Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 12:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn bệnh không thể chuẩn đoán

Lucasta không thể nhúc nhích dù chỉ là một chút, điều nàng có thể làm là mở mắt nhìn lên trên nơi có những tia sáng của mặt trăng rọi xuống, còn thân thể nàng cứ tiếp tục bị kéo đến tận đáy. Nước lạnh ngắt đến nỗi mà toàn thân nàng co cứng thấy như đang mất dần cảm giác. Nàng cứ thế mà chết đi như này sao, có những lúc đã có những suy nghĩ muốn từ giã nơi đây nhưng cứ kết thúc trong vô nghĩa như vậy nàng không cam lòng. Có điều cũng kì lạ khi nàng không cảm thấy sợ hãi gì cả, những tua màu đen ngòm ấy cứ như đang trêu đùa nàng. Nàng bắt đầu hết sinh khí, bắt đầu thấy khó thở và sặc nước. Trong lúc nàng rơi dần vào trạng thái tuyệt vọng thì bỗng trước mắt nàng có một luồng ánh sáng chói lóa xuyên thủng xuống tới chỗ nàng và một bàn tay đã tóm lấy kéo nàng lên. Là Andrew là chàng đã lần nữa cứu nàng một mạng. Vừa lên bờ nàng liên tục ho sặc sụa, chàng vỗ vào lưng nàng rồi bế nàng lên. Nước từ trên người nàng tí tách chảy liên tục lên vai của chàng. Mọi người bấy giờ đã tập trung bâu kín lại quanh hai người xì xào. 

- Tại sao lại có quái vật xuất hiện ở đây....

- Chúa ơi... chuyện này thật vô lý.....

Đôi đồng tử nàng co lại nhìn chàng, Andrew nhìn nàng bằng ánh mắt khó tả không biết là khó chịu, tức giận hay là lo lắng mà chỉ biết dán chặt vào nàng mà nhìn chăm chú. Hẳn là con quái vật đó đã kéo thẳng nàng xuống, làm thế nào mà nó có thể xuất hiện ở hoàng cung chứ. Bây giờ, vấn đề rắc rối nhất là người đang đứng trước mặt nàng. Giống như vụ việc ngày hôm đó, lẽ nào chàng lại nghĩ nàng lại làm chuyện đó sao. Nàng hét lớn, vội lấy tay ôm cổ chàng:

- Em... em đã rất sợ! Ngài lại cứu em một lần nữa, cuối cùng cũng chỉ có ngài! "Không biết lần này ngài ấy có dịu dàng hơn với mình không nữa".

Andrew chỉ thở dài một hơi mà không nói gì cả nhẹ nàng lấy tay bế nàng về, nàng vẫn cứ thế ôm cổ chàng cho đến khi về nhà và ngủ trên vai chàng lúc nào không hay. Sáng hôm sau tiếng gõ cửa đánh thức của người hầu làm nàng tỉnh giấc. Nàng dụi mắt rồi cho phép người hầu vào phòng, cô ấy đẩy xe chở khay vào để phục vụ bữa sáng. Nàng thấy thế nhẹ nhàng nói:

- A...cô không phải chuẩn bị bữa sáng cho tôi đâu. Dạ dày tôi không khỏe lắm.

- Vâng ạ. Rồi cô ta xoay người đi.

- Ồ thế còn Seli thì sao?

- Tiểu thư Seli đã ra ngoài từ sáng sớm rồi ạ. Vậy tôi xin phép.

Ở trong dinh thự này ai cũng lạnh lùng với nàng cả, đúng là chủ nào tớ đấy. nàng thở dài một hơi rồi đi ngâm bồn giải tỏa căng thẳng. Sự việc xảy ra hôm qua, dường như đã tạo một sự xáo trộn nghiêm trọng. Phía cung điện là nơi được bảo vệ nghiêm ngặt, bỗng nhiên có quái vật tấn công khiến mọi người hoảng loạn. Trung tâm của thủ đô là nơi mà quái vật không thể nào tùy tiện vào, tuy nhiên điều đó đã xảy ra giống đêm đầu tiên nàng đến đây. Không chỉ có một hai điểm kì lạ. Trong tiểu thuyết gốc quái vật không bao giờ xuất hiện đột ngột như thế này. Mọi chuyện khác xa với nguyên tác, nếu cứ tiếp tục như này thì nàng sẽ bị hiểu lầm thành phù thủy chuyên gọi quỷ, và cũng sẽ không biết được chuyện gì sẽ tiếp tục xảy đến với nàng.

Hôm nay nàng mặc một đầm có áo màu trắng phồng có ren họa tiết trên xung quanh cổ áo, cùng với đó là chân váy xanh rêu họa tiết vàng nổi và đeo băng đô màu xanh cùng màu với váy. Nàng đang buộc dây áo đằng sau thi bỗng nàng thấy cơ thể đau nhói, không chịu được nàng rên rỉ kêu lên một tiếng. Sau khi nàng rơi xuống nước, triệu chứng đã nặng hơn, cảm giác nóng thiêu đốt toàn thân như kim châm khắp cơ thể. Từ sau khi nhập vào cơ thể này, triệu chứng đó chỉ xuất hiện khoảng hai lần trên một năm. Lúc đầu, bác sĩ chuẩn đoán nàng bị bệnh.... nàng bắt đầu nhớ lại lúc đó:

- Cơ thể không sốt, không có chỗ nào bất thường cả...

- Con tôi bị sao vậy bác sĩ? Nó đau đến mức này... Giáo hoàng sốt ruột hỏi.

- Thiệt tình, rốt cuộc có vấn dề gì đâu chứ?... Bác sĩ bối rối. Tôi đã cố hết sức rồi thưa giáo hoàng.

Bác sĩ đã dùng tất cả các phương pháp nhưng đều thất bại, không thể nào tìm ra được bệnh của nàng. Ngày hôm đó, giáo hoàng bước tới bên cạnh giường, ân cần đặt tay lên trán cô rồi nói với giọng lạnh lùng và ánh mắt rực lửa:

- Con gái yêu quý của cha. Chỉ vì con không thích đính hôn nên con đang diễn kịch để lừa cha sao?

Từ sau hôm đó nàng rất sợ, nên nàng đã phải chịu đựng nó. Dần dần nàng đã quen với việc chịu đau, triệu chứng sẽ biết mất trong một thời gian ngắn, việc nàng có thể làm là chịu đựng. Nàng nghĩ rằng chắc chồng cũng chỉ nghĩ nàng giả vờ thôi, chắc không cho gọi y sĩ đâu, có vẻ như nằm cả một buổi sáng nên cơ thể nàng đã tốt hơn rồi. Nhớ lại thì tại sao ngài ấy bảo nàng đợi ở đấy ngày hôm qua làm gì không biết nữa, thậm trí ngài ấy còn đứng lại chỉ vì câu nói với mình, thật bất ngờ khi ngài ấy lại thay đổi như thế. Bỗng nhiên ngài ấy thay đổi khiến nàng có chút sợ, nhưng dù sao bây giờ vẫn chưa quá muộn. 

Lucasta đi ra hành lang, lén lút ngó nhìn các binh lính gác, trông họ thật khủng bố nàng nghĩ thầm. Họ thấy vậy bối rối quay lại hỏi:

- Phu nhân, ngài cần giúp gì không?

- Xin lỗi đã làm phiền các anh, các anh có thấy chồng tôi đi đâu không? Nàng cười nhẹ và tiến tới hỏi.

- Việc đó.... Một binh lính ngập ngừng.

- Vậy ra, việc này các anh không thể nào tiết lộ.... Mặt nàng ủ rũ.

Họ quay lại nhìn nhau mặt đầy lúng túng, nhưng rồi họ đã đi theo xe ngựa đưa nàng đến tận cảng Henya. 

- Cảm ơn các anh. Tôi sẽ không bao giờ quên sự đón tiếp nồng nhiệt này, gửi lời cảm ơn đến ngài lãnh chúa hộ tôi nhé~ Nàng vui vẻ phấn khởi nói với lính gác tại cảng Henya.

Binh lính đứng cạnh nàng thầm nghĩ: " Không biết ngài Lionmust nghe được sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?". 

Nàng ngó vào của sổ nhỏ, nàng tự hỏi không biết chồng mình có bên trong không? Họ ở đây làm gì nhỉ? Chắc là một hội nghị quan trọng... Nhưng nàng khựng lại khi thấy điều đang diễn ra bên trong. Các kỵ sĩ đang uống rượu cùng nhau nói vô cùng lớn:

- Uống nào!!!

- Thêm một ly nữa!

- Quả nhiên uống rượu buổi sáng là tuyệt vời nhất!

Nàng thầm mắng: "Đồ nghiện rượu này! anh ta có thật là kỵ sĩ không thế?". Nhưng mà, nàng cảm thấy mình giống như một kẻ cuồng theo dõi vậy, cuộc sống thật không dễ dàng. Nàng đảo mắt xung quanh mãi cuối cùng cũng thấy chồng mình. Nàng phải tìm cách tiếp cận cái tên kiêu ngạo đó thôi. 

- Cô tìm ai vậy?

Đùng một cái tim nàng như chững lại một nhịp, nàng quay phắt lại là người có mái tóc vàng óng, đôi mắt màu vàng rượm như ánh nắng mặt trời đang nghiêng đầu xuống nhìn cô. Cô tự hỏi trong đầu: " Bị bắt tại trận rồi, cậu ta là ai vậy?!..."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top