Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 17:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thi cưỡi ngựa

Andrew thở dài một hơi rồi lấy tay đặt lên trán:

- Anh không nổi giận. Giận hả Seli? Chàng quay sang hỏi cô em gái.

- Không.

Nàng thầm nghĩ tại sao hai anh em họ lại nhạt nhẽo với nhau đến vậy. Nàng cứ nghĩ những chuyện bất hạnh về mặt gia đình sẽ khiến cho hai anh em họ nương tựa yêu thương nhau nhiều hơn bình thường, xem ra không hẳn là vậy.

- Cảm ơn đã đưa em tới đây. Em nhất định sẽ không quên ngày hôm nay! Em sẽ viết vào nhật ký. Em viết được chứ? Nàng mỉm cười nhìn chàng với ánh mắt mong chờ. "Lần nào cũng diễn mệt muốn chết".

- Tùy ý em.

Sau đó nàng nhập tiệc trà với các tiểu thư quý tộc khác đang ngồi ở đó, còn chàng tiến đến nơi Ivan đang đứng. Nàng ngồi xuống cùng với lời mời của Rosalind:

- Mau đến đây phu nhân, mọi người đang chờ đó.

Quai cầm của tách trà khắc tương một con rùa vàng trên đó. Nàng khựng lại nhưng rồi cũng cố gắng run rẩy cầm tách trà lên nhấp một ngụm. Seli quay sang tiếp chuyện với nàng:

- Chúng tôi lại thất lễ với phu nhân rồi. Anh em chúng tôi vốn là vậy đó, chị không cần để ý đâu.

- Nhưng mà để mặc ngài ấy vậy có được không? Nàng quay lại nhìn chàng đang ở nơi phía xa.

- Ông ấy tự biết lo liệu. 

Vị tiểu thư Camvine luôn kiêu kì với chiếc quạt trên tay ở yến tiệc lần trước cũng đã bắt chuyện với cô. Hôm nay cô ta lại gợi chuyện để tiếp lời.

- Có điều... cơ thể cô không sao chứ, phu nhân?

- Vâng, tôi không sao.

- Cô không biết là tôi đã rất hoảng hốt đến thế nào khi nghe tin cô ngất ở cảng Henya đâu. Với cả tôi nghe nói cô còn chảy máu mũi nữa cơ à? Cô ta nhếch mép.

-  Đúng rồi ạ, cảm ơn cô đã lo lắng cho ta, tiểu thư Camvine! Nàng cười tít mắt. Nhưng có vẻ như cô ta không có ý tốt và đang cố tình làm nàng bẽ mặt.

- Có điều... từ lần trước, tôi không thấy cô dùng món nào hết. Là cô thuộc dạng rất chăm sóc cho sức khỏe hay đồ ăn không vừa miệng của cô vậy ạ?

- Ta vồn dĩ có hơi kén ăn một chút. "Ta với cô gặp nhau cũng chỉ 2 lần thôi mà".

- Trời ạ, phương bắc chăm sóc sức khỏe kĩ hơn phương nam rồi. Vậy mới không gây ảnh hưởng tới người khác. Ả ta lấy quạt che miệng rồi nhìn nàng với ánh mắt khiêu khích.

- Cảm ơn cô đã quan tâm. Ta thấy cô khá cởi mở. Nên sau này tôi có thể tâm sự này nọ với cô chứ? Nàng mỉm cười rạng rỡ, đưa tay vuốt tóc mai ra đằng sau tai.

- Thì... cô cứ làm vậy đi. Ả ta đưa mắt nhìn sang chỗ khác.

- Lucasta... _Seli cầm đĩa bánh ngọt ra trước mặt nàng_ Bánh Battenberg này ngon lắm.

- Seli à, thả lỏng đi chứ. Cậu thích hòa thuận mà sau lại đấu khẩu như vậy chứ? Rosalind vui vẻ nói.

- Có hai người là hòa thuận thôi. Seli đáp.

- Chúng tôi? Roger cũng tốt nhưng có chút tinh quái... Ngược lại tôi thích có một người anh điềm đạm hơn. À mà tôi nghe nói phu nhân cũng là một người rất ôn hòa mà. Cô đưa tay chống cằm nhìn về phía nàng.

- Chỉ là... bình thường thôi. Các anh trai thường nhường nhịn trò trẻ con của tôi. Nàng đáp.

- Ghen tị quá... Nếu có anh như vậy chắc cô sẽ nhớ họ lắm.

- Ở đây tốt thế này, chắc tôi chẳng nhớ họ đâu. "Này là cô ấy đang cà khịa mình à?".

- Liệu đức hồng y Gabriel có đến thăm thủ đô trong năm nay không? Một vị tiểu thư khác tiếp lời.

- Không rõ nữa... tôi chưa nghe tin gì cả.

Tự dưng nàng quên mát một điều là Gabriel lại nổi tiếng đến vậy. Cuộc thi đấu diễn ra vào cuối mùa thu, vậy nên vẫn còn vài tháng nữa anh ta mới đến đây. Xét về độ hống hách thì Gabriel và Andrew đều ngang tài ngang sức. Nghĩ đến chuyện hai người đó đựng độ với nhau mắt nàng lại tối sầm lại.

Sau khi rời tiệc trà chiều, Rosalind rủ Lucasta cùng nhau cưỡi ngựa, nàng vui vẻ nhận lời. Tiếng móng ngựa đập vào mặt đất từng tiếng lộp cộp, qua các hàng cây kẽ lá có tiếng ca hát líu lo của những chú chim nhỏ. Hai người cưỡi ngựa cùng nhau vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ:

- Đừng để ý đến cô ta quá. Rosalind nói.

- Dạ?

- Chỉ là tính cô ta cáu kỉnh nên vậy, trước đó cô ta cũng từnh bám theo And một thời gian dài đó. Biết rõ rồi thì thấy cô ta không hẳn là người xấu.

- Ta cũng không nghĩ cô ấy là người xấu! Tại chồng ta đẹp trai quá, nên ta đoán rằng rất nhiều cô gái trẻ thích anh ấy. Nàng xua tay.

- Phu nhân thật là... hiền lành. Thật ra tôi từng nghĩ phu nhân là một người khó gần đấy.

- Tôi, tôi á? Tại sao? Nàng bối rối.

- Vì cô là công chúa của phương Nam mà! Cô nói với giọng vui sướng.

Cũng phải thôi, nếu là Lucastasia của nguyên tác thì cô ấy rất khó gần. Nhưng chuyện khiến nàng để tâm nhiều nhất là nếu Lucastasia sống trong môi trường tốt đẹp như thế này, chắc chắn nàng sẽ không hành động ngu ngốc như cô ấy.

- Nhưng, nhưng mà... mình cứ đi theo lối này cũng được ạ? Nàng thắc mắc.

- Chỉ cần không đi vào quá sâu là được ạ. Chỗ này là nơi rất an toàn nên mới thường xuyên tụ tập đó ạ. 

- Thì ra là vậy...

- Có điều phu nhân cưỡi ngựa rất thuần thục đấy? Rosalind quay sang nhìn nàng với đôi mắt trìu mến.

- Chắc vì con ngựa tốt nên cô mới thấy thế.

- Hình như không phải vậy đâu! Nếu cô đồng ý, chúng ta có thể thi cưỡi ngựa chứ?

- Thi cưỡi ngựa?

- Nếu đi thẳng theo hướng đó và chạy sang đường mòn bên phải, sẽ tới con đường đối diện nơi chúng ta cần đến. Người đến trước sẽ thắng!

- Được! "Cơ hội tốt để mình thân thiết với Rosa đây rồi!". Nàng nắm chặt dây với vẻ mặt đầy háo hức.

- Vì tôi rành đường ở đây, nên tôi nhường cô đi trước đó. Phu nhân xuất phát trước đi ạ. Rosa vẫy tay mỉm cười với nàng.

- Vâng, vậy lát gặp nhé!

Nàng bứt đầu xuất phát, phi như bay đến địa điểm hẹn, chân ngựa liên tục va vào mặt đất tạo những tiếng lọc cọc. Giờ cũng đã xế chiều, ánh nắng nhẹ nhàng của hoàng hôn nhẹ chạm lên đôi má ửng hồng của nàng. Mái tóc vàng của nàng cuốn bay theo chiều gió phấp phới, không khí thật trong lành và thoải mái. Lâu rồi nàng mới cảm thấy dễ chịu như vậy, thực lực cưỡi ngựa trước kia của nàng cũng được lấy lại. Nàng tận hưởng cảm giác hiếm hoi này. Khi đến địa điểm đã hẹn nàng quay lưng gọi Rosa. Nhưng ở con đường mòn phía sau chẳng thấy bóng dáng của cô đâu. Nàng quay đi quay lại, ngó xung quanh tìm hình dáng của Rosa cũng không thấy. Lucasta tự hỏi rằng liệu nàng có bị lạc đường không. Bỗng của tua màu đen quấn lấy chân nàng kéo thẳng xuống ngựa. Con ngựa hoảng sợ bỏ chạy đi vun vút. Nàng chỉ biết đau đớn nằm trên mặt đất không ngừng rên rỉ kêu cứu. Nhưng rồi xích tua đó cũng không để nàng kêu tiếp, nó bịt miệng nàng lại và không ngừng siết chặt nàng, sau đó có một tiếng phạch một cái khung cảnh trước mắt nàng trở nên tối thui....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top