Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phân Khúc 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ai đây" Thư Khanh cầm một tấm hình lên, tấm hình vốn đang kẹp trong quyển tiểu thuyết của Thư Nghi, trong hình là một người đàn ông bán khỏa thân, gương mặt châu Âu sắc sảo, tóc đen mắt xanh vô cùng hút hồn, thân hình 6 múi gọn gàng, vừa nhìn đã thấy là mẫu đàn ông khiến bao phụ nữ xin chết. Tại sao Thư Nghi trữ cái này? Thư Khanh nhíu mày.

"Matt Bomer đó, đóng trong White Collar vai Neal Caffrey, siêu đẹp trai siêu menly siêu thông minh luôn đó anh. ~" Thư Nghi đương ngồi đối diện, xem lại mấy bài tập Thư Khanh vừa sửa cho mình, ngó lên tấm hình rồi lại cúi xuống, vô tư không thèm thấy cái bản mặt đang từ từ đen lại kia của anh hai đại nhân luôn.

"Em thích hả?"

"Tất nhiên rồi, con gái ai mà hổng thích ảnh chớ. Em coi xong một season thôi mà cuồng luôn đó." Thư Nghi vui vẻ trả lời, hơi nhíu mày nhìn bài toán, rõ ràng mình làm vầy mà sao cuối cùng lại sai mất nhỉ?

"Đem đốt đây." Thư Khanh đứng lên. Thư Nghi ngơ ngác ngóc đầu dậy thì nhìn thấy anh trai đại nhân đang cầm tấm hình của mình toan đi ra ngoài, tức thì cô phóng xuống giường chặn đường anh.

"Sao anh lại đốt? Em mới xin được của bạn em đó, hình đẹp vầy mà."

"Không, phải đốt." Giọng Thư Khanh âm trầm.

"Không được đốt, trả em, trả em!" Thư Nghi nhào đến cái tay đang cầm tấm hình của Thư Khanh, mưu đồ cướp lại tài sản nhưng anh đã nhanh tay nhanh mắt giơ lên cao ngoài tầm với của cô. Thư Nghi nhảy lên mấy lần không với được thì giở trò sáp lại chụp lấy tay Thư Khanh muốn kéo xuống. Nào có dễ như vậy, Thư Khanh liên tục lùi về sau, thoắt cái lưng đã đụng vào cửa phòng đang đóng kính.

"Trả cho em!"

"Không trả!"

Thư Nghi vẫn tiếp tục sự nghiệp giật hình mà không hề ý thức được đôi mắt Thư Khanh đang dần một sẫm lại. Hôm nay trời nóng, Thư Nghi chỉ mặc một cái váy hai dây ở nhà ngắn trên đầu gối, lại không thèm mặc áo ngực. Mỗi lần cô nhảy lên là mỗi lần bộ ngực lại nảy một cái, dộng một đòn chí mạng vào tim Thư Khanh, kéo một luồng nhiệt chia hai hướng bốc tận đầu rồi phóng thẳng xuống hạ thân, má cô ửng lên vì nhảy nhiều, vẻ mặt uất ức như làm nũng khiến người ta nhìn vào chỉ muốn ức hiếp mãi không ngừng, đã thế lại còn không biết trời cao đất dày mà áp sát vào anh, bộ ngực tròn căng như có như không cọ vào áo anh, cọ tới đâu là ngứa điên người tới đó. Cái sự ghen trong đầu Thư Khanh bây giờ chỉ còn lại một thoáng mơ hồ, choáng hết tâm trí anh bây giờ chỉ có lửa, lửa dục tình.

Cứ thế này nữa thì không ổn. Thư Khanh quyết định nhanh chóng, thả tấm hình ra, hai tay nhanh lẹ xoay người Thư Nghi lại, ôm chặt cô, lưng ép sát vào ngực mình. Thư Nghi tới tận bây giờ mới ý thức được có gì đó không ổn, ngọ nguậy muốn giãy ra, ai ngờ đã sai lại càng thêm sai. Hạ thân Thư Khanh đã cứng ngắc, áp vào mông cô, lại càng cứng hơn khi cái mông đó cứ ngúng nguẩy trên mình. Mặt Thư Nghi thoắt cái đỏ tưng bừng.

Thư Khanh cúi đầu thở nặng nề bên tai Thư Nghi, giọng khàn đục vì dục vọng. "Vậy em thích ai hơn? Thằng đó, hay là anh?"

Thư Nghi á khẩu, trả lời không được mà không trả lời cũng không xong. Thư Khanh nhếch mép, đẩy hông về phía trước, thúc cái vật cứng ngắc ấy vào mông cô. Thư Khanh hít vào một hơi, luồng tê dại nhen lên nơi cấm địa, chân tự dưng lại nhũn ra đứng không vững, bắt đầu trượt xuống một tí, may mà có tay Thư Khanh ôm bên trên giữ lại. Một cú trượt này cũng tác động không nhỏ tới Thư Khanh, tiếng thở bên tai Thư Nghi càng nặng nề.

"Sao lại không trả lời anh, hả?" Vành tai trước mắt anh giờ đã ửng lên một màu đỏ nhàn nhạt, trông chỉ muốn cắn. Nghĩ là làm, hàm răng Thư Khanh nhay nhẹ vành tai cô, nghiêng đầu liếm từ vành vào ốc tai, rồi khẽ thổi vào đó một hơi. Thư Nghi tê dại, chân lại càng nhũn ra. "Không được nghĩ tới thằng nào hết, em là của anh. Hôm nay, phải, phạt." Giọng khàn đặc của Thư Khanh len vào tai Thư Nghi, chầm chậm từ tốn mà nguy hiểm khôn cùng, mỗi một từ đều gảy lên dây thần kinh đương căng như dây đàn của Thư Nghi những nốt điên cuồng.

Một tay Thư Khanh vẫn ôm cô dựa sát vào thân mình, một tay buông ra vươn xuống dưới, chạm một bàn tay lên đùi cô. Làn da căng mịn mát mẻ dưới tay chẳng những không làm dịu lại thần kinh anh mà còn đốt nó nóng thêm nữa, bàn tay nóng rực với những ngón dài mạnh mẽ áp lên đùi Thư Nghi, trải ra, xoa nhè nhẹ. Rồi cũng bàn tay đó lật vạt váy lanh màu chanh ra, tiến công lên trên. Hồ như có hoa lửa tung tóe nơi bàn tay đó đặt đến.

Bàn tay Thư Khanh kéo lên phần đùi non của Thư Nghi, đi vào mặt trong đùi cô, chỉ cách đáy quần lót chừng vài đốt tay. Khi sắp chạm vào quần lót cô, anh lại đổi ý, vòng ra đằng sau úp lấy bờ mông tròn lẳng. Cảm giác căng mẩy trong tay kích thích Thư Khanh, anh nhẹ nhàng bóp một cái, Thư Nghi vội rít lên một tiếng bất ngờ. Thư Khanh cười đầy tà ác, lại bóp một cái mạnh hơn, xoa nắn bên mông cô. Rồi không hề báo trước, anh dừng lại, bàn tay trở về lần ra phía trước, ngón giữa chạm chính xác vào đáy quần lót Thư Nghi, cô run bắn.

"Em ướt rồi." Khẽ liếm tai cô một cái, anh nhẹ nhàng thông báo. Ngón giữa lại miết một đường nhẹ tâng lên mảng ướt át trên quần lót ấy, Thư Nghi mở miệng lắp bắp: "Anh... anh..." Đầu óc cô giờ đã không thể suy nghĩ được bất kỳ điều gì, tất cả đã đặt lên bàn tay nóng rẫy đó, để quyền lực của anh quyết định vận mệnh cơ thể mình.

"Ừm?" Thư Khanh lại thổi vào tai cô, ngón giữa lại miết một đường nữa, lần này mạnh hơn, nhưng chỉ mạnh hơn một xíu mà thôi. "Em... em...sai... sai rồi..." Giọng Thư Nghi run lên, cơ thể đã hoàn toàn bị kích thích bởi những động chạm của anh, tim đập dồn trong lồng ngực.

"Ừm, biết sai là tốt." Tiếng Thư Khanh cười khẽ bên tai cô. Rồi bàn tay anh lần nữa rời mặt trước, trở về mặt sau, quyến luyến bóp lấy mông cô một cái rồi luồng xuống giữa hai chân, hai ngón giữa và ngón trỏ chập lại miết mạnh lên khe huyền bí cách một lần quần lót, chưa đợi Thư Nghi kịp phản ứng, hai ngón tay lại miết từ từ về sau, đi qua khe mông của cô qua vòng eo cô, lớp vải váy vì hoạt động của cánh tay anh nên ma sát vào da cô ngứa ngáy. Thư Nghi không chịu nổi, người lại bắt đầu ngọ nguậy không yên, mông lại ma sát phần cứng của Thư Khanh thêm nữa.

"Ưm... Đừng cử động." Thư Khanh cảm thấy bên dưới của mình đã rỉ ra một ít, tay ghìm chặt Thư Nghi, nghiêm giọng cấm cô. Bàn tay anh lại lướt lên trên, chạm vào ngực phải của cô. Ngực Thư Nghi đã căng tức, hai đầu vú vươn cao lộ cả ra ngoài lớp vải váy, đập vào mắt Thư Khanh, quyến rũ mê người, nước bọt Thư Khanh vô thức ức ra, anh muốn liếm nó. Tay Thư Khanh lập tức úp lên bầu vú cô, dùng hai ngón kẹp lấy núm vú xoay hai cái, Thư Nghi lập tức ưỡn cong người, đẩy sâu bộ ngực vào lòng bàn tay anh, bên ngực trái không được anh chạm vào căng ngứa đến tuyệt vọng. Như đọc được suy nghĩ của cô, tay trái anh không ôm cô nữa mà nhanh chóng kéo dây váy trên vai cô, tuột chiếc váy xuống, tay phải phối hợp kéo. Chưa đầy ba giây cái váy đã rơi thành một đống dưới chân cô, thân thể thiếu nữ mẩy mượt chỉ còn độc một chiếc quần lót che thân.

Hai tay Thư Khanh vội trở về với ngực Thư Nghi, đồng đều xoa nắn. Thư Nghi bật ra một tiếng rên, quay đầu lại muốn nhìn Thư Khanh, anh lập tức nghiêng qua lấp lấy miệng cô, vói đầu lưỡi vào càn quét bên trong. Hạ thân Thư Nghi giờ đã ướt sũng. Dứt nụ hôn ra, nước bọt vương một đường chỉ bạc ngay khóe môi anh kéo đến môi cô, giọng Thư Khanh không thể khàn hơn. "Đừng rên, dưới nhà còn có người."

Bàn tay phải rời khỏi ngực cô, quét một đường xuống dưới, lần trong trong quần lót, ngón trỏ tách cửa khe, ngón giữa lập tức tiến vào trong, môi Thư Khanh ngay lập tức nuốt lấy tiếng rên trong miệng Thư Nghi. Ngón giữa của anh nhanh chóng cắm vào hết ngón, ngón trỏ cũng từ ngoài nhập cuộc, vào rồi lại rút ra, lặp lại chừng ba lần. Cửa động sũng mật dịch, bên trong cũng ướt át trơn trượt, không ngừng tham lam co thắt nuốt lấy hai ngón tay anh. Hai ngón tay Thư Khanh bá đạo càn quét bên trong, hết vào lại ra, xoay rồi lại ấn, hành hạ Thư Nghi chỉ muốn hét lên, tiếc rằng tiếng hét đều chôn trong vòm miệng Thư Khanh. Phối hợp với bên trong là bàn tay không ngừng nắn bóp bầu vú Thư Nghi bên ngoài, ngón tay anh nắm lấy đầu vú, một nhịp đâm vào bên dưới lại là một lần xoắn lại kéo ra bên trên, Thư Nghi đã bị anh hành hạ đến tơi tả, nước mắt ướt cả hàng mi, cổ họng thút thít không ngừng, muốn xin cũng không xin được, vì lời đều bị môi anh nuốt vào miệng.

Bất chợt móng tay trỏ Thư Khanh cào trúng một điểm trong động hoa, Thư Nghi chợt cứng người lại, động hoa co rút một cái, mật dịch càng tiết nhiều hơn. Tất cả đều không lọt khỏi tầm kiểm soát của Thư Khanh, anh lại khẽ khàng cào nhẹ một cái, Thư Nghi nấc lên trong miệng anh. À, điểm G của cô. Đã vậy...

Thư Khanh rút gần hết hai ngón tay ra, rồi mạnh mẽ, nhanh chóng, cuồng liệt đâm vào, nhắm thẳng hướng điểm G. Thư Nghi vừa bị đẩy xuống bờ vực mất mát lại được dâng lên tận thiên đường, cơ thể run lên từng đợt rúng động, muốn hét mà không được, kiềm chế khổ sở vô cùng. Ngón tay Thư Khanh không ngừng ra vào, mỗi một lần đều cuồng bạo mãnh liệt như vậy, Thư Nghi đã dần bị đẩy tới mép vực, sắp, sắp lên đến...

"Khanh, mày đâu rồi?"

Giật bắn. Giọng dì Hằng vọng vang chỉ cách một cánh cửa, Thư Khanh rời khỏi môi Thư Nghi, nuốt nước bọt gượng được một tiếng. "Dạ."

"Tao đi công chuyện, chút nữa bà Năm có qua mày đưa cho bả cái hộp tao để trên bàn khách biết chưa?"

"Dạ."

"Mày kêu bả giữ cái hộp cẩn thận giùm tao một cái, toàn đồ dễ bể không..."

Bên ngoài dì Hằng vẫn còn đang thao thao cằn nhằn, bên trong Thư Nghi đã gần tới đỉnh lại bị ngưng đột ngột, cơ thể theo bản năng lại đẩy vào hai ngón tay của Thư Khanh để an ủi, mắt Thư Khanh lóe lên, biết dì Hằng hẳn chỉ đứng ở ngoài, sẽ không đẩy cửa vào trong đâu. Bàn tay anh lại tiếp tục vần vò bầu vú Thư Nghi, ngón tay bên dưới lại tiếp tục ra vào, giọng khàn như ma chú niệm vào tai Thư Nghi. "Nghi, đừng rên, đừng rên..." Môi anh lại hôn cô, nuốt tiếng cô vào miệng, tai vẫn căng thẳng nghe ngóng bên ngoài. Vị trái cấm lan trong không gian, đỏ màu cấm kị, bức mùi dục tình, kích động nhân tâm.

"Mày nghe rõ chưa?"

"...Dạ." Môi anh rời khỏi môi cô, vất vả lắm mới nặn được một tiếng.

"Còn con Nghi nữa, mày lau nhà kiểu gì mà dơ dáy vậy hả, tao đi rồi mày xuống lau lại chứ không tao đánh chết à. Nghe chưa?"

Bàn tay Thư Khanh dừng lại, nói trên môi cô, "Nghi, dạ đi... Nghi, dạ đi em." Thư Nghi mở miệng dạ một tiếng, nhưng âm thanh chỉ dừng lại ở cổ không phát ra nổi. "Dạ đi em." Thư Khanh nhìn vẻ khốn khổ của cô, kiềm không đặng lại cúi xuống quét lưỡi trong miệng cô một vòng.

"Mày có nghe chưa hả?" Có tiếng bước chân đến gần cửa. Thư Khanh buông môi Thư Nghi ra, mắt Thư Nghi mở ra, vất vả mở miệng. "Dạ."

"Hừm, cả một lũ lì lợm, tao mà không đi gấp là tụi bây biết tay tao." Tiếng bước chân xa dần, có tiếng xuống cầu thang. Hai tay Thư Khanh lại tiếp tục hoạt động, xoa nắn, vào ra, càn quét. Lúc tiếng khóa cửa dưới lầu cách một tiếng cũng là lúc Thư Nghi tới đỉnh thiên đường, bên trong co rút hút lấy tay Thư Khanh, người cô căng cứng, toàn thân tê dại, đầu ngửa ra sau, toàn bộ trọng lượng đều dựa vào Thư Khanh chống đỡ. Đôi mắt Thư Khanh tham lam nuốt vào hình ảnh đê mê của Thư Nghi, có một niềm thỏa mãn khó hình dung được lan tràn trong tim, cô như thế là vì anh, do anh và của anh, chỉ của anh mà thôi.

Nhưng Thư Khanh vẫn không hề quên bên dưới đang cương cứng đến đau đớn của mình. Anh vội rút tay ra khỏi người Thư Nghi, kéo quần xuống, giải thoát cái đó đã dựng đứng, vội vàng kéo quần lót Thư Nghi, nhắm đúng đầu vào rồi đẩy mạnh hông. Đâm lút cán.

Thư Nghi vừa được giải thoát đã nhanh chóng bị lấp đầy, vào một cuộc chiến chinh mới còn cuồng dã hơn. Thư Khanh hơi lui về sau, rồi thúc thêm một cú nữa, vách thành bên trong đã ướt đầm mật dịch, trơn trượt như mở đường cho cự vật tiến vào. Thư Nghi bị cú thúc này đẩy suýt ngã về trước. Thư Khanh dứt khoát quay cả hai lại, để Thư Nghi tựa lên cánh cửa. Lại thúc một cú nữa, Thư Nghi bị đẩy sát vào cửa, không chỗ bấu víu, đoạn lần mò được nắm cửa thì lập tức sống chết bám lấy.

Thư Nghi cong người về trước bám lấy nắm đấm cửa, Thư Khanh ở phía sau giữ lấy hông cô, vào ra liên tục. Rút là rút muốn hết, đâm là lút cả vào trong, nhằm điểm G mà tiếng công dữ dội. Cặp ngực Thư Nghi chơi vơi trong không khí, mỗi cú đẩy vào là mỗi lần nảy lên dữ dội. Tiếng mật dịch nơi thầm kín ma sát nhau vang lên như tiếng nước, tiếng rên của Thư Nghi khi không còn gì ngăn trở, tiếng gầm trong cổ họng Thư Khanh, mùi dục tỏa trong không khí, dâm mỹ không nói nên lời.

Cú thúc cuối cùng, Thư Nghi lên đỉnh, cũng cùng lúc đó Thư Khanh cứng người, dòng dịch nóng hổi bắn vào trong cơ thể cô, tình cuồng cấm kị khiến chẳng ai trong cả hai nghĩ được điều gì.

Vừa lấy lại thần trí, Thư Khanh vội rút khỏi Thư Nghi, dìu cô về giường. Ngã lên giường, Thư Nghi nằm trên, Thư Khanh nằm dưới, Thư Khanh nghiêng đầu hôn lên bên thái dương đẫm mồ hôi của cô, khàn giọng lẩm bẩm: "Em là của anh, chỉ của anh mà thôi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#anhem