Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí Nghiên thấy mình lạc bước đến một khu công viên nhỏ, nơi đây mang lại cho Trí Nghiên cảm giác quen thuộc biết bao.......Đúng rồi, đây là công viên cũ gần nhà mà trước đây, lúc còn nhỏ, cô và Ân Tĩnh vẫn thường chơi đùa. Nhưng nó chẳng phải là đã bị đập bỏ rồi sao? Tại sao bây giờ cô lại còn thấy nó ở đây thế này? Xung quanh thật vắng vẻ, có lẽ là do trời đã về chiều nên mọi người đều về nhà hết rồi chăng?

Cô quan sát một chút, rồi như phát hiện ra cái gì, cô cất bước tiến về thứ đó. Là một chiếc xích đu.......chính là xích đu mà lúc nhỏ cô và chị thường ngồi. Ngồi xuống chiếc xích đu màu xanh nhạt, cô bồi hồi nghĩ về những kỉ niệm xưa.

Cô nhớ có một lần, do đánh đu quá nhanh và cao, chị đã ngã từ cái xích đu này xuống đất, tay chân đều trầy xước, nhưng đến cuối cùng, người khóc lại là cô. Lúc đó cô cũng không biết mình vì cái gì lại khóc như vậy, chỉ là nhìn thấy chị ngã, trong tim cũng khẽ nhói lên, chắc là xót khi thấy vết thương của chị. Rồi thế nào nhỉ, hình như chị đã rất bối rối khi thấy cô khóc, mặc kệ vết thương mà ngồi đó an ủi cô, chị nói là chị không có đau, còn xin lỗi cô vì chị không ngoan nên để cô khóc..........chị ngốc thật đấy.

Mỉm cười nhớ lại khoảng khắc ấy, Trí Nghiên cảm thấy cả 2 đứa ngày ấy thật ngây ngô, thật vui vẻ làm sao. Đi đâu cũng có nhau, hết lòng che chở đối phương, cùng nhau chia sẻ buồn vui mà lớn lên.

Tựa đầu vào sợ dây của chiếc xích đu, lòng cô bây giờ là một mảng trống trãi, cảm thấy ngày ấy thật bình yên. Cô ước gì thời gian có thể lần nữa trở lại và dừng mãi ở thời khắc ấy, cái lúc mà cả hai vẫn mãi chỉ là trẻ con, vẫn vô lo vô nghĩ, không cần biết tình cảm của mình là gì, chỉ cần biết đối phương đối với mình luôn rất quan trọng, suy nghĩ của cô lúc đó thật đơn giản, người kia cùng mình có quan hệ huyết thống, tình cảm chị em thật tốt đến nỗi nguyện vì người ấy mà chở che.

" Nghiên nhi" – một tiếng gọi thân thuộc vang lên kéo Trí Nghiên ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô ngạc nhiên nhìn người trước mặt, đó chẳng phải là Ân Tĩnh sao? Không, phải nói là tiểu Ân Tĩnh mới đúng, chị.......sao lại trở thành bộ dáng lúc còn nhỏ như vậy chứ?

Vẫn còn bàng hoàng vì người trước mặt, Trí Nghiên phản ứng không kịp với tình huống lúc này, hoàn toàn bất động.

Người kia thấy Trí Nghiên không phản ứng thì nhíu mày khó hiểu, chạy đến bên cạnh, đưa đôi mắt ngây ngô hỏi:

" Nghiên nhi sao dạ, sao tự nhiên ngồi im như thế?"

" Ân Tĩnh? Chị thật sự là Ân Tĩnh?" – Trí Nghiên cơ hồ không tin được vào mắt mình.

" Là chị đây mà, Nghiên nhi sao dạ, có phải chờ chị đi mua kem lâu quá nên giận phải không? Xin lỗi, lúc nãy rất đông, chị phải chờ thật lâu mới mua được, kem của Nghiên nhi nè" – tiểu Ân Tĩnh gãi gãi đầu, vẻ mặt hối lỗi giải thích sau đó vui vẻ đưa cây kem mình vừa mua cho Trí Nghiên.

" Ơ" – Trí Nghiên nhìn biểu hiện đáng yêu của chị mà trong lòng dâng lên cảm giác vui vẻ, cô mỉm cười đưa tay muốn nhận lấy cây kem từ chị, nhưng khi nhìn thấy bàn tay của mình, cô đã ngơ ngẩn cả người. Tay của cô......sao lại nhỏ như thế?

" Nghiên nhi sao dạ, không thích vị này sao, vậy chị đi mua cây khác nhé?" – Ân Tĩnh nhìn thấy biểu hiện kì lạ của Trí Nghiên, nghĩ rằng em không thích, bèn toan chạy đi.

" A, chị à, không cần" – thấy Ân Tĩnh mồ hôi nhễ nhải khắp người, hẳn là vừa chạy thật nhanh về đây, cô làm sao lại để chị chạy đi nữa chứ, chị sẽ rất mệt. Lấy cây kem từ tay chị, Trí Nghiên cố gắng thích nghi với những sự việc đang diễn ra, trong lòng là một đống thắc mắc. Chuyện gì đang xảy ra thế này?

" Nghiên nhi, kem hông ngon hả?" – Ân Tĩnh nhìn Trí Nghiên ăn kem mà đôi mày cứ nhíu lại khiến cô nghĩ rằng kem hôm nay không ngon nên em không muốn ăn.

" À, không có, kem của chị mua đối với Nghiên nhi luôn là ngon nhất mà" – Trí Nghiên như một thói quen dỗ dành Ân Tĩnh, buộc miệng nói ra một câu nói quen thuộc ngày nào.

" Thật không?" – Ân Tĩnh tươi cười nhìn Trí Nghiên.

" Thật" – Trí Nghiên gật đầu.

Mỗi đứa ngồi một chiếc xích đu, Trí Nghiên đưa chân đung đưa nhẹ chiếc xích đu của mình, vừa ăn kem vừa nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, cô chợt mỉm cười, trong lòng cảm thấy bình yên làm sao, phải chi cứ như vậy thì thật tốt. Rồi cô đưa đôi mắt nhìn sang chị, thấy chị cũng đang nhìn cô rất chăm chú, hiếu kì hỏi:

" Sao chị lại nhìn em như vậy?"

" Chị thấy vui lắm luôn á Nghiên nhi" – Ân Tĩnh nói.

" Chị có chuyện gì vui, nói cho Nghiên nhi nghe với" – Trí Nghiên lại tiếp tục cười hỏi.

" Không có, chỉ cần thấy Nghiên nhi cười là chị thấy rất vui" – Ân Tĩnh thành thật nói ra cảm giác của mình.

" Ngốc, sao chị lại có thể vui vì thấy em vui chứ, chị phải có niềm vui riêng của mình" – Trí Nghiên bước đến trước mặt Ân Tĩnh nói, nhưng trong lòng cô đã bắt đầu xao động, trái tim đập liên hồi, câu nói của chị khiến cô cảm thấy thật ấm áp, lại có len lỏi chút hạnh phúc. Cô biết là không nên, cô cũng biết cảm giác này là gì.

" Thật mà, Nghiên nhi của chị cười rất đẹp, chị thấy liền rất vui vẻ, nói cho Nghiên nhi biết một bí mật nga, sở thích lớn nhất của chị là nhìn thấy Nghiên nhi cười á" – Ân Tĩnh giọng điệu trẻ con nói.

" Chị nói cho em biết, như thế thì còn gì là bí mật nữa" – Trí Nghiên cơ hồ cảm thấy trái tim mình rung động mãnh liệt khi nghe đến sở thích này của Ân Tĩnh. Chị thật sự thích nhìn thấy cô cười đến vậy sao? Cô có tác động đến chị lớn như vậy?

" Ừ nhỉ? Huhu, bị Nghiên nhi biết mất tiêu òi" – Ân Tĩnh như vỡ lẽ, bắt đầu mếu máo khi bí mật của mình bị em biết được.

" Ngốc" – Trí Nghiên mỉm cười, trong lòng là một cỗ xúc động không nói nên lời, chị sao lại có thể ngọt ngào đến thế, sao lại luôn biết cách làm cô động tâm như vậy, hỏi sao cô có thể không..y..ê......Đau, trái tim mới hạnh phúc đó lại đau đớn đó, cô với chị là không thể nào, vĩnh viễn không thể nào.

" Nghiên nhi sao dạ, sao lại buồn hiu dạ?" – Ân Tĩnh thấy Trí Nghiên vừa mới cười nhưng rồi nụ cười lại chợt tắt, ánh mắt nhuốm màu ảm đạm, u buồn thì liền lo lắng hỏi.

" Ân Tĩnh, em......" – Trí Nghiên không biết nên nói gì, cổ họng nghẹn đắng.

" Nghiên nhi đừng buồn, đã có chị ở đây" – vẫn câu nói dỗ dành ấy.

" Chị......."

" Thôi, tụi mình về đi Nghiên nhi, chắc ba mẹ đang đợi á" – Ân Tĩnh nói, phóng khỏi chiếc xích đu, nắm tay Trí Nghiên kéo đi.

" Ân Tĩnh, chờ một chút, từ từ..." – Trí Nghiên bất ngờ bị Ân Tĩnh kéo đi, chật vật đi theo. Bàn tay nhỏ của chị nắm lấy tay cô mới ấm áp làm sao, cô âm thầm siết chặt bàn tay ấy, mong rằng con đường này hãy dài thêm một chút để cô có thể cảm nhận được hơi ấm này lâu thêm một chút.

Nhưng là, cô càng cố gắng đi theo thì chị lại đi càng nhanh, bỗng phút chốc, bàn tay cô đã không thể nắm lấy tay chị được nữa......để rồi bóng dáng chị cũng dần khuất khỏi tầm mắt cô......Hoảng hốt, cô cố gắng tìm kiếm bóng dáng của chị, nhưng tuyệt nhiên vẫn không thể tìm thấy. Thất vọng ngồi sụp xuống đất, cô là không thể đuổi kịp chị nữa rồi.

" Nghiên nhi" – lại một tiếng nói cất lên.

Trí Nghiên ngước lên nhìn, vẫn là một tiểu Ân Tĩnh đáng yêu, nhưng ánh mắt ngây ngô lại trở nên sâu thâm thẫm.

" Chị quay lại đón Nghiên nhi có phải không ạ?" – Trí Nghiên vui mừng nói, đứng dậy chạy lại bên cạnh Ân Tĩnh, nắm lấy tay chị.

" Đúng vậy" – tiểu Ân Tĩnh trầm giọng nói, nhưng sắc mặt lại có chút gì đó lạnh lẽo.

" Chị, có chuyện gì sao?" – Trí Nghiên nhìn ánh mắt cùng bộ dạng xa lạ của chị, không còn là biểu hiện cùng ánh mắt ngây ngô nữa, trong lòng cô không hiểu sao lại hiện lên tia bất an.

Nhẹ nhàng rút tay lại, Ân Tĩnh đưa ánh mắt âm trầm nhìn Trí Nghiên, giọng nói đều đều phát ra:

" Nghiên nhi, nói cho chị biết, em yêu chị có đúng hay không?"

" Ân Tĩnh, chị......." – Trí Nghiên như không thể tin được khi nghe câu nói đó của Ân Tĩnh, trái tim khẽ nhảy thót lên một cái. Chị......sao chị lại có thể biết được. Nhưng chị lúc này, tại sao lại mang đến cảm giác xa lạ như thế.

" Hãy thành thật nói cho chị biết, có hay không?" – Ân Tĩnh vẫn như thế tiếp tục hỏi.

" Không....không có" – Trí Nghiên do dự lắc đầu nói.

" Thật không?" – Ân Tĩnh nghiêm túc nhìn Trí Nghiên, ánh mắt xoáy sâu như muốn nhìn thấu những suy nghĩ trong cô, hỏi lại lần nữa.

" Em......em......." – Trí Nghiên bỗng dưng cảm thấy vô cùng ngột ngạt khi Ân Tĩnh nhìn cô như vậy, trong lòng có chút chột dạ. Rồi cô thầm nghĩ, có hay không nên thú thật tình cảm này với chị, biết đâu....... – " Chị, thật ra em......"

" Em sẽ không như vậy mà đúng không?" – Ân Tĩnh đột nhiên nở một nụ cười thật tươi với cô – " Nghiên nhi của chị làm sao có thể là loại người bệnh hoạn như thế, phải không? Loại tình cảm loạn luân ấy chắc chắn sẽ không bao giờ được thế nhân chấp nhận đâu, cả đời sẽ bị chê cười, chị cũng không thể chấp nhận được loại chuyện này, cũng may là Nghiên nhi không có"

Trí Nghiên như chết lặng, đôi tai ù đặc khi nghe từng lời chị nói, cảm giác hụt hẫng cùng mất mác lập tức ập đến, trái tim cô như bị ai đó cầm dao cắt một vết thật sâu, và người đó không ai khác, chính là chị. Còn gì đau hơn khi bị chính người mình yêu xem tình cảm của mình như một thứ ghê tởm cơ chứ. Cô im lặng một lúc thật lâu để bình ổn lại tất cả các cảm xúc đang chạy loạn trong lòng, cố gắng để không phải ngã quỵ trước mặt chị mà rơi lệ. Cô là đang âm thầm đón nhận những cơn đau đớn hành hạ lên trái tim nhỏ bé.

Đưa đôi mắt chưa đầy bi thương nhìn chị, Trí Nghiên như phải dùng hết tất cả sức lực để thốt lên một từ - " Dạ"

" Được rồi, chúng ta cùng về nhà thôi" – Ân Tĩnh quay trở lại bộ dạng ngây ngô ban đầu, lần nữa nắm tay Trí Nghiên, kéo em chầm chậm đi về phía trước.

Bước theo đằng sau Ân Tĩnh, Trí Nghiên vẫn chưa thoát khỏi sự bàng hoàng, cắn chặt răng để không bật khóc, cô đau lòng nhìn về phía chị. Thì ra là như vậy, chị đang muốn nhắc nhở cô không được có thứ tình cảm đó, chị chính là muốn giết chết những tư tưởng bệnh hoạn của cô, chị kinh tởm nó. Cũng đúng, ai có thể chấp nhận thứ tình cảm này chứ, dù chị có là ai, như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ như vậy thôi.

Chị không sai khi như vậy, người sai thật sự là cô. Cô không nên có cái ý nghĩ đó, càng không nên có thứ tình cảm hoang đường đó. Sợ, cô bất giác cảm thấy sợ hãi khi một ngày nào đó chị biết được tình cảm này của cô. Có khi nào.....có khi nào chị sẽ rời bỏ cô không, chị sẽ kinh tởm cô, chị sẽ không còn cần cô nữa. Liệu sẽ như vậy có phải không?

Nghĩ đến việc chị sẽ rời bỏ mình, trong lòng Trí Nghiên lại còn trở nên hoảng loạn hơn, nước mắt cũng theo đó mà tuông rơi.

" Nghiên nhi......Nghiên nhi ơi......" – âm thanh quen thuộc lần nữa chạm đến bên tai cô, giọng nói này vẫn rất quen thuộc, là của chị mà, nhưng chất giọng này không phải là của trẻ con. Nhìn người vẫn đang nắm tay mình bước đi phía trước, không hề quay đầu lại hay có dấu hiệu nói chuyện, Trí Nghiên cơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.

" Nghiên nhi ơi, mau tỉnh lại....." – vẫn là giọng nói ấy, hình như có phần gấp gáp hơn......bỗng dưng cô thấy xung quanh mình tối sầm lại rồi lần nữa bừng sáng.....cô mở mắt, ánh sáng đột ngột khiến đôi đồng tử của cô có phần khó chịu. Chớp vài cái để làm quen với ánh sáng, cô nhận ra trước mắt mình vẫn là gương mặt của Ân Tĩnh, nhưng đây là hình hài trưởng thành của chị mà. Vậy là sao?

" A, Nghiên nhi tỉnh rồi, em có sao không, em bị gì dạ, sao lại khóc?" – Ân Tĩnh vui mừng khi thấy Trí Nghiên tỉnh lại, cô nãy giờ đã rất lo lắng, mém chút nữa là chạy xuống nhà tìm quản gia kêu bác sĩ luôn rồi.

Ân Tĩnh dậy từ rất sớm, thật ra là do hôm qua giận dỗi em nên rốt cục vẫn chưa có ăn gì, thế là bụng đói meo không thể ngủ tiếp liền thức giấc. Nhớ đến nụ hôn với Trí Nghiên tối hôm qua, trong lòng cô tràn ngập ngọt ngào, vui vẻ làm vệ sinh cá nhân rồi chạy thật nhanh sang phòng em. Biết em còn ngủ, cô đương nhiên là không dám làm phiền, chỉ nhẹ nhàng mở cửa vào trong, sau đó chầm chậm bước lại giường, muốn ngắm em ngủ. Cô muốn người đầu tiên sau khi em thức dậy sẽ nhìn thấy là cô nga, nên cô ngồi đó chờ em, cô còn muốn cùng em ăn sáng nữa, thôi thì nhịn đói thêm một chút vậy.

Nhưng là bỗng nhiên cô nhìn thấy trên trán của em lầm tấm mồ hôi, biểu tình có chút gì đó sợ hãi, cô cảm nhận được nét mặt ấy bi thương đến dường nào, môi em mấp máy đều gì đó, từ trên khóe mắt lại rơi xuống từng giọt nước mắt. Em đang khóc sao? Nghiên nhi của cô tại sao lại khóc? Em đã mơ thấy gì mà lại đau khổ đến như vậy? Em không khỏe sao?

Thật nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu Ân Tĩnh khiến cô sợ hãi, lo lắng em có việc gì, cô liều mình đánh thức em dậy. Nhìn thấy gương mặt hoảng loạn của em, trái tim cô cũng thắt lại theo.

" Ân Tĩnh, là chị sao?" – Trí Nghiên vẫn đang trong trạng thái mơ hồ với mọi vật xung quanh, cô duy nhất chỉ có thể xác định được chính là chị.

" Phải a, Nghiên nhi sao dạ, tự nhiên sao lại khóc?" – Ân Tĩnh gật đầu, lo lắng hỏi.

Trí Nghiên như dần thanh tỉnh lại, cô nhận ra bản thân đang ở trong chính căn phòng của mình và cô vẫn còn đang mặc nguyên bộ đồ ngủ của tối hôm qua. Cả đêm qua cô dường như mất ngủ, tinh thần luôn trong trạng thái rối loạn cùng căng thẳng, đến gần sáng mới dần mệt mỏi mà thiếp đi.

" Khóc sao?" – đưa tay sờ lên má, dấu vết của giọt nước vẫn còn đọng lại khiến Trí Nghiên không khỏi thất thần nhớ về những chuyện mà cô vừa trãi qua.

Thì ra chỉ là một giấc mơ, nhưng tại sao giấc mơ ấy lại thật đến thế? Chuyển dời tầm mắt đến gương mặt ngây ngô đang lo lắng cho mình kia, Trí Nghiên trong lòng thầm cười khổ. Giấc mơ này thật đến nỗi sau khi tỉnh lại, trái tim của cô cơ hồ vẫn còn đau buốt không ngừng, trong lòng là một mảng bi thương.

" Ân Tĩnh, có khi nào, một ngày nào đó, chị sẽ ghét em, không cần em nữa không?" – Trí Nghiên vuốt khuôn mặt non nớt của chị, ánh mắt u buồn, giọng trầm khàn hỏi.

" Không có đâu, chị luôn rất cần Nghiên nhi, em đối với chị luôn là quan trọng nhất, chị sẽ không bao giờ ghét Nghiên nhi" – Ân Tĩnh lắc đầu, nghiêm túc nói.

" Có thật không, dù có chuyện gì đi chăng nữa, chị cũng sẽ không rời bỏ em có phải không?" – Trí Nghiên tiếp tục hỏi, trong lòng vẫn còn vì giấc mơ lúc nãy mà sợ hãi. Ánh mắt của chị trong giấc mơ, dù chỉ là của một đứa trẻ nhưng nó đã rất lạnh lùng và có phần tàn nhẫn.

" Thật, Ân Tĩnh không bao giờ rời bỏ Nghiên nhi" – Ân Tĩnh gật đầu chắc chắn.

" Cảm ơn chị, Ân Tĩnh" – Trí Nghiên ôm lấy Ân Tĩnh, nhẹ nhàng nói. Ánh mắt kiên định lúc này của chị nói cho cô biết là chị không nói dối. Nhưng cô cũng biết những gì trong giấc mơ kia không hẳn chỉ đơn giản là mơ, và những lời nói của Ân Tĩnh trong giấc mơ kia cũng không sai. Tình cảm này, mãi mãi không thể nào phơi bày ra ánh sáng. Cô nên chết tâm đi, sẽ tốt hơn cho cả cô và chị sau này.

Vòng tay ôm lấy Trí Nghiên, Ân Tĩnh vẫn không hiểu tại sao em lại cảm ơn mình, nhưng hình như em đã bình tĩnh hơn lúc nãy rất nhiều, cũng không còn run rẫy nữa. Ân Tĩnh trở nên thoải mái hơn một chút, lúc nãy nhìn thấy em khóc, lòng cô khó chịu biết chừng nào. Tươi cười với em, Ân Tĩnh thầm nghĩ – " Trừ khi Nghiên nhi không cần chị nữa, mà cũng không đúng, dù cho Nghiên nhi không cần chị nữa, chị cũng sẽ không bao giờ rời xa Nghiên nhi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top