Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

la belle

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng tia nắng buổi trưa le lói nhẹ xuyên qua rèm cửa, vô tình đánh thức con người đang ngủ trên giường. Hà Dữ cựa mình tỉnh giấc, mơ màng vơ lấy chiếc điện thoại ở đầu giường nhìn một cái.

Mười hai giờ trưa.

Con số hiển thị trên màn hình khiến hắn phải giật mình tỉnh ngủ. Hắn thật sự không ngờ rằng sẽ có một ngày, mình lại phải chào bình minh vào cái giấc mười hai giờ trưa như thế này đây. Kể cả những hôm không có lịch trình thì Hà Dữ vẫn sẽ dậy từ rất sớm, có lúc sẽ ra ngoài chạy bộ, có lúc sẽ lại nhâm nhi thưởng thức cà phê sáng, dù có những hôm dậy muộn nhưng cũng sẽ không muộn đến mức này.

Đưa mắt nhìn sang "bọc chăn" nhỏ đang nằm cuộn tròn ngủ say kế bên, thật sự có chút không nỡ đánh thức. Nhưng vì "bọc chăn" ấy đã ngủ từ chiều hôm qua cho đến tận bây giờ rồi nên nếu cứ tiếp tục ngủ như vậy thì khi tỉnh dậy đầu sẽ rất đau, lúc ấy người đau lòng sẽ lại là hắn mất.

Hà Dữ khẽ vươn tay nhẹ lay lay "bọc chăn" kia, không có phản ứng. Lại lay thêm một lần nữa, vẫn là không có phản ứng. Khi hắn vừa định lay đến lần thứ ba, thì "bọc chăn" lại đột nhiên có động tĩnh. Một mái tóc đen hơi ló ra khỏi chăn, kèm theo là một giọng nói ngái ngủ mềm mại như mèo con khẽ cào nhẹ vào tim Hà Dữ một cái.

"Ưm... Lão Hà, mấy giờ rồi?"

"Mười hai giờ trưa rồi, mèo lười phải dậy rồi đấy!"

Hà Dữ cất giọng trêu chọc, vươn tay chỉnh lại mái tóc đen hơi rối của em. Hầu Minh Hạo vẫn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ bò ra khỏi "ổ mèo" của mình, nghe thấy lời châm chọc của hắn liền theo bản năng bĩu môi phản bác, tay cũng không quên đưa lên dụi dụi hai mắt, dụi đến mức khóe mắt đỏ ửng hết cả lên mà vẫn không chịu dừng lại. Ai không biết nhìn vào còn tưởng hắn vừa mới bắt nạt em đến bật khóc đấy!

"Anh mới lười, cả nhà anh mới lười!!! Hừ..."

"Được được, tôi lười. Ngoan, nhịn một chút, không dụi mắt nữa nào, lát vào rửa mặt là hết ngứa ngay."

Tuyến phòng ngự cuối cùng của Hà Dữ cũng bị sự đáng yêu của Hầu Minh Hạo đánh đổ, định mở miệng mắng em về cái tật dụi mắt nhưng cuối cùng vẫn là không thể thốt lên thành lời, chỉ có thể cười sủng nịnh mà nhắc nhở nhẹ nhàng.

Hà Dữ định đứng dậy vào nhà tắm để chuẩn bị đồ vệ sinh cá nhân cho cả hai, bỗng phía sau có một bàn tay vươn tới kéo nhẹ lấy ống tay áo hắn. Quay đầu nhìn lại, hắn thấy em của hắn ngồi trên giường, hai mắt nhắm hờ nhưng hai tay lại mở to ra hướng về phía hắn.

"Dữ ca, bế em vào nhà tắm."

Một tiếng "Dữ ca" của em dội thẳng vào tai hắn, xông thẳng lên đại não và sau đó là một trận ngứa ngáy đến tê dại truyền đi khắp cơ thể.

Em ơi, cứ thế này thì làm sao mà hắn thoát ra khỏi em được đây?

Khẽ lắc đầu cười khổ, hắn vẫn cuối xuống nhấc bổng em lên, để hai chân em câu vào eo mình rồi cẩn thận bế em vào phòng tắm, đặt em ngồi ngay ngắn trên thành bồn rửa mặt rồi giúp em làm vệ sinh cá nhân.

.

"Beauty, nhắm mắt lại xem nào!"

Một tay Hà Dữ cầm khăn lau mặt cho em, tay còn lại đỡ lấy gáy nhẹ nâng mặt em lên. Khi tay hắn lướt đến đôi môi hồng nhuận còn vươn chút bọt kem đánh răng ấy, lại nhìn em đang nhắm mắt ngoan ngoãn làm theo lời mình, liền cảm thấy tim gan mềm nhũn cả ra, nhịn không được cuối đầu hôn chóc lên môi em mấy cái.

Ban đầu chỉ đơn thuần là những cái hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng dần dần hắn lại muốn nhiều hơn. Liếc thấy người kia không có vẻ gì là bài xích, hắn quyết định ngậm lấy môi em mà mút mát. Hầu Minh Hạo bị tấn công bất ngờ, khẽ nhăn mày khó chịu đưa tay muốn đẩy hắn ra. Ai mà biết được tên điên này cắn phải thuốc gì, thấy em phản kháng liền không vui mà cắn nhẹ vào môi em một cái.

Ê, hôn thì hôn chứ không có chơi cái trò cắn cắn đó nha!

Hầu Minh Hạo không vui, quyết định đáp trả bằng việc cắn vào môi hắn một cái thật mạnh đến mức bật máu. Hắn ăn đau liền buông môi em ra, đưa tay lên miết đôi môi hơi sưng lên vì bị mèo cắn của mình.

"Hôm nay mèo lười biết cắn người rồi sao? Hửm...?"

"Ai bảo anh cắn em trước? Hôn thì hôn đi chứ sao mà cứ cắn môi người ta miết, bộ anh là chó chắc?"

"Đúng đúng, lỗi tôi lỗi tôi, là tôi cắn em trước, tôi sai rồi. Beauty của tôi có thể tha lỗi cho tôi không?"

"Tạm tha cho anh đấy."

Hà Dữ mỉm cười nhận thua, em của hắn ngang ngược thế này cũng một phần là do hắn chiều ra, bây giờ than vãn cũng không làm được gì. Thôi được rồi, em thích như thế nào thì hắn sẽ chiều theo ý em thế đấy, ai bảo hắn thương em nhiều như vậy làm gì?

"Thế... xin phép Beauty của tôi cho tôi hôn lại lần nữa nhé?"

Không đợi em trả lời, hắn lại một lần nữa cuối xuống chiếm lấy môi em. Lần này hắn không còn nhẹ nhàng như lần trước mà là mạnh bạo mút lấy, đầu lưỡi lướt qua hàm răng đều tăm tắp của em mấy vòng, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm đang gõ cửa mời gọi một đứa trẻ rụt rè khác ra ngoài chơi. Hầu Minh Hạo lần này cũng không hề phản kháng, đưa tay vòng qua cổ hắn, mặt hơi ngước lên, khẽ hé miệng ra cho phép đầu lưỡi của hắn trườn vào, quấn lấy đầu lưỡi non mềm đang ẩn nấp rụt rè của em mà chơi đùa. Hà Dữ nhận tín hiệu cho phép của người kia liền trở nên càn rỡ hơn, đầu lưỡi như con rắn không xương trườn vào câu lấy đầu lưỡi của em, khi thì mút mát, khi thì cắn nhẹ vào khiến em không khỏi bật ra tiếng rên khe khẽ. Sau đó hắn tiếp tục đưa lưỡi thăm dò mọi ngóc ngách trong khoang miệng còn thoang thoảng mùi kem đánh răng hương dâu của em, hút dịch vị thơm ngọt mà hắn cho rằng còn gây nghiện hơn tất cả các thứ chất kích thích người ta hay nói đến ngoài kia.

Trong một thoáng chốc Hà Dữ đã nghĩ rằng, nếu cứ tiếp tục thế này thì có khi hắn sẽ nghiện em đến chết mất thôi.

Cả hai cứ thế quấn lấy nhau mà dây dưa môi lưỡi, khắp căn phòng tắm vang lên tiếng "chậc chậc" đầy ám muội cùng tiếng rên rỉ khe khẽ như bị chặn lại nơi cổ họng, không có cách nào thoát ra. Mãi cho đến khi em gần như hết dưỡng khí mà đấm nhẹ vào ngực hắn thì hắn mới chịu buông tha cho đôi môi đáng thương bị giày vò đến sưng đỏ lên của em, kéo theo đó là một sợi chỉ bạc minh chứng cho nụ hôn mãnh liệt vừa rồi của họ. Cả hai tựa trán mình vào nhau thở dốc, hắn đưa mắt nhìn hàng mi cong đang khẽ rung động theo từng nhịp thở của em liền cảm thấy tim mình như bị cái gì đó cào nhẹ lên, không hề đau đớn nhưng lại vô cùng ngứa ngáy.

Hắn lại một lần nữa nâng mặt em, rải lên khắp khuôn mặt xinh đẹp ấy những nụ hôn phớt, từ vầng trán đến đuôi mắt phiếm hồng ướt nước, đến sống mũi đến hai bên gò má phớt hồng của em. Hầu Minh Hạo cũng lười phản kháng, để mặt cho hắn làm loạn khắp khuôn mặt mình. Ấy thế mà con người này được dung túng liền bắt đầu quá phận, từ hôn phớt hắn bắt đầu chuyển xuống mút mát cần cổ trắng như ngọc của em, tay hắn cũng không an phận luồn vào trong áo ngủ, sờ soạng vòng eo nhạy cảm khiến em không kiềm được mà bật ra tiếng rên rỉ nho nhỏ.

"Ưm a... Lão Hà, đừng quậy nữa."

Đưa tay dứt khoát đẩy đầu tên đang làm loạn ở trên người mình ra, giơ chân đạp hắn một cái cho bỏ ghét. Hắn thấy vậy nhanh tay bắt lấy cổ chân em hạ xuống, miệng cười xuề xòa lên tiếng xoa dịu.

"Ấy đừng, tôi sai rồi! Đừng có đạp lung tung như thế, lỡ đạp hư rồi thì không có gì để xài đâu đấy."

"HÀ DỮ ĐỒ VÔ LIÊM SỈ NHÀ ANH!!! ANH ĐI CHẾT ĐI!!!"

Hầu Minh Hạo tức giận gào lên, mạnh bạo đẩy hắn ra, thả người từ trên thành bồn rửa mặt xuống đất rồi đùng đùng lửa giận đẩy cửa đi ra ngoài. Hà Dữ nhìn theo bóng dáng con mèo nhỏ bị hắn chọc cho xù hết cả lông lên kia, đáy lòng tức khắc mềm nhũn ra như nước. Hắn khẽ bật cười, dọn dẹp nốt những thứ còn lại trong nhà tắm sau đó lại bắt đầu hóa thành con sen trong công cuộc dỗ dành vị hoàng thượng đang giận dỗi kia của mình.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

*"la belle" tiếng Pháp có nghĩa là "Người đẹp"

Mình bắt đầu fic bằng một quả "morning kiss" nhẹ nhàng, dịu kha, tình cảm thôi nhá =))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top