Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Oanh muốn xông lên, cánh tay lại bị đại công tử Tiêu gia túm chặt kéo trở về, hắn nghiến răng nói: "Ngươi muốn chết sao?"

"Huynh trưởng, Bùi An, đó là Bùi An!" Tiêu Oanh kích động nhìn đại công tử Tiêu gia, hưng phấn nói "Chúng ta được cứu rồi, không cần phải chạy trốn nữa..."

"Ngu xuẩn" Đại công tử Tiêu gia mắng một tiếng, không biết hắn cho nàng ăn bùa mê thuốc lú gì, đến giờ phút này rồi nàng vẫn còn tin hắn.

Hầu phủ đông người, hai người lại đang chạy trốn, bây giờ nàng qua đó có khác gì tự chui đầu vào rọ

Tiêu đại công tử kéo nàng vào mép tường, cảnh cáo: "Ngươi nghe cho rõ đây, ngươi muốn chết nhưng ta thì không. Nơi này không tiện ở lâu, mau đi thôi."

Nói xong, hắn túm Tiêu Oanh lên xe ngựa.

Xe đi càng xa, trong lòng Tiêu Oanh càng hoảng. Nếu bỏ lỡ cơ hội, cả đời này sẽ không gặp lại. Mà hành trình chạy trốn này cũng không biết bao giờ mới kết thúc.

Nàng sinh ra ở Lâm An, nàng không muốn đi đâu hết.

Nàng căng thẳng, trống ngực đập liên hồi, nàng vén mành xe ngựa, đột ngột nhảy ra ngoài.

Nàng không muốn chạy trốn nữa. Cho dù Bùi An không niệm giao tình giữa Quốc Công phủ và Hầu phủ đi chăng nữa, nàng và hắn cùng nhau lớn lên, hắn nhất định sẽ nguyện ý giúp nàng.

Nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần hắn chịu giúp nàng, nói gì nàng cũng nghe.

Tiêu Oanh vừa nhảy khỏi xe ngựa thì lập tức chạy vào một con ngõ nhỏ, Tiêu đại công tử tức đến trắng mặt. Nếu không phải trước khi đi mẫu thân phân phó, hắn cũng chẳng thèm quản nàng.

Tiêu Oanh đi đường vòng quay lại vị trí ban nãy, nhưng trước quầy hàng đã sớm không còn thấy bóng dáng Bùi An và Vân Nương đâu nữa.

Tiêu Oanh tiến lên sốt ruột hỏi chủ quán: "Hai người kia đâu?"

Chủ quán hỏi: "Hai người nào?" Một ngày hắn gặp biết bao nhiêu người

"Một vị công tử rất đẹp, cầm ô..." Tiêu Oanh ngập ngừng miêu tả, nàng không muốn nhắc đến Vân Nương

Tuy hai người mặc đồ vải thô tầm thường nhưng dung mạo xuất chúng, chủ quán rất có ấn tượng: "Ý ngươi nói là đôi phu thê trai tài gái sắc đó sao?" Chủ quán chỉ tay: "Đi bến đò rồi"

Một câu 'trai tài gái sắc' làm sắc mặt Tiêu Oanh trầm xuống, lời cảm ơn còn chưa kịp nói, nàng đã xoay người chạy đi

Chủ quán hừ một tiếng: "Loại người gì đây, không có chút lễ phép nào..."

Nói xong chưa được bao lâu, lại có một vị công tử tới trước mặt, vẫn bộ dạng sốt ruột như thế, thậm chí còn có vài phần tức giận: "Ngươi có nhìn thấy một cô nương khoé mắt có nốt ruồi đen chạy qua đây không?"

Người nọ nhìn hắn một cái, âm dương quái khí nói: "Có nốt ruồi hay không thì ta không để ý, nhưng có người cũng lỗ mãng như ngươi vậy, đuổi theo đôi phu thê ra bến đò rồi."

Nàng thực sự muốn chết mà!

Tiêu đại công tử tức đến nỗi trán nổi gân xanh, chỉ còn cách đuổi theo

Chờ đến khi Tiêu Oanh đuổi đến bến đò, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng Bùi An cùng Vân Nương lên thuyền. Mắt thấy thuyền rời đi, nàng vội vàng quay trái quay phải, gấp gáp chạy tới bên con thuyền nhỏ, "Chèo thuyền đi, ta bao một ngày."

Có tiền muốn làm gì cũng dễ

Lúc Tiêu đại công tử chạy đến, Tiêu Oanh đã trên thuyền nhỏ đuổi theo Bùi An cùng Vân Nương.

"Ngu xuẩn, sống không muốn lại đi tìm chết." Tiêu đại công tử tức giận, đá viên đá dưới chân, cuối cùng vẫn nghiến răng nghiến lợi quay lại nói với người phía sau: "Tìm thuyền."

-

Nghe Bùi An nói đi đến Giang Lăng dừng dừng nghỉ nghỉ phải mất đến 10 ngày, lúc mới lên thuyền còn thấy mới mẻ, ngồi lâu sẽ thành nhàm chán, Vân Nương đã mua không ít đồ giết thời gian.

Lần trước tặng hắn san hô, kết quả gặp phải đồ giả. Đến giờ ngoại trừ khối ngọc bội ra, nàng vẫn chưa tặng thêm gì cho hắn. Dù sao cũng không có gì làm, nàng mua kim chỉ, định khâu cho hắn một chiếc túi tiền.

Kim chỉ đã xỏ xong, nàng ngẩng đầu hỏi Bùi An :"Lang quân thích hình gì?"

Bùi An ngồi trên giường đối diện nàng, nghe nàng nói muốn tặng mình túi tiền thì rất vui, nhưng lúc này lại nhìn thấy cây kim trong tay nàng, cảm thấy cây kim nhọn kia bất cứ lúc nào cũng có thể đâm vào da thịt nàng, lại thay đổi chủ ý: "Thuyền rung lắc, nàng đừng dùng kim, ta không thiếu túi tiền."

Vân Nương không cảm thấy rung lắc gì, nàng dậm chân hai cái xuống tấm ngăn: "Không phải vẫn ổn sao?"

Hắn bị dáng điệu ngây thơ của nàng làm cho bật cười, ánh mắt bất giác trở nên dịu dàng nuông chiều, "Đơn giản là được, đừng để đâm vào tay."

"Không đâu, ta may vá rất giỏi." Nàng khoe khoang một câu: "Lang quân không nói, vậy ta tự quyết định."

Hắn ừ một tiếng, lười nhác dựa trên giường, nhìn nàng khéo léo từng đường kim mũi chỉ xuyên qua, bên tai là tiếng sóng vỗ rì rào, trong khoang thuyền đặc biệt yên tĩnh.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nghiêm túc của nàng, một chút ấm áp trong lòng.

Hắn không nhớ lần cuối cùng có người thêu thùa may vá cho hắn là khi nào

Khi còn nhỏ, mẫu thân và cô cô thường xuyên làm cho hắn, túi tiền nhiều đến mức không dùng hết. Mười năm qua đi, ký ức trong hắn cũng dần trở nên mơ hồ.

Lúc này nàng vùi đầu trong kim chỉ, thật giống với hình ảnh của mẫu thân và cô cô khi xưa

Cảm giác thân thuộc quanh quẩn trong lòng, vừa ấm áp, vừa trớ trêu, làm cho hắn có vài phần lo được lo mất

Hắn nhẹ giọng gọi nàng: "Vân Nương"

"Ừ?" Vân Nương vẫn chăm chú với kim chỉ trong tay, không ngẩng đầu.

"Nếu nàng không gả cho ta thì sao?"

Không gả cho hắn? Vân Nương dừng tay lại một chút: "Thì lúc này đang ngây ngốc sống ở thôn trang." Thấy hắn có phần nhàm chán, nàng vừa may vá, vừa cùng hắn trò chuyện: "Thanh Ngọc còn hù dọa ta, nói ta nếu không đi tìm lang quân thì cả đời này sẽ phải sống ở thôn trang, ngày đêm làm bạn cùng mưa bão, đến khi chết đi sẽ hóa thành bùn, vĩnh viễn không được ra ngoài."

Hai người đã đi tới bước này, chuyện trước kia cũng không có gì phải giấu diếm, ngược lại còn có chút hứng thú.

Hắn cười một tiếng: "Thanh Ngọc này quả là một nha đầu có trái tim tinh tế."

Biết hắn vẫn còn đang suy nghĩ chuyện lần trước, Vân Nương vội nói "Ngày ấy ta tới bến đò truyền tin cho lang quân, là nàng tới chuồng trộm ngựa giúp ta."

Nói như vậy, nha đầu kia cũng không phải tội ác tày trời

Hắn nghĩ lại, lại bắt được một điểm mấu chốt, "Nếu ngày ấy ta không cho người đi tìm nàng, nàng sẽ thế nào?"

Còn có thể thế nào, "Lang quân không tới, Thanh Ngọc cũng tới Quốc Công phủ tìm người."

Điểm này Bùi An đã sớm rõ ràng, biết nàng đã cùng đường, lúc trước hắn nghĩ chung quy lại nàng cũng chỉ là một cô nương, không thể để cho nàng chủ động được, nên chính mình mới đi trước một bước, hiển nhiên, trong lòng hắn cũng không thực sự muốn hỏi những thứ này.

"Nếu không có mấy lời đồn đại đó, nàng có gả cho ta không?" Hắn hỏi xong cũng tự cảm thấy dư thừa. Không có mấy lời đồn đại đó, bọn họ sao có thể có hôm nay.

Vân Nương cũng có chút ngốc, nếu không có lời đồn, bọn họ hẳn là còn không quen biết nhau.

Không đợi nàng trả lời, hắn lại nói: "Nếu không có lời đồn, nàng sẽ gả cho Hình Phong, cùng hắn phiêu bạt, phu xướng phụ tùy, cầm sắt hòa minh." Đột nhiên hắn cảm thấy khó chịu, rõ ràng biết mình như vậy là không nói lý, nhưng lại không thể ngừng suy nghĩ, nói còn chưa đủ, lại nói thêm: "Nàng sẽ trở thành thê tử của hắn, nàng cũng sẽ thêu túi tiền cho hắn, cùng hắn đồng cam cộng khổ."

Càng nói càng vô lý, đầu như muốn nổ tung

Hắn bị sao thế này

Vân Nương: "..."

Nàng ngẩn người, giương mắt nhìn hắn, cũng không hiểu tại sao tự nhiên hắn lại nhắc tới Hình Phong. Nhưng những điều hắn vừa nói đều không xảy ra, nàng khẽ cười: "Đây không phải là duyên phận sao, ông trời nói ta và lang quân phải thành thân. Giờ ta chỉ biết chàng là phu quân của ta, sau này ta cũng chỉ đối tốt với một mình chàng."

Hắn nghe nàng nói vậy, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn, chỉ là không đủ để xua tan hết bực bội.

Chính hắn cũng không biết hắn muốn nghe nàng nói gì, giống như giữa mùa hè oi ả gặp được một cơn gió mát, muốn ngẩng đầu cảm nhận lại vội trôi qua mất

Hắn không đáp, cũng không quấy rầy nàng nữa

Hắn rầu rĩ ngồi một lúc, lại nhìn qua phía túi tiền nàng đang thêu, trên mặt vải đã thành hình, có vẻ là một chữ 'an'

Nàng thấy hắn nhìn, giải thích nói: "Lang quân an, thêm chữ 'ninh' của ta, ghép lại là an bình, ngụ ý rất tốt, ta thêu nó lên trên túi tiền, người ngoài nhìn chỉ biết ý nghĩa của mặt chữ, nhưng hàm ý bên trong chỉ có ta và lang quân hiểu."

Hắn nghe thanh âm nàng nhảy nhót, lại thêm nét mừng thầm hiện lên trên mặt nàng, trong lòng rốt cuộc cũng dễ chịu hơn một chút.

Hắn cảm thấy không tồi, gật đầu, nhưng lại nhanh ý thức lại, nói: "Hình Phong có nhìn ra không?"

Vân Nương: "..."

Nàng nhìn hắn, cũng không biết có nên tiếp tục nữa hay không, "Vậy, không thêu nữa."

Sao có thể không thêu nữa, hắn nói: "Thêu đi, ta thích." Hình Phong nhìn ra càng tốt, để hắn sớm chết tâm.

Vừa dứt lời, ván cửa bên cạnh người vang lên tiếng gõ. Bùi An nhìn qua, "Vào đi."

Người bên ngoài đẩy cửa, bẩm báo: "Đường chủ, đằng sau có một con thuyền nhỏ, từ bến đò đến giờ vẫn luôn đi theo chúng ta..."

Sắc mặt Bùi An đột nhiên thay đổi, khác hoàn toàn lúc nãy: "Đi xem xem là người ở đâu." Hắn bí ẩn như vậy, đám người triều đình kia không thể nhanh như vậy đã tìm thấy chứ.

"Tuân lệnh" người nọ đi ra ngoài, mười lăm phút sau trở về, mang theo tin tức: "Là một vị tiểu nương tử, nói tên là Tiêu Oanh, muốn gặp đường chủ."

Bùi An: "..."

Tiêu Oanh?

Không phải hầu phủ bị xét nhà sao? Sao nàng có thể chạy tới tận đây? Có nàng vậy nhất định sẽ có người khác, bởi không có khả năng nàng chạy một mình được.

Hoàng đế này đúng là đồ vô dụng, có trò chơi khăm này thôi mà cũng không làm được

Hắn còn đang mải suy nghĩ, quay đầu lại lại thấy Vân Nương ngừng tay, chăm chú nhìn hắn.

Hắn xuống giường, cúi người xỏ ủng: "Nàng nghỉ ngơi chút đi, ta đi xem."

Vừa ra khoang thuyền, sắc mặt Bùi An trầm xuống, đi theo đám người Minh Xuân Đường ra phía sau, liếc mắt một cái đã thấy cách đó không xa có hai con thuyền nhỏ

Tiêu Oanh đuổi theo hắn cả nửa ngày rốt cuộc cũng thấy được người, nàng vẫy tay gọi lớn "Bùi lang..." Hắn nheo mắt, tầm mắt lướt qua nàng, nhìn về chiếc thuyền phía sau cùng, một lát sau, phân phó nói: "Đưa nàng lên đi."

"Rõ."

Thuyền lớn dừng ở giữa sông, hai con thuyền nhỏ nhanh chóng đến gần.

Người của Minh Xuân Đường hạ thang gỗ, Tiêu Oanh lập tức leo lên, Tiêu đại công tử theo sau nàng, hai mắt giận đỏ, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng

Nhớ lại lời phụ thân cho người phân phó trước khi đi: "Nếu có thể tránh được Bùi An thì tránh đi, nhỡ có bất đắc dĩ gặp phải thì nói chuyện năm đó cho hắn, giữ cho mình một mạng." Tiêu đại công tử cố gắng bình tĩnh, phân phó người "Lên thuyền."

Tiêu Oanh vừa lên thuyền đã khóc như lê hoa đái vũ, như muốn nhào vào ngực Bùi An, "Bùi lang..."

Bùi An đưa mắt ra hiệu, người phía dưới tiến lên duỗi tay chắn trước mặt nàng

Tiêu Oanh bị cản lại, ngẩng đầu nhìn về phía hắn: "Bùi lang, vất vả lắm ta mới tìm được chàng."

"Hầu phủ coi thường thánh uy, tự tiện cướp khâm phạm, bản quan nghe không nhầm thì hầu phủ hiện giờ đã bị xét nhà, nam đinh đưa tới đại lao giam giữ chờ xử lý, nữ đinh đưa đi giáo hóa. Bây giờ bản quan lại gặp đại công tử cùng đại tiểu thư hầu phủ ở đây, không biết có phải hai vị chạy trốn không?"

Thái độ hắn lạnh nhạt, trên mặt không có chút lưu tình, Tiêu Oanh lạnh cả người, khóc đến thương tâm: "Bùi lang, ta không muốn trốn, ta nghe chàng hết, chúng ta cùng nhau lớn lên, chàng giúp ta..."

Hắn cười: "Tiêu nương tử quá đề cao bản quan rồi, khâm phạm của triều đình, bản quan giúp thế nào được? Chẳng lẽ muốn bản quan học theo Hầu phủ các người, coi thường thánh uy?"

Hắn thật sự mặc kệ mình sao

sắc mặt Tiêu oanh tái nhợt, trước kia dù như thế nào hắn cũng không bao giờ vô tình như vậy, từ khi nào hắn đã thay đổi rồi. Phải, từ khi gặp gỡ tiện nhân Vương gia kia, hắn đã thay đổi...

Nếu là ngày xưa, nàng nhất định sẽ mắng hắn là bị hồ ly câu hồn. Nhưng hiện giờ nàng đã ở bước đường này rồi, cũng đã biết thế nào là hiện thực, hạ mình cầu xin hắn: "Bùi lang, ta muốn đi theo chàng..."

Có ý tứ gì, thật rõ ràng.

Bùi An liếc nhìn nước mắt trên mặt nàng, dù sao cũng là người xưa, hắn thật sự không muốn giết nàng: "Người đâu, kéo xuống, đưa về Lâm An."

Tiêu Oanh như sét đánh ngang tai, chết trân tại chỗ, nàng đã ti tiện đến mức cầu xin hắn, hắn vẫn không chịu giúp nàng sao....

Mắt thấy hai người sắp bị giải xuống, Tiêu đại công tử cuống quýt "Bùi đại nhân chậm đã, tại hạ có một chuyện muốn bẩm báo."

Bùi An dừng bước xoay người.

Khi còn ở Lâm An, Tiêu đại công tử hận hắn thấu xương, hận không thể cho hắn thiên đao vạn quả, nhưng bây giờ hầu phủ gặp nạn, nếu hắn không thức thời thì chỉ có một kết cục. Cho dù có hận thấu trời thì cũng phải nhịn, Tiêu đại công tử nhìn hắn, nói: "Việc này liên quan đến Lệnh tôn đại nhân, không nên để người khác nghe được"

Bùi An lạnh lùng, một lát sau mới nhấc bước, đứng cách hắn ba bước xa: "Tất cả lui xuống."

Khi không còn ai, Tiêu đại công tử mới nói: "Hầu phủ xảy ra chuyện gì, trong lòng Bùi đại nhân rõ ràng. Ta không xin gì nhiều, chỉ cầu Bùi đại nhân cho ta và muội muội một con đường sống."

Bùi An trầm tĩnh, "Nói đi."

-

Tiêu Oanh là ai, Vân Nương sao có thể không biết. Nàng là thanh mai trúc mã của Bùi An, hai người bọn họ thiếu chút nữa là thành thân.

Chẳng phải Hầu phủ gặp chuyện sao, nàng chạy tới đây nương nhờ tình lang cũ cũng là chuyện dễ hiểu.

Ngày xưa đối với Tiêu Oanh, nàng hoàn toàn không để trong lòng. Nàng cảm thấy bản thân hoàn toàn có thể nắm chắc thắng lợi, bởi Bùi An có thể buông bỏ nàng để cầu hôn mình, có thể nhìn ra rõ ràng chàng không có chút tình nghĩa nào với nàng.

Nhưng bây giờ không giống như vậy.

Hầu phủ ngã ngựa, Tiêu Oanh không có nơi để đi, cho dù hắn có vô tình nhưng cũng sẽ không thể mặc kệ nàng tự sinh tự diệt, giống như nàng và Hình Phong...

Tưởng tượng như vậy, tâm tư nàng không yên, nàng đặt khung thêu trong tay lên giường, đứng dậy đi ra ngoài...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top