Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 113: Không Được Thích Hắn

"Đã lâu không gặp, Thẩm tiểu thư."

Vân Khanh theo thanh âm nhìn lại thì thấy người nói là ai, cũng khẽ mỉm cười đáp: "Đúng thật là đã lâu không gặp."

Không nghĩ tới ông chủ phía sau ‘Linh Lung trai’ là Ninh Quốc Công, bất quá cũng bình thường, những vị thế gia này ai cũng khinh thường thương nhân, kỳ thật nhà nhà đều mở cửa hàng kinh doanh, cũng phải gẩy bàn tính tính toán thu nhập nữa, ‘Linh Lung trai’ như thế, chỉ sợ những cửa tiệm trên con đường này hơn phân nửa là do gia đình quyền thế quý tộc mở ra. 

An Ngọc Oánh nhìn thiếu nữ trước mắt, nàng mặc quần áo có lông Tuyết Hồ đính bên viền áo ngoài ngắn màu tím phối với váy dài màu trắng, một chuỗi ngọc khảm đầy trên dây chuyền mắt xích to bằng vàng nằm ở trước ngực, thế nhưng cũng không biểu hiện xa hoa ngông cuồng, chỉ cảm thấy càng rạng rỡ huy hoàng, tôn lên nét thanh lệ của thiếu nữ trước mặt, tuyệt sắc khuynh thành.

Nữ nhân nhìn thấy nữ nhân thường thích so bì một phen, đầu tiên là so sánh dung mạo, An Ngọc Oánh có vẻ yếu thế khi phát hiện so về dung mạo, mình không thể sánh cùng với thiếu nữ trước mắt này, một khi đã so sánh, sẽ tự thấy mình khắp nơi đều ở thế hạ phong, vì thế ngược lại đem lực chú ý dời đến thân phận, lại phát hiện mình là đích nữ của Ninh Quốc Công, mà Thẩm Vân khanh cũng là đích nữ của An Bá, so sánh với nhau thì cũng không có vẻ kém cỏi hơn là mấy, hơn nữa Vân Khanh đã được phong là Vận Ninh quận quân, thân phận lúc này liền không có gì khác nhau, cuối cùng chỉ có thể ở trong lòng thắng được nhờ tiền tài quyền thế mà lấy lại chút khí thế, chung quy là từ hâm mộ biến thành ghen tị.

Tuy rằng so sánh vài điểm, nhưng đó chẳng qua là một ý niệm thoáng qua trong lòng, trên mặt vẫn nhìn không ra An Ngọc Oánh có gì biến hóa, đôi mắt xinh đẹp vẫn mang theo nụ cười, quay đầu hỏi chưởng quỹ kia: "Vừa rồi chuyện gì xảy ra? Ta ở bên trong nghe thấy bên ngoài ồn ào, rốt cuộc như thế nào?" 

Vân Khanh sau khi thấy nàng ta bước ra, lại cảm giác có một ý niệm không tốt vẫn luôn lởn vởn trong đầu, mới vừa rồi An Ngọc Oánh thực hiển nhiên là luôn ở trong phòng, trước khi Thu Thủy tranh cãi ầm ĩ với chưởng quầy, nàng ta không có hiện thân, cho đến khi Thu Thủy nói những lời về Phủ An Bá, nàng ta mới bừng tỉnh như vừa nghe thấy liền tiêu sái đi ra, lại không hề kiêng dè để cho chưởng quầy hướng nàng ta hành lễ, thực hiển nhiên là cố ý muốn Vân Khanh biết, chủ nhân phía sau cửa tiệm này chính là Ninh Quốc Công phủ, như vậy kế tiếp, khẳng định không phải là lời chào hỏi đơn giản nữa rồi, mà sẽ luôn vây quanh chủ đề này đặng lấy lí do để bắt bẻ.

Chuyện mới vừa rồi xác thực rất mất mặt, nếu lại để cho chưởng quầy ở trước công chúng thuật lại như vậy, càng sẽ khiến nhiều người biết hơn, Thu Thủy mất mặt thì có thể, nhưng phủ An Bá thì không.

Cho nên khi An Ngọc Oánh vừa mở miệng hỏi, khóe môi Vân Khanh cong lên thành một nụ cười thản nhiên, trên mặt mang theo chút hối lỗi, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Mới vừa rồi là tỳ nữ trong phủ ta không biết nặng nhẹ, khiến người chê cười, không ngờ trong tiệm này lại có thể xảo ngộ(tình cờ gặp) An tiểu thư, vừa khéo đây là cửa hàng trong phủ của An tiểu thư, tin tưởng An tiểu thư đại nhân đại lượng, sẽ không cùng một ả tỳ nữ so đo." 

Vân Khanh nói xong, liền liếc mắt Thu di nương một cái, cái nhìn kia thoạt nhìn thập phần bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại có một tia lãnh ý không khó nhận ra, khiến trong lòng Thu di nương căng thẳng, lập tức kéo Thu Thủy lên phía trước: "Còn không xin lỗi An tiểu thư."

Thu Thủy bị Thu di nương kéo lên trước, miệng cũng không phục, trừng mắt tên chưởng quầy kia, hét lên: "Tỷ tỷ, vì sao phải xin lỗi, vừa rồi hắn nhìn lén ta, chính hắn cũng đã thừa nhận rồi còn gì."

Thu di nương ở sau lưng đẩy, thấp giọng nói: "Ngươi còn không xin lỗi, về sau sẽ không mua quần áo cho ngươi nữa."

Nghe uy hiếp, ánh mắt Thu Thủy lướt qua những bộ quần áo xinh đẹp bên cạnh, làm sao đành lòng không mua nữa, chỉ là xin lỗi mà thôi, cũng sẽ không mất đi khối thịt nào, vì thế bĩu môi nói: "An tiểu thư, thật xin lỗi, vừa rồi là ta nói sai rồi, ngài đại nhân đại lượng, chớ có trách ta a."

An Ngọc Oánh vốn cố ý tìm cơ hội để hạ bệ Vân Khanh, để cho nàng biết phủ An Bá ở kinh thành trong mắt phần đông quan lớn quý tộc thì không là cái gì, ai ngờ thái độ nàng lại tốt như thế, chỉ nói xong một câu, đã biết ý đồ của mình, bắt hạ nhân trong phủ lập tức nói xin lỗi, kể từ đó, nếu như nàng ta lại truy cứu, ngược lại cho thấy rằng bản thân đang kiếm chuyện, Thẩm Vân Khanh này đích thật không đơn giản, trước kia đã quen ứng xử lưu loát, nay càng ngày càng thuận buồm xuôi gió rồi.

Bất quá khi nghe thấy lời của Thu Thủy, trong mắt An Ngọc Oánh hiện lên một chút ý cười, trăm bảo mật luôn luôn có một sơ hở, cho dù Thẩm Vân Khanh cẩn thận đến cỡ nào, lúc này cũng lộ ra cái đuôi thôi, nàng ta liếc mắt nhìn Thu Thủy một cái, khó hiểu hỏi: "Tại sao mới vừa rồi Thẩm tiểu thư nói nàng ta là tỳ nữ trong nhà, nhưng vị cô nương này lại gọi di nương là tỷ tỷ, đây chính là thân thích của ngươi?" 

Nếu là thân thích mất mặt, tự nhiên sẽ khác với việc nha hoàn mất mặt, một cái là chủ, một cái là nô, một cái có thể đại biểu hình tượng của quý phủ, mà một cái chỉ là một nô tài, không là gì cả.

Người làm bên cạnh cùng vài vị tiểu thư vừa vào cũng bị sự đối đáp của hai người hấp dẫn lại đây, ở bên cạnh xì xào bàn tán, đáy mắt lộ ra châm chọc cùng châm biếm.

Thu di nương hung hăng nhéo Thu Thủy, hận không thể lấy kim khâu miệng vị muội muội không biết phép tắc này lại, thật sự là chỉ biết gây họa, con sóng này chưa bình lặng, con sóng kia lại ập tới, nàng ta cũng biết, nếu bị người lên án như vậy, An bá phủ sau này khẳng định sẽ trở thành chuyện cười trong kinh thành, đôi mắt có chút lo lắng nhìn Vân Khanh. 

Ai ngờ Vân Khanh chỉ chậm rãi cười, một đôi phượng mâu long lanh như bảo thạch lấp lánh ánh sáng, trong thanh âm mang theo sự khó hiểu cùng nghi hoặc hỏi ngược lại: "Lời này của An tiểu thư lại khiến Vân Khanh không hiểu rồi, cô gái này thật ra là tỳ nữ trong phủ, nhưng cũng là muội muội của di nương, ở trong phủ làm việc mà thôi, chẳng qua câu thân thích vừa rồi của An tiểu thư, nhưng thật làm Vân Khanh tự thấy hổ thẹn, thì ra ở Ninh Quốc Công phủ, thân thích của di nương, cũng là thân thích của An tiểu thư sao?"

Vân Khanh vẻ mặt đầy khó hiểu cùng nụ cười tươi bên khóe môi, bộ dáng như thật sự đang đợi đáp án của An Ngọc Oánh, nhưng trong lòng âm thầm bật cười.

Nụ cười trên mặt An Ngọc Oánh có chút gượng gạo, trong hai tròng mắt ôn nhu nhất thời bị ánh mắt âm hàn thay thế, di nương đương nhiên không thể tính là thân thích trong phủ, vừa rồi nàng ta chỉ nghĩ đến làm sao để Vân Khanh mất mặt, không ngờ rằng lại kéo luôn bản thân vào, mắt thấy hai vị tiểu thư bên cạnh đang dùng khăn che miệng cười, không cần nghĩ cũng biết họ đang chê cười mình, trong mắt liền mang theo tia giận đến tái mặt. 

Chẳng qua dưới sự giáo dục của thế gia, vẫn không khiến nàng ta mất khống chế, sắc mặt lại mỉm cười tuy không được tự nhiên lắm, biết mới vừa rồi đã khiến bản thân mất mặt, liền muốn tìm cách lật ngược tình thế.

Vì vậy mang theo tươi cười không mấy tự nhiên: "Di nương làm sao được tính là thân thích, chẳng qua vừa rồi nghe nàng ta kêu tỷ tỷ, nhất thời nhanh miệng nói sai thôi, ngươi trăm ngàn đừng trách ta lỡ miệng nha."

Cũng có vài phần năng lực ứng biến, không lỗ mãng mất khống chế trước công chúng, Vân Khanh thấy nàng ta cầu hòa, cũng không muốn làm lớn chuyện, dù sao An Ngọc Oánh và An Tuyết Oánh cũng là Đường tỷ muội, liền mỉm cười nói: "Ta cũng biết như thế mà, An tiểu thư đừng để ở trong lòng, chẳng qua chỉ là nhất thời nói sai mà thôi." 

An Ngọc Oánh gật đầu, thầm nghĩ muốn lơ đi một màn vừa rồi, nhìn thoáng qua Vân Khanh, lại nhìn thời tiết bên ngoài, quan tâm mở miệng nói: "Thẩm tiểu thư mới từ Phương Nam đến, ở đây ngày đông giá rét và mùa hè nóng bức cũng không dễ thích nghi, chỉ sợ còn chưa thực sự thích ứng với khí hậu của Thiên Việt thành, khiến sức khỏe giảm sút."

"Xác thực là có chút không quen, bất quá một năm cũng chỉ phân bốn mùa, ở đâu cũng chẳng là Xuân Hạ Thu Đông, là quốc thổ Đại Ung, khác nhau không lớn, ta rất nhanh liền có thể thích ứng thôi." Vân Khanh nhẹ nhàng gật đầu, làm bộ như không nghe hiểu được ẩn ý bảo cuộc sống ở Thiên Việt thành rất ưu việt trong lời nói của nàng ta, nói thật, nàng cảm thấy khí hậu của Dương Châu ôn hòa hơn so với Thiên Việt nhiều lắm, nhiệt độ chênh lệch không lớn, bốn mùa thích hợp.

Nghe ra giọng nói Vân Khanh thanh nhã, nhẹ nhàng bâng quơ đã loại bỏ cái cảm giác ưu việt trong lời của mình, chỉ ra sự giống nhau của từng nơi, đều là lãnh thổ Đại Ung, đều là quốc thổ dưới chân Thiên Tử, trong mắt An Ngọc Oánh liền lộ ra một phần không cam lòng, vô luận nói chuyện ra sao, Vân Khanh đều như giọt nước không động, nàng ta ngước mắt nhìn phương xa một chút, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, vội vàng thu hồi tầm mắt, kéo Vân Khanh dựa vào cạnh mình, thân thiết nói: "Hôm nay thời tiết ấm áp, là ngày có tiết trời đẹp nhất trong những ngày gần đây, cho nên ta đoán, ngươi đây là lần đầu tiên xuất môn đi dạo phố của Thiên Việt, ta quen thuộc nơi này, hay là ta cùng ngươi đi." 

Vân Khanh nhìn nàng ta nở nụ cười thân thiết, trên mặt cũng lộ ra độ cong như vậy: "Tốt lắm, vậy thì làm phiền An tiểu thư rồi."

An Ngọc Oánh sau khi được đồng ý, liền cầm tay Vân Khanh, cùng đi ra ngoài, ‘Linh Lung trai’ vì muốn thể hiện khí thế nên khi xây dựng, đã xây cách mặt đất khá cao, vì thế khi ra vào phải đi qua năm bậc cầu thang.

Ngay khi bước đến bậc thềm thứ hai, bỗng nhiên An Ngọc Oánh mở miệng kinh hô một tiếng, đem ánh mắt mọi người đều tập trung lại đây, lúc mọi người đều nghĩ là nàng ta xảy ra chuyện, thì chỉ nhìn thấy thân hình Vân Khanh chao đảo một chút, bất ngờ từ trên thềm trực tiếp té xuống dưới, mắt thấy sẽ bổ nhào trên mặt đất. 

Lưu Thúy vừa thấy, trong lòng khẩn trương, nàng đang đi ở phía sau liền muốn nhảy xuống dưới làm đệm lót, ai ngờ một thân ảnh màu trắng bay tới, khó khăn lắm mới tiếp được thân hình Vân Khanh đang sắp ngã xuống.

Trong mũi truyền đến mùi đàn hương quen thuộc, Vân Khanh cười khổ một tiếng, khó trách An Ngọc Oánh đột nhiên ở trước cửa tiệm dùng chiêu như vậy, chỉ sợ là đã nhìn thấy người này, muốn hủy hình tượng của trong lòng nàng hắn.

Hai cánh tay bị hai bàn tay to gắt gao đỡ lấy, Vân Khanh ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một khuôn mặt đoan chính thanh nhã tuấn tú, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp hơi xếch về phía lọn tóc mai, tròng mắt đen thâm thúy tỏa ra ánh sáng chói lóa, hút hết linh hồn những ai đã lỡ sa chân vào trong đó. 

Vân Khanh muốn tự mình đứng lên, ai ngờ vừa động, chỗ mắt cá chân truyền đến một trận đau đớn, không khỏi hô nhỏ một tiếng.

Lưu Thúy ba bước liền nhảy xuống, trực tiếp chạy đến bên người Vân Khanh, thấy nàng nhíu mi hô nhỏ, ân cần hỏi han: "Tiểu thư, người làm sao vậy, có phải đã bị thương ở chân rồi không?"

Vân Khanh lắc lắc đầu, đặt một tay trên vai Lưu Thúy, Lưu Thúy lập tức hiểu ý, ở trước mặt mọi người, được Cẩn Vương thế tử đỡ, tuy rằng là có nguyên nhân, nhưng để lâu chung quy đối với khuê dự của tiểu thư cũng có tổn hại, vì thế tiến tới dìu dắt Vân Khanh, còn Thu di nương sau khi thấy Vân Khanh té ngã, cũng buông Thu Thủy ra, vội vàng chạy tới, cùng Lưu Thúy đỡ Vân Khanh. 

Mà Thu Thủy thì đứng tại chỗ, hai mắt nhìn Ngự Phượng Đàn đến ngẩn người, trong lòng cảm thán, trên đời tại sao lại có nam tử có bộ dạng đẹp trai như vậy a, nhìn gần thấy càng đẹp......

So sánh với thần sắc lo lắng của mọi người, sắc mặt An Ngọc Oánh đã trở nên tái nhợt, mới vừa rồi nàng ta thấy Ngự Phượng Đàn từ một đầu khác của đường cái phía Đông đi tới, rõ ràng là tính tự mình làm bộ bị Vân Khanh xô ngã, cũng có thể để Ngự Phượng Đàn thấy Vân Khanh âm độc như thế nào, ở trước công chúng đẩy nàng ta, lại lấy chuyện Thu Thủy vừa rồi làm cái cớ, tin rằng có thể khiến trong lòng Ngự Phượng Đàn đối với Vân Khanh có ấn tượng thô tục, ỷ thế hiếp người.

Nào ngờ, sự tình không như kế hoạch của nàng ta, việc này, sao lại biến thành Vân Khanh ngã xuống bậc thang, An Ngọc Oánh chưa từng nghĩ đến, những chuyện nàng ta muốn làm, Vân Khanh đã sớm nhìn thấu âm mưu của nàng ta rồi. 

Ngay từ đầu, An Ngọc Oánh căn bản là không phải ân cần bắt chuyện, mà là đến khiêu khích.

Vân Khanh không muốn rước lấy phiền toái, nhưng có những phiền toái không phải nàng không muốn rước thì sẽ không xảy ra, một khi đã như vậy, thì chỉ có thể chuẩn bị mà đối mặt thôi.

Ngày đó ở bến tàu, nàng thấy An Ngọc Oánh và Ngự Phượng Đàn đứng cùng một chỗ, nghĩ đến sau đó Ngự Phượng Đàn vì muốn đuổi theo nàng, nên nửa đường bỏ chạy, An Ngọc Oánh nhất định sẽ tra ra vì sao, mà ngày đó có ai rời thuyền, lại có xe ngựa nhà ai vào thành, việc Thẩm gia đi cùng Ngự Phượng Đàn cũng không giấu diếm, nếu muốn biết nhất định sẽ tra được. 

Kiếp trước, An Ngọc Oánh đã thầm thương trộm nhớ Ngự Phượng Đàn, tấm lòng đối với Ngự Phượng Đàn ở kiếp này cũng vậy, cho nên lần này gặp mặt sẽ tìm Vân Khanh gây phiền toái, trong lòng Vân Khanh đã sớm có phòng bị, cho nên khi nàng ta mở miệng kêu, Vân Khanh liền thuận thế ngã xuống, bất quá khi đó, bởi vì có An Ngọc Oánh ngăn cản, nàng thật không biết Ngự Phượng Đàn sắp đi về bên này.

Chưởng quầy thấy có người té ngã ở trước cửa tiệm, vội cho người đem ghế dựa ra, để Vân Khanh ngồi xuống.

Lúc này Ngự Phượng Đàn lại đang nhìn chằm chằm vào chân phải của Vân Khanh, rõ ràng đã đau đến vô lực, trên khuôn mặt tuyệt lệ có một tầng hàn ý nhanh chóng lan tràn, tiếng nói trầm ấm mê ly mang theo lãnh ý, hỏi: "Chân của nàng làm sao vậy, tại sao đang yên lành lại tự nhiên từ trên kìa ngã xuống?" 

Vân Khanh lắc đầu, cũng không muốn kéo Ngự Phượng Đàn vào chuyện giữa mình và An Ngọc Oánh, nhưng Thu Thủy đứng ở phía sau lại không nghĩ như vậy, nàng ta nghe thấy Ngự Phượng Đàn mở miệng, chỉ cảm thấy thanh âm rất dễ nghe êm tai, tự cho là đang hỏi mình, không tự chủ được mở miệng trả lời: "Làm sao có thể vô cớ ngã xuống chứ, còn không phải có người làm hại sao."

Trong lòng An Ngọc Oánh đang lo lắng chuyện mình làm bị Ngự Phượng Đàn phát hiện, vừa nghe Thu Thủy nói, theo bản năng phản bác: "Ai làm hại? Ngươi là đang nói ta sao?"

Ngự Phượng Đàn thấy sắc mặt An Ngọc Oánh mặc dù trấn định, nhưng trong mắt thể hiện rõ sự chột dạ, đáy lòng đã có định luận, lại thấy trên trán của Vân Khanh đã đau đến đổ mồ hôi hột, sinh lòng không vui, nhìn phản ứng của An Ngọc Oánh, mặt nở nụ cười yếu ớt, nhưng đôi mắt lại hàm chứa lãnh ý: "Cũng không có người nói là An tiểu thư đẩy, cần gì phải khẩn trương như thế chứ?" 

Hai tròng mắt Thu Thủy gắt gao nhìn chằm chằm Ngự Phượng Đàn, vội vàng đi lên phía trước vài bước, đứng ở bên cạnh Thu di nương, vốn đối với chuyện vừa rồi nàng ta phải xin lỗi An Ngọc Oánh trong lòng đã rất bất mãn, lúc này lại thấy Ngự Phượng Đàn đang nói đến An Ngọc Oánh, vô cùng tự nhiên xem mình và Ngự Phượng Đàn đứng cùng một mặt trận, chỉ trích nói: "Còn nói không phải ngươi sao, vừa rồi ta thấy ngươi đặt tay ở trên lưng đại tiểu thư, sau đó ngươi kêu một tiếng, kết quả đại tiểu thư liền trực tiếp ngã xuống, nếu không phải là ngươi thì còn có thể là ai a?"

Vừa rồi nàng ta vẫn đứng ở phía sau, nhìn thấy toàn bộ sự việc diễn ra, chỉ là ngay cả Thu Thủy cũng không biết lời mình nói ra sẽ đại biểu cái gì, ở trong lòng nàng ta đơn giản chỉ cho rằng là An Ngọc Oánh đẩy Vân Khanh, làm hại nàng ngã xuống.

Mà bên cạnh là Thu di nương, Ngự Phượng Đàn, còn có vài vị tiểu thư và những người vây nhìn xung quanh đều biết, cái này sao lại nói là đẩy Thẩm tiểu thư, nếu ngay từ đầu An Ngọc Oánh muốn đẩy Vân Khanh, nàng ta đương nhiên sẽ không tự kêu trước một tiếng, chỉ sợ là An tiểu thư tính tự mình ngã xuống nhằm hãm hại Thẩm tiểu thư, ai ngờ hãm hại bất thành, ngược lại dùng quá sức, lỡ tay đẩy Thẩm tiểu thư xuống.

Đúng thật là trộm gà không thành lại mất đấu gạo, không chỉ bị vạch trần bộ mặt thật, còn hại tiểu thư người ta đang khỏe mạnh bị té thương chân.

Bất quá những người đó cũng chỉ đứng ở một bên xem náo nhiệt, người của hai nhà này, bọn họ từ cuộc đối thoại trước đó cũng biết, một người là đích nữ của Ninh Quốc Công phủ, một người là gần đây nhất đã cứu bệ hạ, đại tiểu thư Thẩm phủ vừa được sắc phong tước vị An Bá, bên nào cũng không nên đắc tội, chỉ là trong lòng đối với vị tiểu thư của phủ An bá mới tới này đã có kết luận, nàng là một người rất có phong phạm, sau khi biết mình bị đẩy xuống, cũng không tức giận, đánh mất mặt mũi. 

Mà Ngự Phượng Đàn nghe được lời của Thu Thủy, hẹp mâu hơi hơi nhíu lại, trong đôi mắt liễm diễm lộ ra một tia sắc bén nhìn An Ngọc Oánh, trong lòng đối với nàng ta đã tràn ngập sự chán ghét khó tả, nữ nhân thích dùng thủ đoạn hãm hại người khác là loại mà hắn ghét nhất, nhưng hiện tại không phải là lúc để ý đến điều này, Ngự Phượng Đàn thu hồi ánh mắt, quay đầu phân phó Lưu Thúy và Thu di nương: "Đỡ tiểu thư của các ngươi cùng ta đến y quán ở phía trước."

An Ngọc Oánh thầm cả kinh, biết chuyện hôm nay đã để lại ấn tượng không tốt trong lòng Ngự Phượng Đàn, sự nhu hòa trong đáy mắt nhất thời bị phẫn hận thay thế, ngày đó ở bến tàu là Ngự Phượng Đàn đến đón Thẩm Vân Khanh, không hề nhớ tới nàng ta cũng trong ngày ấy ngồi thuyền trở lại Thiên Việt. Nay rõ ràng nàng ta không có đẩy Thẩm Vân Khanh, hắn vẫn ra mặt lên tiếng giúp Thẩm Vân Khanh, đáy lòng hắn có phải đã có Thẩm Vân Khanh rồi không.

Cảm nhận được bên cạnh phóng tới mắt sắc bén mà mãnh liệt dính chặt vào người, Vân Khanh tự nhiên biết là do ai phóng tới và do đâu mà có, ngẩng đầu nhìn dung nhan họa thủy trước mắt, thật sự là tránh cách nào cũng không khỏi được rắc rối, bất quá điều này cũng không thể trách hắn, dựa vào thân phận của hắn, bất luận đi đến nơi nào cũng khó tránh được việc này. 

Lưu Thúy sau khi nghe Ngự Phượng Đàn nói, trước tiên nhìn về Vân Khanh, trong lòng nàng, Vân Khanh mới chính là chủ nhân của nàng, tuy rằng Ngự Phượng Đàn mở miệng, nhưng nàng phải đợi Vân Khanh trả lời, mới xác định có đến y quán ở phía trước hay không.

Vân Khanh vừa rồi dưới tình huống khẩn cấp, vì không để An Ngọc Oánh tính kế, mới ra hạ sách này, nhưng nếu nàng không làm vậy, một khi người rơi xuống là An Ngọc Oánh, tất cả mọi người sẽ nói là do nàng ghi hận chuyện nha hoàn nhà mình phải xin lỗi vừa rồi trong cửa hàng mà xuống tay, như vậy An Bá phủ mới tới kinh thành sẽ bị người ta đồn đại rằng có tiểu thư cuồng vọng tự đại, lại còn ra tay hãm hại, việc này đối với kế hoạch và tương lai sau này của nàng tuyệt đối bất lợi, cho nên nàng ‘binh dụng hiểm chiêu’, nhưng nào biết Ngự Phượng Đàn lại ra tay tương trợ, hoàn toàn triệt để khiến An Ngọc Oánh oán hận nàng.

Từ lúc trọng sinh tới nay, nàng liên tiếp cùng Ngự Phượng Đàn dính với nhau, cũng nảy sinh chút tình cảm, tuy rằng nàng vô tâm, nhưng cũng không tránh được, nếu đã tránh không được vậy thì dũng cảm đối mặt, nay nàng cũng không để ý, những người đó nếu muốn ra chiêu gì thì cứ việc ra, nếu những phiền toái này nàng còn không xử lí được thì về sau nàng có thể đối mặt với sóng to gió lớn thế nào nữa chứ. 

Chỗ mắt cá chân truyền đến đau đớn, Vân Khanh biết là các đốt ngón chân đã bị trật khớp, tình trạng cũng không xấu lắm, cũng có thể hồi phủ xử lý, nhưng nếu để cho Tạ thị biết, khó mà sẽ không khiến bà lo lắng một phen, vì thế Vân Khanh gật đầu với Lưu Thúy: "Theo thế tử đến y quán phía trước đi."

Nghe vậy, trong mắt Ngự Phượng Đàn hiện lên một chút kinh hỉ, đây là lần đầu tiên Vân Khanh ở trước mặt công chúng, không cố ý đẩy hắn ra xa, mà đáp ứng nghe theo lời đề nghị của hắn, nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ, ở phía trước dẫn đường đi qua y quán.

Vào y quán, Vân Khanh phát hiện, y quán nơi này thế nhưng cũng có nữ đại phu, nghĩ đến là do Ngự Phượng Đàn cố ý chọn ra, chân đối với nữ tử mà nói, là nơi riêng tư, cho dù là đại phu, cũng không thể dễ dàng nhìn thấy, nhất thời trong lòng đối với sự cẩn thận của hắn hơi có xúc động. 

Nữ đại phu đưa Vân Khanh vào nội thất, sau đó cởi giày, nhìn một lúc, đưa ra phán đoán giống như của Vân Khanh, các đốt ngón chân hơi trật khớp, bẻ lại các đốt ngón chân đúng vị trí, sau khi thoa thuốc mỡ đã cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, mang lại giày xong, chỉ cần Lưu Thúy đỡ, chân cũng không còn đau như vừa rồi.

An Ngọc Oánh đã ở trước mọi người mất mặt hai lần, lần này tuy rằng nàng ta không thừa nhận là chính mình đẩy người, nhưng Vân Khanh là té ngã ở trước cửa tiệm nhà mình, hơn nữa Ngự Phượng Đàn cũng ở nơi này, liền cùng Vân Khanh đến y quán.

Lúc này, nhìn thấy Vân Khanh vào nội thất, nàng ta đi đến bên cạnh Ngự Phượng Đàn, trên khuôn mặt ôn nhu mang sự dò xét, mở miệng nói: "Mới vừa rồi ta thật không phải cố ý, chẳng qua là không cẩn thận mới sơ ý đụng ngã Thẩm tiểu thư." 

Ngự Phượng Đàn một thân áo khoác dài lông chồn màu trắng, hoa văn chìm màu bạc dưới ánh mặt trời tản ra khí thế lạnh như băng, hắn khép con ngươi, thanh âm nhẹ nhàng nói: "Có phải cố ý hay không, trong lòng ngươi rõ ràng là được, không cần giải thích với ta.”

"Thế tử, thật không phải là ta, ta không có đẩy nàng ấy." An Ngọc Oánh vội vàng giải thích.

Ngự Phượng Đàn môi đỏ mọng hơi hơi kéo lên, trên dung mạo đoan trang trong nháy mắt như cảnh xuân nở rộ, lại mang theo hàn ý se lạnh như gió xuân: "Ngươi không phải muốn đẩy nàng ấy, ngươi là muốn tự mình té ngã, để người ta cho rằng là nàng ấy đẩy ngươi." 

Bị người thầm thương nói ra bí mật trong lòng mình trực tiếp như vậy, trên mặt An Ngọc Oánh lúc xanh lúc trắng, sắc mặt giống như bị lửa đốt, chỉ cảm thấy cả mặt đều đã đánh mất ánh sáng, nhưng nàng ta ngàn vạn lần cũng không thể thừa nhận cái tội danh này, nếu thừa nhận, nàng ta sẽ bị xem như tiểu nhân nhỏ mọn, vì thế lộ ra vẻ ủy khuất, thấp giọng nỉ non nói: "Ta thật không có."

"Ngươi có hay không trong lòng mọi người đều hiểu, nếu ngươi thật có lòng muốn giải thích, không bằng giải thích với Thẩm tiểu thư còn chân thật hơn." Ngự Phượng Đàn liếc nàng ta một cái, tiến lên vài bước đứng trước hiệu thuốc bắc, cúi đầu xem công hiệu của các loại dược vật.

Thanh âm của hắn thản nhiên, không có lên xuống, so với việc hắn tức giận còn khiến An Ngọc Oánh thương tâm hơn, nàng ta quay đầu nhìn Vân Khanh đang được người dìu ra, vừa rồi vẻ nhu tình đối với Ngự Phượng Đàn liền biến mất vô tung vô tích, trong mắt lộ vẻ không cam lòng. 

Muốn giải thích với Vân Khanh tất là phải xin lỗi, nhưng nếu phải xin lỗi Vân Khanh, thế nào nàng ta cũng nói không nên lời.

Rõ ràng vừa rồi nếu người ngã úp mặt là mình, nay người bị Ngự Phượng Đàn trách cứ và khinh thường hẳn phải là Thẩm Vân Khanh mới đúng.

Thẩm Vân Khanh này tâm kế sâu nặng, thế nhưng cố ý ngã sấp xuống, khiến mọi người đều đem mũi nhọn chĩa về phía nàng ta. 

An Ngọc Oánh ngẩng đầu nhìn Ngự Phượng Đàn ở bên cạnh, chỉ cảm thấy trên dung nhan tuấn mỹ kia đều là lãnh ý, rốt cục cắn chặt răng, tiến tới nói với Vân Khanh: "Thực xin lỗi, mới vừa rồi là ta không cẩn thận đụng trúng ngươi."

Nghe lời nàng ta nói tuy rằng tỏ vẻ hết sức thành ý, nhưng sâu trong lời nói vẫn để lộ ra thanh âm của sự không cam không nguyện, lại thấy tầm mắt thân thiết của Ngự Phượng Đàn đang nhìn mình, Vân Khanh cũng không tỏ vẻ quá mức thân thiện, gật đầu, thản nhiên nói: "Hi vọng An tiểu thư về sau không nên bất cẩn như vậy nữa." Nàng đích xác là không thích những thứ quỷ kế này, không hy vọng mỗi thời mỗi khắc đều phải ứng phó những chuyện như vậy, nhưng lời nói ra nghe vào trong tai người khác lại biến thành nghĩa khác.

Không nghe được lời nói khách khí như trong tưởng tượng, trong mắt An Ngọc Oánh nổi lên căm giận, nhìn khuôn mặt thanh nhã của Vân Khanh, ngón tay nắm thật chặt thành quyền, Thẩm Vân Khanh đây là đang ỷ vào sự quan tâm của Ngự Phượng Đàn mà thị uy với mình, căn bản không đặt nàng ta vào mắt đúng không, nói cách khác, một nữ nhi của thương nhân, cho dù được thăng làm An Bá, nào dám có lá gan lớn như vậy, trước kia khi ở Dương Châu còn không phải xum xoe nịnh nọt nàng ta hay sao. 

An Ngọc Oánh hoàn toàn không nghĩ tới, Vân Khanh khi đó chẳng qua là không muốn rước lấy phiền toái, mà không phải giống như suy nghĩ của nàng ta, xum xoe nịnh nọt.

Do nghĩ như thế nên sự ghen tỵ trong lòng An Ngọc Oánh càng thể hiện rõ, cây trâm ngọc lưu ly trên đầu như biểu hiện cho sự tức giận âm thầm của nàng ta mà run nhè nhẹ, cả người thoạt nhìn vô cùng khó coi, khiến khuôn mặt vốn ôn nhu trở nên dữ tợn quái dị.

Ngự Phượng Đàn tựa hồ không thấy được bộ dáng này của nàng ta, đôi mày hơi nheo lại, đi qua liếc mắt đến chân của Vân Khanh một cái, thấy tư thế nàng đứng thẳng tự nhiên hơn trước đó nhiều, trên khuôn mặt cũng không còn vẻ đau đớn, biết tình trạng đã tốt hơn nên trong lòng hắn mới bớt lo lắng, quay đầu hỏi nữ đại phu: "Chân bị thương có gì đáng ngại không, có ảnh hưởng đến chỗ khác không?" 

Nữ đại phu bị dung mạo của hắn làm rung động, hai gò má hồng hồng, thoáng ngượng ngập nói: "Khớp trật đã trở về vị trí, chỉ cần trở về nghỉ ngơi mấy ngày, mấy ngày nay không nên làm gì đụng đến vết thương để tránh lưu lại di chứng."

Nghe thấy nữ đại phu nói như thế, Ngự Phượng Đàn mới yên lòng, ra khỏi y quán, liền nói với Vân Khanh: "Vừa rồi thầy thuốc nói nàng phải nghỉ ngơi nhiều, ngươi nàng cần di chuyển, ở trong này nghỉ ngơi đi."

Lưu Thúy cũng lo lắng chân của Vân Khanh, tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn không có việc gì, nhưng vừa rồi khi Vân Khanh đi đường rõ ràng đã cố hết sức, chỉ sợ không phải nhất thời có thể tốt trở lại, liền ngẩng đầu lo lắng nói: "Nhưng mà xe ngựa của quý phủ vẫn còn ở phía trước." 

Thu di nương vừa nghe, liền nhanh chóng nói: "Tì thiếp đi kêu xa phu đánh xe tới đây là được rồi." Nàng ta đi ra ngoài cùng Vân Khanh, nay chân của Vân Khanh bị thương, chỉ sợ trong lòng Tạ thị và lão gia đều sẽ không cao hứng.

Ngự Phượng Đàn nhìn Thu Thủy vẫn luôn đứng ở chỗ kia nhích tới nhích lui ngồi không yên, lắc đầu nói: "Vẫn để ta đi sẽ tốt hơn, xe ngựa quý phủ của các người dừng ở đâu?"

"Ở trước Linh Lung trai 100 thước." Lưu Thúy nhanh chóng trả lời, Vân Khanh nhíu nhíu mày, Ngự Phượng Đàn là một thế tử lại đi giúp nàng gọi xe ngựa, thật sự là không ổn, nhưng khi nàng chuẩn bị mở miệng, Ngự Phượng Đàn đã xoay người đi về phía trước, nếu lúc này mở miệng gọi hắn lại, thì có vẻ như làm kiêu quá đáng, đành ngồi hẳn lên hàng ghế dựng sẵn trước cửa y quán đợi xe ngựa đến lại nói tiếp. 

An Ngọc Oánh thấy Ngự Phượng Đàn đối với Vân Khanh ôn nhu săn sóc như thế, nội tâm An Ngọc Oánh đã sớm như con sóng lớn đang vỗ mãnh liệt, cho đến khi Ngự Phượng Đàn đi xa, nàng ta mới quay đầu, nhìn Vân Khanh đang nhàn nhã ngồi trên ghế, tư thế không màng danh lợi, căn bản nhìn không ra nàng là nạn nhân của cuộc đấu vừa rồi.

Lại nhìn đôi mắt của nàng cũng không nhìn chằm chằm vào Ngự Phượng Đàn, chỉ là tùy ý ngồi ở chỗ này, hai tròng mắt nhìn hoa văn bên váy, thể hiện dáng vẻ tiểu thư khuê các đoan trang, tìm không ra nửa điểm có thể soi mói.

Nàng ta nhớ tới sự thất thố của mình vừa rồi, so với bộ dáng của Vân Khanh thật là có chút mất mặt, hít sâu mấy hơi, điều chỉnh lại tâm tình mới mở miệng nói: "Thẩm tiểu thư cảm thấy Cẩn Vương thế tử như thế nào?" 

Tầm mắt vẫn nhìn góc váy của Vân Khanh rốt cục thu hồi, ngẩng đầu nhìn nữ tử trang lệ đứng bên cạnh, giọng nói bình thản mà ôn nhu nhưng lại khiến người khác khó mà phán đoán cảm xúc nói: "Rất tốt."

"Rất tốt? Tốt như thế nào?" Trong đôi mắt An Ngọc Oánh dần dần lộ ra khí thế bức người, ngay cả ngữ khí cũng có chút nôn nóng.

"Nếu ngài ấy còn không tốt, thì đám công tử trong kinh thành cũng không có ai là tốt rồi, có phải hay không?" Vân Khanh nhìn An Ngọc Oánh, mỉm cười, đôi mắt phượng dưới ánh nắng như tỏa ra ánh hào quang, hoạt bát mà minh mẫn, một chút cũng nhìn không ra vẻ âm hàn vô tận trong đó. 

Trả lời như vậy thực không rõ ràng, nghe không ra cái gì, An Ngọc Oánh không cam lòng với câu trả lời này, nàng ta không thể đi ép hỏi Ngự Phượng Đàn, như vậy cũng chỉ có thể hỏi ý kiến của Vân Khanh: "Vậy ngươi thích hắn không?"

An Ngọc Oánh vốn đứng hơi xa, lúc nàng ta hỏi câu này, lại đi lên phía trước vài bước đến chỗ cách trước mặt Vân khanh chỉ có ba bước, trên thân thể cùng với ngữ ngôn đều mang khí thế bức người.

Khí thế như vậy, làm cho Vân Khanh thật phản cảm. 

Vấn đề này, cũng khiến Vân Khanh rất không thích.

Nàng thản nhiên mỉm cười nhưng cũng không đáp lời, một tiểu thư khuê các hỏi ra vấn đề như vậy, đã là thật thất lễ, thích hay không thích, không phải là đề tài có thể đem ra bàn tán ở trước mặt công chúng, một khi nói ra, ngược lại sẽ bị hiềm nghi là lén lút thông đồng.

"Thế nào, ngươi vì sao không trả lời?" An Ngọc Oánh bị nụ cười thản nhiên của Vân Khanh khiến nội tâm càng cảm thấy bất an, vội vàng truy vấn. 

"An tiểu thư, ngươi hỏi ta vấn đề này, nhưng mà ta lại không muốn đáp, mặc kệ là có hay là không, việc này cũng không liên can tới ngươi." Vân Khanh hơi hơi nhíu mày, nhìn biểu tình của An Ngọc Oánh, cảm thấy hôm nay An Ngọc Oánh có chút mất khống chế, ít nhất ở trong ấn tượng của nàng, An Ngọc Oánh đều luôn phù hợp với tiêu chuẩn của tiểu thư khuê các, ít nhất cũng là đúng về bề ngoài.

Nhưng nàng không biết, Ngự Phượng Đàn tuy rằng khóe miệng luôn nở nụ cười, đối với mỗi người thoạt nhìn đều là mang theo ý cười, nhưng cũng là lần đầu tiên để ý một nữ tử như thế, điều này làm cho An Ngọc Oánh có cảm giác nguy hiểm mà trước nay chưa từng có.

Tuy rằng thái độ của Vân Khanh thể hiện đối với Ngự Phượng Đàn cũng không có gì đặc biệt, nhưng sự bất an trong đáy lòng An Ngọc Oánh càng ngày càng lớn, sắc mặt trắng bệch, ngay cả thanh âm cũng bởi vì khẩn trương mà trở nên có chút khàn khàn, hai tròng mắt như lửa, gắt gao nhìn chằm chằm Vân Khanh nói: 

"Vậy ngươi thề đi, nói ngươi vĩnh viễn đều sẽ không thích Ngự Phượng Đàn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top