Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 18


Nơi mà họ sẽ gặp nhau, không phải là một quán kem như dự định ban đầu, mà chính là cổng trường học cũ ChungAng, của ba người.


"Tớ không cần hoa, quà, cũng không cần uống nước, ăn kem. Tớ chỉ có một nguyện vọng thôi. Về thăm trường cũ. Cậu có đồng ý không?"

Qua điện thoại, giọng nói thanh thanh của cô gái, an nhiên đưa ra một lời đề nghị tưởng như vô thưởng vô phạt.


Im lặng một thoáng.

"Được." Người con trai đơn giản trả lời.

Khi Nayeon đến nơi, đã thấy dáng dấp cao ráo của Chanyeol đứng đợi ở cổng trường. Ăn vận đơn giản, áo sơ mi kèm áo khoác mỏng, và quần jeans. Cũng như Nayeon thôi. Nhưng người này lại nổi bật đến mức nào. Sự cô đơn, tĩnh tại, trầm mặc, đầy nam tính, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người qua lại. Khi Nayeon xuất hiện, cô không ngạc nhiên khi bắt đầu nghe thấy những âm thanh xì xào của mấy bạn học ngồi quán nước ven đường, những cô gái hẳn đã quan sát cậu được một hồi.

Cứ ghen tị đi. Tôi, trông bình thường thế này thôi. Nhưng chính tôi, mới là bạn thân nhất luôn luôn ở bên cạnh, được cậu ấy đối xử dịu dàng. Cô nghĩ.

"Chào cậu, đợi lâu chưa? Tớ xin lỗi."

Nayeon cười, thật lòng. Mỗi lần nhìn thấy người này, cô đều hạnh phúc.


"Mới đến thôi, ta vào chứ?" Một phản ứng đoán trước được.

...

Chủ Nhật, trường vẫn mở cửa, nhưng vắng hoe. Đâu đó trên dãy hành lang vang lên âm thanh thực hành tiếng Anh, tiếng Pháp. Một trung tâm ngoại ngữ đã thuê những lớp học để hoạt động giảng dạy cả trong ngày nghỉ.

"Tiếc quá, canteen đóng cửa rồi." Nayeon cười khi nhìn cánh cửa gỗ im ỉm mọc rêu vẫn y như cách đây nửa năm. Họ đành tạm hoãn kế hoạch uống nước.

ChungAng chỉ là một trường cấp ba bình thường. Không nổi tiếng. Điểm đầu vào không cao. Đơn giản là dành cho con em dân lao động quanh khu vực. So với canteen bốn phía là những bức tường vôi xanh bong tróc, loe hoe vài bộ bàn ghế nhựa này, thì canteen hoành tráng của Kyunghee như một nhà hàng sang trọng.


"Jin thường hay ngồi khoanh chân ăn bánh bao ở chính chỗ này đây."

Chanyeol đập đập tay xuống mặt ống nước.


"Và sau đó sẽ bị cậu kéo tai lôi xuống, để cùng tớ dọn dẹp."

Nayeon phá lên cười, cô nghĩ đến bộ dạng ngốc nghếch của Jin, kêu lên oai oái từng chập như gà bị cắt tiết.


"Luôn luôn lười biếng, chỉ toàn bày bừa. Sức chịu đựng kém, phải làm việc mình không thích sẽ càu nhàu cả buổi. Vô kỷ luật, hay đi trễ, dễ phân tâm. Lại hoàn toàn không tâm lý, để con gái làm việc còn mình ngồi ăn."

chanyeol đột ngột liệt kê, nghiêm túc chính xác như một đội trưởng khó tính đang kiểm điểm đội viên cá biệt.


Lần đầu tiên, Nayeon thấy Chanyeol nói xấu người khác, sau lưng. Lại không có vẻ gì là nói đùa. Ờ, nhưng mà cậu ấy nói đúng đấy chứ.

"Ai đó đang hắt xì liên tục đấy." Nayeon tủm tỉm.

"Chưa kể cái lần đánh nhau kinh thiên động địa với mấy anh lớp mười hai, rồi cả ba đứa lên phòng hiệu trưởng nhỉ? Cũng là từ ông tướng ấy mà ra chứ ai."


Jin à, xin lỗi, xin lỗi, chỉ một lần này thôi, cần có cậu làm công cụ dẫn dắt câu chuyện. Hai người không hẹn, đều nghĩ thế.

"Cậu có nhớ một lần, đang tập vũ đạo, cậu ta đứng sững lại. Vẻ mặt nghiêm trọng. Mọi người tưởng gì ghê gớm..." Chanyeol thở dài.

"Hóa ra cậu chàng nghe thấy tiếng chuông của xe Tokbokki mới đi qua. Trời ạ, còn đòi trèo tường ra ngoài nữa chứ!" Nayeon phá lên cười.

Chanyeol cũng cười.

"Một người như vậy..."

Đúng thế. Đến lúc rồi.

"Một người như vậy rốt cuộc lại ở bên cậu, chứ không phải tớ." Mắt đen nhìn ra xa, từng lời đều thật lòng.

"Jin, hành động của cậu ấy tớ có thể đoán được. Môi trường bình dân thoải mái này, rõ ràng là hợp với tính cách của cậu ấy hơn. Cậu ấy rốt cuộc cùng với tớ đến Kyunghee, chỉ vì không chỉ một mà hai người bạn thân nhất của cậu ấy đã ra đi, nên cậu ấy bất đắc dĩ mà đi cùng thôi."

Cô cúi đầu, hai tay siết chặt vào nhau.


Đã đến lúc, Nayeonvào thẳng vấn đề.

"Còn cậu, tớ đã không hiểu. Tớ đã hoàn toàn mất phương hướng. Cậu không có tính cách thoải mái như Jin, nhưng tuyệt đối cũng không phải loại người dễ dàng đi theo cám dỗ. Vậy mà thật đột ngột..."

"Tớ xin lỗi."

Chanyeol muốn nói điều này từ rất lâu rồi. Cậu biết rõ, một đoạn hội thoại giống như thế này sẽ xảy ra không sớm thì muộn. Nên khi Nayeon, người luôn luôn né tránh đề tài trường cũ đột nhiên muốn quay lại ChungAng hôm nay, cậu đã dễ dàng đồng ý.

"Chanyeol này, coi như một món quà ngày 20 tháng 10. Cậu hứa phải trả lời thành thật nhé?"

"Được."

"Cậu chuyển đến Kyunghee, có phải do thích một cô gái học trường này, muốn ở gần bên cô ấy không?" Giọng Nayeon nửa đùa, nửa thật.

"Không.

" Rõ ràng, thẳng thắn. "Tuyệt đối không phải."


"Nhưng tớ, chính là vì lý do ấy."

Nayeon quay sang, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên vẻ ngạc nhiên trên gương mặt tuấn tú thân thương của người bên cạnh.


Cô nhìn cậu không chớp mắt, cảm thấy những giọt nước nóng hổi như trào ra rơi xuống hai gò má.

"Tớ, chính là vì lý do ngu ngốc ấy. Người con trai tớ thích từ rất lâu rồi, đột ngột rời khỏi tớ và chuyển đến trường khác. Không hề giải thích với tớ một câu. Coi tớ như bạn thân, nhưng không san sẻ những lo nghĩ của mình với tớ. Nhưng tớ đã thích người ấy rất nhiều, tớ đã chuyển trường, vì muốn ở gần bên người ấy."

Chanyeol bối rối. Đây không phải là điều cậu không đoán trước được. Nhưng khi nó đến, dưới hình dáng của những giọt nước mắt, người con trai luôn rất điềm tĩnh này, đã không biết phải làm gì, ngoài lặng lẽ đưa tay áo lên lau nước mắt cho cô bạn gái.

"Chuyển đến trường này rồi, tớ vui vẻ cho rằng ba người lại ở bên nhau như xưa, cũng như tớ tiếp tục có quyền mơ mộng viển vông về cậu ấy. Nhưng rồi lần thứ nhất, tớ thấy bộ mặt giận dữ của cậu ấy khi cãi nhau với một người lớn tuổi xa lạ. Lần thứ hai, tối hôm qua, tớ thấy cậu ấy thân mật ở bên cô gái khác."

"Đừng nói nữa!"

Chanyeol gần như cầu khẩn, cậu bất lực trong việc lau những giọt nước mắt, nên vòng tay ôm choàng lấy Nayeon, giọng khàn đi.


A, lần đầu tiên, Nayeon được một người con trai kéo sát vào lòng thế này. Lại chính là người cô thích. Mới trực tiếp cảm nhận bờ vai cậu ta rộng, hai cánh tay cậu ta rắn chắc đến thế nào. Vô thức, Nayeon đưa tay lên siết chặt tấm lưng to lớn ấy.

Một lúc lâu, trên những chiếc ống bê tông, ở một góc sân bóng vắng hoe, họ cứ ôm nhau như thế. Yên lặng đến độ, nghe rõ cả từng hơi thở. Chanyeol nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc Nayeon, cho đến khi cô ngừng khóc.

"Tớ xin lỗi. Tớ sai rồi. Cậu cứ đánh, cứ trách. Nhưng đừng khóc. Cậu là một trong hai người bạn quan trọng nhất đối với tớ. Luôn đối tốt với tớ, chấp nhận tớ. Điều đó không bao giờ thay đổi, dù có những chuyện tớ không thể kể với cậu được."

Họ buông nhau ra, nhưng tay Chanyeol vẫn đặt trên vai Nayeon. Nhìn cô chân thành.

"Tớ và Irene, đúng là đã từng ở bên nhau, trong một năm. Xin lỗi vì đã không công khai để cho cậu và Jin biết."

Irene ư? Cô gái cao ráo, tóc dài xinh đẹp tài năng đó. Irene ư? Nếu là Irene thì Nayeon làm sao mà thắng nổi?

"Nhưng hiện tại, đã không còn gì nữa rồi. Không còn gì hết. Đó chỉ là tình cảm trẻ con, là những ngày dại dột."

"Nói dối, ngay hôm qua, tớ còn thấy cậu và chị ấy!"

Nayeon gắt. Mặc dù cô biết mình hoàn toàn không có quyền gắt. Cô chẳng phải là gì của Chanyeol để ngăn cản cậu ấy và một người con gái, nhất là người con gái xinh đẹp toàn diện gấp mười lần cô. Chanyeol cũng không có nghĩa vụ phải thanh minh, giải thích.


Nhưng cậu ta đã giải thích.

"Trước đây, tớ đã hứa vào đúng ngày này, năm nay, sẽ đưa cho cô ấy một món quà. Tớ chỉ không muốn nuốt lời. Không hơn một thủ tục."

"Hoa và quà." Nayeon lạnh nhạt

"Hoa là của người khác tặng."

"Tại sao cậu phải giải thích? Nếu cậu thật sự ở bên một cô gái xinh đẹp. Tốt cho cậu. Tớ đâu có tư cách gì?"

"Tớ không biết."

Chanyeol thật thà thú nhận.

"Tớ không muốn làm cậu buồn. Thấy cậu khóc, tớ không chịu được."


Người con trai này, luôn dịu dàng, tử tế như vậy.

"Tớ thừa nhận tình cảm, đã đặt cậu vào thế khó xử rồi. Từ nay về sau, giữa chúng ta phải làm thế nào đây?" Nayeon không khóc nữa, chỉ thẫn thờ hỏi.

"Tớ không thể là bạn trai của cậu. Nhưng nếu cậu không chê, chúng ta có thể cứ như trước được không?"

Im lặng.

"Sao lại không?"

Nayeon rốt cuộc, mỉm cười vỗ vai Chanyeol. Chính cô cũng ngạc nhiên về cách cư xử của mình. Không, tớ không thể. Tình cảm đầu đời kéo dài năm năm của tớ bị từ chối dễ dàng như thế. Bắt tớ xem như chưa có chuyện gì xảy ra ư? Tớ đã chuyển trường vì cậu. Mỗi ngày xa xôi lặn lội đến trường đều vì cậu. Thế nào là như trước? Cô đáng nhẽ phải khóc lóc một trận, phải ăn vạ cho bõ công, để cậu ấy phải ôm mình đến tối.

Nhưng không, cô đã không như vậy. Bởi cô cảm thấy bên dưới những lời xin lỗi, là nỗi khổ tâm của người con trai cô thích. Người ấy, có lẽ đã phải chịu đựng còn nhiều hơn cả cô.

Chuông điện thoại. Của Chanyeol.

"A lô?"

-

"Vâng, cháuChanyeol đây ạ."

-

"Đúng thế, bạn Nayeon đang ở đây, bọn cháu làm bài. Bác có nói chuyện với bạn ấy không ạ?"

-

"Vâng, cháu chào bác."

Nayeon thở hắt ra, mẹ cô thật biết chọn thời điểm để gọi điện.

"Cảm ơn cậu, đã bao che cho tớ. Thú thật là hôm qua đi chơi với bọn Jin, Jeongyeon đến đêm mới về, lại còn uống nhầm bia nữa. Mẹ tớ giận lắm. Nên hôm nay phải nói dối mới ra khỏi nhà được."

"Cậu có muốn học một chút, để đỡ mang tiếng không?" Chanyeol đùa.

"Cậu thật là, lúc này còn đùa được."

"Vậy chúng ta đi uống nước, để bù lại lượng cậu đã khóc?"

"Thế thì được. Tớ sẽ uống rất nhiều nên cậu chuẩn bị mà trả tiền đấy!" Nayeon hừ giọng, nhảy xuống khỏi ống nước.

...

"Chanyeol à, cậu thấy Hwang Minhyun thế nào?"

Nayeon vừa mút trà sữa, vừa nhìn xa xăm ra dòng xe cộ qua lại ngoài cửa kính của quán trà sữa quen thuộc. Buột miệng hỏi một câu không chút liên quan tới chủ đề trước đó.


"Thế nào ư?"

Chanyeol thoáng ngạc nhiên.


Nayeon hơi đỏ mặt trước phản ứng thành thật của Chanyeol, cô xua tay.

"Không phải là tớ để ý đến cậu ta, chính là Minhyun, nói rằng muốn tớ làm bạn gái."

"Rốt cuộc có thể nói như vậy với cậu..."

Chanyeol cầm thìa khuấy vào tách cà phê không đường sữa, chỉ để nhìn thấy những gợn sóng nổi lên. Miệng lẩm bẩm không đầu không cuối.


"Nào nào, với tư cách là người học cùng lớp với Minhyun, ít nhất hãy góp ý nghiêm túc cho tớ, về người con trai đang có ý với tớ đi chứ."

Nayeon nhíu mày, đòi hỏi.

"Không phải những thứ đại khái như đẹp trai, nhà giàu... Mà là cụ thể hơn về tính cách chẳng hạn."


"Sao cậu không hỏi Mina?"

Chanyeol vẫn tỏ ra muốn tránh né chủ đề.


"Mina có vẻ không thích tớ."

Nayeon nhún vai. Mà nhìn chung nàng tiểu thư này chẳng thích nói chuyện với bất cứ ai ngoài Jin.


Người con trai đối diện trầm ngâm, thở dài miễn cưỡng.

"Nói sao? Tớ không ghét Minhyun. Tớ không ghét cậu ta được. Minhyun là một người tốt."

Nayeon ngạc nhiên quá đỗi. Người tốt thì nói đại là người tốt. Sao phải chêm vài bận "không ghét, không ghét" vào? Có uẩn khúc gì không?

"Thực ra, tớ đã nghe một số tin đồn về Minhyun. Về những thứ như 'quyền lực ngầm' gì gì đó. Bản thân tớ mỗi khi tiếp xúc với cậu ta, đều thấy sờ sợ..." Cô thành thật.

Chanyeol chỉ cười.

"Về 'quyền lực ngầm' thì tớ không rõ, cũng không quan tâm. Chỉ biết rằng lạnh lùng cao ngạo đó, vừa là tính cách từ nhỏ, vừa ảnh hưởng rất nhiều từ bố cậu ta. Nhưng, khác với ông bố, tớ có thể khẳng định với cậu, Hwang Minhyun tuyệt đối không phải là người xấu."

"Khác với bố cậu ta?" Nayeon thắc mắc.

"Coi như tớ chưa nói gì. Chuyện nhà người ta, mình không nên bàn luận nhiều."

Chanyeol đưa tách cà phê lên miệng.

"Nếu cậu muốn biết rõ về Minhyun..."


Cạch! Là âm thanh của tách đã cạn đặt trở lại đĩa.

"...sao không thử tìm hiểu xem?"


Nếu muốn biết rõ về một người, không gì hơn là tự mình tiếp xúc, tự mình cảm nhận.

Nếu là Nayeon, chỉ cần là Nayeon , tớ biết, sẽ tốt cho một-người-như-Minhyun. Chanyeol nói.


Từ chối, thì cũng đã bị từ chối rồi. Nhưng chỉ vừa mới bị từ chối bởi mối tình đầu kéo dài năm năm, lại lập tức đi "tìm hiểu" một người con trai khác?

Nghĩ lại thì, người này, thực chất vẫn đ-a-n-g chờ câu trả lời của cô.

Ngày 20 tháng 10. Minhyun, dù có phải là chủ nhân của bông hoa hồng đỏ kia hay không, cũng đã thật sự quan tâm đến Nayeon.

Vì hoàn cảnh lộn xộn, cũng vì trách nhiệm phải đưa cô em tiểu thư về ngủ sớm, cậu ta chỉ để yên cho Jin, Jeongyeon và Taecyeon lo lắng chuyện đưa Nayeon về nhà, trong khi mình lẳng lặng rút thẻ trả tiền karaoke cho cả hội, bất chấp sự phản đối của Taecyeon, như một lẽ tất nhiên.

"Coi như quà của chú cho mấy đứa con gái. Nhưng thế này đồng nghĩa với, lần sau cũng phải cùng đi, để anh gỡ lại thể diện." Taecyeon làu bàu.

"Được."

Minhyun, chưa bao giờ là một người nói nhiều.

Lý do mà, sau khi đã cân bằng lại ít nhiều cảm xúc, ngồi yên vị ở quán trà sữa, Nayeon đột ngột nhớ đến Minhyun. Là vì nhớ ra trưa hôm nay, sau khi nhận cuộc gọi củaChanyeol, cô đồng thời nhận thấy một tin nhắn số lạ đến từ tối hôm qua.

[Chiều mai, nếu cậu có thời gian, tôi muốn chúng ta gặp nhau.]


Minhyun .

À, như đã nói, Nayeon không có thời gian, chiều nay, cô đi làm công việc tỏ tình trọng đại còn gì.

Nhưng Hwang Minhyun rốt cuộc là thần thánh phương nào lại có được số điện thoại của Nayeon chứ?

...

Quay ngược trở lại đêm hôm đó. Nhìn Kim Seok Jin gương mặt tận cùng lo lắng, một tay bế xốc Nayeon lên đưa ra xe, nỗi khó chịu vốn âm ỉ trong lòng công chúa tóc nâu, tưởng như đã tiêu tan sau bản song ca ăn ý của hai người, lại bừng lên như... lò than gặp gió.

"Cảm ơn anh, đã đi cùng với em."

Giọng điệu cảm kích.

"Thế nên đưa di động của anh đây, có được không?"


Câu hỏi rất không liên quan. Nhưng quá biết tính em gái, hoàng tử tóc nâu chẳng buồn căn vặn, chỉ làm theo yêu cầu với một vẻ thờ ơ.

Số điện thoại của Nayeon đã được lưu vào máy Minhyun như thế. Tuy nhiên tin nhắn, chính là đích thân thiếu gia họ Hwang đã soạn.

Nhìn anh trai lặng lẽ soạn tin, lặng lẽ nhấn gửi. Có lẽ là lần đầu tiên, cô mới thấy anh nhắn tin cho một người con gái. Mina mỉm cười dịu dàng, lại có phần cao hứng.

"Em luôn đứng về phía anh. Anh trai của em, muốn cái gì, chưa bao giờ không có được."

...

"Muốn cái gì. Chưa bao giờ không có được."

Sau khi lặp lại từng từ, . Ở đầu dây bên kia, người con trai... phá lên cười.


Mina chưng hửng. Cô chỉ đơn giản là nhắc lại điều mà mình luôn tâm niệm. Ai ngờ bị Jimin đem ra nhạo báng.

Ông anh họ quý báu Park Jimin , nổi tiếng ăn chơi trác táng, lễ Tết còn chẳng bao giờ quan tâm đến gia đình họ hàng, chiều nay chẳng hiểu làm sao đột ngột gọi cho Mina. Hóa ra tin đồn thiếu gia Mihyun của dòng họ Hwang có-vấn-đề-này-nọ với một cô Lọ-Lem-cùng-trường đã bay đến tận thủ phủ Boston của tiểu bang Massachusetts xa xôi trên đất Mỹ.

Vậy mà khi nghe chuyện lại ngạo mạn cười cợt, không coi người cung cấp thông tin ra cân nặng nào.

"Anh có ý gì?" Mina mím môi.

Jimin từng biết đến hai điều, ngay cả tư cách để mơ về, Minhyun còn không có.

"Người lúc nào cũng chơi bời, đại khái như anh có lẽ không thể biết. Khi thật lòng thích một ai đó, bản thân có thể vượt qua rất nhiều giới hạn."

Mina tỏ ra có kinh nghiệm. Cô nghĩ đến chính mình.


Người anh họ nghe vậy, nụ cười còn trên môi nhưng nét đùa cợt tan biến hết.

"Người lúc nào cũng ích kỷ ở trung tâm vũ trụ như em có lẽ không thể biết. Khi thật lòng yêu một ai đó, những giới hạn ấy lại đau đớn đến mức nào đâu."

"..."

Những lời của Jimin ngày ấy, cho đến tận bốn năm sau,Mina mới hoàn toàn hiểu được.

...


Một buổi chiều giữa tháng 11, tạm quên đi đợt... thi giữa kỳ căng thẳng, tất cả các học sinh Kyunghee đã tập trung tại sân vận động nơi diễn ra chung kết buổi biểu diễn của các trường.

Seokde là một trường chuyên công lập nổi tiếng, trước khi Kyunghee xuất hiện thì họ chính là những người đã luôn là số một. Bảy năm bị soán ngôi vương, nhưng đừng nói là do Seokde xuống cấp. Họ luôn thua một cách sát nút và thuyết phục, khiến cho chức vô địch của Kyunghee không bao giờ dễ dàng.


Không khí ở buổi biểu diễn,, khỏi phải nói, kinh thiên động địa đến mức nào.

Đáng chú ý nhất trong đội hình của Kyunghee hôm nay, phải kể đến cái tên Niel

Chuyện là, Mark thành viên trong đội đêm hôm trước không biết phá lệ đi chơi bời quá trớn thế nào, bị huấn luyện viên biết được, kiên quyết loại bỏ. Đó là lý do, Niel dự bị cả mùa, lại được đưa vào trong trận đấu quan trọng bậc nhất này.

"Cậu không phải di chuyển nhiều. Nhớ đấy. Không phải di chuyển nhiều. !" Thầy Yang phân công.

"Nếu thấy phía trước rối loạn, cậu lui về là được rồi, không cần thiết tham gia." Irene bổ sung.

"Cậu cùng ba người kia để ý phía sau là được. Phải phối hợp, không cá nhân, không xao nhãng!" Chanyeol nhắc lại.

"Nếu có bạn gái gọi tên, tuyệt đối không quay đầu lại... Á! Đau!"

Jin la lên khi bị Niel cốc đầu.

"Người ta cũng bắt chước những người kia, lên tinh thần cho cậu mà!"


"Lên tinh thần như cậu, bị đánh là đáng lắm."

Nayeon làu bàu, cố nhịn cười.


Kể từ sau cái hôm 21 tháng 11 đó, mỗi lần ở đội , đối diện với Chanyeol và Irene, dù hai người không hề có chút biểu hiện ngoài công việc, Nayeon vẫn thường thấy lòng mình chùng xuống. Những lúc ấy, nếu không có Jin pha trò, chắc chắn mọi người sẽ nhận ra tâm trạng không tốt của cô.

Lần này nhìn bộ dạng khổ sở đứng giữa bốn bề là lời căn dặn của ban huấn luyện, Nayeon thông cảm với Niel, nhiều lắm. Nên đợi đến khi bốn người kia tản ra hết, Nayeon mới nhẹ nhàng lại gần cậu bạn gầy gò đeo kính.

"Tớ chẳng biết gì về chiến thuật, nhưng tâm trạng cậu thoải mái, mới là tốt nhất. Tớ phục cậu lắm. Nếu là tớ, bị kỳ vọng như vậy, chắc chắn sẽ không đứng vững."

Không ngờ, những lời thành thật ấy của Nayeon lại có tác dụng nhiều hơn màn "lên tinh thần" của cả ban huấn luyện. Vẻ mặt Niel đang cau có bắt đầu dãn ra, cậu không nói gì, chỉ gật gật, rồi đứng... gãi đầu.

Màn giao lưu chớp nhoáng đó, lại không thoát khỏi tầm nhìn của hai cô gái ngồi trên khán đài.

"Cô bạn đó, là ai vậy?" Người con gái tóc mái ngắn , gương mặt trầm ngâm lên tiếng hỏi.

"Chính là Nayeon mà tớ kể đấy. Yên tâm đi, cỡ cậu ta chỉ toàn để mắt tới những hotboy cỡ Chanyeol, Minhyun trở lên, không thèm ngó ngàng bạn Niel dở tệ của cậu đâu!"

Jeongyeon phá lên cười, vỗ vỗ lưng cô bạn thời thơ ấu của mình.


"Niel không dở."

Cô gái kia mày hơi nhíu lại, vẻ không đồng tình, mắt vẫn dõi theo hình bóng đeo kính, gầy gò đang bắt tay từng người trong đội bạn.


"Chỉ có cậu nghĩ thế thôi. Tớ rất quý cậu Lisa ạ. Tớ tuyệt đối không ủng hộ cậu cứ theo đuổi một kẻ chẳng xứng đáng như cậu ta."

...
Trận chung kết được chia thành hai phần thi đấu. Giờ giải lao, Minhyun đứng cạnh Jin, vừa hướng mắt sang nơi tập trung của đội bạn, vừa lạnh nhạt buông câu hỏi.

"Trước đây anh ta lúc nào cũng thế này?"

Jin thừa hiểu Minhyun muốn nói đến Junho, người đã biên đạo cho vũ đạo vừa rồi.


Phần hai, tình thế giằng co không trở nên khá hơn. Kyunghee những tưởng đã chạm một tay vào chiếc cúp do những vũ đạo chuẩn xác, điêu luyện của jin, thì năm phút sau do sai lầm trong vũ đạo của Niel khiến điểm vòng hai của hai trường hòa nhau.

Trong giờ giải lao, trước khi hai đội tiến vào phần biểu diễn cuối cùng, huấn luyện viên không nói một lời nào. Trợ lý Irene đưa khăn ướt cho Niel, mỉm cười.

"Cậu đã làm rất tốt. Bây giờ, có thể nghỉ ngơi được rồi."

"Đúng thế, làm rất tốt."

"Niel, mọi người không ngờ đấy!"

"Phần việc còn lại là của bọn này."

Bốn phía lại nhao nhao âm thanh động viên, an ủi. Cụ thể của ai với ai, Niel cũng không biết nữa. Cậu ta chỉ thấy trời đất sa sầm. Dù là thằng ngốc, cũng có thể nhận ra, trong một thế trận tương đối lấn lướt, dẫn trước của Kyunhee, làm thế nào tình thế lại bị đảo ngược đến bờ vực cần phần đấu phụ. Thà những người kia xúm vào trách cứ, cậu ta còn có cớ nổi sung cãi lại. Vậy mà...

Cả Nayeon lẫn Mina trên băng ghế chỉ đạo đều biết rằng mình không nên phát biểu một câu nào, họ chỉ lặng lẽ đưa khăn và nước uống cho các thành viên. Nayeon có thể thấy trong đôi mắt nâu trong veo của Mina nhìn Jin, Chanyeol và Minhyun, là tin tưởng không mảy may dao động. Cô biết, đôi mắt mình cũng giống hệt như thế.

Nên, khi Minhyun thực hiện hoàn hảo vũ đạo quyết định, là dấu chấm hết cho mọi nỗ lực của Seokde, cũng như đánh dấu chức vô địch quốc gia lần thứ tám của Kyunghee, Nayeonthấy mình ôm choàng lấy Mina, hét toáng lên mừng rỡ hòa vào tất cả các cổ động viên Kyunghee đang bùng nổ.

Niềm vui quá lớn, với tư cách là một người quản lý của Jin và Chanyeol đã chục năm liền, mới được ăn mừng chức vô địch cùng với họ, khiến cho Nayeon hoàn toàn không để tâm đến vẻ mặt sợ hãi bối rối của Mina khi bị ôm, cũng như hoàn toàn không nhìn rõ lễ trao giải, cũng như bế mạc này nọ đang diễn ra, vì nước mắt trào ra như suối.

Nhưng, khi cơn xúc động tạm thời qua đi, khi mọi thủ tục hoàn thành, và một số thành viên bao gồm cả Chanyeol đã đến bên cô quản lý chăm chỉ nhiệt tình của Kyunghee để nói lời cảm ơn, Nayeon lại nhận ra một thành viên duy nhất, trong nỗi vui chung này, chỉ có thể nhếch môi cười lấy lệ.

Nên trong khi mọi người ăn mừng, cô lại lặng lẽ ngồi xuống bên Niel, đưa nước cho cậu. Gọng kính đã tháo xuống khiến cho gương mặt cậu ta càng thêm phờ phạc. Niel thô bạo gạt chai nước lăn xuống đất, gắt.

"Không phải làm như vậy! Tôi đã nói, tôi ghét nhất là thư..."

"Tớ phải nói bao nhiêu lần, đây không phải là thương hại? Bởi vì chính tớ cũng vừa trải qua một thất bại lớn! Nên tớ muốn chia sẻ với cậu. Vậy thôi."

"..."


Nayeon rất nghiêm túc, từng lời đều từ tận đáy lòng. Khiến cho Niel thoáng chút ngạc nhiên, sao cô gái này lại luôn tử tế với mình đến thế. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt Nayeon nghiêng, mờ mờ qua đôi mắt cận khá nặng. Những đường cong vững vàng thẳng thắn. Đôi mắt to, đen nhìn thẳng, không có ý cười, dù xung quanh đang tán loạn ăn mừng. Một cô gái có ý chí kiên định. Và, tất nhiên, dù không thật xinh gái, trông cô ta cũng có nét dễ thương...

"Niel!"

Một giọng trong và ấm vang lên. Chính giọng nói này đã gọi tên cậu suốt cả thời thơ ấu.


Niel quay lại, không cần đoán cũng biết ai đang đứng trước mặt mình.

Trên tay cầm một hộp cơm tự làm, người con gái bé nhỏ, tóc mái ngắn ôm lấy gương mặt nom hiền lành nữ tính, trong chiếc váy đồng phục giản dị. Không thể gọi là xinh đẹp, nhưng thanh tú. Đôi mắt một mí dịu dàng nhìn Niel đầy lo lắng.

Dù người con trai ấy có đối với cô thế nào đi chăng nữa.

"Cậu đến đây làm gì?" Niel hằn học.

"Chắc cậu đói rồi, tớ mang cơm cho cậu." Cô gái nhẹ nhàng.

"Không cần, cậu đi về đi."

"Niel!"

Jeongyeon bực tức lao tới nhéo tai cậu bạn gầy gò.

"Cậu có biết nhà trọ của Lisa ở đâu không? Cậu có biết cô ấy đã đi xa đến thế nào không?"


"A, vậy thì xin chia buồn, ngàn dặm lặn lội đến cổ vũ, vậy mà trường của- cậu, lại thua Kyunghee của- tôi."

Cô gái lặng người. Trong khi đôi mắt Jeongyeon long lên, cô gần như nổi giận.

"Cậu không biết xấu hổ hả Niel?"

"Jeongyeon à..." Nayeon can thiệp.

"Không phải chuyện của cậu!" Lần đầu tiên, Jeongyeon nặng lời như vậy với Nayeon.

Nayeon chẳng khờ khạo gì mà không đoán được, cô gái kia đối với Niel ra sao. Lại càng chẳng ngu ngốc, thừa biết Niel ngược lại, đối với cô bạn này thế nào. Chỉ sau một đoạn hội thoại ngắn ngủi.

Cô quyết định không tham gia vào ba người bọn họ, mà đưa mắt nhìn sang những đồng đội khác, đang tiếp tục náo nhiệt ăn mừng.

Bất chợt, ánh mắt của cô dừng lại ở Minhyun. Mãi cho đến lúc này, cậu ta mới thoát khỏi giới phóng viên, cũng như những cử chỉ tay bắt mặt mừng của đại biểu các cấp, để lặng lẽ tiến vào khu vực chỉ đạo trong tiếng reo hò không ngớt của fangirls trên khán đài. Đi bên cạnh là Jin, cũng được săn đón khá kỹ. Jin vỗ vai Minhyun, cười nói thoải mái đúng như cá tính của mình.

Hình dáng bé nhỏ xinh đẹp của Mina trong chiếc váy suông tay lỡ màu vàng nhạt, tiến lại gần hai người họ. Cô bé nói gì đó với Jin, có lẽ là chúc mừng. Rồi cứ phân vân, ngượng ngùng không biết làm gì một hồi lâu, cho đến khi Jin chìa tay ra cho cô bắt.

Trong khoảnh khắc đó, Nayeon thấy ánh mắt lạnh lùng của Minhyun dừng lại ở chỗ cô và ba người Niel với một vẻ trông đợi. Nayeon bối rối quay mặt đi ngay khi bốn mắt chạm nhau, cô chỉ vừa mới chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top