Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

phiến ngoại 2

ĐẶC ĐIỂM:NHÂN-QUẢ

Xán Liệt đã đi Australia, hôm qua có gọi điện thoại cho tôi, nói tối nay sẽ trở về.

Đã tới nửa đêm, vẫn không thấy tăm tích.

Trong lòng thật rối loạn.

Nếu để anh biết chuyện tối nay, không biết liệu có nổi giận không.

Ài, tôi không thể hiểu nổi, anh rốt cuộc sẽ vì cái gì mà nổi giận, có đại sự tôi cảm thấy rất nghiêm trọng, anh chỉ cười cười cho qua, có chuyện nhỏ nhặt vặt vãnh, anh nhìn so với ai đã trúng một súng còn tệ hại hơn.

Đáng giận.

Kim đồng hồ điểm đúng mười hai giờ, Độ Khánh Thù tiến vào hỏi tôi có muốn về nhà không.

Tôi nói, “Không cần.”

Xán Liệt không quay về, đi nơi nào không phải cũng đều giống nhau?

Ít nhất ở nơi này còn có đèn đóm rực rỡ.

Tôi cởi áo vét trắng ra, nới lỏng cà vạt, nằm lên ghế sô pha dài không thèm để ý hình tượng.

Xán Liệt Xán Liệt , mau quay về.

Như một khúc hát ru, lẳng lặng niệm đọc dưới đáy lòng.

Tôi đã quên rằng, khi anh nói phải rời khỏi đây vài ngày để tới Úc, tôi đã cao hứng đến độ hai mắt tỏa sáng.

Thật không dám tin, tôi khi ấy lại tràn đầy khát vọng tự do, như phi điểu được thả vào rừng, hận không thể để anh tiến vào phi cơ ngay giây tiếp theo, bay lên trời xanh, lưu lại một mình tôi tự do tự tại, chơi đến bất diệc nhạc hồ.

Trời a…

Tôi thật là lòng tham không đáy, cái gì không có liền muốn cái đó.

Hiện tại, lại bắt đầu muốn Xán Liệt .

Xán Liệt Xán Liệt , mau quay về.

Kim đồng hồ chỉ số 2, bất chợt truyền đến tiếng cửa bị vặn mở.

Tôi từ trên ghế sô pha ngồi dậy ngay lập tức, bình tĩnh nhìn thật kỹ người vừa đến, mới kích động nhảy dựng lên bổ nhào tới.

“ Xán Liệt !  Xán Liệt !”

Xán Liệt tiếp được tôi, hôn lên trán tôi.

“Trễ như vậy mới về?”

“Đã nói đêm nay sẽ về trễ một chút.”

“Làm sao lại là đêm nay? Đêm mai. Qua mười hai giờ chính là một ngày mới rồi.”

“ Thế Huân ,”  Xán Liệt nói, “Cậu lại bắt đầu nháo sự vô lý.”

Anh ôm tôi đến bên ghế sô pha, phối hợp để tôi cởi áo khoác đen dài trên người anh, đột nhiên hỏi, “ Kim Tuấn Miên lại lừa cậu ra?”

Động tác của tôi hơi ngưng trệ, vội vàng tiếp tục, mạn bất kinh tâm hỏi, “Vì sao là lại?”

Xán Liệt nói, “Ý nghĩa của từ ‘lại’, chính là không phải lần đầu tiên, hơn nữa còn có thể có lần tiếp theo.”

Tôi nói, “Kim Tuấn Miên không phải người tốt, hắn tạo lập bẫy rập.”

Xán Liệt thở dài, “Nhảy vào bẫy rập là ai?”

Tôi cũng thở dài.

Còn cần phải nói sao? Đương nhiên là tôi.

Nếu là Xán Liệt , hiện tại đã không đến phiên tôi làm bộ dáng tiểu tức phụ mất mặt này.

Tôi vô tội nói, “Cũng không hiểu vì sao hắn lại cứ như vậy? Rõ ràng tôi đã nghiêm chỉnh hùng hồn cảnh cáo hắn, trong lòng chỉ có một mình Xán Liệt , một vạn cái Kim Tuấn Miên cũng không bằng một phần mười Xán Liệt .”

Dứt lời, chính mình cũng thấy buồn nôn, rùng mình một cái.

Phi thường thức thời, muốn xoa dịu Phác lão đại lúc nào cũng vô cớ toát ra dấm chua, chỉ có thể khoa trương tuyên cáo nguyện trung thành, miễn cho khó giữ được mạng nhỏ.

“ Thế Huân .”

Tôi ngẩng đầu lên, thầm kêu lớn không ổn.

Mỗi lần Xán Liệt lộ ra sắc mặt nghiêm nghị, kết cục của tôi đều không thể nào ổn.

Xán Liệt nói, “Đối với loại người như Kim Tuấn Miên , cảnh cáo cùng khiêu khích không hề khác biệt.”

Tôi khịt mũi, “Hắn tính tình méo mó, cũng là do lỗi của tôi?”

Xán Liệt nói, “Đối với bất kì người đàn ông nào mà nói, truy cầu cùng xâm phạm, chỉ như một từ.”

Anh nói, “Cái mà Kim Tuấn Miên muốn hiện tại, là phản ứng của cậu. Cậu lại cho hắn.”

Tôi thở dài.

Chả trách tôi càng tức giận, họ Kim kia càng vui vẻ.

Bất quá bây giờ, quan trọng nhất chính là trốn tránh trách nhiệm, hơn nữa còn phải dẫn dắt lực chú ý của Xán Liệt .

“Xán Liệt ,” Tôi nghiêm túc nói, “Phản ứng của tôi đối với anh, so với Kim Tuấn Miên mãnh liệt hơn gấp trăm vạn lần.”

Xán Liệt trầm mặc.

Anh trầm mặc, tôi liền sợ hãi.

" Xán Liệt , anh lại tức giận?” Tôi thấp thỏm bất an.

Xán Liệt trầm mặc một hồi, không để ý đến tôi, đứng lên đi tới bàn làm việc, ấn phím nói, tìm Độ Khánh Thù , phân phó một câu, “Lập tức thanh không* tầng đại sảnh.”

(*thanh không: làm trống, ở đây nghĩa là đuổi hết mọi người đi)

Anh mang tôi ra khỏi phòng làm việc.

Từ phòng làm việc tới hành lang, đến thang máy, ra khỏi thang máy, anh đều không nói một lời.

Trong đầu tôi bắt đầu ong ong như có đàn ong mật đang bay loạn, không biết khi nào thì sẽ đột nhiên bị một cây kim kề lên, thần kinh căng thẳng, kéo đến phát đau.

Xuống tới tầng dưới, đại sảnh đã vắng hoe.

Độ Khánh Thù thật khá, thời điểm này chính là lúc cực đông khách, không biết có bao nhiêu kẻ thích đến đây nói chuyện phiếm với các tiểu thư, uống chút rượu, cao hứng thì khiêu vũ một bài.

Chỉ trong chốc lát, cư nhiên toàn bộ đều bị mời ra ngoài.

Cả căn phòng lớn như vậy, từng cụm ghế sô pha đều không một bóng người, chỉ có tàn rượu trên mặt bàn, ngẫu nhiên còn có điếu thuốc lá đặt ngang trên gạt tàn, vẫn đang âm ỉ cháy.

Vừa tiến vào, cửa chính liền bị đóng lại.

Giống như tiến vào một thành lũy mang dị sắc, không có âm nhạc, đèn màu trên sàn nhảy lại vẫn chậm rãi xoay chuyển rất hữu tình.

Điềm xấu, điềm xấu.

“ Xán Liệt ,” Tôi kiên trì đến cùng, “Chúng ta tới đây làm gì?”

Vừa hỏi, vừa hồi tưởng lại xem trong mấy ngày anh đi vắng mình đã làm bao nhiêu việc không tốt cho lắm.

Ừm?

Ăn bậy cái gì?

Chuồn ra ngoài uống rượu?

Nói nói cười cười với má mì trong hộp đêm? Đấy rõ ràng là… công việc.

Bị Kim Tuấn Miên dụ lộ diện? Ừm, chỉ e cái này là nghiêm trọng nhất.

“Hả?” Tôi ngẩng đầu lên.

Xán Liệt một chút dáng vẻ nói giỡn cũng không có, lặp lại hai chữ, “Đánh đàn.”

Vừa thấy đàn dương cầm trên bục, tôi liền âm thầm kêu khổ.

Thảm rồi.

Đàn dương cầm này nhìn quen mắt vô cùng, rõ ràng chính là cái bục ngày hôm ấy, khi mình cùng Kim Tuấn Miên đau khổ uống rượu đến say túy lúy, lảo đảo bước lên đàn một khúc cho Kim Tuấn Miên .

Việc này Độ Khánh Thù nhất định đã báo cáo với Xán Liệt .

Không nghĩ tới Xán Liệt lại giương cung mà không bắn, sau một khoảng thời gian lâu như vậy mới bất ngờ phóng tên, bắn tôi một mũi không kịp đề phòng.

Thật sự là anh minh quyết đoán, thần uy khó lường.

Tôi như chim sợ cành cong, chỉ có thể đi lên bục, mở nắp đàn ra.

Tôi hỏi, “Nghe cái gì?”

Xán Liệt hỏi, “Cái lần trước cậu đàn là gì?”

Thật đúng là tru tâm nhất vấn (giết người chỉ trong một câu hỏi).

Tôi thở dài, hồi tưởng lại âm điệu, mười ngón tay khiêu động, nhẹ nhàng tấu ra vài nốt nhạc không thành giai điệu.

“Kim Tuấn Miên nói cậu đàn rất khá.”

Xán Liệt lắng nghe tiếng đàn của tôi, đi tới phía sau lưng tôi.

Hai tay anh, kề sát lên thắt lưng tôi, chầm chậm hướng về phía trước.

Đem tôi ôm trụ.

Tôi đàn rất nhẹ, giọng nói nhàn nhạt của Xán Liệt từ phía sau truyền vào trong tai rất rõ ràng.

Anh nói, “ Thế Huân , cậu nói không hiểu vì sao Kim Tuấn Miên lại bám riết không tha cậu như vậy.”

Anh hỏi, “Cậu có từng nghĩ tới hay không, biết đâu nguyên nhân, chính là bởi vì một khúc đàn này của cậu?”

Xán Liệt nói, “Có nhân mới có quả, cậu hiểu không?”

Tay tôi run lên, chệch cả giai điệu.

“ Xán Liệt …” Tôi nghĩ muốn giải thích.

Xán Liệt nói, “Không cần nói gì, tiếp tục đàn.”

Anh nói, “Tôi rốt cuộc vẫn là nhịn không được muốn biết, cậu đã cho Kim Tuấn Miên cái gì? Cậu để hắn nghe được cái gì, khiến hắn không thể buông tay cậu như vậy, chết cũng phải tranh đấu với tôi đến cùng. Hiện tại, tôi đã biết rồi.”

“ Thế Huân ,” Xán Liệt nhẹ nhàng nói, “Một khúc này, khiến tôi nhớ lại năm đó.”

“Năm đó, cậu đáng yêu như vậy, ngẩng đầu hỏi tôi, là' Xán Liệt ' nào?”

“Tôi viết lên giấy, nói với cậu, là chữ ' Xán Liệt ' trong nghĩa là lửa thiêu .”

“Cậu nhìn xong, liền hỏi tôi, có phải chữ ‘ Xán Liệt ’ kia có lửa?”

“Tôi nói phải. Cậu quay về phía tôi, ngọt ngào nở nụ cười.”

Xán Liệt nói, “Vì thế tôi liền minh bạch, trên đời này, tôi cái gì cũng không cần, chỉ cần mình cậu.”

Hai cánh tay anh hữu lực mà ôn nhu, chặt chẽ ôm lấy thắt lưng tôi, khiến tôi cơ hồ có thể tan chảy.

Anh thở dài, hỏi tôi, “ Thế Huân , cậu còn muốn trêu chọc bao nhiêu người, khiến bao nhiêu người điên cuồng nữa, mới cảm thấy hài lòng?”

Tôi sớm đã đàn không thành giai điệu, rút hai tay từ trên phím đàn về, phủ lên hai bàn tay anh, kích động nói, “Một người, một người là đủ! Tôi chỉ muốn trêu chọc anh, Xán Liệt , tôi chỉ trêu chọc anh.”

Một giây tĩnh lặng.

Phanh!

Xán Liệt bất ngờ đẩy tôi lên trên đàn.

Lực độ lớn như thế, như biển gầm bỗng nhiên cuồn cuộn nổi lên sóng thần cao ba trượng, bài sơn đảo hải.

Không cẩn thận đè lên phím đàn, liền phát ra thanh âm thê lương chấn động.

Cơn sóng lòng trong tôi lại dâng trào.

“ Xán Liệt , chỉ cần một mình anh.”

Lực tay anh rất lớn, đem quần áo tôi xé ra hai bên, khuy áo bật tung nhảy nhót trên mặt đất.

Hô hấp nóng bỏng, tựa như trong phổi đều là dung nham, cuồn cuộn dâng trào.

Cà vạt kéo ra được một nửa thì bị mắc lại, cởi thế nào cũng không ra, như một sợi dây thừng rất lớn quấn quanh cổ tôi.

Tôi chịu không nổi sự trói buộc này, liều mạng kéo, thít đến đau cả cổ.

Xán Liệt thấp giọng mắng, “Tiểu ngu ngốc.”

Giúp tôi đem nó từ trên cổ gỡ ra, ném sang một bên.

Không có tiền tấu (khúc dạo đầu).

Không cần tiền tấu.

Tôi và Xán Liệt , sớm đã được chú định là một khúc kinh thế, nốt nhạc đầu tiên, đã cao ngất đầy kích động.

Bỏ hết quần áo, như sơ sinh, trần như nhộng, Xán Liệt động thân tiến vào, sâu đến nhập tâm.

Tôi cảm động đến khóc nức nở, ôm lấy anh, hận không thể cho anh cả thể xác lẫn tinh thần.

Cho anh.

Chỉ mong tam sinh tam thế, cái gì cũng đều đặt ở nơi anh, từng điểm từng tích, muốn thu cũng thu không về.

“ Xán Liệt ,  Xán Liệt…” Tôi không ngừng khóc gọi anh.

Cảm giác bị mở rộng, thật sâu, thật chặt, như ngạt thở, lại cực đủ đầy.

Xán Liệt thực sự rất giỏi.

Bất kể là ở đâu, chỉ cần anh muốn, liền có thể huy quân thẳng tiến, thế như chẻ tre.

Va chạm, lần này tiếp lần khác.

Bất kể anh làm gì, đều có thể khiến tôi cảm động.

Hạnh phúc vô bờ.

“ Thế Huân , không được nhớ tới Kim Tuấn Miên nữa.”

Anh lặp đi lặp lại, hôn lên vết sẹo nhàn nhạt trên ngực tôi.

Ngữ khí kiêu ngạo tự tin.

“Kim Tuấn Miên , tính là cái gì?”

“Hắn không hiểu chúng ta.”

“Hắn không có khả năng, cảm thụ được quá khứ của chúng ta, hiểu được tư vị ở phía trong này.”

Hung hăng xỏ xuyên.

Đem cả thân thể và ý chí, đều xỏ xuyên đến tận cùng.

Sóng dậy biển gầm, không lưu lại một chút khe hở.

Xán Liệt tiến vào, là nơi sâu nhất mà bất luận kẻ nào trên đời cũng không thể tiến nhập.

Ngoài anh ra, không ai có thể chạm tới.

“ Thế Huân , Kim Tuấn Miên không hiểu cậu.”

Xán Liệt dùng chóp mũi của anh, cọ lên chóp mũi tôi, mỉm cười với tôi, “Hắn có lẽ có thể tìm được một hai nhược điểm của cậu, dụ lừa cậu vài lần, thế nhưng, hắn làm sao có thể hiểu cậu hơn tôi?”

“Có tôi ở đây, Kim Tuấn Miên tính là cái gì?”

Đôi mắt của Xán Liệt , sáng như sao xa.

Tôi cảm thấy an tâm vô cùng.

Chỉ cần Xán Liệt mở miệng nói, trên đời không có gì là không thể.

Anh nói được, sẽ làm được.

Bên trong tôi bị anh lộng đến vừa xót vừa đau, vừa khó chịu vừa khoái lạc, sắc mặt phức tạp, chỉ biết nói, “ Xán Liệt , em yêu anh, thật sự rất yêu anh…”

Sau đó lại nói không nên lời.

Thời khắc này, thổ lộ và say sưa rên rỉ, tôi chỉ có thể chọn một.

Đương nhiên chọn cái thứ hai.

“Không được nghĩ tới Kim Tuấn Miên nữa.”

Xán Liệt nói, “ Thế Huân , từ nay về sau mỗi khi em nhìn thấy cây đàn dương cầm này, chỉ có thể nhớ tới tôi.”

Anh cười nói, “Nhìn xem, muốn xóa đi Kim Tuấn Miên trong đầu em, thực sự vô cùng đơn giản.”

Cúi đầu xuống, hung hăng hôn lên môi tôi.

Hôn đến khi môi sưng lên, mới buông ra để tôi thở dốc một hơi, vừa tiếp tục công thành lược địa, vừa nói, “Tôi đã bảo Độ Khánh Thù đi dọn trống phòng VIP, chờ lát nữa ôm em qua bên đó. Chờ sau khi tôi lưu lại cho em một đống ký ức khoái hoạt, bảo đảm em sau này đi tới căn phòng đó, nhớ tới tuyệt đối sẽ không phải là khuôn mặt của Kim Tuấn Miên .”

Tôi sắc mặt đại biến.

Như vậy thêm nữa, chẳng phải cả xương cốt cũng phải rời ra sao?

Tôi thở hồng hộc, lắp ba lắp bắp, “ Xán Liệt , việc này… việc này không cần chứ?”

Xán Liệt cười, hỏi vặn lại, “Em nói xem có cần hay không?”

Nụ cười mỉm và câu hỏi vặn của kẻ độc tài, từ trước đến nay đều là tín hiệu nguy hiểm.

Tôi lập tức thông minh mà ngậm miệng.

Ngậm miệng nửa giây, lại nhịn không được mở đôi môi, phun ra tiếng rên rỉ khiến người ta phải đỏ mặt.

Người này, người này, có chỗ nào là anh minh quyết đoán, thần uy khó lường?

Rõ ràng chính là một hũ dấm chua vô địch!

Nhưng mà.

Tôi? Ài, tôi lại thích.

            **************

Ài, tuy rằng rất muốn hưng phấn thêm chút nữa, nhưng mà chị em à, tinh lực đều bị hai kẻ Xán Liệt và Thế Huân mạc danh kỳ diệu vắt kiệt hết rồi.

Thiên truyện này, bên trong ẩn giấu rất nhiều rất nhiều ý tứ, nếu như sau khi đọc xong mà có thắc mắc gì, xin đừng gửi bưu kiện đến hỏi, nói thẳng với mọi người một câu, ngươi lý giải như thế nào, thì cứ lý giải như thế đi.

Trên đời không có con người hoàn mỹ, cũng không có sự hoàn mỹ.

Mỗi người đều có chỗ sai, đều có ân oán dây dưa không rõ.

Việc chúng ta có thể làm được, chỉ là một cái, tiếp một cái, lựa chọn.

Mỗi người khác nhau, sẽ có sự lựa chọn khác nhau.

Những sự lựa chọn này gộp lại, có lẽ mới là lý do ngươi chính là ngươi, ta chính là ta.

Xán Liệt vì sao làm như vậy? Chính hắn đã trả lời rồi.

Xán Liệt chẳng lẽ không thể sử dụng phương pháp ôn nhu hơn để khiến Thế Huân hiểu được sao? Ách, làm tác giả, ta nháy mắt… Thế Huân kia là kẻ tùy hứng bốc đồng, nếu dùng phương pháp ôn nhu, tỷ như trình bày trực tiếp, thỉnh cầu hắn tiếp thu, ta nghĩ, Thế Huân cho dù khi bắt đầu sẽ xuất từ sự đồng cảm mà tiếp thu, cuối cùng vẫn sẽ chịu không nổi mà rời đi thôi, hắn chưa bao giờ là kẻ chịu ủy khuất chính mình.

Phương pháp của Xán Liệt , có lẽ là phương pháp đúng, duy nhất, khiến cho Thế Huân ở nơi sâu nhất trong nội tâm, rất đau rất đau, mà lĩnh ngộ ra được chân lý.

Thế còn Mẫn Nhi? Kim Chung Nhân ? Độ Khánh Thù ? Đúng rồi đúng rồi, còn cái ông chủ Kim xem ra rất xấu kia đâu?

Ha ha, đừng truy vấn nữa.

Người còn sống, còn có câu chuyện tiếp tục của riêng từng người.

Mẫn Nhi tiếp tục thương tâm vì người tình vĩnh viễn không thể thuộc về mình,Kim Chung Nhân đi nước ngoài nghỉ phép, ai biết trong lòng hắn cảm thán cái gì.

Độ Khánh Thù tiếp tục trung thành tận tâm, thỉnh thoảng nói vài câu gãi đúng chỗ ngứa.

Về phần Kim Tuấn Miên , ta phỏng chừng ân oán giữa hắn và Xán Liệt  không thể thu nhỏ được, xem ra cả đời tranh phong đối địch, cũng chẳng biết được phần thắng sẽ về tay ai.

Thật sự muốn thật nhiều thật nhiều H mà không biết viết. Thôi thì nhẹ nhàng vậy nha. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #chanhun#exo