Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí Nghiên sải bước trên dãy hành lang lớp học, mái tóc đen dài, xoăn nhẹ, ánh mắt lạnh lùng hút hồn cùng dáng người chuẩn không cần chỉnh thu hút biết bao ánh nhìn của những sinh viên khác nhưng cô không có thời gian quan tâm, với cô mỗi một giây, một phút đều rất quý giá, sinh viên cuối cấp như cô đương nhiên luôn rất bận rộn với đề án tốt nghiệp, hơn nữa cô còn phải tranh thủ thời gian để đến công ty, mỗi ngày đều như thế trải qua cho đến khi tinh thần và thân thể đều rã rời trở về nhà, thật may luôn có chị ở nhà đợi cô, luôn khiến cô thoải mái, xua đi những mệt mỏi của một ngày dài. Nghĩ đến chị khiến cô bất giác lại nở nụ cười vui vẻ, không biết giờ này chị đang làm gì nhỉ? Rất muốn nhanh trở về gặp chị nha. Bước chân cũng theo những suy nghĩ kia mà nhanh hơn, hướng tới phòng giáo viên mà đi đến.

Sau khi trao đổi với thầy giáo phụ trách về luận văn và đồ án tốt nghiệp của cô xong, cô vui vẻ bước ra khỏi phòng giáo viên, thở ra một hơi nhẹ nhõm, kết cục gánh nặng mấy tháng nay cũng có thể bỏ xuống rồi khiến tâm trạng của cô thoải mái không ít. Cô không khỏi hứng khởi nghĩ đến việc sẽ dành một ngày nghỉ để có thể ở cạnh chị, bù đắp cho việc những ngày qua đã lơ là chăm sóc chị. Thật ra là do cô muốn sớm tốt nghiệp để có thể dành nhiều thời gian cho công ty và chị hơn, cũng chính vì thế nên cả tháng vừa rồi cô rất ít khi cùng chị trò chuyện hay chơi đùa , cô luôn phải thật khuya mới trở về, có chút rãnh rỗi sang phòng nhìn chị một chút, lúc ấy thì chị đã ngủ, cô phải chắc chắn rằng chị vẫn ổn thì mới an tâm trở về, mệt mỏi thiếp đi.

Cô nhớ khoảng thời gian đó, có lúc cả ngày cô không thể nào nhìn thấy chị, thật sự là rất nhớ. Cho đến một hôm, đến tận khuya khi trở về thì nhìn thấy chị ngồi ngủ gục trên sofa, vốn định đánh thức chị trở về phòng ngủ nhưng chị khi tỉnh dậy thì một mực bám lấy cô, không chịu về phòng của mình.

---------------------------Tôi là dòng bắt đầu quá khứ----------------------------

" Chị nhớ Nghiên nhi lắm, mấy ngày nay Nghiên nhi không thèm để ý đến chị gì hết, hôm nay sẽ không để em đi mất, chị không trở về phòng ngủ đâu, ngủ rồi thức dậy sẽ lại không thấy em nữa, Nghiên nhi không muốn nhìn thấy chị sao"

Ân Tĩnh đưa đôi mắt cún con nhìn chằm chằm Trí Nghiên, giọng nói vỗn dĩ ngọt ngào lại thêm việc làm nũng của chị khiến cô không thể không mềm lòng, nhìn bộ dáng của chị lúc này, cô hận không thể ôm vào lòng mà nhéo cái miệng đang chu ra đó một phen, thật là biết cách làm cho người ta nuông chiều mà, ai nói chị ngốc chứ.

" Vậy...được, không cần trở về phòng nữa, tối nay chị sang ngủ cùng em, chịu không?" – được rồi, là cô nuông chiều chị đến hư rồi, nhưng thật ra cô cũng rất nhớ chị, mấy ngày không có chị bên cạnh cũng khiến cô cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều vô cùng mệt mỏi và tẻ nhạt.

" Chịu, tất nhiên là chịu" – Ân Tĩnh nghe Trí Nghiên nói thế thì lập tức gật đầu, khuôn mặt trở nên tươi tắn hẳn, nhảy cẫng lên vui mừng.

Nhìn thân hình người lớn của Ân Tĩnh đang nhảy múa khiến Trí Nghiên chỉ biết lắc đầu cười, sao chị lại luôn có thể vì những chuyện nhỏ này mà vui sướng như thế nhỉ, đúng thật là trẻ con mà, nhưng cô thích thế, làm người lớn thật sự quá mệt mỏi, cô ước mình cũng có thể hàng ngày vô lo vô nghĩ như chị, tuy nhiên, đó là điều không thể, nếu cô cũng như vậy thì lấy ai chăm sóc cho chị đây........ừ, vẫn như bây giờ là tốt nhất đi, thấy chị vui vẻ thì cô cũng sẽ vui vẻ mà.

Ân Tĩnh và Trí Nghiên nằm trên giường, khuôn mặt đối diện nhau, thấy em cứ mãi nhìn mình, Ân Tĩnh khó hiểu hỏi:

" Nghiên nhi sao lại nhìn chị mãi thế, hôm nay chị ngoan lắm, không có nghịch, mặt không có dơ ngaz, lúc nãy rửa mặt rồi"

Phì cười trước lời nói của chị, Trí Nghiên đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt ấy, thật là chỉ mới mấy ngày không gặp mà khiến cô nhớ thật đấy, tuy cô luôn bận bịu với công việc nhưng cô vẫn thường xuyên điện thoại cho quản gia để nắm rõ tình hình về chị, cô không bao giờ cảm thấy yên lòng nếu để chị một mình. Không biết thói quen này đã hình thành từ bao giờ nữa.

" Không có dơ, chỉ là Nghiên nhi muốn nhìn chị nhiều một chút thôi"

" Vậy a, vậy mà chị tưởng Nghiên nhi không thèm để ý đến chị nữa, không cần Ân Tĩnh nữa chứ"

" Ngốc, không có đâu, chị là chị của em, đối với Nghiên nhi chị luôn là người quan trọng nhất mà, em thương chị không hết, làm sao có thể không cần chị chứ"

" Thật không?" – Ân Tĩnh vui mừng như được cho kẹo, tươi cười hỏi.

" Thật mà, Nghiên nhi đã gạt chị bao giờ đâu"

" Vậy tại sao mấy bữa nay Nghiên nhi lại không gặp chị, lúc nào cũng phải thật tối mới về, làm chị ngủ quên mất, không thể thấy em gì hết" – Ân Tĩnh xụ mặt nói.

" Là do dạo này công việc quá nhiều, xin lỗi chị......vậy chị có muốn Nghiên nhi dẫn chị đi chơi để bù lại không?"

" Muốn, tất nhiên là muốn, đi chơi cùng Nghiên nhi rất vui ngaz"

" Đợi Nghiên nhi sắp xếp xong công việc sẽ dẫn chị đi chơi cả ngày" – Trí Nghiên nhẹ nhàng nói.

" Nghiên nhi hứa rồi, không được nuốt lời đó nha, không thì chị......chị......" – Ân Tĩnh chu miệng đáp, nhưng lại không tìm được từ gì để nói tiếp.

" Chị sẽ thế nào?" – Trí Nghiên khẽ cười

" Chị......chị......sẽ không chơi với Nghiên nhi nữa" – Ân Tĩnh nhăn nhó nói, đúng kiểu đe dọa của một tiểu hài tử, nhưng cô làm sao suy nghĩ đến được, không có Trí Nghiên cô cũng sẽ buồn biết bao.

" Được, nhưng chị phải ngoan đó.......bây giờ thì chị ngủ đi, đã khuya lắm rồi, một đứa trẻ ngoan sẽ không thức khuya" – Trí Nghiên dỗ dành nói.

Không gian lại quay về sự yên tĩnh ban đầu, Ân Tĩnh nghe Trí Nghiên nói thế thì cũng thôi không nháo nữa, chỉ nằm yên, mở mắt cùng nụ cười ngây ngô nhìn em, rồi ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ. Cô thích nhất là thời khắc bây giờ, được nhìn thấy em, được nói chuyện cùng em, mang theo niềm vui ấy, cô từ từ chìm vào giấc mộng.

Khẽ vuốt ve gương mặt ấy, Trí Nghiên ngắm chị thật lâu rồi nhẹ nhàng đặt lên trán chị một nụ hôn, khẽ cười nói:

" Ân Tĩnh ngủ ngon"

Dường như cảm nhận được nụ hôn của ấy của Trí Nghiên, trong giấc mộng, Ân Tĩnh cũng tươi cười đáp lại:

" Nghiên nhi ngủ ngon"

---------------------------Tôi là dòng kết thúc quá khứ----------------------------

Mỉm cười nhớ lại ngày hôm đó, trong lòng Trí Nghiên bất giác lan tỏa một mảng ngọt ngào, kì lạ, cảm giác này luôn khiến cô cảm thấy có chút kì quái, nhưng lại không biết là kì quái chỗ nào, nó vẫn luôn đeo bám cô hơn 10 năm nay, nhưng cô vẫn không biết nên gọi nó là gì, chỉ biết khi nghĩ đến chị thì nó luôn bất tri bất giác xuất hiện, vừa khiến cô cảm nhận được hạnh phúc và ấm áp đồng thời đâu đó khiến cô cảm thấy hoang mang. Cô thật ghét những thứ mà mình không thể nào nắm bắt được như thế này.

" Này này, Phác tiểu thư, chờ bọn tôi với nào" – một cô gái tóc nâu đỏ chạy đến cặp cổ Trí Nghiên, theo sau còn có 3 người nữa.

" Ya...Hiếu Mẫn, chị có thể đừng thoắt ẩn thoắt hiện như vậy được không? Hù chết em" – Trí Nghiên nhăn nhó thoát khỏi cánh tay đang cặp lấy cổ mình.

" Ây za, em mà cũng bị hù được à.....hơn nữa chị có thoắt ẩn thoắt hiện đâu, chị kêu em từ xa đó chứ, chỉ tại em đang tơ tưởng tới anh chàng nào nên mới không nghe tiếng của chị mà thôi nha" – Hiếu Mẫn bĩu môi phản bác.

" Đúng đó, là anh chàng nào vậy....từ xa đã thấy em tủm tỉm cười một mình rồi, chắc chắn có vấn đề, khai mau" – cô gái nhỏ nhắn nhất bọn cũng hùa theo nói.

" Em......làm gì có ngaz, chẳng có anh chàng nào cả, Lam tỷ đừng nghe chị Hiếu Mẫn nói bậy" – Trí Nghiên chối.

" Không thể nào, biểu hiện hồi nãy.....rõ ràng là..." – Hiếu Mẫn cười nguy hiểm, tính nói tiếp thì cô gái tóc vàng đi cùng chậm rãi lên tiếng:

" Chị đoán người em đang nghĩ đến hẳn là Phác Ân Tĩnh, chị gái yêu quý của em, có phải không?"

" Woa, không ngờ như vậy mà chị cũng biết, vẫn là chị Trí Hiền hiểu em nhất" – Trí Nghiên ngạc nhiên nhìn Trí Hiền, giọng nói lộ ra vẻ bái phục.

" Em thì lúc nào chẳng như vậy, mỗi khi nhắc tới cô chị kia của em là luôn với bộ mặt đó, tụi chị nhìn quen rồi, liếc mắt cũng biết" – cô gái có mái tóc buột cao đứng cạnh Trí Hiền cũng lên tiếng, ánh mắt sâu xa nhìn xoáy vào Trí Nghiên khiến cô khó hiểu.

" Ủa? em có sao?" – Trí Nghiên nhíu mày hỏi, bộ bình thường mỗi lần nhắc tới chị cô đều như vậy sao ta, sao cô lại không biết nhỉ?

" Phải a, thật khiến cho chị tò mò muốn nhìn xem cô chị yêu quý của em là người như thế nào nha" – Bảo Lam đồng tình nói.

" Chị ấy rất đáng yêu, các chị gặp thì chắc chắn sẽ rất thích chị ấy" – nghe Bảo Lam nhắc đến Ân Tĩnh thì Trí Nghiên lại bất giác nở một nụ cười thật tươi, ánh mắt vốn lạnh lùng cũng hiện lên tia ấm áp.

4 con người còn lại nhìn thấy biểu hiện đó của Trí Nghiên lại không hẹn mà có cùng một suy nghĩ – " Lại là biểu hiện đó, em không biết rằng biểu hiện này không hề giống một biểu hiện nên có khi nghĩ về chị của mình sao?"

" Phải rồi, chị nghe nói em đã làm xong luận văn và đồ án tốt nghiệp phải không, mọi thủ tục để tốt nghiệp cũng đã hoàn tất, hôm nay là sinh nhật em, cũng nên chúc mừng một lượt nhỉ?" – Tố Nghiên nhìn Trí Nghiên hỏi, con bé này, luôn thật cố gắng nha.

" Dạ, cũng được ạ" – Trí Nghiên vui vẻ trả lời, cùng các chị hướng đến cổng trường ra về.

" Aaaa, vậy là sắp tới chị sẽ không được gặp em nữa sao, oa oa, không chịu đâu, chúng ta vẫn hưởng khoảng thời gian sinh viên chưa đủ mà, em sao lại từ bỏ sớm thế" – Hiếu Mẫn tỏ vẻ đau khổ nói.

" Đúng vậy a, sau này sẽ không còn ai chịu cùng chị thi ăn nữa" – Bảo Lam cũng xụ mặt.

" Thôi nào, hai người vẫn có thể đến nhà em chơi mà" – Trí Nghiên dụ dỗ nói, hai người này, sao mãi không chịu lớn thế.

" Đúng đó, hai người còn không chịu mau tốt nghiệp, tụi tớ đã sắp ở đây đến phát ngán rồi" – Trí Hiền nói, đáng lẽ là họ đều đã có thể tốt nghiệp từ lâu, nhưng vì hai tên ham chơi Bảo Lam và Hiếu Mẫn này, nói cái gì là khoảng thời gian sinh viên rất đẹp, nào là yêu trường yêu lớp.....ngay cả cái lý do vì không khí ở đây trong lành nên không muốn rời đi cũng nói ra, khiến cho họ chỉ có thể lắc đầu, bó tay, thế là cô và Tố Nghiên đành phải cùng họ nháo, tiếp tục ở lại trường, học đến nỗi mà môn nào điểm cũng cao ngất ngưỡng vẫn không tốt nghiệp, họ cứ ở lại trường đã mấy năm, nhưng làm gì có ai dám đuổi học họ chứ, gia đình họ đều có quyền thế ngaz. Nhưng cũng nhờ vậy mà họ mới gặp được Trí Nghiên và lôi kéo em nhập bọn.

Vừa đi vừa nói chuyện, thoáng chốc đã gần đến cổng trường, ở đây đang tụ tập một đám khoảng 5-6 thanh niên, đang cùng nhau cười cợt một cô gái, đi lại gần hơn, Trí Nghiên kinh ngạc nhận ra giọng nói quen thuộc:

" Này, các người mau tránh ra đi, tôi phải đi tìm Nghiên nhi"

" Không tránh được, cô em nói tên cho tụi anh biết đi rồi tụi anh tránh" – đám con trai vẫn cười ha hả chọc ghẹo cô gái kia.

" Không nói, Nghiên nhi đã dặn không thể nói tên cho người lạ biết" – Ân Tĩnh lắc đầu nói, tay ôm chặt lấy cái balo mà Trí Nghiên mua cho, ánh mắt hiện lên tia sợ hãi, cô chưa từng tiếp xúc với người lạ, những người này cứ vậy quanh khiến cô thật sự rất sợ.

" Này em gái đừng sợ, tụi anh là con nhà đàng hoàng mà, nói cho tụi anh biết em học khoa nào đi" – một tên trong đám đó tính đưa tay lên chạm vào Ân Tĩnh thì cánh tay bị chụp lại, hất ra với lực rất mạnh khiến hắn mất đà lùi lại vài bước.

" Đứa nào dám......." – hắn tức giận quát nhưng vừa nhìn thấy Trí Nghiên đang đứng che chắn cho Ân Tĩnh ở phía sau, tức giận nhìn hắn thì hắn lập tức xanh mặt. Là Phác Trí Nghiên đó, không đùa được đâu, nhưng hắn có làm gì cô ta đâu, sao lại nhìn hắn như muốn giết người thế kia chứ. Ờ thì hắn chẳng làm gì Trí Nghiên, nhưng so với ấy thì việc hắn đụng vào Ân Tĩnh đáng chết hơn nhiều. Hắn đúng là nên tự cầu nhiều phúc đi.

" Có phải tất cả các người đều không muốn sống nữa phải không?" – Trí Nghiên trầm giọng nói, thanh âm chứa đầy sát khí, ánh mắt lạnh lúng quét ngang mặt của từng đứa con trai trong đám. Dám đụng đến chị Ân Tĩnh của cô, thật không thể tha thứ.

Đám Tố Nghiên nghe được câu nói của Trí Nghiên cũng cảm thấy lạnh sống lưng, xem chừng em rất tức giận nha, có phải hay không ở đây sắp xảy ra án mạng trường đại học, mà cô gái kia là ai nhỉ, sao Trí Nghiên lại bảo bọc cho cô ta, bình thường em rất ít xen vào chuyện của người khác mà. So với việc đám thanh niên sắp bị đánh chết kia thì bọn họ hứng thú về thân phận của cô gái này hơn. ( toàn khủng bố -_-)

" Tiền......tiền bối.....bọn em....biết...biết sai rồi" – cả đám đổ mồ hôi nhìn Trí Nghiên nói, họ còn muốn sống nha, không ai là không biết thân thủ của Trí Nghiên không phải hạng thường đâu.

" Thật sự?......Vậy nói cho tôi biết, các người sai chỗ nào" – Trí Nghiên lạnh lùng hỏi.

" Tụi em không nên trêu chọc người khác ạ" – tên lúc nãy trêu chọc Ân Tĩnh nhiều nhất lên tiếng, sợ sệt trả lời.

" Không hề........các người sai ở chỗ....chính là dám đụng vào cô gái này đấy, có biết hay không?" – Trí Nghiên gằn từng chữ, đưa chân đạp thẳng vào hắn một cái khiến hắn ngã sóng xoài, đau đớn ôm lấy bụng.

Cả đám nhìn thấy đồng bọn của mình bị đánh cũng bắt đầu đổ mồ hôi, có phải sắp đến lượt họ rồi không?

Trí Nghiên vốn bừng bừng lửa giận, đang tính tiếp tục đánh thì Ân Tĩnh kéo lấy tay áo cô, lên tiếng nói:

" Nghiên nhi, đừng mà"

Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Ân Tĩnh, động tác của Trí Nghiên cũng chậm rãi dừng lại , hôm nay tạm tha cho bọn chúng, lo cho chị trước đã, nhưng cô chắc chắn sẽ không bỏ qua. Nghĩ như vậy lửa giận của Trí Nghiên cũng từ từ lắng xuống, cô kéo chị đi đến một ghế đá gần đó, ôm lấy khuôn mặt chị, lo lắng hỏi:

" Chị.....đau ở đâu sao?"

" Không có......chỉ là lúc nãy nhìn thấy Nghiên nhi như vậy thật lạ, không giống Nghiên nhi hàng ngày" – Ân Tĩnh lắc đầu, thành thật trả lời.

" Vậy sao?....vậy lúc nãy em làm chị sợ có phải không? Chị không thích Nghiên nhi như vậy phải không?" – Trí Nghiên hỏi, trong lòng thoáng chút buồn.

" Không đâu......Nghiên nhi của chị rất xinh đẹp, không đáng sợ một chút nào, Nghiên nhi như thế nào chị cũng thích" – Ân Tĩnh ra vẻ nghiêm túc đáp.

" Thật sao ạ?" – Trí Nghiên khẽ cười, những lời chị nói ra đều luôn khiến cô cảm thấy rất ấm áp.

" Thật" – Ân Tĩnh trả lời chắc nịt.

Sau khi kiểm tra lại, chắc chắn rằng chị không bị trầy sướt chút nào, Trí Nghiên mới thắc mắc hỏi:

" Sao chị lại đến đây, vệ sĩ đâu, sao chỉ có mình chị thế này"

" Họ không chịu dẫn chị đi tìm em, nên chị tự đi" – Ân Tĩnh thành thật khai báo.

" Chị trốn đi? Phác Ân Tĩnh, có phải chị lại không ngoan không?" – Trí Nghiên nghe chị nói thế lại tức giận nói, cô sợ chị gặp nguy hiểm nha, giống như lúc nãy vậy, thật bực mình mà.

" Chị.......chị......vì hôm nay là sinh nhật Nghiên nhi nên mới.....mới...." – Ân Tĩnh nghe Trí Nghiên gọi hết họ tên mình, biết em tức giận rồi, cúi đầu rụ rè nói, tay lấy từ balo ra một bức tranh do cô tự vẽ đưa cho Trí Nghiên.

Nhìn bức tranh chị đưa, Trí Nghiên cơ hồ cảm thấy có một loại xúc động mãnh liệt, là bức tranh về hai cô gái nắm lấy tay nhau, bên cạnh còn có một cái nhà, tuy chỉ từng nét vẽ rất nguệch ngoạc nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được chị đã cố gắng thế nào để vẽ nên chúng.

" Chị đến đây để đưa cho em cái này sao?" – Trí Nghiên xúc động nói.

" Ừ ừ......là quà sinh nhật chị tặng Nghiên nhi, mấy lần trước đều không biết tặng gì, Nghiên nhi lại luôn bận, có lúc cũng không thể cùng chị mừng sinh nhật, giờ chị đã nghĩ ra rồi, là nó" – Ân Tĩnh tươi cười nói, tay chỉ vào bức tranh mà mình phải rất lâu mới vẽ được, những ngày không có Nghiên nhi của cô bên cạnh khiến cô nghĩ ra nó, cô mong cô và em có thể suốt đời ở cạnh nhau như vậy.

" Ngốc....chị có thể đợi em về mà, đi một mình rất nguy hiểm, Nghiên nhi sẽ rất lo lắng, lần sau không được như vậy nữa, biết không?" – Trí Nghiên ánh mắt ôn nhu nhìn Ân Tĩnh nói.

" Biết, nhưng nếu không đưa cho Nghiên nhi, tối em về, sợ chị lại ngủ mất rồi" – Ân Tĩnh cúi đầu nói.

" Chị thật là........" – Trí Nghiên không biết nên nói thế nào với chị nữa, chỉ biết cười lắc đầu.

Thấy Trí Nghiên cười, Ân Tĩnh cũng gãi đầu, ngây ngô cười theo, dù không biết em cười vì điều gì, nhưng chỉ cần em vui thì cô cũng vui theo.

" Tố Nghiên, hôm nay em không cùng các chị đi ăn được, hẹn dịp khác nhé" – Trí Nghiên gọi cho Tố Nghiên nói, sau đó quay sang nhìn Ân Tĩnh – " Chúng ta cùng về nhà thôi"

" Được a" – Ân Tĩnh cười vui vẻ, hôm nay có thể cùng Nghiên nhi về nhà rồi.

Ánh nắng ấm áp lan tỏa khắp mọi nơi, soi sáng lên thân ảnh của hai cô gái đang nắm tay nhau, mỉm cười hạnh phúc trở về nhà. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top