Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 69


Khi Taehyung đánh thức Tzuyu dậy, thì mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.

Cô tắm rửa, rồi mặc lại bộ quần áo cũ.

"Em ghé qua ký túc xá, thay bộ đồ khác."

Tzuyu tần ngần đứng trước gương.

"Tại sao?"

Taehyung nhíu mày, anh cho rằng việc này quá sức phiền phức.

"Em không muốn mặc lại bộ này."

Chẳng ai lại thích mặc quần áo từ hôm qua để đi chơi.

"Em muốn mặc váy cơ."

"Thì mua."

Anh thản nhiên.

Ngay gần khu căn hộ cao cấp của Taehyung là một dãy phố mua sắm. Dù vậy, mãi cho đến hôm nay anh mới thật sự có nhu cầu mua đồ. Vào ngày nghỉ, nơi đây lại càng trở nên nhộn nhịp hơn bình thường.

Tzuyu vào cửa hàng quần áo, thử hết bộ này đến bộ khác. Rốt cuộc hớn hở chạy ra ngoài, mặc bộ váy chiffon xanh bạc hà, nom vô cùng tươi sáng.


"Anh này, chị chủ cửa hàng khen em để tóc dài rất đẹp. Em lấy cái váy này."

"Ngốc."

Taehyung ngồi đợi nhàm chán, không buồn ngẩng đầu lên khỏi màn hình di động.

Dù sao, Tzuyu cũng mua và mặc luôn chiếc váy xanh. Cùng với mái tóc đen dài, gương mặt xinh đẹp, cô bước đi trên phố mua sắm cũng có không ít người đưa mắt nhìn theo. Để rồi khi thấy Kim Taehyung đi ngay bên cạnh, họ liền lập tức từ bỏ hy vọng.

Họ đã không ăn gì suốt từ trưa hôm trước, nên vào quán Hàn truyền thống, mỗi người đều gọi một tô bibimbap đầy ắp. Ngay cả công tử Taehyung khó tính bậc nhất, mọi ngày chỉ tuân theo chế độ thực đơn thanh đạm có lợi cho sức khỏe, hôm nay cũng ăn rất ngon miệng.


Cầm trên tay hai tấm vé xem vở nhạc kịch Tosca. Tzuyu quay sang Taehyung, vừa tự vuốt tóc mình vừa cười rạng rỡ.

"Anh xem, chị bán vé cũng khen tóc em đẹp. Đẹp thật mà."

"Vậy hả?"

Taehyung thờ ơ hỏi lại. Dường như anh chưa bao giờ thực sự chú ý đến điều này. Đột ngột, anh nhận xét.

"Nhưng anh thấy em để tóc ngắn thì hơn đấy."

"Tóc ngắn ạ?"

Tzuyu ngạc nhiên.

Vở nhạc kịch ba hồi, với rất nhiều tình tiết phức tạp và sống động. Đây cũng là một trong những vở mà Tzuyu rất thích, dù vậy cả buổi cô chẳng hề tập trung. Mắt nhìn lên sân khấu, nhưng Tzuyu lại nghĩ mãi về lời nhận xét của Taehyung.

"Anh nói em để tóc ngắn thì hơn, là thật ạ?"

Kết thúc buổi diễn, thay vì cảm thán cho cái chết của nàng Tosca, Tzuyu lại mân mê đuôi tóc dài của mình.

Taehyung không nhận ra rằng cô đã dành cả buổi để suy nghĩ về chuyện này, chỉ đơn giản trả lời.

"Thật."

"Anh thích tóc ngắn hơn?"

Cô vẫn không cam tâm, liền hỏi lại cho chắc.

"Ừ."

Sáng hôm sau, Tzuyu tự mình đi vào tiệm cắt tóc, cắt bỏ đi mái tóc dài đáng tự hào của mình. Mặc cho nhân viên trong tiệm ngăn cản, cô vẫn hạ quyết tâm.

Hiệu quả thật đáng kinh ngạc. Taehyung không những không còn xua đuổi Tzuyu nữa, đôi khi còn chủ động đưa cô đi chơi. Hai con người sinh ra và lớn lên ở châu Âu, chỉ trong một tháng đã đặt dấu chân trên không biết bao nhiêu ngõ ngách đường phố Hàn.

Một buổi tối nọ, sau khi đưa Tzuyu về tận ký túc xá. Anh đột nhiên đưa tay vuốt tóc cô. Rồi sau đó lại trượt tay chạm xuống môi cô.

"Anh làm gì thế."

Tzuyu ngạc nhiên, hơi đỏ mặt.

"Son dính lên răng kìa."

Taehyung bật cười, hạ giọng nhắc nhở.

Tzuyu luống cuống lấy khăn tay, lau thật sạch mới dám quay lại.

"Anh không nói sớm. Cứ nhìn nhìn..."

Cô trách.

"Em không trang điểm thì hơn đấy."

Anh nhận xét.

"Anh nói thật đấy ạ?"

"Thật."

Kể từ hôm ấy, ngoại trừ kem chống nắng và kem dưỡng da, Tzuyu từ bỏ cả thói quen sử dụng mỹ phẩm. Không còn đôi mắt vẽ eyeliner đuôi dài, chuốt mascara cong vút. Cũng không còn những màu son cam đỏ rực rỡ.

Tzuyu đến trường, đa số bạn học không nhận ra là một chuyện. Tzuyu đến trường quay thăm Lisa, bị Lisa nhìn như người ngoài hành tinh lại là chuyện khác.

Tzuyu hớn hở kể về chuyện Taehyung đột ngột đối xử tốt với mình. Còn Lisa từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt tròn trịa, trẻ con của Tzuyu với một vẻ khó chịu.

"Điều đó có liên quan gì tới việc cậu cắt tóc, còn không trang điểm, không đi giày cao gót nữa?!"

Lisa cắt ngang màn chia sẻ của cô bạn thân.

"Thì anh Taehyung thích thế."

Tzuyu hồn nhiên trả lời.

"Anh ta bảo vậy?"

Lisa nhíu mày.

"Ừ."

Tzuyu nhanh nhảu gật đầu.

"Nhưng cậu không thấy là bây giờ trông cậu rất giống..."

Lisa chợt thấy cơn tức trào lên cổ họng.

"Lúc cậu bước vào trường quay, tớ thậm chí còn tưởng là..."

May sao, Lisa đã kịp thời kìm nén lại, không nói ra cái tên ở trong đầu.

"Tưởng gì?"

Tzuyu tròn mắt.

"Thôi! Cậu đi về đi! Cậu làm tớ bực mình quá!"

Lisa gắt. Một tay vớ lấy tập kịch bản, chúi mũi vào đọc, không thèm để ý đến Tzuyu nữa. Những ngày này đối với cô đã quá đủ đau đớn, khi Jin công khai tình yêu với Nayeon.


Tzuyu đang vui vẻ, nhất thời vẫn không hiểu được ngụ ý của bạn mình.

Những ngày này, bà Kim phu nhân chủ tịch Kim đích thân về Hàn thăm con trai. Hoàn toàn không báo trước.


Chiều thứ bảy hạ cánh xuống sân bay . Sáng Chủ Nhật, bà từ khách sạn đến thẳng căn hộ của Taehyung.

"Chiều tối hôm qua con ở đâu?"

Taehyung dường như vẫn tập trung vào tách trà Earl Grey nghi ngút khói, hơn là người mẹ đang nhìn thẳng vào mình ở sô pha đối diện.

"Nếu không có lịch diễn quan trọng, tức là con ở nhạc viện thôi."

Anh điềm tĩnh trả lời.

"Sau khi từ nhạc viện về, con đi đâu?"

Yên lặng.

"Ba giờ chiều có buổi tổng duyệt. Con phải đi bây giờ."

Taehyung vốn từ nhỏ đã không thích trả lời những câu như thế này. Chỉ đơn giản đứng dậy, với lấy áo khoác.

"Từ giờ trở đi, con đừng gặp lại nó nữa."

Lúc bấy giờ, anh mới chịu đứng lại. Không biểu hiện gì nhiều, chỉ là ánh mắt giờ đây đã chịu hướng về nơi phát ra tiếng nói.

"Mẹ nói rằng."

Bà Kim rành mạch.

"Từ nay trở đi con tuyệt đối đừng gặp Tzuyu nữa! Họ trở mặt. Quan hệ giữa chúng ta và nhà đó đã hết rồi. Hãy quên luôn chuyện đính hôn đi!"

Yên lặng.

"Taehyung..."

"Tại sao mẹ luôn luôn tự quyết định như vậy?"

Taehyung quay mặt đi.

Sẵn tình hình công ty rối ren, bà Kim trở nên bực bội, lớn tiếng.


"Tại sao con luôn luôn cố tình trái ý mẹ? Trước đây mẹ bảo con phải kết hợp với nó, thì con chống đối, không làm theo. Bây giờ, con chỉ việc coi như nó không tồn tại là xong. Con còn muốn gì nữa?!"

Taehyung yên lặng. Anh muốn gì ư? Anh chính là đã biết rất rõ những loại chuyện trái khoáy như thế này sẽ có thể xảy ra. Ngay từ khi hai nhà bắt đầu gán ghép anh và Tzuyu, khi họ mới chỉ là những đứa trẻ.

"Taehyung?

Do you wanna build a snowman?*"

Không có tiếng trả lời.

"It doesn't have to be a snowman..."

Thở dài.

"Va t'en!"

Giọng nói cộc lốc vọng ra từ đằng sau cánh cửa.


Tzuyu sau khi bị đuổi, liền lủi thủi đi ra ngoài. Bìa rừng tuyết phủ trắng xóa. Giống hệt như một năm về trước. Vậy mà, thái độ của Taehyung lại khác hẳn.

Không hiểu vì lý do gì, kể từ mùa hè năm mười tuổi, anh bắt đầu trở thành con người lạnh lùng như vậy. Không còn quan tâm đến cô nữa.

Thôi được, nói qua cũng phải nói lại, trước đây cũng chưa có bao giờ Taehyung gọi là "quan tâm" đến Tzuyu. Chỉ là, không đến nỗi thấy cô liền bỏ đi chỗ khác thế này.

Mùa đông năm ấy, tuyết dày bao bọc mọi cảnh vật. Cô bé Tzuyu chưa đầy tám tuổi cảm thấy mình giống như công chúa trong bộ phim cổ tích vừa xem. Mặc áo khoác lông, chân đi ủng, giống như cục bông màu đỏ chạy chơi khắp nơi, kết quả là ngã dập mặt.

Nhìn máu mũi rơi thành từng giọt trên tuyết trắng, Tzuyu hoa mắt chóng mặt, chỉ chực òa khóc.

Khi ấy, bàn tay đưa ra trước mắt cô đích thực là của một hoàng tử.

Cậu bé chỉ vừa trạc tuổi Tzuyu, tóc đen, mắt đen, lại mặc áo len màu lông chuột nổi bật trên nền tuyết trắng. Đúng vào lúc ấy, bầu trời hiu hiu gió. Những bông tuyết bé xíu đung đưa, nhè nhẹ rơi... vương trên mái tóc mềm mại đen tuyền của cậu bé. Đẹp đến lạnh người.

Cô không nhớ, trong lần gặp đầu tiên ấy, họ đã nói với nhau những gì. Cô chỉ mãi mãi không quên bàn tay rất đẹp đã đưa về phía cô ngày hôm ấy. Cô giữ chiếc khăn tay anh đưa cho để lau mũi như một báu vật, và từ đó trở đi luôn lẽo đẽo theo chàng công tử nhà họ Kim.

Nếu em là công chúa thì anh sẽ là hoàng tử. Giống như trong một câu hát cũ. Đó là sự thật không thể chối cãi được.

Nhưng tại sao, anh lại không bao giờ quay lại nhìn em?

Taehyung nhớ rất rõ, trong lần gặp đầu tiên ấy, họ đã nói với nhau những gì. Và nhất là, Tzuyu đang làm gì.

Trong khu biệt thự nghỉ đông của nhà họ Kim ở bên Pháp, đó cũng là nơi lũ trẻ của những gia tộc gốc Hàn lẫy lừng nhất châu Âu thật sự được tiếp xúc với nhau.

Thế nhưng, đó là sự nông cạn của người lớn. Người lớn luôn nghĩ rằng trẻ con vô tri vô giác, cứ mang một lũ trẻ con ném vào cùng một chỗ, tức khắc chúng sẽ hòa hợp, chơi đùa với nhau.

Trên thực tế, chỉ có duy nhất Tzuyu là say mê dán mắt vào màn hình xem phim cổ tích Giáng Sinh. Nếu như Mina ngồi nghiên cứu cuốn sách ngàn trang về sự sụp đổ của đế chế La Mã, thì Minhyun, cậu con trai nuôi mới được nhận về nhà họ Hwang, đeo tai nghe, tay giở từ điển tập trung cao độ học tiếng Anh.

Ngoại trừ Mina và Tzuyu cùng là con gái, lại quen nhau từ trước nên ít nhất còn có chút thân thuộc. Riêng đại công tử Kim Taehyung thì tuyệt đối không nhìn nhận việc mình có thêm một người anh họ xuất thân kém cỏi, lại đen đúa, nhếch nhác. Taehyung nhìn nỗ lực khổ sở học tập của Minhyun với một vẻ khinh bỉ. Ếch thì mãi mãi vẫn là ếch.


Còn bọn con gái ẽo ợt, không đáng để quan tâm.

Suốt mấy ngày đầu của kỳ nghỉ. Người lớn. Trẻ con. Mạnh ai nấy làm việc của riêng mình. Căn biệt thự sang trọng, rộng lớn thênh thang như một lâu đài ngập tràn đồ trang trí. Dù vậy, không hề có chút ấm cúng.

Đợt tuyết đầu mùa rơi liên tục, chỉ sau một đêm, đã phủ trắng cả bìa rừng. Đêm hôm trước, vì tập luyện quá sức nên sáng nay Taehyung dậy muộn. Mở rèm ra đã thấy bốn bề trắng xóa. Khung cảnh đẹp tinh khiết đủ để bất cứ tâm hồn nghệ sĩ nào phải xao lãng.

Từ cửa sổ nhìn ra lại thấy một cục bông màu đỏ lịch bịch xách theo một chiếc giỏ mây có lót tấm vải vuông kẻ ca rô.


Rồi một giọng phụ nữ vang lên. Đây là cô Choi, một người bạn của ba mẹ Taehyung.

"Chạy chậm thôi kẻo ngã! Mà con mang cái giỏ theo làm gì vậy?"

"Con nhặt hạt dẻ."

Một giọng bé gái cao vút. Nghe đến đây, Taehyung cười khẩy một cái.

"Làm gì có hạt dẻ mà nhặt chứ? Ở đây toàn là cây sồi mà?"

Người phụ nữ khó hiểu.

Thế nhưng, cô bé ấy vẫn không quan tâm, một mực chạy về bên dưới những tán cây, "lùng bắt" hạt dẻ.

Trong bộ phim cổ tích mà cô xem trên truyền hình tối hôm qua, cũng có cảnh nhân vật công chúa nhặt hạt dẻ. Mỗi hạt dẻ tượng trưng cho một điều ước.

Ngớ ngẩn. Taehyung thầm nghĩ.

Thế nhưng, ánh mắt của cậu lại bị hút vào cái bóng màu đỏ tròn xoe, cứ nhảy qua nhảy lại, cúi lom khom, hăng hái kiếm tìm một điều không có thật.

Taehyung đứng tựa cửa, nhìn theo Tzuyu. Gương mặt sáng như trăng rằm, chóp mũi ửng hồng vì gió lạnh, mái tóc ngắn ôm sát chiếc cằm tròn trịa... Bóng áo đỏ chạy từ chỗ này qua chỗ khác, vạch trong tâm trí anh những đường thẳng vĩnh viễn không thể phai mờ. Tuy vậy, lúc bấy giờ anh còn quá nhỏ để có thể nhận ra điều đó.

Chạy được một lúc, Tzuyu vấp ngã dập mặt. Taehyung thấy vậy, lần đầu tiên trong đời làm một việc "phiền phức", là đẩy cửa đi vòng ra ngoài sân.

Không lâu sau, tác phẩm "Cô gái nhặt hạt dẻ" của thần đồng âm nhạc Taehyung đã ghi dấu trong giới phê bình âm nhạc cao cấp như một hiện tượng. Vừa trong sáng lại vừa tinh tế, đầy rung động mãnh liệt. Giống như một mối tình đầu. Mặc dù tác giả khi ấy... chưa đầy mười tuổi.

Không ai biết, "cô gái nhặt hạt dẻ" là một nhân vật có thật. Mặc dù trên thực tế, đó không- chưa phải là một cô gái. Và chẳng tồn tại một hạt dẻ nào cả. Không ai hay biết. Ngoại trừ chính Taehyung. Và một người nữa. Cô chị họ Mina. Người cũng từ một trong những ô cửa sổ, nhìn ra bìa rừng mùa đông năm ấy.

....

Từ lần đầu gặp gỡ, cô gái hạt dẻ đã tin rằng Taehyung là hoàng tử của cô ấy, và lẵng nhẵng theo anh nửa bước không rời. Taehyung không hiểu nổi chính mình, không những không khó chịu còn cảm thấy rất bình yên.

Một ngày nọ, anh kết thúc buổi tập, đóng nắp đàn. Vừa ngồi lặng thinh được mấy giây, thì cô ập tới ôm chầm lấy anh từ đằng sau.

"Taehyung, anh biết gì không? Em nghe thấy ba mẹ với bác Kim nói chuyện. Bác Kim muốn khi nào chúng ta lớn lên, anh với em sẽ lấy nhau. Tức là em sẽ làm vợ của anh đấy."

Tzuyu hồn nhiên kể lại. Vòng tay nới lỏng, lại xoay mặt anh về phía mình.

"Taehyung anh có thích em, có muốn lấy em không?"

Yên lặng.

Taehyung là một nghệ sĩ. Lại là một thần đồng. Dù mới chỉ mười tuổi, anh vẫn biết rất rõ cảm xúc của mình. Có thể cả đời này trái tim anh sẽ gắn chặt nơi bìa rừng miền Nam nước Pháp. Thế nhưng, trong câu chuyện chóng vánh này có điều gì đó không đúng.

Thấy Taehyung mãi không trả lời, Tzuyu xị mặt thất vọng.

"Sao thế anh Taehyung? Anh không muốn lấy em à? Ba mẹ em đều đồng ý còn gì... Mẹ anh cũng rất quý em. Bác KIm nói bác yêu Tzuyu như con gái, nhất định sẽ chọn Tzuyu làm con dâu..."

"Em không thấy chúng ta còn quá nhỏ để nói đến chuyện này hay sao?"

Taehyung đột ngột cắt ngang. Trong giọng nói của anh có vẻ gì đó khó chịu. Anh đứng dậy rồi bỏ đi, mặc cho cô gái hạt dẻ của anh sững sờ nhìn theo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top