Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 17

Tạm thời rời khỏi nhà giam hoa lệ, cũng không nhất định phải là đi đổi gió.

Huống chi điều kiện tiên quyết của lần xuất môn này, hoàn toàn khiến cho người ta không thể nào liên tưởng đến một mỹ cảnh tốt đẹp.

Tôi ngồi trong xe, âm thầm suy đoán xem Xán Liệt sẽ đem mình đến chỗ nào để đùa bỡn khoe khoang, còn chưa nghĩ ra được kết quả, xe đã từ từ dừng lại, xem ra đã đến pháp trường rồi.

Pháp trường cực kì khí khái, rất có khí thế của trung tâm giải trí lớn nhất thành phố.

Thiết kế dựa theo loại hình thịnh hành nhất hiện nay, tất cả bao gồm casino, khách sạn, quán bar, hộp đêm, cửa pha lê hai bên tự động đóng mở. Xán Liệt  ngạo nghễ cất bước giữa đoàn vệ sĩ vây trước vây sau, phong thái thong dong tôn quý kia, tuyệt đối không thua kém vương tộc Châu Âu.

Có khi, quyền thế của anh so với vương tộc còn lớn hơn.

Xuyên qua đại sảnh tầng một, đi qua một loạt đèn thủy tinh đủ các kích cỡ sáng rực rỡ trên đỉnh đầu, mọi người khi nhìn thấy Xán Liệt đều tỏ thái độ nghiêm kính, dồn dập nhường đường.

“Ông chủ.”

“Phác tiên sinh.”

“Phác lão đại.”

“Lão bản.”

Tôi vốn tưởng rằng đó chỉ là cách xưng hô hư danh, càng đi sâu vào trong, càng có những người rõ ràng là cấp quản lý của trung tâm vội vàng đứng dậy, luôn mồm luôn miệng đều là “Ông chủ”.

Lúc này mới hiểu được, thì ra anh thật sự có bản lĩnh như thế, sau khi lập nghiệp từ hắc đạo, không chỉ giới hạn ở việc đoạt địa bàn thu phí bảo hộ, cư nhiên còn nhúng tay vào việc làm ăn quang minh chính đại.

Thời gian ngắn ngủi, lại có thể xây dựng được một khu làm ăn lớn như vậy, có thể thấy người này thông minh lợi hại đến mức nào.

Chính tà đều không kiêng kị, thời điểm nào cũng có thể chiếm lợi thế.

"Phác lão đại, ách… Thế Huân …”

Tôi lơ đãng đi theo bên cạnh Xán Liệt , nghe thấy có người gọi tên mình, đột ngột dừng cước bộ.

Kim Chung Nhân ăn mặc thập phần hoạt bát, hắn đã cao lên rồi, tựa hồ còn cao hơn tôi một chút, bờ vai rộng rãi, mặc trên người một bộ tây phục được cắt may rất vừa vặn, thực có ý vị đàn ông tháo vát lão luyện.

Không đợi Xán Liệt ra lệnh, tôi đã tự giác chào hỏi, “Chung Nhân , lâu rồi không gặp.”

Xán Liệt cười nhạo, “Mới cách lần gặp trước có mấy ngày? Đã tính là lâu?”

Quả nhiên, đã vào trò chơi, liền phải bắt đầu đắc ý khoe ra quyền sở hữu rồi.

Tôi rũ mắt xuống, miễn cho tự rước lấy nhục.

Kim Chung Nhân có lẽ cũng có chút xấu hổ, vội vàng cứu nguy, “Lão đại, theo phân phó của anh, đã giữ lại một bao sương (1) tốt nhất.”

Đoàn người chúng tôi cùng tiến vào bao sương tốt nhất, ngồi xuống trong gian phòng được trang hoàng cực xa hoa, lập tức có người bưng các loại rượu lên.

Xán Liệt nói, “Thế Huân không uống rượu.”

Liền có người dè dè dặt dặt đưa cho tôi một ly nước trái cây.

Tôi lười kháng nghị, tùy tiện nhận lấy, nhưng Xán Liệt lại nói, “Nước trái cây không được, đem một cốc sữa đến, phải ấm.”

Vì thế, tất cả mọi người đều biết tôi bị Xán Liệt quản chế mọi việc, ngay cả uống gì cũng phải để chủ nhân chỉ định.

Sữa được đem đến, tôi nhận lấy, quả nhiên còn ấm.

Tôi uống một ngụm rồi đặt ly lên bàn.

Liếc mắt đảo qua một cái, trên bàn thượng vàng hạ cám (hỗn tạp), đủ loại rượu hoặc đỏ hoặc trắng óng ánh trong suốt, chỉ có một ly của tôi là trắng thuần, rất hợp rơ với bộ tây trang thuần trắng trên người tôi, bất ngờ đến kì khôi.

Xán Liệt còn chưa thấy đủ, trước mặt đám thủ hạ, bưng ly sữa lên đưa tới tay tôi, nói, “Nhân lúc còn ấm, chí ít cũng uống một nửa.”

Tôi nghiêng đầu nhìn anh.

Được voi đòi tiên thực sự là một bản tính lớn của con người,Xán Liệt quyền thế thông thiên, muốn chỉnh người nào mà không được? Lại cứ phải đánh rắn dập đầu, một gậy tiếp một gậy.

Anh nhiều ít cũng đã đọc qua tâm lý học, chẳng lẽ không biết làm như vậy sẽ khiến người ngoài lưu lại cảm giác lòng dạ hẹp hòi?

Xán Liệt thấy tôi không chịu nghe lời, ngồi dịch tới gần một chút, lại ở trước mặt tất cả mọi người, đem môi kề sát đến bên tai tôi.

Tôi khiêm tốn lắng nghe xem anh sẽ nói lời uy hiếp độc ác gì, ví dụ như cởi sạch để tôi trần trụi rồi ném lên sàn nhà ở đại sảnh tầng một vân vân.

Không ngờ hơi nóng phun nhẹ bên tai tôi khuếch rộng, cư nhiên lại nghe được anh thở dài một hơi, “Ngô nhị thiếu gia, cậu muốn uống rượu, chí ít cũng phải uống một chút sữa ấm để lót dạ. Dạ dày đau thì sao có thể chơi vui được?”

Sự kĩ lưỡng của Xán Liệt luôn khiến tôi phải thán phục đến cực điểm.

Mỗi lần đều bị anh áp đảo, lần này cũng không ngoại lệ, chỉ cần thì thầm một câu, tôi suy nghĩ không đến một giây đã quyết định xong, thật sự đem ly sữa ấm uống ngay một nửa.

Đặt ly xuống, chạm phải ánh mắt có chút sững sờ của Kim Chung Nhân , dường như hắn không dám tin vào sự thuần phục của tôi.

Tôi nâng nửa ly còn lại lên hỏi hắn, “Có muốn uống một ly không?”

Kim Chung Nhân cũng đã thành thục không ít, ắt không bị tôi trêu đùa thành công, hàng mi hơi nhăn lại, hiện ra một chút ương ngạnh kiệt ngạo của hắc đạo mà năm xưa tôi chưa từng phát hiện ra, nói, “Không cần, đa tạ.”

Xán Liệt ở bên cạnh, trầm trầm cười ra tiếng.

Cửa phòng mở ra, hai ba má mì trang điểm lộng lẫy chen qua hàng vệ sĩ dày đặc đứng chắn trước cửa để tiến vào, giọng nói ngọt đến ngấy người, “Lão bản, hôm nay có muốn các tiểu thư không?”

“Biết hôm nay ông chủ tới, chúng tôi đều đã giữ lại các tiểu thư xinh nhất nha.”

Đang ngồi trong phòng chắc hẳn đại đa số đều là thuộc hạ nòng cốt của XánLiệt .

Một người trong đó chọc ghẹo má mì, “Này, các ngươi giữ lại tất cả những tiểu thư xinh đẹp nhất rồi, làm sao giúp ông chủ kiếm tiền a?”

Má mì kia thực sự là người rất biết thức thời, đặc biệt giỏi ăn nói, mỉm cười không chút hoang mang đáp, “Còn biện pháp nào? Biết ông chủ muốn tới, gần như tất cả các tiểu thư đều mong ngóng được tiến vào bao sương này. Cũng đúng, cành cao ai lại không muốn vịn, mỗi lần ông chủ đến đây, ta đều thu hồng bao* của các nàng đến ngại ngùng, dù sao cũng phải sắp xếp ít nhiều thiên kiều bá mị vào, mới tính đến chuyện báo cáo kết quả công tác được.” Nói xong còn lớn tiếng thở dài một hơi.

(*hồng bao: tiền thưởng)

Xán Liệt được các bà ấy chọc đến thực vui vẻ, nét cười mở ra, tuấn mỹ kinh tâm động phách, suy nghĩ một hồi mới nhàn nhạt phân phó xuống, “Các người cứ chuẩn bị trước, chờ đàm xong chính sự, thả những thiên kiều bá mị kia của các người vào đây. Nhớ kỹ nhất định phải là thiên kiều bá mị, tôi chính là người không dễ chăm sóc đâu.”

Các má mì liên thanh đáp ứng, thức thời mà cáo lui. Xán Liệt lại gọi bọn họ lại, tùy ý vươn một ngón tay, chỉ vào người vẫn luôn rất nghe lời và hẳn là chưa hề chọc đến anh là tôi.

Da đầu tôi một trận căng thẳng.

Xán Liệt hỏi, “Biết cậu ấy là ai không?” Đoạn chỉ chỉ vào tôi.

“Đương nhiên biết, ôi chao, ông chủ , tôi cũng không phải là lần đầu tiên đến đây. Danh tiếng của  Thế Huân thiếu gia, ai lại chưa từng nghe qua?”

Xán Liệt nói, “Thế Huân rất ít khi ra ngoài, cậu ấy là người rất tiêu trí, lại ưa sạch sẽ, đừng chọn cho cậu ấy những cô như lang như hổ, bằng không, ai chiếm tiện nghi của ai cũng không nói trước được. Tìm một người đủ thanh thuần trong sáng đến đây.”

Quay đầu lại hỏi ý kiến tôi, “Kiểu dạng tiểu bạch thỏ, có được không?”

Tôi cười, “Được.”

Tiểu bạch thỏ?

Ở đây đã có một con rồi, hơn nữa còn toàn thân tuyết bạch, ngoan đến không gì sánh bằng, lại còn muốn chuẩn bị thêm một con tới, tụ thành một đôi để phối giống sao?

Xua đám đàn bà đi rồi, cửa liền đóng, trong phòng còn lưu lại mùi son phấn như ẩn như hiện. Đây chính là một lần báo cáo công tác loại nhỏ của trung tâm giải trí.

Báo cáo công tác của hắc đạo, tôi đã từng được nghe nhiều lắm rồi.

Cũng không có gì mới mẻ, không chỉ rõ hàm ý trong số lượng, ngày tháng; từ chuyên môn, tiếng lóng rất khó hiểu, người ngoài nghe được thường thường sẽ chẳng hiểu gì hết.

Xán Liệt ngồi trên ghế sô pha nhàn nhã vểnh chân bắt chéo, ống chân thon dài rắn chắc đặt ngang trên đầu gối, tư thế tuyên cáo buông thả, trong bao sương mờ tối liền toát ra một loại quyền lực tối thượng.

Anh nhìn như chỉ lơ đãng nghe, thỉnh thoảng cầm ly rượu lên nhẹ nhàng uống một ngụm, phần lớn thời gian đều không lên tiếng.

Tôi chú ý quan sát anh không rời mắt, nhìn anh khống chế thủ hạ của mình như thế nào, có phải cũng viên tròn đè bẹp giống như đối với tôi hay không.

Xán Liệt khi làm chính sự không thích nói nhiều, anh đặc biệt giỏi về việc sử dụng ngôn ngữ thân thể.

Một ánh mắt, một nụ cười có hàm ý, một động tác tay nhìn như hoàn toàn bình thường, cũng có thể biểu đạt ra thái độ và quyết định của anh đối với một việc gì đó.

Anh sẽ nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay trên mặt ghế sa lông bằng da, sẽ nghiêng cổ, hay dùng tay vỗ nhẹ lên trán, giương mi hạ mi một chút, có lúc anh lại thả hai chân bắt chéo xuống, rất nhẹ nhàng, dường như chỉ là mệt mỏi mà thay đổi tư thế, đổi chân khác đặt lên đầu gối, động tác này cư nhiên cũng là một cái ám chỉ.

Càng không cần nói đến việc anh thỉnh thoảng lại phát ra đủ loại đơn âm.

“Ừ.”

“Ồ.”

“A.”

“…”

Đơn âm khác nhau, ngữ khí tổ hợp bất đồng, liền có đủ hàm ý phong phú. Ở một vị chúa tể như anh, từ ngữ càng đơn giản càng có thể vận chuyển được nhiều thứ, cùng trong một âm thanh, bạo lệ, độc tài, không được nghi ngờ, buồn bực, tha thứ… tất cả đều có thể chứa đựng. (em sợ anh rồi =.=)

Tôi kinh ngạc vô cùng.

Anh rất biết cách khống chế người khác, người này không phải không biết dùng ngôn ngữ, nhưng khi có thể không sử dụng ngôn ngữ, anh càng thích cao cao tại thượng mà không sử dụng hơn.

Thủ hạ liên quan đều được anh huấn luyện đến tinh ý lanh lợi, từng người thay phiên nhau nói, vừa nói vừa quan sát từng động tĩnh rất nhỏ của lão đại, nếu như muốn hỏi chuyện gì, tinh thần lại càng tập trung gấp trăm lần, Xán Liệt một khi có ám hiệu, thuộc hạ liền như có tâm linh tương thông, lanh lợi mà chiếu theo tâm tư của Xán Liệt để trả lời.

“Vâng, lão đại, tôi hiểu rồi.”

“Lão đại cảm thấy như vậy không thỏa đáng? Không bằng để tôi quay về kiểm tra một lần nữa, chờ có kết quả lần kiểm tra thứ hai, sẽ lại đích thân đem đến cho lão đại xem qua?”

“Lão đại, tôi sẽ mau chóng đối phó.”

Đến lượt Kim Chung Nhân , hắn nói một vài sự tình gần đây ở bến tàu lớn, hỏi Xán Liệt dự định xử lý thế nào?

Xán Liệt cười cười nhìn hắn, Kim Chung Nhân liền cúi mặt, nói, “Vâng, lão đại. Những việc nhỏ này để tôi tự mình đi xem rồi lo liệu.”

Suốt toàn bộ hội nghị, tổng số từ mà Xán Liệt nói còn không nhiều bằng vừa nãy khi anh nói giỡn với đám má mì.

Cuối cùng, Xán Liệt đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, hỏi, “Nói xong hết rồi?”

Mọi người đều gật đầu.

Ánh mắt thâm sâu vẫn luôn khó lường kia lại quét về phía tôi.

Xán Liệt hỏi,"Thế Huân, có phải rất buồn chán không?”

Tôi lắc đầu.

Sao có thể buồn? Xem anh huấn luyện người ta, thực sự rất thú vị.

Mập mờ sáng tối, như kéo tơ lột kén, khiến cho người ta bất tri bất giác phải cố gắng đi quan sát hỉ nộ ái ố của anh, nghiền ngẫm tâm tư của anh, cuối cùng lại giữa mập mờ sáng tối mà quỳ bái nắm bắt suy nghĩ bất định của anh.

Thì ra Phác lão đại là một vị bá vương tuyệt đối cường chế người khác, đem lực chú ý đặt trên người chính mình.

Độc tài đến như vậy, thực sự khiến người ta phải sợ hãi.

Xán Liệt thoải mái cười rộ lên, trong nháy mắt trở nên hòa ái dễ gần, nói, “Chính sự đã đàm xong, mọi người tận tình chơi đùa đi.”

Mọi người không hẹn mà cùng thở phào ra một hơi, lập tức có người đứng lên, mở cửa phân phó bên ngoài, “Gọi các tiểu thư vào đây, không phải muốn đòi lấy niềm vui của lão bản sao?”

Ngay lập tức, nhóm thiên kiều bá mị trang điểm tỉ mỉ đều cười khanh khách bay vào, như một đám chim khách thấm son phấn thượng đẳng, nũng nịu nói cười nhộn nhạo, nhét đầy toàn bộ bao sương.

“Ông chủ.”

“Ông chủ a.”

Mục quang lưu chuyển, các thiếu nữ xinh đẹp giữa sóng gió phong trần đã luyện ra được một ánh mắt bắn nhanh như điện, Xán Liệt lại như vật cách điện, trước tiên chỉ vào người tiến vào cuối cùng kia, “Cô, cho cô một cơ hội, bồi Thế Huân thiếu gia ngồi một chút.”

Người bị chỉ điểm kia thực sự phù hợp yêu cầu.

Đơn thuần, trong sáng, nhút nhát rụt rè, khiến người ta phải trìu mến. Nghe lời ngồi xuống bên cạnh tôi, trong phòng ánh sáng mờ như vậy, cũng có thể nhìn thấy rặng mây hồng trên mặt cô.

Tôi lắc lắc nửa ly sữa trong tay, không lên tiếng.

Xa hoa trụy lạc, oanh thanh yến ngữ, loạn thành một đoàn, cư nhiên ẩn ẩn còn có quy tắc. Không ai dám tùy tiện ngồi bên cạnh Xán Liệt, mọi người đều cười đến phong tình vạn chủng.

Bình thường Xán Liệt là vương lão ngũ kim cương chính tông, có quyền có thế, có tiền có của, có dáng người có khuôn mặt, trên người phương diện nào cũng toàn tài toàn năng, phụ nữ nào lại không yêu?

Có kẻ đề xuất Xán Liệt chọn ra hai người, Kim Chung Nhân rất đáng yêu, cư nhiên cũng phải quay đầu lại trừng người nọ một cái.

Xán Liệt tựa hồ không phát hiện, nói, “Nữ sắc vong quốc, một người là đủ rồi.”

Chỉ vào một mỹ nhân thoạt nhìn phong vận không tồi, để cô ta ngồi bên cạnh mình. Còn lại đều bị những người khác phân chia hết, ghế sa lông nguyên bản rất rộng rãi, nhất thời liền ngồi đến chen chúc.

Chỉ có tôi và tiểu bạch thỏ ngồi ở một bên khác, hai bên Xán Liệt tựa như có một bức tường, không ai dám cả gan chen qua một phân.

Đàn ông vào bao sương uống rượu, khi đã gọi các tiểu thư, liền không ngoài những việc hồ nháo loạn thất bát tao kia.

Dù sao ánh đèn cũng đủ tối, ngươi tình ta nguyện.

Đáng thương một đôi tiểu bạch thỏ chúng tôi, trăm phần trăm không được tự nhiên.

Tiểu bạch thỏ nữ tính ngại ngùng hồi lâu, dường như ngạc nhiên vì tôi so với cô còn im lặng hơn, ngẩng đầu lên ngập ngừng ấp úng nói một câu, “ Thế Huân  thiếu gia, tôi tên là Tiểu Điệp. Lần đầu tiên gặp mặt, tôi… tôi kính ngài một ly.” Câu này đích thị là câu má mì đã giảng dạy rất nhiều lần.

Tiểu Điệp? Không phải là Tiểu Thỏ?

Cô nâng chén rượu dè dè dặt dặt đưa tới, phát hiện chất lỏng trong ly của tôi hoàn toàn thuần bạch, rất đáng yêu mà ngốc ra một chút.

Tôi cười, “Đừng hiểu lầm, là sữa. Sữa bò.”

Không hề dự liệu, bên cạnh liền có một bàn tay đột ngột duỗi qua, lấy đi ly sữa trên tay tôi.

Động tác mạnh mẽ tự tác chủ như vậy, ngoại trừ Xán Liệt , tuyệt đối không còn ai khác.

Xán Liệt nói, “Sữa đã lạnh rồi, đừng uống. Gọi một chén rượu đi. Muốn uống gì?”

Tôi nói, “Whisky, thêm đá.”

Xán Liệt gật đầu, phân phó xuống, “Một cốc Thanh Ti*, không được lạnh.”

(*thanh ti: là một loại bia chuyên dụng, màu sắc và mùi vị đậm hơn bia bình thường một chút)

Tôi cười khổ.

Hết cách, thật sự là hết cách.

Tại sao lại quên mất, vật chủ mới có quyền hạ quyết định.

Thanh Ti được đưa tới, tôi tiếp nhận, lại phát hiện ra Kim Chung Nhân đang nhìn mình.

Hắn trái ôm phải ôm, môi còn đang thiếp trên cổ một cô gái, lại vẫn có thể phân tâm nhìn cốc Thanh Ti trong tay tôi, khỏi cần phải nói, nhất định là cảm thấy Thế Huân hết cách với Xán Liệt này rất thú vị.

Tôi nâng cốc, hướng hắn phía xa kính một cái, hắn bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, toàn bộ tinh thần đều dành để đi chiếm tiện nghi của cô gái bên người.

Tiểu Điệp lại bắt đầu nỗ lực lần thứ hai, nâng ly lên, “ Thế Huân thiếu gia, tôi kính ngài.”

“Được.” Tôi lấy ly rượu trong tay cô, ngửa đầu uống một hớp lớn, thập phần đau lòng, “Whisky Scotland bên trong trộn nhiều nước như vậy, thật sự là phí của trời. Mi không ngoan.”

Lần lén hành động này, Xán Liệt hình như cũng đã phát giác.

Tôi nghiêng đầu, ở dưới ánh đèn mờ tối nhìn anh.

Anh uể oải ngồi trong ghế sa lông, tựa như đang nhắm mắt dưỡng thần, khuôn mặt gợi cảm đến có chút quỷ dị. Tôi cảm thấy kì quái, còn thật sự chăm chú nhìn, mới biết được anh chọn cho tôi một con tiểu bạch thỏ, lại tự chọn cho mình một con như lang như hổ.

Nữ nhân kia gối lên bả vai Xán Liệt , sắm vai thục nữ, ngón tay thon dài lại sớm đã duỗi đến giữa hai chân Phác  đại công tử, cách một lớp quần tây, như có như không vuốt ve chăm sóc.

Tôi nhìn bất quá mới chỉ hai ba giây, Xán Liệt đột nhiên mở mắt ra, quay đầu lại, lập tức tóm được hành vi nhìn lén của tôi, nhanh đến ngay cả trốn cũng không kịp.

Trong khoảnh khắc, anh lại nở rộ một nụ cười tà mị.

Vừa nhìn thấy nụ cười của anh, tôi liền biết đại sự không ổn.

Quả nhiên, anh lập tức nâng tay vỗ hai cái trong không trung, đem tất cả nam nữ si tình đang rơi vào cảnh đẹp đều vỗ tỉnh, nói, “Tạm thời thanh tràng, mọi người đi ra ngoài trước một lát.”

Uy phong của lão đại lập tức hiển lộ, không ai dám hỏi nguyên ngân, toàn bộ ngoan ngoãn khởi thân.

Tôi đứng lên.

Xán Liệt bình đạm nói," Thế Huân, cậu ở lại.”

Tôi hít ngược một luồng khí lạnh.

Năm chữ, như năm âm hưởng vang dội đánh vào màng tai tôi.

__________🐥🐥🐥🐥🐥🐥🐥____________

Tuần này hoàn thành công việc sớm , tranh thủ về nhà up truyện cho các bạn này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #chanhun#exo