Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trí Nghiên cầm trên tay tập hồ sơ mà Trí Hiền vừa đưa, tỉ mỉ lật từng trang. Tên của hắn là Hồ Thái Bảo, cũng chính là bạn và là người đã dụ dỗ Phác Minh Ngọc mua mảnh đất nằm trong khu quy hoạch kia.

" Là hắn" – Trí Nghiên thản thốt lên tiếng.

" Phải, chị đã cho người điều tra thông tin về hắn nhưng mọi thứ đều chỉ là con số không, có vẻ như hắn đã dùng cách gì đó để che giấu hết mọi thông tin cá nhân của mình, cơ bản chỉ biết hắn là con nuôi của Hồ gia, sau nhiều năm cố gắng mới đạt được một số thành tựu như hiện tại"– Trí Hiền nghiêm túc gật đầu, ngừng một lát rồi tiếp tục:

" Nhưng chị điều tra được hắn chính là người đã dùng chiếc xe bị trộm để gây ra tại nạn cho em, cũng chính hắn là người tung ra những thông tin nội bộ của Phác thị nhằm làm giảm uy tín, hắn còn giở trò trong việc Phác Minh Ngọc thua cổ phiếu dẫn đến tình trạng như hiện nay...."

" Vậy mục đích của hắn là gì chị có biết không? Hắn là muốn tìm cách hại Phác gia nhằm trục lợi cho công ty của gia đình hắn sao?" – Trí Nghiên đưa ánh mắt lo lắng nhìn Trí Hiền hỏi, cô thật không ngờ một người nhìn hiền lành, nho nhã như Hồ Thái Bảo đằng sau lại thủ đoạn như vậy, có lẽ do trước giờ cô không quá để ý hắn nên mới có sự việc hôm nay.

" Không rõ nữa, từ sau khi gây tai nạn kia thì hắn gần như đã biến mất không chút tung tích, cả người nhà họ Hồ cũng không biết hắn hiện đang ở đâu, chị vẫn đang cho người điều tra và tìm kiếm chỗ ở của hắn, chắc sẽ sớm biết được thôi"

" Chị có thể giúp em điều tra luôn những người bên cạnh hắn không, em sợ hắn sẽ có đồng bọn" – Trí Nghiên trầm ngâm nói.

" Được, chị sẽ giúp em điều tra"

" Cảm ơn chị, em lại làm phiền chị rồi" – Trí Nghiên hướng Trí Hiền biết ơn nói.

" Phiền gì chứ, chúng ta là chị em tốt mà" – Trí Hiền mỉm cười xoa đầu Trí Nghiên nói rồi lại nhẹ giọng quan tâm – " Dạo này chị thấy sắc mặt em có vẻ không tốt, có chuyện gì sao?"

" Em.....dạ không, không có gì đâu ạ, chỉ là công việc hơi nhiều, nghỉ ngơi không đủ mà thôi, chị đừng lo" – Trí Nghiên muốn nói lại thôi, gượng cười trả lời.

" Ừ, cố gắng nghỉ ngơi một chút, chị biết đoạn thời gian này thật sự rất khó khăn với em, nhưng nếu em gục ngã thì lấy ai sẽ lo lắng cho Phác thị và Ân Tĩnh đây" – Trí Hiền thở dài nói.

" Dạ, em sẽ không làm việc quá sức đâu mà, chị đừng lo" – nhắc đến Ân Tĩnh, lòng Trí Nghiên lại một phen phiền muộn.

Rời khỏi biệt thự nhà Trí Hiền, Trí Nghiên bảo tài xế lái xe về thẳng nhà thay vì trở lại công ty, cô giờ chỉ muốn quay về nhà để được gặp chị, được nhìn thấy chị mà thôi. Chị đem lại cho cô cảm giác thoải mái, chỉ khi ở bên chị thì những dây thần kinh đang căng thẳng này của cô mới thả lỏng hơn một chút, tâm trạng nặng nề cũng sẽ vơi đi, không chừng sẽ giúp cô suy nghĩ ra được một cách vẹn toàn. Hơn nữa còn là vì.....cô thật nhớ chị.

Vừa bước xuống xe Trí Nghiên đã nhìn thấy chiếc xe của ông nội đã đậu trong sân nhà từ bao giờ khiến cho lòng cô nổi lên nhiều nghi vấn. Sao ông lại đến đây vào giờ này? Sao ông đến lại không hề nói cho cô biết trước, làm sao ông biết cô về nhà mà đến đây? Không lẽ ông đến tìm chị Ân Tĩnh? Ông tìm chị để làm gì?

Từ sau lần nói chuyện với Phác Thế Sơn, Trí Nghiên đã thầm khẳng định ông hẳn đã biết chuyện của cô và chị, lần này ông lại âm thầm đến đây, không lẽ......Bỗng một tia bất an nỗi lên, cô gấp gáp bước vào trong nhà, vừa vào đến đã nhìn thấy Phác Thế Sơn đang ngồi uống trà, phong thái nhàn nhã lại uy nghiêm, đối diện ông chính là Ân Tĩnh vẫn đang cúi đầu không nói gì, hai bàn tay đan vào nhau, có thể nhìn ra chị đang rất căng thẳng. Thấy thế, Trí Nghiên liền lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt này:

" Ông nội, sao người lại đến đây ạ?"

Nghe tiếng Trí Nghiên, cả hai cùng đồng loạt hướng về phía phát ra giọng nói, Ân Tĩnh vừa nhìn thấy em thì quên mất áp lực trong lòng, chạy đến bên cạnh nắm lấy cánh tay của Trí Nghiên, vui mừng nói:

" A, Nghiên nhi đã về"

" Phải, em về rồi" – Trí Nghiên mỉm cười, khẽ vỗ vào bàn tay chị ý bảo "có em đây, chị đừng lo"

Phác Thế Sơn âm thầm quan sát động tác của cả hai, tuy lòng có chút không vui nhưng ngoài mặt vẫn như cũ trầm tĩnh, nhàn nhã uống một ngụm trà, đợi cả hai cùng ngồi xuống ghế ông mới khẽ đặt tách trà xuống, lòng thầm quyết định nói:

" Hôm nay ta đến đây là có việc cần nói với Trí Nghiên, là về chuyện đám cưới"

" Đám cưới? Của ai cơ?" – Ân Tĩnh không biết chuyện gì, nghiêng đầu nhìn Trí Nghiên, khó hiểu hỏi.

Trí Nghiên lòng thầm kêu không ổn, cô không ngờ ông lại nói về chuyện đó lúc này. Sợ Ân Tĩnh nghe được sẽ buồn, Trí Nghiên quay sang nhìn chị, nhẹ nhàng nói:

" Ân Tĩnh, chị về phòng trước đi, em nói chuyện với ông một lát"

" A, vậy....vậy...con" – Ân Tĩnh là đứa trẻ rất hiểu chuyện, Nghiên nhi đã nói vậy hẳn là có lý do, cô liền nghe lời, vừa tính đứng dậy chào Phác Thế Sơn thì lại nghe ông nói:

" Không cần, Ân Tĩnh dù sao cũng là chị của con, chuyện này sớm muộn gì cũng phải biết, cho Ân Tĩnh nghe cùng cũng không sao, không chừng lại đưa ra một chút ý kiến hay cho hôn lễ" – Phác Thế Sơn làm như không hiểu được ý Trí Nghiên, khoát tay nói.

" Nhưng.....ông nội, Trí Nghiên chưa từng nói sẽ đáp ứng hôn sự này" – Trí Nghiên biết rõ là ông cố tình, không biết làm gì hơn là thở dài, cứng rắn nhìn ông nói.

" Vậy Trí Nghiên đã nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn chưa?" – Phác Thế Sơn nhíu mày nhìn Trí Nghiên hỏi.

" Con...vẫn chưa, cho con thêm chút thời gian nữa, con chắc chắn sẽ tìm ra biện pháp tốt nhất"

" Thời gian bây giờ đối với Phác thị từng giây đều rất quan trọng. Ta biết không thể đặt hết trách nhiệm vào con, nhưng bây giờ thật sự không còn cách nào khả thi hơn. Chưa nói đến việc của Minh Ngọc, con đã từng nghĩ đến an nguy của công ty, còn có việc làm của cả ngàn nhân viên cũng đều nằm trong tay con chưa? Ta càng không thể để tâm huyết cả đời của ba con trong phút chốc sụp đổ, con đành lòng như vậy sao?"

Phác Thế Sơn dùng ánh mắt nghiêm nghị xen chút tức giận nhìn cô nói, từng lời của ông như đánh thẳng vào tâm tư đang rồi bời lúc này của Trí Nghiên, khiến cô càng không biết phải làm sao, khiến cô cảm thấy áp lực cùng cảm giác tội lỗi, cô đành lòng nhìn công sức cả đời của ông và ba bị phá hủy trong tay cô sao?

" Ta thật không biết mối hôn sự này có gì khiến con không thể chấp nhận như vậy, Vương Thiên Trụ là một đứa trẻ không tồi, nhà họ Vương cũng rất yêu thương con, nếu con nói rằng con và Vương Thiên Trụ không có tình cảm nên không muốn kết hôn, vậy sao trước đây cả hai còn quen nhau, hơn nữa tình cảm vốn là thứ có thể bù đắp"

Đám cưới? Vương Thiên Trụ? Nghiên nhi?......Không lẽ, Nghiên nhi sẽ kết hôn với Vương Thiên Trụ sao?

Ân Tĩnh sau một hồi nghe Phác Thế Sơn cùng Trí Nghiên đối đáp cũng dần hiểu ra, lại nhìn thấy Trí Nghiên đang cúi đầu nhíu mày, bàn tay siết chặt như đang suy nghĩ gì đó càng khiến lòng cô thêm bất an, em.....em sẽ đám cưới với anh ta sao. Ân Tĩnh dù có ngốc thế nào cũng hiểu được điều này có nghĩa là gì, sợ hãi cùng hoảng hốt đưa tay nắm chặt lấy tay Trí Nghiên như muốn em đừng đồng ý, cô không thể....thật sự không thể để em rời xa cô.

Hơi ấm từ bàn tay Ân Tĩnh truyền đến khiến Trí Nghiên giật mình thoát khỏi sự hỗn loạn, đưa mắt đối diện với ánh mắt chị, trong đôi mắt ấy hiện lên tia hoang mang, sợ hãi và chút gì đó cầu khẩn, kiềm nén đến nỗi đôi môi ấy cũng bị chị cắn chặt muốn bật máu. Nhìn vào đôi mắt ấy càng khiến cô đau lòng đến tột độ, cũng trở nên do dự đến tột độ, bức cô như muốn phát điên.

Phác Thế Sơn nhìn hành động của cả hai mà lòng càng thêm lạnh, gầm giọng nói:

" Trí Nghiên, con quyết định thế nào?"

" Nghiên nhi, không thể.....không thể..." – Ân Tĩnh lúc này cũng không còn có thể im lặng được nữa, lắc đầu nói, mặc kệ ở bên kia là người ông mà cô luôn kính sợ vẫn đang nhìn cô chằm chằm tức giận, cô lúc này chỉ quan tâm quyết định của em mà thôi.

" Ân Tĩnh" – Trí Nghiên không kiên dè nắm lại bàn tay đang run rẫy của Ân Tĩnh như muốn trấn an chị.

Phác Thế Sơn nhíu mày, trong lòng thầm trách mình sơ suất mà quên mất đến sự hiện diện của Ân Tĩnh, con bé có thể khiến cho Trí Nghiên lung lay suy nghĩ, không chừng vì vậy mà đám cưới này sẽ không thể thành. Khẽ hắng giọng, ông nói:

" Tại sao lại không thể vậy Ân Tĩnh?"

" Tại vì.....tại vì......" – đối diện với câu hỏi này của Phác Thế Sơn, Ân Tĩnh không biết trả lời thế nào, cô không thể nói cho ông và Nghiên nhi biết tình cảm của mình, lại càng không biết tình cảm của Nghiên nhi đối với cô như thế nào, nhưng cô lại không thể để mất Nghiên nhi. Kẹt giữa quá nhiều thứ, Ân Tĩnh gấp đến độ nước mắt cũng sắp chảy ra, nắm chặt lấy bàn tay của Trí Nghiên, trí óc non nớt cố gắng tìm ra một lý do, suy nghĩ đến đầu cũng sắp đau.

" Ông nội, con....." – Nhìn thấy Ân tĩnh như vậy mà tim Trí Nghiên khẽ thắt lại, muốn lên tiếng nói đỡ thì lại bị Phác Thế Sơn cắt lời:

" Trí Nghiên, con không thể giống như Ân Tĩnh mà suy nghĩ cảm tính như vậy, ta biết tình cảm của hai đứa rất tốt, một đứa phải lấy chồng thì đứa còn lại sẽ không vui, nhất là Ân Tĩnh đã thường quen ở bên cạnh Trí Nghiên. Nhưng hai đứa có nghĩ tới mức độ lợi – hại của mối hôn sự này chưa? Ân Tĩnh, con cũng là một thành viên của Phác gia, con nhẫn tâm nhìn Phác thị vì sự trẻ con của con mà sụp đổ sao?"

Ngừng một chút, Phác Thế Sơn lại tỏ vẻ bất lực buông xuôi, thở dài:

" Thôi, ta cũng không muốn ép con nữa, tùy vào sự quyết định của con thôi Trí Nghiên, ta dù sao cũng đã già, cũng chẳng còn có thể sống bao lâu để có thể lo lắng cho hai đứa, con đường là do bản thân mình chọn"

Phác Thế Sơn ngẫm nghĩ rồi đưa mắt nhìn về phía Ân Tĩnh nói:

" Tuy nhiên, ta không an tâm về Ân Tĩnh chút nào. Nếu Trí Nghiên có thể chấp nhận mối hôn sự này, Phác thị sẽ không sao, lúc đó cuộc sống của Ân Tĩnh vẫn sẽ như xưa không cần lo lắng. Nhưng nếu Trí Nghiên từ chối, trường hợp xấu nhất là Phác thị sẽ không thể trụ vững, đến lúc đó bản thân Trí Nghiên cũng đã rất bận rộn, rất khó để có thể chăm sóc cho Ân Tĩnh như trước, ta nghĩ là vẫn nên nhờ một người khác chăm sóc Ân Tĩnh để Trí Nghiên có thể thuận tiện hơn, ta có một người bạn ở nước ngoài, có thể nhờ họ một chút, đợi khi nào ổn định lại đưa Ân Tĩnh về. Trí Nghiên, con thấy sao?"

Trí Nghiên cắn chặt môi, ai oán nhìn ông, đây là ông nội muốn nói nếu cô không chấp nhận cuộc hôn sự này thì sẽ dùng mọi cách bắt Ân Tĩnh đi, chia cắt hai người. Sợ rằng nếu cô không đồng ý, đến cả mặt sau này cũng không cho đối phương thấy. Trí Nghiên biết lời nói này của Phác Thế Sơn không phải là hù dọa, ông trước giờ đều sẽ nói là làm.

" Không, ông nội, con không đi đâu hết, con chỉ muốn ở cạnh Nghiên nhi" – Ân Tĩnh lắc đầu nguầy nguậy nói.

" Trí Nghiên, con thử suy nghĩ xem" – Phác Thế Sơn bỏ ngoài tai lời nói của Ân Tĩnh, tiếp tục đánh vào điểm yếu của Trí Nghiên.

Trí Nghiên trầm ngâm hồi lâu rồi như hạ quyết tâm, hít một hơi thật sâu rồi trả lời, từng chữ đều gần như phải dùng tất cả sức lực của bản thân để mở miệng:

" Con....đồng ý"

" Nghiên nhi" – Ân Tĩnh không tin vào tai mình nhìn Trí Nghiên, trái tim như bị đánh vỡ thành từng mãnh, đau đớn thốt lên.

" Tốt lắm, ta tin tưởng Trí Nghiên sẽ đưa ra quyết định sáng suốt nhất mà, còn chuyện hôn sự con không cần lo, ta sẽ bàn với chủ tịch Vương, Trí Nghiên vừa đi làm về nên nghỉ ngơi đi, ta cũng phải trở về đây" – Phác Thế Sơn nở nụ cười hài lòng, âm thầm nhẹ nhỏm rời đi.

Đợi đến khi xe của Phác Thế Sơn rời khỏi, Trí Nghiên quay sang nhìn Ân Tĩnh vẫn còn đang bất động trên ghế mà đau lòng khẽ gọi:

" Tĩnh"

Ân Tĩnh đưa đôi mắt đã tràn ngập những giọt lệ nhìn Trí Nghiên, ánh mắt ấy bi thương và cô đơn đến lạ, lại còn xen lẫn trong đó là oán trách cùng đau đớn, cô thật nhanh chạy lên phòng, đóng sầm cửa lại, theo sau đó là hàng loạt tiếng đỗ vỡ bên trong cùng tiếng hét thê lương của Ân Tĩnh.

" Tĩnh, chị nghe em nói, mở cửa ra, Tĩnh" – Trí Nghiên lo lắng đập cửa, sợ Ân Tĩnh sẽ làm bản thân bị thương. Cô giờ đây cũng đâu khác gì chị, nổi thống khổ này ai có thể thấu cho cô.

Bên trong căn phòng dần yên lặng, ở bên ngoài, Trí Nghiên vẫn nghe thấy rõ tiếng khóc của Ân Tĩnh chứng tỏ chị đang ở sát cánh cửa nhưng không có dấu hiệu mở cửa. Đau lòng sờ lên cánh cửa, cô như đang cố gắng chạm vào người bên trong để an ủi, để lau đi những giọt nước mắt ấy, để.....cảm nhận hơi ấm ấy.

Tựa lưng vào cánh cửa, Trí Nghiên dường như cũng cảm nhận được Ân Tĩnh cũng đang tựa lưng vào nó giống mình, nhưng khoảng cách này....tại sao chỉ cách nhau một cánh cửa mà lại cảm thấy xa như vậy? Tại sao chỉ cách nhau một cánh cửa mà khó có thể mở miệng nói chuyện với nhau như vậy? Tại sao chỉ cách nhau một cánh cửa mà.....lại đau lòng như vậy? Tại sao?

Ân Tĩnh ngồi đó thẩn thờ nhìn những mãnh vỡ thủy tinh vương vãi trên sàn, cô cảm thấy trái tim mình lúc này so với những mãnh vỡ kia còn muốn tan nát hơn, đau đến nổi thở thôi cô cũng không nguyện ý. Cô bị giam cầm trong sự sợ hãi sẽ mất đi em khiến cô hoảng loạn đến tột độ, cô không biết cô nên làm cái gì. Cảm nhận được em đang ở bên ngoài nhưng cô không có can đảm mở cửa, cô đau lắm, thực sự rất đau. Cô muốn gọi tên em nhưng cổ họng lại nghẹn đắng, một từ cũng không thể thốt lên, cô sợ hãi, thật sự sợ hãi khi cô kêu em thì đáp trả lại cô chỉ là sự im lặng mà thôi.

" Tĩnh à"

Thanh âm thật nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy của Trí Nghiên lại như đánh thức các giác quan của Ân Tĩnh, đứng dậy mở cửa, cô thật nhanh ôm chặt em vào lòng, run rẫy nói:

" Đừng rời xa chị có được không, Ân Tĩnh hứa sẽ ngoan mà, đừng không cần Ân Tĩnh có được không, đừng đám cưới có được không Nghiên nhi"

" Tĩnh, Nghiên nhi xin lỗi, thật xin lỗi, em cũng không muốn, nhưng em không thể làm gì khác hơn"

Trí Nghiên cũng ôm chặt lấy Ân Tĩnh mà khóc, làm sao cô lại muốn rời xa chị chứ, cũng chính vì cô không muốn rời xa chị nên mới phải chấp nhận hôn sự này, nếu cô không chấp nhận, sợ sau này cô sẽ không còn có thể gặp được chị nữa, như thế thì đối với cô còn thống khổ hơn hàng vạn lần. Cô không thể, cũng không muốn chị rời xa cô, nhưng vì sự lựa chọn này, cô lại làm tổn thương chị mất rồi, cô phải làm sao đây.

" Nhưng mà.....nhưng mà.....Nghiên nhi ơi, chị đau lắm, thật sự rất đau, chị không muốn mất Nghiên nhi, không muốn" – Ân Tĩnh hoảng loạn lắc đầu, ôm chặt lấy Trí Nghiên.

Từng câu, từng chữ Ân Tĩnh nói ra đều như một nhát dao đâm thẳng vào lòng của Trí Nghiên, cô cũng không muốn, cô cũng sợ mất chị. Nhìn chị đau lòng và sợ hãi như vậy, lí trí của Trí Nghiên cũng trở nên mềm nhũn, cô mệt mỏi khi phải che giấu, cô muốn chị hiểu được tình cảm của cô, cô muốn chị biết cô cũng như chị, cũng sợ hãi phải rời xa chị.

Đẩy Ân Tĩnh vào phòng chốt cửa lại, Trí Nghiên nhanh chóng lấy môi mình phủ lên môi chị, nuốt đi những lời nói đau lòng đó, cô lúc này chỉ muốn dung túng bản thân, cô mặc kệ tất cả mọi thứ, giờ khắc này cô chỉ muốn xoa dịu nỗi đau trong lòng chị và cô mà thôi.

" Um....Nghiên....Nghiên nhi"

Ân Tĩnh bất ngờ bởi nụ hôn của Trí Nghiên nhưng ngay sau đó cũng dần chìm vào nó, theo bản năng từ từ đáp trả lại em. Ngày càng bị Trí Nghiên lấn tới, không bao lâu cả cô và em đều ngã trên nệm nhưng nụ hôn ấy vẫn không vì vậy gián đoạn mà còn trở nên ngày càng mãnh liệt hơn, cho đến khi cả hai đều hết dưỡng khí mới không tình nguyện rời ra. Trí Nghiên nằm trên người của Ân Tĩnh, úp mặt vào hõm cổ của cô không nói một lời, không gian lúc này chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ của cả hai sau nụ hôn vừa rồi.

" Nghiên nhi" – Ân Tĩnh khẽ gọi tên Trí Nghiên, tim vẫn còn vì nụ hôn lúc nãy mà đập thật nhanh, cô không hiểu tại sao em lại đột nhiên hôn mình, nhưng nụ hôn ấy vô hình trung lại khiến trái tim cô thoải mái đi một chút, cũng không còn như lúc đầu quá sợ hãi nữa.

" Tĩnh" – Trí Nghiên chống tay, nhấc người lên đối mặt Ân Tĩnh, ánh mắt dịu dàng nhìn chị đáp lời.

Lại một khoảng lặng giữa cả hai, mặt đối mặt nhìn nhau, ánh mắt của hai người đều chứa đầy tình yêu đành cho đối phương, và rồi, một nụ hôn nữa lại đến, lần này không như lúc nãy mãnh liệt mà lại trở nên nhẹ nhàng, ôn nhu hơn. Vị ngọt ấy như dần hòa tan với nỗi đau của cả hai, cũng khiến nước mắt của Ân Tĩnh không tự chủ lại rơi xuống mà chính cô cũng không biết vì sao?

" Đừng khóc, em sẽ đau lòng" – Trí Nghiên lau đi giọt nước mắt của Ân Tĩnh mà không hề phát giác rằng nước mắt cô cũng đang rơi.

" Nghiên nhi cũng đừng khóc, chị cũng đau lòng" – Ân Tĩnh cũng đưa tay gạt đi những giọt nước mắt của Trí Nghiên.

Nhìn Ân Tĩnh một lúc thật lâu, Trí Nghiên rốt cuộc cũng lấy đủ dũng khí, kiên định nói:

" Tĩnh, em yêu chị"

" Nghiên nhi, tại sao....." – Ân Tĩnh trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn Trí Nghiên, muốn hỏi nhưng lại bị ngón tay Trí Nghiên đặt ở trên môi giữ lại, dịu dàng nói:

" Cái gì cũng đừng hỏi, chị chỉ cần biết em yêu chị thôi, có được không?"

Gật đầu đáp ứng Trí Nghiên, lòng Ân Tĩnh lúc này tràn đầy mật ngọt mà tạm quên đi sự đau đớn kia. Cô không ngờ Nghiên nhi cũng yêu cô, niềm hạnh phúc bất ngờ đến nỗi khiến cô tưởng mình đang nằm mơ, nhưng hơi ấm này của em nói cho cô biết cô không mơ, tất cả đều là thật.

Trí Nghiên nhìn Ân Tĩnh, xoa nhẹ khuôn mặt chị, ánh mắt trầm tư buồn bã nói:

" Xin lỗi vì đã không thể nói câu này với chị sớm hơn, xin lỗi vì em đã không có dũng cảm để thừa nhận tình cảm này với chị, khiến chị nhiều lần vì em mà đau lòng. Tĩnh, xin lỗi vì lần này em lại phải làm chị đau lòng lần nữa, dù không biết chị có thật sự hiểu cho em hay không, nhưng thật lòng em không hề muốn rời xa chị, tuy nhiên, nếu em không đồng ý hôn sự kia, em sợ rằng cơ hội được nhìn thấy chị lại càng mong manh hơn"

" Nghiên nhi, không cần lấy cậu ta, chúng ta cùng trốn đi được không?" – Ân Tĩnh có chút kích động lên tiếng.

" Không được, Tĩnh à, thực sự không được, em không thể nhìn thấy tâm huyết của cả đời ông và ba sụp đổ trong tay em, nếu như chúng ta trốn đi, chúng ta sẽ suốt đời sống trong cảm giác tội lỗi, hơn nữa....hơn nữa em không chắc bản thân có thể lo tốt cho chị" – đến thời khắc này Trí Nghiên vẫn còn do dự, cô vẫn không biết việc mình làm lúc này là đúng hay sai, cấm kị cùng cảm giác tội lỗi trong lòng cô khiến cô tìm một cái cớ để trốn tránh, cô lại mâu thuẫn với chính mình.

Ân Tĩnh nhìn ra được sự do dự trong mắt của Trí Nghiên, lòng cô bất chợt lại đau nhói, câu nói – " chị sẽ không để Nghiên nhi lo" cũng nuốt lại vào bụng. Cô không muốn ép em, cô sẽ không nháo nữa. Khẽ đưa tay kéo em vào lòng mà ôm chặt, Ân Tĩnh ở bên tai Trí Nghiên thì thầm:

" Chị chờ Nghiên nhi"

Chữ "chờ" này của Ân Tĩnh thật ra có nghĩa là gì? Là chờ em một ngày nào đó sẽ trở về bên cô hay chờ em dũng cảm thừa nhận tình cảm này với tất cả mọi người, dũng cảm cùng cô đối mặt hết thảy. Thật ra bản thân Ân Tĩnh cũng không rõ tại sao mình lại nói như vậy, chỉ là trong đầu cô đột nhiên nảy ra câu nói đó. Có lẽ là....cô đang chờ cả hai điều trên.

" Tĩnh, em xin lỗi, thực xin lỗi" – Trí Nghiên úp mặt vào lòng Ân Tĩnh mà òa khóc, câu nói của chị như một đòn trí mạng đánh vào trái tim cô khiến cô đau đớn, là cô có lỗi với chị, cô không có can đảm để có thể thật sự cho chị hạnh phúc.

Ân Tĩnh ôm chặt Trí Nghiên mà rơi nước mắt, trong khoảnh khắc, cô dường như lại trưởng thành hơn rất nhiều, ôn nhu an ủi người mình yêu thương:

" Đừng khóc, Nghiên nhi khóc chị sẽ rất đau lòng" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top