Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 2

Hu Yutong về mặt tích cực thì có một chú thỏ trắng nhỏ rất ngoan ngoãn, không ồn ào náo nhiệt, rất thích sự chăm sóc của anh. Nhưng anh cảm thấy rất buồn chán và sắp bị trầm cảm. "Hu, anh Hu ..." Ren Yinpeng rụt rè xuất hiện ở cửa phòng làm việc sau khi coi phim và nghịch máy nghe nhạc (mệt rùi ). "PonPon không cần phải gọi là Anh Hu nữa đâu " huyutong trả lời trong khi nhìn thẳng  màn hình máy tính , "Gọi anh là anh." "Ồ ..." Ren Yinpeng im lặng một lúc và hét lên, "Anh trai." 

"Làm gì vậy, bé muốn đi ra ngoài hử ?" Huyutong bây giờ là mặt trầm hẳn nghiến răng nói ra từng chữ , lúc này suýt chút nữa nhảy dựng lên khỏi ghế văn phòng, "Tôi đã nói rồi mà bạn không được..." "Mật khẩu WIFI của anh là gì vậy?" "..." Hu Yutong nói với anh ta mật khẩu WIFI với sự tức giận và bé Pon vui vẻ nói "cảm ơn anh trai" rồi bắt đầu chuyến tham quan hẻm núi trongmays điện thoại giống cái hôm qua 1 lần nữa.

Nhiều ngày trôi qua, Hu Yutong đã không còn tức giận và không còn mong muốn như ban đầu: giờ đây hắn trở nên gần như tê liệt về cảm xúc và thậm chí có phần theo đạo Phật, chỉ cần nhìn thấy những chiếc xích bằng kim loại, còng tay và dây thừng được giấu trong tủ không được dùng đến, anh không khỏi thở dài.  Ren Yinpeng ngoan ngoãn đến mức không cần nghe lời, suốt ngày im lặng nên hoàn toàn không tìm được cơ hội sử dụng những đạo cụ này.Hu Yutong nhìn Ren Yinpeng, người đang chơi trò chơi trong lòng mình. Đúng vậy, con chim hoàng yến mà anh nuôi đã yên tâm nằm trong lòng chủ nhân là hắn. Hắn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng mình sẽ về hưu sớm như những đạo cụ đó. 

 Chiều nay về đến nhà, không thấy bé Pon chơi game trong phòng khách, anh nhìn quanh và hét lên: "PonPon?"Nhưng  không ai trả lời anh cả.Trong lòng có linh cảm không tốt, khuôn mặt lạnh lùng tìm kiếm người trong nhà, may mắn thay, anh thấy Ren Yinpeng đang đứng trong phòng làm việc.Ngay khi trái tim đang lo lắng của anh ta sắp thở phào nhẹ nhõm thì Hu Yutong thấy chiếc tủ nơi anh ta cất giấu đạo cụ đã được mở ra, và Ren Yinpeng đang đứng trước mặt nó.Hai người đối mặt với nhau trong im lặng trong phòng làm việc."Đây... là sở thích nhỏ của anh sao?" Ren Yinpeng vuốt ve còng tay màu bạc, sờ vào thấy lạnh, "Có phải cho em không?"Huyutong nhìn hắn chằm chằm hồi lâu, sau đó cười nói: "Đúng vậy, ngươi phát hiện."Anh bước tới nhéo cổ tay Ren Yinpeng, lấy chiếc còng trên tay cậu ra, nói: "Màu của nó có hợp với em không, PonPon." ."Anh không phải loại người như vậy.""Ta chính là người như vậy!" Huyutong lớn tiếng phản bác, "Ta thích ngươi, từ ngày đầu tiên bắt cóc ngươi, ta đã muốn nhốt chặt ngươi ở bên cạnh, nhìn ngươi giãy dụa, không cam lòng, muốn xem có chuyện gì đó trên khuôn mặt  đẫm nước mắt của bạn ? "Hu Yutong nhìn cổ tay có vết đỏ khi anh bóp mạnh, và tưởng tượng nó sẽ đẫm máu như thế nào khi bị còng tay."Chính sự vâng lời của bạn đã cứu bạn, Ren Yinpeng."Ren Yinpeng vẫn chỉ cúi đầu không đáp, Hu Yutong đợi cậu gọi hắn là đồ mất trí, biến thái , nhìn hắn với khuôn mặt trắng bệch , nhìn bằng đôi mắt đẹp đầy nước mắt của bé cưng, tức giận lao ra khỏi cửa. Và điều đó sẽ cho hắn một lý do để nhốt ponpon.

Nhưng Ren Yinpeng chỉ nhẹ giọng giải thích: "Em thấy hợp đồng mua bán  của anh được để trong phòng ngủ, bởi thứ này rất quan trọng nên em muốn đưa nó vào phòng làm việc cho anh, lại vô tình mở tủ ra."Hu Yutong hơi sững sờ, và Ren Yinpeng tiếp tục: "Em không cố ý nhìn thấy bí mật của Anh. Nếu em xúc phạm anh thì cho em xin lỗi và em sẽ  chuyển ra ngoài bất cứ lúc nào anh muốn .""Dọn đi?" Hu Yutong đáp trả, lớn tiếng vặn lại, "Ai bảo em dọn ra ngoài! Em nên thành thật cho tôi!".

Nỗi sợ hãi đứa bé rời bỏ mình từ sâu trong lòng ngày càng dâng cao và khi cổ tay đẫm máu hiện lên trong tâm trí anh bỗng trở nên chói mắt, anh không thể chịu đựng được nữa khi dùng những thứ như còng dây thừng trên người PonPon .Chẳng nhẽ lại để cho PonPon đi hả  Hu Yutong chỉ cảm thấy cổ họng đắng ngắt , chưa kịp nhận ra thì đã bị Ren Yinpeng nắm lại.Ren Yinpeng lắc đầu nghi ngờ nói : "Em không muốn di chuyển đi đâu hết. Em sợ anh trách em." "Vậy thì anh không trách em, nên em đừng rời đi." Huyutong nắm lấy tay bé Pon của mình, nhẹ nhàng nói.

Ren Yinpeng gật đầu và hỏi: "Anh có đói không? Em rất muốn ăn một bữa khuya."Một cuộc đối đầu lẽ ra phải cực kỳ khốc liệt đã kết thúc một cách khó hiểu, Hu Yutong nhìn đứa trẻ đang ngậm mì trước mặt mình, anh đưa tay ra và chạm vào đầu nó."Pongpong.""Hả?""Sau này đừng bỏ anh. Đừng nhắc đến chuyện bỏ đi nữa nhé.""Ừm."Ren Yinfeng trong miệng được nhồi đầy thức ăn, và cậu ấy gật đầu một cách mạnh mẽ với đôi má phồng lên.Buổi tối, Hu Yutong nhìn đứa trẻ nép mình trong vòng tay mình, cậu có thể nép mình thành 1 cục bông nhỏ cho dù cậu rất cao.Anh biết đó là một tư thế ngủ không an toàn. 

 "Pongpeng," anh hôn lên khuôn mặt của đứa nhỏ, rồi hỏi "Tại sao em không sợ anh?""Hả?" Đôi mắt Ren Yinpeng cũng sáng lên trong bóng tối, "Anh rất tốt với em, tại sao em lại phải sợ anh?"Bởi vì anh sẽ nhốt em bằng dây xích, và anh đã đe dọa em" Hu Yutong nói."Chà ... anh nói anh sẽ nhốt em, đe dọa ..." Ren Yinpeng cau mày suy nghĩ về câu hỏi này một cách nghiêm túc, "Khi nào thế ạ?"                                                                                                                                                                            "...""Ồ ... Em chỉ nghĩ rằng anh đôi khi thích lừa em," Ren Yinpeng gãi đầu                                          "Anh thích làm em sợ, nhưng anh cũng chăm sóc cho em rất tốt, anh là người cứng miệng tâm mềm."Hu Yutong không bao giờ ngờ rằng anh  sẽ có một ngày bị cho là kẻ mạnh miệng lòng mềm."À thì em lớn lên và ăn thức ăn của hàng trăm gia đình", Ren Yinpeng tiếp tục, "Em chưa bao giờ được gặp bố mẹ vì bố mẹ em đã mất trong vụ tai nạn. Những người hàng xóm và họ hàng  đã cùng nhau nuôi nấng em".                                                                                                                             "Mặc dù mọi người cùng nhau bàn bạc, nhưng em cũng nghe được một vài điều rằng  là 1 gánh nặng là người kiến họ nghèo khó hơn " Ren Yinpeng cười, "Chỉ có thể thôi em cố gắng hết sức để ăn từng bữa rất ít, có khi ăn hết trước khi no, đói đến mức không thể ngủ được "."Nếu có thể, em không muốn nhận sự chăm sóc của họ. Khi lớn lên, em không thích nói chuyện, không muốn giao du, không muốn ở trong một môi trường xa lạ, và em sợ rằng em sẽ làm phiền người khác. " Cậu sợ người lạ, môi trường xa lạ nhưng cũng chỉ có thể lớn lên và vận động theo dòng chảy thời gian, chỉ có như vậy mới có thể đền đáp những tấm lòng nhân ái đó, nên chỉ có thể đối xử cẩn thận với mọi thứ xung quanh. Cậu là một người đàn ông bị ràng buộc, nhạy cảm và dễ bị tổn thương.Cho đến khi gặp Hu Yutong, cậu chỉ cảm thấy những ngày này giống như sống trong mơ, lúc đầu cũng cảm thấy vui vẻ và sợ hãi trước lòng tốt của Hu Yutong đối với mình, nhưng dần dần thấy rằng Hu Yutong sẽ rất vui khi nhận được lời đáp lại của cậu.'  Người đàn ông này thật kỳ lạ' Ren Yinpeng nghĩ. Nhưng tôi thực sự thích anh ấy."Tôi sẽ trả lại tiền ở hàng tháng khi tôi đi làm việc ". Ren Yinpeng lần đầu tiên lảm nhảm, nói nhiều như thế trước Hu Yutong, "Em không biết khi nào em có thể trả hết ..." "Anh sẽ giúp em trả lại." Hu Yutong nói."Cảm ơn anh " Ren Yinpeng mỉm cười, "Em vẫn muốn tự mình đền đáp... Anh thực sự... rất tốt với em... Mặc dù luôn thích lừa em , nhưng em cảm thấy rằng mình rất an toàn khi ở cạnh anh. "

Huyutong bất ngờ trước câu nói của Ponpon,hắn không nghĩ rằng ponpon đã gắn thẻ người tốt với mình. "PonPon anh muốn kể cho em rằng : Cha mẹ anh đã ly hôn khi anh còn nhỏ, cha anh đã đưa anh đi lấy một người phụ nữ khác và sau đó họ sinh được hai đứa con. Vậy là từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là thứ mà 2 đứa kia yêu thích, cho dù nó thuộc về anh, anh sẽ phải đưa cho bọn nó." Vì vậy, có một ham muốn kiểm soát khủng khiếp trong việc được và mất liên tục, Hu Yutong chỉ muốn nắm chắc tất cả những gì mình có, anh ấy sợ mất và cũng sợ không còn gì."

"Vậy thì," Ren Yinpeng nắm lấy tay anh, "Vậy thì em hứa , em sẽ không bị ai bắt mất, em sẽ ở bên anh, được không anh ?"Hu Yutong nhìn caaujbes của mình trong lòng tràn ngập cảm giác hài lòng và thân thuộc mà anh chưa từng có trước đây, Ren Yinpeng hiểu sự bất an của anh và nỗi buồn đằng sau sự kỳ lạ của anh.                                                                                                                             "Được." Anh ôm chặt bé PonPon vào lòng

Chờ đã, Pongpeng, anh trai đột nhiên nhớ ra điều gì đó. "

"Có chuyện gì vậy?"

"Ngươi không có việc làm thì làm sao có thể trả lại cho ta?"

"A ... vậy em sẽ ra ngoài tìm việc."

"Không."

"Em biết anh sẽ không cho em ra ngoài ."

"..." Huyutong tức giận gặm lỗ tai của đứa nhỏ, "công việc PonPon có thể làm là trợ lý của ta."

"Tốt tốt."

"Ren Yinpeng! Đứng dậy, PonPon, ngay bây giờ!"." Không phải em nói tốt sao . hửm dậy đi làm trợ lý cho anh nào ."

"Anh à ~ Hay anh đến nghe xong bản nhạc này với em đi , chúng ta sẽ nghe rất nhanh."

end 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top