Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 11: Làm hòa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi vài giây sau thì vết thương trên chân Mộ Ẩn biến mất. Thiên Hương chấm tay lên trán lau mồ hôi. Đúng là tốn sức thật. Trước giờ cô cũng chưa thử bao giờ nên không biết cảm giác này lại mệt mỏi như vậy.

- Có sao không? - Mộ Ẩn đỡ Thiên Hương ngồi dậy.

- Tôi... - Thiên Hương khi đã ngồi ổn định trên giường liền nhắm mắt lại. - Chóng mặt quá.

- Nào. - Mộ Ẩn đút vào miệng cô một viên kẹo. - Ăn miếng kẹo đi. Kẻo tuột đường đó.

Thiên Hương nhíu mắt. Cái chuyện vô tri thế mà cũng nghĩ ra được.

Dù vậy thì cô vẫn há miệng ra nhận viên kẹo từ hắn. Ngọt ngọt, thanh thanh. Cũng khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn.

Một lúc sau thì Thiên Hương cảm thấy bình ổn trở lại. Mặc dù cơ thể có hơi mệt mỏi nhưng cảm giác không quá rõ. Mộ Ẩn lại hỏi:

- Cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?

- Ừm. Ổn hơn rồi. - Thiên Hương gật đầu. - Cũng đâu đến nỗi nào nhỉ?

- Đâu đến nỗi nào cái gì chứ? Tôi vừa cho cô uống linh đan đấy.

- Linh đan?

Là cái thứ đắc tiền mà cô dành dụm suốt một năm trời đi đánh thuê chỉ để mua một viên đấy à?

Tên này cũng quá hào phóng rồi đấy. Mà thôi. Hắn là người giàu, cô cũng không cần quá cảm kích.

- Này. - Mộ Ẩn đưa cho cô một lọ đan. - Cứ giữ đó đi. Khi nào cần cứ lấy ra uống. Lọ này tận 10 viên đan lận đấy.

10 viên...

Thiên a. Đúng là đại gia...

- Cái này...

Thiên Hương cũng không biết phải nói thế nào. Mặc dù đối với hắn 10 viên đan không phải là chuyện quá lớn như đối với cô, nhưng đây chắc chắn cũng không phải chuyện nhỏ. Mà Thiên Hương lại không muốn nợ ân tình của hắn. Nhưng cũng không nỡ từ chối món quà lớn này...

- Đi ăn thôi. Đi.

Mộ Ẩn sợ Thiên Hương lại từ chối nên hối thúc cô đi ăn. Thiên Hương thấy vậy nên bèn đem lọ đan cất đi.

Sau này hắn có báo cô thì cô lại lấy ra mà dùng...

Mộ Ẩn và Thiên Hương đi xuống phòng ăn. Thiết kế vẫn rất nhất quán, vẫn rất đơn sơ a.

- Hai người lâu quá rồi đó. - Tô Thanh bắt đầu càu nhàu. - Ế. Thiên Hương. Hôm nay sao lại xinh đẹp thế? Có phải là...

Tô Thanh đảo mắt qua Mộ Ẩn. Thiên Hương thấy vậy liền ký đầu Tô Thanh một cái.

- Bớt nhảm đi. Sao nào? Nấu gì thế?

- Thì ở đây nguyên liệu nghèo nàn lắm. Chỉ có nấu lẩu được thôi.

- Lẩu sao? Lẩu gì thế? - Thiên Hương lấy muỗng định thử một miếng.

- Khoan khoan khoan. - Tô Thanh lập tức ngăn cản. - Tôi vừa mới nêm lại. Mạnh Đức. Cậu qua đây.

Mạnh Đức ngoan ngoãn đi qua như được lập trình sẵn. Có lẽ từ nãy đến giờ cậu ta đã thử nhiều lần rồi.

- Ưm.

Mạnh Đức hơi nhíu mày. Nhưng Thiên Hương cảm thấy người cậu ấy hơi run lên. Hình như đang kiềm nén cảm xúc dữ lắm.

- Sao nào? - Tô Thanh nôn nóng trông chờ kết quả.

- Hơi chua một chút.

- Chua hả?

Tô Thanh đích thân nếm lại một cái. Nhưng nước lẩu vừa đến đầu lửa thì một cảm giác chua đến tận ốc liền trỗi dậy.

- Chết tiệt. Là ai bỏ hết vườn chanh vào đây vậy?

- Là cô đó. - Mạnh Đức đáp.

- Thôi được rồi. - Mộ Ẩn liền cười bất lực rồi giải vây. - Để tôi nêm lại cho. Mọi người ngồi chờ một lát đi.

Thiên Hương thắc mắc. Người này nhìn thế nào cũng không giống công tử nhà giàu. Chặt chủi, nướng cá, giờ còn nấu ăn. Nhưng rõ ràng hắn là công tử nhà giàu mà.

Cô bèn hỏi Mạnh Đức:

- Công tử của cậu biết nấu ăn sao?

- Tôi cũng không rõ.

- Không rõ. Cậu theo cậu ấy bao lâu rồi?

- Tôi chỉ mới đi theo công tử trong chuyến đi này thôi.

- Vậy trước giờ khi công tử cậu ra ngoài thì là...?

- Đều là đi một mình.

Thật kỳ quái. Nếu như thật sự là công tử thì không thể nào ra ngoài mà không có cận vệ đi theo được.

Dù có mạnh thế nào đi chăng nữa thì vẫn phải có cận vệ đi theo.

Mà nhìn bộ dạng thạo việc nhà thế này của hắn, cô còn nghi ngờ hắn không có kẻ hầu hạ ăn uống sinh hoạt trong nhà nữa.

Nhưng cô cũng không tiện hỏi thêm. Dù sao cũng là chuyện nhà người ta.

- Tuyệt vời. - Mộ Ẩn thốt lên sau khi nếm thử một muỗng. - Mạnh Đức. Mau qua đây thử.

Mạnh Đức lại lon ton chạy qua phía Mộ Ẩn. Mộ Ẩn đưa muỗng cho Mạnh Đức thử.

Vị rất vừa miệng. Thật không ngờ công tử của hắn lại có thể nấu ngon đến như vậy. Hoặc là do nồi lẩu ban nãy quá là...

- Sao? - Mộ Ẩn hỏi. - Ổn mà đúng không?

- Ổn. - Mạnh Đức gật gù. - Không ngờ công tử lại còn biết nấu ăn. Vả lại còn nấu ăn ngon như vậy.

Có phải mèo khen mèo dài đuôi không đây? Phải thử mới biết được.

Nghĩ vậy, Tô Thanh liền lấy muỗng thử một miếng. Quả thật mùi vị này khác hẳn với nồi lẩu canh chua ban nãy cô vừa nấu. Rất ngon a.

Mặc dù không phải mỹ vị nhân gian, nhưng mùi vị này rất có nét riêng biệt a. Trước nay cô cũng thử nhiều món ngon nhưng nổi lầu này quả thật có điểm khác biệt a.

- Ngon lắm a. - Tô Thanh gật gù. - Thiên Hương, lại đây thử một miếng đi.

- Cô nghi ngờ tay nghề của tôi đấy à? - Mộ Ẩn thấy Thiên Hương cứ đơ ra nãy giờ không chút phản ứng liền đùa. - Lại đây thử đi. Tôi múc cho cô một chén rồi nè.

- Cảm ơn nhé. - Thiên Hương động tác cũng đã tự nhiên hơn.

- Hai người... ban nãy đã nói gì rồi. - Tô Thanh làm giọng điệu tra khảo.

- Tô Thanh cũng ăn một chén nhé. - Mộ Ẩn cũng múc một chén tương tự cho Tô Thanh, tránh để đầu óc cô ấy bay xa.

- Cảm ơn nhé. À đúng rồi. Ban nãy tôi mới thấy có một đoàn người mới vào đây a.

- Một đoàn mới ư? - Mộ Ẩn lập tức bị chủ đề này hấp dẫn. - Cô có nhìn ra được họ là ai không?

- Nhìn trang phục họ có vẻ là người phương Đông. - Tô Thanh ngẫm nghĩ một hồi rồi nói. - Có vẻ cũng là tầng lớp thượng lưu a.

- Sao? Định qua bên đó giao lưu à? - Thiên Hương nhàn nhạt châm biếm.

- Đâu có. - Mộ Ẩn lập tức hiểu ý Thiên Hương. - Có hai người cùng đồng hành rồi, còn cần giao lưu làm chi nữa? Hơn nữa, tôi cũng không thích người phương Đông.

- Sao thế?

- Kiểu cách, khinh người. Cô biết Tử Phong thành không?

- Là tòa thành luôn thích đi gây hấn với những thành khác đúng không?

- Đúng đó. Mặc dù chỉ mới dựng thành nhưng thành chủ của Tử Phong thành rất hung hãn. Hắn muốn mở rộng quyền lực của mình, lúc nào cũng lâm le xâm chiếm thành người khác. Cũng may là lực lượng còn non yếu nên đành lực bất tòng tâm.

- Cũng đúng thôi. Phía Đông thời tiết khô cằn khắt nghiệt, nếu không mở rộng địa bàn thì làm gì còn tài nguyên mà khai thác?

- Này. Cô đang ủng hộ bọn chúng đấy à?

- Không ủng hộ. Chỉ là nêu luận điểm.

- Ăn nhiều vào. - Mộ Ẩn gấp cho cô một miếng thịt. - Ít phát biểu lại đi.

Đang ăn, đột nhiên có một đám người bước vào. Tô Thanh thì thào với bọn họ:

- Là bọn người ban nãy mới vào a.

Nhìn bộ dạng của mấy người này đúng là hung hăng như Mộ Ẩn nói thật.

- Ở đây có đầu bếp không?

Họ hỏi trống không, bộ dạng rất chướng mắt. Chỉ có Tô Thanh là đáp lại:

- Ở đây chỉ có nguyên liệu thôi. Chúng ta đều phải tự nấu nướng a.

- Vậy các người nấu cho tôi. Tôi trả tiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top