Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đây là JACKEY, công ty thương mại phía đối tác của Đường Tỉ Lễ, một kẻ... thú vị!" Giang Minh đưa cho tôi một tấm ảnh chụp, khóe miệng cong lên.
Tôi hồ nghi tiếp nhận, nhìn vào bức ảnh, sắc mặt càng ngày càng khó coi, hóa ra... JACKEY là một kẻ đồng tính. Những bức ảnh chụp khó coi kia làm tôi muốn nôn mửa!
"Hắn cũng đủ tiếng xấu!" Giang Minh rút trong hộp ra một chiếc bút bi, đầu ngón tay khẽ nâng, sau đó xoay tròn. "Tất nhiên, nếu hắn đồng ý nhượng lại cổ phần công ty, sau đó chúng ta sẽ bàn vấn đề khác."
Tôi khẽ gật đầu, bỏ bức ảnh chụp này sang một bên, lạnh lùng nói. "Vậy cậu nhất định đã đến tìm người đàn ông kia thương lượng!" Người đàn ông kia lúc đó biểu tình nhất định rất thú vị, thật đúng là ứng với câu "cận mặc giả hắc, gần châu giả xích"( câu này cũng có nghĩa gần tương tự với "gần mực thì đen, gần đèn thì rạng" hay "gần son thì đỏ, gần mực thì đen"), bề ngoài thoạt nhìn có vẻ nhã nhặn, ra vẻ đạo mạo, sau lưng lại biến thái như vậy!
"Ừ! Gã rất kích động!" Giang Minh thờ ơ nhíu mi, bút trong tay lại xoay nhanh hơn. "Nhưng khi tôi nói sẽ thay gã giải quyết những bức ảnh này, gã đã đồng ý!"
Tôi cười cười, cũng chỉ có hắn mới có thể đem chuyện tình ác liệt như vậy nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ thế kia.
"Hài lòng lắm phải không?" Giang Minh buông bút, nhìn tôi, môi khẽ nhếch lên, vẻ mặt như muốn tranh công. Ai mà biết được, cùng với nụ cười vô thưởng vô phạt kia là một trái tim khó đoán.
Chúng tôi, thật sự có thể làm như tối hôm qua cái gì cũng chưa xảy ra sao? Tôi thật sự có thể làm như cái gì cũng không biết sao?
Tôi khẽ gật đầu, đúng là nhờ công của hắn, chúng tôi đã lấy được một nửa số cổ phần của công ty Đường Tỉ Lễ, việc lật đổ hắn cũng dễ dàng hơn phân nửa, thật là nặng nề!
"Vậy... Bữa tiệc sinh nhật hãy thưởng cho tôi, làm bạn nhảy của tôi đi!" Giang Minh khẽ chuyển thân mình, dựa sát vào người tôi, ý cười trên mặt càng thêm sâu sắc.
Tôi ngẩn người, đúng rồi, một tuần nũa là tới sinh nhật mười tám tuổi của Giang Minh!
"Không phải chị đã quên rồi đấy chứ!" Giang Minh nhìn vẻ mặt ngây dại của tôi, bèn nhìn tôi đầy bi thương. "Chị quên thật sao?"
Tôi lắc đầu, áy náy đỏ mặt. "Được rồi! Tôi đồng ý với cậu!" Coi như bồi thường đi!
"Thật sao!" Giang Minh nhảy nhót vỗ tay, giống như một đứa trẻ, vui sướng đến hoa chân múa tay.
Tôi khẽ lắc đầu. Đôi khi, hắn khôn khéo làm cho người ta phải sợ hãi, có lúc lại giống như một kẻ ngốc, dễ dàng thỏa mãn. Thật đúng là khiến người ta dở khóc dở cười!
Tôi nghĩ trên thế giới này, mỗi người đều có hai mặt!
Chỉ là thói quen nhìn biểu tình trên mặt của người khác mà thôi. Giang Minh mâu thuẫn, tôi cũng vậy!
"Cộc cộc..." Lúc này bỗng có tiếng đập cửa vang lên, sau đó cửa mở toang, hé ra khuôn mặt đang cười hì hì của Qua Nhan.
"Anh Minh, chị Duyệt Duyệt, hai người đang vui cái gì vậy!" Con bé hào hứng bước vào, làm nũng cọ cọ bên người tôi.
"Trẻ con biết cái gì!" Giang Minh nhếch môi, bộ dáng lão luyện. Trước mặt Qua Nhan, hắn lập tức trở thành một người anh trai mẫu mực, hắn có thể tỏ ra bất cần đời với tất cả mọi người, duy chỉ có Qua Nhan là hắn luôn cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí nghiêm khắc, tuy chỉ lớn hơn Qua Nhan ba tuổi, nhưng hai người đã sống nương tựa lẫn nhau từ khi còn nhỏ, tình cảm còn sâu sắc hơn cả người nhà.
Giang Minh yêu quý Qua Nhan giống như yêu quý em gái ruột. Ai dám bắt nạt Qua Nhan chắc chắn sẽ nhận được bài học vô cùng thê thảm. Tôi nghĩ, Qua Nhan là người duy nhất trên đời này làm cho Giang Minh nhớ mong, nhưng loại cảm tình này không phải là tình yêu.
Qua Nhan lại cho rằng đó là tình yêu, bởi vậy mới có thể không thể tự thoát ra được!
Tôi nghĩ có lẽ Giang Minh cũng giống tôi, rõ ràng cũng nhận ra một chút, nhưng lại lựa chọn cách giả bộ như không biết.
Chúng tôi đều cho rằng thời gian có thể thay đổi tất cả!
"Anh Minh không phải cũng là trẻ con đấy thôi!"Qua Nhan bĩu môi than thở.
"Đại tiểu thư, sao hôm nay lại đến công ty?"
"Anh Minh, đi dạo phố cùng em được không? Một tháng rồi em chưa đi dạo phố đấy!" Qua Nhan đi đến bên người Giang Minh, nũng nịu lay cánh tay hắn. "Anh Minh!"
Giang Minh bất đắc dĩ lắc đầu, yêu chiều mơn trớn mái tóc dài của Qua Nhan, thỏa hiệp. "Duyệt duyệt, chị có đi cùng không?"
Tôi sửng sốt, nhìn Qua Nhan liều mạng nháy mắt với tôi, buồn cười lắc đầu, nha đầu này căn bản chỉ nghĩ đến anh Minh thôi!
"Không được rồi, còn phải trở về sửa lại một ít tư liệu!"
"Chị Duyệt Duyệt bận rồi, tiếc quá, vậy lần sau nha!" Qua Nhan đi sau Giang Minh, hướng về phía tôi làm động tác OK .
Tiểu nha đầu!
"Vậy cũng được!" Giang Minh lấy áo khoác trên ghế. Qua Nhan lập tức kéo cánh tay hắn, vẻ mặt vui sướng. "Chúng ta đi thôi!"
"Đi vui vẻ!" Tôi vẫy tay, nhìn cả hai đi ra khỏi văn phòng.
"Đi đâu đây?"
"Đi công viên trò chơi nha!"
"Lại nữa, em vẫn là trẻ con đấy à? Suốt ngày đi mấy chỗ đó!"
"Anh Minh không phải nói em là trẻ con sao? Còn nữa, anh làm gì mà như ông già thế!"
"Xú nha đầu!"
... Một đường đều là tiếng tranh cãi ầm ĩ của Qua Nhan và hắn.
Nếu Giang Minh có thể yêu Qua Nhan, có lẽ hắn sẽ hạnh phúc hơn!
So với... yêu tôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top