Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

72. Nguyễn Bảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hậu cung là một nơi đầy rẫy những kẻ sẵn sàng chà đạp người khác, hãm hại hay thậm chí là bày mưu lập để có được quyền lợi mà mình mong muốn.

Thú thật nó không khác gì địa ngục trần gian cả, nếu may mắn thì có thể sống an phận ở đó mà không bị đoái hoài gì. Còn nếu hôm ấy lỡ bước chân trái ra khỏi nhà thì cuộc đời từ nay về sau sẽ luôn bị các phi tần khác dòm ngó.

Bởi thế nên dù được gả cho hoàng đế, được sủng hạnh bao nhiêu, hạnh phúc ở nơi đó thường không kéo dài mãi.

Không biết người ta có thể đến với nhau vì tấm chân tình, bên nhau đến đầu bạc răng long, vô dục vô cầu không nhỉ? Thay vì đôi bên yêu nhau vì quyền lợi cá nhân, vì muốn được hưởng phúc lợi, chúng ta có thể yêu nhau bằng cách lành mạnh hơn mà.

Với kinh nghiệm hai năm cày phim cung đấu nên tôi biết rõ chốn hậu cung không khi nào được yên bình, thế nên suốt ngày tôi cứ cầu mong sao năm tháng trôi qua ngài ngày càng ít để tâm đến tôi càng tốt.

Dăm ba cái thứ tình cảm nam nữ đó. Nếu không phải do ngài có cảm tình với tôi từ lâu thì giờ này tôi đâu phải sống với kiếp chim trong lồng.

Nghĩ đến đây, tôi đập mạnh cây cọ xuống bàn, làm mực văng tung tóe ra khắp chung quanh. Trên tờ giấy viết vài ba con chữ ngoằn ngoèo, giữa trang giấy rộng thênh thang đó thấm đẫm một giọt mực vừa rơi xuống.

Thế nếu như tôi không bị cảm xúc chi phối, không để một người nào đó chiếm trọn tình cảm của bản thân thì liệu giờ này tôi có ở đây hay không?

Tất nhiên là không.

Tôi định hình lại tinh thần, cố lấy lại bình tĩnh lúc ban đầu. Đưa mắt nhìn giọt mực đen loang lổ trên giấy đang phá hỏng những con chữ tôi vừa viết được, rồi lại nhìn những giọt mực li ti văng ra bên ngoài và cây cọ dính lấm lem những mực là mực, tôi biết chắc rằng mình khó mà tránh khỏi những lời chất vấn của ngài.

Ầy, biết làm sao được. Chỉ vì một giây nông nổi mà thành ra như này. Thôi thì hôm nào rảnh cố phi tang chứng cứ vậy.

Tôi hì hục dọn dẹp tất cả sang một bên, rồi ngồi phịch xuống ghế, thơ thẩn nhìn ra bên ngoài qua ô cửa nhỏ. Tự nhiên tôi thấy buổi đầu của một vương triều không vui bằng những lúc làm dân thường, khi ngài vẫn còn là nông dân áo vải ngược xuôi lên miền Thượng để buôn trầu. Một cuộc sống tự do với một cuộc sống gò bó trong chốn cung cấm, có lẽ nơi dân dã kia vẫn thoải mái hơn nhiều.

Ừm, để xem nào...

*

Những buổi chiều không đi buôn, chàng hay dẫn tôi ra sau sân nhà để vừa trò chuyện vừa được ngồi hóng mát dưới bóng cây me.

Chúng tôi thủ thỉ với nhau đủ thứ chuyện trên trời dưới đất mà không thấy chán. Đôi khi đến mùa me chín, chàng sẵn lòng hái vài trái cho tôi để có cái nhâm nhi cho đỡ nhàm miệng. Ngồi mát ăn me, rửa mặt cho tỉnh táo bằng nước giếng mát lạnh thì tuyệt khỏi nói.

Chàng ngồi xuống bên cạnh, ngó quanh quất chung quanh, chốc chốc lại liếc mắt sang nhìn tôi đang ăn me ngon lành mà không nói lời nào. Ngoài kia dẫu trời nắng chói chang hay trời âm u khó chịu, tôi vẫn cứ theo thói quen mà ngẩng mặt lên nhìn trời qua những kẽ hở của tán lá.

Hôm nay trời xanh, nắng nhiều phết.

Ăn hết đống me chàng vừa mới hái xong, tôi ngồi lắc lư hai chân qua lại cho giết thì giờ. Bảo là ra ngoài sân ngồi trò chuyện cùng nhau mà lại vác thân trở vào nhà sớm thì có hơi kì cục không nhỉ. Chàng còn ngồi đây, kiên nhẫn chờ đợi tôi mở lời thì sao mà nhẫn tâm bỏ đi trước được.

Không được. Thế thì khác gì tự cắn đứt lương tâm của chính mình đâu.

Đợi một hồi lâu mà không thấy tôi lên tiếng, chàng quyết định xuống nước trước:

"Nhật Hạ, hôm nay cô không khỏe hay sao mà ngồi yên đó vậy?"

Tôi quay qua nhìn chàng, bắt gặp ánh mắt dịu dàng kia vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi không rời. Thế là tôi lập tức ngoảnh đầu đi chỗ khác,  cố nghĩ đến chuyện khác mà phớt lờ người đang ngồi bên cạnh.

Sơ hở là nhìn tôi miết thôi.

"Không trả lời tôi mà đã vội quay mặt đi chỗ khác rồi sao?" Chàng nói, giọng điệu có hơi khác so với thường ngày. Có lẽ chàng đang cảm thấy buồn cười, và hẳn chàng đã nén dữ lắm mới cố không bật cười tại chỗ. "Hôm nay cô lạ lắm đó, Nhật Hạ."

"Anh nghĩ linh tinh vừa thôi," Tôi liếc xéo người nọ rồi ngồi xé vỏ me nằm vương vãi ở dưới đất ra thành từng miếng nhỏ. "Khỏe hay không khỏe gì tầm này. Cây nhà anh che nắng cho tôi rồi, lấy gì không khỏe được."

Đó lại là một thói quen khác của tôi những lúc chán, xé nát những vật nằm trong tầm với thành những miếng không đồng đều nhau. Tôi có nhiều thú vui ngộ đời lắm, không hề giống với người khác tẹo nào. 

Gọi là thú vui giết thì giờ cho sang miệng vậy thôi, chứ thật chất tôi đang cố bình tĩnh hết mức có thể trước những lời chòng ghẹo của chàng. Phải thật bình tâm, phải thật bình tâm, phải thật bình tâm. Tuyệt đối không được đánh người.

"Ngày nào anh cũng dẫn tôi ra đây ngồi hóng mát, đã mấy ngày trôi qua rồi mà không thấy anh bộc lộ tâm tình gì hết."  Tôi thở dài, chợt nhớ đến nguyên nhân mà chàng rủ tôi ra ngoài này chơi chứ không phải ngồi trong nhà thủ thỉ với nhau. 

Ban đầu tôi không định đồng ý, dại gì mà rời bỏ chỗ mát mẻ cũng như vị trí ngồi nhìn thuận lợi trên chiếc chõng đâu. Nhưng chàng cứ nhất quyết muốn ra ngoài, bày đủ thứ lí do rồi tóm lại bằng một câu nói dở hơi gì đâu không. 

Gì mà để tán gẫu với nhau chứ, thấy cùng nhau im lặng thì có.

Chàng đưa tay vén nhẹ mớ tóc mai vướng víu của "kẻ dị nghị từ hai trăm năm sau" sang một bên như một thói quen khó bỏ, rồi không ngần ngại gì mà nắm lấy tay tôi. Kì thật thì sau bao lần ngại ngùng các thứ, không dám mạnh dạn làm điều mình muốn thì nay chàng đã tự tin nắm tay tôi mọi lúc mọi nơi, chỉ trừ khi cả hai bị người khác nhìn đến độ phán xét.

"Bộc lộ hay không, đều phụ thuộc vào cô cả," Chàng thì thầm, ngẩng mặt lên nhìn trời qua mấy tán lá cao. "Cô không thổ lộ điều gì, làm sao tôi nói ra được tâm tình của mình chứ."

Tôi nghệt mặt nhìn, cảm thấy có gì đó không đúng trong này.

Ô hay, thế ra muốn người ta bộc lộ tâm tư thì trước hết bản thân mình cũng phải nói trước à? Ở đâu ra cái quy luật kì cục kẹo vậy.

Rủ rê người ta cho đã, xong tóm lại vẫn bắt người khác lên tiếng trước. Nếu không phải vì tôi vẫn đang bị kẹt ở quá khứ, thì hẳn giờ này tôi đã ngồi chửi anh một tràng rồi đó. Quái quỷ thật.

"Thôi được. Anh muốn tôi nói trước thì cũng được thôi," Tôi thở dài, siết nhẹ lấy tay người nọ. "Anh biết không, lần đầu gặp anh, tôi đã từng nghĩ anh khó gần lắm. Rất khó gần là đằng khác."

Thử nghĩ xem, mặt lúc nào cũng nghiêm nghị, mắt nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống tôi ấy. Đã thế cơ mặt chàng những ngày đầu lại không giãn ra xíu nào, tôi muốn ngồi xuống bên cạnh để nghỉ mệt thôi cũng thấy áp lực ghê hơi.

Nói chàng có tính hào sảng và lương thiện thì cũng đúng đấy, cơ mà phải tiếp xúc nhiều mới biết được bản tính thật của chàng, còn không thì tôi vẫn cứ ngỡ chàng vốn tính im lìm rồi. Mặt ra dáng người tốt bụng nhưng lại không chịu cạy miệng ra nói lời nào, nếu không nhờ tôi kiên trì thì hẳn chàng đã bị trừ âm điểm trong mắt tôi rồi.

Cậu ba thì đỡ hơn đôi phần, coi như cũng có lòng tốt mà mời tôi vào nhà ngồi, thậm chí còn lịch sự giới thiệu tên tuổi cho. Đâu như ai kia, cứ thích làm nguời vô danh trong mắt tôi suốt...

Nghe đến đây, chàng nhướn mày ra vẻ tò mò lẫn hứng thú. Hẳn là chàng bất ngờ lắm với lời kể của tôi, bởi trước đây tôi không hay phán xét người này kẻ nọ các thứ mà chỉ toàn tìm cách nhập gia tùy tục, hòa nhập với họ không thôi.

Thấy chàng nhìn tôi chăm chú mà không nói lời nào, tôi vội đưa tay lên che miệng, cụp mắt nhìn đi nơi khác. Hình như tôi vừa nói điều không nên nói thì phải, có hơi quá lời nói xấu chàng quá không ta?

"Ra là cô nghĩ như vậy," Người nọ nhanh nhẹn bắt lấy lá me đang chao đảo trước mặt, rồi đặt nó vào trong lòng bàn tay tôi. "Chỉ thế thôi sao? Không nghĩ rằng tôi là người tàn ác, bạo ngược à?"

"Mặt anh lương thiện thế kia, nghĩ xấu sao nổi." Tôi chán chường nhìn chàng.

Đoạn, chàng đứng dậy, chậm rãi tiến vài bước về phía trước, sau đó bỗng dưng đứng khựng lại. Tôi đưa mắt dõi theo, tò mò không biết người nọ sắp sửa định làm gì đây. Tự nhiên rời khỏi chỗ mát mà đi ra ngoài nắng, đúng là dở hơi gì đâu.

Trong lúc tôi còn đang đối phó với hàng tá những câu hỏi chất đống trong đầu thì chàng đã quay lưng lại nhìn tôi, tay chắp ra sau đầy thoải mái. Dựa vào dáng vẻ lẫn điệu bộ của chàng hiện giờ thì tôi có thể phỏng đoán được ít nhiều rằng chàng đang rất thư thái. 

Quả là một cơ hội tốt cho tôi nếu muốn nói năng linh tinh theo cảm tính.

"Nhật Hạ. Ngày đầu tiên tôi bắt gặp cô xuất hiện trong nhà tôi, cũng là ở dưới gốc me này nhỉ?"

Tôi giật mình, hết nhìn chàng rồi lại ngước lên nhìn tán cây me như để kiểm chứng xem lời chàng nói có đúng hay không. 

Trong cái kí ức sâu thẳm của tôi về một ngày mùa hạ năm Bính Tuất [1766] nào đó, quả thật lúc ấy tôi ngơ ngơ ngáo ngáo đứng dưới cây me nhà chàng rồi bắt gặp cậu ba đang ngồi trong nhà. Nhờ vào cái nguyên nhân xuất hiện quá đỗi kì quặc kia mà tôi mới được giữ lại đây, không thì tôi lưu lạc ở xó khỉ ho cò gáy nào cũng chả biết.

Ầy, đây hẳn là nhân duyên quỷ quái nào đó mà dòng thời gian đã xô đẩy tôi gặp họ rồi.

Tôi lưỡng lự trả lời: "Ừm thì... đúng là vậy thật."

"Tình cờ ghê," Chàng nhoẻn miệng cười. "Lần này ta lại ngồi với nhau dưới gốc me nữa này."

Lần đầu gặp nhau trong khung cảnh bình dị, người với người mắt chạm nhau, không hề hay biết nửa kia của cuộc đời mình đã xuất hiện tự thuở nào...

*

Mùa đông, năm Thái Đức nguyên niên.

Hoàng đế vẫn đến thăm tôi như mọi khi. Lần này ngài không đi một mình như những lần trước, mà còn dẫn theo khách mời đặc biệt đi cùng. 

Trên tay ngài là một đứa trẻ đang tò mò nhìn khắp chung quanh. Thằng bé ngó quanh quất, hết nhìn cây cỏ bên ngoài lại ngước lên nhìn trần nhà, như thể nó đang phiêu lưu sang một thế giới mới.

Thanh Chi đương sửa soạn lại tóc tai cho tôi, thấy ngài bước vào thì bỏ dở việc đang làm mà vội cúi người hành lễ. Ngài chỉ phẩy tay ra hiệu miễn lễ, sau đó thong thả ngồi xuống trường kỉ, không quên để cậu nhóc ngồi cạnh bên. Trộm vía nhóc tì này rất ngoan, ngồi yên một chỗ, không quậy phá hay leo trèo gì sất.

Uầy, đáng yêu ra trò phết nhỉ.

Giới thiệu một chút, cậu nhóc mà người nọ dẫn theo đây chính là thái tử Nguyễn Bảo - con trai trưởng của ngài - được sắc phong làm thái tử khi mới ba tuổi. Ba tuổi... thế ra cậu nhóc sinh năm Ất Mùi [1775], một năm trước khi ngài tự xưng làm Tây Sơn Vương, cho sửa sang thành Đồ Bàn và đóng đô ở đây à?

Cũng đặc biệt chán.

Tôi len lén đi vòng ra sau lưng cậu bé, hòng muốn hù cậu một phen ra trò. Nhóc tì cũng không để tâm gì mấy, chăm chú nhìn Thanh Chi rồi lại quay sang nhìn vua cha như muốn nói gì đó. Hoàng đế cũng rất hợp tác với tôi, vờ không biết mọi chuyện mà đưa mắt nhìn con trai mình với điệu bộ ung dung tựa chưa có chuyện gì xảy ra.

Trêu chọc con nít là nghề của tôi.

Nhân cơ hội thằng bé không để ý, tôi chạm nhẹ vào vai nó một cái, "hù" một tiếng thật lớn. Cậu nhóc giật mình quay phắt lại, mông lung nhìn tôi không chớp mắt. Đôi mắt to tròn của nhóc tì cứ dán thẳng lên người tôi, hệt như tôi là một pho tượng đáng giá được treo trong viện bảo tàng vậy.

Tôi vẫy tay chào, mỉm cười thân thiện nhìn cậu: "Cậu bé, nhóc tên gì?"

"Cháu..." Thằng bé bập bõm trả lời. "... tên Bảo ạ."

Tôi gật gù. Xem ra ngài cũng rất biết cách đặt tên cho con, vừa hay mà vừa có ý nghĩa nữa chứ.  Thử nghĩ xem, tên Bảo đó không phải là cái tên tầm thường đâu, cái tên ấy chứa nhiều hi vọng mà ngài mong muốn ở đứa con mình. "Bảo vật quý hiếm", kiểu thế.

Thằng bé lúi húi đứng dậy, tựa vào thành trường kỉ để đứng cho vững mà không cần đến sự giúp đỡ nào từ vua cha. Gương mặt non nớt, bầu bĩnh đến búng ra sữa thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt tôi. Đôi môi chúm chím mím lại thành một đường mảnh, như thể nhóc Bảo đây định nói điều gì đó với tôi vậy.

 Nhóc tì huơ huơ tay ra, muốn chạm vào má tôi. Nhìn kĩ lại thì mắt cậu nhóc to tròn, đôi mắt nâu đen kia trong vắt tựa hồ mặt nước buổi sớm, phảng phất vẻ hồn nhiên của trẻ nhỏ. Nét mặt của cậu "thái tử" đây giống hoàng đế y xì như đúc, có điều ánh mắt lẫn khuôn miệng là có chút giống với chính cung Trần thị thôi.

Hự, sao mà đáng yêu thế này!

Hoàng đế thấy tôi cứ đứng mãi mà không lại ngồi như mọi khi nên đâm ra cũng thắc mắc lắm, bèn vỗ vỗ vào khoảng trống kế bên Nguyễn Bảo mà nói:

"Ta đến đây để trò chuyện với nàng. Cớ sao không ngồi mà lại đứng đó thế kia?"

Thế là tôi đành cố ghìm cái chột dạ đang nhộn nhịp trong lòng mà lót tót đặt mông xuống trường kỉ ngồi. Mặc dù được ngài cho phép bản thân muốn làm gì thì làm, cộng thêm việc đây là cung của tôi, nhưng thói quen phải đợi ngài lên tiếng mới dám tung hoành ngang dọc thật sự đã ăn sâu vào máu rồi.

Lại nói, cậu nhóc sau khi nhìn tôi chán chê thì ngồi thụp trở lại xuống ghế, thoải mái nhìn ngắm thế giới to lớn xung quanh. Cho nên khi tôi đến ngồi bên cạnh thì cậu có chút phật ý, níu lấy ống tay áo của ngài rồi bĩu môi nhìn.

Ối giời, cha nào con nấy có khác. 

Thấy nét mặt nhóc tì đây ra chiều phản đối, tôi đành phải dùng chiêu trò khác để dụ cậu vậy. Tôi sẽ ngồi đàm đạo với cậu vài ba câu, kết hợp với lời khuyên đến từ hoàng đế để hòng làm cậu nhóc quên đi ý đồ cũ. 

"Bảo cho chị ngồi cùng với được không?" Tôi mỉm cười nhìn cậu.

Thật tình thì tôi không biết xưng hô với thằng bé thế nào cho hợp lẽ. Gọi cháu xưng cô, xưng dì thì nghe già quá. Mà tôi cũng không rõ cậu nhóc này sẽ xưng hô thế nào, ra sao, cho nên cứ nhằm thẳng mà tiến.

Sai thì sửa. Không sợ, không sợ.

Nhóc Bảo nhìn tôi một hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu, lưỡng lự đáp: "Được ạ."

Hoàng đế chống cằm ngồi nhìn cả hai chúng tôi, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười. Có mơ ngài cũng không tin được một "tôi" năm mười sáu tuổi từng ghét trẻ con, nay lại thích thú chơi đùa cùng cậu nhóc nhỏ thế này.

"Sao khi nãy nhóc lại không cho chị ngồi vậy," Tôi khều vào cặp má mềm nhũn của thằng bé. "Nhìn chị giống người xấu lắm hả?"

Nguyễn Bảo ngớ người ra một hồi rồi lắc đầu. Lần này thì có vẻ thằng bé đã dạn hơn một chút, thôi không nhìn tôi bằng cặp mắt cảnh giác nữa. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cậu đã buông mọi nghi ngờ trong lòng mà vui vẻ với tôi đâu nhé. 

Đúng là đứa trẻ này thừa hưởng nguyên vẹn tính khí im lìm của ngài đây mà.

Cậu nhóc vừa vò chặt vạt áo của mình đầy thích thú như một trò tiêu khiển giết thì giờ, vừa dùng chất giọng đáng yêu để trả lời tôi: "Cô không giống người xấu đâu ạ. Tại... tại cháu..."

Tôi mỉm cười nhìn cậu. Mất một lúc lâu tôi mới nhận ra điểm bất bình thường trong cách xưng hô của nhóc tì đây. Biểu cảm trên mặt tôi thay đổi ba trăm sáu mươi độ, thậm chí là nhanh hơn tốc độ lật bánh tráng, từ niềm nở đến nụ cười gượng gạo không mấy tự nhiên cho lắm.

Tôi gọi nhóc, xưng chị. Thế mà cậu nhóc nhỏ này gọi cô xưng cháu à?

Một mũi tên vô hình bỗng đâm một phát trúng phóc vào tim tôi. Ứ hự, vậy ra trong mắt thằng bé, trông tôi già đến độ phải xưng bằng cô mới đúng với tuổi của tôi sao?

"Nàng bị sao thế," Hoàng đế thấy nét mặt tôi không được hào hứng như trước nên lên tiếng hỏi. "Không khỏe chỗ nào à. Có cần ta gọi thái y đến không?"

"Khỏe... khỏe lắm, thánh thượng không cần lo đâu," Tôi xua tay, vỗ vỗ vào má vài cái cho tỉnh rồi quay sang nhìn nhóc Bảo đang chăm chăm nhìn mình. "Ai dặn nhóc phải xưng 'cô' với chị như vậy? Nghe già lắm đó."

Thằng bé lập tức ngoảnh đầu nhìn vua cha của mình với cặp mắt ngây thơ vô tội, sau đó quay lại nhìn tôi mà nhanh nhảu đáp: "Cha cháu dặn cháu phải gọi bằng 'cô' ạ."

Cậu vừa dứt câu thì tôi ngước mặt lên nhìn ngài bằng ánh mắt hận đời, cắn chặt môi để khỏi phải bật ra những lời oán trách từ sâu tận đáy lòng. Trái lại, người nọ chỉ liếc nhìn tôi như thể đang trao đổi ám hiệu bằng mắt, nhoẻn miệng cười đắc chí. 

Cơ mà tôi có hiểu ngôn ngữ khác ngoài tiếng mẹ đẻ quái đâu mà thần giao với chả cách cảm, nên dù ngài có ra hiệu cho tôi cách mấy cũng công cốc. 

Cậu thái tử chớp mắt, hết nhìn tôi rồi nhìn tới ngài, vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bất chấp hai người lớn đây đang đấu tranh tư tưởng bằng niềm tin vững chắc, cậu nhóc vẫn ngoan ngoãn ngồi yên chơi một mình, không hỏi này hỏi kia hay làm khó chúng tôi gì sất.

"Được rồi. Từ nay nhóc muốn gọi chị là cái gì cũng được." Tôi thở dài, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Nguyễn Bảo. 

Tóc thằng bé mượt, hãy còn ngắn lắm chứ chưa đủ dài để búi lên như người lớn, nhưng sờ vào rất đã. Nhìn lại tóc của tôi... chắc không có cửa để so sánh với một cậu nhóc lên ba đâu. 

Thế bây giờ tôi bắt cóc thằng bé này, đem giấu trong cung rồi nuôi lớn được không nhỉ? Đáng yêu chết mất! 

Nhắc mới nhớ, từ đầu hồi đến thăm đến giờ hoàng đế vẫn không nói lời nào, chỉ nói hai ba câu lấy lệ rồi im lặng nhìn tôi chơi với trẻ con mà thôi. Mà điều khác thường ở đây chính là cách ngài nhìn tôi, hài lòng và viên mãn như thế nào, bỏ mặc cả đứa con trai quý báu của mình chỉ để xem tôi trò chuyện với cậu bé ra sao. 

Đúng thật chuyến này làm tôi đứng ngồi không yên mà.

Tôi dang rộng tay, nhìn nhóc Bảo đầy thích thú, miệng tủm tỉm cười như thể tôi khó lòng che giấu được nguyện vọng sâu thẳm tâm can. Cậu thái tử nghiêng đầu nhìn tôi, vẫn chưa hiểu tôi định làm gì tiếp theo, đôi mắt tròn xoe màu nâu của thằng bé cứ xoáy vào trong tâm khảm tôi suốt. 

"Chị bế nhóc được không?"

"Dạ... được."

Cậu nhóc lưỡng lự gật đầu đồng ý, một tay vịn trường kỉ, tay còn lại níu lấy tay ngài rồi lúi húi đứng dậy. Cậu bước từng bước lò dò tiến về phía tôi, tay cũng dang rộng ra để chực chờ một cái ôm sắp tới.

Đến khi khoảng cách giữa tôi với cậu ngắn lại, lúc này tôi mới vươn tay ra, bế bổng cậu lên, sau đó ôm cậu nhóc vào lòng. Ban đầu thì cậu vẫn còn rụt rè chán, chỉ đành ôm choàng lấy cổ tôi cho không bị ngã. Nhưng lúc sau thì cậu đây đã dạn hơn, yên tâm ngả đầu lên vai rồi nhìn ngắm khung cảnh ngoài xa qua tầm nhìn nhỏ tí xíu.

Lần đầu được ôm một đứa trẻ trong tay, tôi lúng túng đến độ không biết nên bế tư thế nào cho đúng, hay ôm cậu ra sao để cậu nhóc này không bị ngã. Nhỡ đâu cậu thái tử quý báu đây mà xảy ra chuyện gì thì lúc đó tôi có nài nỉ van xin đến đâu cũng không được hoàng đế tha thứ. 

Tình thân ruột thịt cũng chẳng thể cứu vãn nổi tôi trong trường hợp đó.

...

Nhóc nhỏ ôm chặt lấy tôi, lẳng lặng không nói tiếng nào. Ngồi yên một hồi, tôi chỉ nghe được tiếng cậu nhóc thở đều vào bầu không, bàn tay nhỏ ôm lấy cổ tôi cũng nới lỏng dần. Dường như thằng bé đang mải mê đắm chìm vào giấc mơ thú vị và thoải mái của mình, dưới tiết trời dịu dàng, dưới làn gió mát mẻ.

Cậu thái tử cứ nằm im như vậy một lúc lâu. Dù tôi có kín đáo vỗ nhè nhẹ vào lưng để dò soát động tĩnh thì cậu không mảy may cục cựa, mái đầu nằm nghiêng sang một bên để tìm điểm tựa ngủ cho ngon. 

"Thằng bé ngủ rồi," Ngài chậm rãi lên tiếng, nhẹ nhàng đặt chung trà xuống mâm. "Nàng đừng tốn công gọi nó dậy làm gì."

"Thật hả?" Tôi tròn mắt nhìn ngài, sau đó lại quay sang nghía đứa nhỏ ngủ ngon lành trên vai mình. "Ngủ gì nhanh vậy."

Ngài gật đầu thay câu trả lời.

Đoạn, hoàng đế đưa tay chạm nhẹ vào má tôi, bất giác mím môi cười. Tôi ngồi sững người ra mà không biết phản ứng ra làm sao, cứ để mặc đấy cho mấy ngón tay của ngài sượt qua da thịt một cách nhanh chóng. Rõ ràng cậu nhóc vẫn còn nằm ngủ ở đây, nhỡ vô tình đánh thức cậu dậy thì cũng không hay lắm.

"Ta nhớ nàng từng nói nàng không thích trẻ con mà nhỉ," Ngài nói, mắt vẫn không rời khỏi tôi. "Giờ nàng lại đi chăm con ta. Đúng là nàng có tài lấp liếm thật."

"Tôi cũng đã hai mươi tám, phải chín chắn hơn hồi đó chứ," Tôi gượng cười đáp. "Thánh thượng nói toàn lời lẽ không đâu."

"Vậy sao? Nếu nàng đã thích thằng bé đến vậy, sau này ta sẽ dẫn nó đến cung của nàng chơi thường xuyên."

Tôi bật cười, cúi xuống hôn một cái chụt lên đôi má núng nính của nhóc Bảo. Thằng bé đã gọi tôi bằng "cô", tức có nghĩa là tôi đã trở thành người lớn, là bà cô to xác mà cậu nhóc có thể tin tưởng.

Tôi vẫn chưa nghĩ đến một ngày ngài sẽ có con nối dõi, cũng chưa nghĩ đến chuyện vai vế trong nhà của tôi cũng tăng lên một bậc. Nếu như ngài không dặn cậu phải gọi tôi bằng biệt danh nghe già chát như thế thì có lẽ tôi vẫn chơi cùng đứa trẻ này với danh phận khác.

Rõ tức.

Hoàng đế chống cằm nhìn tôi một hồi lâu. Cảm thấy cuộc trò chuyện đang dần đi vào ngõ cụt, ngài chủ động kết thúc nó trước. Người nọ đứng dậy, lẳng lặng đón con trai mình từ tay tôi rồi cất gót đi về.

Để tránh làm giấc mơ của cậu nhóc bị gián đoạn, ngài bế bổng cậu lên, nhẹ nhàng ôm vào lòng. Cậu thái tử cựa quậy đôi chút, sau đó chép miệng mà tiếp tục mơ một giấc thật đẹp, không hay biết "chiếc gối" cậu nằm đã thay đổi tự thuở nào. 

Tôi vươn vai lấy lại sức sống, múa may đủ thứ động tác giãn cơ để đi tìm tuổi xuân trước đó. Bế cậu nhóc đây có một tẹo mà đã mỏi hết cả tay, chưa kể lưng tôi cũng đau do ngồi mãi một chỗ ấy. Nếu mỗi tháng tôi bế con trai ngài vài lần thì khéo có ngày tôi già trước tuổi mất. 

"Ta về nhé?"

Tôi gật đầu, chăm chăm nhìn nét mặt bình thản của nhóc nhỏ đang say giấc ngủ ngon.

"Cậu Bảo mệt rồi, tốt nhất là thánh thượng nên để cậu ấy về cung nghỉ ngơi. Ngài cũng về tẩm điện nghỉ đi, nắng thế này, e là..."

Hoàng đế nhìn tôi không chớp mắt, rồi bỗng mím môi cười. Thanh Chi vội vã cúi người hành lễ sau lưng, len lén ngước mắt nhìn cả hai chúng tôi vẫn đang lời qua tiếng lại với nhau, dám chừng con bé đang đợi ngài rời đi mới có thể ngẩng mặt lên một cách đường đường chính chính.

"Được rồi, cảm ơn nàng đã lo lắng cho ta. Nàng cũng nên vào trong nghỉ ngơi, đừng đi ra ngoài rồi đổ bệnh đấy."

Dứt lời, người cất gót ra về, tà áo màu vàng sẫm bay lất phất theo gió. Tôi thơ thẩn đứng nhìn theo mà tai vẫn còn văng vẳng những lời dặn dò của ngài khi nãy. Tuy ngài có lòng nhắc nhở tôi đấy, nhưng có lẽ những lời ấy chẳng thấm vào đâu đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top