Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 67

  Một người bố nát rượu. Một người mẹ chỉ mải mê với những ván bài. Một đứa trẻ bởi vì thông minh hơn người nên nỗi đau nếm trải cũng hơn người.


Kể từ khi biết nhận thức, Jin đã không có bất kỳ hy vọng gì về tương lai tốt đẹp.  

  Bởi vì dáng vẻ nhếch nhác và không được chăm sóc.Mọi người xa lánh. Ngoại trừ Nayeon và Chanyeol. Đối với những kẻ chế nhạo, cậu không ngại ngần gây sự đánh nhau. Giống như một con mèo hoang chỉ cần động vào là xù lông quyết tử. Học hành thì đội sổ vì chẳng bao giờ màng đến sách vở, cũng chẳng có ai nhắc nhở. Những năm đầu , cậu luôn là học sinh cá biệt. Ngay cả ở trường học, người ta cũng coi cậu là đồ cặn bã.  

  Cho đến ngày bước chân vào trường cấp hai, họ hứa với nhau sẽ cùng đội Dance Chungang giành giải vô định quốc gia. Cũng trong những năm tháng nhiệt huyết ấy, những tình cảm đầu đời của Nayeon dành cho Chanyeol bắt đầu hình thành. Cô bé không biết rằng Jin đã dõi theo cô từ rất lâu. Dù vậy, không một ai nói ra tình cảm của mình. Ba người vẫn giữ vững tình bạn thân thiết với ưu tiên số một là đội Dance.  

  Cho đến một ngày, mẹ của Jin bị bắt vì tội cờ bạc trái phép. Ngay cả khi ấy, bố cậu vẫn mải rượu chè bết bát và mặc xác mẹ. Jin còn quá nhỏ. Trong khi tất cả bạn học cũng như cô giáo đều quay lưng với con trai của một tội phạm thì chính Nayeon đã nắm lấy tay cậu.

"Chúng ta đến đồn công an xem..."  

  "Không đến công an! Tớ không phải là tội phạm!"

jin quát vào mặt cô.

"Thế thì chúng ta cùng về nhà cậu." Cô bé kiên nhẫn.

Nayeon nói, rồi cùng với Jin về nhà để cầu xin bố cậu hãy tìm cách bảo lãnh cho mẹ cậu.  

  Kết quả là bị ông ta tát cho một phát nhớ đời. Nayeon ôm má, cố gắng không khóc. Còn Jin thì thấy mình bất lực hơn bao giờ hết.

Điều cậu không ngờ đến nhất là cô vẫn không bỏ cuộc. Cô lại về nhà, nhờ bố mẹ mình tìm mối quan hệ để có thể bảo lãnh cho mẹ Jin.

Trong lúc Jin tuyệt vọng nhất, chỉ có Nayeon là người luôn ở bên.

Cuối cùng thì, mẹ cậu cũng được về nhà.  

  Thế nhưng, cái danh xưng đầy ám ảnh "con trai của tội phạm" khiến cho cậu bé không muốn trở về nhà gặp mẹ. Tối đêm hôm ấy, cậu lại chán ngán bỏ đi lang thang.

Lại vẫn là Nayeon tìm ra cậu, bên hồ nước ở khu tập thể cũ.

Khi đó, cậu bé còi cọc với mái tóc rối bù và gương mặt lem nhem đầy vết thương ấy, đã quấn một chiếc lá thành hình phễu rồi úp vào tai cô bé, sượng sùng hỏi cô, có nghe thấy biển không.  

  Đêm hôm ấy, lần đầu tiên Nayeon đi về trễ bị mẹ đánh tan tác. Sáng hôm sau hai đứa nhóc đi học mặt mũi thâm tím, hai bên má in hai dấu tay, nhìn nhau cười phá lên.

Năm tháng trôi qua, cậu bé Jin ngày nào đã trưởng thành hơn, bắt đầu biết bảo vệ mẹ trước người bố vũ phu. Mẹ cậu cũng vậy, sau khi ra tù, bà quyết định từ bỏ cờ bạc, vay mượn tiền để mở một quán ăn.  

  Mười bốn tuổi, Jin được giải Olympic toán học của trường.

Jin vốn là một cậu bé thông minh vượt trội. Thông minh đến mức độ chẳng có hứng thú gì với bằng khen và xếp hạng. Thế nhưng lần này, được biết giải thưởng là một chiếc xe đạp. Cậu đi thi với mục đích đơn giản là lấy chiếc xe đạp.

Thế nhưng, cô giáo lại tươi cười nói. Bố mẹ em sẽ vui lắm.  

  Jin ngờ vực. Liệu có thật thế không?

Nayeon khẳng định. 

"Nếu là mẹ tớ, bà ấy sẽ sướng điên lên khoe khắp làng xóm."

Nayeon chỉ là một cô bé có học lực trung bình, lại mải sinh hoạt ngoại khóa nên càng chưa bao giờ có thành tích xuất sắc trong học tập. Giải thưởng Olympic toán của Jin khiến cho cô thực sự ngưỡng mộ.  

  Jin nhìn đôi mắt trong veo của Nayeon, liền thấy lòng ấm lại. Chiều hôm đó cậu mang giấy khen và chiếc xe đạp về nhà. Thật bất ngờ, lần đầu tiên trong đời, cậu được bố khen ngợi.

Bố đã tìm được công việc. Làm lái xe. Gia đình ta bây giờ đã khác rồi. Chúng ta sẽ ăn mừng. Bố mẹ nói. Hãy mời cả bạn con đến. Chanyeol, và cả cô bé Nayeon nữa.  

  Cậu bé bần thần, sung sướng. Chỉ chầu trực đến cuối tuần. Cậu sẽ mời cả Nayeon lẫn Chanyeol.

Thế nhưng, niềm vui chẳng thể kéo dài đến cuối tuần.

Trưa hôm ấy, một buổi trưa hè cô đơn hoang vắng. Bố Jin uống rượu say, gây tai nạn rồi bỏ trốn.

Chiếc xe tải đâm vào một nữ sinh cấp ba tên là Im Yoona, đang chuẩn bị thi đại học. Cô bé rơi vào hôn mê, mọi cánh cửa tương lai đều khép lại.  

  Bệnh viện. Một khung cảnh hỗn loạn. Gia đình nạn nhân điên cuồng tấn công hai mẹ con Jin. Nayeon xông vào can cũng bị đẩy ngã dúi dụi.

Mẹ cô gái gào lên. Trả con cho tao. Trả lại con gái cho tao. Tất cả chúng mày. Đồ tội phạm.

Không ai để ý đến một cậu thanh niên gầy gò, tóc dài trùm qua mắt, đang ngồi ôm chân, vẻ mặt thất thần như xác chết. Cậu thanh niên ấy sau này chính là ca sĩ nổi tiếng Taecyeon.  

  Gia đình Yoona ở ngoại thành chỉ làm nghề nông, rất nghèo, hoàn toàn không có khả năng chữa trị cho con gái. Gia đình Jin cũng chẳng hơn gì. Hai bố mẹ đều thất nghiệp một thời gian dài. Giờ đây bán hết nhà cửa đi cũng chỉ đủ chi phí phẫu thuật giúp Yoona vượt qua nguy hiểm. Nhưng cô bé không thể tỉnh dậy.  

  Nửa năm sau, nghe tin gia đình Yoona tự nguyện từ bỏ điều trị, Jin coi như không biết. Cậu khinh bỉ bản thân, trơ mắt chứng kiến một người chết đi. Có lẽ không phải ngẫu nhiên mà cậu là con trai của hai kẻ tội phạm.

Sáng hôm đó, Jin không đi học mà đến bệnh viện. Phòng bệnh của Yoona đã được dọn sạch sẽ. Cậu không nói năng gì lặng lẽ đi lên sân thượng.  

  Ở một chỗ không có rào chắn. Cậu đứng sát mép sân. Từ trên độ cao mười sáu tầng nhà. Nhìn thành phố hỗn loạn bằng đôi mắt hoàn toàn vô cảm.


Đúng lúc ấy. Một bàn tay kéo cậu lại bằng tất cả sức lực. Hai người ngã ngửa ra. Nayeon nhảy chồm lên, nằm đè lên Jin ôm chầm lấy cậu.

"Không được chết! Cậu mà chết tớ sẽ không bao giờ tha thứ!"  

  Jin đẩy Nayeon ra một cách thô bạo, quắc mắt với cô.

"Tôi là thằng tồi. Nhưng tôi biết làm thế nào? Tôi và mẹ có chết đi cũng không thể khiến cho cô ta tỉnh lại. Tốt nhất là cô ta nên chết đi. Rồi biến thành ma quỷ kéo theo ông ta chết luôn đi. Bọn họ nên chết hết đi!" 

Cậu gào thét như người mất trí. 

"Ông ta có chết đi, tôi cũng sẽ không khóc đâu."  

  Jin một lần nữa rơi vào tuyệt vọng. Dồn mọi thù hận lên người bố mất tích, đang bị truy nã toàn quốc. Con trai của tội phạm rốt cuộc vẫn là con trai của tội phạm.

"Nhưng mà cậu chết thì tớ chắc chắn sẽ khóc. Tớ không can thiệp vào quyết định của cậu. Nhưng cậu ko được chết."

 Nayeon gào lên.

"Vậy cậu đi mà khóc. Nếu khóc có thể làm người chết sống lại thì đi mà khóc." 

Jin cười lạnh thấu xương, đẩy ngã Nayeon sang một bên rồi tiến tới lan can.  

  Nayeon nắm chặt một tay Jin bằng cả hai tay, dùng hết sức bình sinh như đang kéo co.


"Buông ra!"


"Không!"


"Cậu tưởng tôi không lôi được cả cậu theo? Cậu tưởng sức cậu mà giữ được?"


"Tớ không tưởng. Nhưng tớ không buông. Nếu có chết thì chúng ta chết cùng nhau!!!"  

  Câu nói đó của Nayeon, cùng ánh mắt kiên định của cô rốt cuộc đã cứu sống Jin.


Chanyeol chạy lên đến nơi, nhìn hai người bạn mình ôm nhau. Biết rằng giữa họ đã không còn khoảng trống để xen vào, liền lẳng lặng quay đi xuống.

...  

Có lẽ, em đã quên những chuyện ngày xưa.


Có lẽ, em mãi mãi chẳng bao giờ hiểu được.

Bởi vì em chưa bao giờ bỏ cuộc, nên em đã cứu sống anh.

Con người anh của ngày hôm nay, mọi thứ thuộc về anh.

Tất cả, đều do em mang tới.

....


  Em là mặt trời của anh, là duy nhất trên thế gian này

Anh nở rộ là vì em, nhưng em lại càng làm cho anh khao khát hơn nữa

Đã quá muộn, quá muộn rồi

Giờ đây anh không thể sống thiếu em 

Kể cả nếu như anh có tàn úa đi, anh vãn sẽ cố vươn mình về phía em  

  Nhưng đã không thể nào nữa rồi, giấc mơ đã vỡ tan mất rồi 

Anh vẫn cứ chạy và chạy nhưng không bao giờ tới được bất kì nơi đâu

Cứ thiêu đốt anh, đúng vậy, hãy cứ đẩy anh ra xa

Anh là kẻ ngu ngốc điên cuồng trong tình yêu cứ mãi quẩn quanh vòng tuần hoàn ấy

Hãy để anh được chạy

Chạy thật xa 

Kể cả khi đôi chân anh chi chít những vết sẹo

Chí ít anh còn có thể nhìn thấy em cười với anh  

(RUN - BTS)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top