Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác Minh Ngọc quỳ trên nền đất cúi đầu, bộ dạng hối hận muốn chết, đáng thương cố gắng cầu cứu Phác Thế Sơn vì anh ta biết bây giờ chỉ có ông mới có thể cứu nổi anh mà thôi, bên cạnh là Phác Mỹ Yến cùng Phác Minh Châu cũng đang nước mắt ngắn dài, một bên trách mắng Phác Minh Ngọc ngu ngốc, một bên lại van nài ông nội giúp đỡ, nếu không thì sợ rằng ngày Phác Minh Ngọc bị Trí Nghiên cho ăn cơm tù chỉ còn là chuyện sớm muộn.

---------------------------Tôi là dòng bắt đầu quá khứ---------------------------

Lúc Phác Minh Ngọc bị kêu đến vẫn còn ngây thơ chưa biết tai họa đang chuẩn bị ập xuống đầu mình, vẫn bộ dạng khinh khỉnh nhìn giám đốc Hàn đang đứng một góc, lại dùng ngữ điệu như muốn ngang hàng với Trí Nghiên nói:

" Chị họ gọi em gấp như vậy có việc gì không nga, em hôm nay hơi mệt, tính tan làm sớm rồi"

" Hay nhỉ, từ khi nào mà Phác thị lại là nơi tự do như vậy, thích đến thì đến, thích về thì về, thích làm gì thì làm?" – Trí Nghiên nhếch môi hừ lạnh, có vẻ như ngày thường cô nhắm một mắt mở một mắt không nói gì nên bây giờ lờn mặt rồi thì phải.

Phác Minh Ngọc bỗng ngửi được mùi chẳng lành trong lời của Trí Nghiên liền thu lại cử chỉ tùy tiện của mình, thận trọng hỏi:

" Là do em không đúng, chị họ gọi em có chuyện gì vậy?"

Vừa dứt lời, tập hồ sơ lúc nãy Trí Nghiên vẫn còn cầm trên tay đã từ lúc nào bay thẳng vào khuôn mặt đào hoa của Phác Minh Ngọc một cách không thương tiếc, theo sau là câu nói mang đầy giận dữ của cô:

" Tự mà xem lấy"

Lật từng trang, Phác Minh Ngọc nghe tim mình giật thót, mồ hôi lạnh cũng chảy ra khắp người, khuôn mặt chuyển từ hồng sang trắng rồi xanh lại, nuốt một ngụm nước bọt, anh ta lắp bắp nói:

" Chị họ, cái này...cái này....."

" Sao? Tác phẩm do bản thân tạo ra, chẳng lẽ cậu nhìn không được sao, hay nghĩ rằng sẽ không có ai biết tới?" – Trí Nghiên giương đôi mắt lạnh lùng hỏi, nếu không phải rất cố gắng kiềm chế thì sợ rằng cô đã lập tức đá anh ta từ tầng 20 này xuống rồi.

" Chị họ, hãy nghe em giải thích, em......." – Phác Minh Ngọc sợ hãi nhìn Trí Nghiên.

" Được thôi, nói nghe thử" – Trí Nghiên mặt không biểu cảm, khoanh tay nhìn Phác Minh Ngọc.

" Em.....thật ra em chỉ muốn mượn chút tiền của công ty để đầu tư vào chứng khoáng, đợi khi có lời sẽ đem toàn bộ trả về cho công ty, hơn nữa em cảm thấy lợi nhuận của việc này rất cao nên em.....em....." – Phác Minh Ngọc run rẫy trước sắc mặt ngày càng trầm trọng của Trí Nghiên.

" Thật hay, nghe cũng đáng để kì vọng lắm, vậy cuối cùng cậu được gì, đã có lợi nhuận hay chưa, hay chỉ mang lại một khoản nợ lớn đến nổi bán nhà cũng không thể trả hết" – Trí Nghiên tức giận đập mạnh vào bàn quát lớn.

" Chị họ, em sai rồi" – Phác Minh Ngọc sợ hãi quỳ xuống nói.

" Sai rồi? Một câu sai rồi là có thể giải quyết mọi chuyện sao? Cậu biển thủ công quỹ, lợi dụng niềm tin mà làm giấy tờ, báo cáo giả qua mặt cấp trên, hơn nữa còn lợi dụng danh nghĩa của công ty để đâu tư cổ phiếu dẫn đến thiệt hại khổng lồ, còn gì nữa? Cậu bòn rút tiền trong các dự án xây dựng của công ty, ăn chặn tiền vật liệu khiến các công trình thiếu chất lượng và an toàn......cậu có biết nhờ phước của cậu mà dự án xây dựng chung cư mới của Phác thị đang bị đình chỉ hay không hả, cậu có chịu trách nhiệm nổi không?"

Trí Nghiên chưa bao giờ cảm thấy tức giận như lúc này, cô tự hỏi tại sao ngay từ đầu lại không quản lý chặt chẽ hơn, chỉ vì nghe lời ông nội, châm chước, tin tưởng vào người em họ này để rồi bây giờ lại có cảm giác như tự lấy đá đập vào chân mình, đúng là nuôi ong tay áo mà.

" Ngay cả mảnh đất mà cậu nói do người quen giới thiệu, đã điều tra kĩ lưỡng cũng là một phần nằm trong dự án quy hoạch của nhà nước, nói xem, bây giờ cậu có thể làm gì với nó?" – Trí Nghiên lần nữa ném một tập hồ sơ khác vào Phác Minh Ngọc nói.

" Em.....chị họ cứu em" – Phác Minh Ngọc quỳ sát lại gần nắm lấy tay Trí Nghiên, vẻ mặt sợ hãi cùng hối hận van xin cô.

" Cứu cậu......tôi sợ tôi không có cái bản lĩnh lớn như vậy" – Trí Nghiên cười lạnh hất tay Phác Minh Ngọc rồi quay đi, cô không muốn thấy con người vô trách nhiệm, không biết nghĩ tới hậu quả này thêm nữa, càng nhìn chỉ càng cảm thấy chán ghét hơn mà thôi.

---------------------------Tôi là dòng kết thúc quá khứ---------------------------

" Ông nội, con thật sự biết sai rồi, xin ông hãy cứu con, con thề sau này sẽ không tái phạm nữa" – Phác Minh Ngọc níu lấy chân của Phác Thế Sơn, khóc lóc thảm thiết nói.

" Ngươi đã gây ra họa lớn như vậy còn muốn ta cứu ngươi, Phác Minh Ngọc, ngươi rốt cuộc có cái đầu để suy nghĩ không vậy, bị người ta lừa mà cũng không biết" – Phác Thế Sơn thất vọng tràn trề nhìn đứa cháu trai duy nhất này của mình nói.

" Con nghĩ....con nghĩ làm như vậy sẽ có lợi nhuận cao, sẽ có chút mặt mũi trong công ty, được ông khen ngợi. Ban đầu con nghe lời tên Thái Bảo kia cũng sinh lời rất nhiều, vì thế nên con mới mạnh tay....mạnh tay đầu tư thêm, cũng không ngờ lại thua lỗ nặng như vậy, còn có cả chuyện miếng đất, đến khi con biết được đã tìm hắn để hỏi rõ nhưng hắn lại....lại biến mất tăm, con...con...."

" Ngươi sao lại có thể nghe lời người khác, nếu thật sự là có lợi như vậy, ngươi nghĩ sẽ đến lượt ngươi nhúng tay vào sao?"

" Ba, con xin ba hãy giúp Minh Ngọc, con chỉ có nó và Minh Châu, lỡ nó có bề nào thì con sống không nổi mất, dù sao nó cũng là cháu trai duy nhất của Phác gia, xin ba hãy giúp nó" – Phác Mỹ Yến vừa nói vừa khóc nức nở, con của bà lần này gây họa lớn rồi, bà cũng đã cố gắng tìm Trí Nghiên mong cô có thể chừa cho con bà một đường sống nhưng kết cục vẫn là câu nói lạnh lùng – " Ai làm nấy chịu" – của cô. Mà Phác Trí Nghiên kia cũng chỉ nghe một mình ông nội mà thôi.

" Phải đó ông nội, ông cứu anh hai với" – Phác Minh Châu bên cạnh cũng khóc đến không còn hình tượng gì.

Phác Thế Sơn nhìn ba người đang khóc hết nuớc mắt mà lòng cũng xót xa, phiền muộn. Ông cũng đã lớn tuổi, sự quyết đoán đến vô tình trên thương trường ngày xưa cũng đã không còn, chỉ mong có thể bình bình đạm đạm, an hưởng tuổi già bên con cháu, ông đã mất đi đứa con trai cùng con dâu rồi, nếu bây giờ ngay cả cháu trai ông cũng không thể cứu thì ông quả thật làm người rất thất bại.

" Được rồi, để ta suy nghĩ một chút, cả ba về hết đi"

----------------------------------

Trí Nghiên bước vào nhà đã ngay lập tức thở dài, mệt mỏi nằm hẳn trên ghế sofa ở phòng khách, nhìn tập hồ sơ mà nhíu mày. Không phải là cô không muốn giúp Phác Minh Ngọc, nhưng căn bản là cô không nghĩ ra được biện pháp gì để giải quyết chu toàn mọi việc, các cổ đông khi biết chuyện của cậu ta cũng đã vô cùng tức giận buộc cô phải đưa ra một biện pháp hợp lý, các công ty hợp tác cũng đang làm loạn cả lên, thông tin nội bộ bị một ai đó âm thầm tuôn ra ngoài khiến uy tín Phác thị bị tụt giảm trầm trọng. Các dự án mới vẫn đang được thực hiện dang dở, nếu như bây giờ họ mất niềm tin và rút vốn thì Phác thị sẽ lao đao và đứng trước nguy cơ phá sản.

Mấy ngày nay cô hầu như thức trắng đêm để tìm cách giải quyết nhưng vẫn chưa tìm ra được một biện pháp nào khả thi, là do cô đã quá sơ xuất, số tiền mất đi thật sự quá lớn, cho dù có đem Phác Minh Ngọc tống vào tù thì cũng chẳng thể giải quyết được gì, tài sản có thể thế chấp cô cũng đã thử xem qua, chỉ giải quyết được một phần nhỏ số tiền thiếu hụt mà thôi. Cô phải làm sao đây?

Đang suy nghĩ thì cô lại cảm nhận được những ngón tay của ai đó xoa xoa trán, kéo giãn đôi lông mày đang nhíu chặt của cô, thanh âm dễ chịu cũng truyền đến:

" Chị không thích Nghiên nhi nhăn nhó như vậy đâu, Nghiên nhi cười đẹp hơn nhiều, Nghiên nhi mệt lắm phải hông?" – Ân Tĩnh đến bên cạnh Trí Nghiên ngồi xuống nói, cô thấy thần sắc của em không tốt, trông nó mệt mỏi vô cùng, còn nghe em thở dài nữa.

" Nghiên nhi chỉ cảm thấy hơi nhức đầu một chút thôi, chị đừng lo" – Trí Nghiên mỉm cười với Ân Tĩnh.

" Nghiên nhi nhức đầu sao? A, đợi chị một chút........." – Ân Tĩnh ngẫm nghĩ một chút rồi chạy vào bếp, lúc sau xách ra một cái ghế, đặt ở phía trên đầu nằm của Trí Nghiên rồi ngồi xuống.

" Chị đang làm gì vậy? Sao lại nhấc ghế ngồi như thế?" – Trí Nghiên hơi ngước đầu ra phía sau hỏi.

" A, lúc sáng Hiếu Mẫn có dẫn chị đến chỗ làm tóc, được người ta gội đầu rồi xoa bóp trán và mặt nữa, cảm giác rất thoải mái nên bây giờ chị muốn giúp Nghiên nhi xoa trán để không nhức đầu nữa" – Ân Tĩnh ngây ngô vừa nói vừa làm động tác chuẩn bị massage cho Trí Nghiên.

" Vậy cũng được, chị thử xem" – Trí Nghiên nghe Ân Tĩnh nói thì phì cười nhưng cũng nghiêm túc chỉnh lại tư thế để chị massage cho mình, tạm thời dẹp những thứ đang hỗn loạn trong đầu cô qua một bên.

Ân Tĩnh cố gắng nhớ lại cách nhân viên trong tiệm đã làm rồi cũng làm y như vậy, nhẹ nhàng dùng hai ngón tay đều đều xoa lên hai bên thái dương của em, rồi lại nhẹ nhàng ấn ấn từ thái dương đến giữa trán, rồi lại trở về, động tác cứ như thế lặp đi lặp lại. Cô cũng chỉ có thể làm những động tác này thôi, còn lại thì quá phức tạp, cô không biết làm.

" Nghiên nhi có thấy thoải mái hông?" – Ân Tĩnh lo lắng hỏi.

" Có ạ, rất thoải mái" – Trí Nghiên hưởng thụ nói, tuy động tác của Ân Tĩnh vẫn còn rất vụng về, nhưng lực tác dụng của nó vào trái tim cô lại vô cùng lớn, khiến cô cảm thấy ngọt ngào và bình yên hơn bao giờ hết. Có chị ở bên cạnh......thật tốt.

" Vậy Nghiên nhi hết nhức đầu chưa?" – Ân Tĩnh tiếp tục hỏi.

" Nghiên nhi đã đỡ nhức đầu hơn rất nhiều rồi, cảm ơn chị" – Trí Nghiên cười nói.

" Vậy a, thật là tốt, vậy mai mốt chị sẽ thường xuyên nói Hiếu Mẫn dẫn chị đi đến cái tiệm đó rồi hỏi người ta nhiều hơn, từ nay Nghiên nhi cũng sẽ không sợ bị nhức đầu nữa" – Ân Tĩnh tươi cười nói.

" Ngốc" – Trí Nghiên nghe Ân Tĩnh nói trong lòng liền cảm thấy ấm áp, thì thầm.

Lại qua thêm một lúc, Trí Nghiên như chợt nhớ ra điều gì, khẽ mở mắt ngước cổ lên hỏi Ân Tĩnh:

" Chị cùng với chị Hiếu Mẫn đi ra tiệm làm tóc chỉ để gội đầu thôi sao? Có cắt tóc không? Cũng lâu rồi em không dẫn chị đi cắt tóc"

" Không có a, Hiếu Mẫn nói tóc chị để dài bồng bềnh rất đẹp nên hổng cho cắt" – Ân Tĩnh lắc đầu, lại chu mỏ nói – " để tóc dài không quen chút nào, chị cảm thấy hơi nóng....mà Nghiên nhi thấy chị để tóc dài có đẹp hông Nghiên nhi?"

Ân Tĩnh cúi thấp đầu, ngược chiều đối mặt với Trí Nghiên, ánh mắt cả hai chạm nhau, trong khoảnh khắc ấy thời gian lại như lắng đọng, chỉ còn nghe được tiếng thở của đối phương thật gần.

Trí Nghiên vô thức đưa tay lên chạm vào khuôn mặt chị, lẳng lặng ngắm nhìn. Chị để tóc dài cũng thật hợp, không còn là dáng vẻ tinh nghịch, cá tính nữa mà thay vào đó là một vẻ đẹp ôn nhu, thanh thoát, rất có tư vị của một nữ nhân trưởng thành, xinh đẹp động lòng người. Trí Nghiên từ phía dưới nhìn sườn mặt của chị, bỗng cảm thấy nó thật quyến rũ làm trái tim cô đập loạn, cảm giác miệng lưỡi cũng bắt đầu có chút khô.

Ân Tĩnh nhìn Trí Nghiên, chăm chú vào từng đường nét sắc sảo trên khuôn mặt ấy rồi khẽ đưa tay nắm lấy bàn tay đang chạm vào mình kia, thật lâu mới đơn giản nói ra điều bản thân nghĩ:

" Nghiên nhi thật đẹp"

" Tĩnh để tóc dài cũng rất đẹp" – Trí Nghiên như bị cuốn vào đôi mắt ấy, cũng nhẹ nhàng nói.

" Hai đứa đang làm cái gì?" – không gian ngọt ngào phút chốc bị phá vỡ bởi giọng nói trầm thấp đầy quyền lực.

Ân Tĩnh và Trí Nghiên như bị giọng nói ấy kéo về thực tại, giật mình buông tay nhau ra, cùng nhìn về phía phát ra tiếng nói. Ân Tĩnh nhìn thấy người kia thì trong nháy mắt gương mặt hiện ra tia lo lắng, rụt rè đứng lên, cúi đầu chào:

" Cháu....cháu chào ông ạ"

Trí Nghiên nhìn thấy Phác Thế Sơn nhíu mày chăm chăm nhìn mình, biết chắc ông đã thấy cảnh lúc nãy thì trong lòng cũng hoảng hốt nhưng cố gắng không biểu hiện ra ngoài, từ từ ngồi dậy rồi đứng lên, ra vẻ không có việc gì chạy đến bên cạnh đỡ ông nội xuống ghế, rót trà rồi lễ phép hỏi:

" Đã trễ như vậy, sao ông nội đến mà không báo trước để tụi con chuẩn bị, ông đi đường có mệt không ạ?"

" Không sao, cũng lâu rồi ta không về lại ngôi nhà này, cũng không có gì khác xưa nhỉ?" – Phác Thế Sơn từ tốn nói.

" Dạ, tại Trí Nghiên cũng lười thay đổi, hơn nữa mọi thứ ở đây đều là kỉ niệm nên con cũng không muốn thay đổi bất cứ cái gì" – Trí Nghiên cười nói, để ông không nhắc về đề tài lúc nãy, cô nhanh chóng chuyển sang chuyện khác – " Ông nội đến tìm tụi con có việc gì không ạ, ông chỉ cần nói một tiếng là tụi con về đó rồi, không cần phiền ông đến tận đây"

" Ta đến vì việc của em họ con, Phác Minh Ngọc" – Phác Thế Sơn cũng tạm thời gạt đi gút mắc trong lòng, vào thẳng vấn đề.

Trí Nghiên nghe ông nhắc đến Phác Minh Ngọc liền hiểu được ý của ông, cô lấy lại vẻ nghiêm túc, tỉ mỉ nói ra những việc mà mình đã cố gắng thu xếp trong mấy ngày qua cho ông nghe, còn có cả những khó khăn mà công ty phải đối mặt, nào là cổ đông, nào là đối tác.....hàng trăm vấn đề đều trong một lúc đổ dồn lên, còn có các nhân viên trong công ty cũng đều đang rối rắm cả lên, hầu như ai cũng mệt mỏi để tìm ra phương hướng giải quyết, mà người gây họa không ai khác chính là Phác Minh Ngọc kia. Bản thân cô còn nghĩ tống cậu ta vào tù chính là cách để cậu ta trốn tránh những gì bản thân đã gây ra tốt nhất.

Phác Thế Sơn nghe xong cũng biết chuyện lần này không hề nhỏ, nó ảnh hưởng lên cả Phác thị - là công sức mà từ đời của ông đến con trai ông và giờ là Trí Nghiên đã cố gắng gầy dựng biết bao năm, đương nhiên ông không thể nhìn thấy nó sụp đổ, nhưng ông cũng không muốn nhìn thấy đứa cháu trai duy nhất của mình phải ngồi tù. Ngẫm nghĩ một chút, ông lại nhìn Trí Nghiên nói:

"Ta vẫn còn chút tài sản về già, có thể đem ra thế chấp, lấy vốn để xoay sở các dự án quan trọng trước......mà ta nghe nói con và Vương Thiên Trụ có mối quan hệ rất tốt, giao tình giữa Phác thị và Vương thị cũng không tệ, chi bằng con cứ thử đến tìm chủ tịch Vương xem sao, ông ấy trước giờ cũng rất tin tưởng hợp tác với con mà"

Ân Tĩnh nghe ông nội nhắc đến Vương Thiên Trụ thì lòng liền run rẫy, trái tim khẽ thắt lại khi nhớ tới mối quan hệ của em và người kia. Thật ra cô cũng chưa biết về việc Trí Nghiên và anh ta đã chia tay.

Trí Nghiên thấy sắc mặt không tốt của Ân Tĩnh liền biết chị đang nghĩ tới cái gì, như có như không nắm lấy tay chị khẽ xiết chặt một cái rồi lập tức buông ra, nhẹ nhàng nhìn Phác Thế Sơn nói:

" Con và anh ấy đã chia tay cách đây không lâu rồi ạ, hơn nữa con cũng đã đến Vương thị nhưng họ nói rằng chủ tịch Vương hiện đang công tác ở nước ngoài vẫn chưa về nên chuyện này họ sẽ báo cáo lại sau, con cũng chỉ biết tìm cách giải quyết khác"

Phác Thế Sơn thở dài gật đầu, sau đó lại nhìn Ân Tĩnh đang cúi đầu, còn Trí Nghiên thì vẫn sắc mặt nghiêm túc như vậy. Ông làm sao không thấy được chuyển biến trên mặt của Ân Tĩnh và hành động thật nhỏ của Trí Nghiên, trong lòng bỗng hiện lên tia sợ hãi nhưng ngoài mặt vẫn không có biểu hiện gì, chỉ như đang nói chuyện phiếm:

" Hai đứa lúc nãy đang làm gì, tại sao lại có cái tư thế kì cục như vậy"

Trí Nghiên trong lòng khẽ động, vừa tính mở miệng giải thích thì Ân Tĩnh đã lên tiếng trước:

" A, con đang xoa trán cho Nghiên nhi đó ông nội"

" Xoa trán?" – Phác Thế Sơn khó hiểu nhìn Ân Tĩnh.

" Phải a, Nghiên nhi nói em ấy nhức đầu, con vừa biết được xoa trán có thể làm bớt nhức đầu nên con mới giúp Nghiên nhi xoa trán" – Ân Tĩnh gật gật đầu, ánh mắt thành thật khai báo.

Phác Thế Sơn nhìn Ân Tĩnh không giống nói dối, nhìn sang Trí Nghiên lại thấy cô cười nhẹ thì cũng xem như tin tưởng, tuy trong lòng vẫn còn tồn tại hoài nghi nhưng ông cũng không lập tức nói ra, chỉ gật đầu, thấy Trí Nghiên vẫn còn mặc đồ công sở liền nói:

" Được rồi, không còn sớm, ta vẫn nên trở về, con cũng nên tranh thủ nghỉ ngơi chút đi"

" Hay là tối nay ông ở lại với tụi con đi ạ, cũng đã trễ...." – Trí Nghiên nói.

" Thôi, ta còn phải sang nhà của cô Ba con nữa, tối nay ta sẽ ở lại đó, con cứ lo cho bản thân trước đi, đừng để quá mệt nhọc rồi sinh bệnh" – Phác Thế Sơn phất tay nói.

" Dạ, vậy để Trí Nghiên tiễn ông" – Trí Nghiên nhu thuận nói, lại khều tay Ân Tĩnh.

" A, con cũng tiễn ông nội" – Ân Tĩnh bắt chước Trí Nghiên nói, đi theo ra ngoài cổng.

Lúc trở vào nhà, Ân Tĩnh bẽn lẽn nắm lấy ống tay áo của Trí Nghiên hỏi:

" Nghiên nhi ơi, em và.....và...."

" Em và Thiên Trụ đã chia tay rồi, từ nay chỉ là bạn bè bình thường" – Trí Nghiên như hiểu được điều Ân Tĩnh muốn hỏi, cũng nhẹ nhàng đáp lời chị.

" Thật a" – Ân Tĩnh nghe thế thì mặt cũng trở nên xán lạn hơn, còn trưng ra nụ cười tươi hơn hoa.

" Có gì sao? Trông chị rất vui thì phải, nói cho Nghiên nhi biết đi" – Trí Nghiên giả bộ như không biết Ân Tĩnh cười vì điều gì, nhướng mày hỏi chị.

" Ách, không có gì" – Ân Tĩnh lắc đầu chối, cô làm sao có thể nói cho em biết cô vui vì em và người kia chia tay, trước đây Hiếu Mẫn đã từng nói với cô, khi chia tay có nghĩa là không còn quan hệ gì nữa, cô sao lại không vui chứ, từ nay cô sẽ không sợ ai cướp mất Nghiên nhi của cô nữa rồi.

" Nhưng Nghiên nhi a, chị thật sự rất vui" – Ân Tĩnh là đứa trẻ thật thà, niềm vui tràn ngập khiến cô không thể không bộc lộ ra, nói xong cũng không đợi Trí Nghiên phản ứng đã nhảy chân sáo chạy về phòng. Cô muốn đem niềm vui này nói cho Hiếu Mẫn biết nga.

Trí Nghiên nhìn theo bóng dáng phấn khích của Ân Tĩnh rồi nở nụ cười ngọt ngào, lần nữa thì thầm:

" Ân Tĩnh ngốc, cái gì cũng hiện hết lên mặt rồi"

--------------------------------------

(à, tình hình là mình cũng ko rành về lĩnh vực liên quan đến kinh tế lắm nên chỉ biết hỏi anh Gồ thui, nếu tình tiết có chút hư cấu thì mong m.n bỏ qua cho, còn có sai sót thì hãy đóng góp ý kiến cho mình nga, mình đi "cắt hành" đây........m.n đọc truyện vui vẻ ^^)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top