Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C 39

Độ Khánh Thù kéo tôi, chuẩn bị xuyên qua khoảnh đất trống không có vật che chắn kia.

Đúng thời khắc tôi bước một chân ra, đột ngột vang lên tiếng động cơ chói tai chấn động cả màng nhĩ.

Một chiếc xe hai chỗ cỡ nhỏ, tốc độ chưa từng thấy, phá vỡ vòng vây, đâm vào giữa hai bên trận địa địch ta, ngoặt mạnh một cái phanh gấp lại.

Bánh xe trên mặt đất vạch ra thanh âm bén nhọn, khí thế bức người mà dừng lại.

Cửa xe vừa mở, Mẫn Nhi một thân trang phục bó sát từ bên trong thò đâu ra, lớn tiếng hét, “ Thế Huân lại đây! Lên xe!”

Sự tình phát sinh chỉ trong khoảnh khắc, Kim Chung Nhân và Độ Khánh Thù tưởng rằng địch nhân xâm nhập, thiếu chút nữa thì bóp cò súng, phát hiện ra là Mẫn Nhi, hoảng sợ vội đem đầu súng hướng sang chỗ khác.

Kim Chung Nhân quyết định thần tốc, đẩy tôi về phía Mẫn Nhi, “Lên xe!”

Tôi túm lấy tay áo hắn, “Phải đi thì cùng đi!”

Đối với kiến nghị của tôi, Kim Chung Nhân quả quyết xem thường, đem tôi một phen đẩy ra, quay trở lại yểm hộ phía sau, cùng Độ Khánh Thù kề vai chiến đấu.

Độ Khánh Thù hướng về phía Mẫn Nhi hét lớn, “Mang Thế Huân thiếu gia đi trước! Chúng tôi yểm hộ, các anh em sắp tới rồi!”

Tôi còn muốn mở miệng, Mẫn Nhi đã một phen túm lấy tôi.

Thân thể cô nhanh nhẹn, khí lực thực sự đáng sợ, túm lấy tôi tựa như túm một con gà nhỏ, không nói hai lời nhét vào trong xe, “phanh” một tiếng đóng cửa xe lại, đem mấy viên đạn thiếu chút nữa bắn vào trong xe đều chắn lại trên cửa.

Chân lập tức nhấn ga, chiếc xe loại nhỏ trong chớp mắt bất chợt khởi động, tốc độ nhanh đến kinh người.

Tôi gần như suýt chút nữa té lộn nhào từ chỗ ngồi xuống sàn xe.

Tiếng chửi bới truyền đến ào ào, hỗn loạn cùng tiếng xe khởi động chạy trốn, bỗng nhiên, vang lên một âm thanh cực lớn như tiếng nổ.

Tôi quay đầu nhìn lại.

Căn bản chính là tiếng nổ.

Không biết một chiếc xe ý đồ truy đuổi theo chúng tôi kia, bị Kim Chung Nhân hay Độ Khánh Thù bắn nổ bình xăng.

Hỏa quang hừng hực, khói đen cuồn cuộn cùng màn đêm ngưng tụ thành một khối, lại vừa vặn ngăn trở sự truy kích của những tên khác đối với chúng tôi.

Mẫn Nhi tăng vận tốc xe lên đến tối đa.

Thì ra cô cũng là cao thủ đua xe, chiếc xe cỡ nhỏ ngoại hình không tồi này hẳn là thứ cô thường dùng, lái lên như điểu nhi giương cánh đón gió, nhanh đến kinh người, chạy qua một đoạn đường thẳng, bất chợt rẽ ngoặt về bên phải, chuyển sang con đường khác.

Tôi hoảng hồn chưa kịp trấn định, quay đầu nhìn lại, hỏa quang đều đã không còn nữa.

Bầu trời đêm tối mịt, tựa như cái gì cũng chưa từng phát sinh.

Tôi nói, “Mau thông báo cho Xán Liệt , bọn Kim Chung Nhân và Độ Khánh Thù đang gặp nguy hiểm.”

Mẫn Nhi cười lạnh, “Chờ cậu hiện tại mới thông báo? Thi cốt cũng lạnh rồi.”

Tôi im lặng.

Mẫn Nhi chế nhạo tôi, từ trước đến nay đều là ý do vị tẫn, cô nhếch khóe miệng nói, “Lo lắng cái gì? Phú quý có mệnh, sinh tử tại thiên, bọn họ đều cùng một đạo, sớm nên hiểu rõ rồi.”

Tôi nhớ tới Độ Khánh Thù đã nói các anh em sắp đến, đáy lòng âm thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần nhất định phải đến kịp lúc.

Tôi kỳ quái hỏi Mẫn Nhi, “Cô không phải đang ở nước ngoài sao? Thế nào lại đột nhiên xuất hiện?”

“Vừa mới xuống phi cơ tư nhân.” Mẫn Nhi vừa nhìn biển báo giao thông phía trước, vừa hỏi vặn lại, “Cậu vừa rồi không nhìn thấy ở gần đó có một phi trường sao?”

Tôi bừng tỉnh.

Cô nhất định là nhận được tin tức, sau khi gọi điện điên cuồng mắng tôi một trận, liền lập tức lên phi cơ.

Không nghĩ tới cô và Kim Tuấn Miên , lại cùng sử dụng một phi trường hẻo lánh.

Lẽ nào đây là phi trường chuyên dụng của hắc đạo?

“Nhưng mà cậu,” Mẫn Nhi hỏi, “Tại sao lại ở chỗ này xô xát cùng người của Kim Tuấn Miên ?”

Tôi lo lắng cho bọn Kim Chung Nhân , trong lòng không yên, cô hỏi hai ba lần, tôi mới miễn cưỡng kể một cách đại khái, sốt ruột hỏi, “Có điện thoại không? Gọi điện thoại qua hỏi một chút tình hình cũng được.”

Mẫn Nhi lại như bị cái khác hấp dẫn lực chú ý, hỏi tôi, “Cậu thực sự vì Xán Liệt , đáp ứng giao dịch cùng Kim Tuấn Miên ?”

Tôi gật đầu, cảm thán nói, “May mà Kim Chung Nhân đuổi kịp, bằng không lần này thực sự nguy rồi.”

Trong xe bỗng nhiên trầm mặc xuống.

Áp lực trong bầu không khí gần như quỷ dị.

Tôi kỳ quái hỏi, “Làm sao vậy?”

Mẫn Nhi sắc mặt phức tạp, một lúc lâu sau mới phun ra một câu, “Tôi còn tưởng rằng cậu đã có chút cải thiện, chịu vì Xán Liệt mà làm chút chuyện.”

Lời này kỳ thực chỉ cần nói đến một nửa, không nói ra phần tiếp theo, tôi cũng có thể đoán được.

Cô nhất định là đang khinh thường tôi giữa đường đổi ý.

Tôi một trận khó chịu.

Có lẽ cô khinh thường cũng có đạo lý.

Tôi yêu Xán Liệt , vứt bỏ thân thể, cũng là chuyện bình thường.

Nhưng mà, không vứt bỏ được trái tim này.

Tất cả những gì Xán Liệt lưu lại trên người tôi, đều là của tôi.

Sao có thể để cho Kim Tuấn Miên xóa đi từng phân từng hào?

Không nhất thiết phải nói những điều này với Mẫn Nhi, cô sẽ không hiểu được, sẽ chỉ khinh thường.

Tôi cúi đầu xuống, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chỗ trên đùi, da thịt dưới lớp quần tây, in một chữ “Xán Liệt ”.

Ngày đó tôi khóc rất thảm, hiện tại mới biết, đây kỳ thực là chữ khắc ban ân.

Trọn đời trọn kiếp, đều sẽ lưu lại trên người tôi.

Ông trời xót thương, tôi và Xán Liệt , thì ra còn có thể có một cái trọn đời trọn kiếp nho nhỏ.

Xe chạy rất nhanh, xuyên qua một ngã tư mà tôi không biết, đèn đường hai bên dần dần rạng rỡ, dường như đã từ ngoại ô vào đến nội thành.

Tôi nhịn không được liền hỏi, “Chúng ta đi đâu vậy?”

Mẫn Nhi hỏi lại, “Có hứng thứ đến nhà tôi ngồi một chút không?”

Hiện tại là lúc nào, hứng thú ở đâu ra?

Tôi lắc đầu.

Mẫn Nhi khẽ hừ mũi một tiếng, “Cũng không phải do cậu quyết định.”

Dưới chân nhấn ga, xe chạy quả thực muốn phiêu lên.

Cô người này cá tính cổ quái, động một tí là vừa đánh vừa mắng, thực sự gian xảo, mới vừa rồi cố ý cứu tôi, cũng chưa hẳn đã là yêu ghét tương hướng.

Tôi nhíu mày, nhìn thấy xe một đường chạy thẳng về phía trước, nhưng lại lên đường núi.

Gần tới cuối đường, cuối cùng cũng nhìn thấy một tòa biệt thự cao lớn khí khái.

Mẫn Nhi dừng xe, “Chính là nơi này.”

Không ai ra mở cửa, cô tự lấy chiếc chìa khóa giấu dưới tấm thảm trên mặt đất để mở, biệt thự ba tầng, hình như chuyên dùng làm nơi để cô tới tiêu khiển khi nhàn rỗi, thực sự có chút đáng tiếc.

Khoảnh đất này thiên kim khó cầu (nghìn vàng khó mua), đủ để thấy nhà Mẫn Nhi phú quý giàu sang thế nào.

Cũng đúng, nhân vật như cô, kiểu gì cũng có chút địa vị.

Tôi đi theo cô vào cửa, vừa mở đèn trong phòng khách lớn, nghênh diện chính là một bức tường cao, trên tường treo một bức tranh sơn dầu, người trong tranh khí vũ hiên ngang, thần sắc cao ngạo, mặc một thân quân phục đeo đầy huy chương trước vạt áo.

Mẫn Nhi tùy ý chỉ một ngón tay, giới thiệu một câu, “Ba tôi.”

Tôi một hồi lâu không nói gì.

Lai lịch thật lớn.

Cho dù là người không có giao thiệp trên thương trường, bất quá thỉnh thoảng cũng xem tin tức, nhân vật đứng đầu quân chính (quân sự và chính trị) của nước mình, không phải là vị này sao?

Nếu ở thời cổ đại, Mẫn Nhi có thể được xem là cấp bậc công chúa.

Chả trách ngay cả Kim Tuấn Miên cũng phải nể mặt cô.

“Ngồi đi.”

Trong biệt thự không có những người khác, công chúa điện hạ cũng phải tự mình động thủ. Mẫn Nhi đi vào nhà bếp, thuần thục pha hai tách cà phê, bưng một chén đưa cho tôi, ngồi trên ghế sô pha đối diện, đánh giá tôi.

Tôi nói, “Bây giờ tôi có thể gọi điện rồi chứ?”

“Cho ai?” Mẫn Nhi hỏi, “Xán Liệt ?”

Tôi gật đầu, nói, “Cũng muốn hỏi một chút tin tức của Kim Chung Nhân và Độ Khánh Thù .”

Mẫn Nhi bỗng nhiên phát ra một tiếng thở dài, “ Thế Huân , cậu người này, kỳ thực cũng có lúc bụng dạ không tồi.”

Tôi hơi ngạc nhiên.

Được Mẫn Nhi khen ngợi, cũng không phải chuyện dễ, tài lanh mồm lanh miệng kia của cô, cho tới bây giờ đều chỉ là lợi khí để đả thương người.

Tôi chờ cô xoay chuyển nói câu tiếp theo, hồi đáp tôi bằng một cú đâm hung ác.

Mẫn Nhi lại không nói gì khác, chỉ hơi mím môi lại, nhìn tôi chăm chú, đánh giá từ trên xuống dưới.

Tôi hỏi, “Mẫn Nhi, cô làm gì vậy?”

Cô hỏi tôi, “ Thế Huân , cậu có biết vì sao tôi vội vã trở về không?”

Cô trả lời cho tôi luôn, “Tôi vừa nghe nói Xán Liệt lại trở về bên cạnh cậu, quả thực không khống chế được cảm xúc, sau khi gọi điện ra sức mắng chửi cậu một trận, vẫn là vô pháp bình phục. Tôi tự nói với chính mình, người này là một tai họa, vì Xán Liệt , không thể để cho hắn còn sống. Cho nên tôi vội vã đi đến sân bay, hạ quyết tâm, lần này nhất định phải giết cậu.”

Nội dung trong lời nói kia kinh thiên động địa, ngữ khí của cô lại rất bình tĩnh.

Tôi cũng không biết nên lộ ra loại biểu tình gì, ngơ ngác nhìn cô.

Mẫn Nhi bật cười, “Ai ngờ vừa xuống khỏi phi cơ, lại ma xui quỷ khiến, trở thành cứu tinh của cậu. Cậu nói xem, đây có phải là thiên ý hay không?”

Tôi ấp úng hồi lâu, mới mở miệng, “Mẫn Nhi, tôi rốt cuộc đã làm gì cô?”

Mẫn Nhi nói, “Nói thật, cậu không làm gì tôi, chúng ta kỳ thực vô thù vô oán, tôi chỉ là vì thấy Xán Liệt không đáng bị như vậy.”

Cô nâng hàng lông mi dày, liếc nhìn tôi, nhẹ nhàng nói, "Thế Huân , cậu thật giống như một cây dây leo độc bám trên người Xán Liệt , mỗi thời mỗi khắc đều hút đi tinh khí của hắn, khiến hắn thống khổ bất kham. Tôi thực sự, thực sự rất đau lòng vì hắn.”

Cô hỏi tôi, “Cậu có biết khi đau lòng trỗi lên sẽ có bao nhiêu đau không? Phải trơ mắt nhìn người đàn ông mình yêu, cứ như vậy tự hủy hoại bản thân hắn, cậu biết đó là một loại tư vị như thế nào không?”

Tôi giật giật môi, cô dùng tiếng cười lãnh liệt chặn đứng tôi lại, nói, “Cậu cho rằng mình biết? Nực cười, Ngô Thế Huân , thật nực cười. Cậu ích kỷ, tùy hứng, ngoan cố, ngu dốt như vậy, cậu sao có thể hiểu được cảm giác của Xán Liệt ?”

“Đủ rồi,” Tôi đứng lên, “Tôi phải đi.”

Bất kể cô có là công chúa.

Cô cũng không phải Xán Liệt , không có tư cách tra tấn tôi.

Mẫn Nhi không hề ngăn cản, cư nhiên gật đầu, “Đúng, cậu cần phải đi.”

Cô cẩn thận đặt tách cà phê xuống, dùng một tư thế cực duyên dáng đứng lên, lấy ra khẩu súng, hướng về phía tôi bấm cò.

Hết thảy đều phát sinh quá nhanh, dứt khoát như sấm sét.

Tôi biết cô hận tôi, nhưng không ngờ khi cô động thủ thần sắc lại bất biến, vân đạm phong khinh, tựa như trong tay chỉ là một khẩu súng đồ chơi, không chút do dự, rút ra liền bắn.

Giữa khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, bản năng của người Ngô gia cuối cùng cũng cứu tôi một mạng, trong nháy mắt nhìn thấy họng súng màu đen kia, trước khi đại não kịp phản ứng, thân thể đã theo tiềm thức mà nghiêng sang một bên.

Nòng súng bắn ra hỏa hoa.

Quang mang trước mắt tôi lóe lên rồi biến mất cực nhanh, khi tỉnh táo lại, tôi đã ngã xuống tấm thảm thật dày.

Một trận đau đớn cường liệt, từ bụng dưới mạnh mẽ ập lên, nặng nề đánh tới giây thần kinh cảm ứng mẫn cảm.

Tôi đau đến cuộn người lại, cúi đầu nhìn dòng máu tươi từ trên người phun ra.

Đưa tay bịt lại, càng đau đến nỗi phải mở lớn miệng hít khí.

Máu từ kẽ ngón tay chảy xuống.

Trước mắt xuất hiện một đôi giày cao gót xinh đẹp.

Tôi ngẩng đầu lên, Mẫn Nhi đã ở ngay trước mặt, từ trên cao nhìn xuống, họng súng đen thui hướng thẳng về phía tôi.

“ Thế Huân ,” Mẫn Nhi bi thương nhìn tôi, “Ngày ấy khi Xán Liệt rời cậu mà đi, tôi tưởng rằng hắn đã có thể sống lại một lần nữa, một khắc kia, địch ý của tôi đối với cậu đã hoàn toàn tiêu tán. Không ngờ tới, Xán Liệt thủy chung vẫn không thể thoát khỏi cậu. Hắn cư nhiên lại trở về.”

Tôi chưa từng trải qua vết thương do súng.

Miệng vết thương rất đau, so với cái gì cũng đau hơn, như có gì đó đang vặn xoắn trong thịt, không ngừng vặn.

Trên trán đều là mồ hôi lạnh.

Tôi thở dốc, “Mẫn Nhi, cô không hiểu, tôi yêu Xán Liệt , tôi rất yêu Xán Liệt . Hắn nếu như đồng ý trở về, tôi sau này đều sẽ đối tốt với hắn.”

“Cậu yêu hắn? Rất tốt.” Mẫn Nhi nói, “Phương pháp tốt nhất để yêu Xán Liệt , chính là bản thân cậu biến mất, không còn Ngô Thế Huân nữa, Xán Liệt sẽ không phải tiếp tục thống khổ, không cần mỗi ngày mỗi đêm, đều bất an, tuyệt vọng, cô đơn như vậy… Hắn là một người rất có bản lĩnh, hắn có thể sống tiếp rất tốt, sống được thống khoái hơn so với bất luận kẻ nào.”

“Mẫn Nhi!” Thấy cổ tay cô xiết thật chặt, tôi biết cô lại muốn bóp cò, liền dùng hết khí lực để ngẩng đầu lên gọi tên cô.

Vết thương do súng quá đau, toàn bộ bụng dưới của tôi đều đã đau đến tê dại.

Đại não một mảnh trống rỗng, đến cuối cùng, chỉ còn lại một ý niệm duy nhất.

Sẽ không còn được gặp Xán Liệt nữa.

Xán Liệt , mắt của Xán Liệt , môi của Xán Liệt , sống mũi cao thẳng của Xán Liệt , tôi đều sẽ không thấy được nữa.

“Mẫn Nhi, Mẫn Nhi!” Tôi gian nan nói, “Trước khi giết tôi, để tôi gọi một cuộc điện thoại.”

Động tác bóp cò súng của Mẫn Nhi hơi ngưng trệ một chút.

Tôi khẩn cầu, “Chí ít, chí ít cũng để cho tôi cáo biệt với Xán Liệt .”

Tôi cấp thiết nhìn cô.

Cầu xin mà nhìn cô.

Ánh mắt của Mẫn Nhi, thập phần bi thương.

Cô lẳng lặng đứng đó, tôi gần như tưởng rằng cô sẽ đáp ứng. Cô muốn lấy mạng tôi, mà yêu cầu của tôi, bất quá chỉ là một cuộc điện thoại nhỏ bé như vậy.

Mẫn Nhi lại thở dài một hơi.

“ Thế Huân ,” Cô thấp giọng nói, “Cậu hãy buông tha cho Xán Liệt đi.”

Cô lại nâng họng súng lên một lần nữa.

Tôi một chút sức lực cũng không gượng dậy nổi, nhắm chặt hai mắt lại.

Đúng lúc này, một thanh âm trầm thấp, đột nhiên chấn động màng tai tôi, “Mẫn Nhi, không được nổ súng.”

Quen thuộc, êm tai.

Anh vừa mở miệng, mọi âm thanh trong phòng dường như đều tĩnh lại.

Tôi vừa nghe thấy, Mẫn Nhi bỗng nhiên hít một hơi, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

Không chỉ cô, cả tôi cũng vậy.

Xán Liệt, là Xán Liệt .

Tôi ngay cả hoan hô cũng quên mất, nửa nằm dưới chân ghế sô pha, nghiêng đầu qua, kinh ngạc nhìn về phía cửa.

Xán Liệt đứng ở đó.

Không hề cẩn thận tỉ mỉ, áo mũ chỉnh tề, bộ quần áo màu trắng trên người anh dính một mảng bụi đen, đông một khối tây một khối, giống như trước khi chạy tới đây đã trải qua một hồi đại chiến ở nơi nào đó.

Anh cũng thở dốc, rất nhẹ, ngực khẩn trương phập phồng, như sau khi vận động kịch liệt buộc chính mình phải khôi phục bình tĩnh.

“Mẫn Nhi, không được nổ súng.”

Xán Liệt đem lời vừa nói, lặp lại một lần.

Anh nhìn chằm chằm vào khẩu súng trong tay Mẫn Nhi, nói thật sự rất bình tĩnh, rất ôn hòa.

Mẫn Nhi hỏi, “Vì sao?”

Cô nói, “ Xán Liệt , đến bây giờ anh vẫn một mực mê muội. Ngô Thế Huân bất quá chỉ là một đoạn nghiệt duyên của anh, hắn chết rồi, anh liền có thể giải thoát. Trên đời có nhiều tình nhân tốt như vậy, vì sao anh chỉ chọn một mình người này?”

Mẫn Nhi càng nói, thần sắc càng thê lương.

Cô nói, “ Xán Liệt , anh còn không hiểu sao? Những tâm tư anh dùng, một chút tác dụng cũng không có. Hắn cả đời này, cũng không có khả năng tiến bộ.”

“Tôi hiểu.” Xán Liệt nhẹ nhàng nói, “Những điều cô nói, tôi đều hiểu.”

Xán Liệt nói xong, khóe môi chầm chậm giương lên, nhàn nhạt cười khổ.

Nụ cười của anh rất đẹp.

Tôi ở một bên, nhìn thấy nụ cười mỉm của anh, như kẻ ngốc đang chìm trong mộng.

Anh kỳ thực rất căng thẳng.

Tầm mắt tôi từ dưới nhìn lên, có thể thấy hai nắm đấm anh giấu ở bên sườn, nắm đến cực chặt.

Nhưng cho dù như thế, nụ cười của anh, lại vẫn anh tuấn nhất.

Giọng nói của anh, cũng là ôn nhu nhất.

Bàn tay nắm súng của Mẫn Nhi đang khẽ run rẩy.

Mẫn Nhi gần như là cầu xin mà nói với Xán Liệt , “Hắn sẽ không thay đổi, Xán Liệt . Anh tỉnh lại đi, bất kể anh làm thế nào, hắn vẫn là cái Ngô Thế Huân kia, vẫn là một kẻ vô dụng, ngu xuẩn bất linh. Anh tin tôi, tin tôi một lần này thôi, hắn sẽ không bao giờ thay đổi.”

“Mẫn Nhi,” Xán Liệt bình tĩnh nói, " Thế Huân từ trước đến nay chính là một kẻ vô dụng, cậu ấy chính là ngu xuẩn bất linh, tôi không hi vọng xa vời cậu ấy có thể thay đổi.”

Mẫn Nhi nguyên bản còn có thể tính là đè nén được cảm xúc, lúc này dường như bị cái gì đó chạm đến điểm giới hạn, đột nhiên bật khóc.

“Anh lừa tôi,” Cô khóc nức nở lắc đầu, “Anh lừa tôi, anh lừa tôi, anh lừa tôi…”

Cô nói vô số lần anh lừa tôi.

Ngập nước mắt nói với Xán Liệt , “Anh dùng vô số tâm tư, anh bắt hắn đi học, anh buộc hắn làm rất nhiều rất nhiều những việc này? Anh ngay cả tính mạng của mình cũng từ bỏ, hiện tại lại nói với tôi, anh chưa từng hi vọng xa vời hắn có thể thay đổi? Xán Liệt , anh lừa tôi.”

Xán Liệt nói, “Tôi không lừa cô.”

Xán Liệt dùng một loại ngữ khí mềm nhẹ như trấn an, “Tôi đã từng nói, Thế Huân là không còn thuốc chữa, cô nhớ không?”

Tôi nhớ.

Xán Liệt thực sự từng nói.

Tôi nhiều khuyết điểm như vậy, một đống một đống, không thể đếm hết.

Trong mười hai chữ đánh giá về tôi, bốn chữ trong đó, chính là – không còn thuốc chữa.

Ký ức đáng quý như vậy, từng chút từng chút đều là cam lộ, tôi chợt phát hiện mình đã có được rất nhiều hạnh phúc, đều tồn tại ở nơi sâu nhất bên trong thân thể này, giữa một súng, những hạnh phúc đó lại như máu tươi, dũng mãnh chảy ra từ vết thương.

Mẫn Nhi nói, “Tôi không tin.”

Xán Liệt đáp, “Cô không tin, bởi vì cô không hiểu.”

Mẫn Nhi nói, “Đúng, tôi cũng không hiểu. Anh không muốn hắn thay đổi, vậy hết thảy những việc anh làm, đến tột cùng là vì cái gì?”

Xán Liệt nở nụ cười.

Anh thấp giọng nói, “Tôi muốn cậu ấy hiểu.”

Năm chữ ấy, ẩn giấu rất nhiều khổ tâm, nói ra hệt như một tiếng thở dài.

Mẫn Nhi hỏi, “Hiểu cái gì?”

Xán Liệt liếc nhìn tôi.

Từ khi anh bắt đầu xuất hiện ở trước cửa, anh vẫn luôn, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khẩu súng trong tay Mẫn Nhi.

Giờ phút này, anh cuối cùng cũng nhìn tôi một cái.

Đâm xuyên da thịt, nhìn tôi chăm chú.

Một cái liếc nhìn này, ánh mắt liền không thể di chuyển nữa, cứ như vậy, hệt như tơ nhện, triền quấn trên người tôi, trên mặt, trong mắt.

“Tôi chỉ muốn Thế Huân có thể hiểu được.”

Xán Liệt nhìn tôi.

Thật sâu, nhìn tôi.

Anh nói, “Muốn cậu ấy hiểu được, tôi vì sao lại biến thành một Xán Liệt khác.”

Anh dường như nhìn tiến vào tận nơi sâu nhất trong tâm hồn tôi.

Chầm chậm, thấp giọng nói, “Hiểu được khi Xán Liệt biến thành một người khác, cũng đã từng kháng cự, đã từng đấu tranh, đã từng giãy giụa.”

“Hiểu được khi làm một Xán Liệt  không tuân thủ những lời hứa đã từng lập với Thế Huân , Xán Liệt cũng rất thống khổ.”

“Thế nhưng, cho dù thế nào, Xán Liệt  vẫn không thể mất đi Thế Huân .”

Xán Liệt nhìn tôi, cười khổ nói, “ Thế Huân , mỗi lần cậu nói với tôi, tôi không phải là Xán Liệt của cậu, tôi tựa như lại chết thêm một lần.”

Tôi cuối cùng cũng lĩnh hội được cái gì gọi là đau đớn đến cực điểm.

Đau đến thảm thiết, khóc nấc lên.

“ Xán Liệt , thực xin lỗi,” Tôi mơ mơ hồ hồ nói, “Xin lỗi, thực xin lỗi…”

Xán Liệt đáp, “Đừng nói xin lỗi, tôi không cần lời xin lỗi.”

Anh nói, “Tôi chỉ cần cậu hiểu, bất kể tôi biến thành người như thế nào, cậu cũng không thể không cần tôi.”

Anh nói với tôi, “ Xán Liệt là của Ngô Thế Huân , trọn đời trọn kiếp, chỉ có thể là của Ngô Thế Huân . Cậu hiểu chưa?”

Trên đời không còn có lời yêu thương nào êm tai hơn thế, cho dù nghe vào một khắc trước khi chết, cũng đủ để mỉm cười mà chết.

Tôi khóc đến không thể tự kiềm chế, nước mắt nhỏ xuống giữa máu tươi.

“Tôi hiểu.”

Tôi đương nhiên hiểu.

Sau khi đã trải qua nhiều việc như vậy, tôi không thể không hiểu.

Tôi hiểu anh đã từng bước biến thành một con người hoàn toàn khác như thế nào, từ quang minh chính đại ngã vào trong bóng tối như thế nào, đau đớn thấu triệt tâm phế như thế nào.

Tôi hiểu anh có bao nhiêu kinh hoàng bất an, khi anh không còn là Xán Liệt  của trước kia nữa.

Tôi đã trải qua, thời điểm phải quyết định xuống tay với nhân chứng, nỗi sợ hãi đau đớn đến chết kia, luôn luôn chột dạ lo sợ bị Xán Liệt phát hiện, ngày nào cũng sống trong hoảng sợ, thời thời khắc khắc, tôi chỉ sợ Xán Liệt ngửi được mùi máu trên tay tôi.

Đây là nỗi thống khổ gần như tuyệt vọng.

Anh nói đúng.

Bất kể anh là Xán Liệt như thế nào, tôi vẫn là duy nhất của anh.

Cũng như anh, là duy nhất của tôi.

“Mẫn Nhi,” Xán Liệt động bước chân, đi hướng vào phòng khách, “Cô hiểu chưa?”

Anh dùng một loại bước đi khiến người ta an tâm để tiến về phía trước, đi đến dị thường bình tĩnh.

Vừa đi, vừa nói chuyện với Mẫn Nhi, ngữ khí mềm nhẹ, rất dịu dàng, tựa như đang an ủi âu yếm tình nhân.

Anh nói, “Cô nên hiểu, không có Ngô Thế Huân , sẽ không có Phác Xán Liệt .”

Anh tới gần từng bước, “Cô giết cậu ấy, chính là giết tôi.”

Anh đi cũng rất nhẹ, hệt như đang bước một khúc vũ chân thành ưu thương, cực trôi chảy.

Tay cầm súng của Mẫn Nhi run càng lợi hại, cô ý đồ chấn tỉnh lại, nâng khẩu súng lên, hướng về phía đầu tôi, nhưng Xán Liệt vẫn tiếp tục ôn nhu nói, “Cô sẽ không làm như vậy.”

Mẫn Nhi nghiến răng, “Tôi sẽ.”

“Không,” Xán Liệt mỉm cười, “Cô sẽ không làm tổn thương tôi. Ngày đó khi tôi từ nhà giam chạy trốn tới đây, hấp hối thoi thóp, nằm ở chân núi, là cô đem tôi chuyển lên xe, đưa đến nơi này, điều trị cho tôi. Khắp nơi đều đang truy bắt tôi, chỉ có nơi này, không kẻ nào dám lục soát. Bắt đầu từ khi đó, tôi đã biết, người phụ nữ trước mặt này, vĩnh viễn sẽ không bao giờ tổn thương tôi.”

Mẫn Nhi ngẩn người.

Giọng nói của cô thấp xuống, “Anh còn nhớ rõ ngày đó?”

Xán Liệt nói, “Tôi sẽ không bao giờ quên.”

Anh hỏi, “Đưa súng cho tôi, được không?”

Mẫn Nhi nói, “Không được.”

Xán Liệt nở nụ cười, chìa tay ra.

Mẫn Nhi cúi đầu, nhìn bàn tay mở ra trước mặt mình.

“ Xán Liệt ,” Mẫn Nhi hỏi, “Anh hận tôi không?”

Xán Liệt lắc đầu.

Mẫn Nhi nói, “Tôi không tin.”

Vẻ mặt của Xán Liệt rất thản nhiên, khiến người ta tín nhiệm.

Anh nói, “Tôi không hận cô, bởi vì tôi biết. Tôi biết, cô đau lòng vì tôi.”

Gương mặt mỹ lệ của Mẫn Nhi đột nhiên thoáng vặn vẹo, như vì nhẫn nhịn không khóc, gắt gao cắn chặt môi dưới.

Trong lồng ngực cô ẩn giấu nghìn vạn tấn thuốc nổ, lại vô pháp châm cháy trước mặt Xán Liệt , cô kiệt lực khống chế cảm xúc, không ngừng hít thở sâu, cuối cùng, cuối cùng cũng đem khẩu súng hạ xuống.

Cô đem khẩu súng, đặt vào trong lòng bàn tay Xán Liệt .

Thời khắc nhận được khẩu súng, Xán Liệt dường như cũng ngừng lại hô hấp.

Anh thấp giọng nói, “Cảm ơn.”

Mẫn Nhi liếc nhìn anh, ngắc ngứ thẳng thẳng sống lưng, không nói một lời, đi hướng vào bên trong thư phòng.

Cô đi vào đó, đóng cửa lại.

Tiếng khóc nức nở, như kiềm nén, từ bên trong cánh cửa lọt ra ngoài.

Xán Liệt đánh một cái ám hiệu, đám thủ hạ ẩn náu ở bên ngoài lập tức tràn vào.

Mối nguy hiểm vô cùng căng thẳng cuối cùng cũng kết thúc, anh đem khẩu súng lấy được giao cho một người trong số đó.

Hiện tại, anh cuối cùng cũng có thời gian để bận tâm đến tôi.

“ Xán Liệt ,” Tôi nhẹ nhàng gọi, “ Xán Liệt .”

Anh nửa quỳ xuống bên cạnh tôi, ôm lấy tôi.

Tôi nói, “ Xán Liệt , Mẫn Nhi bắn tôi một súng, rất đau.”

Anh nói, “Tôi biết.”

Anh bế tôi lên, đi hướng về phía cửa.

Tôi hỏi anh, “ Xán Liệt , có phải tôi sắp chết không?”

Xán Liệt nói, “Không phải, chỉ là tiểu thương.”

Thật thần kỳ.

Anh vừa nói như vậy, tôi liền cảm thấy vết thương kia xác thực chỉ là tiểu thương, so với vết trầy trên tai còn nhẹ hơn.

Không, ở trong lòng anh, đã không còn đau nữa rồi.

“ Xán Liệt ,” Tôi túm lấy tay áo anh, gắng hết sức ngẩng đầu lên, “Anh là Xán Liệt của tôi phải không?”

Anh đáp, “Đương nhiên phải.”

Tôi thở dài một tiếng.

Một súng này, thực sự rất có giá trị.

Tôi lại hỏi, “ Xán Liệt , anh sẽ đem Biện Bạch Hiền đuổi đi chứ?”

Xán Liệt lắc đầu, “ Thế Huân , cậu thực sự là một chút cũng không thay đổi.”

Tôi nói, “Anh đã nói, anh không cần tôi thay đổi. Anh đã nói, anh chỉ cần tôi hiểu.”

Xán Liệt hỏi, “Vậy cậu hiểu được chưa?”

Tôi gật đầu, “Hiểu được.”

“Hiểu được cái gì?”

Tôi trầm ngâm, trả lời anh, “Tôi không thể không cần anh.

Xán Liệt đem tôi đặt vào ghế sau ô tô, cúi đầu xuống, như ong mật bám vào đóa hoa, dùng môi cọ xát lên môi tôi.

Tôi rất thích, hôn như vậy.

Sau tất cả những việc đã trải qua, đây là nụ hôn tốt nhất, ngọt ngào nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #chanhun#exo