Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 19:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rosalind Dudley

Phải chăng Andrew đã dao động trước lời nói của nàng hơn là lời xác nhận của cô bạn thơ ấu. Bất kể thứ cảm giác trong chàng lúc này, dù là cảm xúc gì đi chăng nữa nàng đã có chút ý nghĩa đối với chàng. Tự dưng có một sợi dây hạnh phúc nào đó đang từ từ len lỏi ở trong lòng nàng.

- Em sẽ làm tất cả... Em sẽ làm bất cứ điều gì mà ngài yêu cầu, thế nên xin đừng bỏ rơi em.

Chàng khựng lại, rồi chàng đứng dậy nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu, và quay lưng rời đi. Cánh cửa đóng sầm lại, giờ chỉ còn có nàng ngồi thẫn thờ ở trong phòng. 

Rosalind Dudley, cô ta luôn ngay thẳng trong mọi việc, rất đoan trang, duyên dáng. Chính là vị tiểu thư quý tộc hoàn hảo mà mọi người luôn yêu quý. Nội dung của cuốn tiểu thuyết đa phần chỉ tập trung vào gia tộc Evans và gia tộc Martin, không có nhiều chi tiết về cô ta. Thế nhưng mỗi khi gặp rắc rối với Lucastasia, cô ta liền ứng phó vô cùng khôn khéo và đóng vai trò người hòa giải của mọi cuộc hỗn loạn. Cô ta chính là kiểu người như vậy, thế nên nàng từng nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn hơn nếu nàng hành động khác với nguyên tác. Cho dù biết việc làm ấy rất nguy hiểm. Nhưng tại sao nàng vẫn không hiểu, lúc đầu cô ta không hề có một chút ý thù địch nào đối với nàng. Lẽ nào do sự tồn tại không đáng để quan tâm dần trở nên chướng mắt. Nàng tựa đầu vào khung cửa sổ ngắm nhìn ánh trăng và thở dài một hơi:

- Rắc rối thật.

Sáng sớm hôm sau, Rosalind đã đến thăm nàng vô cùng sớm, cô ta vào phòng nàng liền biện minh và nói lời xin lỗi:

- Tôi xin lỗi, thưa phu nhân. Là tôi năn nỉ phu nhân so tài cùng tôi trước. Nhưng vì quá sợ hãi trước phản ứng của And nên là....Tôi thật chả còn mặt mũi nào nữa. Cô ta tỏ vẻ ăn năn, cúi đầu xin lỗi nàng.

Lucasta nằm trên giường chứng kiến hành động của cô ta liền thấy rất chán ghét điệu bộ giả nai đó. Giờ nàng chẳng còn tin bất cứ điều gì từ miệng cô ta thốt ra nữa. Nếu cô thật sự thấy có lỗi thì dù có trễ cũng nên nói sự thật cho mọi người biết, chứ không phải nói riêng với nàng như này. Vậy cô ta thích diễn thì nàng sẽ diễn cùng cô ta. Nàng giơ tay ra nắm lấy bàn tay của Rosa rồi nở một nụ cười ngọt ngào:

- Không sao tiểu thư à, cô cũng không biết chuyện sẽ thành ra như này mà. Đừng bận tâm nữa nhé!

- Nhưng phu nhân....

- Tôi không sao thật mà! Tôi đã rất vui khi được nhìn cận phong cảnh tuyệt đẹp của thủ đô đó!

Cô ta khựng lại rồi thay bộ mặt rầu rĩ này bằng khuôn mặt với nụ cười tươi tắn.

- Cảm ơn cô, phu nhân. Sau này cô cần giúp gì thì hãy cứ nói với tôi nhé, tôi sẽ hết lòng giúp đỡ cô!

Đối với Rosalind, nàng là sự tồn tại không đáng để quan tâm, nhưng đó là trước kia mà thôi. Tuy không biết rõ được điều gì đã kích động cô ta, nhưng chắc chẳng có mấy ai tin lời của nàng nói. Bởi vì nàng không thể sánh nổi với Rosalind, trong mắt họ là như vậy. Điều mâu thuẫn nhất là người đang nghe lời nàng lại chính là người chồng sẽ ra tay sát hại nàng. Và từ sau hôm đó không thấy bóng dáng chàng đến thăm nữa, mà lại còn ban phát lệnh cấm túc nàng. Mỗi ngày Seli đều đến canh nàng dùng xong hết bữa mới rời đi. Trong phòng, Seli đang ngồi cạnh và nhìn nàng đang chán nản xúc từng thìa súp lên ăn. 

- Sắp tới sẽ tổ chức sinh nhật cho anh And. Seli cất tiếng.

- Ta có thể giúp được gì không...

- Mọi việc sẽ tiến hành theo dự định nên không cần đâu.

Cũng đúng nếu nàng đứng ra chủ trì vào lúc này, thì sẽ càng có nhiều người ghét nàng hơn. Nếu là tiệc sinh nhật của And nàng nhất định sẽ tham dự. Trước khi rời khỏi phòng Seli dặn dò nàng vài thứ:

- Còn nữa, từ giờ đến khi bữa tiệc diễn ra em rất bận rộn. Em đã hạ lệnh cho trưởng hầu nữ phải chuẩn bị tất cả thứ gì mà chị yêu cầu. Nên chị không cần phải lo lắng gì đâu, em đi trước đây.

Seli đi ra ngoài đóng cửa cạnh một cái, nàng lên cúi đầu xuống xoa hai bên thái dương một cách mệt mỏi. Trưởng hầu nữ sao? Tuy không lâu trước đây, bọn họ có giả vờ quan tâm chăm sóc. Nhưng từ sau khi lệnh cấm túc được phát ra, họ bất đầu lơ là và coi thường nàng, một đám giả dối. Nếu nàng rung chuông gọi họ lúc cần, đợi cho nàng sắp quên luôn mình cần gì thì họ mới vác xác đến với khuôn mặt lạnh tanh. Nhưng may mắn thay Hanna - người đã nhận hối lộ của nàng trước đó, đã giúp đỡ nàng. Tất nhiên nếu cô ta còn lương tâm thì sẽ không ăn cháo đá bát rồi. Và bây giờ điều quan trọng nhất đó chính là gỡ bỏ tâm trạng rối rắm của tên chồng lạnh lùng kia. Nếu là sinh nhật thì, bỗng nàng nhớ ra một điều gì đó liền lục lọi ngăn tủ bên cạnh giường. Đó chính là thêu khăn tay. Nàng chăm chú thêu đến nỗi không chú ý bà hầu nữa trưởng đã vào từ lúc nào. Bà ta thấy nàng đang thêu khăn liền cất giọng hỏi:

- Tôi không biết người thích thêu thùa đấy.

- Ta đang làm màu tý thôi. Nàng ngước lên nhìn rồi cười mỉm.

- Là quà tặng cho công tử sao?

- Ừm, mà lâu rồi ta chưa làm nên không biết có được không nữa. Ta đang suy nghĩ không biết nên thêu gì...

- Thế thì, người nghĩ sao về hình cây liễu. Có một cây liễu mà công tử thường trèo lên khi còn nhỏ. Thỉnh thoảng ngài ấy cảm thấy tiếc nuối vì nó đã chết rồi. Bà ta gợi ý.

- Ra là vậy~ Cảm ơn thông tin hữu ích từ bà. Nàng cười rạng rỡ.

Bà ta nghĩ nàng không biết sao, tuy nàng không biết rõ chi tiết về cái kết bi thảm của công phi Martin, nhưng nàng nhớ rất rõ cảnh đó Công phi Martin chết vì treo cổ trên cây liễu. Thế mà bà ta bảo nàng thêu cây liễu sao, có lẽ bà ta định đưa nàng vào chỗ chết không lối thoát. Chắc chắn người tắt ngọn đuốc tối hôm đó là bà ta.

Sinh nhật của Andrew cuối cùng cũng đến, nàng đã kịp lúc hoàn thành xong trước khăn tay. Chiếc khăn tay màu xanh lam nhàn nhạt, và một chùm hoa linh lan được thêu ở góc. Nàng vui vẻ lấy giấy bút ra viết thư chúc mừng sinh nhật cho And. Bỗng nhiên cơn đau bệnh thường niên của nàng lại đến, nàng đu đến nỗi gục xuống toàn thân run rẩy. Nàng vươn người cố gắng lấy chiếc chuông gần đó để gọi bà hầu nữ tới. Nhưng người hầu nữ mà nàng mong chờ đến là Hanna lại không đến mà thay vào đó là bà hẫu nữ trưởng. Bà ta đến cất giọng lạnh lùng hỏi:

- Người khó chịu ở đâu sao, phu nhân?

- Cái đó...

- Trông người có vẻ không được khỏe tôi sẽ đi lấy thốc giảm đau đến. Và hôm nay công tử nói rằng người hãy ở yên nơi đây đi ạ. Ngài ấy bảo người không cần phải đến tham dự bữa tiệc đâu.

- Gì cơ? Nàng ngạc nhiên đưa đôi mắt yếu ớt lên nhìn bà ta.

- Mà người đang không được khỏe mà làm như thế sẽ tốt hơn đấy. Nếu người có gì muốn nhắn nhủ... Tôi sẽ chuyển lại thay người. Bà ta bắt đầu nhíu đôi lông mày lại.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top