Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 111:Bí Mật Của Tần Thị

Vi Trầm Uyên mang theo nghi ngờ ra khỏi hoàng cung, hắn cười nhạt gật đầu, nhưng nội tâm lại không có quá nhiều kích động, khối ngọc bội này nhất định có bí mật, hắn muốn đi hỏi nương, ngọc bội này rốt cuộc đại biểu cái gì?

Nương vẫn đang giấu hắn cái gì đó?

Một cỗ kiệu nhỏ từ trong hoàng cung đi ra, dừng ở bên cạnh hắn, Trương các lão từ trong bước xuống, nhìn hắn nói: "Vi công tử, xin dừng bước."

Vi Trầm Uyên dừng chân, chờ ông đi tới, chắp tay nói: "Xin hỏi Trương các lão tìm đệ tử là vì chuyện ngọc bội sao?"


Rốt cuộc là người trẻ tuổi a, thật thẳng thắn, một chút cũng không biết uyển chuyển, bất quá, lại là một thanh niên thông minh, những biến động trong ông lúc nãy cũng chạy không thoát khỏi ánh mắt tinh tường của hắn.

Trương các lão ha ha cười, vuốt chòm râu hoa râm, híp đôi mắt già nói: "Ngươi đã nói như vậy thì ta đây cũng không vòng vo nữa, xin hỏi ngọc bội trên người Vi công tử là đồ của ngươi?" 

"Ngọc bội này là do gia mẫu đưa cho, Trương các lão chẳng lẽ cũng biết ngọc bội kia, hay là nói, ngài nhận thức gia mẫu?" Trong nội tâm Vi Trầm Uyên nảy sinh nghi vấn, tự nhiên sẽ không ấp a ấp úng, che che lấp lấp, mẫu thân nếu đã muốn hắn đeo theo ngọc bội này, đương nhiên cũng đã chuẩn bị cho việc để người khác nhìn thấy, hiệu quả của khối ngọc bội hôm nay đã thể hiện rõ điểm đó, hắn tin tưởng, giữa Trương các lão và mẫu thân nhất định có mối liên hệ nào đó.

"Mẫu thân ngươi họ gì?" Khuôn mặt già nua với đầy nếp nhăn của Trương các lão, lúc nghe Vi Trầm Uyên nhắc tới ngọc bội này là của mẫu thân, vẻ mặt thoáng để lộ ra một chút kích động, ngữ khí cũng hơi dồn dập.

Những biến hóa này, thoát không khỏi ánh mắt của Vi Trầm Uyên, hắn hơi trầm ngâm một hồi, nói: "Gia mẫu họ Tần." 

"Tần? Tần! Quả nhiên là họ Tần." Trương các lão lập lại một lần, trong giọng nói tràn đầy kích động càng thêm hiện rõ, mí mắt nâng lên, lộ ra đôi mắt hơi đục ngầu nhưng vẫn còn nét tinh anh: "Ngươi có thể mang ta đi gặp mẫu thân ngươi không?"

Nhìn dáng vẻ gấp gáp của lão nhân trước mắt, Vi Trầm Uyên tuy có nghi hoặc, lại vẫn gật đầu đáp ứng.

Ký túc xá Quốc Tử Giám. 

Tần thị ngồi trong phòng, thỉnh thoảng lại đứng lên, đi tới cửa nhìn đại môn Quốc Tử Giám xa xa, hai tay gắt gao nắm chặt đợi nhi tử trở về, hôm nay nhi tử tham gia thi Đình, cũng không biết phát huy như thế nào, có thi đôc hay không, quan trọng hơn là, miếng ngọc bội kia, có phát huy được tác dụng hay không?

Cho đến khi trời sắp chạng vạng, có hai thân ảnh đi tới, trong đó một thân ảnh tuấn lãng gầy như trúc, đúng là Vi Trầm Uyên, mà thân ảnh còn lại kia, Tần thị vừa nhìn đến khuôn mặt người nọ thì ngón tay gắt gao nắm lại, trên mặt lộ ra một tia phức tạp, xoay người hướng vào trong phòng, đi đến một nửa lại dừng lại, sờ sờ búi tóc, mới đứng yên tại chỗ.

"Nương, ta đã trở về." Vi Trầm Uyên đầu tiên là hô một tiếng, sau đó đối với Trương các lão làm ra một tư thế xin mời. 

Trương các lão gật đầu, cất bước mà vào, ngẩng đầu liền nhìn thấy một phụ nhân mặc tà áo dài bằng vải thô màu xanh đậm đang đứng trong phòng, thân váy phai nhạt màu bởi nắng, vì sắc trời mờ tối, dưới ánh sáng le lói phát ra từ ngọn đèn duy nhất trong phòng, sắc mặt phụ nhân có vẻ vàng vàng, trên mặt vẫn còn lưu lại dấu vết gió mưa thăng trầm, khóe mắt, khóe miệng đều có nếp nhăn thật sâu.

Nhưng khuôn mặt kia, lại khiến người cảm giác quen thuộc vô cùng, ông đi lên phía trước từng bước, môi nhè nhẹ run, khẽ kêu: "Khả Nhi."

Nếu so sánh hai người, thì Tần thị ngược lại có vẻ trấn định hơn, nàng hai tay kéo nhẹ vạt áo, trên mặt nặn ra nụ cười gượng: "Trương bá bá." 

Vi Trầm Uyên chỉ cảm thấy không khí giữa hai người có chút kỳ quái, nhưng thấy Tần thị kêu một tiếng "Trương bá bá", cũng thể khiến cho Trương các lão lộ ra vẻ tươi cười, ngược lại trên khuôn mặt già nua lộ ra thần sắc tang thương, giống vừa bị người hung hăng đả kích, sau một lúc lâu vẫn nói không ra lời.

"Trương các lão, mời ngồi." Vi Trầm Uyên biết giữa hai người khẳng định có ẩn tình, hơn nữa ẩn tình không bình thường, cho nên trước hết mời Trương các lão ngồi xuống, còn mình đi vào trong bếp châm trà, đợi xúc động của hai người có khoảng không để bình lặng mà nói chuyện với nhau.

Hành động này của Vi Trầm Uyên, hai người Tần thị và Trương các lão đương nhiên nhìn ra được hắn cố ý, nhưng quả thật cũng làm xoa dịu bầu không khí bối rối giữa hai người, nếu Vi Trầm Uyên ngồi ở đây, có chút chuyện bọn họ vẫn không tiện nói ra. 

Ngọn đèn nhấp nháy, Trương các lão ngồi ở trên trường kỷ, ngẩng đầu nhìn Tần thị: "Ngươi cũng ngồi đi."

"Vâng." Tần thị lên tiếng, ngồi xuống, đầu nửa cúi, nghĩ một chút bèn hỏi: "Trương bá bá mấy năm nay qua có tốt không?"

Lại lần nữa nghe nàng mở miệng kêu mình là ‘Trương bá bá’, tay của Trương các lão ở trên đầu gối cử động vài cái, không trả lời vấn đề của nàng, mà hỏi ngược lại: "Ngươi mấy năm nay đi nơi nào, tại sao ta tìm khắp nơi cũng không tìm được ngươi?" 

"Ở một nơi hẻo lánh yên bình." Tần thị thản nhiên đáp.

"Vậy ngươi không từng nghĩ tới sẽ trở về tìm ta sao?" Trương các lão nhìn đôi tay biến thành thô ráp của Tần thị đặt trên bàn, trong lòng run nhè nhẹ, trong đôi mắt đã có thể thấy rõ một dòng nước óng ánh đang kìm nén.

"Ta là nữ nhi của tội thần, sao có thể tới tìm ngài, nếu làm liên lụy đến ngài thì làm sao bây giờ?!" Tần thị cảm nhận được tầm mắt của Trương các lão đang nhìn mình, nhìn những ngón tay với móng tay cắt ngắn, ở trên còn có dấu màu vàng, đầu ngón tay mơ hồ còn có vết nứt, là một đôi tay rắn rỏi chỉ có nông phụ mới có, đáy mắt toát ra một tia châm biếm và chút bi ai. 

"Ngươi vẫn còn trách ta sao? Năm đó cha không có cách nào, ta nếu mở miệng cầu tình vào lúc đó, tất nhiên sẽ đem lửa giận của bệ hạ đổ xuống Trương gia, ta không thể làm như vậy." Trong giọng nói của Trương các lão chất chứa vô hạn phiền muộn, nhìn Tần thị giải thích.

"Không, ta không trách ngài, thật sự." Tần thị phi thường khẳng định ngẩng đầu lên nói.

Nhưng Trương các lão nghe lời của nàng, trong lòng lại có cảm xúc khác, chòm râu hoa râm đung đưa theo từng cử động của môi: "Khả Nhi, ngươi cũng biết tình hình lúc đó, Tần gia tham ô khoản tiền lớn như vậy, bệ hạ nổi giận lôi lình, ngươi muốn ta làm sao ngăn cản, trong triều đình chỉ cần có người cầu tình, đã bị bệ hạ coi như là đồng phạm mà xử lý, ta có thử qua một lần, bị bệ hạ đuổi đi ra, nếu lại tiếp tục cầu xin, Trương gia người nhiều như vậy đều sẽ bị liên lụy!" 

"Trương bá bá, ta thật sự chưa từng oán trách ngài." Tần thị nhìn dáng vẻ vội vàng của Trương các lão, trong đôi mắt già nua toát ra sự kích động, trên mặt nàng không có một tia oán hận.

"Nhưng ngươi, kêu ta —— Trương bá bá." Câu nói của Trương các lão kéo thật dài, khi nói ba chữ cuối cùng, làm cho người ta rất khó tin tưởng, đây là Trương các lão, là lão đại thần trong triều đứng đầu Hàn Lâm viện mà bên trong lời nói lại mang theo sự thỉnh cầu vừa mang theo ủy khuất, còn mang theo cả sự thất vọng.

Tần thị lắc lắc đầu: "Tựa như ngài nói, chuyện năm đó ta đã biết, nếu không phải ngài đi cầu tình, có lẽ kết cục của Tần gia sẽ thảm hại hơn, ta sẽ không thể chỉ bị gán là nữ nhi của tội thần, đày làm quan nô, điểm ấy ta rất rõ ràng và cũng hiểu được, chỉ là lúc trước vì không muốn liên lụy Trương gia, không có đem thân phận của ta nói ra, thì nay cũng không cần thay đổi, để tránh có người lấy chuyện này đến gây chuyện." 

Không nghĩ tới Tần thị là vì nguyên nhân này mà kêu mình Trương bá bá, đáy mắt Trương các lão chan chứa nước mắt, nghẹn ngào nói: "Mấy năm nay nương ngươi...... Luôn luôn tìm ngươi, trước khi mất, vẫn luôn tâm tâm niệm niệm tin tức của ngươi, chúng ta đều nghĩ sẽ không tìm được ngươi rồi......"

Nghe được lời này của Trương các lão, đáy mắt Tần thị dần dần cũng nổi lên sương mù, nàng trừng mắt nhìn, mũi lên men nói: "Trương bá mẫu, qua đời khi nào?"

"Năm năm trước, nàng dặn ta, nhất định phải tìm được ngươi, mấy năm nay tìm không thấy, ta đã nghĩ là không còn hi vọng, ai ngờ hôm nay ở trên cuộc thi Đình, ta nhìn thấy mảnh ngọc bội kia, đó là trước khi ngươi đến Tần gia làm con thừa tự, nương ngươi cố ý đi tìm người làm, ta liền nghĩ, ngọc bội đã xuất hiện, nhất định là đã có tin tức của ngươi, quả nhiên, quả nhiên, đã tìm được ngươi rồi......" Trương các lão nói xong thập phần kích động, vươn tay ra nắm tay của Tần thị, lại có chút do dự. 

Tần thị nhìn thấy động tác này, nhìn ông ấy lộ ra nét mặt già đầy bi thương, chia cách mấy năm nay, trong lòng nàng không phải không nghĩ đến người nhà, nàng chủ động cầm tay của Trương các lão, an ủi: "Nay ta không phải đã trở về rồi sao, ngươi có thể nói cho Trương bá mẫu, ta đã trở về."

Hai tay bị bàn tay thô ráp của nữ nhi bao lấy nắm lại, Trương các lão nhắm mắt, không cho nước mắt chảy ra, gật gật đầu thật mạnh.

Vi Trầm Uyên bưng trà ra, dựa lưng ở cửa, hắn vốn muốn bưng trà đi vào, nhưng nghe hai người bọn họ nói chuyện với nhau, cảm thấy hiện tại xuất hiện thật không đúng lúc, ai ngờ vừa nghe, liền phát hiện quan hệ kì quái của hai người từ nội dung cuộc nói chuyện, không khỏi đứng lại nghe tiếp. Qua đoạn đối thoại trên, về quan hệ của Tần thị cùng Trương các lão, trong đầu hắn đã có thể phân tích đại khái sự việc: 

Phụ mẫu thân sinh của Tần thị hẳn là Trương các lão cùng Trương lão phu nhân đã qua đời, năm đó bởi vì một nguyên nhân nào đấy, Trương các lão đem con gái mình làm con thừa tự cho hảo hữu trong triều của mình, Tần đại nhân, ai ngờ qua mấy năm sau, Tần gia bị xử tội tham ô số lượng lớn, chọc Minh Đế phẫn nộ, Minh Đế đem nam tử Tần gia toàn bộ giết hết, nữ tử toàn bộ sung làm quan nô.

Năm đó hai bên đều biết chuyện này, bao gồm Tần thị cũng biết, cái này chứng minh quan hệ hai nhà phi thường tốt, nếu không Trương các lão sẽ không đem con gái mình đi làm con thừa tự, cũng sẽ không đem loại chuyện này nói cho Tần thị.

Trong phòng, tâm tình của Trương các lão đã bình tĩnh một chút, sau không khí kích động nhận con vừa rồi, tự nhiên sẽ muốn hỏi tới một người khác: "Vậy Vi Trầm Uyên, là nhi tử của ngươi?"

"Vậy, là thân sinh nhi tử ." Tần thị gật đầu , cường điệu đứa con trai này là thân sinh của mình .

"Ngươi lập gia đình rồi sao ? Gả cho ai?" Trương các già trong đầu đã lướt nhanh phân tích , Tần thị là quan nô , đại gia tộc khẳng định sẽ cưới một thê tử có xuất thân là như vậy , Vi gia ở kinh thành thì không cần nghĩ rồi , nói không chừng sẽ là một nhà khác , nếu như lập gia đình , tại sao lại một mình mang theo Vi Trầm Uyên ở tại Quốc Tự Giảm .................

"Không . " Tần thị nhẹ nhàng lắc đầu .

"Ngươi không lập gia đình ? Vậy hắn?" Trương các lão lộ ra vẻ kinh ngạc , đứa nhỏ kia , là vụng trộm mà ra , là ngoại thất ? Nhưng nhìn dáng vẻ của Tần thị , tuyệt đối không phải là dáng vẻ của ngoại thất bị nam nhân nuôi ở bên ngoại.

Hắn nhìn thần sắc Tần thị im lặng không chịu nói , Trương các lão tuy tuổi đã cao nhưng mà đầu óc còn chưa hồ đồ , nghĩ đến bộ dáng của Vi Trầm Uyên , trong đầu đột nhiên bật ra một ý tưởng , trợn to già mắt nói :" Hắn không phải là ............ "

Tần thị nhìn bộ dáng của Trương các lão , hiểu được ông đã nghĩ ra ai , đột nhiên lắc đầu , vội vàng nói :" Trương bá bá , người không cần nói ra , bây giờ chưa phải thời điểm !"

Vi Trầm Uyên ở phía sau cửa nghe đến đó liền khẩn trương , câu nói kế tiếp đề cập đến thân thế của mình , ngay tại khi Trương các lão muốn nói ra cái tên kia , Tần thị lại đột nhiên ngắt lời của ông , sau đó Trương lão liền ngừng nói , nhìn nét lo lắng khẩn trương trên mặt Tần thị , trong lòng phảng phất như bị tảng đá nghiền qua .

Nếu không phải năm đó . . . . . . . . .

Năm đó ông còn chưa ngồi lên địa vị hiển hách như hiện tại , vẫn còn là một tiến sĩ , làm quan ở Hàn Lâm Viện , khi đó Tần đại nhân là đồng liêu của ông , hai người là thí sinh của một địa phương , sở thích giống nhau , chí hướng cũng giống nhau , hai nhà quan hệ tương đối tốt , hai vị phu nhân lúc đó thường xuyên qua lại , vừa khéo cả hai mang thai cùng thời gian .

Ngay đó phu nhân hai nhà cùng dạo phố , có một con ngựa đột nhiên chấn kinh , chạy thẳng tới hai người , Tần phu nhân xả thân che phía trước Trương phu nhân , bị vó ngựa đạp lên trên bụng , liền sanh non tại chỗ , sau đó ,được chẩn đoán về sau không bao giờ có thể mang thai nữa . Tần đại nhân cùng Tần phu nhân phu thê tình thâm , không muốn cưới thêm thê thiếp , vì báo đáp phần ân tình này , Trương phu nhân nói sau khi đứa nhỏ đầu tiên trong bụng mình sinh ra , liền cho Tần gia làm con thừa tự dưới danh nghĩa của Tần đại nhân , mà đứa trẻ kia chính là Tần Khả .

Ai ngờ thế sự thay đổi khôn lường , Tần đại nhân không biết như thế nào , liền bị cuốn vào một vụ án tham ô ngân quỹ , số lượng lớn đến mức khiến cho tân đế tức giận , lúc ấy tất cả chứng cứ đều chỉ vào Tần đại nhân , lúc này Tần gia đã bị xét nhà , nếu có người cầu tình , tội như Tần gia , nhất thời trong triều cao thấp , không người nào dám lên tiếng , mà Tần Khả là đứa nhỏ của Trương gia nhưng đã đưa qua Tần gia , không thể tránh khỏi kiếp nạn lần đó .

Cũng chính vì như vẫy , mới khiến nàng rõ ràng là đích trưởng nữ của quan đứng đầu Nội các , lại rơi vào cuộc sống khốn cùng vất vả như vậy .

Trong lòng Trương các lão lúc này nhất thời cảm thấy vô vàn tư vị , lại nhìn khuôn mặt Vi Trầm Uyên , mơ hồ nhớ tới một người , theo thái độ cua Tần thị , biết rằng suy đoán của ông tám chín phần là chính xác .

Tuy rằng hiện tại Tần thị không cho nói , có một số người ắt hẳn sẽ không ngờ tới , nhưng có một ngày nào đó , sẽ có người nhớ ra , thân phận thật sự của Vi Trầm Uyên .

Nghĩa đến đây , Trương các lão cũng không cưỡng cầu , nay Vi Trầm Uyên còn chưa có được công danh , nhưng theo sự hài lòng của bệ hạ đối với hắn hôm nay , hắn sẽ đứng trong ba hạng đầu bảng là chuyện tất nhiên , đến lúc đó hắn lại tiết lộ thân phận của mình , so với hiện nay tốt hơn nhiều .

Chẳng qua, đáy mắt Trương lão vẫn còn nghi hoặc :" Hắn vì sao mang họ Vi ?".

" Giữa đường xảy ra chút việc , ta lạc đến một nơi hẻo lánh , lại tìm một người để gả , hắn là theo họ của nam nhân kia ." Tần thị nhẹ giọng nói , vừa ngẩng đầu liếc nhìn bên trong , căn phòng này hiệu quả cách âm không tốt lắm , Vi Trầm Uyên ở trong đó ,chỉ sợ đã nghe được phần lớn cuộc nói chuyện rồi , như thế cũng tốt , đây cũng là lúc nên cho hắn biết .

Trước khi đi , Trương các lão hỏi hai người có đồng ý giúp chuyển ra ngoài không , Tần thị xin từ chối ý tốt của ông ,Trương các lão cũng không thúc giục thêm , Vi Trầm Uyên thấy vậy , mới từ bên trong bước ra , tiễn Trương các lão ra cửa lớn của Quốc Tự Giám , rồi mới quay trở về phòng .

" Nương , người nên đem bí mật về thân thế của nhi tử nói ra rồi ." Khuôn mặt của Vi Trâm Uyên dưới ngọn đèn dầu , có vẻ đặc biệt kiên nghị , cốt cách thiếu niên đã dần trưởng thành , bả vai trở nên rộng lớn , dù hơi gầy nhưng đã có dáng vẻ chính trực của một nam nhân .

" Cũng nên cho con biết rồi  . . . . . . "

Tần thị gở xuống ngân trâm trên đầu , đều chỉnh vị trí tâm ngọn đèn dầu , dưới ánh lửa đang nhảy múa chậm rãi thuật lại . . . . . . . .

Ngày kế ×_*

Bảng phong hoàng

Quan viên của Hồng Lư Tự đứng ở trên đài , lò hương trên hoàng án bên cạnh nhả khói uốn lượn , kết hợp với thanh âm du dương kéo dài , bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ  :

" Gia Thịnh năm hai mươi ,  lần khi viết thứ bảy của triều đại ,đầu bảng ban thưởng tiến sĩ tam phẩm ,nhị bảng ban thưởng danh hiệu tiến sĩ , tam  bảng ban thưởng đồng danh hiệu tiến sĩ . Tổng cộng 62 thí sinh ,người đứng nhất xuất thân Dương Châu, Vi Trầm Uyên , là tân khoa Trạng Nguyên, được chọn là một chức quan lục Phẩm trong  Hàn Lâm viện  . . . . "

Tin vui rất nhanh truyền tới tai Vân Khanh ,nàng hơi cảm thấy bất ngờ, lại nữa cảm thấy như trong dự đoán, đồng thời nàng cũng biết tình hình trên điện lúc ấy ,nói vậy Tần thị nhất định đã phát huy công dụng đến mức cực đại rồi ."

Vi Trầm Uyên kiếp này trở thành Tân Khoa Trạng Nguyên, tin rằng con đường cả đời này cũng huynh ấy ,nhất định sẽ sáng lạn hơn kiếp trước, mà cũng sẽ càng thêm gian khổ.

Nhưng có một việc không thể nghi ngờ, khiến tâm tình của Vân Khanh rất tốt, khi Vi Trầm Uyên có thể được như hôm nay, Nàng liền cảm thấy rất cao hứng, hơn nữa tiết trời hôm nay tốt hơn mấy hôm trước rất nhiều, khiến nàng có ý muốn ra bên ngoài đi dạo một chút.

Trước đó vì khí rét lạnh, nàng vẫn luôn ở lì trong nhà không có xuất môn, từ khi thời tiết của Thiên Việt Dần ấm lên, trong lòng Vân Khanh biết rằng, các phu nhân tiểu thư trong kinh yêu thích mở các loại yến hội, thiệp mời cũng sẽ theo đó mà đến .

Trước kia ở Dương Châu ,nên những thói quen trang điểm đều theo xu thế của Dương Châu, nay đã đến kinh thành ,nhập gia tùy tục ,vẫn nên lưu ý đến xu hướng lưu hành hiện nay ở kinh thành để tránh khi đi ra ngoài, phong cách của mình có vẽ khác người ,việc này cũng không hợp với tính cách trầm ổn chu đáo của nàng.

Tạ thị nghe được lời của nàng, đương nhiên rất cao hứng ,là nữ nhi biết tự mình chăm chút là chuyện đương nhiên, lúc này,  Thu dị nương cũng đang ở trong phòng Tạ thị, Thu Thủy đứng bên cạnh nàng ta ,khi nghe tới Vân Khanh muốn ra ngoài mua trang sức y phục, lặng lẽ dùng ngón tay chọc chọc lưng Thu di nương .

Thu dị nương giật giật bả vai, biết Cô muội muội này là muốn đi ra ngoài , đến kinh thành đã lâu như vậy , nàng vẫn rất muốn đi ra ngoài ,nhưng  thân phận nữ tử không phải nói muốn ra là ra được ,huống chi nàng còn là một dị nương, không có nhiều tự do như Vân Khanh và Tạ thị.

Nhưng Thu Thủy thì khác ,nàng ta yêu mới mẻ , lúc trước ở trong xe ngựa, liền lặng lẽ đánh giá độ hùng vĩ rộng lớn của Kinh thành Thiên Việt ,vẫn luôn muốn đi dạo trên đường một lần ,lần này nghe thấy Vân Khanh muốn xuất Môn, lại còn muốn mua đồ thì tự nhiên nổi lên hứng thú.

Thu dị nương kỳ thật cũng rất muốn ra ngoài , dù sao nàng cũng là nữ nhân, mà nữ nhân thì ai cũng thích mình trở  nên xinh đẹp ,hơn nữa nàng cũng muốn đi dạo trên đường ,cả đời chưa từng rời khỏi Dương Châu ,nay đến kinh thành, cũng muốn bản thân được mở mang tầm mắt.

Cho nên khi tay Thu Thủy chọc nàng, Thu dị nương cũng không có gì không thoải mái, thưa với Tạ thị rằng mình cũng muốn đi theo Vân Khanh cùng ra ngoài dạo phố mua đồ.

Tạ thị biết Thu Thủy là muội muội của Thu dị nương, cũng nghe hạ nhân nói qua Thu dị nương rất yêu thương cô muội muội ,này bà xưa nay coi trọng thân tình ,thấy Thu dị nương yêu thương muộn muội, cũng cảm thấy cao hứng, liền đồng ý để Thu dị nương cùng theo Vân Khanh xuất môn.

Vâng Khanh không sao cả ,con người Thu dị nương biết thức thời lại hiểu chuyện, ra ngoài đi dạo cũng không có gì là không thể ,vì thế ba người liền cùng lên xe ngựa . Mà lần ra ngoài này, lại gặp phải người mà mình không muốn gặp ,phát sinh chuyện mà mình không muốn có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top