Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 26.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba Kim ngồi nhìn Taehyung và Jungkook xếp đồ vào vali chuẩn bị trở về nơi ở cũ, gương mặt hơi tối lại, lần thứ ba lặp lại câu hỏi kia "Thật sự phải đi sao?"

Taehyung nhìn bộ dạng bồn chồn của ba, biết rằng ông không muốn hai người rời đi, bản thân anh cũng như vậy nhưng đối với việc học không thể tùy tiện nói bỏ là có thể bỏ. Từ trường anh và Jungkook theo học cách đây gần một trăm km, nơi ở của hai người vốn dĩ cũng là ở đó, không thể không trở về.

"Yoongi và Taeguk cũng sẽ đi sao?"

Yoongi ngồi trên sofa ôm Taeguk đang ăn bánh liền gật đầu đều đều nói "Vâng, bác ở lại mạnh khỏe."

Jungkook trợn mắt nhìn Yoongi hoàn toàn gạt phăng sự ăn nhờ ở đậu của anh ta tại nơi này suốt hơn một năm, trong lòng thầm lôi ra chì chiết hàng trăm lần.

Ba Kim biết tính cánh Yoongi không để ý cho lắm, lại quay sang nhìn Taehyung, ánh mắt trở nên đáng thương "Thật sự sao?"

Lần thứ tư rồi.

Kim Taehyung cảm thấy vô cùng áy náy, bản thân khi khó khăn nhếch nhác đến đây xin ở, đến khi ổn định lại rời đi, chính anh cũng không thể chấp nhận được điều đó. Nhưng Yoongi cũng là người ở nơi kia, Taeguk là con của bọn họ, để thằng bé tại nơi này là điều bất khả thi. Ngẩng đầu nhìn ba Kim mặt buồn bã thế nhưng lại chẳng thể nói được lời nào. Tất cả đều chống đối nghẹn lại nơi cuối họng cố chấp không cho anh phát ra âm thanh.

"Ba.. nếu không muốn như vậy, sao ba không cùng tụi con trở về?" Jungkook sau một hồi im lặng cũng chịu lên tiếng, ánh mắt nhìn ba Kim ánh lên chút tia sáng "Nơi đó cũng không phải là có chỗ cho ba."

Ba Kim nhận ra ý tứ trong lời nói của Jungkook, im lặng một hồi lâu, cuối cùng không nói gì nữa để cho căn phòng rơi vào trầm mặc, chỉ có âm thanh của bài hát dành cho trẻ trên TV đang phát và tiếp ư a từ Taeguk.

Năm giờ sáng ngày hôm sau tất cả đều dậy sớm để có thể thoải mái thời gian chuẩn bị, thời tiết đã sang xuân nhưng trời vẫn hanh hanh lạnh. Taehyung nhìn lên bầu trời còn âm u, tâm trạng không tính là tốt đẹp kéo đồ đặt vào cốp xe.

Yoongi ngái ngủ không buồn chuẩn bị gì mặc nguyên bộ đồ rộng thùng thình, tay ôm bé con say giấc bọc kĩ trong vải bông đi thẳng vào ngồi trong xe tiếp tục gục đầu. Miệng còn lầm bầm vài câu không vừa lòng "Hai người thật là, chú Jeon bảo với anh là về nhà đã chuẩn bị mọi thứ rồi, hai người còn chẳng cần động một ngón tay vào làm gì ấy chứ.."

Jungkook gượng gạo nhìn Taehyung cười cười xấu hổ, Taehyung thực ra biết chuyện phải đối mặt trực tiếp với ba Jeon là điều không sớm thì cũng muộn nên cũng không bất ngờ lắm.

Lúc xe chuẩn bị khởi động, Taehyung nán lại một chút đi đến chỗ ba, lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn bạc kiểu dáng khá cũ đặt vào tay ông. Ba Kim hơi ngạc nhiên nhìn vào lòng bàn tay, Taehyung mỉm cười nhẹ nhàng.

"Đây là của mẹ cho con. Cũng lâu rồi. Con nghĩ mình không phải là chủ nhân của nó. Ba à, hãy một lần nữa để có thể đeo trên tay mẹ chiếc nhẫn này nhé."

Nói xong liền tạm biệt ông trở về.

Taehyung vốn dĩ trước đó nghĩ ra nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng lại gói gọn vài chữ như vậy, cảm thấy như vậy đã là quá đủ rồi.

Phải mấy mấy tiếng mới có thể về đến nhà, trong thời gian chờ đợi Taehyung liền ngồi tựa đầu vào miếng nệm phía sau dần thiếp đi.

_________________________

"Taehyung, tỉnh dậy đi, dậy đi nào.."

Một tiếng gọi kéo anh ra khỏi cơn mê, Taehyung đôi mắt mơ màng dần hé ra, người vẫn nửa nằm nửa ngồi bất mãn nói "Chuyện gì vậy...?"

"Vào lớp rồi, đừng ngủ nữa." Người ngồi kế bên nhìn khá quen mắt thầm thì với anh vài câu "Thầy Yoongi không thích có người nằm ngủ ở tiết học của mình đâu.."

Taehyung nghe đến hai tiếng "thầy Yoongi" lập tức bật dậy, mở lớn mắt nhìn người bên cạnh, có thể dễ dàng nhận ra đây là một bạn học cũ ngày trước. Cụ thể học ở đâu thì anh cũng không nhớ.

Bàn học Taehyung ngồi được kê bên cửa sổ, bên ngoài là một cây anh đào lớn già cỗi hoa nở rộ, một vài cánh hoa nhạt màu rơi trên bệ cửa, nắng vàng ươm ấm áp. Taehyung nheo mắt cầm lên cánh hoa đào không biết ở trên đó tự bao giờ, sững sờ một lúc lâu.

Chuyện gì đây?

Chàng omega ngó nghiêng xung quanh. Là một lớp học, khung cảnh rất quen thuộc, nhưng, cái gì đang xảy ra thế này?

Yoongi trên bảng cầm chiếc thước dài bằng inox gõ nhẹ một cái, ánh mắt nhìn về phía Taehyung chất vấn.

"Chuyện gì vậy, Taehyung?"

"Ơ.. Yoongi hyung? Sao lại.."

Cả lớp học nghe thấy anh gọi Yoongi đều ồ lên bất ngờ. Taehyung quen Yoongi-ssi sao? Taehyung giật mình nhìn xung quanh một lần nữa, tại sao, cảm thấy vô cùng quen.

"Taehyung, vào lớp học rồi, chú ý đi nhé."

Yoongi dáng vẻ trên bảng hoàn toàn khác ngày thường, không phải là vẻ lười biếng bất cần nữa. Anh ấy vô cùng chăm chú vào bài giảng, giọng nói trầm khàn vang lên đầy quyến rũ trong không gian lớp học.

Taehyung vẫn chưa thoát khỏi cơn sốc, tiếp tục ngó nghiêng xung quanh, cuối cùng đôi mắt dừng lại ở một ánh nhìn mà có vẻ như đã đặt sau lưng anh từ rất lâu rồi.

Jeon Jungkook.

Phải, chính là Jeon Jungkook, alpha của anh đang ngồi ở dãy bàn bên cạnh sau anh. Sau khi anh nhìn vào cậu thì cậu lập tức quay đi, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Taehyung vẫn chưa thể hiểu được vấn đề, quay ra sau đánh tiếng với Jungkook nhưng cậu không thèm chú ý đến anh.

Tiết học cuối cùng cũng dần trôi qua, Taehyung vào giờ giải lao hiếm hoi lập tức đi tìm Jungkook, cuối cùng nhìn thấy cậu đang đứng trong nhà vệ sinh rửa tay. Anh tiến đến túm lấy áo cậu, hung hăng hỏi "Jungkook, sao anh gọi em lại không trả lời?"

Jungkook giương đôi mắt trong veo như thỏ con nhìn anh, không hề giấu giếm tia bất ngờ, Taehyung thông minh nhận ra điểm bất thường. Anh đâu còn lạ gì Jungkook, ánh mắt này rõ ràng ánh lên tất cả đều là xa lạ, giống như là cả hai chưa từng quen nhau vậy.

"Jungkook.." Taehyung cảm thấy cổ họng mình nghèn nghẹn. Không phải chứ?

"Kim Taehyung-ssi, anh có ổn không?" Jungkook nhìn Taehyung có vẻ hoảng loạn, vươn tay giữ eo anh rồi nhận ra hành động này có chút quá trớn liền thu tay lại. Taehyung ngược lại đã thân thuộc cảm giác này nên không có biểu hiện gì bất thường, chỉ nhíu nhíu mày "Jungkook, ..đây.. là lần đầu chúng ta nói chuyện.. phải không?"

Jungkook gật nhẹ đầu "Vâng.. Taehyung-ssi, em không ngờ là anh sẽ bắt chuyện với em.."

Taehyung sau cùng vỡ lẽ. Anh là đang mơ hay sao?

Jungkook vẻ mặt hân hoan cười nói "Còn nữa, sao anh biết được tên em vậy, Taehyung-ssi?"

Câu hỏi của Jungkook khiến Taehyung bối rối không biết trả lời thế nào cho phải. Anh ngây ngốc tự đánh mình một phát để tỉnh táo.

Đau.

Jungkook nhìn vậy mở to mắt ngạc nhiên, trông bên má anh có vệt đỏ thì không nhịn được chút lớn tiếng "Anh làm gì vậy, sao lại tự đánh mình thế chứ?"

Ồ.. quả nhiên vẫn là Jungkook. Là dáng vẻ lo lắng quan tâm ấy.

Thì ra, đó là lần đầu hai người gặp nhau. Jungkook từng bảo cậu gặp anh ở khóa học tâm lí đầu xuân của Yoongi hyung. Cậu không nói dối. Taehyung nghĩ, nếu quả thực hôm đó anh ngoảnh đầu lại như vậy, có lẽ hai người sẽ chẳng cần Lily mà vẫn có thể đối diện nhau như thế này chăng.

Taehyung lắc lắc đầu, đẩy Jungkook vội chạy khỏi phòng vệ sinh. Thế nhưng vừa mở cửa, đã thấy mình ở một nơi khác.

Taehyung ngỡ ngàng đứng giữa một khu vường rộng lớn, xung quanh là những vải trắng cùng hoa tươi trang trí, mọi người ngồi những bàn bên dưới, bản thân anh đang đứng trước bọn họ, một ánh sáng chói lóa lóe vào mắt.

"Kim Taehyung, cuối cùng anh cũng   đến rồi." Jungkook đứng đối diện anh một mét, cậu mặc một bộ âu phục trắng, một tay cầm bó hoa tươi, một tay cầm hộp nhẫn để mở mà toe toét cười.

Đây là lễ cưới của chúng ta.

"Jeon Jungkook có muốn sống cùng Kim Taehyung đến trọn đời không?"

"Con đồng ý."

"Sau ngày hôm nay, tôi chính thức là chồng và là người sẽ luôn yêu thương và che chở cho Kim Taehyung đến hết cuộc đời. Tôi hứa sẽ luôn chăm sóc và bảo vệ anh ấy trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Nếu Taehyung cười tôi sẽ cùng cười với anh, nếu anh khóc, tôi sẽ là bờ vai vững chắc. Và cho dù cuộc sống này có dẫn đến điều gì đi chăng nữa, thì tôi cũng sẽ luôn ở lại bên cạnh anh.”

Jungkook cười toe toét, chẳng để Taehyung bước thêm một bước, cậu đã chạy tới ôm lấy anh. Hét lớn ba tiếng "Em yêu anh."

Taehyung đứng như phỗng, ngỡ ngàng, bất ngờ, xen lẫn sợ hãi là một niềm hạnh phúc đang trào dâng. Anh nhìn thấy Jungkook lồng chiếc nhẫn vào ngón tay anh, nhìn thấy cậu hôn trên mi mắt đẫm nước của anh, cảm nhận được hơi thở ấm áp của người đang ôm siết mình, qua làn nước mắt, anh thấy cả đám đông dưới kia cùng nhau đứng dậy vỗ tay, nhìn thấy ba Kim và Lily đang ngồi cạnh nhau, nhìn thấy Min Yoongi và Park Jimin, nhưng sau tất cả, chỉ đọng lại duy nhất gương mặt rạng rỡ hơn cả mặt trời của người anh yêu - Jeon Jungkook.

________________

"Taehyung, anh tỉnh dậy đi, anh làm sao vậy, Taehyung, Kim Taehyung!"

Tôi đã có một giấc mơ như vậy.

Tôi đã từng mơ chính gương mặt ấy, khiến tôi đau khổ tột cùng.

Taehyung lần thứ hai lại bị đánh thức, nhưng không phải là trong mơ, mà là hiện thực. Nước mắt anh đẫm đìa gương mặt, trái tim so với trong giấc mộng kia còn đập nhanh hơn, vẫn nguyên vẹn cảm giác hạnh phúc không thể kìm nén đó.

Xuất hiện trước mặt, cũng là người đó, Jeon Jungkook - người anh yêu thương.

Tôi mơ mình đứng trong lễ đường.

Cùng cậu ấy kết hôn.

Cũng chính là gương mặt ấy, khiến tôi hạnh phúc tột cùng.

Jungkook sợ hãi nhìn gương mặt thất thần của Taehyung, nỗi lo lắng như con sóng đập vỡ bờ đê ùa về, đến cả nhịp thở cũng chẳng thể ổn định.

Taehyung ngủ suốt cả đoạn đường trở về nhà, vì không muốn đánh thức anh nên ôm anh vào trong phòng, thế nào lần thứ hai đi tới đã thấy người vừa nãy còn nằm yên ổn đang khóc từng hồi nức nở.

Tôi không thể kiềm chế được niềm hạnh phúc, được nhìn thấy gương mặt người đó.

Người mà tôi nghĩ mà mình sẽ cả đời căm ghét, đến cuối cùng lại chẳng thể thoát khỏi lưới tình.

Chưa bao giờ cảm thấy may mắn vì cậu ấy đã bẻ cong đường thẳng của chính mình để bước vào thế giới của tôi.

Taehyung nhìn thấy gương mặt của Jungkook, bàn tay níu lấy cánh tay cậu. Đúng rồi, anh đã quên mất quá nhiều điều, quá nhiều điều mà cả hai vẫn chưa thể làm.

"Jungkook, anh muốn kết hôn."

Câu nói vừa buông, Jungkook sững lại, nhìn sâu vào đôi mắt vẫn còn long lanh những giọt nước của anh. Cậu run run vươn tay gạt đi những lọn tóc ẩm ướt rơi trên trán Taehyung, giọng nói bỗng nhiên nhẹ nhàng đến lạ.

"Taehyung, anh đã mơ thấy gì vậy?"

"Được cùng em kết hôn." Taehyung không mất quá một giây để trả lời. Anh nói nhanh, vì sợ như giấc mơ kia, sẽ chỉ ngây ngốc mà chẳng có thể nói lời nào với cậu.

Jungkook đối với việc này không thoát khỏi sự kinh hỉ nhưng vẫn bình tĩnh ôm anh ngồi dậy.  Ngay cả khi cả hai còn có thể vượt qua mối quan hệ kia để có thể yêu nhau, thì việc có một đứa bé khi vẫn chưa kết hôn chẳng còn là điều bận tâm nữa.

Jungkook chưa bao giờ ngưng nghĩ về hình ảnh hai đứa mặc bộ đồ trắng cầm hoa đứng trước lễ đường, cậu ngập ngừng.

"Taehyung, em vẫn chưa chuẩn bị nhẫn, nhưng" Cậu uốn ngón tay cái và tay trỏ của mình thành một hình tròn. Cầm bàn tay trái của anh lên, lồng hình tròn đó vào ngón áp út của anh.

"Taehyung, có lẽ điều này quá muộn màng, nhưng, anh vất vả rồi.

Có thể cùng em kết hôn được không?"

"Xin chào, tôi là Jeon Jungkook."

"Tôi không muốn có con với cậu."

"Em yêu anh. Kim Taehyung."

Taehyung chưa bao giờ cảm thấy biết ơn vì Jungkook đã xuất hiện trong cuộc đời mình như vậy. Giấc mơ ban nãy khiến anh như trở lại khoảng thời gian đầu hai đứa gặp nhau, những cau có từ gương mặt của anh và những cố chấp cậu tạo lên để hai đứa có thể đi đến thời điểm hiện tại. Người lớn hơn không ngại ngùng ôm lấy chàng alpha nhỏ hơn trong lòng, cười tươi như ánh sớm mai, nụ cười mà đáng lẽ ra anh nên như vậy vào lần đầu tiên cậu tỏ tình với anh ấy.

"Vâng, thưa Daddy."

- END -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top