Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cuộc nói chuyện với Đường Mẫn Linh, Trí Nghiên cố gắng gạt bỏ những cảm xúc hỗn loạn trong lòng, quay vào nhà vẫn còn nhìn thấy Ân Tĩnh ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn cô. Chị thật biết nghe lời nga.

" Ân Tĩnh, chị lại đây" – Trí Nghiên kéo Ân Tĩnh lại ghế sofa ngồi rồi lấy từ trong túi xách ra một cái hộp màu trắng.

" Đây là gì vậy Nghiên nhi?" – Ân Tĩnh hiếu kì nhìn cái hộp hỏi.

" Là điện thoại di động em vừa mua cho chị đấy" – Trí Nghiên mỉm cười mở chiếc hộp, bên trong chứa một chiếc smartphone màu trắng.

" Ý, cái này giống với cái điện thoại của Nghiên nhi nè" – Ân Tĩnh cầm lấy chiếc điện thoại mới và điện thoại của Trí Nghiên so sánh rồi quay sang cười nói với Trí Nghiên.

" Dạ, chị ngồi xích lại gần đây, em chỉ chị sử dụng" – Trí Nghiên cười ấm áp, kéo Ân Tĩnh lại gần mình rồi bắt đầu chỉ chị cách mở bàn phím, tìm danh bạ......Cô cảm thấy việc chị có điện thoại thì cũng sẽ dễ dàng quan tâm chị hơn, vì trước đây, cô muốn hỏi về tình hình của chị đều phải thông qua quản gia, cô cảm thấy có lúc thật bất tiện. Từ giờ chị có điện thoại riêng rồi, bất cứ lúc nào cô cũng có thể gọi cho chị, nói chuyện cũng tiện, hơn nữa, cái này là cô muốn đề phòng lỡ chị có việc gì liền có thể lập tức gọi cho cô, dù sau này có dẫn chị ra ngoài cũng không sợ lạc nữa.

" Chị xem, đây là số điện thoại của Nghiên nhi, hoặc chị có thể bấm phím 1 rồi nhấn gọi cũng được, um.....còn có số của chị Bảo Lam, Trí Hiền, Tố Nghiên và Hiếu Mẫn......chị có thể gọi cho các chị ấy trong trường hợp cần thiết hoặc không liên lạc được với em" – Trí Nghiên tỉ mỉ chỉ cho Ân Tĩnh từng chút một, cẩn thận căn dặn chị.

" Và nhớ là không được quăng nó lung tung, em sẽ điện thoại kiểm tra bất cứ lúc nào đó, biết không?" – Trí Nghiên nghiêm túc nhắc nhở Ân Tĩnh.

" Biết, chỉ cần là điều Nghiên nhi nói chị đều nghe theo" – Ân Tĩnh cắm cúi nhìn các thao tác trên điện thoại của Trí Nghiên rồi ngước lên nhìn em cười ngây ngô, ngoan ngoãn tiếp thu.

Khoảng cách lúc này thật gần, Ân Tĩnh ngước đầu lên liền lập tức mặt đối mặt với Trí Nghiên, thậm chí cả hai còn có thể cảm nhận được nhịp thở của đối phương. Bốn mắt nhìn nhau, trong khoảng khắc, thao tác trên điện thoại của Trí Nghiên bỗng nhiên khựng lại, nụ cười trên môi của Ân Tĩnh cũng dần khép, đôi tim cùng trở nên loạn nhịp.

" Nghiên nhi thật đẹp" – Ân Tĩnh đưa tay chạm vào khuôn mặt của Trí Nghiên, thần tình say mê nói. Cô muốn......gần em thêm chút nữa.

" Tĩnh" – Trí Nghiên như bị cuốn vào đôi mắt trong sáng nhưng đầy mê hoặc của chị, môi liền mấp máy gọi tên. Cô......chưa từng gọi chị thân mật như thế.

Hơi thở của cả hai ngày một gần, từ từ quấn lấy nhau, chỉ một chút nữa thôi, hai đôi môi có thể ở cùng một chỗ, nhưng là:

" Không" – Trí Nghiên nhanh chóng lấy lại ý thức đẩy tay chị ra rồi xoay mặt sang nơi khác, lý trí trở về kịp lúc giúp cô thoát khỏi chuỗi sự việc sắp xảy ra sau đó. Chỉ một chút nữa thôi cô lại gây ra hành động sai lầm mất rồi.

Hít một hơi để giữ bình tĩnh, trái tim của cô vẫn không ngừng loạn nhịp, quay lại nhìn chị vẫn còn đang ngẩn ngơ nhìn cô, trong đáy mắt kia hình như chứa chút gì đó hụt hẫng thì phải, chị thất vọng điều gì chứ.

" Ân Tĩnh, chị lúc nãy muốn làm gì" – Trí Nghiên nghiêm mặt hỏi, trong lòng len lỏi chút tức giận, cô giận chị không hiểu chuyện lại muốn làm càn, cô giận mình xém chút nữa đã không thể kiềm lòng được. Cô phải nói cho chị biết hành động đó là không đúng, không hợp, cô và chị không thể nào tiếp tục có những hành động như vậy.

" Chị......chị chỉ muốn nhìn Nghiên nhi gần một chút thôi mà"– Ân Tĩnh nhìn Trí Nghiên buồn bã nói. Cô chỉ muốn nhìn em gần hơn một chút thôi mà, sao em lại khó chịu đẩy tay cô như vậy, em không thương cô nữa sao? Không muốn cho cô đụng vào em nữa.

" Thật chỉ là muốn nhìn gần thôi?" – Trí Nghiên nghe Ân Tĩnh nói thế liền nhíu mày, hỏi lại lần nữa. Không lẽ là do cô nghĩ sai lệch ý định của chị?

" Phải a, nhưng Nghiên nhi không thích chị đụng vào em, chị sẽ không dám nữa, Nghiên nhi đừng tức giận nga" – Ân Tĩnh cụp mắt, hai ngón tay day vào nhau, hối lỗi nói.

" Không phải, em không có ý như vậy, chỉ là.......chỉ là......" – Trí Nghiên vò đầu không biết giải thích với chị làm sao, không lẽ bây giờ cô lại nói lúc nãy là do cô tưởng chị muốn.....ây za, không được. Đúng là chỉ có mình cô trong lòng có quỷ nên mới nghĩ lung tung, đầu óc của chị trong sáng biết bao, sao cô lại nghĩ chị có cái tư tưởng đó chứ, thật là.....

" Chị hứa sau này sẽ không thế nữa, chị về phòng nha Nghiên nhi" – Ân Tĩnh nghĩ mình đã làm sai nên muốn về phòng tự suy ngẫm lỗi lầm. Hơn nữa, cô không hiểu vì sao sau khi bị Trí Nghiên hất tay ra, trái tim của cô đau lắm, cô nghĩ phải về phòng để nghỉ ngơi cho hết đau, không để Nghiên nhi của cô lo lắng.

" Ân Tĩnh, thật sự không phải mà" – ngay khoảng khắc nhìn thấy Ân Tĩnh đứng dậy quay bước, trái tim Trí Nghiên giật thót, trong lòng không hiểu vì sao lại hoảng sợ, cô ngay lập tức đứng lên ôm chầm lấy chị từ phía sau, hấp tấp giải thích.

Cô sợ chị buồn, cô sợ chị hiểu lầm cô, cô sợ chị sẽ ghét cô, cô sợ chị sẽ không cần cô nữa, cô sợ........ những nỗi sợ vô hình không biết từ đâu xuất hiện vây lấy khi cô nhìn thấy chị quay lưng về phía mình.

Cảm nhận được vòng tay ấm áp của ai đó bỗng dưng ôm lấy, Ân Tĩnh hơi giật mình, nhưng sau đó cô lại cảm nhận được vòng tay ấy ngày một chặt hơn, giống như đang dùng hết sức để siết chặt lấy cô vậy.

" Nghiên nhi ơi, chặt quá, đau" – Ân Tĩnh hơi ngã đầu ra phía sau, khó khăn nói.

" A" – Trí Nghiên nghe Ân Tĩnh nói thì mới phát giác mình quá kích động, vội vàng thả lỏng vòng tay. Có thể là do lúc nãy nghe Đường Mẫn Linh nói sẽ giành lấy Ân Tĩnh, lại nghĩ đến hai người lúc nãy cũng khá thân thiết, còn to nhỏ với nhau khiến cho cô cảm thấy bất an mà hoảng loạn.

" Nghiên nhi làm sao vậy? Nghên nhi mệt sao?" – Ân Tĩnh xoay người lại nhìn Trí Nghiên khi em đã thả lỏng tay, nhìn nét mặt có phần xanh xao của em, cô dùng chất giọng ngọt ngào trẻ con của mình lo lắng hỏi.

Nhìn ánh mắt ngây ngô của chị đang lo lắng cho mình, tim Trí Nghiên không kiềm được mà run rẫy:

" Ân Tĩnh à, chị có biết trái tim em đau đớn đến thế nào khi không dám thừa nhận mình yêu chị không? Em đã cố gắng để bản thân không phạm thêm sai lầm nữa, cố gắng để học cách chấp nhận và quên đi thứ tình cảm tội lỗi này. Cố gắng để học cách đối mặt thực tại đau đớn. Nhìn thấy chị cùng ai kia tươi cười vui vẻ bên nhau, em thật sự rất đau nhưng ngay cả tư cách để ghen em cũng không có. Kiềm nén, kiềm nén rồi lại kiềm nén.....em như sắp phát điên đến nơi vậy. Em bây giờ như chỉ có thể đếm từng ngày chị còn ở cạnh em, còn quan tâm và quấn quýt em đôi chút, em sợ.....và em cũng biết, một ngày nào đó sẽ có người quan trọng hơn cả em trong lòng chị. Vì vậy, ngay bây giờ, em muốn hoang đường thêm một chút thôi, ích kỉ giữ lại chị bên mình lâu hơn một chút"

Tiếng lòng đang gào thét của Trí Nghiên khiến cho vòng tay của cô lần nữa xiết chặt lấy Ân Tĩnh, bao nhiêu nỗi đau chất chứa bắt đầu vỡ òa theo những giọt nước mắt chảy xuống. Cô đã thật cố gắng để mạnh mẽ, nhưng chị mãi là điểm yếu của cô, chỉ cần một chút cử chỉ của chị cũng có thể khiến cô suy nghĩ lung tung và gục ngã trong sợ hãi. Chỉ có những lúc cảm nhận được hơi ấm của chị thật sự bên cạnh, cô mới cảm thấy bình yên. Có lẽ.......một ngày nào đó, hơi ấm này sẽ rời xa cô.

" Nghiên nhi ngoan nào....ngoan nào....có chị ở đây" – Ân Tĩnh thấy Trí Nghiên khóc liền tựa cằm lên vai em, ôm lấy rồi bắt chước cách mà em hay dỗ cô, khẽ vỗ lưng em, ở bên tai em nhẹ nhàng an ủi.

Bình tâm lại, Trí Nghiên dần thả lỏng hơn, lúc này cô mới cảm thấy thật khó xử, đột nhiên lại khóc trước mặt chị, giờ cô biết phải giải thích làm sao. Lau vội đi những giọt nước mắt cuối cùng, cô buông chị ra, nghiêm túc nói:

" Ân Tĩnh, em thật sự không có ý ghét bỏ, không muốn chị dụng vào em, đừng giận "

" Chị đâu có giận Nghiên nhi đâu" – Ân Tĩnh lắc đầu nói.

" Vậy sao chị lại đột nhiên bỏ về phòng, không muốn nhìn thấy em sao?"

" Không phải, chỉ là chị đã làm sai, thế nào cũng bị Nghiên nhi bắt về phòng tự suy ngẫm, không muốn Nghiên nhi tức giận nên chị tự giác về phòng thôi mà" – Ân Tĩnh gãi gãi đầu nói.

" Là như vậy" – Trí Nghiên lúc này mới vỡ lẻ, cảm thấy thật xấu hổ, thì ra lại là do cô nghĩ lung tung nên không thể khống chế được cảm xúc, cô trước đây đâu có như vậy. Tuy nhiên, trong lòng đã có chút thoải mái trở lại mặc dù dư âm của nỗi sợ hãi vẫn còn đâu đó không để xóa nhòa.

" Đúng vậy a, nhưng sao Nghiên nhi lại khóc dạ? Ai làm cho Nghiên nhi buồn hả?" – Ân Tĩnh nghiêng đầu nhìn Trí Nghiên, ngây thơ hỏi.

"Em.....à, không có gì đâu.....mà lúc nãy chị và chị Mẫn Linh đã thì thầm cái gì vậy ạ? Có thể nói cho em nghe không?" – Trí Nghiên trốn tránh, nhanh chóng chuyển đề tài.

" A, cái này......có thể không nói không Nghiên nhi?" – Ân Tĩnh gãi gãi đầu, ngập ngừng.

" Thật không thể cho em biết sao? Vậy thôi ạ" – Trí Nghiên hơi thấp giọng nói, trong lòng cảm thấy có chút buồn phiền và mất mát, nhưng chị bây giờ cũng đã có những bí mật riêng rồi, cô vốn dĩ không nên hỏi mới đúng.

" Không phải không thể, chỉ là.....chỉ là......." – Ân Tĩnh không muốn thấy Trí Nghiên buồn, cũng không muốn giấu diếm em bất kì điều gì, chỉ là cô nói ra sợ em sẽ lại tức giận. Nhưng nghĩ đến bộ phim lúc nãy, lại còn lời giải thích của Mẫn Linh, không hiểu sao khi nhìn Nghiên nhi lại khiến cô cảm thấy ngượng ngùng, khuôn mặt bất giác cũng đỏ lên.

" Ân Tĩnh, mặt chị sao lại đỏ như vậy, bệnh sao?" – Trí Nghiên thấy chị đột nhiên đỏ mặt, cô lập tức đưa tay lên trán Ân Tĩnh lo lắng hỏi, bỏ qua luôn sự khó chịu trong lòng.

"Không.....không có...Nghiên nhi.....chị...chị....đi tắm đây, trời nóng quá à Nghiên nhi" – Ân Tĩnh nói rồi ba chân bốn cẳng chạy thẳng lên phòng, bỏ lại một mình Trí Nghiên vẫn đang mơ hồ không hiểu gì.

Đến khi Ân Tĩnh hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt thì Trí Nghiên mới khôi phục tinh thần, cười buồn lắc đầu, cô phải tự kiểm điểm lại chình bản thân thôi, không thể lại để cảm xúc bộc phát không kiểm soát như vậy nữa, phải sớm nghĩ ra biện pháp cho chính mình.

--------------------------------

Sau giờ học vẽ, Đường Mẫn Linh trầm lắng ngồi trên ghế sofa, bên cạnh là Ân Tĩnh đang khó hiểu nhìn em, không biết tại sao cả ngày hôm nay em cứ như vậy, dù vẫn rất dịu dàng, ân cần dạy vẽ cho cô nhưng sao cô cứ thấy sắc mặt của em hình như không tốt, em cũng không hay cười như mọi ngày nữa.

" Mẫn Linh sao vậy, hôm nay hình như không được vui" – Ân Tĩnh ngây ngô hỏi.

" Em không sao cả?" – Đường Mẫn Linh nhìn thấy bộ dạng trẻ con của Ân Tĩnh đang nhìn cô thì trong lòng cũng giảm bớt bực dọc, mỉm cười nói với chị, sau đó lại như e dè dò hỏi – " Mà chị thấy Trí Nghiên dạo này có gì lạ không ạ? Ngoài những điều chị đã nói với em"

" Lạ là sao Mẫn Linh?"

" Ý em là có những hành động không giống bình thường đó chị"

" Không có, Nghiên nhi cũng như vậy à, mà sao dạ Mẫn Linh, Nghiên nhi làm sao?"

" Vậy sao ạ, nhưng thôi, không có gì đâu chị, em chỉ hỏi vậy thôi" – Đường Mẫn Linh hơi nhíu mày rồi lại quay sang, nhìn Ân Tĩnh, cưng chiều trả lời.

" Ân Tĩnh, em về rồi" – Trí Nghiên bước vào nhà nói.

" A, Nghiên nhi về" – Ân Tĩnh nhảy từ trên sofa xuống, vẫn vui vẻ quấn quýt quanh Trí Nghiên, cảm giác ngượng ngùng hôm nọ cũng đã sớm bị cô quên mất.

" Phác Trí Nghiên, tôi có chuyện muốn nói với em" – Đường Mẫn Linh đột ngột đứng dậy, nhìn chằm chằm Trí Nghiên nói.

Đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Đường Mẫn Linh, Trí Nghiên trầm mặc một chút rồi trả lời:

" Được, đi theo tôi"

Cả hai cùng vào phòng làm việc của Trí Nghiên, phải chắc chắn rằng Ân Tĩnh không đi theo thì Trí Nghiên mới yên tâm khóa cửa lại, quay sang đối diện với Mẫn Linh, nói:

" Chị có thể nói rồi"

" Trước tiên thì cô nên xem cái này" – Đường Mẫn Linh đưa chiếc điện thoại của cô đến trước mặt Trí Nghiên.

Nhìn vào màn hình điện thoại, Trí Nghiên nhíu mày khó hiểu:

" Là bức hình tôi và chị Ân Tĩnh chụp chung lúc cả hai ở khu vui chơi, có gì lạ?"

" Lạ không phải ở chỗ bức hình mà chính là nơi đăng nó, cả dòng ghi chú này nữa, cô có lẽ nên tự mình đọc thử xem"

Trí Nghiên lúc này mới đưa tay nhận lấy chiếc điện thoại của Mẫn Linh, nhìn dòng địa chỉ website, cô vẫn còn khá mơ hồ không hiểu, nhưng khi đọc đến dòng ghi chú, tim cô lại nhảy thót lên một cái, tái mặt nói:

" Sao lại có thể......đây thật ra là website gì?"

Dòng ghi chú ghi rõ: " Mọi người nhìn xem, tôi vô tình thấy được tấm hình này trên một bài báo đó, cặp này thật sự rất đẹp đôi, hai cô ấy đáng yêu quá phải không cả nhà, mong rằng hai người sẽ luôn hạnh phúc"

Không những thế, ở đây còn có một số người bình luận rằng họ rất ngưỡng mộ, lập hẳn ra một thư mục nhỏ chuyên chứa hình của hai người, còn có cả hình tác giả vô tình chụp được lúc chị và cô đi khu trung tâm mua sắm nữa, nào là nắm tay, lau mồ hôi.....phản hồi ủng hộ rất nhiều.

" Là một trang cộng đồng dành cho những người đồng tính nữ, cô và chị Ân Tĩnh có vẻ là một cặp được ưa thích nhỉ?" – Đường Mẫn Linh đứng khoanh tay nhìn Trí Nghiên.

" Hừ, chắc là họ đã hiểu lầm gì đó rồi đây, tôi phải nói rõ với họ"

" Không vội, giải thích là điều tất nhiên, nhưng nhìn sắc mặt và thái độ kích động của một người luôn trầm tĩnh như cô thì xem ra là hình như họ nói trúng vài điểm rồi thì phải"

"Hừ, bị hiểu lầm thế này, ai lại không tức giận. Tôi và chị Ân Tĩnh vốn là chị em ruột, làm sao lại có thể có loại tình cảm như họ nói chứ"

" Có thật là như vậy không?" – Đường Mẫn Linh nhếch môi nhìn Trí Nghiên đầy ẩn ý.

" Cô có ý gì?" – Trí Nghiên trừng mắt nhìn Đường Mẫn Linh, trong lòng thầm kêu không ổn, không lẽ chị ta đã phát hiện điều gì?

" Tôi có ý gì, cô có lẽ nên là người hiểu rõ hơn ai hết chứ nhỉ?" – Đường Mẫn Linh nói.

" Tôi không hiểu chị nói gì cả" – Trí Nghiên cực lực phản bác.

" Phác Trí Nghiên a Phác Trí Nghiên, cô có thể gạt tất cả mọi người, nhưng cô có thể lừa được tôi sao? Tôi với cô vốn dĩ là có cùng một loại tình cảm với cùng một người nên cảm giác hẳn sẽ không sai biệt lắm, còn có ai có thể hiểu cô hơn tôi" – Đường Mẫn Linh ngày càng áp sát lại gần Trí Nghiên, ngữ khí lạnh lẽo nói.

Mấy ngày trước, cô vốn dĩ chỉ là nghi ngờ mà thôi, không nắm chắc. Cô cũng tin rằng một người như Trí Nghiên hẳn sẽ biết cái gì nên hay không nên. Nhưng đến khi thấy những bức ảnh này, cả những cử chỉ ân cần trong ảnh, thần tình, biểu hiện đều giống như.....Sâu chuỗi lại tất cả mọi việc và lời của chị từng nói về hành động né tránh kì lạ của cô ta, cô đã thật sự rất hoảng sợ khi biết được thứ tình cảm động trời của Trí Nghiên dành cho chị.

" Chị đừng tưởng rằng chị có thể hiểu rõ được tôi" – Trí Nghiên cứng rắn, trừng mắt đe dọa.

" Tốt thôi, cô không nhận cũng không sao, nhưng dù sao chúng ta cũng đã quen biết lâu như vậy, tôi khuyên cô mau chóng từ bỏ cái ý nghĩ điên rồ cùng thứ tình cảm trái luân thường kia đi, nếu không thì người đau khổ sẽ chỉ có cô, dù rất không ưa cô, nhưng tôi không muốn nhìn thấy cô thân bại danh liệt, bị thế nhân chê cười, chị Ân Tĩnh cũng sẽ bị ảnh hưởng. Hơn nữa, tôi chắc rằng nếu chị Ân Tĩnh hiểu chuyện một chút thì cũng sẽ không muốn nhìn cô như vậy và càng không thể chấp nhận thứ tình cảm tội lỗi này đâu, cô nên sớm quay đầu trước khi quá trễ"

Nói rồi, Đường Mẫn Lình nhanh chóng bỏ đi, để lại một mình Trí Nghiên vẫn đứng bất động tại chỗ.

Cánh cửa lần nữa đóng lại, thân thể của Trí Nghiên như bị hút hết sức lực, đổ sụp xuống nền nhà, trong lòng không ngừng hỗn loạn cùng sợ hãi, chị ta hình như đã biết được tình cảm cô dành cho chị, không, cô không thể để chị ta biết, cũng không thể để thêm những người khác nghi ngờ nữa, nhưng cô bây giờ phải làm gì mới tốt đây.

Trí Nghiên mệt mỏi nằm đó, lấy chiếc điện thoại trong túi ra, cô nhìn vào bức hình của chị và cô trên giao diện chính, cay đắng nói trong nước mắt:

" Đường Mẫn Linh, cô tưởng tôi không muốn ngừng lại sao, không muốn vứt bỏ thứ tình cảm đau đớn này sao, nhưng chính là tôi không thể......tôi không thể cô có biết hay không?"

" Nghiên nhi làm sao dạ? Em có sao hông?" – Ân Tĩnh bước vào phòng, thấy Trí Nghiên nằm đó khóc thì lật đật chạy đến bên cạnh, ngồi xuống cạnh em hỏi. Em khi nãy không cho cô đi theo nên cô đành lủi thủi ngồi trên ghế chờ, thấy Mẫn Linh đi ra cô liền chào tạm biệt rồi bước vào phòng tim em, không ngờ........

" Chị à" – Trí Nghiên thấy Ân Tĩnh ngồi xuống cạnh mình liền bất tri bất giác rút vào lòng Ân Tĩnh rồi gối đầu lên chân chị.

Úp mặt vào bụng Ân Tĩnh, cô thì thầm:

" Tĩnh, em mệt mỏi, nhưng em vẫn không thể ngừng lại"

" Nghiên nhi mệt sao, vậy Nghiên nhi ngủ đi.........mà ngừng gì dạ Nghiên nhi?" – Ân Tĩnh rất thích cách gọi mới này của Trí Nghiên, nhưng cô lại cảm thấy khó hiểu khi nghe em nói như vậy.

Trí Nghiên im lặng, nhắm mắt không đáp.

" Em không thể ngừng yêu chị. Đau lắm, em phải làm sao đây?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top