Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 20:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa tiệc sinh nhật của Andrew

Bà ta xin phép lui khỏi phòng, tầm 30 phút sau Hanna đến và đem thuốc giảm đau đến cho nàng. Hanna cầm lọ thuốc lấy ra một viên đặt vào tay nàng rồi nhẹ giọng nói:

- Thưa phu nhân, thuốc giảm đau đây ạ.

- Hanna, cô có thể gọi Seli giúp ta được không? Nàng cầm viên thuốc lên bỏ vào miệng rồi cầm ly nước uống.

- Cô chủ đã đi ra ngoài vì phải đến bữa tiệc đúng giờ.

- Ra là vậy... cảm ơn cô nhé.

- Vậy tôi xin phép cáo lui. Nói rồi cô ta đi ra khỏi phòng.

Giờ trong phòng chỉ còn có nàng, thật trống trải. Nàng cầm chiếc khăn trên tay, phân vân không biết có nên tặng khăn tay nàng thêu cho And không. Dù chàng có giận nàng đến mấy, việc chàng bảo nàng không đến bữa tiệc thật là hoang đường. Nhưng nếu lời nói của bà ta là thật, dù sao nếu là Andrew thì chuyện ấy cũng có thể xảy ra. Nàng rất muốn điều đó không phải là sự thật. Nếu những điều chàng làm để nàng từ bỏ hy vọng thì cũng quá phũ phàng rồi. Đồng hồ tíc tắc kêu ở góc tường, từng giờ từng phút đã trôi qua, bữa tiệc đã bắt đầu. Còn nàng vẫn đang nằm uể oải trên giường. Nàng không thể gặp Seli, hẳn là cô đã được thông báo rằng nàng không thể tham dự bữa tiệc. Dù sao việc nàng ốm là thật, nhưng nàng chắc chắn không thể ngồi im. Nàng bật dậy với lấy chiếc chuông cạnh giường gọi Hanna tới. Chỉ trong vài phút cô đã có mặt và đứng ngay cạnh giường nàng. Cô cất tiếng hỏi:

- Phu nhân cần gì ạ?

- Cô có thể giúp ta 1 việc được không? Bữa tiệc sắp đầu rồi và muốn tham sự. Nàng hào hứng nói.

- Nhưng thưa phu nhân, theo những gì tôi được dặn...

- Chỉ cần giúp ta mặc quần áo thôi. Nàng cắt lời.

Rồi nàng cầm lấy tay và bí mật nhét một viên ngọc vào tay cô, nàng mỉm cười tiếp tục nói:

- Mấy ngày nay ta chỉ ở trong phòng thấy rất ngột ngạt. Ta chỉ ra ngoài hít thở không khí một lát rồi về... Làm ơn nhé? Nàng nhìn cô với ánh mắt long lanh.

- A... Cô ta nhìn viên ngọc trên tay rồi thở dài.

Sau khi chuẩn bị váy vóc và làm tóc cho nàng, cô tiến nàng đến hành lang rồi thôi. Trước khi tạm biệt cô nói:

- Không, phu nhân phải đợi một lúc nữa mới được ra ngoài được. 

Nàng quay lại vẫy tay với cô, nở nụ cười thật tươi rồi nói:

- Được rồi, ta sẽ quay về sớm thôi.

Cuối cùng, nàng cũng tẩu thoát thành công. Nàng nhanh chóng đến khu vực đang tổ chức bữa tiệc. Bây giờ muốn vào tặng quà thì nàng phải chuồn vào, đang rón rén đi thì bỗng từng giọt nước tí tách từ trên trời bắt đầu rơi xuống, và tiếng sấm đoàng một cái và trời bắt đầu mưa to hơn. Nàng dường bị tụt hứng, tại sao lại mưa vào lúc quan trọng thế này. Ngay cả thời tiết cũng không đứng về phía nàng. Nàng cô gắng hết sức che cho món quà nhưng cũng không ngăn nổi nước mưa thấm vào. Nàng đã đến hành lang bên trong khu nhà cạnh phòng tổ chức tiệc, ánh sáng ấm áp chiếu lên bộ váy ướt sũng và thân hình nhỏ nhắn của nàng. Và loáng thoáng có giọng nói tiếp chuyện gần đó của các quý tộc, nàng vô tình nghe được:

- Ngay cả ông trời cũng biết hôm nay là sinh nhật của ai! Ha ha ha.

- Có phải ngài ấy là kỵ sĩ tài giỏi nhất miền bắc không? Khí thế khi trên không cũng không phải dạng vừa nhỉ?

Nhìn bọn họ cười nói với nhau nàng tự hỏi tại sao họ lại vui vẻ như vậy. Nàng than ôi cất lên thành tiếng, nàng đã vất vả cố gắng chuẩn bị món quà này vậy mà. Bỗng nàng nghe thấy giọng nói của Andrew:

- Hình như cũng không vất vả lắm thì phải.

Nàng nghe vậy quay phắt lại nhìn, Andrew đang đứng ở phía bên kia cầm vòng cổ có đính ngọc màu xanh, đó là món quà của Rosalind tặng chàng, và câu vừa nãy là chàng trả lời cô ta.

- Dù sao cũng thật đáng ghét quá à ~ Cậu luôn coi thành ý của người khác không ra gì như vậy sao. Rosalind mỉm cười trả lời.

- Tôi đã bảo em rồi. Đối xử tốt với tên ngốc này cũng như không mà thôi. Ivan cạnh đó tiếp lời.

- Ồn ào quá. Andrew đáp.

Rosalind cười rạng rỡ nhẹ nhàng đặt tay lên vai Andrew rồi cả ba tiếp tục trò chuyện với nhau. Khuôn mặt nàng lúc này bỗng tối sầm lại, đôi chân tự di chuyển rời khỏi nơi này, ra đến hành lang bên ngoài khu nhà nàng đóng cửa lại rồi nhìn món quà mà nàng vẫn còn đang ôm khư khư trong lòng. Nàng tự nói với bản thân " Trở về thôi, một vị khách không mời". Xuất hiện như vậy chỉ khiến nàng thêm nhục nhã hơn thôi. Thật đáng thương. Dù sao món quà của nàng cũng bị hỏng be bét rồi, như thế này sao mà tặng người ta được. Nàng nhớ lại món quà mà Rosalind tặng chàng, quả là món quà của nàng không thể đọ được. Cơn ngứa mũi ập đến nàng hắt xì một cái, rồi lấy ngón tay rụi mũi. Nàng ngẩng mặt nhìn lên bầu trời và thấy trời đã tạnh mưa rồi. Nàng loay hoay nhìn xung quanh không biết mình đang ở đâu, vì vừa nãy nàng đi mà không để ý trời trăng gì. Lại đâm uỳnh một cái vào Roger, nàng bực mình định quay đầu đi thì câu ta mở lời trước:

- Phu nhân, phu nhân thấy không thoải mái ở đâu sao?

Nàng đứng khựng lại, cảm thật thấy phiền phức, nàng với giọng như sắp khóc đáp:

- Cứ mắng ta thoải mái đi.

- Sao cơ? Cậu ta ngạc nhiên hỏi.

- Ta biết mọi người đều ghét ta, cậu không cần phải hỏi thăm xã giao ta như vậy đâu. Cậu có thể mắng chửi ta thoải mái. Ta sẽ im lặng nghe. Nàng quay lại phía cậu ta trả lời.

- Ý, ý là gì...

- Nhìn thế này thôi nhưng ta hiểu vấn đề rất tốt. Nàng siết chặt lấy cổ tay của mình, rồi nói tiếp. Ta không có tham vọng gì cả, ta sẽ sống như lũ chuột cống chui rúc bẩn thỉu nên cậu đừng lo.

Bao nhiêu ấm ức từ trước đến bây giờ sực trào dâng, nàng không thể điều khiển nổi được cảm xúc lúc này được nữa. Nước mắt nàng bắt đầu rơi xuống từng hàng, nàng vội lấy tay lau đi nhưng vẫn không hết được. Còn cậu ta vẫn đứng sững người ở đó nhìn nàng. Thấy xấu hổ quá nàng vội quay đi như lại nhìn thấy Andrew đang đứng ở gần đó cùng với Ivan và Patrick. Nàng đỏ mặt quay phắt chạy đi. Không biết rằng họ đã nghe đến đâu rồi. Nhỡ ngài ấy tức giận với nàng vì nàng lén đi ra khỏi phòng thì sao. Dù sao nàng không muốn xấu hổ trước mặt em trai của Rosa. Chạy 1,2 bước thì nàng dẫm vào váy rồi vấp ngã sõng soài trên mặt sàn cứng. Lần này đúng thật là vừa đau vừa xấu hổ. Andrew đến cạnh nàng cúi xuống đỡ nàng dậy. Chàng cất tiếng nói với nàng: 

- Đến đây.

Nàng nhắm chặt mắt lại đáp với giọng run run:

- X- xin lỗi ngài vì em đã tự ý ra khỏi phòng! E- em chỉ định tặng quà sinh nhật cho ngài rồi đi ngay nhưng.... Em không hề có ý định quanh quẩn ở đây đâu ạ!

- Em đang nói gì vậy?

- Em biết là ngài nói em không cần tham gia bữa tiệc nhưng mà... Dù vậy em cũng chỉ muốn đưa quà sinh nhật cho ngài...

- Gì chứ? Rốt cuộc là ai đã nói như vậy?

Lúc này nàng mới dám mở he hé mắt ra và không ngừng run rẩy, là bà thị nữ trưởng lừa nàng. Nhưng rồi nàng lấy lại bình tĩnh điều khiển cảm xúc, cười vui vẻ đáp lại chàng:

- Ngài không tức giận khi nhìn thấy em đúng không? Như vậy em có thể đưa quà được chứ?

Andrew nhìn nàng với đôi mắt khó hiểu, cất tiếng:

- Em, rốt cuộc.... Chàng mím chặt môi.

Cắt ngang hai người là lời khiển trách của Ivan dành cho Roger. 

- Này! Thằng nhóc Roger này! Em lại lén lút đi nói nhăng nói cuội đó hả? Nói rồi Ivan lấy tay véo tai cậu ta.

- Không phải vậy đâu ạ? Em thật sự lúc đó... chỉ đúng 1 lần! A A A! Câu ta đau điếng hét lên.

- Cái thằng nhóc này! Em dám thử một lần nữa xem! Nếu hát bài đó thì biết phải làm sao?!

- Ặc, ặc đau quá anh bỏ ra đi!

Dù nàng không có ý đồ gì, nhưng nàng bỗng cảm thấy rất vui. Andrew nhìn nàng rồi quay lại hỏi:

- Bài hát?

Ba người kia sững lại nhìn nhau, còn Roger bắt đầu đổ mồ hôi hột.

- Bài hát gì? Andrew hỏi lại, và bắt đầu lườm ba người bọn họ.

Không khí xung quanh phòng bắt đầu trầm xuống. Nàng chợt nhớ ra Patrick kể rằng trước đây, có một tùy tùng nào đó trước kia theo ngài ấy đã gây ra một sự cố khi đang cố leo lên một vị trí tốt hơn. Người đó đã đứng trước mặt And và hát ra một bài hát không đứng đắn và sau đó bị đuổi đi. Và không ai nói cho nàng biết bài hát đó như thế nào. Tuy nàng muốn cho Roger phải cảm thấy khốn đốn nhưng nàng không muốn nghe lại bài hát ghê tởm đó một lần nào nữa. Nếu And cũng không muốn nghe bài hát đấy thì tốt quá. Bỗng cơn hắt xì lại ập đến, nàng hắt xì một tiếng, tất cả ánh mắt đều hướng về phía nàng. And nhẹ nhàng ôm lấy nàng rồi ân cần hỏi:

- Không sao chứ?

- Ngài thật là một người giàu tình cảm nhỉ...Ngài bớt giận chưa? Nàng nhìn chàng với đôi mắt lóng lánh đáng yêu.

Andrew quay ngoắt mặt đi nhưng tay vẫn ôm chặt lấy nàng.

- Bây giờ em không đáng ghét nữa đúng chứ? Nàng tiếp tục hỏi với giọng vui vẻ.

- Mình đi vào thôi.

Nói rồi And bế nàng vào một căn phòng bên cạnh bữa tiệc. Lúc này Seli bước vào phòng vội vàng đến chỗ nàng, tay đặt lên vai nàng cùng với đó là khuôn mặt không ngừng lo lắng.

- Lucasta? Sao lại thành như này... Đã có chuyện gì xảy ra sao anh?

- Cụ thể thì sau này hãy nói, em dẫn cô ấy đi thay đồ rồi quay lại đây. Nói xong chàng ra khỏi phòng.

- Lucasta, thị nữ trưởng nói rằng chị không khỏe nên sẽ rất mệt mỏi, nếu chị phải tham gia bữa tiệc. Khi em đi sắc mặt chị cũng không tốt nên em cứ tưởng là vậy... Rốt cuộc sao lại thế này?

Seli không khỏi lo lắng, đặt tay lên trán nàng xem nàng có bị sốt không. Còn những người hầu xung quanh đang tất bật mang váy vóc đến thay đồ cho nàng.

- Bây giờ chị không sao rồi. Chỉ là bị đau chút do kỳ kinh nguyệt thôi. Chị cũng đã nghe rằng hôm nay chị không cần phải tham gia bữa tiệc... Nàng đáp.

- Sao cơ? Ai đã nói với chị như vậy? Seli khựng lại nhìn nàng.

Còn nàng chỉ im lặng, đưa mắt đi nhìn chỗ khác, thấy vậy Seli thở dài một hơi nhìn nàng với đôi mắt bất lực, một lúc sau Seli mới cất lời:

- Trước tiên... em sẽ mang thuốc giảm đâu mà anh trai em dùng cho chị.

Sau khi thay quần áo xong, nàng khoác một chiếc khăn ấm, và ngồi xuống bàn ăn đầy ắp đủ món. Seli khi thấy nàng thì lại bảo nàng ăn.

- Lucasta, chị cũng ăn thử món này đi, cả ngày nay chị gần như không ăn gì rồi. Seli nhẹ nhàng đặt đĩa thức ăn lại gần phía nàng.

Rosalind lúc này bước đến bắt chuyện hỏi thăm với khuôn mặt lo lắng:

- Seli, có chuyện gì vậy? Tâm trạng của And có vẻ không tốt.

- Mình cũng không biết nữa. Mình sẽ đi coi thử còn Lucasta nhờ cậu chút. 

Thật sự nàng không muốn ở gần Rosalind một chút nào. Và nàng cũng không còn là một đứa trẻ lúc nào cũng cần người kề cận chăm sóc nữa. Đôi lúc nàng cảm thấy thật ngột ngạt. Seli đứng dậy tiến tới chỗ Andrew đang đứng cùng với Ivan và Patrick ở phía góc bên kia. Còn Rosalind chỉ len lén nhìn về phía bên đó. Nàng nhìn về phía cô ta rồi nói:

- Cái đó... tuy có chút bất tiện nhưng bây giờ thì không sao nữa rồi. 

- Ôi trời, may quá lúc nãy tôi đã rất bất ngờ đó không lẽ cô và And lại xảy ra chuyện gì nữa sao? Rosalind lấy tay che miệng đáp.

- À... không. Không có chuyện gì đâu...Ta không sao đâu nên cô đi làm việc khác cũng được mà. Hình như còn rất nhiều người phải chào hỏi... Nàng bối rối.

- A, vậy thì, nếu có gì bất tiện thì cô nói với ai đó nhé!

Nàng vui vẻ gật đầu, nhưng thật sự làm gì có ai cho nàng nhờ đâu chứ. Thật sự nàng rất tò mò không biết lý do mà And đưa nàng vào đây để làm gì. Không lẽ muốn tuyên bố ly dị với nàng trong tiệc sinh nhật hay sao. Nghĩ đến vậy nàng liền ủ rũ và cố gắng khuyên bản thân ngừng suy nghĩ tiêu cực. Lúc này có một giọng nói ngọt ngào gọi nàng từ đằng sau:

- Phu nhân... cứ tưởng hôm nay phu nhân sẽ không đến chứ.

Nàng quay lại thì thấy dánh hình nhỏ bé với khuôn mặt hồng hào đáng yêu đang nhìn về phía mình, nàng bất ngờ đáp:

- Công chúa Isabella?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top