Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 16:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cưỡi ngựa cùng nhau

Đôi lông mày của Andrew nhíu lại, chàng nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu rồi cất tiếng:

- Có vẻ như ở phương nam nơi nàng sống đồ ăn vặt cho ngựa là roi da?

- Dạ? Nàng lấy tay che miệng và không ngừng nấc lên từng cơn.

Andrew cúi xuống nhặt roi da lên, còn nàng thì nhìn chàng bằng ánh mắt kinh hãi. Chàng cầm roi đưa lên trước mặt, sau đó nắm chặt roi da rồi ném phắt mạnh sang một bên. Chàng hỏi tiếp:

- Em, tại sao lại cầm thứ ấy lên?

- Cái đó... ngoài thứ đó ra thì không... Nếu ngài nói cho em biết những cái khác nằm ở đâu thì em sẽ lại đi lấy... Lucasta nắm chặt tay trả lời lắp bắp, không ngừng run rẩy.

- Nếu cầm một cái roi khác đến thì em hãy nói xem ta nên làm gì với chúng?

- Xin, xin thứ lỗi, em không có ý chần chừ. Em biết... mình sai rồi ạ... Nàng bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

- Vậy em đã làm gì sai? Chàng đưa tay lên không ngừng chà đôi mắt như không tin vào mắt mình vậy.

- Tất, tất cả ạ... Vậy nên ngay từ đầu tôi...

- Không phải, đủ rồi! Quá đủ rồi! Đừng nói nữa! Chết tiệt! Chàng hét lên.

Nói rồi chàng cúi xuống với lấy tay nàng, kéo nàng ôm vào lòng.

- Sao em không cố thở đi?

- Để ngăn cơn nấc cục... Nàng bối rối.

Bấy giờ, Lucasta vẫn không tài nào hiểu nổi tại sao chàng lại làm như vậy. Chuyện như này, nnagf đã trải qua quá nhiều lần rồi. Điều gì đã khiến nàng sợ hãi đến như vậy. Giờ nàng đã tự chấn an bản thân và bắt đầu diễn lại, nàng nở một nụ cười gượng gạo.

- Với tình trạng này thì cưỡi ngựa gì nữa...

- Vì em chỉ không biết liệu mình có thể gặp gỡ những người mới hay không?

- Biết những người ở đây để làm cái gì cơ chứ? Nhận lấy này. Chàng cầm lấy một quả táo đỏ đưa cho nàng.

Lucasta ngơ ngác mà vẫn chưa hiểu chuyện gì, Andrew nói tiếp:

- Em nói em sẽ chọn một con ngựa mà? Những con ngựa của ta càng giá trị lại càng dễ bị mua chuộc. Tay chàng không ngừng vuốt ve chú ngựa.

Nàng bấy giờ mới nhận ra rằng thứ mà chàng bảo nàng đưa đến là xô dựng táo ở trên ghế. Đáng lẽ ra chàng nên nói rõ ràng ra, làm nàng sợ hãi vô dụng một phen rồi.

- Nhưng mà em cưỡi ngựa của ngài thì không sao chứ?

- Không được thì cũng có sao?

- Thật á?

- Ừm, thật đấy.

- Nhưng mà không phải con ngựa sẽ rất khó chịu hay sao?

- Mấy cái con này chỉ cần cho chúng táo là nó không nhận ra ai là chủ nhân nữa rồi.

Thấy vậy nàng cầm quả táo trên tay đến cho một chú ngựa ăn, nàng mỉm cười vui vẻ nói với chú ngựa:

- Xin chào, ta sẽ cho ngươi thứ này vậy nên hãy đối xử tốt với ta nhé?

- Có vẻ như nó thích em.

- Vâng! Tuyệt thật đấy.

- Vậy thì đi thôi, Peter! Chàng cất tiếng gọi lớn.

Người coi ngựa hối hả chạy vào nhận lệnh chủ nhân. Cạu ta cúi người xuống và cất tiếng hỏi:

- Vậy con ngựa phu nhân chọn...

- Được rồi, cô ấy sẽ cưỡi ngựa với ta. Chàng đáp.

- Như vậy có thật sự ổn không? Ngài thật sự sẽ đem em theo sao? Nàng ngây ngô hỏi.

- Thật ra ta cũng không làm gì vào ngày nghỉ nên chũng chẳng sao.

- Nhưng mà vừa nãy ngài bảo bận...

- Ta bận về mặt tinh thần.

Hai người cùng nhau cưỡi ngựa đến nơi các quý tộc khác đang tập trung lại ở đó tán dốc với nhau. Lucasta ngồi ở phía trước còn chàng ngồi ở phía sau tay cầm dây điều khiển ngựa đi thẳng về phía trước. Quang cảnh xung quanh thật thoáng đãng, cỏ xanh mơn mởn đung đưa theo chiều gió. Nàng ngồi yên như khúc gỗ, như thế này là một bước tiến triển rất lớn, lúc đầu Andrew còn không muốn chạm mặt nàng, cõ lẽ nàng sẽ cố gắng để không làm chàng mất hứng thú. 

Các quý tộc đng tập trung ở trung tâm câu lạc bộ đang ồn ào náo nhiệt, thì thấy 2 người họ đang cưỡi cùng 1 con ngựa, tất cả đều ngạc nhiên ngơ ngác khựng lại một nhịp, sau đó rồi cũng bắt đầu thì thầm to nhỏ. Một cậu quý tộc đứng cạnh Ivan đang không tin vào mắt mình mà thốt lên:

- Này, này... Rốt cuộc kia là sao?

- Cậu cũng thấy à? Ivan hỏi lại.

- Có thể là do ảo giác...

Còn các quý tộc khác lại không ngờ vị công tước theo chủ nghĩa khổ hạnh cuối cùng cũng có ngày này. Lucasta không cần quay lại cũng biết đang có luồng khí khát máu từ đằng sau lưng mình rồi. Thêm nữa tất cả đều thấy chuyện này không hề bình thường. Hai người tiến đến nơi các vị tiểu thư quý tộc đang ngồi thưởng trà. Seli thấy hai người đến, liền cất tiếng hỏi Andrew với giọng đầy khó chịu:

- Anh đang làm cái gì kia?

- Lúc nào cũng là anh phải chịu trách nhiệm sửa chữa mấy việc em làm. Andrew xuống ngựa rồi đáp.

- Làm ơn đừng cố đổ lỗi cho em. Lông mày của Seli bắt đầu nhíu lại.

- Anh có đổ lỗi cho em đâu.

- Vậy thì anh định nói gì _Seli đưa mắt lườm chàng_ Chẳng phải từ đầu đến cuối cái thái độ của anh vẫn y như vậy sao?

- Nếu vậy em định làm sao?

- Thôi ngay cái trò mỉa mai đi. Ít nhất em còn biết ơn. Đối với cha thì hãy khác đi. Seli gằn giọng to hơn.

- Đúng rồi, trong cái nhà này em là đứa duy nhất biết lương tâm là cái gì. Andrew cũng to tiếng lại với cô.

Lucasta bồn chồn không biết phải làm sao trước tình huống tự nhiên hai anh em họ lại lời ra tiếng vào rồi đến mức cãi nhau như thế này. Chả nhẽ nàng để thành ngòi nổ của vụ cãi nhau của hai người. 

- Nếu đã biết rồi thì sao không dừng việc cãi cọ đi hả? Em đang dần thấy khó chịu rồi đấy. Seli đáp.

Bỗng Rosalind bật dậy, một tay đặt lên vai Seli tay còn lại đặt lên vai Andrew rồi cô cất tiếng:

- Dừng lại đi! Cả hai người!

Seli quay ngoắt mặt đi còn Rosalind tiếp tục quay sang giảng giải với chàng:

- Không có lí do gì để cãi nhau như vậy phải không? Andrew à, ngài cũng thôi đi, phu nhân của ngài cũng đang ở đây, mau đi với cô ấy đi~

- Này... này. "Sao xuống ngựa mà cũng quá sức như thế này".

Chàng thấy nàng vẫn chới với chưa xuống được ngựa liền lại gần đỡ nàng xuống và ôm chầm lấy nàng. Nàng nở nụ cười ngượng ngịu rồi cất tiếng:

- Đừng... đừng cãi nhau nữa... Đừng vì em mà nổi giận mà sẽ làm hỏng khuôn mặt đẹp trai mất... Nàng nhìn chàng với đôi mắt long lanh.

Còn ngay bên cạnh Rosalind đang nhìn chằm chằm vào cặp uyên ương với đôi mắt khó tả...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top