Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


( mình đã trở lại đây, thật có lỗi vì sự chậm trễ này.....sr m.n)

-----------------------------

Ra khỏi quán nước, Trí Nghiên rảo bước trên đường. Bất chợt một cơn mưa kéo đến, Trí Nghiên đứng nép vào một mái hiên trú mưa, lặng lẽ ngắm nhìn từng giọt mưa đang rơi. Những hạt mưa rả rích, không gian bỗng chốc chỉ còn lại tiếng mưa, xung quanh cũng trở nên vắng vẻ, dường như....nơi này chỉ còn lại mình cô, trái tim Trí Nghiên bỗng dưng trống rỗng.

Đưa tay đón lấy những hạt mưa rơi xuống, cô vô thức mỉm cười nghĩ về chị. Cô nhớ ngày ấy, chị cùng cô đang chơi đùa ở một bãi đất trống rộng lớn thì bỗng nhiên một cơn mưa từ đâu trút xuống. Không tìm được chỗ trú, bất chấp bản thân ướt sủng, chị dùng thân thể của mình ôm cô vào lòng mà chở che. Vì chị lớn hơn cô, đương nhiên sẽ cao hơn cô, nên cô cứ như thế, rút thân hình nhỏ bé của mình vào trong lòng của chị. Dù đến cuối cùng cả hai đều ướt, nhưng chính tại ngay thời khắc đó cô không hề cảm thấy lạnh, vì cô cảm nhận được hơi ấm của chị dành cho cô.

---------------------------Tôi là dòng bắt đầu quá khứ----------------------------

" Ân Tĩnh ngốc, sao chị lại che cho em chứ" – sau khi cơn mưa qua đi, Trí Nghiên thoát khỏi vòng tay của Ân Tĩnh, nhìn chị ướt như chuột lột thì nhăn nhó, giọng đầy lo lắng trách móc.

" Chị không muốn Nghiên nhi bị mắc mưa" – Ân Tĩnh cười cười nói với Trí Nghiên.

" Nhưng em vẫn ướt hết rồi nè" – Trí Nghiên nhíu mày nói, dù chị có dùng thân thể để che cho cô, nhưng mưa lớn như vậy, chị cũng không to cao hơn cô là bao nhiu, tất nhiên cô cũng sẽ bị dính nước mưa thôi.

" Ừ nhỉ" – Ân Tĩnh nhìn thân thể ướt sủng của Trí Nghiên, gãi gãi đầu, ánh mắt có chút thất vọng nói.

"Ắt xì" – Trí Nghiên đột nhiên hắt hơi.

" Nghiên nhi bệnh sao, xin lỗi, cũng tại chị không thể che tốt cho em, Nghiên nhi lạnh lắm không?" – Ân Tĩnh luống cuống lo lắng cho cô em gái nhỏ của mình hỏi.

" Không có lạnh, có chị ôm Nghiên nhi như vậy, em làm sao lại lạnh chứ, chị Ân Tĩnh của em ấm vô cùng" – Trí Nghiên nhìn thấy Ân Tĩnh buồn bã liền ôm lấy chị lần nữa, dỗ dành.

Ân Tĩnh nghe Trí Nghiên nói thế, ánh mắt ngây ngô ấy liền sáng lên, vui vẻ nở nụ cười tươi như hoa, cùng em trở về nhà thay đồ. Tối hôm đó, Trí Nghiên đã thật sự sốt cao, Ân Tĩnh cũng vì thế mà rối rắm không ngừng, lo lắng đến độ phát khóc, nhất định muốn ở cạnh Nghiên nhi của cô cho đến khi nào em hết bệnh, còn không sợ lây bệnh mà kiên quyết phải ngủ cùng em khiến cho bà Phác cũng chỉ biết lắc đầu bó tay với độ cứng đầu của cô con gái lớn của mình. Trí Nghiên lúc đó cũng chỉ biết cười, cô không chút sức lực nào để khuyên chị nữa. Nhưng.....có chị bên cạnh cũng thật vui!

---------------------------Tôi là dòng kết thúc quá khứ----------------------------

" Ân Tĩnh ngốc, giờ này chị đang làm gì? Em thật nhớ cái ôm đó của chị" – Trí Nghiên xoa xoa cánh tay thì thầm.

Tuy nhiên, niềm vui thường chóng tàn, cô xót xa khi nghĩ đến thân phận của chị và cô, cả hai mãi mãi sẽ không thể nào có kết quả. Phải chi cô đừng nhận ra tình cảm này của mình, có lẽ bây giờ cô vẫn sẽ rất vui vẻ hàng ngày cùng chị trãi qua sau những giờ làm việc mệt mỏi. Nhưng ý nghĩ đó, có phải là cô đang tự lừa dối chính bản thân mình hay không, vì cho dù cô có cố gắng không nhận ra nó đi nữa, thì thứ tình cảm ấy vẫn bất trí bất giác len vào, xâm chiếm toàn bộ trái tim cô.

Cô nên làm gì mới đúng đây? Làm sao để xóa bỏ thứ tình cảm tội lỗi này. Phải làm sao để có thể quên đi tình yêu mình dành cho một người? Phải làm sao để có thể lạnh lùng từ bỏ cảm giác của mình với người đó? Phải làm sao.........?

" Phác tiểu thư, sao lại đứng ở đây?" – Vương Thiên Trụ cầm dù dứng dưới cơn mưa, đối diện nhìn Trí Nghiên, quan tâm hỏi.

" Anh không thấy sao, tôi là đang đứng trú mưa" – Trí Nghiên nhìn thấy Vương Thiên Trụ thì ngạc nhiên, sau đó thu hồi lại thần tình mông lung của mình, nhàn nhạt trả lời anh – " Sao anh lại ở đây?"

" Đi mua chút đồ, tâm tình có chút tốt nên muốn dạo bộ, không ngờ lại gặp cô" – Vương Thiên Trụ hất hất vai trả lời, đồng thời cũng bước vào dưới mái hiên mà Trí Nghiên đang trú, gấp dù lại.

" Đi dạo trong mưa? Sở thích của anh cũng thật đặc biệt nhỉ?" – khóe môi Trí Nghiên khẽ kéo lên nói.

" À, cũng giống như cô thích ngắm mưa vậy thôi"

" Tôi không thích mưa" – Trí Nghiên thở dài nhìn anh phản bác.

" Hửm? Tại sao? Lúc nãy tôi thấy cô dùng tay hứng mưa rất vui vẻ mà"– Vương Thiên Trụ nghiêng đầu khó hiểu hỏi.

" Vì mưa thật lạnh" – Trí Nghiên nhìn những hạt mưa, ánh mắt buồn bã, vô lực đáp. Đúng vậy, vì mưa thật lạnh nên cô không hề thích chúng, vì không có chị ôm lấy cô khi cơn mưa trút xuống nữa, không có hơi ấm ấy bảo bọc cho cô, vì lúc này......chỉ có mình cô.

Ngắm gương mặt nghiêng nghiêng đang nhìn mưa của Trí Nghiên, lòng Thiên trụ khẽ run, em thời khắc này thật đẹp biết bao, tựa như một thiên thần lưu lạc giữa chốn nhân gian.

Có thể nói đây là sự trùng hợp, Vương Thiên Trụ vốn dĩ đang thông thả lái xe trên con đường mưa, nhưng rồi hình ảnh của người con gái trú mưa ven đường đã đập vào tầm mắt của anh. Từ xa nhìn em đang đưa tay đón những giọt mưa rồi khẽ mỉm cười dịu dàng, trái tim anh bắt đầu nhảy nhót, đập rộn ràng trong lồng ngực. Tuy nhiên, nụ cười vừa chớm nở ấy lại nhanh chóng tắt đi, không hiểu vì điều gì mà ánh mắt ấy lại đột nhiên bi thương đến vậy, thân ảnh ấy lại trở nên thật cô đơn, xung quanh em tản mác lên một nỗi buồn vô hạn khiến cho cảnh vật cũng vì em mà trở nên thê lương.

Cầm dù bước nhanh về phía em, Thiên Trụ thật muốn giúp em giải nỗi ưu phiền trong lòng, anh rất đau lòng khi thấy hình ảnh đó của em, nó khiến trong lòng anh nổi lên một mong muốn, chính là có thể che chở cho em.

Cái cách em nói, ngữ điệu của em hình như đều nhuốm một chút suy tư, một chút buồn bã. Ngay lúc này đây, khi thấy em lặng lẽ đặt đôi tay vào túi áo khoát, ngắm nhìn những hạt mưa mà trả lời, anh chỉ muốn ôm chặt người con gái ấy vào lòng mà nói rằng – " Có anh đây, anh sẽ không để em phải chịu lạnh nữa" – anh muốn dùng hơi ấm của mình để sửa ấm cho em. Nhưng anh biết em chắc hẳn đang có tâm sự trong lòng, và anh cũng cảm nhận được, chỉ cần một ngày tâm sự ấy vẫn chưa được giải quyết thì em vẫn sẽ mãi lạnh nhạt và xa cách với anh.

" Được rồi, không thích thì không thích" – Thiên Trụ gật gật đầu, sau đó cũng bắt chước bộ dáng của Trí Nghiên, ngước lên ngắm mưa.

Không còn tiếng đối đáp nữa, tất cả lại rơi vào im lặng, Trí Nghiên vốn dĩ đã sớm quên việc bên cạnh mình vẫn còn một người, tâm tình cứ mãi đuổi theo những hạt mưa, trong lòng đã sớm chỉ còn đọng lại hình bóng của chị cùng những hình ảnh của cơn mưa. Đến thật lâu sau đó, khi những hạt mưa bắt đầu thưa thớt dần rồi biến mất, cô mới thở ra một hơi dài quay sang thì bắt gặp ngay ánh mắt của Vương Thiên Trụ đang chăm chú nhìn mình, giật mình, cô khẽ nhíu mày hỏi:

" Sao anh còn ở đây?"

" Trú mưa" – Vương Thiên Trụ thu hồi ánh mắt, vẻ mặt vô tư nói.

" Anh có dù" – Trí Nghiên chỉ cây dù nằm im dưới chân của Thiên Trụ.

" Nhưng tôi thích đứng đây"

" Để làm gì?" – Trí Nghiên khó hiểu hỏi.

" Thấy cô đứng một mình, đứng chung cho vui, lỡ cô có chuyện gì còn có người giúp đỡ" – Vương Thiên Trụ nói, trong lòng thầm nghĩ – " Em không biết sao, tôi đứng đây để ngắm em, chỉ có lúc này thôi, tôi mới có thể nhìn em thật gần"

" Anh tốt vậy sao?"

" Chúng ta là bạn mà" – Vương Thiên Trụ híp mắt cười.

" Tạnh mưa rồi, tôi phải trở về" – ánh mắt Trí Nghiên khẽ lay động nhưng cô nhanh chóng che giấu, quay lưng bước đi.

" Này, Phác tiểu thư, chờ tôi với, đã là bạn tốt thì không nên bỏ tôi bơ vơ đâu nhé" – Vương Thiên Trụ nhanh chóng chạy theo, đi ngang hàng cùng Trí Nghiên, tươi cười.

Ngẫm nghĩ gì đó một lúc, Trí Nghiên quay sang nhìn Thiên Trụ, nhẹ nhàng nói:

" Từ này......anh cứ gọi tôi là Trí Nghiên"

" A, được sao?" – Vương Thiên Trụ nghe Trí Nghiên nói thế thì ngây ngẩn đáp.

" Vì chúng ta là bạn mà" – Trí Nghiên gật đầu, khẽ nói.

Thiên Trụ nghe Trí Nghiên nói thế có phần hơi thất vọng nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Không sao, chỉ cần có thể kéo gần khoảng cách với em, anh chắc chắn sẽ có một ngày em cho anh cơ hội trở thành chỗ dựa của em.

---------------------------------------

Ân Tĩnh ngồi trước cửa nhà, ngẩn ngơ ngắm những hạt mưa đang rơi, tâm tình vui sướng. Cô rất thích nghịch mưa, nhưng Nghiên nhi lại không thích điều đó, em nói làm như thế cô sẽ bị bệnh, em sẽ lo lắng nên cô rất ngoan ngoãn nghe lời em, những khi cơn mưa kéo đến, cô chỉ ngồi trong nhà ngắm chúng hoặc đưa tay đón những hạt mưa mà thôi.

Cô nhớ trước đây, lúc Nghiên nhi còn rãnh rỗi vẫn thường cùng cô ngắm mưa, em sẽ im lặng ngồi cạnh cô, nghe cô nói thật nhiều về mưa. Có những khi quá lạnh nhưng cô lại không muốn vào nhà, em cũng sẽ ngồi đó, xoa xoa hai bàn tay của mình rồi áp vào má cô hỏi:

" Chị có thấy ấm không?"

" Có, tay của Nghiên nhi rất ấm, chị rất thích" - cô cũng áp hai bàn tay của mình vào hai bàn tay đang đặt trên má cô của em, và lúc đó em nói gì nhỉ:

" Tay của Ân Tĩnh cũng thật ấm"

Nhớ đến Trí Nghiên, Ân Tĩnh ngây ngô mỉm cười, hai bàn tay xoa xoa lại với nhau, mong em sẽ mau trở về nhà. Mưa thưa dần rồi tạnh hẳn, Ân Tĩnh vui vẻ nhìn những hạt mưa cuối cùng rơi xuống, chạy ra ngoài mảng sân ướt, cô tung tăng dùng chân đá những vũng nước mưa đọng lại bay tung tóe, sau đó hắc hắc cười, hít thở bầu không khí thanh mát sau cơn mưa, đó cũng là những hành động vui đùa trước đây của em và cô hay làm khi mưa tạnh, thật sự rất vui.

Cô lon ton chạy ra ngoài cổng mặc cho bà quản gia già ngăn cản, bảo trời bên ngoài rất lạnh, sợ cô sẽ bệnh, nhưng cô không quan tâm, cô muốn đợi em về. Vì bà quản gia không thể khuyên nhủ được Ân Tĩnh nên chỉ đành đưa cho cô một cái áo khoát mặc để không bị lạnh, cùng cô đứng đó đợi Trí Nghiên trở về.

Ân Tĩnh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang chầm chậm tiếng về phía này, cô vui mừng chạy đến, nhưng chỉ vừa chạy được vài bước cô đã khẽ khựng lại. Em đang đi bên cạnh ai đó, dáng người rất cao lớn. Anh ta nhìn em nói cái gì đó rất nhiều, em tuy chỉ cúi đầu không nhìn anh ta, nhưng cô thấy được trên môi em thấp thoáng nụ cười, có vẻ chăm chú lắng nghe những lời mà anh ta nói.

Lại gần hơn chút nữa, Ân Tĩnh giật mình nhận ra người kia là ai, chính là cái người hôm đó đã khiến em bỏ quên cô. Trái tim Ân Tĩnh cũng vì thế mà run rẩy, nhói đau, nổi lo sợ và khó chịu lại bắt đầu tràn ngập trong lòng, em lại đi cùng anh ta sao? Thấy Trí Nghiên ngày càng gần nhưng em vẫn chưa phát hiện ra mình, Ân Tĩnh gọi, âm thanh có chút trầm lắng:

" Nghiên nhi"

Nghe tiếng gọi thân thuộc, Trí Nghiên ngạc nhiên ngẩn đầu lên, ánh mắt cô ngay lập tức chạm vào ánh mắt buồn bã của chị. Sao chị lại đứng ở đây? Ánh mắt của chị sao lại thoáng một nét buồn như thế? Bước chân nhanh hơn, cô đến cạnh chị, quan tâm nói:

" Ân Tĩnh, sao chị lại ở đây?"

Vương Thiên Trụ nghe tiếng gọi cũng lập tức quay lại nhìn. Cô gái đó hình như anh đã gặp ở đâu rồi.....A, là cô gái đi cùng Trí Nghiên ở trung tâm mua sắm lần trước. Cô ta là ai nhỉ? Sao lại gọi tên em thân mật như vậy? Ân Tĩnh sao? Cái tên này nghe rất quen.

" Chị đợi Nghiên nhi" – Ân Tĩnh thấy Trí Nghiên thật nhanh đến bên mình quan tâm thì trong lòng cũng bớt khó chịu một chút, thành thật trả lời em.

" Vậy sao? Trời vừa hết mưa thôi, lạnh lắm, chị chạy ra ngoài này làm gì......xem này, cả bàn tay chị cũng đều lạnh cóng hết rồi" – Trí Nghiên sau khi biết Ân Tĩnh đợi mình liền xúc động, nhưng rất nhanh che giấu, nhăn mặt nắm lấy bàn tay chị, bao trọn trong lòng bàn tay của mình mà xoa xoa.

" Hì hì, có Nghiên nhi ở đây, chị không có thấy lạnh" – Ân Tĩnh cảm nhận được sự dịu dàng của Trí Nghiên liền tươi cười nói.

" À, cũng không còn sớm nữa, tôi phải về đây" – Vương Thiên Trụ thấy mình bị biến thành người dưng liền cảm thấy ngượng, lên tiếng.

Trí Nghiên lúc này mới chợt nhớ ra bên cạnh mình còn một Vương Thiên Trụ, hành động cùng cử chỉ nãy giờ của cô với chị có khi nào khiến cho anh ta hiểu lầm không. Thật ra thì Vương Thiên trụ cũng không có nghĩ xa lắm đâu, chỉ cảm thấy cả hai thân thiết mà thôi, là do trong lòng Trí Nghiên có quỷ nên mới sợ hãi như vậy, cô lập tức buông tay chị ra, vội vàng nói:

" A, quên mất, đây là chị gái của tôi, Ân Tĩnh"

" Em chào chị, chúng ta đã từng gặp nhau rồi, lần trước là do em không đúng, mong chị bỏ qua" – Vương Thiên Trụ lễ phép cúi đầu chào Ân Tĩnh. Thì ra đây là Phác Ân Tĩnh, đại tiểu thư bí ẩn của Phác gia, chị của em sao?

" Chị à, còn đây là bạn của Nghiên nhi, tên Vương Thiên Trụ" – Trí Nghiên quay sang Ân Tĩnh giới thiệu.

" Chào" – Ân Tĩnh cảm thấy hơi hụt hẫng khi Trí Nghiên đột nhiên buông tay cô ra để nói chuyện với người kia. Cô nhăn nhó nhìn anh ta, khẽ chào, bàn tay vô thức nắm chặt lại tay của Trí Nghiên.

" Nghiên nhi, chị muốn vào nhà" – Ân Tĩnh quay sang nói với Trí Nghiên, giọng có phần dùng dằn, kéo tay Trí Nghiên bước vào nhà.

" Ơ, từ từ chị" – Trí Nghiên bất ngờ bị Ân Tĩnh kéo đi, vội vàng quay sang tạm biệt Vương Thiên Trụ rồi cùng chị vào nhà.

Vương Thiên Trụ cảm thấy Ân Tĩnh hình như không thích mình, ánh mắt nhìn anh vừa dè chừng vừa khó chịu, địch ý không chút che giấu khiến anh cảm thấy khó hiểu, nhưng anh cũng chỉ biết lắc đầu nhìn theo bóng lưng của 2 người vào nhà rồi quay lưng bước đi. Vậy là anh đã có thể gần em thêm chút nữa rồi, nhưng hình như......Aaaa, anh quên mất xe của mình vẫn còn đậu ở bên đường lúc nãy, haizzz, giờ mà quay trở lại thì chắc cũng đã có mấy tờ giấy phạt rồi nhỉ.

Ở trong nhà, Ân Tĩnh vẫn còn nắm chặt tay của Trí Nghiên, bàn tay của cô có chút run rẩy, đôi mày thanh tú nhíu lại, dáng vẻ vừa bực bội, vừa buồn bã.

" Chị sao vậy? Có gì không vui sao, nói Nghiên nhi nghe đi" – Trí Nghiên mặc kệ bàn tay mình vẫn còn nằm trong bàn tay ấm áp của chị, quan tâm hỏi. Cô thấy biểu hiện hôm nay của Ân Tĩnh thật kì lạ, chị đối với Vương Thiên Trụ hình như có ác cảm, đây là lần đầu tiên cô thấy được biểu hiện không mấy thân thiện của chị dành cho người khác.

" Người kia là bạn của Nghiên nhi sao?" – Ân Tĩnh không trả lời Trí Nghiên, chỉ buồn bã nhìn em hỏi.

" Là đồng nghiệp cùng công ty, chị hình như không thích anh ấy, sao vậy?– Trí Nghiên gật gật đầu, chậm rãi nói.

" Vì.....vì lần trước, Nghiên nhi vì người đó mà quên mất chị" – Ân Tĩnh ngập ngừng, mắt lại bắt đầu đỏ lên, nỗi lo sợ trong lòng cô cũng trào dâng.

Trí Nghiên đứng hình khi nghe Ân Tĩnh nói như vậy, lập tức nhận ra rằng chị đang nhắc đến vụ thất hẹn hôm nọ, cảm nhận được nỗi sợ hãi của chị, Trí Nghiên cười khổ, kéo chị ngồi xuống ghế sofa, vỗ vỗ bàn tay của chị nói:

" Không phải đâu, lần đó là do Nghiên nhi quá chú tâm vào công việc nên quên mất chứ không phải vì anh ta"

" Cũng như nhau thôi, Nghiên nhi cũng làm việc cùng anh ta mà" – Ân Tĩnh cúi đầu, day day ngón tay của Trí Nghiên nói.

Trí Nghiên thật là không biết giải thích làm sao, đầu óc đơn giản của chị sao lại ngày càng có thể suy nghĩ ra được nhiều câu hỏi bắt bẻ cô như thế chứ:

" Làm sao giống được, Ân Tĩnh quan trọng đối với Nghiên nhi như vậy, em làm sao lại có thể vì anh ta mà quên chị được chứ"

" Thật không?" – Ân Tĩnh ngước đôi mắt to ngây ngô của mình, nhìn Trí Nghiên hỏi.

" Thật" – Trí Nghiên gật đầu chắc chắn.

" Thật hả?" – Ân Tĩnh lại tiếp tục hỏi, khuôn mặt bắt đầu trở nên rạng rỡ.

" Thật mà" – Trí Nghiên kiên nhẫn trả lời.

" Thật nha"

" Thật"

"......"

Ân Tĩnh cứ lặp đi lặp lại thật nhiều lần, giống như mỗi lần nghe được câu trả lời của em, nỗi sợ hãi trong lòng cô lại vơi đi một ít.

Trí Nghiên trả lời chị nhiều lần nhưng chị vẫn cứ tiếp tục hỏi, lại còn nhìn cô bằng ánh mắt cún con cùng giọng nói đầy ngọt ngào kia khiến cô dở khóc dở cười, không biết làm sao để chị tin mình và ngừng cuộc truy hỏi chỉ với một câu cứ lập đi lập lại mãi như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top