Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1.2 Vận mệnh thái dương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sung Hoon mơ màng, thấy trước mắt là 1 màu hồng vô tận, giống như ánh dương buổi sớm nhuộm màu cho những đám mây. Nó không biết là mình đang tỉnh hay mơ, chỉ cố gắng mở to đôi mắt. Ánh nắng gay gắt chiếu qua lớp rèm màu trắng khiến mắt Sung Hoon ngay lập tức nheo tịt lại. Hóa ra nó đang nằm trên giường, chẳng biết giờ là mấy giờ. Xung quanh yên ắng không 1 bóng người, nó sờ lên trán mình, vẫn còn nóng hầm hập. Vậy là chưa hết sốt, nhưng chẳng có con ma nào lảng vảng ở quanh nó cả. Sung Hoon nhìn xung quanh 1 lần nữa, cảm giác bỡ ngỡ xen lẫn sung sướng dần lấp đầy tâm chí nó. Vậy là trên đảo này không có ma. Thế mà hôm rồi khi rơi xuống nước, nó đã lo sợ đến ngất cả đi. Sung Hoon muốn hét ầm lên thì 1 cái đầu thò vào cửa sổ nhìn nó với đôi mắt tròn ủng:

- Tỉnh rồi hả?

Sung Hoon giật mình. Nó cảm thấy hơi hụt hẫng vì đây lại là 1 con ma, chỉ khác là 1 con ma trẻ con. Sung Hoon cũng tròn mắt nhìn nó, lạ thật, con ma này là 1 con ma Hàn Quốc, nó cũng vừa mới nói tiếng Hàn. Thật không ngờ có thể gặp đồng hương ở đây. Con ma trồi dần từng chút cơ thể qua lớp kính cửa sổ. Sung Hoon đột nhiên bụm miệng cười. Con ma này nhìn trông giống y hệt Goo Jun Pyo trong Vườn sao băng mà nó từng xem. Tóc xoăn, lông mày rậm, phía trên mắt còn có 1 cái nốt ruồi. Quần áo nó mặc vô cùng chỉn chu, cả người khoác lên 1 bộ vest màu nâu giống như là đặt hàng riêng từ nước ngoài, điểm thêm vào đó là 1 đôi giầy sáng bóng cùng với huy hiệu bằng vàng cài trên ngực áo. Sung Hoon chưa từng thấy đứa trẻ nào làm màu như thế, giống như nó là con cháu nhà tổng thống không bằng. Con ma nhìn Sung Hoon khó chịu, hai hàng lông mày cau có như 2 con sâu róm:

- Cười gì mà cười.

Nó bay hẳn vào bên trong, ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cạnh giường. Sung Hoon quan sát nó, cả cơ thể nó được bao bọc bởi 1 lớp hào quang màu vàng, gương mặt không xanh xao mà hồng hồng giống như của người còn sống, mái tóc xoăn tít rậm rì, màu tóc đen nhánh chứ không nhờ nhờ xỉn xỉn. Nó cũng không có vẻ gì là đau buồn giống những con ma khác, lại hết sức nghịch ngợm đá đá mép chăn phía cuối giường Sung Hoon. Sung Hoon nhìn quanh quẩn 1 lần nữa, không có bóng ma nào. Nếu trên đảo chỉ có duy nhất 1 con ma trẻ con này, thì cũng chẳng có gì mà phải sợ. Nó nghiêm mặt lại, đưa tay vỗ đét 1 cái vào đầu gối thằng bé, khẽ răn đe:

- Đừng có phá đồ của người khác.

Thằng bé tròn mắt nhìn Sung Hoon, đương nhiên là vậy rồi, không phải ai cũng có khả năng chạm được vào những bóng ma:

- Ủa, có thể sờ vào tôi nữa hả? Năng lực cũng mạnh ghê ha. Thử lại lần nữa xem.

- Lại gần đây.

Sung Hoon vẫy thằng bé lại gần. Những bóng ma thường rất nhẹ, giống như 1 cái túi ni lon. Thằng bé ngồi hẳn lên 2 chân Sung Hoon mà nó chẳng có cảm giác gì nhiều. Sung Hoon cười cười rồi đột nhiên đưa 2 tay lên bẹo má con ma nhỏ:

- Muốn thử hả? Đây anh mày cho thử, thích chưa?

- Đau quá, buông ra xem nào, buông ra.

- Ma làm sao mà biết đau. Đồ trẻ con dối trá.

Con ma nhỏ giãy giụa nhưng Sung Hoon vẫn còn muốn chơi. Ai bảo nhìn nó dễ thương quá làm chi, ma gì mà chẳng đáng sợ gì hết. Sung Hoon không chịu buông tay, con dùng miệng cắn nhẹ vào mũi thằng bé.

- Sao, còn muốn thử nữa không?

Con ma nhỏ lắc đầu, nó mím môi lại, khuôn mặt phụng phịu nhìn Sung Hoon đầy uất ức. Sung Hoon thả nó ra, ngay lập tức nó bay về phía cuối phòng tránh xa tầm tay Sung Hoon.

- Nhóc tên là gì?

- Không biết.

- Không biết? Này, trẻ con không được nói dối đâu.

- Sao mà rắc rối thế nhỉ, không biết là không biết, thế thôi.

Sung Hoon càng lúc càng thấy kỳ lạ. Con ma này quả thực không giống những con ma mà nó từng quen biết:

- Rồi gia đình em ở đâu? Trên đảo này luôn hả?

- Không biết-con ma có vẻ buồn buồn-tôi chỉ quanh quẩn trên đảo vậy thôi, không có ký ức nào cả, còn chẳng biết tại sao mình chết nữa.

Sung Hoon đột nhiên thấy thương cảm. Nó còn nhỏ như vậy lại bị mất trí nhớ. Đúng là ma cũng nhiều hoàn cảnh éo le. Nó nhìn thằng nhỏ đang tủi thân đến sắp khóc, đột nhiên 1 ý nghĩ lóe lên trong đầu:

- Vậy đặt cho nhóc 1 cái tên nhé?

Con ma nhỏ ngước cặp mắt to tròn lên nhìn. Sung Hoon mỉm cười:

- Gọi là gì nhỉ? Bông Tuyết được không?

- Ầy, sến sẩm chết đi được.

Con ma nhỏ bĩu môi. Sung Hoon cũng bắt chước bĩu môi theo:

- Sến thì không thèm gọi nữa, cứ gọi chú mày là "con ma kia" đi vậy.

- Thôi được rồi, Bông Tuyết thì Bông Tuyết.

Sung Hoon bật cười. Con ma nhỏ này dễ thương quá mức làm nó nhớ đến Yoonji hồi còn nhỏ. Cơn mệt mỏi đột ngột kéo tới, giờ Sung Hoon mới nhớ ra mình vẫn còn đang bệnh. Nó xoay người nằm xuống, cả cơ thể đau nhức giống như bị ai đó đè lên lâu ngày. Cũng may trong thời gian bệnh nó không bị dọa cho sợ chết khiếp. Sung Hoon chắc mẩm lần này sẽ khỏi nhanh thôi. Con ma thấy Sung Hoon nằm im liền bay đến, cố thò mặt xuống để nhìn cho được gương mặt Sung Hoon:

- Mệt hả?

- Ừ. Mệt lắm. Cũng may trên đảo chỉ có 1 con ma là chú mày, không chắc anh chết mất.

- Ai nói là chỉ có 1 mình tôi. Trên đảo này có tổng cộng một triệu không trăm ba mươi hai con ma lận.

- Cái gì?-Sung Hoon ngồi bật dậy-ma ở đây nhiều đến thế cơ à? Mà rồi chúng đâu?

- Những con ma khác không thể đến gần tôi được. Chúng nói là do tôi có vận mệnh thái dương.

- Vận...vận...mệnh thái dương.

Sung Hoon sốc thêm 1 lần nữa. Nó nhìn con ma muốn lồi cả mắt. Vận mệnh thái dương, cái người mà nó đang tìm kiếm, người mang vận mệnh thái dương có thể giúp nó hết nhìn thấy ma, cuối cùng...cuối cùng lại chính là 1 con ma.

Bông Tuyết nhìn vẻ mặt khó đỡ của Sung Hoon, khóe miệng khẽ nhếch lên. Nó đột ngột biến mất, ngay lập tức Sung Hoon cảm nhận được hơi lạnh. Sung Hoon nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng con ma màu tím ngắt đang nhìn nó nở nụ cười. Chúng tiến lại rất nhanh, bàn tay vừa xuyên qua bức tường màu trắng, sắp chạm vào người Sung Hoon thì Bông Tuyết hiện ra. Mọi thứ ấm áp trở lại, giống như mặt trời vừa mới lên sau 1 đêm dài tăm tối. Sung Hoon thở hổn hển, không biết nên khóc hay nên cười. Nó đột nhiên nhớ ra 1 chuyện, vội bật choàng dậy cứ như thể chẳng ốm đau gì sất. Con ma thấy Sung Hoon chạy vạy khắp nơi liền giơ 1 ngón tay lên chỉ:

- Tìm thứ này đúng không?

- Đúng đúng đúng.

Sung Hoon vớ lấy điện thoại, chẳng nhớ được bây giờ bên Hàn là mấy giờ. Nó gọi điện ngay cho mẹ nhưng chợt nhớ ra bà đã sang Nhật chơi với Yoonji. Nó lại bấm số gọi cho Byung Hyun. Đầu giây bên kia trả lời rất nhanh nhưng giọng lại hết sức uể oải:

- Sung Hoony hả? Có chuyện gì vậy?

- Byung Hyun, tao tìm thấy rồi. Vận mệnh thái dương, tao tìm thấy rồi.

- Cái gì?-Byung Hyung nói giống y hết Sung Hoon-sao mày biết?

Sung Hoon hít vào rồi thở ra, cố cho giọng nói thật rõ ràng:

- Tao vừa mới trải nghiệm xong. Chắc chắn đó là vận mệnh thái dương, nhưng mà có 1 chuyện phát sinh. Tao cần mày giúp.

Sung Hoon kể cho Byung Hyun nghe về con ma Bông Tuyết. Nó nhờ thằng bạn đến nhà bà thầy bói đã nói với mẹ con nó về người mang vận mệnh thái dương hỏi xem trường hợp này là như thế nào. Sung Hoon giống như ngồi trên đống lửa, cả 1 buổi chiều nó chẳng ăn uống được gì. Giờ nó vẫn còn sốt hầm hập, nhưng lại chẳng ngồi yên nổi trên giường. Sung Hoon đi đi lại lại, con ma Bông Tuyết cũng đi đi lại lại theo giống như 1 cái đuôi. Mùi thức ăn dưới nhà bốc lên thơm phức, bụng dạ Sung Hoon cồn cào nhưng lại không muốn ăn. Ngược lại con ma Bông Tuyết vô cùng hưng phấn, nó kéo tay áo Sung Hoon, nở 1 nụ cười vô cùng cầu thị:

- Là gà nướng đó. Đi ăn chút gì đi. Tôi đói lắm.

- Ma mà đói cái gì.-Sung Hoon cốc lên đầu Bông Tuyết.

Con ma lườm Sung Hoon, giờ thì nó đã nhận ra giá trị của bản thân:

- Có đi không? Hay tôi lại biến mất lần nữa nhé.

- Được rồi được rồi.

Sung Hoon tức tối đi xuống nhà. Nó nghĩ bụng mình phải ăn uống thật tốt và uống thuốc điều độ. Chỉ cần khỏi ốm, nó cũng không cần phải nhìn mặt con ma này để sống.

- Con chào dì.

- Đã đỡ hơn chưa con? Có cần dì đốt trầm hương cho con không?

- Dạ, con...giờ con cũng tạm ổn dì ạ. Gà thơm quá.

Dì Miran vui vẻ:

- Con ăn đi, lũ trẻ ăn hết rồi đó. Khổ thân con quá, vì bọn trẻ mà bị ốm.

Sung Hoon mỉm cười:

- Không sao đâu dì, mấy nữa là khỏi thôi mà.

- Con ăn đi, dì ra xem bọn trẻ thế nào nhé.

Sung Hoon nhìn theo bóng dì khuất sau bức tường rồi nhìn xuống đùi mình. Con ma Bông Tuyết đang ngồi vững vàng trên đó gặm thịt gà vô cùng vui vẻ. Nó chìa cho Sung Hoon 1 cái đùi giống như là bố thí, rồi lại tiếp tục ăn. Sung Hoon khẽ thở dài cũng tự mình cắn 1 miếng. 1 người 1 ma, chẳng mấy chốc con gà chỉ còn mỗi bộ xương.

- Rồi sao? Đã no chưa?

Bông Tuyết nhe 2 cái răng thỏ ra cười:

- No rồi, nhưng lại khát nước. Có thể lấy cho ít nước ngọt không?

Sung Hoon mím môi đứng dậy. Nó vẫn đang là 1 bênh nhân, lại phải đi hầu ăn hầu uống cho 1 con ma nhóc. Sung Hoon chỉ muốn nhanh chóng nhận được điện thoại của Byung Hyun. Nó không muốn làm 1 ông bố trẻ, hơn nữa lại là bố của 1 con ma. Người ta hay nói nịnh như nịnh vong, chẳng biết rồi con ma nhí này còn hành hạ nó đến mức nào.

- Này, đừng có đu lên cổ người ta thế chứ?

- Ủa, Sung Hoony nhận ra tôi hả?

Sung Hoon điên ruột:

- Mi quên là anh mi có thể sờ được ma hả? Xuống khỏi lưng người ta đi. Đang lấy nước cho đây còn gì.

Con ma Bông Tuyết vẫn không chịu buông, nó bắt đầu nhặng xị:

- Cũng đâu có nặng gì đâu. Cho người ta ôm 1 chút xíu coi.

- Ây xì.

Sung Hoon lấy nước trong tủ lạnh ra đặt mạnh xuống bàn.

- Rồi sao. Chú mày nhìn cũng được 6-7 tuổi rồi sao mà chẳng biết điều gì hết vậy. Tay chú mày lạnh lắm, anh đây thì đang ốm, muốn người ta chết luôn hay sao?

Con ma Bông Tuyết buông Sung Hoon ra nhưng lại không ngồi xuống trước mặt mà đứng lặng lẽ phía sau lưng. Sung Hoon quay lại nhìn, thấy mặt nó đã xị ra 1 đống. Trẻ con đúng là phiền phức. Sung Hoon lại gắt gỏng:

- Sao nữa?

Con ma cắn cắn môi, mãi rồi mới lên tiếng:

- Xin lỗi, tôi không biết Sung Hoony bị lạnh. Tôi nghe trong lồng ngực Sung Hoony có tiếng gì đó rất quen thuộc. Ngực tôi cũng có tiếng động giống như thế.

Cơn giận của Sung Hoon xẹp xuống như 1 cái bong bóng. Con ma này còn chẳng biết trái tim là gì. Thật đáng thướng. Người ta hay nói không được yếu lòng trước lời dụ dỗ của ma quỷ nhưng nghe những lời này của Bông Tuyết thực sự muốn ôm nó vào lòng. Sung Hoon đã thực sự muốn làm điều đó nhưng đột nhiên nó nhận ra có gì đó sai sai:

- Chú mày vừa gọi anh là gì?

- Sung Hoony-Bông Tuyết trả lời 1 cách hết sức thản nhiên, giống như điều đó là điều quá hiển nhiên vậy.

Sung Hoon cốc cho Bông Tuyết 1 cái, nghiêm
mặt dạy bảo:

- Phải gọi là hyung. Anh hơn nhóc phải đến chục tuổi chứ chẳng đùa.

- Rồi sao?

Mấy tí sướt mướt của Bông Tuyết giờ bay sạch, nó lại trở về với dáng vẻ bướng bỉnh vốn có. Sung Hoon giật cốc nước của Bông Tuyết, lần này nó không thể nhượng bộ:

- Gọi anh bằng hyung. Nhóc con thì phải biết nghe lời.

Bông Tuyết nhìn Sung Hoon, đột nhiên nhếch mép cười:

- Ai bảo Sung Hoony dễ thương làm chi.

Sung Hoon thật muốn điên lên. Nó đang định sẽ vo tròn con ma láo toét này thành 1 quả bóng rồi ném ra ngoài thì chuông điện thoại của nó reo. Chắc chắn là Byung Hyun, Sung Hoon ba chân bốn cẳng chạy lên, cơn lạnh đột nhiên ập tới, thì ra Bông Tuyết vẫn đang ngồi ung dung trên bàn. Sung Hoon điên ruột nhưng vì đang vội bèn bấm bụng chạy xuống bế bổng Bông Tuyết lên chạy vội về phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top