Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 49

Sáng sớm tinh mơ, Nayeon đang ngồi trầm ngâm trên ghế đá giữa sân trường, hai ngày nay cô đã suy nghĩ rất nhiều về thái độ kỳ lạ của Chanyeol, cũng như thái độ thù địch của cậu đối với Taehyung. Cô hoang mang khi thấy rằng mình càng ngày càng không hiểu nổi cậu, lại có chút hối hận vì lần trước đã nặng lời...

Từ hôm đó đến nay, bọn họ vẫn chưa nói chuyện lại.

Bỗng nhiên, một bàn tay lạnh toát đặt trên trán, khiến cho cô bừng tỉnh khỏi giấc ngủ ngày.

Dĩ nhiên, khi nhận ra bàn tay kia chính là "bảo vật quốc gia" của Pháp, trái tim Nayeon chỉ thiếu nước nhảy khỏi lồng ngực.

Thiên hạ nói cái tên quyết định phần nào ngoại hình, tính cách, cũng không ngoa. Kim Taehyung, cái tên trung tính như vậy, quả nhiên là người mang nét đẹp rất trung tính. Ngoại trừ âu phục tôn dáng cao mảnh mai, nếu chỉ nhìn gương mặt xinh đẹp đến thoát tục kia, tóc mai mềm mại dài trùm qua tai kia, nói là mỹ nữ giả trai cũng có thể bán tín bán nghi. Vẻ đẹp của Minhyun ít nhất còn không gây huyễn hoặc như vậy.

Thay vì chào hỏi, việc đầu tiên Nayeon làm lại là... dáo dác nhìn quanh. Rất may, vì hôm nay cô đến quá sớm, nên trên sân trường mới có lác đác một vài người, chưa ai kịp nhận ra Taehyung đang cúi xuống, đối diện Nayeon, ngay trong khuôn viên trường.

"Cảm ơn! Tôi không ốm!"

Cô bối rối, gỡ tay Taehyung ra. Không muốn người ngoài nhìn vào có bất kỳ một sự hiểu lầm ngu ngốc nào. Bị hiểu lầm đối với Nayeon, dường như đã thành chuyện... cơm bữa.


Taehyung đứng thẳng dậy, có hơi buồn cười vì bộ dạng ngốc nghếch của cô gái trước mặt.

"Vừa rồi, tôi đã bảo tài xế chở Jisung và đồ đạc của nó về nhà cậu."

Nayeon muốn hỏi, sao lần trước cậu không làm vậy cho tiện, lại bắt cô phải đến tận khách sạn. Nhưng vẫn biết con người này không hề đơn giản, sợ lại bị đem ra làm trò đùa, cô đành yên lặng, gật đầu.

"Vậy nên chiếc thẻ kia, cậu cứ giữ."

Vừa nghe đến chiếc thẻ ATM, gương mặt của Nayeon đã thoắt biến sắc. Cô nhớ đến lời buộc tội nặng nề của Chanyeol. Mặc dù bản thân cô chẳng làm gì xấu, nhưng rõ ràng lời nói đó đã ảnh hưởng rất lớn đến tự ái của Nayeon, khiến cho cô day dứt mãi không thôi.

"Không!"

Cô vừa căng thẳng nói, vừa vội vàng lục ba lô, lấy ngay ra chiếc thẻ V.I.P màu vàng kim đưa cho Taehyung.

"Tôi chưa tiêu một xu nào cả, và cũng không có ý định đó. Nên cậu hãy lấy lại cái này đi!"


"Cậu làm thế... thì khó cho tôi quá."

Taehyung nhẹ cười. Không ai có thể đọc được bất cứ hàm ý gì bên dưới nụ cười xã giao tuyệt đẹp trăm lần như một đó.


"Chẳng có gì là khó cả."

Nayeon thẳng thắn, đứng dậy.

"Tôi cho Jisung ở nhờ vì quý nó như em. Đây không phải nợ nần. Nên cậu không phải trả công gì hết."


"Vậy trả bằng cái khác, được không?"

Nayeon còn chưa định thần trước câu hỏi của Taehyung, đã thấy cằm mình bị nâng lên bởi những đầu ngón tay lạnh toát, thanh mảnh nhưng đầy những vết chai cứng do luyện tập piano lâu năm. Trong chớp mắt, Taehyung đã vòng tay kia qua eo Nayeon, kéo cô lại gần mình. Rồi từ từ cúi xuống...

Là kinh ngạc, là hồi hộp, nhưng hơn cả, trong tâm trí Nayeon là một nỗi buồn lan tỏa. Trong cái khoảnh khắc mà bờ môi hai người chỉ cách nhau chừng hai phân, một linh cảm nào đó đã khiến cô thấy mình hụt hẫng.

"TRÁNH RA!"

Đúng lúc đó, giọng nói gay gắt của Chanyeol đã ngăn chặn điều Nayeon e sợ. Đồng thời, cậu mạnh mẽ kéo Taehyung ra xa khỏi cô.

Nhưng khi nắm đấm của Chanyeol giơ lên, định giáng thẳng cơn giận dữ vào gương mặt xinh đẹp của Taehyung, thì chính Nayeon lại là người theo bản năng, liều mình xông ra che chắn cho Taehyung.

"Cậu đừng có như vậy!"

Mắt cô hoe đỏ.

"Cậu ấy chưa làm gì tớ cả!"


"Cậu định để nó làm gì rồi mới sáng mắt ra à?"

Chanyeol tức giận quát lên.


Cậu không lạ gì cái tác phong chơi bời qua đêm một lần rồi bỏ của Taehyung. Chỉ là công chúng luôn phát điên bởi cái vẻ ngoài thanh cao thoát tục bên những phím đàn màu trắng.

Chanyeol cũng chưa bao giờ quên thái độ xúc phạm, khinh thường của Taehyung đối với mình, ngay lần đầu gặp mặt ở nhà ông Kim ba năm về trước. Nhưng ai cũng được, Chanyeol có để biến bất cứ ai trở thành đồ chơi trong lòng bàn tay, ngoại trừ Nayeon. Ngoại trừ người con gái quan trọng nhất đối với Chanyeol.

Tuy vậy, Nayeonghét nhất là những lúc Chanyeol quá khích như vậy. Cậu ta cứ như biến hẳn thành một con người khác. Không còn chút dấu vết gì của người con trai trầm tĩnh, chín chắn cô vẫn thầm yêu thương.

"Thì sao? Kệ tớ!"

Nước mắt không kìm được nghẹn ngào lăn xuống. Cô vừa đưa tay quệt ngang gò má, vừa nhìn thẳng vào Chanyeol, mạnh mẽ đáp trả.

"Cậu không phải bạn trai tớ. Làm gì với ai là quyền của..."


Chưa nói hết câu, bờ môi Nayeon đã bị Chanyeol ép chặt. Cậu hôn cô một cách gần như thô bạo. Một tay ôm siết lấy lưng, tay còn lại giữ chặt lấy gáy cô, chặt đến nỗi Nayeon có cảm giác tóc mình như bị dứt ra khỏi da đầu. Cô rơi vào tình trạng chết điếng, vừa đau vừa tức.

Có nằm mơ, chết đi sống lại, cô cũng không nghĩ rằng nụ hôn đầu tiên với người con trai mình thầm thương mến bao năm, lại đau đớn, khó chịu đến thế này.

Khi Chanyeol chịu buông Nayeonra, cũng là lúc bờ môi cả hai đều rướm máu. Cô kinh hãi nhận ra đám đông học sinh hiếu kỳ vây quanh. Họ đã hôn nhau ngay chính giữa sân trường.

"Vậy nếu là bạn trai cậu, tớ có thể hành động như vậy, đúng không?"

Chanyeol quệt đi vết máu trên khóe môi mình. Đôi mắt đen thẳm của cậu lúc này đã trở nên thật hoang dại, nhưng vô cùng thành khẩn.

"Tớ có thể làm bạn trai cậu được không? Tớ yêu cậu."


Trước những lời bàn tán xì xào, Nayeon không kìm được, vung tay tát cho Chanyeol một cái trời giáng. Sau đó, không để cho cậu kịp chạm vào mình, cô quay lưng chạy về lớp.

Suốt cả ngày hôm đó, dù cho Jeongyeon có hét vào tai, Nayeon cũng không hé răng, dù chỉ một câu. Cô cứ ngồi im lặng, đờ đẫn như vậy từ giờ này qua giờ khác. Trong lớp, ai ai cũng đã biết tin đồn, Chanyeol tỏ tình và hôn Nayeon ngay giữa sân trường. Ngoại trừ Jin, ai ai cũng nhìn Nayeon chằm chằm bằng ánh mắt tò mò, nửa ngưỡng mộ nửa ái ngại. Cũng không thiếu những ánh nhìn ác ý, đầy ghen tức. Có lẽ, nội trong nay mai, những tin đồn lại nổ ra, giống như hồi cô qua lại với Minhyun. Nhưng giờ đây, tất cả đối với cô đều không còn quan trọng nữa

Bởi vì Chanyeol nói dối. Nói dối. Cô không tin. Chanyeol tuyệt đối không thể thích cô. Người mà cậu ta thích là Irene xinh đẹp. Cô đã bị từ chối một lần. Sao giờ đây cậu ta có thể quay lại nói yêu cô?

Chung cư penthouse tầng 12, phòng bếp.

Mina múc một bát canh riêu cá nho nhỏ, đặt xuống trước mặt Minhyun, rồi nhanh nhanh chóng chóng ngồi sang ghế đối diện. Mắt nâu long lanh trông đợi, hai bàn tay trắng trẻo, nõn nà bám chặt vào thành bàn.

"Em cứ như vậy anh ăn không được."

Cậu thẳng thắn.


"Ngày đó ngồi với Nayeon ở trong canteen, bao nhiêu người nhìn mà anh vẫn ăn được đấy thôi." Mina chớp mắt, yếu ớt chống trả.

"Hai chuyện này khác nhau."

Minhyun thản nhiên. Một đằng là đám hình nhân lạ hoắc chẳng liên quan. Một đằng là Mina đích thân nấu ăn, đích thân mang đến tận nơi, đích thân kỳ vọng. Biết bao nhiêu áp lực.


Nói thì nói vậy, cậu vẫn múc một thìa canh lên nếm thử. Dĩ nhiên, mùi vị lần này đã có chút gì đó giống canh cá thông thường, không còn kỳ lạ như trước đây nữa.

Minhyun chưa biểu hiện thái độ gì đặc biệt, chính xác là... cậu đang không biết phải nói thế nào. Bởi vì món ăn này chỉ ở mức... không quá dở.

Tuy nhiên, Mina rất tinh ý đã nhìn thấy một thoáng ngạc nhiên trong đôi mắt xám, liền vội vàng chạy lại choàng tay qua vai anh trai.

"Ngon đúng không? Em biết mà."

Cô rạng rỡ.


Minhyun: ('__')

Thiếu gia họ Hwang cái gì cũng giỏi cái gì cũng tốt, hoàn hảo 99, 99 % chỉ có mỗi một khuyết điểm duy nhất và cũng trầm trọng nhất là... không biết nói dối. Đồng nghĩa với trong trường hợp này, yên lặng chính là thượng sách.

"Em đã tìm được một thầy giáo rất giỏi. Và cũng đã học rất chăm chỉ được gần một tháng rồi. Đố anh biết là ai đấy. Anh đoán điii..."

Mina thỏ thẻ, vừa dụi dụi lên vai Minhyun.


"Niel chứ gì."

Nayeon đáp tỉnh khô.


Mina giật thót mình, quay lại nhìn thấy Nayeon đang đứng ở ngưỡng cửa phòng bếp thì vội buông Minhyun ra ngay.

"Sao... sao... cậu ở đây vậy?"

Công chúa ấp úng, hai má đỏ hồng như táo chín.


"Anh để cửa cho cô ấy vào."

Minhyun giải thích. Lúc chập tối Nayeon có gọi điện cho cậu, nói rằng có chuyện rất quan trọng, cần gặp ngay hôm nay. Nhân lúc ba mẹ đi công tác, chỉ có hai anh em ở nhà, cậu đơn giản cho tài xế đến đón cô về thẳng nhà mình.


Mina bị bắt quả tang làm nũng, vẫn còn ngượng, giấu mặt vào hai lòng bàn tay, nói lí nhí.

"Tớ đi ra cho hai người tâm sự nhé."

"Không, cậu ở lại luôn."

Nayeon thở dài.

"Cũng liên quan đến cậu đấy."


Khung cảnh ngọt ngào đến phát bệnh mới rồi, rốt cuộc cũng không thể làm cho nước mắt hồi chiều trên môi cô bớt đi vị đắng.

...

Nayeon không rào trước đón sau. Cô cũng chẳng còn tâm trạng để nói năng dài dòng. Chỉ lặng lẽ lấy từ trong ba lô ra một tấm ảnh, đặt lên trên bàn nước. Rồi nhẹ nhàng đẩy nó về phía Minhyun và Mina.

Tấm hình chụp khổ A6 đã bạc màu. Trên hình là ba thanh niên mặc âu phục rất đẹp trai và một cô tiểu thư quý phái . Cô gái và một trong số các chàng trai ngồi trên trường kỷ mang phong cách cung đình . Hai người này trông giống như một đôi uyên ương xứng đôi vừa lứa. Trong khi hai người còn lại đứng sau, rất giống anh em.

Nếu tất cả chỉ có thế, thì việc cô cất công đến tận đây, là vô nghĩa.

Mấu chốt tấm ảnh nằm ở chỗ, gương mặt niên thiếu của người anh, giống hệt Park Chanyeol. Giống đến đáng sợ. Như tạc tượng.

Đúng như Nayeon dự đoán, nếu như Mina che miệng vì kinh ngạc, thì Minhyun hoàn toàn trầm tĩnh. Cậu thậm chí không buồn hỏi "ở đâu ra bức hình này", chỉ lạnh nhạt buông đúng một câu.

"Nếu cậu muốn xác nhận. Thì sự thật, đúng là như thế."

Yên lặng.

Rốt cuộc,Mina lại là người lên tiếng, giọng căng thẳng.

"Cậu lấy đâu ra vậy?"

Vừa nghe câu hỏi đó, cô đã nhận ra, ngay cả Mina cũng thừa biết chuyện này. Cô bé chỉ ngạc nhiên, vì bí mật lớn như vậy đã đến tai người ngoài.

Không để cho Nnayeon trả lời, Minhyun biết rõ, cô có quyền được biết. Chuyện đã đến nước này, cậu cũng không buồn giấu giếm. Rốt cuộc, trong vòng một tiếng đồng hồ, hai anh em họ Hwang đã truyền đạt gần như toàn bộ bí mật về Chanyeol cho Nayeon. Bao gồm cả lý do tại sao Chanyeol bắt buộc phải chuyển đến học ở Kyunghee.


Kết lại câu chuyện, Mina thận trọng.

"Mẹ tớ vẫn không hề biết sự tồn tại của anh Chanyeol đâu. Nên cậu phải hết sức bí mật."

Sau đó, hai người họ hình như còn căn dặn thêm điều gì đó nữa. Nhưng Nayeon hoàn toàn không để vào tai. Tâm trí cô lúc này, đã hoàn toàn trống rỗng.

Đêm hôm đó, cô thao thức nghĩ đến Chanyeol vào lúc cuối ngày. Đầu mệt mỏi gục xuống, hai bàn tay đan vào nhau. Ánh nắng chiều đổ màu rực đỏ trên vai áo sơ mi trắng.

"Tớ cũng có mục tiêu của riêng tớ. Tớ cũng có việc mình muốn làm... Tớ không chạy đi khắp nơi tuyên bố rằng mình không bỏ cuộc, không có nghĩa là nó không quan trọng."

Ước mơ của cậu là trở thành bác sĩ. Còn mong muốn nhỏ nhoi của tớ, là không phải trông thấy cậu buồn như thế.

Ngày ấy họ mười tuổi, bãi giữa sông Hàn vào độ cuối thu, cả một miền bông lau nhuộm trắng. Ba đôi chân trần chạy đuổi nhau trên cỏ...

Nay chỉ còn hai.

Tháng giêng không phải mùa hoa lau nở. Bãi giữa lúc này chỉ còn những tàn tích úa vàng. Gió thổi như muốn thử sức chịu đựng của thân cỏ yếu mềm xơ xác. Tuy vậy, Nayeon vẫn muốn hẹn Chanyeol ra đây, nơi đã in dấu quá nhiều kỷ niệm thời thơ ấu giữa ba người.

"Tớ biết hết rồi."

Nayeon quay sang Chanyeol, đôi mắt thoáng trở nên long lanh. Cô khó khăn hỏi.

"Cậu có gì muốn nói với tớ không?"


"Sau này sẽ có rất nhiều khó khăn. Cậu có đồng ý ở bên cạnh tớ không?"

Chanyeol ngừng lại sau câu hỏi, như muốn kìm lại cảm xúc, để có thể nhìn sâu hơn vào mắt cô, để có thể nói mạch lạc hơn, cho cô hiểu.


"Bởi vì tớ yêu cậu."

"Được."

Cô gật đầu. Giọt nước mắt rơi xuống cũng là lúc nụ cười hạnh phúc hiện rõ trên môi.


...

Lúc ấy là giữa trưa, Jin đã qua đêm trong phòng thu ở ngoại ô, giờ này mới đạp xe lóc cóc ra bến bus đi về. Nửa đường lại muốn rẽ qua nơi thân thuộc nhất, tận hưởng một chút không khí yên ả, trong lành.

Vừa dựng xe trên bờ cát, khung cảnh đầu tiên đập vào mắt cậu lại là một đôi nam nữ đang trao nhau nụ hôn, hạnh phúc ngọt ngào như lan tràn ra từng nhánh cây, ngọn cỏ.

Cậu thanh niên giờ đây đã trưởng thành hoàn chỉnh, không còn là "tên nhóc " xấu xí lem nhem ngày nào, nhưng mây đen trong ánh mắt vẫn chưa thể tan đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top