Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 66

Hôm nay là lễ hội kỷ niệm 20 năm thành lập trường đại học Chungang. Nayeon nhân cơ hội trở về trường, vừa giúp đỡ dàn dựng lễ hội, vừa tranh thủ gặp lại Niel,Seolhyun và cả Jeongyeon.

Hậu trường của một lễ hội văn hóa bao giờ cũng vậy, còn sôi động hơn cả sân khấu chính thức. Với tất cả những băng rôn, hoa lá, hệ thống loa đài, trai xinh gái đẹp đang thử đồ, trang điểm...

"Jimin! Anh về Hàn từ bao giờ vậy?"

Nayeon kinh ngạc reo lên, khi nhìn thấy bóng dáng cao ráo quen thuộc đang đứng lom khom chỉ bảo nhóm sinh viên xem xét hệ thống loa đài. Bên cạnh anh còn có một cô gái tóc ngắn chấm vai, mặc váy suông màu xanh da trời, nom vô cùng tươi mát, nhẹ nhàng.

Jimin bật cười vì câu hỏi ngây thơ của Nayeon.

"Anh ở Hàn được ba tháng rồi ngốc ạ. Phòng tranh của anh nằm ngay gần trường Chungang, em đi qua mà không nhìn thấy hả?"

Rồi anh nháy mắt giải thích thêm.

"Đoán xem ai mời anh nào? Chính là bạn trai của em đấy."

Jin ư? Anh ấy học trường Sân khấu điện ảnh, sao lại có mặt ở lễ hội trường mình nhỉ. Nayeon ngạc nhiên chưa kịp nói nên lời, thì đập vào mắt lại là cô gái dáng vẻ thanh nhã đứng lấp ló sau lưng Jimin.

"Đây này là..."

"Bạn gái anh Jimin đấy!"

Jeongyeon nhanh nhảu giới thiệu.

"Nhỏ tuổi hơn bọn mình. Tên là Dahyun, năm nay cũng vừa tốt nghiệp đại học Mỹ Thuật."

Dahyun tạo ấn tượng là một cô gái khá ít nói, có đôi chút lạnh lùng. Được giới thiệu, cô cũng chỉ khẽ gật đầu, chào một câu lấy lệ. Đúng là trái ngược với Jimin gặp ai cũng liến thoắng.

Jimin trò chuyện vui vẻ với hầu hết mọi người trong hậu trường, trong khi bóng áo xanh của Dahyun ngồi một góc lặng lẽ dõi theo.Nhất thời, Nayeon không biết rằng cảnh tượng ấy sau này sẽ vĩnh viễn khắc sâu trong tâm trí mình, về một câu chuyện buồn nhất mà cô từng được chứng kiến trong đời.

Đi dọc hành lang, ngang qua phòng tập của đội văn nghệ. Nayeon và Jeongyeon thoáng thấy một cô gái mặc váy dài trắng rất... quen quen đang ngồi khóc lóc thút thít trong hậu trường. Đáng kinh ngạc hơn nữa, cái người đang quỳ xuống vuốt ve, dỗ dành người đang khóc kia chính là... Mina.

"Đừng khóc nữa, trôi hết son phấn rồi. Lau mặt đi, chị trang điểm lại cho."

Mina rút một tờ khăn ướt, đưa cho con ma mít ướt đang ngồi trên ghế. Nhưng cô nàng không có vẻ gì là định ngừng khóc.

Nhác thấy bóng dáng lấp ló của Nayeon và Jeongyeon ngoài cửa, con ma mít ướt lập tức chỉ tay vào Nayeon, phẫn nộ.

"TẤT CẢ LÀ TẠI CHỊ!"

Đến lúc này thì Nayeon có thể chắc chắn, giọng nói cao vút kia chỉ có thể là của Tzuyu.

Tzuyu vì muốn theo đuổi Taehyung nên năn nỉ trường đại học Aideen bên New York cho phép mình được ở lại Hàn viết luận văn tốt nghiệp. Đây là trường hợp đầu tiên chưa từng có trong quy chế, nhưng nhờ mối quan hệ thân thiết giữa hai trường đại học mà đề nghị được chấp thuận. Tuy vậy, luận văn của Tzuyu sẽ được những giáo sư của Chungang chấm, và phải viết bằng tiếng Hàn.

"Không những bị viết lại, còn bị giáo sư nói là sử dụng ngôn ngữ tức cười, sai chính tả!"

Tzuyu ôm mặt than vãn.

"Chuyện này thì có LIÊN QUAN GÌ đến tôi?!"

Nayeon chỉ muốn đập đầu vào tường. Con bé Tzuyu này ghét cô đến mức, chuyện gì cũng đổ lỗi cho cô.

"Chị làm tâm trạng tôi không tốt! Làm bài cũng không tốt!"

Tzuyu gân cổ cãi.

"Dốt tiếng Hàn còn bày đặt đổ lỗi!"

Nayeon mắng một câu rồi quay lưng bỏ đi thẳng.

"Nayeon này, cậu có thấy..."

Sau khi đã đi khá xa khỏi phòng văn nghệ, Jeongyeon mới ngập ngừng lên tiếng

"Chuyện gì?"

Nayeon vẫn còn chưa nguôi bực mình về sự vô lý trẻ con của Tzuyu.

"Con bé Tzuyu đó, khi không trang điểm trông hơi hao hao giống cậu thì phải..."

"Cái gì?!"

Về lại khu vực hậu trường. Khung cảnh đang từ nhộn nhịp bỗng chuyến sang náo loạn chưa từng thấy. Một ai đó lỡ tay làm đổ cây nến, khiến cho tấm phông nền trang trí sân khấu bị cháy rụi đến hơn phân nửa. Đây là một phông nền vẽ tay, mà câu lạc bộ Mỹ Thuật đã phải chuẩn bị đến hơn một tuần liền. Hoàn toàn không có bản thay thế.

Khắp nơi là những tiếng trách móc, thậm chí chửi bới. Trong khi mọi người còn đang cố gắng thu dọn đám tro tàn bay lung tung thì một giọng nói bình tĩnh vang lên.


"Ở đây có giấy khổ lớn và sơn màu không?"

Mất đến một phút, mọi người mới nhận ra tiếng nói lanh lảnh kia phát ra từ cô gái váy xanh vẫn ngồi yên lặng một góc từ đầu đến giờ.

"Anh gọi người đưa đến."

Jimin nhanh tay rút điện thoại. Rất may phòng tranh của anh ở ngay gần đây.

Tất cả những ai có mặt ở trong hậu trường ngày hôm ấy, có lẽ không bao giờ quên hình ảnh Dahyun cùng những nét cọ nhảy múa trên tấm phông nền to gấp mấy lần bản thân cô. Cô vẽ với một tốc độ siêu tốc. Mỗi đường nét đều mạnh mẽ, rõ ràng. Trong vòng chưa đầy nửa tiếng. Một bức tranh khiến cho tất cả mọi người đều gật đầu thán phục hiện ra. Bên trái là một đống xương cốt, bị cuốn theo làn gió màu xanh lục, chuyển hóa thành thân trước hùng vĩ của một loài động vật tiền sử đang phi nước đại. Những màu sắc nổi bật và táo bạo nhưng lại tạo nên một tổng thể cực kỳ hấp dẫn.

"Đẹp quá!"

Mina vừa bước vào phòng, kinh ngạc kêu lên. „

"Không thể tin được!"

Dahyun đã hoàn thành bức tranh, chầm chậm quay lại nơi vừa phát ra tiếng nói. Trông cô hơi yếu ớt, có lẽ vì mệt. Nhưng thay vào đó gương mặt lại cực kỳ rạng rỡ.

"Đẹp quá! Giống như con vật này đang chuẩn bị lao ra khỏi bức tranh!"

Mina ngồi xuống để xem cho rõ.

Trong khi đó, Dahyun lại cười tít mắt, hai tay dang rộng.


"Lao ra là thế nào. Nó chuẩn bị mọc cánh bay lên trời đấy!"

Ngay lúc ấy, trông Dahyun mới thực sự là đang chuẩn bị hóa thành thiên thần bay lên trời mây.

Mina và Dahyun ríu rít cười nói. Trong khi mọi người vui vẻ hồ hởi vì đã có tấm phông nền sân khấu đẹp ngoài sức tưởng tượng.

Chỉ có Nayeon đang đứng cạnh Jimin, là nhìn thấy rõ ánh mắt anh đang dần tối lại.

Mãi đến sát giờ khởi động chương trình, hai khách mời quan trọng là Jin và Lisa mới xuất hiện. Chungang không thua kém Kyunghee về mọi mặt, đương nhiên cũng chi rất mạnh tay cho những hoạt động sân khấu, thường xuyên mời những tên tuổi nổi tiếng trong giới giải trí góp vui trong những sự kiện quan trọng.

Nhìn Jin và Lisa được đám sinh viên ồ ạt vây quanh, Nayeon lại cảm thấy có thêm một cái cớ để giận dỗi.

Mặc dù từ khi trở thành bạn gái chính thức của Jin, cô đã xác định mình sẽ thông cảm với tính chất công việc của anh. Cô cũng biết rõ, Jin với Lisa chỉ là đối tác trong công việc. Thế nhưng, việc hai người họ cứ xuất hiện cùng nhau như một đôi, trong khi cô lại ở bên lề xã hội, thật chẳng dễ chịu chút nào.

Sau tiết mục mở màn hoành tráng, lại đến một loạt thủ tục như hiệu trưởng đọc diễn văn, đại biểu nói chuyện... Nayeon đang chuẩn bị ngáp thì chợt trố mắt khi nhìn thấy một bóng váy dài trắng đang lúng ta lúng túng bước lên sân khấu.


"Sau đây, bạn Tzuyu, sinh viên trao đổi đến từ đại học Aideen- New York sẽ thể hiện bài hát !"

Giá như em biến thành sao băng

Em sẽ bay xuyên qua bầu trời đêm

Dù ngày mai thế nào, tình cảm này vẫn luôn mãnh liệt

Khiến cho sao băng không bao giờ tan biến

Dường như anh đang một mình đấu tranh với điều gì đó

Vậy mà sao em không thể ở cạnh anh

Nếu em có thể là sao băng

Tỏa ánh sáng rạng ngời

Để mỗi khi anh buồn, hãy nhìn lên bầu trời đêm

Hào quang từ em sẽ khiến cho anh mỉm cười


"Tzuyu là sao băng hả? Sao chổi mới đúng."

Nayeon cười khúc khích. Jimin và Jeongyeon gần đó cũng cười phụ họa.

Tuy vậy, Tzuyu không phải người nổi tiếng, nên sức công phá sân khấu không thể bằng với Jin và Lisa.

Công bằng mà nói, giọng hát live của Lisa cũng chẳng hơn Tzuyu là mấy. Nhưng bài hát thực sự rất sâu lắng, và người đệm đàn guitar là Jin cũng hát rất truyền cảm, tạo nên một tiết mục vô cùng cuốn hút.

Kết thúc tiết mục, Nayeon vô cùng bất ngờ khi MC giới thiệu đây chính là sáng tác mới nhất của đạo diễn Jin. Từ bao giờ anh lại có tài năng này? Hoặc là anh đã luôn có, chỉ là Nayeon không nhận ra.

Bên dưới sân khấu màn giao lưu giữa MC, Jin và Lisa, bên cạnh những tiếng xuýt xoa cho rằng hai người họ xứng đôi (dĩ nhiên khiến cho Nayeon nóng máu), lại có những ý kiến cho rằng Lisa thực ra chỉ là một ca sĩ bất tài, đi lên nhờ công nghệ lăng xê, không xứng đáng với một người tài giỏi như Jin.

"Ha ha ha ha!"

Một giọng nam cay nghiệt, sang sảng vang lên.

"Mẹ từng ngồi tù vì tội cờ bạc trái phép. Bố lái xe gây tai nạn rồi bỏ chạy mất tích, hiện tại vẫn là tội phạm bị truy nã. Con trai của một gia đình như vậy, đừng nói xứng với chị Lisa, còn thua cả người bình thường nữa."

Lời buộc tội khiến Nayeon tái mặt. Quay phắt lại nơi phát ra tiếng nói, đã không còn biết chủ nhân của nó là ai, chỉ biết rằng lời xì xào càng lúc càng lan rộng. Thay vì thưởng thức tiết mục giao lưu, bên dưới lại xôn xao về lời đồn vừa được tung ra.

Jin và Lisa không phải không nhận ra sự kì lạ của một bộ phận đám đông bên dưới. Nayeon nhìn thấy vẻ linh động trong đôi mắt đen của Jin dường như dần dần tan đi trong không trung, dù anh vẫn nói cười như bình thường. Jin có thể giấu bất cứ ai nhưng làm sao có thể che mắt được Nayeon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top