Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 32


"Gác lại mọi hoạt động để tập trung thi đại học, cậu gương mẫu như vậy, nhìn lại bản thân tớ thấy áy náy quá..."

Nayeon thở dài, ngồi xuống bên cạnh Chanyeol. Đã lâu rồi họ mới có dịp nói chuyện riêng.


"Không phải vậy..."

Chanyeol nhẹ cười. "Cái chính là, tớ định thi đại học Y nên điểm số nhất định phải hoàn hảo một chút. Hơn nữa, tớ cũng muốn dùng thời gian một năm để làm quen trước với các kiến thức y học..."


Chanyeol muốn trở thành bác sĩ. Đây không phải lần đầu tiên Nayeon được biết điều này. Cha là thủy thủ tàu viễn dương, một cơn bão biển đã mang ông đi không về, khi cậu bé Chanyeol mới vừa tròn năm tuổi. Tám năm sau đó, người mẹ cũng vì chứng ung thư không có tiền chữa, bỏ cậu mà đi. Sống dựa dẫm vào một vài người họ hàng không mấy mặn mà tình nghĩa, tuổi thơ của Chanyeol thật sự rất khó khăn. Để trưởng thành cứng cáp được như hiện giờ, rõ ràng là cần một nghị lực hơn người. Và trong tâm trí của cậu bé mười ba tuổi năm nào, vẫn là một ước mơ duy nhất, trở thành bác sĩ để cứu sống những con người bất hạnh như mẹ mình.

Nayeon bâng khuâng nhìn người con trai cao ráo ngồi cạnh mình trên. Cô hình dung ra cậu trong màu áo blouse trắng của bác sĩ. Rất hợp. Một bác sĩ điềm tĩnh, thân thiện với bệnh nhân. Một bác sĩ có lương tâm, không phải cái kiểu suốt ngày ăn chặn tiền người bệnh...

"Chanyeol, tôi có chuyện này..."

Trên mặt sân cỏ được nhuộm hồng bởi ánh hoàng hôn, rốt cuộc lại xuất hiện một người thứ ba.

Nayeon nhìn chiếc bóng thanh mảnh đổ dài đang di chuyển khá nhanh lại gần hai người họ, cùng chất giọng dịu dàng êm ái, chẳng cần quay đầu lại cũng biết là ai đang đến.

Irene khoác trên vai túi đồ khá nặng, bộ dáng lại khẩn trương như vừa chạy từ đâu đến. Cô có chút ngỡ ngàng khi nhìn thấy Nayeon, nhưng rồi lại mím môi, khẳng định.

"Tôi có chuyện muốn nói..."

"Còn tôi thì không."

Trái với dự đoán của Nayeon, Chanyeol trả lời dứt khoát, không hề ngẩng đầu nhìn người con gái đang đứng trước mặt.


"Không liên quan đến việc lần trước... "

Irene khó xử quay sang Nayeon.

" em có thể cho chị nói riêng với cậu ấy một chút được không?"


Nayeon bất đắc dĩ, định đứng lên thì bị Chanyeol mạnh mẽ kéo lại.

"Cô ấy là bạn thân nhất của tôi, chuyện gì của tôi, cô ấy cũng có quyền biết. Chị muốn gì, thì nói đi." Cậu dứt khoát.

Dù Irene đứng đối diện với họ, tức là hoàn toàn ngược sáng, Irene vẫn có thể thấy gương mặt xinh đẹp đầy vẻ tổn thương. Irene lắc đầu, dùng ánh mắt để van nài cầu khẩn, nhưng vô dụng. Chính Nayeon cuối cùng lại ở vào thế khó xử, khi một tay Chanyeol cứng như thép vẫn siết chặt cánh tay cô.

Cuối cùng, Irene nhắm mắt trấn tĩnh, trước khi nhìn thẳng vào Chanyeol. Vẻ tiều tụy, mỏi mệt dường như bay biến hết trong khoảnh khắc. Thay vào đó là một gương mặt ửng hồng, bừng sáng.

"Tôi không bỏ cuộc. Trong thời gian học năm thứ nhất đại học, tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm học bổng. Tôi sẽ làm bằng được! Đó là ước mơ cả đời của tôi, dù mất bao nhiêu thời gian, tôi cũng không dễ dàng từ bỏ."

Suốt đời Nayeon, cũng không quên được biểu hiện của Chanyeol trong giây phút ấy. Lần đầu tiên, cô mới biết được trên một gương mặt, một đôi mắt lại có thể chất chứa nhiều cảm xúc như vậy. Bàng hoàng, căm ghét lẫn xót xa rốt cuộc có thể hòa vào trong một tổng thể.

"Tốt thôi."

Mãi một lúc sau, khóe môi mỏng mới nhếch lên, để lộ thanh âm trầm đục.

"Muốn làm gì thì làm. Dù sao cũng chẳng liên quan đến tôi."


"Sao cậu có thể nói như vậy? Không phải trước kia... chính cậu..."

Irene lắp bắp, như không tin vào tai mình.


"Mọi chuyện đã thay đổi rồi."

Chậm rãi, lạnh nhạt.

"Tôi cũng có việc riêng của tôi. Không còn là thằng nhóc thừa hơi đi cổ vũ cho mơ ước viển vông của người ngoài."


...

Irene đã bỏ đi một lúc lâu, Chanyeol vẫn không hề ngẩng đầu lên khỏi hai bàn tay đan vào nhau, che khuất đi gương mặt trong một dáng điệu mệt mỏi.

Nayeon vẫn ngồi lặng lẽ bên cậu. Lần đầu tiên kể từ khi biết đến mối quan hệ Chanyeol- Irene, cô nhận ra giữa họ dường như không đơn giản là yêu đương- chia tay.

Nhưng hình ảnh lúc bấy giờ của Chanyeol đã đủ khiến cô xót xa, không dám hỏi gì hơn, chỉ nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng cậu, mong cho cơn giận, hay bất cứ nỗi đau nào đều nhẹ nhàng trôi xuống.

"Tớ cũng có mục tiêu của riêng tớ. Tớ cũng có việc mình muốn làm..."

Mãi lâu sau, giọng nói của người con trai mới khàn khàn vang lên từ bên dưới mái tóc đen.


"Ừ, tớ biết..."

Nayeon đau lòng an ủi.


"Tớ không chạy đi khắp nơi tuyên bố rằng mình không bỏ cuộc, không có nghĩa là nó không quan trọng."

"Ừ, tớ biết."

"Giá như... Người ở bên cạnh tớ ngay từ đầu, là cậu..."

Cô sững người, như không tin nổi vào tai mình.

Yên lặng.

"Xin lỗi, tớ không nên nói vậy."

Trong khi Nayeon còn như kẻ mất hồn, BChanyeol tự lúc nào đã ngẩng đầu lên, lấy lại hoàn toàn vẻ trầm ổn thường thấy. Cậu ta thậm chí còn mỉm cười trấn an cô.

"Cậu có bạn trai rồi, tớ không có ý gì đâu."


Nụ cười giả tạo. Mấy chục năm là bạn thân, đủ để Nayeon nhìn ra điều đó. Cũng đủ để Nayeon nhận ra, sự dịu dàng và nỗi buồn sâu thẳm trong đôi mắt cậu khi nhìn cô, cách đây một năm vẫn chưa hề đến mức độ này.

"Chanyeol... Tớ..."

Nayeon xúc động lên tiếng, dù cô không thật sự biết mình cần phải nói gì lúc này. Cô thấy sống mũi cay cay như muốn khóc.


"Tôi không muốn xen ngang, nhưng cậu có định về không?"

Cắt đôi không gian là một thanh âm sắc lạnh. Cả Nayeon lẫn Chanyeol đều không lạ gì giọng nói này.

"Minhyun... Cậu... hôm nay không phải đi thực tập à?"

Nayeon trở nên lúng túng. Trong thoáng chốc, hình ảnh Minhyun đơn độc đứng đó, chỉ cách cô hơn một mét, gợi cho Nayeon nhớ lại chính xác cái lần đầu tiên cô gặp cậu. Cũng là đôi mắt lãnh đạm nhìn xuống, cũng là cái khí chất tỏa ra khiến người đối diện không rét mà run.


Minhyun đã nói, trong khi nhìn đồng hồ trên màn hình di động.

Sao Nayeon lại quên đi, hôm nay là thứ ba? Ngày duy nhất trong tuần mà Minhyun không có lịch thực tập, buổi chiều hiếm hoi cậu có thể đưa cô về tận nhà, và cùng hẹn hò nếu muốn.

"Các cậu cùng về đi."

Chanyeol mỉm cười vỗ vai Nayeon, đoạn lại quay sang Minhyun, nghiêm chỉnh nói đỡ cho cô. "Tôi nhờ cậu ấy ở lại để dặn dò một số chuyện liên quan đến đội Dance. Cậu thông minh như vậy chắc sẽ không hiểu lầm đấy chứ."


Minhyun hờ hững nhìn sang Chanyeol. Là một người rất thông minh, chưa kể đã được học qua về tâm lý, thiếu gia họ Hwang đương nhiên hiểu được bên dưới tác phong trầm tĩnh của Chanyeol là một lời nói dối. Đồng tử màu xám vì một lý do nào đó thoáng ánh lên sự chán ghét.

...

Năm học cứ như thế, nhẹ nhàng kết thúc.

Ít nhất là đối với Nayeon, những việc đáng gọi là "sự kiện" vẫn nằm ở trong thì tương lai. Trước mắt, là kỳ nghỉ hè có thể coi là cuối cùng của đời học sinh.


"BéNayeon với bé Sana mang hai chậu này ra chuồng lợn đổ vào máng cho bác nhé."

Người đàn ông ngoài sáu mươi, đầu tóc lẫn bộ râu quai nón đều điểm bạc, vừa mạnh mẽ kéo xô nước từ dưới giếng lên rửa tay, vừa cười cười chỉ chỉ vào hai chậu cám vừa băm xong.

Ông ta chính là bác Kim, bác họ bên nội của Jin. Sau khi về hưu liền mang cả gia đình về quê vui thú điền viên.

"Vâng, để bọn cháu!"

Nayeon vui vẻ kéo tay Sana. Trong khi cô nàng hotgirl nhìn hỗn hợp lổn nhổn trong chậu nhôm với vẻ kinh tởm tột độ.


Đợi ông bác cao lớn rám nắng như Thiên Lôi đi khuất vào nhà, Sana dậm chân, rít qua kẽ răng.

"Tôi về đây để làm ô sin đấy à?! Cái ông già thô lỗ đó đầu óc có bình thường không vậy? Tôi là khách đấy nhé!"

Nayeon bê lên chậu của mình, vừa lạnh lùng phân tích.

"Người ta chẳng họ hàng gì với mình, đã bao ăn bao ở là hiếu khách lắm rồi. Giúp đỡ một tí có chết ai, huống chi là bê mỗi cái chậu! Làm đi!"

Sana ngúng nguẩy, õng ẹo một hồi không ăn thua đành phải lẽo đẽo theo Nayeon. Một phần cũng vì con Guci (tên vậy, nhưng nó là con chó!) hung dữ đang gườm gườm cô nàng dưới đống rơm.

Vừa đứng nhìn Nayeon lần lượt đổ thức ăn vào máng, một tay bịt mũi, hotgirl lại eo ** bật đài.

"Trời ơi sao tôi ngu thế hả trời... Sao lại nghe lời một con điên về cái chốn khỉ ho cò gáy này cơ chứ? Nếu ai đó biết chuyệnSana đi cho lợn ăn thì tôi còn mặt mũi nào ra đường hả trời..."

Năm nay do tình hình khủng hoảng kinh tế nên bạn Jin có nhã hứng mời Nayeon, Chanyeol cùng bạn bè về quê mình ở Deagu nghỉ hè, kết hợp học nhóm mấy ngày. Tất nhiên, sắp sang năm cuối cấp mỗi người có một thời khóa biểu bận rộn riêng, nên tạm thời có mặt nhà bác Jin mới chỉ là Nayeon và Sana.

Còn tại sao lại là Sana? Hotgirl không có bạn- trai bên cạnh, nên vừa thi xong đã rầu rĩ làm phiền Nayeon suốt cả ngày. Đi shopping, đi làm đẹp, cũng được đi. Nhưng những buổi tâm sự có cả bia rượu và nước mắt nước mũi pha mascara tèm lem thì thật quá sức chịu đựng của em gái đấy nhé! Thế nên vừa nhận lời mời của Jin, Nayeon đã lập tức kéo Sana theo cùng, hy vọng không khí trong lành yên ả của làng quê sẽ điều trị tâm thần không ổn định của chị dâu tương lai...

Và Nayeon đã nhầm.

"Cậu đi xa tôi ra! Người toàn mùi lợn, hôi quá!" Tay nõn nà vẫn không thôi bịt mũi.

Nayeon thấy Sana giữ khoảng cách một mét với mình. Liền tinh quái tiến lại càng gần. Hai cô gái, một cười gian xảo, một nhắm tịt mắt sợ hãi, cảnh tượng thật khôi hài. Cho đến khi Nayeon chơi ác, đưa cả hai tay bẩn áp lên mặt Sana thì cô nàng hét toáng lên như gà bị chọc tiết.

"Các cậu làm cái gì vậy?!"

Jin khăn tắm vẫn vắt trên vai, kinh ngạc nhìn Sana rơm rớm nước mắt, trong khi Nayeon thì phá lên cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top