Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ân Tĩnh và Hiếu Mẫn đang cùng ngồi trên một băng ghế đá ở công viên, Hiếu Mẫn cứ như vậy im lặng không nói lời nào khiến cho Ân Tĩnh bên cạnh gãi đầu nhìn em khó hiểu, chẳng phải mọi lần em rất hay nói chuyện, cười đùa với cô sao, vì sao hôm nay đến tìm cô, lôi kéo cô ra đây rồi lại ngồi im lặng như vậy? Kì lạ, chẳng phải lúc nãy khi em cùng Mẫn Linh đấu khẩu, cô vẫn thấy em bình thường mà ta, còn nói sẽ đưa cô đến gặp Nghiên nhi mà?

---------------------------Tôi là dòng bắt đầu quá khứ----------------------------

Suốt cả tuần nay, Ân Tĩnh thấy Trí Nghiên rất kì lạ. Em có lúc nhìn cô chằm chằm, có lúc lại như không thấy cô mà lơ đi. Có lúc em bật cười khi nghe những câu chuyện và hành động của cô, nhưng lại có lúc buồn bã rồi thất thần đâu đó. Em cho cô cảm giác có lúc thật gần, có lúc lại thật xa khiến cô bối rối và lo sợ. Nhưng cô lo sợ điều gì? Cô cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, không yên.

" Ân Tĩnh, chị sao vậy? Có chuyện không vui sao?" – Đường Mẫn Linh thấy Ân Tĩnh lại thẩn thờ thì dịu dàng quan tâm.

" Không có, chỉ là đang suy nghĩ một chút thôi" – Ân Tĩnh thở dài, lắc đầu.

" Chị hôm nay lại bắt chước người ta thở dài? Có chuyện gì, nói em nghe xem, không chừng em sẽ giúp được chị, lại bị Trí Nghiên tức giận sao?" – Đường Mẫn Linh bị cái hành động trẻ con bắt chước người lớn thở dài kia của Ân Tĩnh làm bật cười, nhỏ nhẹ đi đến trước mặt chị hỏi.

" Không phải chị làm Nghiên nhi tức giận, chỉ là......." – Ân Tĩnh định đem hết mọi thắc mắc và cảm giác của mình nói cho Mẫn Linh nghe. Nhưng cô vừa nói được một đoạn thì:

" Ân Tĩnh à, nhớ chị quá đi mất" – một bóng đen từ ngoài cửa chạy thẳng vào, thân thủ nhanh nhẹn, thoáng chốc đã đem thân thể của Ân Tĩnh ôm chặt vào lòng, giọng nói tinh nghịch cất lên.

" Ngộp....ngộp thở" – Ân Tĩnh đột ngột bị ôm chặt, mặt úp vào trong lòng của người kia, khó khăn nói.

" A, em xin lỗi, chị có sao không?" – người kia nghe thế liền vội vã buông Ân Tĩnh ra, nhìn chị một lượt từ trên xuống dưới rồi gật gật đầu hài lòng thầm nói - " Cũng may không sức mẻ chỗ nào, không thì chết chắc với Trí Nghiên"

" A, sao em lại đến đây?" – Ân Tĩnh sau khi được giải thoát, định hình người trước mặt sau đó liền nở nụ cười tươi hỏi.

" Đến chơi với Tĩnh Tĩnh baby của em chứ sao, chị có vui không?" – người kia vô tư nựng má của Ân Tĩnh nói.

" Vui" – Ân Tĩnh thật thà gật đầu, ngây ngô cười.

" Chị, đây là ai vậy ạ?" – Đường Mẫn Linh lúc đầu hơi giật mình vì đột nhiên có người xông vào ôm lấy chị, sau đó lại im lặng đứng quan sát chị cùng người kia nói chuyện, hẳn là 2 người có quen biết, nhưng cô lại vô cùng khó chịu với cái cử chỉ cùng cách gọi của người kia dành cho chị. Cô ta là ai chứ, sao chị lại thân thiết với cô ta như vậy?

" A Mẫn Linh, đây là......"

" Tôi tên Hiếu Mẫn, xin chào" – cắt ngang câu nói của Ân Tĩnh, bóng đen lúc nãy mỉm cười nhìn Đường Mẫn Linh tự giới thiệu nhưng tay vẫn ôm lấy Ân Tĩnh chặt cứng. Từ lúc Ân Tĩnh có điện thoại, hầu như lúc nào cô rãnh thì chị cũng đều cùng cô nói chuyện trên trời dưới đất.

Lúc đầu chị vốn chỉ muốn gọi để khoe với mọi người chị mới được Trí Nghiên mua cho điện thoại thôi. Cô và chị vốn cũng chẳng thân thiết gì, nhưng không hiểu sao khi chị gọi cho cô, cả hai lại có thể ngồi nói chuyện hợp như thế, rồi lại còn trở nên thân thiết hơn. Chị cứ vô tư nói và hỏi cô đủ thứ chuyện, hôm nay chị thấy gì, làm gì, cảm thấy thế nào cũng nói cô nghe, nhưng đa phần các câu chuyện của chị đều có bóng dáng của Trí Nghiên. Giờ thì cô đã biết tại sao Trí Nghiên lại cưng chiều, yêu thương chị như vậy, chị thật rất dễ thương, lại còn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện cực kì nga.

" Chào, tôi là Đường Mẫn Linh" – Mẫn Linh xa cách chào lại, mắt vẫn chú ý đến cánh tay ôm lấy chị của Hiếu Mẫn, mà hình như chị cũng thật hưởng thụ thì phải, không hề có chút kháng cự nào. Cả cô còn chưa bao giờ có hành động thân mật với chị như vậy, sao cô ta dám chứ?

" Ân Tĩnh, em bây giờ dẫn chị đi chơi, chịu không?" – Hiếu Mẫn quay qua nhìn Ân Tĩnh, cười nói.

" Chịu, nhưng..........." – Ân Tĩnh cũng muốn đi chơi lắm, nhưng không có Trí Nghiên ở đây, không biết em có đồng ý không nên cô lưỡng lự.

" Đừng lo, em sẽ nói với Trí Nghiên" – Hiếu Mẫn đương nhiên biết đứa trẻ ngoan Ân Tĩnh lo lắng điều gì.

Đường Mẫn Linh nhìn thấy Hiếu Mẫn chuẩn bị kéo Ân Tĩnh đi thì nhanh chóng chặn lại, khó chịu nhìn cô hỏi:

" Tôi có thể mạn phép được biết cô là gì của chị Ân Tĩnh không? Sao lại có thể tự tiện dẫn chị ấy đi như vậy chứ?"

" Tôi sao? Tôi là bạn......gái của chị Ân Tĩnh" – Hiếu Mẫn nhoẻn miệng cười trả lời Mẫn Linh.

" Bạn gái? Sao lại có thể? Tôi chưa từng nghe chị Ân Tĩnh hay Trí Nghiên nói qua" – Đường Mẫn Linh nhíu mày, nghi ngờ hỏi.

" Tại sao lại phải nói cho cô biết? Cô là ai chứ?" – Hiếu Mẫn nhíu mày, làm bộ dạng khó hiểu nhìn Mẫn Linh.

" Tôi là....bạn thân của chị Ân Tĩnh, còn là cô giáo dạy vẽ của chị ấy và bây giờ cũng đang là giờ học vẽ của chúng tôi" – Đường Mẫn Linh gầm giọng nói, trong lòng nhen nhóm lửa giận. Thái độ ngông ngênh của cô gái này khiến cô bực mình mà.

" Vậy a.....vậy thì chị Ân Tĩnh, chị có muốn đi với em không?" – Hiếu Mẫn vuốt vuốt cằm, quay qua hỏi cái con người nảy giờ vẫn còn đang ngơ ngác nhìn hai người đấu khẩu kia.

" Chị.....chị....." – Ân Tĩnh gãi đầu khó xử, cô vừa muốn đi chơi với Hiếu Mẫn vì lâu rồi cô không có ra ngoài chơi, nhưng cô lại không muốn nhìn Mẫn Linh buồn, em hình như không muốn cô đi. Cô phải làm sao đây, hic, phải chi bây giờ có Nghiên nhi của cô bên cạnh, cô sẽ không phải khó khăn chọn lựa thế này nga.

" Em sẽ dẫn chị đi gặp Trí Nghiên" – Hiếu Mẫn thấy Ân Tĩnh lúng túng liền khẽ nhếch môi, kề sát lại gần bên tai của Ân Tĩnh thì thầm nhỏ với chị.

" A, thật không?" – Ân Tĩnh nghe thấy liền vui mừng hỏi lại.

" Thật" – Hiếu Mẫn nháy mắt với Ân Tĩnh, gật đầu chắc chắn. Cô biết ngay mà, chỉ cần đem Trí Nghiên ra làm lá chắn, cô sẽ lập tức chiếm thế thượng phong haha, cô thông minh như vậy, sao mọi người lại hay gọi cô là Ngố chứ, họ sai quá sai mà.

" Mẫn Linh ơi, hôm nay tụi mình nghĩ sớm nha, chị muốn đi cùng Hiếu Mẫn, nha nha" – Ân Tĩnh lại bắt đầu giở giọng trẻ con, nan nỉ Mẫn Linh cho nghỉ. Cô thực sự rất nhớ Nghiên nhi nha, cô muốn đi gặp em.

" Hừ, nhưng em làm sao biết cô ta có ý đồ gì với chị hay không chứ, để chị đi như vậy không an toàn chút nào, lỡ Trí Nghiên trở về biết được sẽ trách em" – Đường Mẫn Linh lòng đã sớm ghen với Hiếu Mẫn vì Ân Tĩnh chọn đi theo cô ta, một phần cô lo lắng cho chị sẽ gặp nguy hiểm vì cô không biết Hiếu Mẫn là ai nên đành phải lấy Trí Nghiên ra làm cái cớ.

" Đừng lo Mẫn Linh, Hiếu Mẫn tốt lắm luôn á" – Ân Tĩnh chỉ muốn trấn an Mẫn Linh, nhưng cô nào biết cô càng nói càng làm lửa ghen trong lòng Đường Mẫn Linh bộc phát nhiều hơn.

" Được rồi, tụi mình đi thôi chị, tạm biệt Đường tiểu thư" – Hiếu Mẫn kéo Ân Tĩnh đi, không quên quay lại nhìn Đường Mẫn Linh. Cô đương nhiên biết Đường Mẫn Linh là ai, Trí Nghiên và Ân Tĩnh cũng từng nhắc về cô giáo dạy vẽ này, một người bạn học chung lớp thời niên thiếu. Cô ta rõ ràng là có ý với chị Ân Tĩnh nha, chỉ cần nhìn một chút liền biết. Đã lâu rồi cô không chọc người như vậy, ai biểu ngăn cô lôi kéo chị Ân Tĩnh đi chơi làm chi.

" Hết một Phác Trí Nghiên, lại lòi đâu ra thêm một người tên Hiếu Mẫn. Phác Trí Nghiên kia dù biết rằng sẽ không thể nhưng cũng đã đủ khiến cô đau đầu lắm rồi, giờ lại còn cái người tên Hiếu Mẫn nữa chứ, cô ta thật ra là ai? Ân Tĩnh a, chị xem ra cũng thật có sức dẫn dụ ong bướm quá rồi" – Đường Mẫn Linh tức tối nhìn theo, tay nắm thành quyền.

---------------------------Tôi là dòng kết thúc quá khứ----------------------------

" Hiếu Mẫn ơi, chừng nào tụi mình đi tìm Nghiên nhi dạ?" – Ân Tĩnh thấy Hiếu Mẫn cứ ngồi mãi thì khẽ lên tiếng thắc mắc.

" A, quên mất rồi, giờ em dẫn chị đi" – Hiếu Mẫn lúc này mới giật mình nhớ đến Ân Tĩnh vẫn còn đang ở cạnh mình, gượng gạo nhìn chị cười.

Nhìn thấy nụ cười này của Hiếu Mẫn khiến Ân Tĩnh đột nhiên nghĩ đến Trí Nghiên, dạo này em cũng hay nhìn cô cười như vậy, trông nó không vui chút nào:

" Em sao dạ, em mệt hả?"

" Dạ, có một chút" – Hiếu Mẫn thở ra một hơi dài đáp.

" Vậy sao em hông ở nhà nghỉ ngơi, Nghiên nhi nói bệnh thì phải ở nhà nghỉ ngơi, uống thuốc mới mau hết bệnh được" – Ân Tĩnh quan tâm nói.

" Chỉ là........ở nhà một mình, em cảm thấy rất cô đơn, rất buồn chán" – Hiếu Mẫn ngước lên trời, giọng buồn bã nói.

" Sao dạ, em đừng buồn nữa, em có Nghiên nhi nè, có chị Bảo Lam, chị Tố Nghiên, chị Trí Hiền nè, rủ mọi người cùng đi chơi cho vui nha" – Ân Tĩnh ngồi đưa ngón tay, liệt kê tên từng người.

" Còn có chị Ân Tĩnh nữa nè" – Hiếu Mẫn nhéo chiếc mũi của Ân Tĩnh, mỉm cười trước hành động an ủi trẻ con của chị. Cô vốn chẳng biết nên làm gì, trong lòng cô hiện nay rối như tơ vò, cảm giác chênh vênh và khó chịu. Cô muốn tìm một người để chia sẻ, nhưng là ai?

Trí Nghiên rất bận rộn, hơn nữa cô cũng cảm nhận được trong lòng em cũng đang có một nỗi khổ không thể nói cùng ai, hẳn là cũng đầy muộn phiền như cô. Chị Bảo Lam thì cô không biết nên nói với chị thế nào, cảm thấy thật khó để mở lời. Còn hai người kia cũng chính là nguyên nhân dẫn đến sự phiền muộn của cô, một người cô đang không muốn đối mặt, người còn lại thì cô lại không biết nên đối mặt thế nào, thật sự rất rắc rối.

Vì thế, cô chỉ còn biết tìm đến Ân Tĩnh, ở cạnh chị cô cảm thấy rất thoải mái, có thể vô tư nói ra mọi cảm giác của bản thân, không sợ sẽ khó xử, cũng không phải sợ sẽ nghe thấy những lời không muốn nghe, vì chị không hề có những cấm kị của một người trưởng thành.

Trẻ con luôn vô tư là thế, luôn suy nghĩ mọi thứ thật đơn giản, nhưng đôi khi những ý nghĩ đó lại giúp ta giải quyết được rất nhiều phiền muộn, còn có.......ở cạnh chị, cô giống như tìm được đồng minh, dù chị không hiểu gì nhưng ít ra chị vẫn luôn hết lòng ủng hộ cô.

" Ân Tĩnh này, chị có từng thích một ai chưa?"

" Có, chị thích Nghiên nhi nè, Hiếu Mẫn nè, chị Bảo Lam, chị Trí Hiền, chị Tố Nghiên, cả Mẫn Linh nữa, chị thích hết" – Ân Tĩnh ngây ngô trả lời.

" Không, ý em là một người đăc biệt, chị thích hơn hết thảy đó" – Hiếu Mẫn đơn giản hóa câu hỏi với Ân Tĩnh vì chị vẫn chưa hiểu ý cô.

" A, chị thích Nghiên nhi nhất" – Ân Tĩnh không do dự trả lời.

" Không phải kiểu thích đó......mà là, ài...giải thích với chị như thế nào nhỉ?" – Hiếu Mẫn chỉ nghĩ Ân Tĩnh trả lời thích Trí Nghiên chỉ đơn giản là vì em ấy là em gái của chị, đương nhiên phải thích hơn hết thảy rồi. Nhưng cô làm sao biết được, từ "thích" của Ân Tĩnh trong câu trả lời vừa rồi và từ "thích" mà cô đang nói đến thật ra là cùng một ý nghĩa.

" Ừm....như vầy đi, nếu chị thích ơi là thích một thứ gì đó, mà có một người rất thân, rất thân với chị cũng thích thứ đó, vậy chị phải làm sao? Sẽ rút lui, nhường cho người đó, hay là cố gắng giành lấy" – Hiếu Mẫn đối diện với Ân Tĩnh, nghiêm túc hỏi.

" Cái này.......cái này......" – Ân Tĩnh gãi gãi đầu đắn đo, cô thật ra chưa từng phải cùng người ta tranh giành cái gì, trước giờ cũng chỉ có Nghiên nhi bên cạnh cô, Nghiên nhi sẽ không giành cái gì với cô cả......a, vậy nếu là thứ Nghiên nhi thích thì sao, tất nhiên cô sẽ nhường cho Nghiên nhi rồi.

" Sẽ nhường...." – sau một lúc suy nghĩ, Ân Tĩnh chắc nịt nói. Haiza..., vốn dĩ Hiếu Mẫn không nên hỏi Ân Tĩnh vấn đề không rõ ràng này, sự liên tưởng của Ân Tĩnh cùng trường hợp của Hiếu Mẫn là hoàn toàn khác nhau nga.

" Thật là phải nhường sao......" – Hiếu Mẫn lẩm bẩm, trong lòng hụt hẫng.

" Không nhường thì chẳng phải sẽ khiến cho người mình rất thân không vui sao, họ không vui, mình cũng không vui.....còn nếu Hiếu Mẫn cảm thấy tiếc.....a, có thể tìm một cái tương tự nga" – Ân Tĩnh cảm thấy câu trả lời vừa rồi của mình lại khiến Hiếu Mẫn không vui, bèn ngồi sát gần, khều vai em rồi hối lỗi nói.

" Ngốc, có nhiều thứ chỉ là độc nhất mà thôi, giống như Ân Tĩnh vậy, trên đời này chỉ có một Ân Tĩnh là chị mà thôi, làm gì còn ai tương tự nữa" – Hiếu Mẫn khẽ cười nhìn Ân Tĩnh nói.

" Được rồi, không nói chuyện này nữa, em dẫn chị đi tìm Trí Nghiên, chắc giờ này em ấy cũng đã gần tan làm rồi" – Hiếu Mẫn gạt đi phiền muộn trong lòng. Có lẽ chị nói đúng, vẫn là nên sớm một chút từ bỏ, về sau sẽ không phải quá đau khổ, lại vừa không khiến ai phải buồn cả. Ôi, Hiếu Mẫn cô đây thật sự quá cao thượng rồi.

" A, đi đi, gặp Nghiên nhi" – Ân Tĩnh nghe nhắc đến Trí Nghiên liền lập tức phấn chấn hẳn, vui vẻ bật dậy.

Hiếu Mẫn dẫn Ân Tĩnh đi đến tập đoàn Phác thị, một nơi mà đối với Ân Tĩnh xa lạ vô cùng, Hiếu Mẫn cũng không quen thuộc nơi này cho cam, bèn móc điện thoại định gọi cho Trí Nghiên, nhưng chưa kịp gọi, cô đã thấy được bóng dáng quen thuộc bên bãi đổ xe, nhưng là............Trí Nghiên đang trong vòng tay của một người con trai nào đó.

Ân Tĩnh đương nhiên cũng nhìn thấy, trong lòng không hiểu vì sao cảm thấy đau nhói khi bắt gặp em cùng người khác ôm nhau. Cảm giác như lồng ngực như muốn nổ tung vì đau đớn, cỗ tức giận và hụt hẫng cùng nhau ập về.

Em nói dối cô, em nói em và anh ta không có gì, em nói em và anh ta chỉ là đồng nghiệp, em nói cô là quan trọng nhất đối với em, vậy hành động thân mật ấy có nghĩa là gì, cô trước giờ vẫn nghĩ chỉ có cô mới được Nghiên nhi ôm như thế, nhưng giờ thì...... Cô không biết điều đó có nghĩa là gì, cô cảm thấy như thứ mình yêu nhất sắp bị người khác cướp đi, bất lực và đau đớn.

Chạy vụt đi không một lời báo trước, Ân Tĩnh không muốn nhìn thấy cảnh này thêm một giây phút nào nữa, như vậy đã là quá đủ với cô, không, cô không muốn nhìn thấy nữa, không muốn một chút nào. Trái tim của cô đau quá.

" Ân Tĩnh, chờ em" – Hiếu Mẫn thấy Ân Tĩnh bỗng nhiên chạy đi liền giật mình đuổi theo, cô sợ chị sẽ có chuyện, sợ chị bị lạc cô cảm thấy chị hình như có gì đó khác lạ, nhìn chị rất buồn.

" Ân Tĩnh sao?" – Trí Nghiên đằng này loáng thoáng nghe được cái tên quen thuộc bèn lập tức quay lại, nhưng cô không thấy gì cả. Lắc đầu nghĩ mình đã nghe nhầm, chị làm sao có thể ở đây giờ này, cô quay sang nhìn Vương Thiên Trụ, nhanh chóng tạo một khoảng cách với anh nói:

" Cảm ơn vì đã kịp đỡ tôi, nếu không thì chắc tôi có thể đo được cái bãi giữ xe này dài bao nhiêu rồi"

" Không có gì, mà sao cô lại gấp thế, đi giày cao gót mà nhanh như vậy sẽ rất nguy hiểm nga" – Vương Thiên Trụ luyến tiếc giây phút ngắn ngủi vừa rồi, quan tâm hỏi.

" Xin lỗi nhưng tôi sắp trễ rồi, không nói với anh nữa, tạm biệt" – Trí Nghiên gấp gáp nhìn đồng hồ nói rồi tăng tốc đến cạnh chiếc xe của mình.

" A, vậy không làm phiền nữa, tạm biệt" – Vương Thiên Trụ mở cửa xe cho Trí Nghiên rồi đóng lại, vẫy tay chào cô.

Trí Nghiên chào đáp lại rồi nhanh chóng bảo tài xế lái xe đi. Cô đang rất gấp, hôm nay là ngày học làm gốm đầu tiên, cô không muốn đến trễ, giai đoạn đầu lúc nào cũng quan trọng mà. Chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa là đến sinh nhật của chị rồi, cô muốn tự tay làm cho chị một món quà sinh nhật thật ý nghĩa. Nghĩ đến bộ dạng vui vẻ của chị khi nhận được món quá này, cô không khỏi mỉm cười hạnh phúc, lòng cũng cảm thấy ngọt ngào hơn. Dù không thể chân chính yêu chị, tuy nhiên, chỉ cần có thể nhìn thấy nụ cười của chị, cô cũng cảm thấy thật mãn nguyện rồi.

Nhưng từ sau lần sinh nhật sắp tới này, phải chăng mọi thứ sẽ chỉ còn là bi thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top