Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ân Tĩnh và Trí Nghiên ngồi đối diện nhau, cùng dùng bữa sáng. Ân Tĩnh vẫn như vậy vừa ăn vừa nói rất nhiều thứ, còn Trí Nghiên thì chỉ đơn giản là im lặng lắng nghe, đôi lúc sẽ bật cười bởi những câu nói ngây ngô của chị. Đối với cô, như vậy đã là quá đủ, cô không cần gì hơn.

" Xem nè, tóc của Nghiên nhi lại rớt xuống" – Ân Tĩnh nói, chồm người về phía Trí Nghiên, bàn tay nhẹ nhàng giúp em vén những sợi tóc vô tình rơi xuống trước mặt.

Hành động bất ngờ của Ân Tĩnh khiến lòng Trí Nghiên khẽ run lên, nhưng cô nhanh chóng bị thu hút bởi một thứ khác.

" Ân Tĩnh, tay của chị...." – Trí Nghiên chụp lấy bàn tay của Ân Tĩnh, nhíu mày.

" A, cái này.....là do hôm qua chị.....chị....." – Ân Tĩnh lắp bắp, không biết nên nói với em thế nào, vết thương này là do hôm qua lúc cô ở trong bếp, muốn cầm dao tự mình cắt thức ăn, tuy nhiên cô lại không biết cắt thế nào, loay hoay một lúc thì cắt trúng tay, lại không phải chỉ cắt trúng 1 lần, còn có cả vết bỏng nữa. Nhưng cô làm sao dám nói cho em biết, cô sợ em lại tức giận vì cô không ngoan nga.

" Là do chị muốn tự chuẩn bị thức ăn cho em nên bị thương có phải không?" – Trí Nghiên nói, nhìn mấy ngón tay bị băng lại của chị mà tim khẽ nhói. Cô tại sao lại có thể vô tâm như vậy, tay chị bị như vậy mà hôm qua cô lại không để ý tới.

" Xin lỗi Nghiên nhi, chị lại không ngoan rồi" – Ân Tĩnh cúi đầu nhận lỗi.

" Không có, người nên xin lỗi phải là em mới đúng" – Trí Nghiên lắc đầu, dịu dàng nhìn Ân Tĩnh nói – " Chị lại đây"

Trí Nghiên nói, đứng dậy bước ra khỏi bàn ăn, cùng Ân Tĩnh lại ghế sofa, để chị ngồi đó, cô tự mình đi lấy hộp y tế. Tháo từng miếng băng keo cá nhân trên những ngón tay của chị, nhìn thấy những vết thương kia mà cô cảm thấy xót vô cùng, chắc chị đau lắm. Chị vì cô mà mới bị thương như vậy, cô làm sao lại không đau lòng đây.

" Có đau lắm không?" – Trí Nghiên nhìn tay của Ân Tĩnh, thương tiếc hỏi.

" Hôm qua có đau, nhưng giờ hết rồi Nghiên nhi" – Ân Tĩnh lắc đầu, cô không muốn Nghiên nhi lo lắng nga, cũng may là em không có tức giận.

Không nói gì, Trí Nghiên chăm chú vào công việc sử lí vết thương của chị, vừa nhẹ nhàng bôi thuốc sát trùng lên vết thương, cô vừa thổi vào nó, mong rằng làm vậy chị sẽ cảm thấy bớt đau hơn.

" Nghiên nhi, nhột" – Ân Tĩnh cười nói,Trí Nghiên cứ thổi vào vết thương của cô khiến cô cảm thấy vừa nhột vừa ngứa, nhưng nhìn thấy biểu hiện chăm chú cùng hình ảnh em ân cần thổi vết thương cho mình, trong lòng cô lại tràn ngập ấm áp và hạnh phúc.

" Chị im một chút nào" – Trí Nghiên thấy Ân Tĩnh cứ di chuyển bàn tay thì nhíu mày, gằn giọng nói.

" A" – Ân Tĩnh thấy Trí Nghiên sắp tức giận bèn ngồi im thin thít, không dám nhúc nhích nữa.

Những miếng băng keo cá nhân mới cuối cùng cũng yên vị trên những ngón tay của Ân Tĩnh. Nhìn bàn tay bị dán đầy băng keo của chị, lòng Trí Nghiên dâng lên một cỗ xúc động không nói nên lời, cô bất giác cầm lấy tay chị đưa đến bên môi của mình, nhẹ nhàng đặt lên những ngón tay ấy một nụ hôn. Ân Tĩnh ngốc, đứa trẻ như chị tại sao lại phải vì cô mà tự làm cho bàn tay xinh đẹp của mình bị thương như vậy, cô không đáng mà.

" Nghiên nhi" – Ân Tĩnh ngẩn người khi nhìn thấy hành động của Trí Nghiên, trái tim của cô lập tức hẫng một nhịp.

Ánh mắt của cả hai lại lần nữa chạm nhau, không gian xung quanh bỗng trở nên yên ắng đến lạ, cứ như cả thế giới này chỉ tồn tại hai người, đôi tim cũng trở nên đồng điệu với nhau. Gần hơn nữa, cả hai như có một cái gì đó thôi thúc muốn chạm lên đôi môi kia của người kia, muốn lần nữa cảm giác được sự mềm mại và ngọt ngào mà đối phương mang lại .

Trí Nghiên nhìn thấy khuôn mặt ngày càng gần của chị, đầu óc có phần mơ hồ, theo bản năng nhắm mắt lại để đón chờ điều sắp xảy ra. Nhưng là:

" Em sẽ không như vậy mà đúng không? Nghiên nhi của chị làm sao có thể là loại người bệnh hoạn như thế, phải không? Loại tình cảm loạn luân ấy chắc chắn sẽ không bao giờ được thế nhân chấp nhận đâu, cả đời sẽ bị chê cười, chị cũng không thể chấp nhận được loại chuyện này"

Câu nói trong giấc mơ kia đột nhiên xuất hiện bên tai, kéo cô về thực tại. Giật mình mở mắt, thấy đôi môi cả hai như sắp chạm vào nhau, Trí Nghiên hoảng hốt đẩy chị ra, trong lòng tràn ngập sợ hãi và chua xót, nỗi đau về giấc mơ hôm qua lại lần nữa ập đến.

Cô.....cô lại tính làm gì thế này, đây là sai lầm, một sai lầm không thể tha thứ. Không, cô không thể để thứ tình cảm tội lỗi này che mờ lý trí, không thể để những hành động điên rồ này tiếp tục diễn ra và càng không thể sa lầy vào nó.

" Nghiên nhi, đau" – Ân Tĩnh đột ngột bị đẩy nên mất đà, theo bản năng dùng tay để chống xuống, vô tình chạm vào vết thương, nhăn mặt thốt lên.

" Ân Tĩnh, em xin lỗi, chị có sao không?" – Trí Nghiên nghe thấy Ân Tĩnh kêu đau mới phục hồi tinh thần, hấp tấp đỡ chị, lo lắng hỏi.

" Chị không có sao, mà Nghiên nhi bị sao dạ?" – Ân Tĩnh ngồi dậy, nhìn thấy nét hoảng loạn trên gương mặt của Trí Nghiên liền quan tâm hỏi.

" Em.....à em.....trễ giờ làm rồi, Nghiên nhi phải đi đây, tạm biệt chị" – Trí Nghiên lúng túng không biết trả lời Ân Tĩnh thế nào nên tìm cớ trốn tránh.

" Nghiên nhi........." – Ân Tĩnh gọi, nắm lấy tay của Trí Nghiên khi thấy em đứng lên muốn đi. Cô vẫn còn đang luyến tiếc nụ hôn dang dở lúc nãy, hơn nữa, cô không hiểu tại sao khi nhìn thấy em đi cô lại cảm thấy sợ.......cô lo lắng em có khi nào em lại đi gặp người kia không, cái người đã khiến em bỏ quên cô ấy......sợ lắm.

Tuy không biết trong lòng Ân Tĩnh đang nghĩ gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt nhuốm màu lo lắng, lại thêm chút ưu thương của chị, Trí Nghiên khẽ mềm lòng, dịu dàng ngồi xuống, nhìn chị hỏi:

" Làm sao vậy, tay chị lại đau sao?"

" Không phải, chỉ là.....chỉ là muốn Nghiên nhi ở nhà với chị" – Ân Tĩnh cụp mắt, giọng nói có phần níu kéo. Thật ra, chỉ cần nghĩ đến Trí Nghiên sẽ lại gặp người kia thì trong lòng cô khó chịu vô cùng, cô muốn giữ em mãi ở bên cạnh mình mà thôi.

" Ngoan, Nghiên nhi phải đi làm, công ty vẫn còn rất nhiều việc quan trọng cần em giải quyết, đừng có nhõng nhẽo như vậy, em hứa chiều nay sẽ về sớm với chị, được không?" – Trí Nghiên mỉm cười nhìn chị, ôn nhu dỗ dành.

" Thật không? Nghiên nhi sẽ không giống hôm qua chứ" – Ân Tĩnh đưa đôi mắt to tròn nhìn Trí Nghiên, e dè hỏi.

" Sẽ không" – Trí Nghiên gật đầu chắc chắn, nghĩ đến chuyện hôm qua cô vẫn còn cảm thấy hối hận và có lỗi vô cùng.

" Vậy.....Nghiên nhi đi làm đi, nhớ về sớm nha" – Ân Tĩnh luyến tiếc buông tay Trí Nghiên, lặng lẽ nhìn em rời đi.

Trí Nghiên ngồi trên xe, thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ chút nữa thôi cô lại không thể kiềm chế mình rồi. Mà sao cô cảm thấy hôm nay chị thật lạ, bình thường khi cô đi làm chị vẫn luôn tươi cười tạm biệt, dặn cô về sớm chơi với chị thôi mà, nhưng hôm nay lại muốn cô ở nhà cùng chị. Hơn nữa, cô còn cảm nhận được chị hình như không được vui khi cô đi làm, sao vậy nhỉ?

Từ lúc Trí Nghiên đi, Ân Tĩnh cả ngày đều ngồi ngẩn ngơ. Nhìn đến cái tay được em băng cho, cô không khỏi vui vẻ khi nghĩ đến nụ hôn ban sáng của em, cô bất giác mỉm cười một mình, bao nhiêu niềm hạnh phúc đều hiện lên hết trên khuôn mặt. Nhưng rồi cô lại nhớ đến người kia, lòng cô trở nên bồn chồn lo lắng, nụ cười trên môi cũng chợt tắt. Nghiên nhi giờ này đang làm gì? Có ở cùng ai kia hay không? Có nhớ đến cô không? Và.....có nhớ đến lời hứa lúc sáng hay không?

Khuôn mặt mới lúc nãy còn đầy mùa xuân, trong phút chốc lại trở nên ão não, ảm đạm. Tâm trạng của cô cứ thay đổi xoành xoạch như thế cho đến khi Đường Mẫn Linh bước vào.

" Ân Tĩnh, chị sao vậy? Có gì không vui sao?" – Đường Mẫn Linh cảm thấy Ân Tĩnh hôm nay thật lạ, chị không chạy nhảy như mọi khi, bộ dáng ũ rũ ngồi một chỗ ngẩn ngơ, ngay cả cô đến bên cạnh mà chị cũng không hề hay biết.

" Mẫn Linh, em tới rồi" – Ân Tĩnh lúc này mới để ý đến Mẫn Linh, quay sang nhìn em nói.

" Chị sao vậy, nhìn không có chút sức sống nào cả" – Đường Mẫn Linh nhìn Ân Tĩnh chậm phản ứng như vậy thì lòng cảm thấy lo lắng, sợ chị lại không khỏe ở đâu.

" Chị không có sao" – Ân Tĩnh gãi gãi đầu đáp

" Tay chị sao lại thế này?" – Đường Mẫn Linh nhanh mắt, lập tức nhìn thấy bàn tay đầy băng keo của Ân Tĩnh, sốt ruột hỏi.

" A, là do chị muốn tự mình nấu ăn, không cẩn thận bị cắt trúng á Mẫn Linh" – Ân Tĩnh xòe bàn tay của mình, nhìn Mẫn Linh đáp.

" Cô bếp đâu, sao lại để tự nấu ăn, còn Phác Trí Nghiên kia nữa, em ấy làm cái gì mà lại để chị bị thương thế này chứ" – Đường Mẫn Linh cầm tay của Ân Tĩnh xem xét mà lòng đau xót, nóng giận nói.

" Không phải lỗi của Nghiên nhi đâu Mẫn Linh, là do chị muốn tự mình làm thử thức ăn cho Nghiên nhi, Nghiên nhi hông có ở nhà nên hông biết" – Ân Tĩnh sợ Mẫn Linh trách lầm Trí Nghiên liền hấp tấp giải thích.

" Hừ, lại là em ấy, tại sao chị lúc nào cũng vì em ấy mà bị thương hết vậy, chị không biết lo cho mình sao" – Đường Mẫn Linh tức giận, nói cô không ganh tỵ với Trí Nghiên là nói dối, chị lúc nào cũng thật tốt với cô ta.

" Tại vì....vì em ấy là Nghiên nhi" – Ân Tĩnh thấy Mẫn Linh tức giận thì ngạc nhiên, nhưng sau đó ấp úng trả lời. Chỉ cần có thể làm Nghiên nhi vui, cô liền cảm thấy vui.

" Aizz.....chị còn đau không?" – Đường Mẫn Linh vốn không nghĩ nhiều, nghe Ân Tĩnh trả lời như vậy cũng chỉ cho rằng vì Phác Trí Nghiên là em gái của chị nên mặc dù đầu óc chị không như những người bình thường khác thì tình cảm chị em làm sao lại không có. Nhưng nhìn thấy tình trạng lúc này của Ân Tĩnh, Đường Mẫn Linh cũng chỉ biết thở dài........có phải là chị đã quá yêu thương và lệ thuộc vào em gái của mình hay không?

" Không đau, sáng nay Nghiên nhi băng lại cho chị á" – Ân Tĩnh lắc đầu trả lời, cùng Mẫn Linh nói về Trí Nghiên, tâm trạng cô cũng trở nên vui vẻ hơn một chút.

Cuối cùng, từ buổi học vẽ lại trở thành cuộc trò chuyện của hai người, vì tay bị thương của Ân Tĩnh lại nhầm vào tay phải nên dù có muốn thì cô cũng có vẽ được đâu.

---------------------------------------

Khuấy khuấy ly nước trước mặt nhưng tâm trí của Trí Nghiên vốn đã sớm bay đến chỗ của ai kia mất rồi. Chị đang làm gì? Có ngoan không? Dạo này tại sao chị có vẻ lạ như vậy, trước đây đã thường quấn lấy cô, nhưng bây giờ lại hiển nhiên là dính chặt, nửa bước cũng không muốn rời. Mỗi lần cô chuẩn bị đi làm thì lại nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng kia, chị sao vậy chứ?

Trí Nghiên dường như phát hiện ra được chị có điểm lạ, chị dường như biết suy nghĩ hơn rất nhiều, để ý cũng rất nhiều, cảm giác chị giống như một đứa trẻ đang ngày càng trưởng thành vậy. Nhưng làm sao có thể chứ, nếu là người khác cô sẽ tin là như vậy, còn chị thì........chị vốn là không thể mà. Chắc là do cô suy nghĩ quá nhiều thôi.

" Ầm" – một tiếng đập mạnh xuống bàn vang lên khiến Trí Nghiên giật mình, ngước đầu lên, nhíu mày:

" Mẫn tỷ a, sao tự nhiên chị lại đập bàn như vậy, làm em hết hồn"

" Tôi còn tưởng cô không nghe tiếng tôi đập bàn nữa chứ" – Hiếu Mẫn khoanh tay, trừng mắt nhìn Trí Nghiên.

" Chị sao vậy? Ai chọc giận chị thế?" – Trí Nghiên thấy biểu tình cùng cách xưng hô của Hiếu Mẫn liền hỏi.

" Còn ai, ở đây chỉ có hai chúng ta" – Hiếu Mẫn vẫn một mực giữ nguyên sắc mặt.

" Em? Em đâu có làm gì chị đâu" – Trí Nghiên khó hiểu hỏi.

" Còn không, em có biết chị kêu em mấy lần rồi không hả, vậy mà em chớ hề trả lời chị một câu......trời ơi, con khổ quá mà, lâu lâu hẹn em nó ra uống nước mà em nó nỡ lòng nào đối xử với con như vậy" – Hiếu Mẫn làm động tác chấm chấm nước mắt, bộ dạng khổ sở nói.

" Thôi mà, em xin lỗi, tại em....." – Trí Nghiên thấy Hiếu Mẫn như vậy thì lên tiếng nan nỉ.

" Em có chuyện gì đúng không?" – Hiếu Mẫn cắt ngang câu nói của Trí Nghiên, nghiêm túc nhìn em hỏi.

" Ơ,em.....em không có" – Trí Nghiên lắc đầu chối.

" Em nha, chị nhìn bộ dạng của em liền biết em có tâm sự, còn không mau khai nhanh" – Hiếu Mẫn hung dữ nói. Con bé này, luôn thích giấu tâm sự trong lòng mà, tiếp tục như vậy, có ngày sẽ nghẹn chết mất.

" Haiz.....em có thể không nói không?" – Trí Nghiên biết là không qua mắt chị, chỉ biết làm vẻ đáng thương nhìn Hiếu Mẫn, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt " em nghĩ xem" của Hiếu Mẫn thì liền cúi đầu, tiếp tục thở dài.

Cô và Hiếu Mẫn là thân nhất trong nhóm, có chuyện gì cũng kể cho nhau nghe. Đừng nhìn vẻ ngoài ham chơi và đôi lúc hơi ngô ngố của chị mà lầm, chị thật sự rất nhạy bén, chỉ cần nhìn sắc mặt của người khác liền có thể đoán được tâm tư của người ta, chị là một người rất biết cách an ủi người khác.

Tuy nhiên....cô có nên nói những gút mắt trong lòng cùng thứ tình cảm kia cho chị biết không nhỉ. Nếu chị biết, chị sẽ nghĩ gì về cô, thông cảm hay kì thị, dè bỉu. Cô thật sự rất muốn tìm một người để cho cô lời khuyên, nhưng loại chuyện này, không phải ai cũng có thể chấp nhận được.

" Mẫn tỷ....yêu một người, liệu có phải là sai?" – Trí Nghiên nhìn Hiếu Mẫn, ánh mắt hiện lên chút u sầu hỏi.

Hiếu Mẫn ngạc nhiên trước câu hỏi của Trí Nghiên, cô thật chưa từng ngờ tới em sẽ hỏi cô câu hỏi này. Phải chăng em đã yêu ai đó? Trí Nghiên biết yêu rồi sao? Thú vị rồi!

" Không hề, yêu một người thì có gì là sai" – Hiếu Mẫn nghiêm túc trả lời.

" Vậy nếu tình yêu đó lại dành cho một người sinh ra cũng giống mình thì sao?" – Trí Nghiên hỏi, ánh mắt thâm dò những biến động trên gương mặt của Hiếu Mẫn. Chị sẽ nghĩ gì về chuyện này?

" Hửm, một người sinh ra cũng giống mình?" – Hiếu Mẫn nhíu mày, cố gắng tiếp thu thứ mà Trí Nghiên nói rồi vuốt cằm nghiền ngẫm. Sinh ra cũng giống mình.....là ý gì nhỉ? A, là..........

" Không có vấn đề gì to tát, miễn là yêu thương nhau, bây giờ nhiều đất nước trên thế giới cũng đã công nhận hôn nhân đồng giới rồi" – Hiếu Mẫn cười, xua tay nói. Thì ra Phác Trí Nghiên lạnh lùng chướng mắt với nam nhân nga.

Nhìn đến biểu tình cười đến híp cả hai mắt của Hiếu Mẫn, Trí Nghiên lắc đầu, chị lại suy nghĩ đến cái gì vậy không biết, mặt gian không tả được. Nhưng đây không phải là vấn đề chính, cô tất nhiên biết điều đó, cô cũng đã sớm không còn quan tâm đến điều này nữa, thứ mà có quan tâm chính là.....người kia là chị gái của cô.

Trí Nghiên hơi do dự có nên hỏi chị tiếp hay không. Nếu người ấy là chị gái của em thì em phải làm sao bây giờ? Cô đương nhiên biết là không thể, cô chỉ là muốn có ai đó để tâm sự về nỗi lòng này, để trái tim có thể bớt đau một chút. Cố gắng lấy hết dũng khí, Trí Nghiên thở ra một hơi dài, nghiêm túc nhìn Hiếu Mẫn nói:

" Vậy nếu người đó là......là.........mà thôi, cũng không có gì đâu ạ, em đột nhiên nhớ mình có việc gấp, xin lỗi Mẫn tỷ" – đến cuối cùng câu hỏi ấy cũng không thể thoát ra khỏi miệng. Đến cuối cùng cô vẫn không có dũng khí đối mặt với hiện thực, đối mặt với tình cảm của mình. Đến cuối cùng cô vẫn chọn cách im lặng giấu kín.....

Sự cố kị trong lòng cô rất lớn, cô sợ bị người khác dè bỉu, cô sợ thứ tình cảm bất luân kia, cô sợ.....một chút sợ hãi bị người khác nhìn thấu, biết được tình yêu này của cô dành cho chị, một chút sợ hãi...nó bị ngăn cấm dù cô biết nó vốn dĩ nên bị như vậy. Hơn nữa, đến giờ phút này, chỉ có mình cô biết, cô vẫn có thể tự gạt mình rằng chẳng sao đâu, cô sẽ không đi quá giới hạn, cô sẽ không để sai lầm nối tiếp sai lầm, cô sẽ từ từ xóa bỏ nó. Nhưng nếu để người khác biết được, thì nó sẽ trở thành chuyện khác, nó sẽ càng khiến cô phải đối mặt với chính thứ tình cảm sai trái này của mình, khiến cô phải khổ sở đối mặt với thực tại tàn khốc, khiến cô không thể không đau lòng từ bỏ nó.

Cô.......chính là muốn ích kỉ dung túng nó thêm một chút, chỉ một chút nữa mà thôi.

" Trí Nghiên..." – Hiếu Mẫn thất thần nhìn theo Trí Nghiên, bỗng cảm thấy bóng lưng ấy cô đơn đến lạ. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top