Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 40 - END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn nửa năm cứ như vậy trôi qua, Ân Tĩnh giờ đã vô cùng quen thuộc với cuộc sống tại ngôi nhà mới, nơi có Hàm ba và anh hai, còn có cô ba thương yêu cô. Hằng ngày, cô vẫn đều đặng đi đến lớp học, tập thích nghi với môi trường xung quanh.

Không giống những ngày đầu tiên mới đặt chân đến đất nước xa lạ, lại bất đồng ngôn ngữ, Ân Tĩnh lúc đó cảm thấy rất sợ hãi và cô đơn, cô nhớ Nghiên nhi, nhớ những người bạn thân thuộc, một khoảng thời gian dài cô chỉ quẫn quanh trong nhà vì sợ hãi xa lạ.

Nhưng rồi cô cảm nhận được sự quan tâm cùng ấm áp từ mọi người trong gia đình mới, Hàm ba rất mực yêu thương cô, anh hai Cao Vỹ cũng nhường nhịn cô đủ điều, thường bỏ thời gian dẫn cô đi đây đó để cô tập làm quen hơn, còn cô ba Vân Phương cũng thường trò chuyện cùng cô, tất nhiên, những câu chuyện của cô luôn có bóng dáng của Trí Nghiên trong đó, có lúc bà đã mỉm cười trêu ghẹo:

" Ây, con nhắc mãi về Trí Nghiên thế này, giống như ngoài Trí Nghiên ra con không để ai trong lòng hết, khiến ta thật tổn thương nha"

" Cô ba......đương nhiên không phải, mọi người đều là gia đình của con, vì sao con không đặt mọi người trong lòng chứ, nhưng chỉ vì.....chỉ vì Nghiên nhi...con..." – Ân Tĩnh bị chọc liền ngượng ngùng, đỏ mặt không nói nên lời, trong lòng thầm nghĩ -" chỉ vì ngoài Nghiên nhi ra, con không biết nên nói về cái gì cả"

Khả năng giao tiếp bằng tiếng Anh của Ân Tĩnh cũng đã lưu loát hơn rất nhiều, có thể nói chuyện với mọi người xung quanh. Với tính cách hoạt bát vui vẻ, ở trường cô có rất nhiều bạn, mọi người không hề chê cô ngốc nghếch, còn có người thầm thương trộm nhớ hoặc tỏ tình với cô nhưng tất cả đều bị cô lắc đầu từ chối, tuơi cười trả lời:

" Xin lỗi cậu, mình đã có Nghiên nhi rồi"

Lâu dần, nhân vật tên Nghiên nhi luôn được Ân Tĩnh nhắc đến trở thành một ẩn số khiến mọi người đều tò mò về người bí ẩn trong lòng Ân Tĩnh thật ra là ai vì mỗi lần nhắc đến người đó, Ân Tĩnh cơ hồ luôn lộ ra nụ cười ngọt ngào và hạnh phúc nhưng lại thoáng chút buồn bã nhớ nhung.

Đương nhiên Trí Nghiên biết những điều này, cô và chị vẫn thường liên lạc với nhau, đôi khi còn gọi video để có thể nhìn thấy đối phương. Chị thường kể với cô về cuộc sống hằng ngày xung quanh chị, kể về những người bạn mà chị quen được và những chuyện vụn vặt khác. Những lần nghe Ân Tĩnh nhắc đến việc có người tỏ tình với chị, cô đều cảm thấy khó chịu vô cùng, chỉ muốn ngay lập tức bay qua đó đem chị giấu đi, nhưng rồi cũng đành dìm xuống nỗi xúc động kia, lại cảm thấy ngọt ngào khi nghe chị nói chị chỉ có mình cô mà thôi.

Trí Nghiên ngày càng bận rộn với công việc, nhất là sau khi cùng Royal Ham hợp tác, Phác thị đang trên đà phát triển mạnh mẽ hơn, có những ngày sau khi từ công ty trở về, cô sẽ cảm thấy thân thể rã rời, mệt mỏi mà thiếp đi. Thấy cô cứ như vậy bận rộn, mọi người đều rất lo lắng cho cô, thường khuyên cô nghỉ ngơi, lúc đó cô chỉ mỉm cười cho qua.

Vì chỉ có cô biết, nếu cô không bận rộn thì cô sẽ lại nghĩ đến chị, sẽ nhớ chị vô cùng, sẽ không kiềm được lòng mà muốn đem chị trở về bên cạnh. Những ngày tháng không có chị bên cạnh, mỗi lần cô trở về đều chỉ thấy một ngôi nhà trống trãi và lạnh lẽo. Trước đây có chị thường đợi cô đi làm trở về, đối với cô lộ ra nụ cười ngây ngô, thanh âm đầy quan tâm ngọt ngào bên tai, lo lắng cô mệt nhọc, cảm giác ấy thật hạnh phúc biết bao.

Nhưng giờ đây, chỉ còn lại mình cô đối diện với cô đơn, những cuộc gọi của cô và chị luôn khiến Trí Nghiên cảm thấy không bao giờ là đủ. Yêu xa quả thật khiến cho bản thân khó chịu và mệt mỏi vô cùng.

------------------------------------

Ân Tĩnh ngồi trước sân ngắm nhìn những bông tuyết đang rơi bên thềm, những bông tuyết trắng, nhẹ nhàng tinh khiết nhưng lại mang đến cảm giác lạnh lẽo thấu xương khiến Ân Tĩnh bất giác vuốt vuốt hai cánh tay của mình và nghĩ về Trí Nghiên. Nếu là em, mỗi lần thấy cô ngồi như thế thì sẽ hơi nhíu mày, lo lắng trách cô không biết chăm sóc bản thân, để bản thân bị lạnh, sau đó sẽ nắm lấy tay cô mà xoa xoa, cùng cô tay trong tay, bàn tay của Nghiên nhi ấm áp biết bao.

Nhớ đến Trí Nghiên khiến Ân Tĩnh vô thức mỉm cười, Nghiên nhi của cô luôn ấm áp như vậy, lo lắng cho cô như vậy, khiến cô dù có bị em cằn nhằn nhưng vẫn cực kì vui vẻ. Cô thật sự rất nhớ em, dù vẫn thường xuyên nhìn thấy em qua màn hình máy tính nhưng lại không thể chạm vào em, không thể cảm nhận được hơi ấm của em, trái tim của Ân Tĩnh lúc ấy chỉ biết âm thầm đau đớn, cô không muốn em nhìn thấy cô không vui, không thể để em biết cô muốn trở về, như vậy sẽ là không ngoan.

Càng nghĩ, nước mắt của Ân Tĩnh lại không tự chủ mà rơi xuống. Cô sắp nhớ đến không chịu nổi nữa rồi, sao Nghiên nhi lại không một lần đến thăm cô, chẳng phải em đã hứa sẽ thường xuyên bay qua thăm cô rồi sao? Ân Tĩnh đưa tay lau vội nước mắt, đứng lên chuẩn bị đi vào nhà thì bỗng nghe được một giọng nói quen thuộc truyền đến:

" Tĩnh"

Ân Tĩnh quay đầu liền nhìn thấy Trí Nghiên, em đứng trước cổng, vài hạt tuyết trắng điểm trên mái tóc đen dài, gương mặt có chút hồng vì lạnh, đôi mắt trầm tĩnh nhìn cô chăm chú nhưng lại như chan chứa muôn vàn nhung nhớ, đôi môi khẽ nở nụ cười dịu dàng đầy yêu thương.

" Nghiên nhi"

Ngẩn ngơ nhìn người trước mặt, tim Ân Tĩnh như được dịp lại nhảy nhót tưng bừng trong lồng ngực, sau đó viền mắt liền bắt đầu đỏ lên, thật nhanh lao về phía Trí Nghiên. Mà Trí Nghiên cũng rất hiểu ý, dang hai tay đón lấy chị ôm chặt.

" Thật sự là Nghiên nhi, cuối cùng Nghiên nhi cũng đến thăm chị rồi, chị nhớ Nghiên nhi nhiều lắm" – chỉ đến khi thật sự cảm nhận được hơi ấm của Trí Nghiên thì Ân Tĩnh mới buông xuống trong lòng nghi hoặc bản thân bị ảo giác, siết chặt vòng tay nói. Hơi ấm này , mùi hương đặc hữu này, giọng nói, nụ cười này...tất cả đều là những điều mà hằng ngày cô luôn nhớ mong.

" Em cũng rất nhớ chị, Tĩnh" – Trí Nghiên ở bên tai Ân Tĩnh dịu dàng nói, thanh âm cũng vương chút nghẹn ngào.

" Sao bây giờ Nghiên nhi mới đến thăm chị, đều đã nửa năm, không phải Nghiên nhi hứa sẽ thường xuyên bay qua thăm chị sao?" – Ân Tĩnh trách móc như muốn bày tỏ hết những uất ức trong lòng.

" Xin lỗi, là do Nghiên nhi không tốt, vì công việc quá nhiều nên giờ mới có thể đến thăm chị, đừng khóc, không tốt cho mắt" – Trí Nghiên nhìn thấy những giọt nước mắt sắp sửa rơi xuống của Ân Tĩnh bèn đưa tay lau đi, trong tim không khỏi nhói lên.

Cũng chỉ có cô mới biết cô thật sự có bao nhiêu muốn bay qua gặp chị, chỉ là...chỉ là...cô không dám. Cô sợ bản thân sẽ không nỡ lần nữa rời xa chị, sợ mỗi lần ôm lấy gối đầu của chị thầm rơi lệ sẽ cảm thấy vô cùng cô đơn vì không còn cảm nhận được hơi ấm của chị nữa, sợ thói quen đã cố gắng để thích nghi với cuộc sống không có chị bên cạnh sẽ như vậy biến mất, sẽ lại muốn kéo chị về phía mình. Chị chỉ mới trở về với gia đình chưa đầy một năm, cô không thể ích kỉ.

Tuy nhiên, cũng chính là nỗi nhớ này thôi thúc cô, khiến cô đã phải tự thuyết phục bản thân rất nhiều lần mới có can đảm đến thăm chị, rồi cô lại tự mâu thuẫn với chính mình, sợ phải rời xa hơi ấm này, quay về với ngôi nhà trống vắng kia.

Ân Tĩnh nghe Trí Nghiên dỗ dành liền lộ ra nụ cười ngây ngô thoả mãn, rồi lại lần nữa không tự chủ nhìn chằm chằm em, trong mắt chỉ toàn bóng dáng của Trí Nghiên, mang theo hàng ngàn thương nhớ.

" Sao chị lại nhìn em như vậy?" – Trí Nghiên hơi nhíu mày, khó hiểu nhìn Ân Tĩnh.

" Chị muốn nhìn Nghiên nhi lâu hơn nữa, lâu thật lâu luôn. Chị rất nhớ Nghiên nhi a~" – Ân Tĩnh nói, một bộ dạng vô cùng si mê.

" Dẻo miệng" – nhìn vẻ mặt ngây ngốc cùng đôi mắt chứa đầy thâm tình không chút che giấu nhìn chị khiến Trí Nghiên bất giác cảm thấy khuôn mặt mình nóng lên, lỗ tai cũng bắt đầu đỏ bừng, cúi đầu ngượng ngùng mắng.

Đứng thêm một chút, Trí Nghiên mới phát hiện khuôn mặt trắng nõn của Ân Tĩnh lúc này cũng đã đỏ bừng, hơi thở biến thành từng làn khói trắng. Cách một lớp găng tay, Trí Nghiên đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt chị nói:

" Ở đây lạnh lắm, chúng ta vào trong được không, em muốn chào mọi người"

" A, quên mất, Nghiên nhi lạnh lắm hông, chị dẫn Nghiên nhi vào nhà nga" – Ân Tĩnh lúc mới giật mình, cười gãi đầu nói. Từ lúc gặp em thì cô dường như không còn để ý được điều gì cả.

Trí Nghiên đeo balo trên vai, tay xách một chiếc túi không lớn lắm, Ân Tĩnh lại giúp cô kéo vali, cả hai nắm tay nhau, cùng song song bước vào trong nhà. Bên trong hiện đang có đầy đủ tất cả mọi người, lúc Trí Nghiên bước vào, ai cũng thoáng chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh khôi phục trạng thái ban đầu, Hàm Cao Vỹ bước đến gần, lịch sự nói:

" A, sao Phác tổng đến mà không báo trước một tiếng để chúng tôi chuẩn bị đón tiếp"

" Không sao, là tôi không phải mới đúng" – Trí Nghiên lắc đầu, cúi chào mọi người rồi tiếp tục nói – " Cháu xin lỗi vì đã đột ngột đến đây mà không báo trước với gia đình, làm phiền mọi người rồi ạ"

" Ừ, không sao mà, cháu đến thăm Ân Tĩnh đúng không?" – Vân Phương vui vẻ cười nói, bà thật sự cũng rất thích đứa trẻ Trí Nghiên này, rất xinh đẹp, tài giỏi, lại vô cùng ngoan ngoãn lễ phép, à, còn rất yêu thương cháu gái của bà nha.

" Dạ, đầu tiên là cháu đến để thăm hỏi gia đình, mang chút quà biếu mọi người, tuy cũng không có gì qúy giá ạ, sau là thăm chị Ân Tĩnh" – Trí Nghiên vừa nói vừa cẩn thận đưa chiếc túi quà cho Hàm Cao Vỹ.

" A, quà kìa, chị có hông Nghiên nhi?" – Ân Tĩnh nãy giờ đứng một bên nhìn mọi người trò chuyện, nhưng khi nghe nhắc đến quà liền vô cùng phấn khích, lắc lắc cách tay của Trí Nghiên, ánh mắt chờ mong.

" Có mà, lát nữa em sẽ đưa cho chị, còn có quà của Lam tỷ, Trí Hiền tỷ, Tố Nghiên tỷ và Mẫn tỷ gửi cho chị nữa" – Trí Nghiên lại nhìn thấy được cử chỉ trẻ con, đáng yêu quen thuộc của chị, trong lòng không khỏi rộn ràng vui vẻ, vỗ vỗ tay chị mỉm cười.

Người nãy giờ vẫn im lặng chính là Hàm Sĩ Phong, ông vẫn giữ nguyên trạng thái nghiêm trang, lặng lẽ đưa mắt nhìn Ân Tĩnh và Trí Nghiên, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.

Cảm nhận được ánh mắt của Hàm Sĩ Phong đang nhìn mình khiến Trí Nghiên bỗng chốc trở nên lúng túng, ánh mắt của ông khiến cô không được tự nhiên, trong lòng không khỏi lo lắng, không biết bản thân có làm gì khiến ông không hài lòng hay không. Cô rất ít tiếp xúc với ông, chỉ biết ông là một người rất tài giỏi thành đạt, nghiêm nghị nhưng lại vô cùng yêu thương gia đình, có khi nào vì như vậy nên ông sẽ không chấp nhận chuyện của chị và cô hay không?

Hàm Sĩ Phong sau một lúc liền thu hồi ánh mắt, giọng nói trầm ổn, hòa nhã:

" Cảm ơn món quà của cháu, nếu không ngại thì hãy ở lại, chút nữa dùng bữa tối với gia đình bác, cứ tự nhiên như ở nhà là được"

" Dạ, cháu cảm ơn, làm phiền gia đình rồi ạ" – Trí Nghiên thấy ông không có vẻ gì không thích cô thì trong lòng không khỏi nhẹ nhõm đi vài phần.

" À, Trí Nghiên hẳn là rất nhớ Ân Tĩnh nhỉ, vừa mới đáp máy bay đã đến đây, vậy cháu có dự định ở đâu chưa?" – Vân Phương là một người nhạy cảm và chu đáo, vừa nhìn thấy bên cạnh Trí Nghiên còn có thêm một chiếc vali liền đoán ra cô vừa đáp máy bay đã ngay lập tức đến thăm Ân Tĩnh ngay, ân cần hỏi han nhưng trong câu nói lại mang chút thêm trêu chọc.

" Cháu có đặt phòng ở một khách sạn gần đây rồi ạ" – bị Vân Phương nói trúng khiến mặt Trí Nghiên liền bất giác đỏ lên, trái tim cũng liền đập mạnh một cái, ngượng ngùng liếc sang Ân Tĩnh, cố gắng giữ bình tĩnh đáp.

" Ây, không cần thiết phải đặt phòng ở khách sạn đâu, ngôi nhà này rộng như vậy, cũng rất nhiều phòng, cháu cứ chọn một phòng ở đây đi cho tiện, cô biết hai đứa lâu ngày mới gặp nhau, có rất nhiều chuyện muốn nói , cũng để Ân Tĩnh dẫn cháu đi đây đó cho biết. Em nói có đúng không anh hai?" – Vân Phương xua xua tay, thân thiết nói, Hàm Sĩ Phong cũng gật đầu ra vẻ tán thành.

" Nhưng cháu......" – Trí Nghiên lưỡng lự, cô không muốn làm phiền Hàm gia, với lại ở đây cô sẽ không được tự nhiên khi đối mặt với gia đình chị.

" Phải đó, Nghiên nhi ở lại đi, chị muốn nói rất nhiều chuyện với Nghiên nhi, chị hông muốn Nghiên nhi đi đâu, ở lại nha~~~" – Ân Tĩnh vừa nói vừa ra sức lắc lắc cánh tay của Trí Nghiên thiếu điều muốn rơi ra, ánh mắt to tròn nài nỉ.

" Ân Tĩnh, nếu như Trí Nghiên không ở lại, có phải con sẽ theo Trí Nghiên ra khách sạn ở không?" – Vân Phương cười cười nhìn Ân Tĩnh hỏi.

" Đúng vậy a~~~" – Ân Tĩnh không cần suy nghĩ đã trả lời ngay.

Trí Nghiên nhìn Vân Phương và Ân Tĩnh mà không khỏi cảm thấy choáng váng cùng bất lực, không biết nên từ chối thế nào, không chừng nếu như cô từ chối mãi thì chị sẽ thật sự đi theo cô ra khách sạn ở mất, lúc đó cô biết ăn nói thế nào với Hàm chủ tịch.......vẫn là nên ở lại vậy.

" Vậy...vậy cháu đành phải tiếp tục làm phiền mọi người rồi"

Trí Nghiên được sắp xếp ở căn phòng bên cạnh phòng của Ân Tĩnh, chị đã rất hăng hái giúp cô cất hành lý, cũng quấn quýt cô không rời, nói với cô rất nhiều thứ. Đưa tay lấy quần áo trong vali ra cất vào tủ, Trí Nghiên vừa cười vừa lắng nghe Ân Tĩnh hào hứng kể với cô về mọi thứ xung quanh, còn nói sẽ dẫn cô đi tham quan nhiều nơi.

Thấy đôi mắt to tròn đang ánh lên niềm vui khi bàn về những kế hoạch đi chơi cùng cô khiến trái tim của Trí Nghiên không khỏi đập mạnh một nhịp, ấm áp lan tỏa xoa dịu đi những cảm giác cô đơn, bi thương vì nhung nhớ. Giọng nói của chị ngọt ngào bên tai khiến cho Trí Nghiên như được trở về với những ngày tháng trước đây, những ngày tháng cả hai vẫn còn bên nhau nơi ngôi nhà quen thuộc đã cùng nhau lớn lên, cũng là nơi chứng kiến những giai đoạn tình cảm của hai người.

Dù đã cố gắng nhưng Trí Nghiên vẫn không sao ngăn nổi dòng nước mắt đang từ từ trào ra, lăn dài trên đôi gò má xinh đẹp, Ân Tĩnh đang huyên thuyên thì khựng lại khi bỗng thấy động tác của em đột nhiên ngừng, vì em đang quay lưng về phía cô nên cô chỉ thấy bờ vai có phần gầy đi ấy đang run run. Bước đến bên cạnh tính hỏi em làm sao, vừa xoay người em lại đã thấy gương mặt Trí Nghiên tràn đầy nước mắt, hoảng hốt đưa tay chạm gương mặt ấy như muốn giúp em lau đi những giọt nước mắt, Ân Tĩnh lo lắng hỏi:

" Nghiên nhi sao vậy? Sao lại khóc, chị đã nói sai gì làm Nghiên nhi không vui hả?"

Nhìn đôi mắt ngây ngô đang nhìn mình lo lắng, chân mày cũng khẽ nhíu, giọng nói tràn đầy vẻ ân cần khiến Trí Nghiên không nhịn nổi mà ôm lấy chị, tựa vào lòng chị mà rơi nước mắt khiến Ân Tĩnh càng luống cuống không biết Trí Nghiên bị làm sao, chỉ cô thể vòng tay ôm lấy cô, vỗ vỗ nhẹ lưng, thì thầm an ủi:

" Nghiên nhi đừng khóc, có Ân Tĩnh ở đây"

" Nghiên nhi ngoan, đừng khóc"

" Nghiên nhi khóc, chị sẽ rất đau lòng"

Khẽ xiết chặt vòng tay ôm Ân Tĩnh, Trí Nghiên sau một hồi bình tâm lại, chỉ còn nghe âm mũi rất nhỏ, nhẹ nhàng nói bên tai chị:

" Tĩnh, Nghiên nhi thật sự rất nhớ chị"

" Chị cũng nhớ Nghiên nhi nhiều lắm"

Ánh mắt cả hai chạm nhau, một nụ hôn nhẹ nhàng mà sâu lắng, môi chạm môi như bày tỏ ngàn nhớ thương đong đầy cùng niềm hạnh phúc vỡ òa khi được nhìn thấy nhau. Day dưa và say đắm, cơ hồ cả Ân Tĩnh và Trí Nghiên đều không muốn rời đi vị ngọt trên đôi môi của đối phương, chỉ tham lam muốn được nhiều hơn nữa.

Luyến tiếc rời ra khi dưỡng khí cạn dần nhưng rất nhanh một nụ hôn khác lại được thay thế, cứ như vậy một lần rồi lại một lần nữa, những cảm xúc yêu thương quyến luyến đã cất giấu, âm ỉ suốt một khoảng thời gian dài cứ như theo từng nụ hôn ấy mà thoát ra ngoài, hòa vào nhau.

Khi dường như không gian và thời gian đều ngưng đọng, chỉ có hai người vẫn đang đắm chìm trong mật ngọt mà quên đi tất cả thì bỗng âm thanh của tiếng gõ cửa vang lên, phá đi sự tĩnh lặng ngọt ngào, khiến cả hai bừng tỉnh. Trí Nghiên khẽ đẩy Ân Tĩnh ra một chút nhưng ánh mắt của hai người vẫn như cũ nhìn chằm chằm đối phương, chỉ nghe thấy giọng nói của cô giúp việc bên ngoài vọng vào:

" Nhị tiểu thư, Phác tiểu thư, cơm tối đã chuẩn bị xong, ông chủ và những người khác đang đợi hai người dưới lầu ạ"

" A, được rồi, chúng tôi sẽ xuống ngay"

Ân Tĩnh tuy có chút bất mãn vì phải rời khỏi đôi môi ngọt ngào của Trí Nghiên nhưng cũng không thể làm gì khác hơn, cô chỉ có thể bĩu môi, hơi xoay đầu ra phía cửa trả lời cô giúp việc, sau đó lại nhìn Trí Nghiên đang cúi đầu thở gấp, nghĩ về những nụ hôn vừa rồi mà rạng rỡ nói:

" Mình xuống ăn cơm nha Nghiên nhi"

Trí Nghiên không nói gì, chỉ gật đầu xem như đồng ý, khuôn mặt vẫn còn chút đỏ, trong lòng thoáng chút ngượng ngùng do một màn vừa rồi, bắt đầu tự trách bản thân thật không biết kiềm chế, không hiểu vì sao lúc nãy lại tự nhiên cùng chị nồng nhiệt hôn như vậy. Không lẽ đúng như người ta thường nói "tiểu biệt thắng tân hôn" hay sao?

Sau bữa ăn, Trí Nghiên xin phép trở về phòng nghỉ ngơi trước, cô thoải mái ngâm mình trong bồn nước, rửa đi những mệt nhoài sau một chuyến bay dài, thay một bộ đồ ngủ rồi ngồi trước bàn trang điểm sấy tóc. Khi nhìn bản thân trong gương, không hiểu sao cô cảm thấy khuôn mặt mình có điểm lạ, ánh mắt có gì đó không giống như thường ngày thường ảm đạm, khóe môi lại như có nét cười, cô làm sao thế nhỉ? Chắc là do hôm nay được gặp chị, cảm nhận được hơi ấm của chị thật gần khiến những sự nhớ nhung và phiền muộn giảm đi thật nhiều chăng?

Nghĩ đến Ân Tĩnh, Trí Nghiên bất giác sờ lên cánh môi hồng của mình rồi vô thức mỉm cười nhớ lại một màn lúc chiều. Chết thật, hình như cô lại bắt đầu cảm thấy nhớ chị rồi, dù chỉ cách nhau một bức tường nhưng cô vẫn không nhịn được mà muốn thấy chị, muốn nhìn chị thật nhiều. Trông Trí Nghiên lúc này chẳng còn hình tượng của một Phác tổng tài giỏi lạnh lùng đâu nữa mà chỉ là một cô gái vừa bước vào tình yêu thôi.

Không biết ngồi ngẩn ngơ bao lâu Trí Nghiên mới quyết định mở cửa bước qua căn phòng bên cạnh, cô đưa tay gõ cửa, trong lòng suy nghĩ có hay không chị đã ngủ rồi?

" A, ai vậy?" – dường như Ân Tĩnh vẫn còn thức, thanh âm dễ nghe hỏi.

" Tĩnh, là em, chị ngủ chưa?" – Trí Nghiên nhẹ nhàng trả lời, trong lòng nghi hoặc sao giờ này chị chưa ngủ, bình thường lúc cả hai gọi điện nói chuyện thì chị luôn đi ngủ rất đúng giờ mà.

" Là Nghiên nhi hả, đợi chị một chút"

Ân Tĩnh nghe tiếng của Trí Nghiên thì vui vẻ trả lời, tay bắt đầu gấp rút dọn hết toàn bộ những thứ đang bày biện trên nền đất, cũng lấy một chiếc màn thật lớn che đi thứ mình đang làm dang dở, xong xuôi mọi việc mới chạy ra mở cửa, không quên với lấy một cái gối trên giường.

Trí Nghiên nghe tiếng xột xoạc bên trong căn phòng, lại đứng chờ một lúc chị mới mở của khiến lòng tò mò ngày càng tăng lên, nhưng lúc chị mở cửa, chưa kịp để cô phản ứng thì chị đã bước đến bên cạnh cô, cũng nhanh tay đóng lại cửa phòng mình, cười nói:

" Chị cũng vừa định qua tìm Nghiên nhi á, hì hì"

" Vậy ạ, em chỉ muốn xem chị ngủ chưa thôi, ngủ trễ sẽ không tốt" – tuy trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng Trí Nghiên vẫn không lên tiếng hỏi, cô tôn trọng chị, cũng như luôn giữ thói quen trước đây, chỉ cần chị muốn thì sẽ tự động nói cho cô biết.

" Vậy chị ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon" – Trí Nghiên vỗ vỗ khuôn mặt của chị, mỉm cười nói, còn nhẹ nhàng đặt lên trán chị một nụ hôn, lúc này, căn nhà rộng lớn chỉ còn có chị và cô, mọi người chắc có lẽ đã đi ngủ nên cũng không sợ bị bất kì ai nhìn thấy hành động thân mật của hai người.

Ân Tĩnh không nói gì, chỉ gãi đầu cười, sau đó lại ôm gối bước theo Trí Nghiên về phòng của em, khi đứng trước phòng em mới cất giọng ngọt ngào xen chút làm nũng nói:

" Chị ngủ cùng Nghiên nhi nha"

" A, nhưng phòng của chị......" – Trí Nghiên nghe Ân Tĩnh nói, không hiểu sao tâm trí lần nữa xẹt qua hình ảnh lúc chiều, ấp úng muốn từ chối. Nhưng chỉ vừa nói được một nửa thì khựng lại, nhìn đôi mắt trong sáng của chị, trong lòng cô lại cảm thấy bản thân thật không đúng, chẳng phải cô và chị trước đây vẫn hay ngủ cùng nhau hay sao, có cái gì ngại ngùng, rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì vậy chứ? Nuốt xuống lời muốn nói, Trí Nghiên né sang một bên để chị vào rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng, đi đến bên giường.

Ân Tĩnh ôm chiếc gối của mình vui vẻ phóng lên ngồi xếp bằng trên chiếc giường của Trí Nghiên, sau đó lại đợi em từ từ lại gần mới ngoan ngoãn nhích sang một bên, chừa chỗ cho em nằm.

Trí Nghiên tắt đèn, trong phòng chỉ còn bóng tối mờ ảo, cô nằm xuống rồi cùng chị mặt đối mặt nhìn nhau thật lâu, không biết vì điều gì mà không ai lên tiếng trước, Trí Nghiên chỉ đơn giản là ngắm những đường nét trên gương mặt xinh đẹp mà cô nhớ nhung.

Sau một lúc, rốt cuộc Ân Tĩnh cũng không nhịn nổi, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn em hỏi:

" Nghiên nhi sao lại nhìn chị như vậy, mặt chị đâu có dơ đâu, đã rửa mặt rồi mà"

[ " Nghiên nhi sao lại nhìn chị mãi thế, hôm nay chị ngoan lắm, không có nghịch, mặt không có dơ nga, lúc nãy rửa mặt rồi"]

Câu nói quen thuộc mà trước đây Ân Tĩnh vẫn thường nói mỗi khi cô nhìn chị thật lâu, những kí ức ấy như mới ngày hôm qua, lần lượt ùa về khiến Trí Nghiên không khỏi bồi hồi, sống mũi có chút cay cay. Khẽ cười trước biểu hiện dễ thương của chị, Trí Nghiên như một thói quen, cũng trả lời lại bằng một câu không đổi:

" Không có dơ, chỉ là Nghiên nhi muốn nhìn chị nhiều hơn một chút thôi"

" Vậy chúng ta cùng thức đi Nghiên nhi"

" Không được, một đứa trẻ ngoan phải đi ngủ sớm, thức khuya không tốt"

" Nhưng chị không có buồn ngủ mà" – Ân Tĩnh xụ mặt nói.

" Tĩnh, chị lại đây" – Trí Nghiên nhìn đứa trẻ Ân Tĩnh nhăn nhó thì trong lòng lại không khỏi yêu thương, kéo chị nhích lại gần mình.

Ân Tĩnh không biết Trí Nghiên muốn làm gì, nhưng rất nghe lời nhích đến gần, cuối cùng lại được em dang tay ôm vào lòng, bàn tay mềm mại dịu dàng vỗ trên lưng cô, thanh âm trầm nhẹ nhàng bên tại cô khẽ nói:

" Ân Tĩnh ngoan, chúng ta cùng nhau ngủ đi được không?"

Không biết do cái ôm ấm áp hay do giọng nói ôn nhu như nước của Trí Nghiên khẽ ru bên tai mà Ân Tĩnh cơ hồ cảm thấy mí mắt của mình dần nặng trĩu. Nằm trong lòng em, cô mơ màng trả lời một tiếng – "Được" – rồi chìm vào giấc ngủ......chỉ là vòng tay của em quá đỗi bình yên.

Trí Nghiên nhìn Ân Tĩnh ngủ say trong lòng mình mà tươi cười, đây chính là thời khắc mà cô đã mong chờ suốt thời gian qua, hơi ấm của chị khiến tim cô ấm áp, cũng chỉ khi ở cạnh chị cô mới có thể buông lỏng tất cả, trái tim vô cùng bình yên và hạnh phúc. Cúi xuống hôn lên đỉnh đầu của người đang cuộn tròn trong lòng mình, Trí Nghiên cưng chiều thì thầm:

" Đúng là trẻ con, ngủ thật nhanh"

------------------------------------
Trí Nghiên cứ như vậy ở lại Hàm gia, tuy có chút ngại ngùng vì đã làm phiền họ nhưng nhờ có Ân Tĩnh nên cô cũng đã thoải mái hơn rất nhiều. Buổi sáng, chị sẽ dẫn cô đi đây đó xung quanh nơi chị ở, còn dẫn cô đến trường học của chị, giới thiệu với cô rất nhiều người bạn mà chị quen ở đây. Lúc đó cô mới thật sự tận mắt thấy được ở trường chị được mọi người quan tâm yêu mến đến đâu, còn xem cô như một nhân vật bí ẩn vì luôn được chị nhắc tới với cương vị là người yêu khiến cô chút bối rối không biết phải làm sao.

Các bạn học của Ân Tĩnh dường như cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Trí Nghiên, một số không ngờ Nghiên nhi trong lòng Ân Tĩnh lại là một cô gái, tuy nhiên, họ cũng rất niềm nở nói chuyện cùng với cô. Một số khác lại cảm thấy người trong lòng Ân Tĩnh quá mức xinh đẹp, khí chất lạnh lùng nhưng cuốn hút khiến họ chỉ càng cảm thấy thất bại nếu như có ý nghĩ muốn tiếp cận Ân Tĩnh mà thôi.

Vì công việc ở Phác thị còn rất nhiều nên Trí Nghiên không thể đi quá lâu, cô chỉ có thể đến thăm Ân Tĩnh một tuần, sau đó lại phải đáp chuyến bay trở về nước để tiếp tục công việc.

Cô có thể cảm nhận được chị đã rất buồn khi biết cô sắp phải rời đi thông qua từng cử chỉ rất nhỏ của Ân Tĩnh, chị dường như không rời cô nửa bước, thường ôm cô thật chặt vào mỗi tối khi cả hai ngủ cùng nhau, thì thầm bên tai cô bằng ngữ điệu non nớt rằng sẽ rất nhớ cô, ngay cả khi ngủ, thỉnh thoảng cô vẫn nghe được chị nói mớ trong lo lắng và hoang mang rằng không muốn rời xa cô.

Ôm chặt chị trong lòng, Trí Nghiên vỗ lưng chị trấn an, đau lòng vuốt những sợi tóc mềm mượt của chị, có gì đó nghẹn ở cổ họng khiến cô không thể thốt thành lời.....thật ra cô cũng không muốn rời xa chị, rời xa hơi ấm này.

Ngày cuối cùng Trí Nghiên ở Hàm gia, cả Ân Tĩnh và cô đều không buồn rời khỏi nhà, chỉ lẳng lặng cùng nhau ngồi trên ghế sofa xem tivi. Trí Nghiên cầm chiếc điều khiển trên tay, bấm nút chuyển kênh liên tục nhưng ánh mắt cơ hồ vô định.

Ân Tĩnh tựa đầu trên vai Trí Nghiên, chốc chốc lại thở dài, cũng chẳng buồn để ý đến việc chuyển kênh liên tục của em. Thời gian cứ như vậy trôi qua, cho đến khi cô nghe được người bên cạnh lên tiếng, giọng nói đều đều dịu dàng:

" Sao chị lại thở dài?"

Ngẩn đầu nhìn em rồi lại cụp mắt xuống, những ngón tay đan vào nhau, Ân Tĩnh lắc đầu buồn bã nói:

" Hông có gì đâu Nghiên nhi "

Trí Nghiên đương nhiên biết chị không muốn khiến cô khó xử, cũng không muốn để cô biết rằng chị đang không vui vì ngày mai cả hai lại phải xa nhau, Ân Tĩnh của cô luôn để ý đến cảm xúc của cô như vậy, nhưng chị làm sao biết được trong lòng cô cũng đang rất mâu thuẫn, cô không hề muốn rời xa chị, một tuần cũng đã quá đủ để khiến cô đánh mất hoàn toàn thói quen tập không có chị bên cạnh của cô mất rồi.

" Ngốc, em sẽ lại rất nhớ chị" – Trí Nghiên cùng Ân Tĩnh trán chạm trán, yêu thương nói.

Buổi tối hôm đó, Ân Tĩnh nhốt bản thân trong phòng, không hề ra ăn cơm cùng mọi người, dù Trí Nghiên có gọi chị cũng nói không muốn ăn, khiến Trí Nghiên vô cùng lo lắng, chỉ có thể đặt phần ăn trước cửa rồi buồn bã trở về phòng. Nhưng đến nửa đêm, cô lại nghe được tiếng gõ cửa cùng giọng điệu có phần gấp gáp của chị, cô nhanh chóng mở cửa, chưa kịp hỏi thì chị đã nắm lấy tay cô kéo về phía phòng chị.

Đợi đến khi Trí Nghiên bước vào phòng mình thì Ân Tĩnh liền đóng cửa lại, sau đó kéo em đến phía trước bức tường được một mảnh vải lớn che lại, tươi cười nhìn Trí Nghiên nói:

" Chị vốn tính khi nào hoàn thành sẽ chụp hình cho Nghiên nhi xem, nhưng hôm nay có Nghiên nhi ở đây, chị liền muốn em có thể nhìn thấy nó"

Vừa nói, Ân Tĩnh vừa đưa tay kéo tấm màn xuống, lộ ra một bức tranh ngôi nhà rất lớn, quan trọng hơn chính là ngôi nhà ấy lại được ghép từ rất nhiều hình ảnh của chị và cô. Có hình của chị lúc còn nhỏ, hình của một tiểu Trí Nghiên đang nhăn nhó khi bị chụp hình. Có hình của một Ân Tĩnh dù đã trưởng thành nhưng vẫn như trẻ nhỏ, trên mặt dính đầy màu vẽ, hình của Trí Nghiên đang cúi đầu đọc tài liệu lúc ở nhà. Còn có cả hình của cả hai chụp chung từ trước đến giờ nữa.

Nhìn bức tranh lớn ấy, Trí Nghiên không khỏi xúc động không nói nên lời, khóe mắt bắt đầu ẩm ướt, sống mũi cay cay, muốn nói nhưng lại không biết phải nói gì để diễn tả hết được những cảm xúc đan xen trong lòng cô lúc này.

Ân Tĩnh từ phía sau ôm lấy Trí Nghiên, cằm tựa lên vai em thì thầm:

" Ân Tĩnh đã luôn muốn có thể sống trong một ngôi nhà mà nơi đó chị có thể nhìn thấy Nghiên nhi mỗi ngày, cùng Nghiên nhi ăn cơm, trò chuyện, được Nghiên nhi cưng chiều, buổi tối còn có thể ôm em ngủ.

Chị nhớ những ngày tháng trước đây, Nghiên nhi luôn lo lắng cho chị, sẽ cùng chị ngồi ngắm mưa, sẽ cùng chị xem tivi. Chúng ta có thể ở bên cạnh nhau dưới một mái nhà, dù có lúc đợi Nghiên nhi đi làm trở về thật sự rất buồn chán, nhưng chỉ cần được thấy Nghiên nhi chị cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Những ngày xa Nghiên nhi, chị rất nhớ em, Ân Tĩnh thật sự không quen khi không có Nghiên nhi bên cạnh nhưng cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể nhớ lại lời dặn dò của em mà cố gắng sống thật tốt. Chị thật sự đã rất sợ hãi mỗi khi chợt nhớ ra rằng đã không còn Nghiên nhi ở cạnh chị nữa, thật sự rất sợ. Ân Tĩnh biết ba, anh hai và cô ba rất yêu thương chị, nhưng không hiểu vì sao chị luôn cảm thấy trống trãi.

Khi nhớ em, chị đã dùng những tấm hình này, ghép chúng thành một ngôi nhà mà trong ngôi nhà ấy......có Nghiên nhi và chị luôn ở bên nhau "

Dòng lệ lặng lẽ lăn dài, từng câu từng chữ của chị đều khiến trái tim Trí Nghiên quặn thắt lại, thì ra Tĩnh của cô đã phải chịu đựng rất nhiều, thì ra chị chưa từng quen thuộc với cuộc sống mới, thì ra một đứa trẻ như chị lại chất chứa một mong muốn tưởng chừng nhỏ nhoi, nhưng đối với chị lại là mong muốn duy nhất, vậy mà cô lại vô tình không biết tới.

Có phải cô đã lại sai hay không? Bản thân cô không chịu đựng nỗi việc phải rời xa chị, nhưng cô lại chưa từng thật sự nghĩ chị có hay không cũng như thế. Ngày đó cô khuyên chị rời đi, hình như cô chưa từng hỏi chị có thật sự muốn hay không, khiến cho chị rối ren trong ngàn cảm xúc hỗn độn, nhưng rồi lại chọn lựa nghe lời cô mà rời đi. Cô phát hiện ra rằng, dường như đến bây giờ, Ân Tĩnh vẫn luôn chờ đợi mình.

Chờ cô có thể thật sự nghĩ đến cảm xúc của chị chứ không phải là những điều mà cô cho rằng là tốt cho chị.

Đợi cô một lần níu kéo chị, thật sự mạnh mẽ giữ chặt lấy chị, giữ chặt lấy tình cảm của cả hai cho dù đó có là sự ích kỉ.

Thì ra......cô chưa từng thật sự vì chị, vì tình cảm của cả hai mà lựa chọn.

" Tĩnh, xin lỗi chị, thực xin lỗi" – Trí Nghiên xoay người ôm chặt lấy Ân Tĩnh mà bật khóc.

Ân Tĩnh ôm lấy Trí Nghiên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng em nhưng mắt cũng đã sớm đỏ vì khóc, thật lâu sau đó mới khẽ lên tiếng:

" Chị không thích Nghiên nhi xin lỗi chị, Nghiên nhi chưa từng làm gì sai cả, chỉ là.....là Nghiên nhi luôn muốn dành cho chị những điều tốt nhất, chị biết Nghiên nhi cũng rất buồn mà, không phải sao?"

" Nhưng đó chưa hẳn là điều mà chị mong muốn" – Trí Nghiên nghẹn ngào trả lời.

" Chị...thật ra ở đây cũng rất tốt, mọi người rất yêu thương chị" – Ân Tĩnh nhỏ giọng nói.

Trầm mặc một lúc, Trí Nghiên tách khỏi cái ôm của Ân Tĩnh, nắm chặt tay chị, ánh mắt hiện lên tia quyết tâm, kiên định nói:

" Nếu như cả hai chúng ta đều không tốt, vậy tại sao còn phải rời xa nhau? Tĩnh, cùng em trở về được không? Có Ân Tĩnh và Nghiên nhi, cùng quay về ngày tháng hạnh phúc khi ở bên nhau, được không?"

Gương mặt của Ân Tĩnh đã tràn ngập những giọt lệ , cô nghẹn ngào gật đầu......cảm giác hình như cô đã......thật sự đợi được rồi.

----------------------------------------

Ngày hôm sau ở sân bay, cũng rất may mắn là không hề có những tay săn ảnh ở đây, nếu không chắc trên trang nhất của báo đã có hình ảnh của một Hàm chủ tịch thành đạt, nghiêm nghị đang rơm rớm nước mắt, luyến tiếc nắm lấy tay Ân Tĩnh dặn dò đủ điều như tiễn con gái về nhà chồng khiến cho Hàm Vân Phương và Hàm Cao Vỹ đứng một bên cũng chỉ có thể cười trừ, ông thật sự đã dành rất nhiều tình yêu thương của người cha, cả tình yêu thương và cảm giác hối lỗi dành cho vợ đặt hết lên người của cô con gái này.

" Mọi người nhớ thường xuyên qua thăm con nha, Ân Tĩnh thật sự sẽ rất nhớ mọi người" – Ân Tĩnh vui vẻ và xúc động, dang tay ôm lấy từng người.

" Ta giao Ân Tĩnh cho con, hãy giúp ta chăm sóc tốt con bé" – Hàm Sĩ Phong nhìn Trí Nghiên nói.

" Dạ, bác đừng lo, cháu chắc chắn sẽ chăm sóc chị ấy thật tốt" – Trí Nghiên lễ phép đáp lời ông.

" Sao lại gọi là bác, Trí Nghiên à, con cũng nên sửa lại một chút đi, gọi là ba chứ nhỉ, phải không anh hai?" – Vân Phương xen vào, tươi cười sửa câu nói của Trí Nghiên.

" Ừ, nếu không thể có con rể thì thêm một cô con dâu cũng không thành vấn đề" – Hàm Sĩ Phong gật đầu, nghiêm túc suy nghĩ.

Một màn chia tay vui buồn lẫn lộn, Trí Nghiên cũng không khỏi khó xử vì trong phút chốc phải sửa lại cách xưng hô, chỉ có thể cúi đầu đỏ mặt cười trừ. Lại cùng mọi người nói thêm vài câu, thời gian rất nhanh trôi qua, Ân Tĩnh và Trí Nghiên từ biệt họ, nắm tay nhau, hạnh phúc trở về ngôi nhà thuộc về cả hai.

Đứng trước ngôi nhà quen thuộc mà cả hai đã từng cùng nhau lớn lên, bao nhiêu hồi ức cứ như một cuốn phim chiếu chậm lần lượt chạy qua trong tâm trí hai người. Từ thuở chưa biết thế nào là yêu, chỉ quấn quýt bên nhau không rời, cho đến khi nhận ra tình cảm của nhau, hạnh phúc và đau khổ cùng nhau trãi qua, có lúc tưởng chừng sẽ không thể ở cạnh nhau nữa. Nhưng ngay lúc này đây, Ân Tĩnh và Trí Nghiên vẫn đang nắm tay nhau, nhìn nhau cười hạnh phúc.

---------------------------------------

Vào một khoảng thời gian sau đó thật lâu, Trí Nghiên lật lại những tấm ảnh cũ của cô và chị, lại nhìn thấy Ân Tĩnh đang ngồi trên sofa cặm cụi vẽ tranh, từ phía sau ôm lấy chị, Trí Nghiên thì thầm, thanh âm mang theo niềm hạnh phúc vô tận:

" Tĩnh, cảm ơn chị vì đã luôn yêu em, ở bên em. Và...cảm ơn vì đã luôn chờ đợi em"

Ân Tĩnh có chút bất ngờ khi bị Trí Nghiên đột nhiên ôm lấy, hơi ngẩn ra một chút mới mỉm cười ngọt ngào, nắm lấy bàn tay em trả lời:

" Vì Ân Tĩnh chỉ có mình Nghiên nhi mà thôi. Chị không muốn, cũng không thể buông bỏ thế giới của mình"

The End



------------------------------

- Aaaaaa, cuối cùng thì mình cũng đã hoàn thành đc một bộ longfic rồi *tung bông**chấm nước mắt*
- Trong lòng mình rất vui, hoàn thành đc một công trình nho nhỏ mà mình yêu thích quả nhiên cảm giác rất hạnh phúc.
- Cảm ơn m.n đã luôn theo dõi và ủng hộ mình dù mình vẫn còn rất nhiều sai xót, cũng như văn phong ko đc mượt......
- Chúng ta hãy cùng nhau yêu thương, tin tưởng vào chiến hạm EunYeon thật lâu nhé 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top