Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Dẻo Dẹo

Một ngày không ăn cơm, hắn biết nàng đã rất đói nên mới nhớ tới đùi thỏ của Trình nương tử. Đi lâu như vậy mà nàng vẫn có thể kiên trì đến bây giờ là đã vượt qua mong đợi rồi.

"Được, sau khi rời khỏi đây nàng muốn ăn gì cũng được." Hắn dừng lại, lui về sau một bước, đứng trước nàng, cúi người nói: "Lên, ta cõng nàng."

"Không cần, lang quân cũng đã mệt rồi." Vân Nương lắc đầu, một tiểu cô nương như nàng đã đói rồi, hắn lớn như vậy chắc chắn càng đói hơn. Một ngày không có gì bỏ bụng, đói cũng không có gì lạ, nàng nhanh chóng quên mấy món ngon trong đầu, nắm lấy cánh tay hắn, tiếp tục đi về phía trước. Đi như vậy thật sự rất khó khăn, nàng tìm chuyện nói với hắn: "Không biết Tiêu nương tử bị cuốn trôi đến nơi nào rồi."

Bị đâm một dao, lại ngã xuống sông lớn, người hơn phân nửa là lành ít dữ nhiều.

Hắn đưa tay ra giữ lấy cánh tay nàng, tận lực giảm bớt gánh nặng cho nàng, nghe nàng nhắc tới Tiêu nương tử, trong mắt xẹt qua một tia chán ghét.

Khoảnh khắc Tiêu Oanh định đâm một dao vào hắn kia, mấy phân tình cảm nho nhỏ giữa họ đã hoàn toàn biến mất. Nàng ta lại sinh ác ý với Vân Nương, đẩy nàng rơi xuống nước, đó là tự tìm đường chết.

Tốt nhất nàng ta nên chết đi.

Thấy hắn không trả lời, nàng dừng lại, nghiêng đầu nhìn hắn, cẩn thận hỏi: "Trước khi ta bị Tiêu nương tử đẩy xuống nước, ta thấy hình như nàng ta bị đâm, là lang quân phải không?"

Lúc ấy Tiêu Oanh cầm dao trước mặt nàng, nàng vô cùng căng thẳng, cũng không thấy được một dao kia là ai đâm, nhưng từ góc độ này, chỉ có Bùi An.

Một người là thanh mai trúc mã, một người là thê tử chung đụng chưa đầy một tháng. Mặc dù biết hắn không muốn nhìn thấy mình bị hại, nhưng tại thời khắc nguy hiểm, hắn không chút do dự ra tay với thanh mai của mình, nàng vẫn rất bất ngờ.

"Ừm." Hắn không phủ nhận: "Nàng ta hại nàng, đáng chết."

Một câu vừa ngắn gọn vừa hùng hồn, tất cả là để bảo vệ mình, trong lòng nàng ấm áp, ôm cánh tay hắn chặt một chút.

Bùi An cúi đầu nhìn nàng, đột nhiên nói: "Ta tự nhảy xuống."

"Hả?"

Hắn cười, mang theo vài phần cợt nhả: "Đẩy ta xuống sông, Tiêu đại công tử hắn không có lá gan đó."

Bùi An không nói tiếp nữa, đỡ nàng đi về phía trước, để nàng tự hiểu ra.

Vẻ mặt Vân Nương sửng sốt, cẩn thận nghiền ngẫm lời hắn vừa nói, đi theo hắn hồi lâu mới quay đầu nhìn về phía hắn. Nàng đã lâu chưa ăn uống gì, cơ thể yếu ớt, môi đã trắng bệch, mắt giống như những vì sao trong bóng tối, từ từ sáng lên, nhẹ giọng hỏi: "Vậy, tại sao lang quân lại nhảy xuống sông?"

Nàng đoán được nhưng lại không dám khẳng định. Đối mặt với khát vọng trước mặt, chút tình cảm ấy của bọn họ dường như cũng không đến mức phải cùng sống chết.

Nước sông rất xiết, vô cùng nguy hiểm, hắn có bản lĩnh cỡ nào cũng không thể chống lại thiên nhiên, điểm này ắt hẳn hắn biết.

Nhưng vì sao lại mạo hiểm?

Là lo cho mình sao?

"Nàng nói vì sao." Đáp án dễ như vậy nàng không trả lời được sao? Hắn cũng không trông cậy vào nàng, nói thẳng: "Thấy nàng rơi xuống, ta cũng nhảy theo."

Lòng Vân Nương đột nhiên nóng lên.

Hắn lại chậm rãi giải thích nói: "Nàng không biết bơi, bị đẩy xuống nước chắc chắn sẽ chết."

Cảm giác có người lo lắng cho mình thật sự rất ấm áp, nàng chỉ cảm thấy ngực nóng hầm hập, ngầm vui vẻ một hồi rồi lại buồn rầu.

Hắn còn nhiều chuyện phải làm như vậy mà lại mạo hiểm nhảy xuống, lỡ có chuyện gì thì sao.

Giống như hiện giờ, còn không biết có thể ra khỏi đám lau sậy này hay không.

Hắn có từng nghĩ tới hậu quả hay không?

Bùi An không nghĩ nhiều như vậy, thấy nàng ngã xuống sông, tứ chi phản xạ còn nhanh hơn đầu óc, không do dự mà nhảy xuống.

"Lang quân đối xử tốt với Vân Nương, Vân Nương rất cảm kích. Ta biết lang quân là phu quân tốt, đời này ta có thể gả cho lang quân, thật sự rất may mắn. Nhưng nếu lần sau lại gặp chuyện như vậy, lang quân đừng kích động như thế nữa, hai người đều chết thì không đáng. Lang quân đã đưa ta ngắm núi sông này, ta có chết cũng không nuối tiếc. Lang quân không giống vậy, lang quân còn rất nhiều chuyện phải làm, có khát vọng, có ước mơ. Nếu chàng có gì sơ xuất, tổ mẫu trong phủ sẽ sống thế nào đây?"

Nàng càng nói càng đau lòng sợ hãi, trong người như có một luồng sức mạnh kỳ lạ làm nàng tràn đầy năng lượng, không dựa vào Bùi An nữa mà tự mình đứng dậy, bước chân vững vàng đi về phía trước.

Bọn họ nhất định phải ra ngoài.

Nhất định phải sống sót.

Nàng nói đúng, hai người chết không đáng, hắn còn có nhiều chuyện cần làm, hắn không thể chết được. Cách tốt nhất là hắn đi ra ngoài trước, tìm được người giúp, sau đó lại đến đón nàng, nhưng hắn không làm được: "Chúng ta sẽ sống sót."

Hắn lại đi trước lần nữa, phát cỏ lau mở đường.

Càng đi, nước bên dưới càng đục, giẫm lên một cục bùn, mấy ngụm nước khi sáng uống đã sớm tiêu hao hết. Cổ họng Vân Nương bắt đầu khát khô, vừa đói vừa khát, Bùi An cố gắng tìm nơi sạch sẽ, dùng tay múc nước, sau khi đất bùn lắng xuống thì đưa tới trước mặt nàng, ít nhất nơi này vẫn còn nước, hai người có thể uống no bụng.

Mặt trời bắt đầu lặn về Tây, tới chạng vạng, đất dưới chân hai người đã dần khô nứt, không còn chút nước.

Trước mắt vẫn là rừng cỏ lau, hoàng thổ cát đá, một mảnh hoang vắng. Tốt hơn nhiều so với lau sậy đầy muỗi xung quanh.

Hai người ngồi trên đất, nghỉ tạm một hồi.

Sau khi ngã xuống sông, Vân Nương đã một lần bước qua cánh cổng địa ngục, cầm cự được đến bây giờ, thể lực đã đạt cực hạn, không còn chút sức lực. Ngồi xuống thì không còn sức đứng lên nữa.

Hai người chưa ăn gì, lại đi về phía trước, ngay cả nước cũng chưa xuống, cứ thế đi tiếp, chỉ có một khả năng là hai người sẽ chết tại đây.

Vân Nương không muốn cử động: "Lang quân, chàng đi trước đi." Bản thân quá chậm, nếu không bị nàng liên lụy, bằng năng lực của hắn thì một mình hắn có thể đi ra ngoài.

Bùi An không đáp lại, trấn an nói: "Ở đây không có nước, chứng tỏ chúng ta đi đúng hướng rồi, chắc là rất nhanh có thể ra ngoài." Hắn ngồi xổm trước mặt nàng, bắt lấy tay nàng, ôm nàng trên lưng: "Nàng kiên trì chút nữa, đợi khi tìm được người, ta sẽ mượn cung săn thỏ nướng cho nàng ăn."

Hai chân Vân Nương không có lực, đầu óc choáng váng, mềm nhũn nằm trên lưng hắn, nghe hắn nói về thỏ nướng, rốt cuộc nàng cũng lấy lại chút tinh thần: "Lang quân sẽ nướng thịt sao?"

Hắn nhẹ giọng nói: "Ừm, sẽ nướng."

"Có ngon không."

Hắn hiếm khi khoe khoang những điều này: "Ngoài vàng trong mềm, đảm bảo ngon."

Vân Nương tưởng tượng cảnh hắn làm thỏ nướng, bụng lại đói mà kêu vang, nàng cười: "Cũng không biết gia nương là thần tiên phương nào, lại sinh ra một lang quân tốt như vậy, cái gì cũng làm được."

Giọng nàng vô lực nhưng vẫn không quên trêu ghẹo, Bùi An ôm nàng: "Nói ít lại, nằm trên lưng ta ngủ một lát đi."

Quả thật Vân Nương đã mệt rồi, đầu xoay mòng mòng, im lặng một hồi, khẽ nói: "Người chắc hẳn là rất đẹp."

Ngày ấy nàng nghe Bùi lão phu nhân nói mấy câu với thím Minh, biết bà là một mỹ nhân, nếu còn sống, không biết bà có thích mình hay không.

Hẳn là sẽ không thích.

Nếu không có mình, đứa con duy nhất của bọn họ sẽ không rơi vào hoàn cảnh này.

Nàng lại càng tự trách.

Bùi An nghe thấy tiếng nói khẽ của nàng, cũng nhận ra cảm xúc của nàng, hơi quay đầu, dịu dàng nói với nàng: "Giống nàng vậy, rất đẹp, nếu người còn sống, thấy nàng nhất định sẽ rất vui."

Nàng nghe hắn nói như thế, đột nhiên trong lòng lại vui vẻ, tưởng tượng ra cảnh đó, không khỏi thấy ấm áp.

Nàng rất ít khi nghe hắn nhắc tới cha mẹ mình, nhất thời tò mò, muốn biết thêm nữa, lại hỏi: "Vậy có phải cha rất yêu gia nương không?"

"Ừm, rất yêu." Trong trí nhớ của hắn, cha mẹ chưa bao giờ cãi nhau, cho dù khắc khẩu cũng là liếc mắt đưa tình, rất nhanh đã làm hòa. Hơn nữa mấy ngày sau đó hai người còn như keo sơn, tình cảm càng sâu đậm.

Đột nhiên hắn nhớ tới ngày nọ, một đại nam nhân như cha lại ôm mấy chậu hoa tươi đi bộ từ chợ về, vui vẻ đưa đến viện của mẫu thân, tranh công: "Phu nhân, mấy chậu hôm nay thế nào? Ta liếc mắt một cái đã nhìn trúng, là loại hoa phu nhân thích."

Mẫu thân vừa cười, vừa tiến lên lau bùn đất trên người cha: "Chàng nhìn chàng xem, quốc công mà lại ôm mấy chậu hoa, thành cái dạng gì rồi, không sợ người ta chê cười sao."

"Mua hoa cho nương tử thì có gì buồn cười, bọn họ ghen tị."

Cảnh tượng ấm áp khi xưa hiện ra, khóe môi hắn bất giác cong lên.

Cha mẹ hắn thật sự rất yêu nhau.

Ngày xưa càng tươi đẹp bao nhiêu thì kết cục càng bi thảm thê lương bấy nhiêu.

Mắt hắn đỏ bừng, hận ý dày đặc, thân mình bất giác cứng ngắc.

Vân Nương biết hắn lại nghĩ tới chuyện gì, hối hận vì đã hỏi, vừa khó chịu vừa đau lòng: "Lang quân, nếu chúng ta thực sự tới bước kia, vậy chàng nướng ta đi."

Cánh tay cũng được, chân cũng được, ta tình nguyện.

Đại nghĩa hiến thân của nàng kéo suy nghĩ của hắn lại.

Tiếp tục như vậy, thật sự không có hy vọng, Bùi An cũng biết nàng đang suy nghĩ gì, trái tim như thắt lại. Trên mặt làm ra vẻ thoải mái, khẽ xuỳ một tiếng: "Trên người nàng có mấy cân thịt thì làm sao đủ, cần phải nuôi thêm."

Nàng giải thích: "Cũng có chỗ có thịt." Trên đùi có thịt.

Nàng nói vậy, không khỏi làm người khác hiểu sai ý, hình ảnh trong đầu hắn đột ngột thay đổi, điều hắn nghĩ không phải là đùi của nàng, mà là phần trắng nõn như ngọc, mềm như đậu phụ kia.

Hắn không nhịn được, nhéo nhéo bàn tay dưới mông: "Ừm, phu nhân nói đúng, quả nhiên có chỗ nên có."

Người nàng cứng lại, sắc mặt rốt cuộc cũng có chút huyết khí, vỗ nhẹ bả vai hắn: "Lang quân nghĩ gì vậy." Nói xong, vừa giận vừa xấu hổ mắng một tiếng: "Thô thiển."

Bùi An cũng không giải thích, nhận lấy một chưởng của nàng, không đau không ngứa nhưng đột nhiên có vài phần tình thú, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.

Hắn không nói gì mà cười, nhân lúc vẫn còn sức, không chậm trễ một khắc, có thể đi về phía trước bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Sắc trời chậm rãi tối đen, rốt cuộc thì Vân Nương không chịu nổi nữa, nàng không biết mình đã ngủ trên lưng hắn từ lúc nào, khi tỉnh lại, người đã dựa vào lòng Bùi An, trước mặt có một đống lửa.

Ra ngoài rồi?

Vân Nương kinh ngạc ngẩng đầu, vừa nhìn liền thấy một mảnh lau sậy, lúc này hai người đang nép mình trong một cái hố, trong đống lửa là lau sậy.

Trong lòng có cảm giác mất mát, như bị giáng một đòn cảnh cáo, bị đả kích đến không còn sức lực, nàng gian nan quay đầu, thấy Bùi An đã nhắm mắt ngủ.

Hiện giờ hẳn là nửa đêm, nàng không biết hắn đã cõng mình đi xa bao nhiêu, hắn có thể bỏ lại nàng, một mình đi ra ngoài. Nàng đã nghe không ít câu chuyện khi xảy ra hoạn nạn người ta chọn bỏ rơi nhau, tuy nói hai người là phu thê nhưng bọn họ quen biết nhau còn chưa tới nửa năm, hắn đã nói không bỏ nàng lại, thật sự là không bỏ.

Chóp mũi nàng chua xót vì cảm động, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, tựa đầu vào bên hông hắn, kiên định nằm xuống.

Vậy thì cùng nhau, chỉ cần còn một hơi thở, bọn họ sẽ không từ bỏ.

Hai người ở trong hố đất, vượt qua đêm ngày thứ hai, đến rạng sáng ngày thứ ba, hai người tiếp tục xuất phát. Nghỉ ngơi một đêm, Vân Nương như có thêm sức mạnh, kiên trì đi một đoạn đường, đến khi không nhúc nhích nổi nữa mới ghé vào lưng Bùi An. Không có thức ăn nước uống, hai người đi từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn. Khi chạng vạng, cuối cùng cũng thấy được một dãy núi giữa đám lau sậy.

Tới rồi.

Bọn họ tới rồi.

Có thể gắng gượng được đến bây giờ, Vân Nương chỉ dựa vào một hơi thở, tự nhủ bản thân không thể chết, không thể liên lụy hắn, nhất định phải cùng hắn ra ngoài.

Bây giờ thấy núi, nàng cuối cùng cũng có thể thở phào, cơ thể mất cảm giác, hôn mê bất tỉnh.

Bọn họ đã gần ba ngày không ăn, sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu, người trên lưng vừa trượt xuống, cả hai đều ngã xuống đất.

Bùi An gian nan đứng lên, ôm nàng vào trong ngực, lo lắng mà vỗ mặt nàng: "Vân Nương, Vân Nương...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top