Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by: Dẻo Dẹo

Đến sau giờ Ngọ, gió trên khoang thuyền rất lớn.
Bùi An đưa lưng về phía bên này, đứng ở trước mặt Tiêu đại công tử, gió thoáng qua làm y bào hắn khẽ phớt lên, người thì vẫn bất động.
Tiêu đại công tử lấy một quyển sách từ trong tay áo đưa cho hắn: "Đây là bản giản lược hồ sơ ghi chép nội vụ năm đó, Bùi đại nhân đọc qua sẽ hiểu tất cả."
Hai năm này, oai danh bên ngoài của hắn, từ một giám sát sử đi đến vị trí đại phu Ngự Sử Đài, muốn gì cũng có, nhưng quả thật đồ từ bộ nội vụ lại khó đến tay.
Hoàng đế rất nghi ngờ, hắn sợ sẽ đánh rắn động cỏ.
Hiện giờ Tiêu đại công tử đưa đồ vật này đến tận tay hắn, đối với hắn mà nói thì quả thật chính là bảo bối.
Hồ sơ là vào mồng tám tháng mười năm trước, ghi lại cuộc sống và sinh hoạt hằng ngày của hoàng thượng và tiên hoàng hậu Bùi thị.
Vào giờ thìn, Bùi phu nhân ở Phủ Quốc Công mang theo thế tử tiến cung gặp hoàng hậu Bùi thị. Cùng nhau dùng bữa, cuối trưa, người trong hậu cung xảy ra tranh chấp nên Bùi thị rời bàn giữa chừng.
Đến giờ Mùi, hoàng hậu Bùi thị trở về, đuổi hết tất cả cung nhân.
Giờ thân một khắc, Bùi phu nhân xuất cung, hoàng hậu Bùi thị uống thuốc độc, tuyên triệu thái y. Tờ mờ sáng, tiên hoàng hậu Bùi thị hoàn toàn không phải nhiễm bệnh mà chết.
Ánh mắt Bùi An dần lạnh đi, đoạn hồi ức rõ ràng vốn khắc sâu trong đầu lại lần nữa hiện ra.
Ngày hôm ấy cũng là ngày cảnh sắc tươi đẹp, cô cô vừa đi, hắn và mẫu thân dùng bữa, không qua bao lâu, mẫu thân nói choáng váng đầu, cung nhân đỡ bà lên giường nghỉ ngơi.
Xưa nay mẫu thân và cô cô quan hệ thân thiết, đây cũng không phải lần đầu bà nghỉ ngơi trong cung.
Sau khi sắp xếp cho mẫu thân, cung nhân đến dỗ hắn: "Phu nhân phải nghỉ ngơi, không phải trước kia thế tử gia nói muốn xem hãn huyết bảo mã sao? Nương nương cố ý thỉnh cầu bệ hạ một con, nô tỳ đưa người đi xem nhé?"
Hắn vô cùng vui vẻ, sau khi trở về, đi vào phòng thì thấy đống lộn xộn.
Cô cô đã trở lại, sắc mặt trắng bệch ngồi dưới đất, mẫu thân ngồi bên cạnh bà ấy, hai mắt vô thần, người như mất hồn, không hề có sức sống.
Hắn bị doạ sợ đến mức đi lên lay cô cô, sau đó lại ôm lấy cánh tay của mẫu thân, hỏi: "Mẫu thân, sao vậy?"
Một lúc lâu sau, mẫu thân mới mở miệng, khó khăn kéo khoé môi về phía hắn: "Cô cô của con cãi nhau với người khác nên buồn bực, ta cũng mệt rồi, chúng ta đi thôi."
Trên đường trở về, trên lưng ngựa mẫu thân đột nhiên ôm chặt hắn vào lòng, hắn có thể cảm nhận được cơ thể bà run rẩy, hắn sợ hãi gọi mấy tiếng mẫu thân, nhưng bà chỉ nói một câu với hắn: "An ca nhi, phải ngoan."
Ngày hôm sau, trong cung bỗng truyền ra tin cô cô nhiễm bệnh khó chữa, không có cách trị nên qua đời.
Cũng cùng lúc đó, mẫu thân tự sát ở trong phòng, phụ thân phong toả tin tức. Đến hoàng cung một chuyến, khi trở về thì đóng cửa không gặp ai, ngày tiếp đó thì đốt lửa thiêu viện, cùng bồi táng với mẫu thân.
Rốt cuộc tất cả là tại sao, Bùi An mười tuổi năm ấy bắt đầu tra. Không phải hắn chưa từng nghi ngờ, nhưng nghi ngờ như vậy làm hắn không dám nghĩ, hắn tình nguyện tin tưởng tất cả đều là giả, nhất định còn có khả năng khác.
Nhưng mà ánh mắt hắn từ từ đi xuống, phía dưới có một hàng chữ viết vô cùng rõ ràng: Mồng tám tháng tám, giờ Mùi, Huệ Khang đế bãi giá Vĩnh Ninh Cung.
Đều trong lòng sợ nhất cuối cùng cũng đến, không cho phép hắn trốn chạy chân tướng, nhéo lục phũ ngũ tạng hắn. Hận thù cùng phẫn nộ hòa vào máu, thiêu lồng ngực hắn đau đớn.
Đi Giang Lăng, gặp Trương Trị làm gì. Hắn không cần chứng thực bất cứ thứ gì nữa, bằng chứng sờ sờ trước mặt, hắn còn chờ cái gì nữa đây.
Tên cẩu Triệu Đào kia, phải chết.
Sống thêm một ngày, mối hận trong lòng hắn càng khó tiêu tan.
Tiêu đại công tử thấy năm đầu ngón tay hắn nắm chặt hồ sơ, sương mù hiện ra trong mắt, con ngươi đỏ sẫm như máu, biết hắn đã rõ ràng, lại nói theo những gì phụ thân đã dặn: "Phía sau cổ của đương kim hoàng hậu Ôn thị có một cái bớt phượng hoàng, phụ thân bảo tại hạ truyền một câu đến Bùi đại nhân, nói Bùi đại nhân từ trước đến nay thông minh, chớ để đứng sai phái, làm cho lệnh tôn lệnh đường lạnh tâm."
Hồ sơ là năm đó Tiêu Hầu gia liều chết mang từ trong cung ra, giữ đến bây giờ. Gần vua như gần cọp, coi như là một tràng gièm pha và nhược điểm của Huệ Khang Đế hắn.
Hiện giờ, hồ sơ rơi vào tay Bùi An, mẫu thân chịu nhục, cả nhà năm mạng người đều huyết hải thâm thù như vậy, hắn còn có thể bán mạng cho hoàng đế nữa sao?
Bùi An làm phản thì đó là ngày Hầu phủ của hắn Đông Sơn tái khởi.
Gió sông nổi lên, sóng cao mười thước, nước sông cuồn cuộn pha lẫn tiến gió. Cách quá xa nên Vân Nương không nghe thấy hai người nói gì, chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn như khom một chút.

Nàng cũng không sợ bị người khác nhìn thấy, vén váy bước ra ngoài, vừa ra khoang thuyền đã thấy Tiêu Oanh trước mặt. Nàng ta lấy một con dao từ trong áo ra, điên cuồng chạy về phía Bùi An.
Sau khi biết hắn không muốn cưới mình, Tiêu Oanh hoàn toàn tuyệt vọng, giữ lại một mạng cũng chẳng ích gì, cho dù còn chút hơi tàn nàng cũng sẽ không sống hèn mọn.
Nếu đã vậy thì cùng chết đi.
Bùi An vẫn còn đứng ở phía trước, dường như không phát hiện ra bất thường. Vân Nương biến sắc, hô lên: "Lang quân cẩn thận." Nàng xông lên trước ngăn cản.
Tiêu Oanh nghe thấy giọng nàng, đột nhiên quay đầu lại, trong mắt bỗng tràn ra sự hưng phấn, nàng ta cầm dao lao về phía Vân Nương, hiển nhiên người đã điên rồi. Gió quá lớn làm thân thuyền lắc lư, mọi người không kịp tiến lên, dao nhỏ trong tay Tiêu Oanh đã đâm về phía Vân Nương.

Vân Nương mạnh mẽ lao về phía sau, dưới tình thế cấp bách, nàng bắt được cuộn dây thừng trên bao tải bên cạnh, ném về phía Tiêu Oanh.

Dao của Tiêu Oanh còn chưa đâm trúng Vân Nương, sau lưng đã có một con dao khác đâm vào lưng nàng ta, đau đớn thấu tim, kéo lấy từng tấc thịt của nàng.

Là Bùi An.

Nàng ta tuyệt vọng cười, biết mình không sống nổi, dùng hết sức lực cuối cùng nhào về phía Vân Nương, kéo người cùng ngã xuống sông.

Hắn thích Vân Nương phải không? Vậy nàng sẽ khiến hắn vĩnh viễn không có được Vân Nương.

Dựa vào đâu mà một kẻ bội tình bạc nghĩa, một người vô liêm sỉ cướp lang quân người khác lại được ở bên nhau như hình với bóng.

Nàng ta không cam lòng!

Người Minh Xuân Đường bị Bùi An cho lui, sự chú ý của họ đều đặt trên người Tiêu đại công tử, không để ý Tiêu Oanh. Bùi An bị tập hồ sơ trong tay làm phân tâm. Khi nhận ra thì đã nghe thấy giọng Vân Nương.

Hắn nhìn Tiêu Oanh cầm dao xông tới nàng, trái tim đột nhiên nhảy thịch, mắt hiện ra tia lạnh, dao trong tay nhanh phóng ra, đâm vào lưng Tiêu Oanh.
Hắn vẫn chậm một bước.
Thấy bóng dáng ấy biến mất trên mạn thuyền, nỗi sợ hãi quen thuộc ập đến, đầu óc như trống rỗng, hắn không do dự nhảy xuống.
Ở đây dòng chảy xiết, người vừa rơi xuống chớp mắt đã không thấy bóng dáng, mọi thứ diễn ra quá nhanh. Người Minh Xuân Đường tới vây bắt Tiêu đại công tử, có mấy người cũng nhảy xuống để cứu người.
-
Vân Nương không biết bơi, rơi xuống nước liền chìm xuống, cảm giác ngạt thở từ bốn phương tám hướng truyền đến. Nàng vất vả đẩy Tiêu Oanh ra, lại bị một dòng nước chảy xiết cuốn lấy cuộn mấy vòng.
Nước sông không ngừng xộc vào mũi miệng, hoàn toàn không thể thở được, lục phủ ngũ tạng như muốn nổ tung. Nàng cố gắng đạp nước một phen, ánh sáng trước mắt càng ngày càng yếu đi.
Cả người dần vô lực, từ từ mất đi ý thức.
Nàng không muốn chết.
Nếu chết như vậy, có phải quá vội hay không, ít nhất cũng phải để cho nàng để lại một câu di ngôn cuối cùng chứ.
Nàng còn chưa kịp nói gì mà.
Cha nương đã không còn, nhiều nhất nàng chỉ có thể để lại cho Thanh Ngọc một câu: "Sau này chủ tử không sủng, ngàn vạn lần phải cẩn thận miệng lưỡi."
Còn ai nữa?
Chỉ còn Bùi An.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu nàng dường như chỉ còn mỗi hắn.
Túi tiền nàng còn chưa kịp thêu xong, sớm biết vậy nàng nên lên thuyền sớm hơn, thêu xong đưa cho hắn rồi mới chết. Nhưng như thế nàng cũng sẽ không gặp được Tiêu nương tử, cũng sẽ không chết.
Nói gì cũng vô dụng.
Nàng sắp chết.
Đáy lòng đột nhiên trào ra một chút tiếc hận vô hạn, nàng mới đi cùng hắn nửa quãng đường, còn chưa đến Giang Lăng, nàng còn chưa nhìn hắn lật đổ hoàng đế ra sao...
Ngẫm lại, di ngôn nhiều lắm, mà cũng không thể gọi là di ngôn được, mà là oán niệm.
Nàng chết oan uổng đột ngột như vậy, hắn có đau lòng không?
Hẳn là sẽ đau lòng, mấy ngày này họ ở chung hoà thuận thân thiết, hắn giống như cũng rất hài lòng với nàng. Dù sao nàng vừa đẹp vừa ân cần, tiểu nương tử như nàng thật sự rất khó tìm...
Bóng tối vô tận nuốt chửng nàng, tất cả "oán niệm" líu lo trong đầu nàng đột ngột tan biến.
Không biết đã qua bao lâu, nàng chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhói, cổ họng cũng nhức dữ dội, lúc đó miệng mũi dường như không còn nước sông mãnh liệt tràn vào nữa, nàng vội há miệng, hít lấy không khí còn thiếu.
Thở dốc một lúc lâu, nàng giữ yết hầu, cả người cuộn lại. Mở mắt ra nhìn, như không thấy gì.
Sắc trời mờ mịt một mảnh, trước mắt đều là cỏ lau cao hơn người.
Đây là Cửu U sao?
Còn không đợi nàng cẩn thận tìm hiểu, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói khàn khàn lo lắng: "Nàng tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?"
Nàng ngạc nhiên quay đầu, chỉ thấy sắc mặt của Bùi An tái nhợt như sáp, không khác gì hắc bạch vô thường dẫn hồn phách dưới âm phủ.
Sao hắn cũng chết rồi?
Sau hốt hoảng, lòng nàng không khỏi đau xót: "Lang quân, sao chàng cũng đến rồi? Là đại công tử Tiêu gia kia đẩy chàng xuống sao?"
Hắn lợi hại như thế, không thể như thế.
Vừa hỏi xong, người lập tức bị kéo vào lòng. Hai cánh tay của Bùi An gắt gao ôm lấy nàng, một cái ôm thật chặt.
Ban đầu Vân Nương chỉ hy vọng hắn có thể báo thù cho mình, nhưng bây giờ thì hay rồi, đều xuống cả.
Nàng có chút không cam lòng: "Lang quân anh minh một đời, một thân bản lĩnh, quan phỉ hanh thông. Ngoài sáng là thái y ngự sử đài, uy phong hiển hách, trong tối lại là đường chủ của Minh Xuân đường, không gì không làm được, nhân vật nào cũng không sợ, người như vậy sao có thể bị hai gậy xử lý được đây, chết cũng quá nghẹn khuất rồi."
Nàng nói nghẹn khuất là nghẹn khuất thật, nước mắt rơi xuống, không phải vì mình đoản mệnh mà là vì thương tiếc cho Bùi An.
Nếu kiếp sau có thể sống lại, cũng không biết có thể trở lại thời điểm mấu chốt này hay không, báo thù rửa hận, lấy lại uy danh của mình.
Nghe thấy tiếng khóc của nàng, cảm nhận được tấm lòng và nhiệt độ cơ thể của nàng. Cuối cùng Bùi An cũng bình tĩnh lại, tinh thần thả lỏng, giọng nói suy yếu vô lực, phối hợp với nàng: "Ừ, ta nên giết bọn họ sớm một chút."
"Cũng không phải vậy." Nàng đóng vai Gia Cát Lượng, phân tích với hắn: "Lang quân không nên cho bọn họ lên thuyền, Tiêu nương tử là người tàn độc, không chiếm được sẽ hủy hoại. Nàng ta nào có biết những năm qua lang quân sống vất vả thế nào... " Nàng dừng lại một chút, cứng họng, đây không phải là đã bị giết rồi sao, hiện giờ hối hận cũng vô dụng. Kiếp sau nhất định phải nhớ rõ, đừng động một chút là đi gặp tình nhân cũ. Hắn có thể rời đi, nhưng người ta vẫn còn lưu luyến, đương nhiên nào có dễ dàng buông tha hắn như vậy. Có mấy ai được như nàng và Hình Phong, sau khi chia tay vẫn có thể giữ quan hệ hòa bình.
"Thật xin lỗi." Giọng hắn bỗng khàn khàn.
Chết cũng đã chết rồi, không cần thiết nữa, Vân Nương cho rằng hắn áy náy vì không kịp ngăn Tiêu Oanh làm hại nàng, lắc đầu: "Không trách lang quân, lang quân cũng không biết nàng ta sẽ nảy sinh ý xấu."
Hắn không đáp lại, ôm nàng chặt hơn.
Là hắn không bảo vệ được nàng.
Không ai biết được hắn đã chật vật thế nào sau một canh giờ tìm thấy nàng, nhìn thấy mặt mũi nàng tái nhợt nằm trong lòng ngực mình, không hề nhúc nhích, cả người mềm nhũn như vũng bùn. Cảm giác hoảng loạn và sợ hãi quen thuộc không ngừng nuốt chửng hắn.
Mười năm trước hắn bất lực nhìn lửa lớn hừng hực thiêu viện, làm cha mẹ hắn hóa thành tro bụi, hắn không làm được gì.
Mười năm sau, bất lực tương tự cũng xảy ra trước mặt hắn.
Điều khác biệt duy nhất chính là hắn tận mắt thấy sinh mệnh của nàng dần cạn kiệt trong tay hắn hắn..
Hắn ôm lấy nàng, tuyệt vọng vì chẳng thể làm gì, làm hắn lần đầu cảm thấy mình vô dụng, cũng cực kỳ hận sự vô dụng của bản thân.
Hai tay của hắn chập vào nhau, đè xuống ngực nàng, cũng không biết là đã ép bao nhiêu lần. Sợ hãi làm cho tay chân hắn bủn rủn, nhưng một khắc hắn cũng không dám dừng lại. Hắn không dám nghĩ tới chuyện nếu nàng không thể mở mắt ra nữa thì sao. Dù thế nào đi nữa, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm,
Nàng phải sống.
Bây giờ nàng còn sống, nỗi sợ hãi trong lòng dường như vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, hắn ôm nàng không buông, cũng không nói câu nào.
Thật ra Vân Nương có thể lý giải được tâm tình của hắn lúc này.
Chết ở lúc nhân sinh đỉnh cao, đổi là người khác ai mà không bực.
Cũng không biết vị trí đại phu Ngự Sử Đài này hoàng thượng sẽ trao cho ai, đường chủ Minh Xuân đường sẽ do ai kế thừa.
Rốt cuộc, lúc này Vân Nương cũng hiểu được đạo lý: "Người khi còn sống càng được nhiều, sau khi chết sẽ càng khó buông bỏ." sự thật là, so với hắn thì nàng thực sự chết thoải mái hơn.
Hắn so với mình, chắc chắn là không cam lòng.
Nàng muốn ôm lấy hắn, muốn an ủi hắn, nhưng cánh tay nâng lên lại bủn rủn vô lực.
Xúc động lắng xuống, cơn đau ở phổi và cổ họng truyền tới. Đau đớn cũng từ từ trở lại.
Chết cũng đã chết rồi, còn cảm nhận được nữa sao?
Nàng gian nan nuốt nước bọt, hơi ngẩng đầu lên, chợt thấy tinh quang chói mắt trên đỉnh đầu, không khỏi sửng sốt một chút, cuối cùng cũng nhận ra ra có chỗ không đúng.
"Lang quân, chúng ta đang ở thiên đường hay địa phủ vậy?"
Biết mình đã chết mà vẫn còn có thể thoải mái đối mặt như thế, nàng là người đầu tiên. Hắn bất đắc dĩ đáp lại nàng một tiếng: "Nhân gian."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top