Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

c21

Thân thể được nuông chiều từ bé lại một lần nữa phát huy hiệu quả.

Khi tỉnh lại, ngoại trừ thân thể chỉ cần động nhẹ một chút sẽ liền tác thống, còn phải đối diện với khuôn mặt đen phi thường không vui của Phác đại công tử.

“Dưỡng đến khổ cực như vậy, cư nhiên vẫn còn ngúng nguẩy thiếu máu.”

Từng từ từng chữ đều bao hàm uẩn ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tôi thiếu chút nữa tưởng lầm rằng mình hẳn là đang cảm động, từ trên giường bò dậy, quỳ gối hô ba lần tạ ân điển của hoàng thượng, nô tài đã khiến hoàng thượng thất vọng rồi.

Y tá và bác sĩ đều là những khuôn mặt cũ.

Bất quá cũng có biến đổi.

Xán Liệt ngoài dự đoán không hề biến mất, tôi nghĩ rằng sau khi tạm thời sử dụng hết giá trị, anh hẳn là không thèm lưu lại nơi đây.

Không nghĩ tới anh dường như chưa từng rời khỏi căn biệt thự này, cho dù thỉnh thoảng đi tới thư phòng một chút, cũng rất nhanh liền trở về, phần lớn thời gian anh đều thích ôm laptop ngồi trên ghế sô pha làm việc, quay đầu lại là có thể giám sát nhất cử nhất động của tôi đang nằm trên giường.

Một thời gian dài săn sóc khiến tôi thụ sủng nhược kinh như vậy, cuối cùng tôi mới bừng tỉnh đại ngộ – đây là phòng ngủ của anh.

Chính xác mà nói, phải là tôi cút đi, chứ không phải là anh biến mất.

Bất luận ở nơi nào, chỉ cần Xán Liệt tồn tại, sẽ xuất hiện một cảm giác áp bách kì quái.

Anh vẫn thường xuyên lãng phí thời gian quý báu, tranh công việc của y tá tiểu thư.

Khi anh bưng thức ăn đến trước mặt tôi lần đầu tiên, tôi thật sự có chút cả kinh.

Thấy anh cầm chiếc thìa đưa tới bên miệng tôi, tôi càng sợ đến mức trái tim vô lực.

Tôi trợn mắt nhìn anh.

Xán Liệt thần sắc bình tĩnh, “Cậu có thể không ăn.”

Uy hiếp phía sau, anh căn bản không cần nói ra miệng.

Người này, vĩnh viễn luôn biết làm thế nào để phát huy uy lực lớn nhất của ngôn ngữ.

Lời không cần phải nói ra, anh sẽ không nói.

Tôi đương nhiên còn nhớ rõ chuyện rót thức ăn đáng sợ lúc trước, hình như lần ấy chính anh là người tự nâng thìa đến đút cho tôi, sau khi tôi ngoan ngoãn ăn được một thìa, bỗng nhiên bắt đầu thi hành việc rót thức ăn.

Tôi nhìn chiếc thìa được đưa tới bên miệng, thấp giọng nói, “Xán Liệt, tôi có thể tự ăn.”

Xán Liệt dùng con ngươi đen bóng quỷ dị để nhìn tôi đánh giá.

Hồi lâu sau, chợt khẽ cười ra tiếng, “Thế Huân , một khi bị rắn cắn, mười năm sợ bụi rậm, phải không?”

Anh ngồi xuống, ngay bên giường tôi.

Không còn nhìn xuống từ trên cao, lại vẫn không giảm được khí thế nhiếp nhân của anh.

Xán Liệt nói, “Được, cậu tự ăn.”

Anh cầm chén đưa cho tôi.

Tôi đương nhiên ngoan ngoãn tiếp nhận, thành thành thật thật mà vùi đầu ăn mải miết.

Dưới ánh mắt sắc bén của anh, ăn cái gì cũng sẽ đi xuống. Tôi ăn ra một thân mồ hôi lạnh, chỉ sợ có chỗ nào lại khiến anh bất mãn, sau khi miễn cưỡng ăn xong, còn hận không thể vươn đầu lưỡi ra liếm cho thật sạch bát, chỉ cầu anh đừng trong trứng chim khều ra mẩu xương* nữa.

(*có lẽ giống như vạch lá tìm sâu)

“Được rồi.” Anh bỗng nhiên lấy chén đi, ném lên trên bàn, thở dài với tôi. “Sợ cậu rồi.”

Sợ tôi?

Anh sợ tôi?

Những loại lời này, nghe thế nào có thể không buồn cười?

Xán Liệt hỏi, “Thế Huân , cậu nói thành thật với tôi, có phải thật sự đã no rồi không?”

Thái độ rất nghiêm túc, hơn nữa còn có phần ôn hòa.

Tôi cân nhắc một chút, quyết định tiếp tục thành thật.

Nghiêm túc gật đầu với anh.

Xán Liệt hỏi, “Thực sự ăn không vô nữa?”

Tôi sờ sờ dạ dày quả thực đã bị uy đến không thể nào thoải mái, tiếp tục gật gật đầu.

Xán Liệt lại khẽ thở dài một tiếng.

Anh đánh giá tôi, tựa hồ có chút do dự.

Loại ánh mắt này, thực sự không thể nào ổn.

Tôi bỗng nhiên sinh ra dự đoán về đại họa sắp lâm đầu (ập đến), mặc dù không biết mình lại làm sai cái gì rồi, nhưng mơ hồ biết anh nhất định sẽ đặt ra biện pháp khiến tôi cực kì không thích.

Tôi căng thẳng nuốt nước miếng, dự định tự cứu lấy thân, “Xán Liệt …”

Xán Liệt ngăn tôi lại, “Thế Huân , không sao.”

Ngữ khí đạm nhiên, khiến tôi càng thêm sợ hãi.

Tôi lắc đầu, “Xán Liệt , đừng.”

Xán Liệt nói, “Ngay cả tôi muốn làm gì cậu cũng không biết, đã lắc đầu nói đừng.”

Bất luận là anh muốn làm gì, tôi nhất định cũng sẽ không thích.

Tôi rụt về phía đầu giường, Xán Liệt đã mở miệng gọi một tiếng, “Khánh Thù .”

Cửa phòng mở ra,Độ Khánh Thù dẫn bác sĩ tiến vào, đằng sau còn có hai ba thủ hạ đi theo.

Tôi hỏi, “Xán Liệt , tôi lại làm sai cái gì? Anh chí ít cũng để tôi minh bạch một lần.”

Xán Liệt đem tôi từ trên giường kéo dậy, giọng nói cực ôn nhu, “Thế Huân , bất quá là tiêm chất dinh dưỡng, tôi tìm đến đây người có nhiều kinh nghiệm nhất, đảm bảo một chút cũng không đau.”

Anh sao có thể như vậy?

Vừa ôn nhu nói chuyện với tôi, hôn tôi, vừa kéo cánh tay tôi ra, đưa cho những người đó.

Tôi cầu xin anh, “Xán Liệt , anh đừng tiêm chất dinh dưỡng cho tôi. Anh cũng biết, hồi nhỏ tôi bị ép tiêm đến phát sợ rồi, tôi sợ thứ này. Anh biết rất rõ ràng.”

Xán Liệt ôm tôi, nói, “Tôi biết.”

Thanh âm nhu hòa, lực kìm hãm lại rất lớn, tay tôi không thể rút về được.

Ống tay áo bị xắn lên trên cánh tay, bên trong khuỷu tay lành lạnh.

Độ Khánh Thù nói, “Thế Huân thiếu gia, cậu thả lỏng một chút, bác sĩ rất giàu kinh nghiệm, sẽ không đau đâu.”

Tôi không đếm xỉa tới hắn, quay về phía Xán Liệt , tiếp tục thấp giọng van cầu, “Xán Liệt , anh đừng đối với tôi như vậy…”

Xán Liệt ôm tôi càng chặt hơn, “Thế Huân , tôi không phải đang ngược đãi cậu. Cậu nói đạo lý một chút đi.”

Rõ ràng chính là ngược đãi.

Chính là ngược đãi!

Xán Liệt nói, “Cậu thiếu máu, ăn được ít, hấp thu lại không tốt, nhẹ như tờ giấy.”

Tôi nói, “Việc này sao có thể trách tôi?”

Xán Liệt nói, “Tôi không trách cậu.”

Tôi nói, “Vậy đừng ép tôi phải tiêm chất dinh dưỡng.”

Xán Liệt thở dài, “Thế Huân , cậu chừng nào mới có thể hơi nói một chút đạo lý? Thân thể cậu không tốt, chính mình chẳng lẽ không biết sao?”

“Thân thể tôi không tốt, là chuyện của tôi, có liên quan gì đến anh?”

“Thế Huân ,” Giọng Xán Liệt bỗng trầm xuống, thập phần đáng sợ, ánh mắt hoàn toàn âm hiểm đến mức khiến người ta phải rơi vào tình cảnh sợ hãi, không còn ôn nhu như lúc đầu. Anh cười lạnh hỏi, “Cậu nhất định muốn tôi phải tái hung hăng dạy dỗ cậu một chút?”

Tôi sợ hãi ra mặt.

Còn chưa kịp trả lời, Xán Liệt đã hạ lệnh cho bác sĩ đang bối rối do dự bên cạnh, “Làm nhanh một chút.”

Không có đường sống để cự tuyệt.

Tôi cảm giác được sự lạnh lẽo của chất cồn đang xát trên da thịt, cảm giác được đau đớn của kim tiêm đang châm vào cánh tay.

Thậm chí khi thuốc tiêm bơm vào cơ thể, loại dòng chảy lưu động mang tính cưỡng bách này, cảm giác ghê tởm khi nó dung nhập vào máu, cũng rất rõ ràng.

Xán Liệt đối với ý đồ không ngừng đem tay rút về của tôi trong suốt quá trình tiêm phi thường tức giận, nói với tôi, “Nếu mũi kim gãy ở bên trong, tôi sẽ khiến cậu một tuần kế tiếp đều sống không dễ chịu.”

Sau khi quá trình tiêm kết thúc, mọi người đều lặng lẽ rời đi.

Tôi bắt đầu nằm trong lòng Xán Liệt  khóc lớn.

Không phải là tôi nguyện ý khóc trong lòng anh.

Mà vì anh ôm tôi, không chịu buông tay.

Còn muốn nói mát.

Đường đường nam tử hán, tiêm một mũi cũng khóc.”

“Cậu cái dạng này, cũng xứng làm người Ngô gia?”

“Cũng xứng với cái tên Ngô Thế Huân ?”

“Thế Huân , cậu thực sự là được cưng chiều đến hư rồi. Cưng chiều cho tới hôm nay, không bằng cả một tiểu nữ sinh.”

Tôi phẫn hận nhìn anh, nói, “Tôi không tốt như vậy, mất mặt xấu hổ, sớm chết sớm siêu sinh. Sao không để cho tôi tự sinh tự diệt? Dù sao cũng là tôi ti tiện.”

Ánh mắt Xán Liệt đột ngột trở bên bạo lệ, dùng sức nắm cằm tôi, bức tôi ngẩng đầu lên.

Anh gắt gao nhìn tôi chằm chằm.

Tôi bất giác đoán rằng anh sẽ động thủ, lực tay anh rất lớn, một cái tát là có thể tiêu diệt mấy cái răng của tôi, hung ác thêm chút nữa, trực tiếp lấy luôn mạng tôi đi rồi.

Cũng xem như là đầu xuôi đuôi lọt.

Dường như Xán Liệt nhìn tôi tới cả một thế kỷ, hô hấp kéo dài, lồng ngực phập phồng thật sâu.

Kết quả, anh không động thủ, ngược lại còn cười đến chấn động cả lồng ngực.

Cười không ngừng.

Không còn nắm cằm tôi đến phát đau, buông đầu ngón tay ra, như thợ săn nhẹ nhàng buông tha tiểu thú trong bẫy rập.

Sửa lại cánh tay tiếp tục ôm tôi.

“Thế Huân , cậu không ti tiện.” Xán Liệt cười nói với tôi, “Tôi ti tiện.”

Anh lập lại một lần, nói, “Là tôi quá ti tiện.”

Xán Liệt rất ít khi nghiến răng nghiến lợi.

Hôm nay, anh nghiến răng nghiện lợi với tôi, từng từ từng chữ, tựa như chứa cả huyết lệ.

Anh nghiến răng, “Tôi nếu như còn thừa lại một phần chính trực, cậu sớm đã bị tôi xé thành từng mảnh nhỏ, thi cốt vô tồn.”

Anh thấp giọng nói, “Đáng tiếc, Xán Liệt này, lại ti tiện đến mức ngay cả một phần chính trực cũng không còn nữa.”

Anh lại nói, “Bất quá, cậu không cần phải đắc ý. Tôi tuy rằng không chính trực, thủ đoạn dạy dỗ người khác, vẫn là có.”

Cảm thấy tôi ở trong lòng cứng đờ, lại nửa dỗ dành nửa uy hiếp mà hôn tôi.

Cuối cùng cảnh cáo một câu, “Ngàn vạn lần đừng chọc giận tôi. Bằng không, hậu quả tự gánh lấy.”

Thời gian dưỡng bệnh đau khổ muốn chết.

Mỗi lần tiêm chất dinh dưỡng Xán Liệt  đều muốn đích thân ra trận, nắm chặt tôi, bức cánh tay tôi đưa cho người cầm kim tiêm đáng sợ kia.

Tôi ba lần bốn lượt cầu xin anh, “Xán Liệt , rất khó chịu, thực sự rất khó chịu.”

Anh ba lần bốn lượt rất nghiêm túc trả lời tôi, “Tôi biết.”

Tôi nghĩ rất nhiều biện pháp, hi vọng có thể trốn thoát được kiếp nạn mỗi ngày, Xán Liệt nhất quyết thủy lai thổ yểm, binh lai tương đáng*.

(*thành ngữ so sánh với việc cho dù đối phương sử dụng thủ đoạn gì, vẫn luôn có cách đối phó tương ứng)

Người này trời sinh đến để khắc với tôi.

Anh làm thất bại mọi đối sách của tôi.

Về sau, tôi chỉ đành thuận theo từ đầu đến cuối.

Phỏng chừng anh chê tôi ăn được quá ít, cho nên mỗi ngày đều nỗ lực bắt tôi ăn thật no. Tôi gắng hết sức ăn được đủ nhiều, sau đó lại tìm cơ hội len lén nôn những thứ đang căng phình đến khó chịu trong dạ dày ra.

Lần đầu tiên đã bị anh bắt tại trận.

Xán Liệt nổi trận lôi đình, cười lạnh đến nỗi khiến người ta phải sợ hãi, hỏi tôi, “ Thế Huân , cậu là quyết định tự mình chuốc lấy khổ đắng có đúng không?”

Nhìn sắc mặt anh, tôi chỉ biết đại sự không ổn, vội vàng giải thích, “Không phải.”

Đáng tiếc đã không kịp rồi.

Anh lại gọi Độ Khánh Thù vào, phân phó, “Tiêm dinh dưỡng hôm nay, liều lượng tăng đến tối đa cho tôi.”

Tôi trợn mắt, đáng thương nhìn anh.

Độ Khánh Thù hỏi, “Tối đa?”

“Đương nhiên.” Xán Liệt lại quay sang nhìn tôi chằm chằm, giống như rắn đang nhìn ếch, tôi chỉ cần hơi nhúc nhích, anh nhất định trực tiếp nhảy bổ lên kéo tôi ra. Giọng nói không chút tình cảm phập phồng, “Không cần phải để ý tới cái gì thời hạn thích ứng nữa. Hôm nay liền tăng đến liều lượng tối đa.”

Độ Khánh Thù đương nhiên làm theo.

Xán Liệt đơn giản phân phó một câu, lại khiến tôi phải ăn tẫn khổ cực.

Lần tiêm kế tiếp đã đau đớn lại còn dài dặc, tôi cắn răng, nằm trong lòng Xán Liệt , bị bọn họ túm cánh tay, lộ ra mạch máu nhạt màu dưới làn da, chầm chậm tiêm vào.

Độ Khánh Thù đích thân động thủ, cùng một người khác nữa mà tôi không nhận ra, đang ấn lên cánh tay tôi. Cho dù tôi căn bản không động đậy, bọn họ cũng rất dụng lực, có lẽ sợ tôi bất cứ lúc nào cũng có thể tâm huyết dâng trào mà giãy ra.

Bác sĩ tiêm dường như mưu đồ muốn tra tấn tôi, ninh đến như cả thế kỷ.

Tôi khẽ hô hấp, im lặng nhẫn nại.

Xán Liệt vẫn ôm tôi suốt, đột nhiên gọi, “Thế Huân ?”

Ngữ điệu có chút kỳ quái.

Đưa bàn tay tới, nắm lấy cằm tôi, nhẹ nhàng nâng lên.

Tôi động động lông mi, bên trên đều đã ướt sũng, ấn lên cả gương mặt mơ mơ hồ hồ của Xán Liệt .

Xán Liệt trầm mặc một hồi, thấp giọng hỏi, “Sao không có động tĩnh gì?”

Anh có lẽ tưởng rằng tôi đã ngất đi rồi, nhìn thấy mi mắt tôi mở ra, lại một lần nữa ôm tôi thật chặt, nói, “Không sao, rất nhanh liền qua thôi.”

Tôi sinh ra một chút hi vọng, khe khẽ cầu xin anh, “Đừng nhiều như vậy.”

Như mấy ngày trước, ít ít là được rồi.

Xán Liệt lại không để ý tới, ném cho tôi một lời cự tuyệt đơn giản, “Không được.”

Anh còn cảnh cáo, “Cậu còn dám giở trò ăn trước nôn sau kia, tôi lập tức rót thức ăn cho cậu một lần nữa.”

Thật đáng sợ.

Rất vất vả mới tiêm xong, tôi co mình lại trong chăn, không rên tiếng nào.

Xán Liệt chọc tôi nói chuyện, không nghe thấy hồi đáp, rất mất hứng, đưa tay vào trong chăn thô bạo kéo tôi ra, nói, “Cậu thực sự là được chiều đến hư rồi.”

Động tác hung bạo.

Ngữ khí và biểu tình, lại vẫn bất động thanh sắc như vậy, khiến người ta phải sợ hãi.

Tôi thật ấm ức.

Tôi nói, “Các người cưng chiều tôi ra như vậy, hiện tại lại đi trách tôi.”

Không công bằng.

Năm đó là ai mỗi ngày đều nâng niu tôi, tùy tôi làm xằng làm bậy?

Mọi người đều có phần.

Hôm nay lại đem tất cả mọi tội danh đều đổ lên đầu tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #chanhun#exo