị tổ mẫu tịch thu rồi, cũng không biết nó đã bị đưa đi đâu, có chết già hay chưa..."

Nghe ra sự hụt hẫng trong giọng nàng, nội tâm hắn cũng trầm xuống, chẳng qua chỉ là một con ngựa, nàng muốn kiểu gì, hắn đều có thể tìm cho nàng, "Nếu nàng thích, ta tìm cho nàng một con khác."

Nàng không đáp, hình như nghĩ tới gì đó, biểu cảm trên mặt lại thành khoe khoang: "Chờ lang quân tới Quả Châu rồi, ta đi tìm biểu ca của ta, mẫu thân nói ngoại tổ phụ có một mảnh đồi, nuôi toàn ngựa, muốn lấy con nào cũng được, đều là nhất đẳng linh mã. Đến lúc đó ta sẽ xin biểu ca ta một con, cho lang quân."

Bùi An:...

Nàng đúng là muốn cho hắn ăn cơm mềm, hắn cười, dài giọng nói: "Vậy vi phu cảm tạ phu nhân trước nhé."

Nàng hoàn toàn không nghe ra điều gì lạ trong giọng hắn, "Lang quân không cần khách khí, chúng ta là phu thê, không quan trọng cảm tạ hay không."

Hắn cong môi cười, không đáp.

Nàng muốn nuôi, vậy để nàng nuôi.

Vì tránh phiền toái, hắn không nói cho nàng biết ngoại tổ phụ của nàng - Cố Chấn chưa chết. Lúc lâm chung, Phạm đại nhân đã dặn mình đi tìm hắn, chắc chắn hắn đang có âm mưu gì đó bí mật.

Như vậy, chuyện hắn chưa chết, càng ít người biết càng tốt.

Hai người một ngựa, chậm rãi đi trong rừng, xuyên qua bóng đêm tối tăm, khi ánh trăng lên, ánh bạc buông xuống, trong rừng lại có ánh sáng.

Vân Nương không biết hắn muốn đưa mình đi đâu, hai người đi dọc quan đạo, tới một nơi tầm nhìn trống trải, Bùi An lấy từ trong ngực ra một quả đạn lửa, sau khi châm lửa, bắn nó về phía bầu trời sao.

Ngọn lửa bùng lên không khác gì pháo hoa.

Sau khi ánh lửa tắt, không lâu sau, pháo hoa tương tự cũng bắn lên từ ngọn núi đối diện.

Vân Nương biết, hắn đang liên lạc với ai đó.

"Đi thôi." Bùi An nắm dây cương, kéo đầu ngựa, đưa nàng chạy đến hướng đối phương phát tín hiệu. Ngọn núi nhìn thì gần nhưng phải chạy gần nửa canh giờ mới nhìn thấy ngọn lửa phía trước.

Vân Nương vốn tưởng là người của Ngự Sử đài, nhưng càng đến gần lại càng thấy không giống, cho đến khi nghe được giọng điệu cà lơ phất phơ: "Ai da, đây không phải là Bùi đại nhân sao."

Vân Nương:...

Nàng biết thanh âm này, vừa kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy một công tử mặc áo vải thô màu xanh đang đứng dưới gốc cây bên sườn núi.

Nàng nhận ra dáng vẻ lưu manh kia.

Là, tên thổ phỉ đó!

Vân Nương theo bản năng kéo tay Bùi An, giờ là buổi tối, sao hắn... hắn không mang theo người nào, xông vào sào huyệt thổ phỉ.

Bùi An bình tĩnh, siết tay nàng trấn an, lên tiếng với người đối diện: "Chưa chết à."

Vân Nương biết bọn họ cấu kết với nhau, nhưng chỉ cần là giao dịch, rất có khả năng sẽ đổi ý.

Không thể loại trừ khả năng Bùi An sẽ bị những tên thổ phỉ này phản bội, khi hai người đang nói chuyện, Vân Nương nhanh chóng nhặt một hòn đá dưới đất lên, cầm trong lòng bàn tay.

Chung Thanh nhảy từ trên sườn núi xuống, lảo đảo tới trước mặt hai người, chống nạnh, cười nói: "Nếu ta chết, ai sẽ bán mạng cho Bùi đại nhân đây?"

Nói xong, ánh mắt hắn chuyển sang phía Vân Nương, khóe môi cong lên, nhiệt tình chào hỏi: "Chào tẩu tử."

Hôm nay lúc trong xe ngựa, Vân Nương nghe rõ hắn nói muốn cướp người, mí mắt giật giật, trốn ở sau lưng Bùi An.

Bùi An ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Chung Thanh, sắc mặt lạnh lùng: "Ta không ngại thiếu ngươi."

Một kiếm của Bùi An hôm nay suýt lấy mạng hắn rồi, Chung Thanh vẫn còn sợ, lập tức tắt nụ cười, chắp tay chính thức hành lễ: "Thuộc hạ tham kiến đường chủ."

Vân Nương:...

Cái gì? Đường, đường chủ???

"Lấy được đồ chưa?" Bùi An cất bước, dẫn nàng đi đến doanh trướng.

"Mấy năm nay Lư Châu chỉ báo cáo với triều đình ba phần quan bạc, tri châu Mã đại nhân cấu kết thương hộ, tuy kiếm được không ít nhưng phải nói là rất hào phóng, năm cái rương đều là vàng thỏi rực rỡ, nhìn là biết bỏ vốn gốc, còn nhiều hơn cả tiền chúng ta mệt chết mệt sống chạy thuyền một năm, giờ bên ngoài đường chủ đang gặp nhiều phiền toái như vậy, sao không chạy thêm mấy lần nữa để nhanh chóng kiếm chút tiền?"

Chung Thanh nói xong, ba người đã đi tới trước doanh trướng.

"Tham kiến đường chủ."

"Tham kiến đường chủ..."

Đoàn người trước doanh trướng quỳ một gối hành lễ.

"Đây là thê tử của ta." Bùi An xoay người kéo Vân Nương còn đang ngây ngốc ở phía sau ra, nhẹ giọng nói với nàng: "Lại đây, cho bọn hắn nhận mặt."

Người Minh Xuân đường đều đi ám lộ, nhận mặt với bọn hắn cũng coi như nhận thân phận, sau này nếu nàng có chuyện gì cũng có thể tùy ý sử dụng nhân mạch.

"Tham kiến đường chủ phu nhân."

"Tham kiến đường chủ phu nhân..."

Trong Minh Xuân đường đa số là người trong giang hồ, hào sảng dứt khoát, thanh âm vang dội không khỏi làm Vân Nương run lên, bất tri bất giác mà thẳng sống lưng.

Trận chiến này thú vị hơn nhiều so với lúc nàng còn nhỏ, cùng với công tử và tiểu nương tử Vương gia, xem ai làm tổ mẫu.

Bùi An thấy nàng cứng đờ, khom người nắm tay nàng, móc cục đá trong lòng bàn tay nàng ra, xoay người ném xuống đất: "Đều đứng lên đi."

Mọi người chắp tay: "Tạ đường chủ."

Bùi An dắt nàng, mọi người nhường ra hai khối đá sạch sẽ nhất.

Hai người ngồi xuống, mọi người còn lại ngồi chung quanh bốn phía.

Chung Thanh ngồi dưới đất, bên trái Bùi An, tiếp tục lời lúc nãy: "Trên đường có đường chủ, lần này về ta nhất định phải chôn lão Dương Hộ bộ kia trong đống tiền, để xem hắn còn dám nói hắn không có tiền nữa không. Tiền chúng ta kiếm được mấy năm nay đều bị hắn chôn xuống đất hết hay sao ấy? Ngài biết lúc đi hắn cho ta bao nhiêu không? Đi tận hai tháng, nhưng hắn chỉ cho ta..." Chung Thanh giơ hai ngón tay, dí đến trước mặt Bùi An: "Chỉ có từng này thôi."

Ha mươi lượng, hắn ra ngoài mua mấy bầu rượu, còn chưa kịp đánh cược thì hai mươi lượng đã bay sạch rồi.

Bùi An không đồng ý: "Hai lượng còn chưa đủ cho ngươi sao?"

Chung Thanh:...

Khóe miệng Chung Thanh giật giật, cái gì mà hai lượng? Hắn có phải là người không vậy? Xiêm y trên người phu nhân hắn ít cũng hơn hai mươi lượng, hắn không biết xấu hổ hay sao mà nói hai lượng.

Hai lượng cho hai tháng, lại còn bị Trình phu nhân ngược đãi, hắn không sống nổi...

Bùi An nhìn hắn một cái, nói: "Cũng đúng, nghe nói dạo gần đây ngươi toàn ra ngoài mua đồ ăn, gặp ai cũng bảo cơm Trình nương tử nấu khó ăn, cứ chi tiêu như vậy thì hai lượng đúng là không đủ."

Sắc mặt Chung Thanh thay đổi, chỉ là trêu thê tử hắn mấy câu, hắn có cần làm đến mức này không...

Chung Thanh hoảng sợ quay đầu, nhưng người hắn không muốn gặp nhất lúc này vẫn xuất hiện phía sau.

Trình nương tử tay cầm dao phay, người còn chưa đến đã nghe thấy giọng: "Xem ra đúng là trù nghệ của thuộc hạ không tốt, để phó đường chủ chịu đói rồi."

Hắn đã nhai củ cải sống mấy ngày rồi, lần này lại đắc tội nữa, đến củ cải sống cũng chẳng có mà gặm.

Da đầu Chung Thanh tê rần, xoay người cười cười làm lành: "Đường chủ nói đùa, cơm Trình nương tử nấu cực kỳ ngon, chỉ, chỉ cần nấu chín thì cái gì cũng ngon, ta không chê chút nào..."

Trình nương tử trừng mắt liếc hắn một cái, không thèm để ý đến hắn nữa, đi tới trước mặt Bùi An Vân Nương, khom mình hành lễ: "Trình nương tham kiến đường chủ."

Bùi An gật đầu.

Trình nương tử chậm rãi ngước mắt lên, tò mò nhìn Vân Nương trước mặt.

Đột nhiên Vân Nương nhớ ra Trình nương tử là ai, ngày đó Vệ Minh có nói để nàng làm thiếp của Bùi An. Thấy nàng nhìn mình như vậy, Vân Nương cũng đánh giá nàng một phen.

Tuy là quả phụ nhưng thoạt nhìn cũng không đến 30, dung nhan tuyệt sắc, đặc biệt là vẻ ngoài cực kỳ vũ mị.

Vân Nương nắm lấy tay Bùi An, bất giác căng thẳng, kéo tay hắn vào ngực mình.

Hắn cũng từng nói với mình rằng hắn không muốn nạp thiếp.

Bùi An:...

"Vị này chính là phu nhân sao?" Trình nương tử cười với Vân Nương, lại chắp tay nói: "Tham kiến phu nhân."

Vân Nương lễ phép gật đầu.

Trình nương tử đã sớm nghe nói đường chủ cưới một vị tiên nữ mỹ nhân, mỗi lần nhắc tới là Chung phó đường chủ lại tỏ ra ghen tị.

Giờ gặp rồi mới thấy đúng là như vậy.

Rất đẹp.

Trình nương tử liếc nhìn hai người, đây là lần đầu tiên thấy Bùi đại nhân nắm tay tiểu nương tử trước mặt mọi người.

Mấy năm nay hắn cứ như tảng đá, nàng còn tưởng hắn có vấn đề, hóa ra là tiêu chuẩn cao thôi.

Trình nương tử cũng tò mò không biết đường chủ sẽ dỗ thê tử như thế nào, vốn cái thôn này lại chẳng có cửa hàng nào, trong mắt Trình nương tử hiện lên một tia giảo hoạt, cười hỏi Bùi An: "Lần trước đường chủ có mua cho Trình nương mấy hộp phấn, Trình nương rất thích, không biết lần tới đường chủ có thể mang về cho ta thêm mấy hộp không?"

Bùi An ngước mắt nhìn qua.

Trình nương tử chột dạ, không dám nhìn hắn.

Vân Nương:...

Nàng tự nhận là trí nhớ không tốt, nhưng vẫn nhớ rõ trước khi thành thân, hắn gọi nàng lên xe ngựa của hắn, để lừa nàng, hắn đã thề với nàng rằng: "Chưa từng nhận, hoặc là tặng lễ vật cho ai."

Vậy đây là thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top