Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại 1: Hạ Thiên & Mạc Quan Sơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Quan Sơn lái xe chậm rãi trong bóng tối nhá nhem, lướt qua chuỗi xe cộ nằm im lìm như một dòng sông băng phía bên kia dải phân cách. Dù làn đường cậu đi không bị ách lại trong giờ cao điểm, nhưng xe cộ vẫn lê bánh một cách chậm chạp, nối đuôi nhau thành một dải sáng dài ngoằng.

Hoàng hôn đã bắt đầu phủ bóng, ánh dương chỉ còn là những vệt sáng lờ mờ trên nền trời xám xịt. Mạc Quan Sơn bần thần hướng mắt về dải ánh sáng đỏ trắng lấp loáng bên ngoài tấm kính, hơi nước từ khoé mắt trào dâng, tầm nhìn phút chốc nhạt nhoà như sương phủ.

Cậu nghĩ mình sắp khóc mất.

"Ba, mẹ, con có lỗi..."

Cậu nhớ đến đôi mắt đẹp dâng đầy sóng nước của mẹ buổi chiều hôm đó, khi bà nhìn sâu vào mắt cậu. Những ngón tay mảnh khảnh siết lấy tay cậu, bà nhẹ nhàng miết ngón cái lên những khớp ngón trắng bệch vì căng thẳng của con trai. Hơi ấm truyền tới từ làn da bà lúc đó khiến trái tim cậu cậu bất giác run rẩy như thể nó mang đầy tội lỗi.

"Không, Quan Sơn, đừng nói vậy, con à..."

"Đừng cúi đầu, đừng đau lòng, cũng đừng bao giờ xin lỗi... chỉ bởi vì con đã lỡ yêu một người. Tình yêu của các con không có gì là sai trái cả. Mẹ đã biết từ lâu rồi, và mẹ cũng đã nói với ba con rồi."

Phan Tịnh Hương đau xót siết chặt thêm bàn tay con trai, cố gắng gom nhặt tất thảy dịu dàng của bản thân để truyền sang cậu. Và, khoảnh khắc đó, bà thấy như cảm xúc của chính mình vỡ oà, khi thứ cảm giác tương tự ùa về - cảm giác của hàng trăm lần bàn tay cậu đặt trên tay bà bên giường bệnh, và cậu nói với bà: "Mẹ yên tâm nhé, có con ở đây. Vì mẹ, chuyện gì con cũng làm được."

Nước mắt chảy tràn, bà thấy họng mình nghẹn lại. Rất muốn, rất muốn nói với cậu.

Rằng, lần này, hãy để ba mẹ được vì con...

"Quan Sơn, con trai mẹ..." Bà thổn thức gọi tên cậu con trai duy nhất của mình – người mà, sự tồn tại của cậu đối với bà quan trọng hơn tất thảy mọi thứ. "Suốt thời gian qua, ba mẹ vẫn đợi con nói ra, đợi con mở lòng với ba mẹ."

"Quan Sơn, nhìn mẹ này, con!" Bàn tay bà rời khỏi tay cậu, lần tìm đến khuôn mặt đang cúi thấp của con trai, bà ép cậu ngẩng lên nhìn bà.

"Hồi 19 tuổi, mẹ gặp và yêu ba con. Không một ai ở thời điểm đó ủng hộ tình yêu của mẹ, kể cả ông ngoại con. Mẹ tất nhiên cảm thấy vô cùng có lỗi, nhưng suy cho cùng hạnh phúc của mình thuộc về trách nhiệm của chính mình, dù là bậc phụ mẫu hay bất cứ ai cũng không thể thay mình định đoạt. Mẹ đã nghĩ như vậy con ạ! Cho nên dù bị ông đuổi ra khỏi nhà, mẹ vẫn kiên quyết theo ba con."

"Kể cả khi ba con rơi vào cảnh tù tội oan sai, cho đến tận giờ phút này, ngoài kia người ta vẫn không ngừng truyền tai nhau rằng ba con là tội phạm giết người, mẹ cũng chưa một lần nào để tâm, lại càng không bao giờ hối hận! Đối với mẹ, điều quan trọng nhất trên đời này là người đàn ông của mẹ - Mạc Tư Vũ. Chỉ cần có ba con ở bên, mẹ đã đủ hạnh phúc rồi, và mẹ không màng đến suy nghĩ hay đánh giá của bất cứ ai."

"Là con trai của mẹ, con cũng phải học được cái bản lĩnh đó, Quan Sơn!"

"Gia đình chúng ta đã xa cách đến gần 20 năm để có thể về lại bên nhau một lần nữa, trải qua ngần ấy thăng trầm đau khổ, điều quan trọng nhất lúc này là mỗi người chúng ta đều hạnh phúc và thanh thản."

"Ba mẹ bây giờ chỉ có một ước vọng duy nhất, là con trai mình được hạnh phúc."

"Chỉ vậy thôi, con à..."

Và, khi những ngón tay ấm áp của mẹ dịu dàng quệt đi tầng nước vương đầy khoé mắt, để cậu có thể qua đó nhìn rõ ánh mắt trìu mến và nụ cười khích lệ của cha, Mạc Quan Sơn biết chắc một điều, đó là khoảnh khắc viên mãn và thanh thản nhất cuộc đời mình – khoảnh khắc mà cậu và Hạ Thiên đã chờ đợi từ rất lâu. Cậu ước mình có thể ghi lại thời khắc quan trọng đó, để sau này có thể tua đi tua lại cho người bạn đời của mình xem.

"Mẹ... Mẹ nói mẹ đã biết từ lâu rồi sao?" Mạc Quan Sơn quệt đi nước mắt, cố giữ cho giọng mình ổn định.

Phan Tịnh Hương gật đầu. Biểu hiện trên nét mặt phảng phất hoài niệm cùng xót thương.

"Ừ... Từ hôm mẹ bắt gặp con ngồi khóc một mình dưới bậc thềm, mẹ đã biết thằng bé đối với con giữ một vị trí quan trọng đến nhường nào. Suốt cơn sốt li bì cả hai tuần sau đó, con chỉ gọi tên thằng bé mà thôi."

"Mẹ sao có thể không nhìn thấu nỗi đau mà con trai mẹ luôn cố giấu... Chỉ là, con không giãi bày, mẹ cũng không biết nên mở lời ra sao. Lúc đầu, mẹ đã nghĩ thời gian sẽ làm con nguôi ngoai, nhưng suốt những năm qua, có năm nào mà con không trở về Bắc Kinh vào ngày thằng bé mất đâu."

"Mẹ đã đi theo con, một lần, đó là năm thứ hai, Quan Sơn... Mẹ xin lỗi vì đã làm thế. Chỉ là, mẹ không đành lòng đứng ngoài nỗi niềm của con. Mẹ muốn biết con trai mẹ đang phải gánh chịu những gì. Mẹ đã theo con về Bắc Kinh, thấy con quay trở lại góc phố cũ gần nơi mình từng sống, quán ăn con từng làm việc... Mẹ biết đó là nơi con và thằng bé thường xuyên gặp nhau."

"Con cứ đứng như vậy, giữ khoảng cách để không ai phát hiện, vừa hút thuốc vừa im lìm nhìn ngắm nơi đó từ xa, không hề rời mắt. Cho đến khi trời tối mịt mờ, con mới bắt chuyến tàu cuối quay lại Thiên Tân, và trước mặt mẹ lại thản nhiên tỏ ra mình không sao cả."

"Quan Sơn, mẹ biết vì sao con giấu kín mọi điều khỏi mẹ, nhưng là một người mẹ, nhìn thấy con phải gắng gượng như vậy, con có biết mẹ đau xót đến thế nào không?"

Phan Tịnh Hương gần như oà khóc trong dòng ký ức chua xót nhất cuộc đời mình. Bà cố nén hơi thở nặng nhọc, nhưng ngay trong chính tai mình bà vẫn nghe giọng mình run rẩy không thể kiểm soát. Điều bà muốn, hơn tất cả, là được thấy con trai vui một niềm vui đúng nghĩa, thấy đôi mắt trong suốt của cậu ánh lên nét cười không lay lắt buồn đau. Thế nhưng, suốt nhiều năm dõi theo cậu, bà nhận ra chính bản thân cậu đã coi "niềm vui" là một điều xa xỉ đến hoang đường, tựa hồ người con trai kia, khi rời bỏ thế giới này, đã vô tình cuốn theo tất thảy niềm hạnh phúc trong cuộc đời cậu, trả lại cậu là những tháng ngày đờ đẫn lê thê, tồn tại không mục đích.

"Con không biết mẹ đã nhẹ nhõm đến thế nào đâu, khi con nói rằng Hạ Thiên vẫn còn sống."

"Thằng bé ngốc đó, suốt quãng thời gian đầu cao trung của hai đứa, dường như ngày nào nó cũng nhằm thời gian con đi làm thêm để tới nhà mình giúp mẹ làm hết việc nọ đến việc kia. Lóng ngóng vụng về như thế, nhưng từ lau dọn nhà cửa cho đến giặt giũ phơi phóng, đều là một tay nó làm hết. Nó bảo làm như vậy để đỡ đần mẹ, cũng là đỡ đần con, khi con đi làm về sẽ không phải bận tâm đến việc nhà nữa, có thể tập trung hơn vào bài vở, còn dặn mẹ nhất định không được nói với con, nó sợ con sẽ ngại mà đuổi nó."

"Giàn hoa hồng leo ngoài ban công nhà mình ngày ấy, không phải nói quá chứ, đều là một tay nó chăm sóc tỉ mẩn mà nở đẹp như vậy đấy, Quan Sơn. Nó thậm chí còn tìm hiểu rất kĩ cắt tỉa lá như thế nào, bón đạm ra sao để cây sống được lâu, nó biết con trai mẹ bên ngoài thì cộc lốc như thế nhưng thực ra rất thích những thứ xinh đẹp, ngọt ngào và mềm mại. Hồi ấy, sáng nào trước khi đi học con cũng phải ngó ra ban công ngắm nghía giàn hoa ấy một lượt để lấy tinh thần, con có nhớ không?"

"Đâu ạ..." Mạc Quan Sơn chối bỏ một cách yếu ớt. "Tại vì mẹ thích hoa hồng nên con mới..."

Phan Tịnh Hương cười hắt ra một hơi nhẹ, bà ấn tay vào vầng trán cao của con trai. "Thật thà với cảm xúc của chính mình một chút thì con chết à, thằng bé này?"

Câu nói này, sao mà thật quen...

Mạc Quan Sơn mỉm cười, cố gạt đi ước muốn được dụi đầu vào lòng mẹ như ngày còn bé. Cậu cúi đầu, ngắm nghía những đường gân nhàn nhạt nổi trên mu bàn tay đã in hằn dấu vết năm tháng của người phụ nữ quan trọng nhất đời mình.

"Thật may, thằng bé đáng quý như thế đã không phải chết trẻ như mẹ tưởng... Nó đáng được sống một cuộc đời thật dài lâu, mạnh khoẻ."

Mạc Tư Vũ đặt lòng bàn tay to lớn ấm sực lên vai con trai, vỗ nhè nhẹ đôi ba cái, giúp cậu lấy tinh thần. "Lần sau về nhà, mang Hạ Thiên theo nhé, Quan Sơn! Cả nhà chụp một tấm ảnh thật đẹp rồi gửi cho Hạ Trình."

Mạc Quan Sơn se sẽ gật đầu, một lần nữa gạt nhẹ nước mắt vương trên mi. "Hôm nay anh ấy đòi theo, nhưng con không cho... Con sợ ba mẹ sẽ giận anh ấy, trách anh ấy, con nghĩ vẫn là con nên có lời trước thì hơn. Nếu con biết ba mẹ đã chuẩn bị tinh thần từ lâu, con đã mang anh ấy tới gặp ba mẹ rồi."

Và, trong lúc mẹ cậu đứng dậy vòng vào trong bếp gói những chiếc bánh đậu đỏ ngọt lành bà đã cố công làm cho riêng Hạ Thiên, cùng với cha cậu nối gót phía sau, liên tục nhắc bà đừng quên món trà ướp lá sen mà ông đã chuẩn bị cho "các con", Mạc Quan Sơn thầm cảm ơn Thượng Đế vì những ưu ái mà Ngài đã trao, khi để cậu được sinh ra và trưởng thành trong một gia đình ấm áp nhường này.

Trên quãng đường từ Thiên Tân về Bắc Kinh, cậu đã mơ mộng về mái ấm của tất cả bọn họ, thấy mẹ cậu đặt những bình hoa quả sáng lung linh như đồ trang sức lên chiếc bàn phủ khăn kê dưới cửa sổ. Và cha cậu, Mạc Tư Vũ, rón rén tiến đến tiếp cận bà từ phía sau. Ông đột ngột ôm chầm lấy bà, khiến bà vừa giận vừa thẹn, và trong lúc đó cậu cùng Hạ Thiên sẽ vừa trêu chọc họ vừa cười ầm lên. Thi thoảng, họ sẽ điện cho Hạ Trình, và họ sẽ nói với nhau thật nhiều điều, về quá khứ, hiện tại, và cả tương lai.

Giờ đây, khi hành trình về nhà đang ngày một rút ngắn, Mạc Quan Sơn chưa khi nào cảm thấy nóng lòng như vậy. Cậu siết chặt nắm tay mình trên vô lăng cứng đờ, chỉ mong vượt qua đám xe cộ nối đuôi dài lê thê này thật nhanh, để được về với căn penthouse quen thuộc – nơi có hắn, nơi họ đã sống cùng nhau suốt vài tháng qua.

Nơi hắn trồng thật nhiều hoa hồng leo ngoài ban công ngập nắng... và mỗi ngày đều tỉ mẩn chăm sóc như chính linh hồn mình.

Mỗi lần cậu chăm chú ngắm nhìn hắn thong dong tỉa lá cho giàn hoa lắt lẻo xinh đẹp ấy, hắn đều sẽ dùng ánh mắt màu tro ấm của mình mà cười với cậu, bâng quơ hỏi cậu một câu: "Em thích hoa này lắm đúng không?"

Chưa lần nào cậu thừa nhận với hắn điều đó.

Cũng giống như hàng trăm lần hắn hỏi "Em yêu anh lắm đúng không?" trong lúc họ âu yếm nhau trên giường, trên sàn nhà, sô pha, bàn bếp, hay thậm chí ngoài ban công ngay cạnh giàn hồng xinh đẹp ấy, cậu đều bĩu môi gạt câu hỏi của hắn sang một bên mà không trả lời.

Mạc Quan Sơn vội vã đeo tai nghe, ấn gọi cho hắn. Trái tim cậu đập loạn, rất muốn, rất muốn nghe chất giọng nam tính hàm chứa đầy sắc thái dịu dàng ôn thuận ấy, cũng muốn nói hắn nghe câu trả lời cậu vẫn lì lợm ấp ủ - một điều rõ ràng hắn đã biết từ lâu, nhưng vẫn luôn tham lam muốn nghe chính cậu thừa nhận.

Và, khi đầu kia nhấc máy, hai chữ "anh đây" quen thuộc vọng tới mang theo luồng xúc cảm vừa ngọt lành vừa chân thật, Mạc Quan Sơn thấy tim mình như oà vỡ. Thế rồi, cậu nghe giọng của chính mình vang lên, run rẩy nhưng chắc nịch. Nước mắt cố kìm nén giờ khắc đó chảy tràn trên má cậu.

"Đúng vậy, Hạ Thiên. Đúng đấy anh ạ."

"Em thừa nhận, em thích hoa hồng leo. Rất thích, cực kỳ thích."

"Cũng thừa nhận... rằng em yêu anh, Hạ Thiên."

"Rất yêu anh!"

"Cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ... yêu anh!"

----

Vài tháng sau, khi thu lãng đãng đã chầm chậm lùi đi, mùa đông ùa về Bắc Kinh, chẳng bất chợt nhưng vẫn khiến người ta xuýt xoa bàng hoàng bởi cái lạnh cắt da cắt thịt mà nó đem lại.

Mùa đông nơi này vẫn vẹn nguyên như trong trí nhớ của Mạc Quan Sơn, lạnh đến tê tái, lạnh đến chênh chao. Cái lạnh như vờn vẽ tâm trạng con người, nó khơi gợi trong tim những nỗi buồn thẳm sâu, nó khiến nỗi chông chênh oằn lên như sóng, kể cả trong những khoảnh khắc mà người ta ngỡ là êm ả nhất.

Mạc Quan Sơn bước chân khỏi quán nhỏ đạm bạc, cậu siết chặt thêm chiếc khăn ca rô đỏ choàng trên cổ trước khi đưa cả hai tay ấp hộp cơm giữ nhiệt vào lòng.

Cậu nhân viên trẻ măng tơ đeo chiếc tạp dề màu da cam ló cái đầu nhỏ ra khỏi cánh cửa kéo, gọi giật Mạc Quan Sơn lại.

"Ông chủ Mạc! Anh bỏ quên canh rồi!"

Mạc Quan Sơn cau mày. "Tiểu Long, Đã bảo đừng có gọi tôi là ông chủ nữa!"

Cậu trai trẻ gãi đầu gãi tai, nhe răng cười một điệu cười xí xoá trước khi nhanh chân chạy tới giúi chiếc bình inox đựng canh vào tay Mạc Quan Sơn. "Vâng, anh Mạc, em nhớ rồi! Canh của anh nè! Em vặn chặt nắp rồi đó, anh có thể dùng ủ tay thoải mái."

Mạc Quan Sơn đón lấy chiếc bình đựng canh nóng từ cậu nhân viên lanh lợi, thoáng hài lòng vì độ ấm của nó trong lòng bàn tay mình. Trước khi chào tạm biệt, cậu không quên dặn Tiểu Long ngày hôm nay có thể đóng cửa tiệm về sớm, vì đài báo sẽ có tuyết rơi.

Tất nhiên, mùa đông Bắc Kinh nổi tiếng khắc nghiệt, sẽ chẳng thể nào lạnh khan được mãi, nhất định tuyết sẽ rơi, không sớm thì muộn. Dẫu vậy, Mạc Quan Sơn dường như vẫn chưa chuẩn bị tốt tinh thần cho đợt tuyết lạnh đầu mùa này, nhất là khi người kia đã có dấu hiệu tái phát bệnh viêm phổi mãn tính từ đầu đông.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có lúc mình ghét mùa đông đến thế.

Cậu rảo bước dưới ánh đèn đường. Ánh sáng vàng vọt hắt xuống từ những cột đèn cao vút đem đến cho cậu chút cảm giác ấm áp. Chỉ là thứ cảm giác đánh lừa mà thôi, bởi đôi bàn chân cậu dù qua lớp giày và tất dày cộp vẫn đang dần dần tê cóng lại, nhưng Mạc Quan Sơn thích cảm giác này. Nó khiến cậu nhớ tới quãng thời gian còn làm việc ở quán nhỏ của chú Tư.

Ký ức của cậu về những ngày êm ả ấy vẫn sống động. Mỗi buổi tối mùa đông khi cậu kéo xuống cánh cửa ọp ẹp của quán và loay hoay khoá lại, sẽ luôn có một bóng dáng cao lớn đứng đợi cậu bên kia đường. Dưới luồng sáng ngả ố mịt mờ, thân ảnh đó nổi bật hẳn lên. Mảng khói thuốc lơ đãng phả từ khoé miệng hắn lúc nào cũng khiến cậu cau mày khó chịu, nhưng vẫn phải âm thầm thừa nhận rằng khói thuốc đem đến cảm giác ấm áp hơn trong những ngày đông rét mướt, không những thế còn pha nhạt màu tro sậm trong đồng tử người kia, khiến chúng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

"Ư... Lạnh quá! Từ đây đến chỗ để xe rõ là xa!" Mạc Quan Sơn ôm chặt hơn đống đồ ăn nóng sực trong lòng, gió lạnh biến lời than vãn của cậu thành một đám mây trắng đùng đục. Mạc Quan Sơn vẫn luôn thích thú khi nhìn đám mây ấy tan đi, nhưng hiện tại cậu chỉ muốn nhanh nhanh về nhà thôi.

Vì nơi đó có người đang đợi cậu.

Cảm giác buốt giá lan trên đầu mũi. Có gì đó lạnh như ngón tay bà chúa tuyết chạm đến làn da cậu. Mạc Quan Sơn tròn mắt ngẩng đầu.

"Tuyết rơi rồi!" Cậu cảm thán. "Sớm hơn dự báo tận mấy tiếng!"

"Đúng, tuyết đầu mùa đấy! Bếp trưởng Mạc có vẻ thích thú nhỉ?" Giọng nói quen thuộc vang lên cùng lúc với tiếng chiếc dù bung mở trên đầu cậu.

Mạc Quan Sơn còn chưa kịp xoay đầu, chiếc áo măng tô dày đã mang cảm giác ấm sực bao phủ lấy đôi vai cậu. Người kia gác cằm lên chóp đầu cậu, những sợi tóc đỏ vừa giòn vừa lạnh trong tiết đông quệt vào cằm hắn. Hắn mỉm cười, hơi xoay mặt dụi má lên mái tóc mang sắc màu hiếm có của người yêu, đồng thời vòng tay ôm siết lấy vai cậu từ phía sau.

"Thơm quá, anh ngửi thấy mùi thịt bò hầm."

Nghe ra chất giọng hắn khản đặc, cũng giống như đang phải cố dằn xuống một cơn ho, Mạc Quan Sơn cau có xoay người, giúi đống đồ ăn ấm vào lòng người kia. Cậu tháo chiếc áo trên vai xuống trả lại lên người hắn, sau đó giật lấy chiếc ô màu đen giơ lên thật cao, cố gắng che tuyết cho hắn.

"Hạ Thiên, trời lạnh như thế này, anh ra ngoài làm gì hả? Đứng đây bao lâu rồi? Anh ngốc à?" Cậu cao giọng mắng mỏ, những ngón tay trắng nõn vội vã tìm đến bàn tay hắn, áp chúng vào bề mặt nóng ran của hộp cơm giữ nhiệt cậu vừa trao. "Để tay vào đây! Chỗ này ấm."

Hạ Thiên ngoan ngoãn làm theo, đôi mắt cong cong lần theo chuyển động của bàn tay cậu. Lòng bàn tay cậu thật ấm và mượt mà trên mu bàn tay hắn, và hắn luôn thích cảm giác được cậu chạm vào, cho dù chỉ là một động chạm nhẹ như thế mà thôi.

"Mau lên, đi ra xe! Trời ạ, em đã dặn anh mấy hôm nay lạnh kỷ lục, đừng có ra đường rồi mà! Đài báo hôm nay tuyết đầu mùa rơi, anh biết vậy còn tới tận đây đợi em làm gì? Em có phải trẻ con đâu, em không cần anh đưa đón! Mà anh đi cái gì đến đây vậy, trong khi có mỗi cái xe duy nhất thì em lấy đi mất rồi?"

Hạ Thiên kiên nhẫn đợi cậu mắng xong, khoé miệng vẫn chưa tan hết áng cười, hắn chậm rãi giơ tay đẩy cái ô nghiêng về phía cậu. "Hôm khác thì có thể ở nhà, nhưng hôm nay thì phải tới đón em chứ! Anh đã đi tàu điện tới đây đấy, trên tàu có nhiều người nên rất ấm."

"Nhưng mà vẫn không ấm bằng chỗ có Nhóc Mạc!" Hạ Thiên nhoẻn cười, nghiêng người dựa vào cậu làm nũng. Bàn tay hắn xoa đi xoa lại trên bề mặt ấm nóng của hộp cơm mà hắn biết chắc là làm riêng cho hắn.

Mạc Quan Sơn kéo tay hắn, muốn hắn rảo bước thật nhanh trên quãng đường đến chỗ cậu đỗ xe, sợ cơ thể hắn ướp lạnh.

Hạ Thiên ho khan hai ba tiếng, trước khi lại một lần nữa hướng về cậu áng cười dịu dàng. "Bếp trưởng Mạc không biết ngày hôm nay là ngày gì thật sao?"

"Ngày tuyết rơi đầu mùa? Thôi nào, nhanh cái chân lên, anh! Anh sẽ nhiễm lạnh mất!" Cậu có vẻ vô cùng bất nhẫn, nhưng trước đó vẫn ngoan ngoãn trả lời câu hỏi có vẻ vô nghĩa của người kia. "Đừng có nói với em anh bắt chước mấy bộ phim Hàn Quốc sến sẩm, cố gắng đợi ngày tuyết đầu mùa để ước cái nọ cái kia đấy nhé! Anh tin mấy chuyện bịa trong phim Hàn Quốc à? Hấp vừa thôi!"

"Anh mà sến thế á?" Hạ Thiên nhướn mày, dường như đang phải nén cười cực nhọc lắm. "Em đánh giá anh thấp quá rồi đấy, Nhóc Mạc..."

Mạc Quan Sơn còn chưa kịp mắng thêm đôi câu, Hạ Thiên đã nối tiếp câu nói dang dở. "...Bởi vì, thực ra anh còn sến hơn cả phim Hàn Quốc cơ!"

"Hôm nay đúng là ngày tuyết rơi đầu mùa thật, nhưng đó chỉ là một sự trùng hợp mà thôi. Đối với anh, ngày này mang ý nghĩa đặc biệt hơn nhiều!"

Hắn dừng bước, bàn tay trần lần mò trong túi áo măng tô dày, đoạn chìa ra trước mặt cậu nắm tay khép chặt thành một cục tròn vo.

"Cái gì đấy?" Mạc Quan Sơn ngơ ngác nhìn nắm tay hắn.

"Quà sinh nhật!"

Lúc này cậu mới ngớ người. Ừ nhỉ, hôm nay là sinh nhật cậu... Mấy hôm trước Hạ Thiên trong lúc hóng cậu nấu cơm đã quanh quẩn bên bàn bếp lảm nhảm mãi về việc cậu thích quà gì, còn đưa ra ba ngàn tám trăm ý tưởng về việc sẽ tổ chức sinh nhật cho cậu như thế nào, nhưng phần vì bận bịu, phần vì sinh nhật từ lâu đối với cậu chẳng phải sự kiện gì to tát, nên Mạc Quan Sơn cư nhiên quên mất.

"Em quên xừ đi mất..." Cậu gãi đầu gãi tai.

"Anh biết, nên hôm nay đã cố tình không gọi em về sớm, muốn tạo bất ngờ cho em."

"Nào? Quà không?" Hắn nhướn mày, đôi mắt tinh ranh đặt trên bàn tay vẫn đang nắm chặt của mình, hắn hơi lắc lắc cổ tay, ý bảo cậu xoè tay ra. Mạc Quan Sơn ngoan ngoãn làm theo.

Khi Hạ Thiên rụt tay về, Mạc Quan Sơn thấy giữa lòng bàn tay mình là một chiếc nhẫn Cartier. Dưới ánh đèn đường ngả ố, sắc bạch kim lấp lánh mê hoặc của nó thành công cuốn lấy toàn bộ ánh nhìn của cậu.

"Cái này..."

"Là quà sinh nhật!" Hạ Thiên nhoẻn cười. "Tích hợp nhẫn cưới. Một công đôi việc."

Mạc Quan Sơn còn chưa kịp phản ứng, Hạ Thiên đã hạ thấp trọng tâm, gập gối quỳ xuống trước mặt cậu. Dù động tác đó đối với hắn có phần khó khăn do tật ở chân, nhưng Hạ Thiên dù chỉ một chút cũng không nề hà.

"Nhóc Mạc, mình làm đám cưới đi em! Hôm nay luôn nhé!"

"Anh ấm đầu rồi à, Hạ Thiên?"

Mạc Quan Sơn phì cười trước sự điên rồ mang đậm phong cách Hạ Thiên này. Cậu rất thản nhiên cầm chiếc nhẫn kia lồng vào ngón áp út của chính mình rồi xoay xoay bàn tay đeo nhẫn trước mặt hắn.

"Ok, ok, cưới thì cưới! Đây, nhẫn đeo rồi nhé! Đi, đi về nhà rồi cưới nhau! Ngoài này lạnh lắm em cưới anh không nổi!"

Cậu vừa cười vừa khổ sở kéo Hạ Thiên dậy, còn gập người phủi đi những bông tuyết vương trên ống quần hắn. "Nào, đi ra xe, rồi mình về nhà cưới nhau!"

"Này này, anh đang rất nghiêm túc đấy nhé, Nhóc Mạc. Nhẫn cưới em cũng đeo rồi, mình làm đám cưới ngay hôm nay đấy!" Hạ Thiên kẻ cả trong lúc bị bàn tay cậu lôi đi xềnh xệch.

"Làm thì làm. Về nhà rồi làm! Tiệc cưới hôm nay có thịt bò hầm đấy, đúng món khoái khẩu của anh nhé! Rồi còn... gì nhỉ, à, canh cá om dưa! Ngon cực! Còn có cả một ít rau cải xào tỏi nữa. Ăn nhiều tỏi một chút cho đỡ cảm lạnh nhé chú rể!"

Mạc Quan Sơn híp mắt cười, ngón trỏ quệt nhẹ một bông tuyết vừa vô tư đậu xuống trên đầu mũi người kia. Dù biết rõ đây chỉ là trò đùa ngốc nghếch đã quá quen thuộc của Hạ Thiên, cậu vẫn không thể ngừng vui vẻ vì điều đó.

Thế nhưng, khi cánh cửa căn Penthouse của họ bật mở, đèn vụt sáng, và tiếng vỗ tay hoan hỉ lẫn trong tiếng pháo giấy bung nổ khiến cậu giật nảy mình, Mạc Quan Sơn biết đó không phải chỉ là một trò đùa.

"Ba? Mẹ? Kiến Nhất? Triển Chính Hi? Uyển Vân? Còn cả Di Lập?"

Cậu ngơ ngác điểm mặt những người có mặt trong nhà mình lúc đó, bàng hoàng đến không cách nào ngậm miệng.

"Khâu ca? Chị Tư Duệ?"

"Hạ Trình? Anh từ Thuỵ Sĩ về từ khi nào?"

Hạ Trình nhún vai, khuôn mặt lạnh te không chút cảm xúc nhưng đôi mắt dường như ẩn chứa áng cười nhè nhẹ. "Về từ khi nào thì có gì quan trọng, quan trọng là về làm gì."

"Thế nào rồi?" Anh hất cằm về phía em trai mình.

"Tất nhiên cậu ấy đồng ý!"

"Đồng ý rồi sao mặt vẫn thuỗn thuồn thuồn ra thế kia, Tóc Đỏ?" Kiến Nhất uể oải trườn nửa thân trên bàn tiệc, dường như đã đói đến độ oằn cả người, ngón tay rất tự nhiên quệt một đường ngắn lên chiếc bánh kem lớn có hình hai chú rể. Một tóc đen, một tóc đỏ.

"Không phải anh chỉ nói đùa thôi sao, Hạ Thiên?" Mạc Quan Sơn đập một cái vào bả vai người bên cạnh, vẫn bàng hoàng chưa tin nổi cậu "được mời" đến dự đám cưới của chính mình theo cái kiểu chẳng giống ai như thế này.

Phan Tịnh Hương cùng Mạc Tư Vũ tay trong tay tiến đến trước mặt hai con trai. Phan Tịnh Hương cầm lấy tay Mạc Quan Sơn, rất nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay cậu chiếc nhẫn cùng cặp với chiếc mà cậu đang mang, mắt bà chạm tới mắt cậu, và bà mỉm cười. Mạc Quan Sơn hơi đỏ mặt nhận lấy, khe khẽ gật đầu.

Khi cậu xoay người, Hạ Thiên đã chìa sẵn bàn tay to lớn của mình ra, rất háo hức chờ đợi. Mạc Quan Sơn hơi buồn cười, nhưng quyết định sẽ để dành việc trêu chọc hắn đến sau bữa tiệc. Cậu cúi đầu, chăm chú lồng chiếc nhẫn màu bạch kim sáng loá vào ngón áp út trên bàn tay trái của hắn, khẽ mím môi nín cười khi thấy hắn thích thú xoè ra cụp vào những ngón tay dài của mình như một đứa trẻ lần đầu được đeo trang sức.

"Chúc mừng đôi chim cu cuối cùng đã chính thức có một lễ cưới linh đình!" Lý Tư Duệ vỗ đốp hai bàn tay vào nhau, rất hào hứng mà tuyên bố. Giọng cô cao vút và trong suốt như làn suối reo. "Khai tiệc khai tiệc khai tiệc! Đói sắp ngỏm đến nơi rồi!"

Đứng cạnh cô, dường như chỉ đợi có vậy, Khâu Vũ khui nắp chai Champaign "đùng" một cái. Mọi người nhào đến kéo hai nhân vật chính vào bàn tiệc đã dọn sẵn. Tiếng cười nói hoan hỉ rộn vang khắp căn hộ thênh thang.

"Em nhìn xem, ở đây ai cũng rất thật tâm chúc tụng cho chúng mình, chắc là chỉ trừ mỗi gã mặt sẹo kia, đến đám cưới nhà người ta mà vô duyên không mang quà!" Nói đoạn, Hạ Thiên chỉ tay vào mặt Di Lập.

Di Lập gửi lại hắn một cú nguýt dài. "Tóc Đỏ, thằng cha thọt chân nhà cậu cố tình nhắn tin mời đểu tôi, nói rằng hôm nay là sinh nhật cậu, cho nên tôi xách theo mỗi thùng bia, chả có quà cáp gì chúc mừng đám cưới đâu đấy! Sau này đừng có mà nhằng nhẵng đòi! Lỗi không nằm phía tôi nhá!"

"Anh đến là được rồi mà, Lập." Mạc Quan Sơn cười đáp. "Tôi không mong gì hơn thế đâu! Với lại, xem ra đâu phải anh chỉ xách theo mỗi thùng bia?"

Tia nhìn đầy ẩn ý của cậu dừng lại trên người cậu trai rụt rè đang ngồi cạnh anh.

Lương Thiện Nhân ấp úng đáp lại, ngón tay còn gại gại lên má, ra điều ngại ngùng lắm, vành tai cũng đã đỏ rần rật lên tự lúc nào.

"Ơ... Thật ngại quá! Em họ Lương, tên Thiện Nhân, là cấp dưới của Lập ca ở Sở Hình Sự Thiên Tân. Hôm nay cả hai làm cùng ca... nên anh Lập rủ em..."

"Em xin lỗi, em cũng tưởng hôm nay là sinh nhật anh... nên cứ thế đi theo anh ấy. Em tưởng chỉ đi uống bia như bình thường, ai ngờ lại là đại tiệc, em cũng không mang quà cáp gì theo... Em em em em em..."

"Cảnh sát kiểu gì ăn nói lắp ba lắp bắp ngứa hết cả tai!" Khâu Vũ vừa rót rượu vào chiếc ly trước mặt Di Lập, vừa tiện tay củng nhẹ vào đỉnh đầu cậu trai kia. "Dứt khoát lên tí xem nào? Nói năng kiểu cậu ấy mà, hét xong câu 'giơ tay lên' thì tội phạm ngủ mẹ nó được ba giấc rồi!"

Di Lập khoát tay. "Cấp dưới của tôi, không đến lượt anh răn dạy! Việc của anh ấy mà, là đi làm đóng thế cho mấy thằng cha ẻo lả trong phim kiếm hiệp kia kìa, không phải chĩa mũi vào chuyên môn của cảnh sát chúng tôi!"

"Ranh con, thích ăn đòn không?" Khâu Vũ dí sát vào mặt Di Lập, gằm ghè. "Đóng thế cái cục phân nhà cậu ấy! Tôi đóng chính, nghe không? Chẳng những thế tôi còn có thể 'đóng' luôn cả cậu đấy! Ăn nói với người lớn phải biết điều chứ!"

Kiến Nhất léo nhéo xen vào, thành công xua tan luồng sát khí ào ạt toả ra từ hai người đàn ông tóc bạch kim đang chĩa mũi vào nhau. "Nhắc mới nhớ đấy, anh Khâu, sao cái mặt anh mà lại được đi đóng phim vậy? Hôm trước thấy anh trên TV mà em hết cả hồn!"

"Mặt tao làm sao thằng kia?" Khâu Vũ lập tức hướng sát khí của mình về tên ranh con đang ra sức tọng một đống thức ăn vào miệng kia.

"Anh đi làm đồ tể chọc tiết heo mổ bò thì em còn tin được, chứ làm diễn viên thì á, thì thì thì thì á..."

Trong khi Kiến Nhất vẫn chưa nghĩ ra nổi từ vựng phù hợp để hoàn thành câu nói của mình, Triển Chính Hi đã ngắt lời cậu.

"Khâu ca có vẻ ngoài bắt mắt, thần thái lãnh đạm, lại còn giỏi võ như thế, làm diễn viên phim hành động thì có gì là vô lý đâu? Hôm trước lúc xem phim anh ấy đóng, đứa nào nhảy cẫng lên khen anh ý ngầu?"

Và, trong lúc Kiến Nhất lu loa cái mồm cãi cham chảm như thể oan ức lắm, và không khí trong căn hộ dần trở nên rộn ràng náo nhiệt hơn khi mọi người cùng nhau cụng ly, ăn uống và trò chuyện, dưới gầm bàn, Hạ Thiên ngoắc bàn chân mình vào chân Mạc Quan Sơn, cọ cọ.

"Làm cái gì đấy? Đang có khách đấy!" Mạc Quan Sơn hạ giọng mắng hắn, bàn chân thẽ thọt đá vào cổ chân không yên phận kia một nhát.

"Làm sao? Ai thò mặt xuống gầm bàn mà sợ?" Hắn nhếch mép ngang ngược, đoạn rất tự nhiên quay sang phía bên kia cụng ly với Mạc Tư Vũ. "Con mời ba ạ!"

"Uống nhấp môi thôi đấy, Hạ Thiên!" Mạc Quan Sơn cau mày nhắc nhở hắn, ngón tay ngoắc ngoắc vào sườn hắn.

"Hôm nay là ngày vui. Cho anh uống nhiều một tí." Hạ Thiên dí sát mặt vào cậu, mặc cả. Hơi thở hắn ấm sực phả lên làn da cậu, còn vương vất hương rượu cay nồng. "Có chút hơi men, đêm động phòng của chúng ta mới nồng nhiệt được chứ, phải không em?"

"Động... cái..." Mạc Quan Sơn suýt chút nữa đã bật ra một câu chửi bậy, nhưng may thay kịp nuốt lại được. Cậu gằn nói từng tiếng qua kẽ răng, âm lượng cực thấp. "Hạ Thiên, đồ vô liêm sỉ! Mặt dày!"

"Vô liêm sỉ, mặt dày thì mới cưới được vợ vừa đẹp lại vừa đảm đang đó! Đẹp trai không bằng chai mặt mà. Anh thì có cả hai!" Hạ Thiên nhoẻn cười, một điệu cười ranh mãnh vô cùng.

Trước mặt tất cả mọi người, hắn chu miệng "chụt" lên má cậu một nụ hôn. Rồi, trong tiếng vỗ tay hú hét vang dội có phần quá khích của mọi người trong bữa tiệc nhỏ ấy, hắn luồn cánh tay đang cầm rượu của mình qua tay cậu, kề miệng một hơi uống cạn chỗ chất lỏng sóng sánh trong ly. Đoạn, hắn đặt chiếc ly rỗng xuống bàn, dùng mu bàn tay quệt đi khoé môi mỏng vương rượu.

Mạc Quan Sơn bỗng thấy cổ họng nóng bừng bừng chỉ bởi một động tác đó mà thôi.

Nhìn ra sự chờ đợi in hằn trong ánh mắt Hạ Thiên, Mạc Quan Sơn cũng kề ly rượu lên miệng nhấp một ngụm nhỏ.

Hạ Thiên cong mắt cười hài lòng, đoạn hơi nghiêng người, thầm thì vào lỗ tai cậu.

"Tuyết đầu mùa hôm nay đã cùng nhau ngắm, rượu giao bôi cũng cùng nhau uống, nhẫn cùng nhau trao. Thôi xong, đời này kiếp này em bị buộc vào tôi thật rồi, Nhóc Mạc ơi. Em có hối hận không?"

Hối hận ư?

Mạc Quan Sơn nghĩ.

"Em sẽ trả lời anh, sau khi tiệc tàn." Cậu quả quyết.

----

Màn đêm bao phủ lấy Bắc Kinh, rưới lên khắp thành phố một màu đen nhập nhoạng lẫn trong những đốm sáng lấp loá hoa lệ. Bữa tiệc đã tàn, mọi người đều đã rời khỏi, chỉ còn lại hai chủ nhân của căn hộ đứng sánh vai nhau bên khung cửa kính lớn nhìn thẳng ra những toà cao ốc lô nhô trong thành phố.

Mạc Quan Sơn dùng hai ngón tay xoay xoay chiếc nhẫn bạch kim đeo trên ngón áp út. Cậu vẫn chưa hoàn toàn quen với cảm giác cồm cộm mà nó mang lại trên kẽ ngón tay vốn luôn trống trơn của mình.

Không cần người kia nhắc nhở, cậu tự động nối tiếp đoạn đối thoại vẫn dang dở từ vài giờ đồng hồ trước.

"Em chỉ hối hận duy nhất một điều thôi, Hạ Thiên..."

"Là, kiếp này, đã không thể gặp và yêu anh sớm hơn một chút."

"Đừng hối hận vì lẽ đó, em à." Hạ Thiên mỉm cười, ôm ghì lấy cậu, bao bọc lấy cả cơ thể cậu bằng hơi ấm từ lồng ngực hắn.

Mạc Quan Sơn vùi mặt vào những thớ len mềm mại của chiếc áo hắn đang mặc. Mùi hương nam tính quen thuộc vương vất quanh khứu giác khiến trí não cậu thoắt mơ hồ.

Giọng nói của Hạ Thiên trầm ấm êm tai, dù hơi khàn khàn vì thường xuyên ho hen, vẫn luôn làm cho cậu yêu thích vô cùng.

"Trên đời này có biết bao chuyện tình, bao nhiêu hình thái của hạnh phúc, bao nhiêu kết cục được cho là trọn vẹn, nhưng viên mãn nhất vẫn là đôi lứa được nắm tay nhau đến cuối cuộc đời."

"Mà, kết cục của chúng ta, chính là hạnh phúc đó! Hơn biết bao nhiêu người, nên em đừng hối hận điều gì cả, nhé?"

"Chúc mừng đám cưới, em yêu!"

Vòng tay đang siết lấy cơ thể cậu dường như tăng thêm vài phần khí lực, Mạc Quan Sơn hơi so vai, cảm nhận hơi thở ấm nóng của hắn phả trên cần cổ mình.

Cậu khe khẽ nhắm mắt, đáp lại hắn bằng chính câu nói hắn vừa trao.

"Chúc mừng đám cưới, anh yêu!"

Hạ Thiên ừm khẽ trong họng, bàn tay không yên phận luồn vào trong áo cậu. Hơi lạnh truyền đến từ lòng bàn tay hắn khiến da cậu khẽ nổi gai ốc. Cậu hơi rùng mình, nhưng không hề né tránh đụng chạm từ hắn. Cậu biết, điều gì tới cũng sẽ tới.

Đây chẳng phải một phần không thể thiếu của nghi thức đám cưới Trung Hoa từ ngàn đời nay hay sao? Mạc Quan Sơn âm thầm thở dài trong bụng.

Biết cậu suy nghĩ điều gì, Hạ Thiên gạm nhẹ những chiếc răng cửa lên cần cổ trắng nõn kia trước khi buông câu chốt hạ rất đúng với phong cách "vô liêm sỉ" đã trở thành thương hiệu của hắn.

"Vậy, tân nương của anh..."

"Đên nay em muốn động phòng theo phong cách truyền thống hay cách tân?"

"Hay là, mình làm cả hai, cho em dễ so sánh và đánh giá, nhé?"

----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top