Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

c16

Sự ban ơn bất ngờ này, tôi lại chẳng cảm kích.

Tôi thật sự là điên rồi, xuất ra một hồi tinh lực, còn dám đại nghịch bất đạo mà ăn nói lỗ mãng, nhẹ nhàng nói với Phác đại bá vương đang đè trên người tôi, " Xán Liệt, anh nếu không phải là ác ma tà ác đến cực điểm, thì nhất định là tiểu nhân phản phúc âm tình bất định."

Anh cũng điên rồi, cư nhiên một chút cũng không giận.

Xán Liệt nói, " Thế Huân , tôi có lẽ thực sự là ác ma tà ác đến cực điểm, có lẽ thực sự âm tình bất định, tính cách phản phúc, là một tiểu nhân."

Anh khẽ mổ lên môi tôi, nói, "Cuối cùng thế nào, chờ tôi và cậu trải qua cả đời này, rồi để hậu nhân định luận."

Tôi nói, "Anh và tôi, nào có cái gì cả đời?"

"Có." Anh hỏi tôi, "Nếu tôi và cậu không có cả đời, Xán Liệt khiếm khuyết bất kham cần gì phải còn sống? Sống thế nào được nữa?"

Tôi bật cười.

Phác đại công tử không gì là làm không được, một vấn đề không thể giải thích như vậy, lại đi hỏi một Ngô Thế Huân bất lực nhất mê mụ nhất.

Anh cẩn cẩn dực dực bế tôi lên giường, đắp chăn cho tôi, chui vào nằm cùng tôi, xoay người qua ôm lấy tôi.

Chưa hết, còn ở bên tai tôi nói rõ ràng một câu, "Chuyện ngày hôm nay, nếu phát sinh một lần nữa, tôi tuyệt đối không chấp nhận."

Tôi lén thở ra một hơi.

Kết thúc cuộc nói chuyện, cuối cùng vẫn là một câu cảnh cáo trắng trợn và lạnh giá.

Cuối cùng, cuối cùng, tình tiết vở kịch phát triển, lại quay về bối cảnh thiết trí ban đầu.

Đúng, Xán Liệt , cứ tiếp tục tàn nhẫn như vậy.

Như vậy Thế Huân mới không dao động, mới biết tiếp tục thù hận.

Đồng thời, tiếp tục hoài niệm về cái người đã mất kia, Xán Liệt hoàn mỹ vô song kia.

Ngày hôm sau, tiếp tục lên lớp.

Tôi có chút kinh ngạc, xem ra muốn thăm dò tính tình Xán Liệt vẫn cần thời gian.

Nhìn xem, tôi tưởng rằng anh sẽ không tha ai, kết quả anh đều tha cho cả hai.

Cô giáo vẫn mỹ mạo động lòng người như trước, khiến tôi vô cùng thất vọng, cuối cùng cũng hiểu mình ngu ngốc xiết bao, đến tận hôm nay vẫn còn tự đánh giá mình quá cao.

Cô giáo nói, "Hôm nay chúng ta học về thuật phòng thân."

Tôi chờ cô bắt đầu bài giảng, cô lại đặt một câu hỏi, " Thế Huân , đối với đề bài này, cậu có dị nghị gì không?"

Tôi đương nhiên rất thông minh, lập tức nói, "Mỗi lời cô giáo nói, tôi đều không dị nghị."

Cô giáo cười lạnh, "Đừng nhu thuận như vậy. Chúc mừng khổ nhục kế của cậu hôm qua đã đại công cáo thành, Xán Liệt có phân phó, sau này phàm là lên lớp học, nhất định phải hỏi ý kiến của cậu về đề bài trước. Nếu như không thích, chỉ cần nói ra, tôi liền đổi."

Thật sự?

Thì ra tôi thắng lợi rồi, thực sự đạt được thắng lợi, tôi thật ngu, lại không tự biết, biết rồi, cũng không biết tận dụng để dương dương đắc ý.

Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn tôi chằm chằm, tựa hồ nhất định phải đợi được câu trả lời thuyết phục của tôi.

Tôi nói, "Không ý kiến."

Thương lượng tốt đẹp như vậy, cô vẫn cười lạnh với tôi, nói, "Đa tạ Thế Huân thiếu gia."

Gọi người đi vào đem bục giảng ra ngoài, phủ lên một tấm đệm êm, liền bắt đầu bài giảng.

Thuật phòng thân ngày trước tôi đã từng học qua, hình như trước tiên sẽ có giảng giải và động tác làm mẫu, tiếp theo là đối đả*.

(*kích đấu lẫn nhau)

Phẩm chất đặc biệt tùy hứng của cô giáo chưa từng thay đổi, cũng không cần chào hỏi, nhảy qua hai bước, trực tiếp tìm tôi đối đả, nói với tôi, "Biết cái gì là quẳng ngã qua vai (1) không?"

Tôi gật đầu.

Cô nói, "Cậu đến quẳng thử tôi xem."

Trong phòng chỉ có tôi và cô, muốn quẳng, còn có thể quẳng người nào?

Tôi tiến lên phía trước, nỗ lực nhớ lại những điểm trước kia Xán Liệt đã từng dạy, theo dạng nét hồ lô, chẳng những không quẳng cô ngã qua vai được, chính mình còn bị cô quẳng ngã trong thoáng chốc.

Rất mạnh.

Dưới lưng mặc dù có đệm êm, vẫn đau đến lợi hại.

Cô nói, "Đứng lên, tiếp tục."

Tôi cười khổ, đứng lên.

Thuật phòng thân này học đến đủ kích thích, hướng phát triển cũng hoàn toàn phù hợp với dự đoán của tôi.

Quả nhiên, đối đả đã biến thành ẩu đả.

Tôi một lần lại một lần đứng lên, cô một lần lại một lần không lưu tình mà quăng ngã, thỉnh thoảng lạnh lùng nói một câu, " Thế Huân , khi công kích, chí ít cũng lưu lại một chút tinh thần để chú ý phòng thủ."

Phòng thủ? Tôi đương nhiên là có phòng thủ, mỗi một lần đứng lên, cô liền quăng ngã, cơ hồ đã thành quán tính, chưa động thủ đã phòng thủ trước.

Chưa ăn thịt heo, đã thấy heo chạy.

Tôi công phu không tốt, không có nghĩa là một chút nhãn lực cũng không có, công phu của cô chỉ kém hơn Xán Liệt, tôi há lại có thể nhìn không ra?

Thuật phòng thân này, hai người giáo viên và học sinh càng học càng đã ghiền, tôi càng cắn răng đứng lên, cô càng dùng lực quẳng ngã, càng quẳng càng mạnh, sống lưng bị quẳng lên đệm, cơ hồ sinh ra ảo giác cả tim phổi cũng đều bị chấn vỡ.

Dần dần cô không còn cười lạnh, mỗi lần quẳng tôi ngã ngửa ra, lại hơi cười mỉm với tôi.

Tôi cũng cười.

Thật sự, đau cũng đau đến vui vẻ.

Cô cười, có lẽ là bởi vì có thể quang minh chính đại đánh tôi, đây là bài học Xán Liệt đã dày công sắp xếp, mấy người đàn ông bên ngoài xem ra tuyệt đối không dám quấy nhiễu.

Tôi cười, đương nhiên là cười thật sự. Quăng đến trọng thương rồi, nói không chừng có thể đổi lấy vài ngày nghỉ ngơi, không cần phải lên lớp, nếu như Xán Liệt cũng đồng ý không hung hãn "sử dụng" tôi vài ngày, chẳng phải là một nhà tiện nghi hai nhà lợi ích?

Hiếm có lúc tôi tính toán tốt như vậy, thế nhưng lại có người xông vào quấy rối.

Xán Liệt như nộ hỏa Ma Vương từ trên trời giáng xuống, xông vào như gió, nắm cổ tay cô giáo hung tợn kéo ra, trầm giọng nói, "Mẫn Nhi, xem ra cô thực sự không đem lời cảnh cáo hôm qua của tôi để vào trong lòng."

A, thì ra cô giáo tên là Mẫn Nhi.

Linh mẫn, mẫn tiệp, mẫn cảm, ky mẫn (nhạy bén)... Xem như là một cái tên hay, rất xứng với khuôn mặt cô.

Xán Liệt rất không thương hương tiếc ngọc, lực tay lớn như vậy, giọng nói hung ác như vậy.

Cô giáo nếu không phải có quan hệ mật thiết với Xán Liệt, thì hẳn cũng phải là kẻ gan dạ hơn người, hoặc là cả hai. Nhìn thấy bộ dạng Xán Liệt đáng sợ như vậy, cư nhiên lạnh lùng bình tĩnh giải thích, " Xán Liệt , tôi chỉ là đang dạy cậu ta thuật phòng thân. Nếu như có mưu đồ đả thương cậu ta, xương cốt của cậu ta sớm đã bị tôi quẳng gãy toàn bộ."

Nói có lý, tôi cũng không thể không gật đầu.

Thân là người thụ giáo, tôi đương nhiên biết cô có thủ hạ lưu tình, vậy nên rất kinh ngạc.

Người do Xán Liệt chọn, sao có thể thủ hạ lưu tình? Phải biết rằng, Xán Liệt chính là một người hạ thủ tuyệt đối không chút lưu tình.

Cô giáo giải thích thỏa đáng, thái độ cũng không tồi, nhưng lửa giận của Xán Liệt dường như vẫn chưa tắt, anh lạnh lùng nói, "Mẫn Nhi, tôi trước đây thiếu cô một mạng, hôm nay tôi tha cho cô một mạng, cuối cùng cũng không ai nợ ai. Cô lập tức rời đi, không cần xuất hiện nữa. Chi phiếu tôi đã ký sẽ phái người đưa tới cho cô."

Tiếp đó, tôi kinh ngạc chứng kiến bản sắc nữ nhân của cô giáo.

Cô ta khóc lớn.

Không phải là khóc bình thường, mà là kiểu khóc của đàn bà chanh chua thương tâm muốn chết.

Vừa khóc đến lê hoa đái vũ, vừa liều mạng đấm bùm bụp vào ngực Xán Liệt , còn muốn khóc chửi, "Anh không phải là người! Anh không phải là người! Anh phải xuống âm ti địa ngục, chết mười vạn lần! Chết trên mười vạn lần cũng không đủ."

Chuyện cũ phát triển đến tinh thải tuyệt luân.

Một người phụ nữ lợi hại lãnh diễm động lòng người, nghiêm trang chững chạc, thần kinh tựa hồ so với dây thép còn cứng hơn, ngày hôm qua còn cấp cho tôi một bài giảng về cách kỵ thừa nghiêm túc vô cùng, ngày hôm nay thổi phù một cái, đã biến thành một màn bi tình kịch.

Cô còn đang khóc mắng, "Tim của anh làm bằng cái gì? Anh thật sự là lòng dạ sắt đá, sao có thể đến chết cũng không chịu quên một cái tên Ngô Thế Huân ? Anh thông minh như vậy, sao lại gặp một thằng ngu liền lập tức biến thành một thằng ngu khác? Xán Liệt, anh khiến người ta quá thất vọng, khiến người ta quá thất vọng..."

Bi tình kịch diễn đến tuyệt diệu, đáng tiếc Xán Liệt không biết thưởng thức, để mặc cho cô đánh đấm, thừa cơ kéo cô ra khỏi phòng.

Tiếng khóc xa dần, tôi mới loạng chòa loạng choạng đứng dậy.

Nhưng chỉ sau một hồi, Xán Liệt lại xuất hiện trong phòng.

Tôi quan sát, Phác lão đại sắc mặt không tốt.

Bị người vừa đấm vừa đánh, bất luận kẻ nào cũng đều sẽ có sắc mặt không tốt, huống chi là kẻ độc tài chuyên chế bá đạo?

Bất quá người đầu sỏ gây tội đã khóc lớn rời đi, Xán Liệt nếu muốn trút giận, khó tránh khỏi có người vô tội phải chịu trận. Tôi nhìn nhìn hai bên, trong phòng lại chỉ có một mình tôi, thật sự là không ổn.

Vừa nghĩ được khôn ngoan như vậy, Xán Liệt lại như có tâm linh tương thông, ánh mắt khiến tim người ta phải đập liên hồi đã chuyển lên người tôi.

"Có đau không?"

"Hả?"

Ánh mắt của Xán Liệt cực lạnh, "Tôi hỏi cậu có đau không?"

Tôi lắc đầu, "Không đau."

Khóe môi anh chậm rãi gợi lên một nét cười, khiến cho người ta trong phút chốc phải nổi da gà, lắc đầu với tôi, " Thế Huân , tôi biết cậu rất hay thuận miệng nói dối. Có điều không ngờ, đến tận bây giờ, cậu vẫn dám làm như vậy với tôi."

Không chờ tôi giải thích, giọng đã hơi cao lên, " Độ Khánh Thù, vào đây."

Lập tức có người ứng tiếng đi tới, chính là người ngày thường luôn nhã nhặn lễ độ khi nói chuyện với tôi, có lẽ là người đứng đầu của những vệ sĩ bên ngoài.

Hắn tiến vào, hỏi, "Phác tiên sinh, có gì phân phó?"

Xán Liệt lẳng lặng đánh giá tôi.

Ánh mắt kia lạnh lẽo vô tình, chuyên chú chấp nhất, còn mang theo một chút buồn bực.

Tôi đoán anh sẽ hạ xuống một câu, chín phần sẽ là "Trói cậu ta lại", "Dùng hình cụ", "Lấy roi", "Giáo huấn cậu ta", đại loại như thế.

Thậm chí một bước nữa là sẽ đến hai chữ, "Xử tử".

Kết quả, Xán Liệt vừa chăm chú nhìn tôi, vừa dùng ngữ điệu thong thả rõ ràng, rất có trọng lượng của hắc bang lão đại, phân phó Độ Khánh Thù kia, "Từ hôm nay trở đi, Thế Huân có thể tự do đi lại trong sân. Bất luận kẻ nào, cho dù là ai, chỉ cần chạm vào một sợi tóc của cậu ấy, không cần chờ lệnh tôi, anh có quyền trực tiếp động thủ xử lý."

Đuổi Khánh Thù ra rồi Xán Liệt lại đi đến bên cạnh tôi.

Xán Liệt hỏi, "Lời tôi vừa nói, cậu đều đã nghe rõ ràng?"

Tôi nói, "Đã nghe rõ ràng."

Xán Liệt hỏi, "Cậu hiểu được?"

"Hiểu được."

Ánh mắt Xán Liệt đột nhiên sắc bén, băng lãnh như kiếm, lạnh lùng hỏi, "Cậu hiểu được cái gì?"

Tôi không nói.

Ngữ khí của Xán Liệt càng thêm nguy hiểm, "Nói, cậu hiểu được cái gì?"

Tôi cười, "Tôi hiểu được ý tứ của anh. Ngô Thế Huân là thuộc về Phác lão đại, muốn đánh phải không, chỉ có thể để Phác lão đại tự mình đánh."

Xán Liệt đột ngột xoay người lại, ném tung tất cả những thứ trên bàn học.

Tiếng động lớn ầm ầm, giấy má kinh hoàng bay lượn, ngay cả nóc nhà cũng bị dọa đến phát run lên.

Tôi cũng giật nảy mình.

Xán Liệt luôn luôn bình tĩnh lạnh lùng đến quá phận, chưa từng bạo phát lửa giận như vậy, phát tiết lên đồ vật vô tội.

Bàn học đắt tiền bị hủy, anh đột ngột xoay người lại nhìn tôi chằm chằm, tôi bất giác chấn kinh, sợ hãi rụt về phía sau.

Anh lại không động thủ, khinh thường nhướn mi, còn gợi lên một nụ cười mạn bất kinh tâm, nói, "Xem ra để cậu đi theo Mẫn Nhi mấy ngày nay, cũng không phải hoàn toàn không học được gì. Chí ít là sự lanh mồm lanh miệng của cô ta, đã học được không ít."

Chỉ tay sang phòng cách vách, anh không cho phép một tia phản nghịch, phân phó, "Đi, thay quần áo, mặc đẹp một chút, tôi muốn mang cậu ra ngoài."

Trong lòng tôi phát lạnh, không chịu di chuyển.

Nét cười của anh càng tăng thêm, hỏi tôi, "Hay là cậu muốn trần trụi bị tôi mang ra ngoài? Cũng không tồi, dáng người của Ngô nhị thiếu gia đẹp như vậy, không phục vụ quần chúng một chút, có hơi đáng tiếc."

Bản lĩnh nói được làm được của người này, tôi đã được lĩnh hội quá nhiều lần rồi.

Vì thế tôi lập tức tuân theo phân phó, đi thay quần áo, còn tỉ mỉ chọn lựa một bộ đồ trắng thuần có thể tôn lên vẻ ngọc thụ lâm phong của tôi nhất, phối thêm một cái cà vạt anh mới mua cho tôi, chỉ sợ có một tơ một hào không đủ xinh đẹp.

Chuẩn bị xong xuôi, tôi chủ động đi đến trước mặt anh tiếp nhận kiểm tra.

Anh nhìn thật lâu, ánh mắt như dính trên người tôi, nhất thời nửa khắc không nhổ ra được.

Cuối cùng, xoay mặt đi, nhàn nhạt nói, "Quả nhiên, không hổ là Thế Huân thiếu gia."

Sau đó phân phó, "Đi theo tôi."

Tôi ngoan ngoãn đi theo anh, ở giữa đám bảo tiêu tiền hô hậu ủng, lên một chiếc ô tô trong đoàn xe.

(1): Nắm trụ cánh tay của địch nhân, quăng địch nhân từ sau lưng mình sượt qua vai nặng nề ngã xuống đất.
________🐣🐣🐣🐣🐣🐣_______________

Tôi mệt với hai bạn này quá. Hết chương này tạm nghỉ một tuần. Hẹn tuần sau mới gặp lại hai bạn nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #chanhun#exo