Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 131: Tra nữ Tương Tranh

Ngón tay hắn thuần thục cởi xiêm y người nằm trên giường, cảm giác được bị ngăn chặn, vẻ mặt dâm ô bật cười: "Chậc chậc, bây giờ còn muốn làm mình làm mẩy, tốt tốt tốt......" Một phen xoay người áp lên trên người nữ tử, hắn thô lỗ dã man xé rách xiêm y của nàng ta, tìm được chốn đào nguyên mê người liền không lưu tình chút nào trực tiếp đi vào.

Nghe bên tai có tiếng nữ tử thống khổ than nhẹ, cảm giác dưới thân cũng hoàn toàn khác, nhưng lúc này Cảnh Hựu Thần đã không có cách nào để tỉnh táo, dựa vào bản năng mà bắt đầu chuyển động, chỉ cảm thấy giờ khắc này tốt đẹp như thiên đường.

Trong Vĩnh Nghị Hầu phủ.

Lý lão thái quân phái người gọi Vi Ngưng Tử và Cảnh Hựu Thần đến viện của bà, đại khái là thương nghị hôn sự của Cảnh Tâm Như, chuyện Cảnh Tâm Như bị loại bỏ khỏi danh sách tú nữ, nay Lý lão thái quân cũng biết, liền tính sớm một chút gả Cảnh Tâm Như ra ngoài, để tránh đến lúc đó lại gây nên sóng gió.

Vi Ngưng Tử đợi một hồi lâu, sắc trời đã chuyển tối, Cảnh Hựu Thần vẫn chưa trở về, rốt cục chờ không nổi nữa, Vi Ngưng Tử gọi quản gia, bảo hắn đi tìm Cảnh Hựu Thần về.

Quản gia Vĩnh Nghị Hầu phủ đối với hoạt động buổi tối của Cảnh Hựu Thần cũng biết một chút, liền gọi hai gã sai vặt, cùng đi với hắn đến Lệ Xuân viện, kết quả tới Lệ Xuân viện, tú bà nói cảnh đại nhân đã sớm rời đi, hắn liền trở về, bẩm báo lại với Vi Ngưng Tử, nói đã đến vài chỗ Cảnh Hựu Thần thường xuyên đi cũng không tìm thấy hắn.

Vừa nói như vậy, trong lòng Vi Ngưng Tử liền có chút lo lắng phải chăng đã xảy ra chuyện gì, nhớ tới cục diện gần đây trong kinh, nàng ta trầm ngâm một hồi, phân phó quản gia: "Mẫu thân chờ phu quân đi qua thương nghị sự tình, cũng không biết chàng hiện tại đi đâu, ngươi đi chuẩn bị xe ngựa, đợi lát nữa ta với ngươi cùng đi tìm xem."

Quản gia thầm nghĩ, phu nhân này thật ra thực quan tâm Bát thiếu gia(Cảnh Hựu Thần ở Vĩnh Nghị Hầu phủ đứng hàng thứ tám), như đêm nay phu quân trở về muộn một chút, liền lập tức phái người đi tìm, nói là quan tâm cũng không tránh khỏi quá khẩn trương rồi, ngược lại giống một đố phụ, tuy rằng trong lòng oán thầm, nhưng ở mặt ngoài, trong miệng quản gia đều vâng dạ đáp ứng, lui ra ngoài an bài xe ngựa.

Vi Ngưng Tử trong lòng lo lắng cho Cảnh Hựu Thần là một phần, nhưng nàng ta càng lo lắng Cảnh Hựu Thần ở bên ngoài nghe được chuyện thêm tên vào danh sách lúc trước là do nàng ta làm, khi đó sắc mặt của Cảnh Hựu Thần khó coi cỡ nào thì nàng ta rõ nhất, nay địa vị của nàng ta ở Cảnh gia còn chưa ổn định, nếu việc này bị lộ, khó đảm bảo không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Quản gia rất nhanh đã chuẩn bị xong xe ngựa, Vi Ngưng Tử mang theo Phấn Lam, Phấn Ngọc ngồi trên xe ngựa, phân phó xa phu dọc theo ven đường cẩn thận xem xét có thân ảnh của Cảnh Hựu Thần hay không, còn nàng ta thì ngồi ở trong xe, xốc lên màn xe, nhìn cảnh vật bên ngoài, dõi mắt tìm kiếm.

Trong khách điếm.

Rèm đỏ phập phồng, từng tiếng ngâm nhẹ nhàng vang lên, Cảnh Hựu Thần chỉ cảm thấy đêm nay Yến Yến đặc biệt khác lạ, làm cho hắn có một loại cảm giác trước kia chưa từng trải qua.

Sau khi liên tục sảng khoái vài lần, lúc này tâm tình của hắn rất tốt, trước đó Cảnh Hựu Thần có uống chút rượu, động tác của hắn trong nhất thời mãnh liệt mạnh mẽ, nay người cũng dần dần tỉnh táo lại, trên mặt thể hiện vẻ thích ý cùng thỏa mãn, vươn tay ôm nữ tử lõa thể bên cạnh, thỏa mãn khen: "Yến Yến, một tháng này nàng lại học được chiêu gì thế, gần như khiến gia chịu không nổi a."

Nói xong, tựa đầu qua nhìn, muốn hôn 'Yến Yến' ở trên giường một chút, xoay đầu lại thì thấy một nữ nhân xa lạ, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay, đôi mắt to tròn, đôi môi nhiều chỗ hơi sưng đỏ, thần sắc vẫn mang vẻ quyến rũ sau cơn động tình, trên khuôn mặt thanh tú tràn ngập dấu tích bị yêu thương.

Cảnh Hựu Thần nhìn khuôn mặt xa lạ này, bỗng chốc giống như điện giật ngồi bật dậy, nhìn chung quanh căn phòng bốn vách tường sạch sẽ gọn gàng, cái bàn, cái ghế đều lấy khăn trải bàn màu nhạt làm tông chủ đạo, gia cụ đơn giản hào phóng, cùng màu sắc đỏ thẫm tươi đẹp của gian phòng trong Lệ Xuân viện hoàn toàn bất đồng, mà giường hắn ngủ cũng chỉ là giường gỗ khắc hoa, cũng không phải loại giường đặc chế trong phòng Yến Yến, giường lớn rèm tơ che phủ, trong phòng cũng không có mùi phấn son nồng đậm.

Hết thảy đều nói cho hắn biết, nơi này không phải là Lệ Xuân viện.

Trong lòng Cảnh Hựu Thần nổi lên một dự cảm không tốt, quay đầu nhìn nữ tử trên giường, vội vàng hỏi: "Nơi này không phải Lệ Xuân viện sao? Yến Yến đâu?"

Trong mắt nữ tử mới vừa rồi còn lộ ra sự vui sướng nhất thời nước mắt như sắp rơi xuống, tay kéo chăn, che khuất cảnh xuân vô hạn trên thân mình, trên mặt đầy vẻ khuất nhục, xấu hổ: "Công tử người nói cái gì, nơi như Lệ Xuân viện đó ta làm sao có thể đi......"

"Vậy ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Cảnh Hựu Thần lấy tay đập đầu mình một chút, lại phát hiện không thể nào nhớ được đã chuyện gì xảy ra ở Lệ Xuân viện, ấn tượng duy nhất chính là Yến Yến phạt hắn uống rượu, sau đó...... Sau đó là một mảnh mơ hồ, chỉ có thể chất vấn nữ tử đang kích động trước mặt này, hi vọng nàng ta nói cho hắn biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

"Ngày hôm qua ta đi mua đồ, kết quả không cẩn thận đụng trúng công tử, ai biết công tử vừa nhìn thấy ta, liền ôm cổ ta, dùng sức lôi về hướng khách điếm, kết quả, kết quả......" Nữ tử bị hắn hỏi, sắc mặt lại đỏ bừng, tuy rằng trả lời hắn, nhưng rõ ràng có chút khó nói, đầu cúi xuống, thanh âm càng ngày càng nhỏ.

Không cần nàng ta nói xong, Cảnh Hựu Thần cũng biết sau đó xảy ra chuyện gì, chút kinh nghiệm ấy hắn vẫn phải có, ánh mắt dừng lại trên đống trải giường hỗn độn, cô gái trước mắt tuyệt đối là một xử nữ, nhưng dù là xử nữ thì sao, hắn căn bản không biết nàng ta, việc này đến tột cùng là cái gì cùng cái gì a!

"Ta ôm ngươi, ngươi chẳng lẽ cũng không kêu sao?" Nếu nàng ta kêu lên vài câu, hắn nói không chừng sẽ tỉnh lại.

Nữ tử bị hắn nói như vậy, nâng lên một đôi mắt thật to, vẻ mặt đỏ bừng lắc đầu, thanh âm như muỗi: "Ta, ta còn chưa kịp kêu, công tử liền...... ngăn chặn miệng của ta, kéo ta vào bằng được, khí lực của công tử lớn hơn ta, ta đẩy vài lần cũng đây không ra......"

Cảnh Hựu Thần nghe đến đó, cho là mình lúc ấy uống rượu, khi đi trên đường, nghĩ rằng người đụng vào mình chính là Yến Yến, liền ôm nàng ta kéo vào, sau đó xảy ra chuyện trước mắt này, chính là không biết hắn lúc ấy làm thế nào rời khỏi Lệ Xuân viện.

Hắn nhìn cô gái trước mắt, bộ dạng cũng không tệ, mắt to, khuôn mặt nhỏ nhắn, có dũng khí lại hồn nhiên, chỉ là tình hình hiện tại, hắn không có loại tâm tình thưởng thức mỹ nhân, liền nhảy xuống giường, đi kiểm tra y phục của mình: "Đợi lát nữa tiền khách sạn ta sẽ trả, ngươi mau mặc quần áo trở về đi."

Nghe vậy, nữ tử sắc mặt thẹn thùng liền biến mất, thay vào đó đều là kinh ngạc, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn mang theo vẻ điềm đạm đáng yêu, bối rối hô: "Công tử, người...... Người đã cùng ta đã như vậy, nay người bỏ đi, ta, ta phải sống thế nào a!"

Cảnh Hựu Thần vừa mặc lại y phục, vừa quay đầu nhìn nữ tử, trong lòng tâm phiền ý loạn: "Ngươi mau mặc quần áo vào rồi nói sau!"

Nữ tử một bên cầm y phục, che tạm lên người, một bên nhìn ra ngoài, trong miệng vẫn còn khóc nức nở nói: "Công tử, người không thể bỏ ta, ta nay đã là người của công tử, nếu người không quan tâm ta, về nhà ta cũng chỉ có thể tìm một sợi dây thừng, thắt cổ tự sát......"

Cảnh Hựu Thần tân hôn mới được hai tháng, nếu lại thu nhận nữ tử này, sẽ không chỉ đánh vào mặt Uy Vũ Tướng Quân phủ, mà còn làm cho Lý lão thái quân thất vọng với hắn, tuy rằng tối hôm qua tư vị mất hồn cùng nữ nhân vẫn còn lưu lại trong lòng, nhưng tiền đồ so với việc này vẫn quan trọng hơn."Ngươi trước đừng khóc, đừng để cho những người khác biết." Cảnh Hựu Thần vừa nghĩ nên xử lý chuyện này như thế nào, vừa dỗ dành nữ tử, để tránh kinh động người bên ngoài.

Đáng tiếc, có một số việc, không phải hắn muốn không kinh động, thì sẽ không kinh động, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, ước chừng không chỉ là một hai người.

Cảnh Hựu Thần liền tranh thủ mặc ngoại sam, bảo nàng kia nhanh chóng mặc xong quần áo, tiếng bước chân đã đến trước cửa phòng, tất cả đều ngừng lại.

"Chưởng quầy, vừa rồi ngươi chính mắt nhìn thấy có người cường ngạnh lôi kéo một cô gái đến căn phòng này sao?"

"Đúng vậy!"

Chỉ nghe thanh âm chưởng quầy vừa dứt, vài tiếng loảng xoảng liền vang lên, cửa bị mở ra, một mỹ phụ nhân chải búi tóc lưu vân, ăn mặc tinh xảo, trên mặt mang theo lo lắng, hai con mắt đảo vào trong phòng, lập tức phẫn nộ, xông tới nói: "Cảnh đại nhân, thì ra là ngươi, muội muội của ta là bị ngươi bắt vào trong điếm này!"

Phụ nhân này đúng là Thu di nương, nàng ta lúc này, trong lòng tuy rằng đã sớm có chuẩn bị, nhưng nhìn thấy một màn trước mắt này, vẫn không kìm được tức giận, giận vị muội muội không đoan chính của mình, ngang bướng muốn đi làm thiếp, còn muốn dùng loại thủ đoạn mất mặt này đi làm thiếp.

Nhưng mà cũng hết cách, nàng ta như thế nào cũng không thể để cho vị muội muội ngu ngốc này đi tìm chết.

Cảnh Hựu Thần đã gặp qua Thu di nương hai lần, biết nàng ta là di nương An Bá phủ, nhất thời có chút run sợ, chẳng lẽ người thiếu nữ mình bắt nhầm này, là muội muội Thu di nương?

Mắt thấy đáy mắt chưởng quầy cùng người làm đều tràn ngập tò mò đang nhìn mình, Cảnh Hựu Thần cảm thấy thập phần khó chịu, khuyên nhủ: "Thu di nương, ngươi đừng vội, việc này từ từ thương nghị......"

"Thương nghị cái gì, ta sai Thu Thủy ra ngoài mua chút phấn son, kết quả đi cả ngày đều không thấy trở về, vừa đi tìm, liền có người phát hiện có người kéo một cô nương đi vào trong này, kết quả, ta không nghĩ tới, thật sự chính là ngươi a!" Thu di nương tức giận đến mức hai tròng mắt đều đỏ lên, chỉ vào Cảnh Hựu Thần rống to một trận. Bộ dáng này trong mắt người khác chính là tỷ tỷ vì danh dự của muội muội mà phẫn nộ.

Thu Thủy nghe lời nói trước đó của Cảnh Hựu Thần, tựa hồ là không có ý định nâng nàng ta làm thiếp, lúc này tỷ tỷ vào phòng, có núi để dựa, nàng ta cũng nhiệt tình mười phần mang vẻ mặt nước mắt xông về phía Thu di nương, ủy khuất khóc lớn: "Tỷ tỷ, muội rốt cuộc làm sai cái gì, đi ra ngoài mua chút son liền gặp phải loại chuyện này, muội đánh cũng đánh không lại hắn, lại bị hắn cường ngạnh kéo vào, thật sự là không có cách nào...... Về sau bảo muội làm thế nào làm người a......"

Thu di nương cũng mang vẻ mặt nước mắt: "Muội muội của ta số khổ a, là lỗi của tỷ tỷ, tỷ tỷ không nên bảo muội ra ngoài mua son a......"

Trong lời nói của Thu di nương mặc dù là nhận lỗi về mình, nhưng mà thật ra có ngụ ý gì tất cả mọi người đều nghe ra, đến tột cùng người sai là ai, hơn nữa trước cửa càng có nhiều người vây lại, khách nhân đang ở trọ hầu như đều đã tập trung lại đây, bắt đầu bàn tán chuyện trong phòng......

Khi xe ngựa của Vi Ngưng Tử đi đến đây, liền nghe được mọi người chung quanh đang xôn xao: "Khách điếm bên kia xảy ra chuyện, nghe nói có một nam nhân họ Cảnh, kéo một hoàng hoa muội tử đi mướn phòng a, tỷ tỷ người ta cũng tìm tới cửa rồi kìa......"

"Thật à, làm sao lại như vậy, đây là giữa ban ngày ban mặt cường thưởng dân nữ đó......"


Vi Ngưng Tử trong lòng căng thẳng, vội vàng kêu xa phu dừng xe, Phấn Lam Phấn Ngọc xuống xe trước, đỡ nàng ta xuống, bọn họ liền đi vào khách điếm, lúc này trong khách điếm đã có một nhóm người, đi qua khỏi dòng người, lập tức nhìn thấy một căn phòng trên lầu hai đang vây đầy người, bên trong đang truyền ra tiếng khóc của hai tỷ muội.

Nghe thanh âm của hai người này, bước chân của Vi Ngưng Tử không khỏi gia tăng tốc độ, Phấn Lam Phấn Ngọc đẩy đám người xung quanh ra, để cho Vi Ngưng Tử đi tới cửa, nhìn thấy tình huống bên trong thì Vi Ngưng Tử quả thực là nổi giận vô cùng.

Đệm giường hỗn độn không chịu nổi, nam tử quần áo không chỉnh tề, còn nữ tử thì trên cổ đều là vết hôn màu hồng......

Nàng ta đi vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thu Thủy đang ôm đầu cùng Thu di nương khóc rống, mạnh mẽ vươn tay lôi nàng ta từ trong lòng Thu di nương ra, một bạt tai liền quạt đi qua, lớn tiếng mắng: "Tiện nhân!"

Vi Ngưng Tử vẫn biết Thu Thủy luôn mơ ước Cảnh Hựu Thần, trong đó cũng có một phần là nàng ta ở phía sau đưa đẩy, cũng không nghĩ đến Thu Thủy lại không biết xấu hổ như vậy, trực tiếp lăn lên giường với Cảnh Hựu Thần, còn náo loạn khiến mọi người đều biết, nàng ta vừa trở thành tân nương tử được hai tháng, nay trượng phu lại ở bên ngoài mua vui, đây rõ ràng là đánh vào mặt nàng mà!

Cảnh Hựu Thần nhìn thấy Vi Ngưng Tử, trên mặt lộ ra kích động, nhưng thấy Vi Ngưng Tử tựa như không nhìn thấy hắn mà trực tiếp tiến lên bắt lấy Thu Thủy đánh tới tấp, vội vàng hô: "Ngưng Tử, nàng đừng kích động như vậy......"

Thu Thủy không phải là loại người cam tâm để bị khi dễ, khi nổi điên lên thì cũng bất chấp tất cả, sau khi bị người quạt một bạt tay, lập tức ngẩng đầu nhìn người trước mặt, nghe thấy Cảnh Hựu Thần kêu người này là 'Ngưng Tử' thì biết ngay đây là thê tử của Cảnh Hựu Thần, sự đố kị trong lòng như bị thiêu đốt, nghĩ tới chính là nữ nhân này đã chiếm vị trí chính thê của mình, làm sao lại chịu để cho Vi Ngưng Tử đánh, liền hất cánh tay nàng ta ra tát trả lại một cái.

Thu di nương nhìn thấy muội muội bị đánh, xông lên muốn giúp đỡ, nhưng Phấn Lam Phấn Ngọc làm sao có thể để nàng nhúng tay vào, lập tức giữ chặt nàng, nhưng cũng bởi vì vậy, liền không có người đến giúp Vi Ngưng Tử.

Vi Ngưng Tử được nuông chiều từ bé, sức lực làm sao mạnh bằng Thu Thủy, một cái tát này nàng ta liền bị đánh đến choáng váng, trâm cài thúy ngọc trên tóc đều rơi xuống đất, vỡ thành mấy đoạn.

Thu Thủy thấy nàng ta bị đánh mà không phản ứng lại, trong lòng càng tỏ ra đắc ý, nhắm ngay Vi Ngưng Tử, lien tiếp tung quyền, vừa đánh vừa mắng: "Ngươi nói ai là tiện nhân, giống như ngươi đó sao? Vừa tới đã mắng chửi người còn chưa tính, lại còn động thủ đánh người!"

Thu Thủy không chỉ biết đánh người, còn học được cách đánh đòn phủ đầu, dù sao người ở chỗ này, đại đa số đều là dân chúng bình dân, ai biết Ngưng Tử này là ai, nếu Vi Ngưng Tử ra tay đánh nàng ta, vậy nàng ta cũng sẽ không khách khí.

Nói về đánh nhau, Thu Thủy vẫn có kinh nghiệm hơn, một tay nắm tóc Vi Ngưng Tử, tay phải tát một cái, chân trái đá một cú, các loại quyền cước đồng loạt rơi xuống người Vi Ngưng Tử, không buông tha một cơ hội có thể khi dễ Vi Ngưng Tử.

Đánh Vi Ngưng Tử đến cả người sưng phù, hai má nóng rát, cố kéo tóc, lại bảo vệ không được khuôn mặt, che được trên mặt, lại chắn không được bụng, toàn thân đều bị Thu Thủy đánh đến đau nhức, khuôn mặt xinh đẹp giờ đây gần như biến dạng rồi.

Cảnh Hựu Thần vài lần muốn tiến lên tách Thu Thủy và Vi Ngưng Tử ra, nhưng Phong Nhi do Thu di nương mang đến luôn chắn ngang ở phía trước, thoạt nhìn giống như đang can ngăn, kỳ thật chính là không cho Cảnh Hựu Thần giúp Vi Ngưng Tử.

Phong Nhi một bên ngăn lại Cảnh Hựu Thần, một bên nói thầm trong lòng: Đánh, đánh cho sắp chết tốt nhất, nhớ tới trước kia Vi Ngưng Tử tính kế Thẩm gia, Phong Nhi bèn tranh thủ thời cơ ra tay đáng nàng ta hai cái, thuận tiện cũng đục nước béo cò đánh Thu Thủy đánh vài cái, để trút giận thường ngày bị nàng ta khi dễ.

Hai người này không chú ý tới động tác nhỏ của Phong Nhi, chỉ cảm thấy cơn đau trên người đều là do đối phương ban tặng, Vi Ngưng Tử ban đầu vẫn cố tránh né, ngăn cản động tác của Thu Thủy, càng về sau càng phát hiện, căn bản là không có biện pháp tránh đi, liền từ bỏ việc phòng thủ, liều mạng đánh trả lại Thu Thủy, tuy rằng sức lực không lớn, nhưng lực sát thương của móng tay cũng rất mạnh, tạo ra trên mu bàn tay của Thu Thủy hơn mười vệt máu.

Những người bên cạnh nhìn trận hỗn chiến của một đám nữ nhân vì một người nam nhân, cảm thấy rất thú vị, thế nhưng không một người cố ý định ra tay hỗ trợ, bọn họ tuy rằng không biết thân phận cụ thể của đám người kia, nhưng dựa theo quần áo cùng trang sức trên người bọn họ cũng không giống như là dạng lừa đảo, lòng người đối với giai cấp cao hơn mình có một loại tâm lý trái ngược, chỉ muốn các nàng làm sao càng đánh càng kịch liệt một chút, tốt nhất xé rách quần áo, dáng vẻ lăn lộn đầy đất là hay nhất rồi!

"Các ngươi dừng tay cho ta!" Cảnh Hựu Thần nhìn trận hỗn chiến trước mắt, hai con ngươi hừng hực lửa giận, cảm thấy hôm nay thể diện của mình thật sự là mất hết rồi, vì mặt mũi của mình mà suy nghĩ, hắn lớn tiếng rống lên.

Một tiếng này cực lớn, xác thực làm cho sáu nữ nhân đều dừng tay, bất quá Thu Thủy vẫn gắt gao túm lấy tóc của Vi Ngưng Tử, tay của Vi Ngưng Tử đang cấu vào tay của Thu Thủy, đồng thời quay đầu giận dữ trừng mắt Cảnh Hựu Thần.

"Các ngươi như vậy còn ra thể thống gì nữa! Vi Ngưng Tử, nàng mau thả tay ra!" Dù sao Vi Ngưng Tử cũng là thê tử của hắn, Cảnh Hựu Thần lên tiếng kêu nàng buông ra trước, rồi đi qua vặn bung tay Thu Thủy ra.

Thu Thủy trừng mắt nhìn Vi Ngưng Tử, hừ lạnh, thế nào, chàng bảo ngươi buông tay ra trước kìa!

Ngón tay Thu Thủy nắm rất chặt, cho dù Cảnh Hựu Thần dùng sức vặn bung ra, giữa những ngón tay vẫn có thể lột xuống rất nhiều tóc, nàng ta phản ứng mau, lập tức chạy tới bên cạnh Thu di nương, đem mớ tóc trên tay xòe ra cho Thu di nương xem, tỏ vẻ mình không có chịu thiệt.

Thu di nương nhìn xuống đất, chỉ thấy chỗ vừa rồi hai người đánh nhau rụng xuống không ít tóc, xem ra Thu Thủy nhổ tóc Vi Ngưng Tử như nhổ cỏ, lại nhìn phía sau đầu của Vi Ngưng tử, vốn là một đầu tóc đen dày mượt nay trở nên thưa thớt, nhìn thoáng qua giống như bị hói một mảnh.

Đau nhức trên đầu Vi Ngưng Tử rốt cục giảm bớt, nhưng da đầu vẫn còn ẩn ẩn phát đau, lấy tay sờ thử, còn có vết máu dính trên tay, trong lòng biết vừa rồi khẳng định bị con tiện nhân Thu Thủy kia nhổ đi không ít tóc, nếu không cũng sẽ không đến nỗi chảy máu.

Tiện nhân này, muốn cướp nam nhân của nàng ta, lại còn đánh nàng ta, thực cho là nàng ta dễ bị ức hiếp hay sao.

Cảnh Hựu Thần nhìn thoáng qua Thu Thủy, rồi thu hồi tầm mắt nhìn Vi Ngưng Tử một thân y phục rối loạn, không biết nàng ta xuất hiện chỉ tổ làm lớn chuyện hay sao, một người đã kết hôn một chút ổn trọng cũng không biết, lại đi túm tụm đánh nhau với người khác, nhưng trên miệng vẫn quan tâm hỏi thăm: "Nàng sao rồi?"

Vi Ngưng Tử thấy Cảnh Hựu Thần hỏi mình, xem thế cục này, Thu Thủy chỉ sợ sẽ bám chặt lấy Cảnh Hựu Thần, trăm ngàn lần không thể để cho Cảnh Hựu Thần cưới nàng ta, liền giơ bàn tay dính máu của mình lên trước mặt Cảnh Hựu Thần, trong mắt mang theo vẻ đau xót muốn chết, giọng nói khàn khàn, hô: "Phu quân, chàng xem, đây là vừa rồi nàng ta đánh thiếp, nàng ta là một nữ tử chưa hôn phối, không biết thẹn dám bò lên giường với chàng, thiếp chỉ mắng nàng ta một câu, không ngờ nàng ta lại ức hiếp thiếp, chàng bảo thiếp về sau làm thế nào đối mặt với các phu nhân khác đây?!"

Nàng ta liên tục kể lể, nước mắt bắt đầu chảy ra, chỉ là nàng ta không biết, ngày thường nàng ta rơi lệ như vậy thật có vẻ nhu nhược đáng thương, nhưng vừa rồi Cảnh Hựu Thần đã thấy bộ mặt bưu hãn của nàngta, lúc này tóc tai lại bù xù, trang dung tán loạn, hắn chỉ có một cảm giác gai mắt.

Mà người vây xem lúc này mới hiểu được, thì ra vị phụ nhân vào sau này là chính thê nguyên phối, là chính thất nguyên phối a, khó trách lại mạnh mẽ như vậy, quả thật là lợi hại! Bất quá điều này cũng làm cho bọn họ hứng thú càng cao tiếp tục xem diễn, để xem hôm nay đến tột cùng là ai có thể làm nam nhân này yêu thích hơn!

Thu di nương bảo Phong Nhi sửa sang lại cho Thu Thủy, nghe thấy lời của Vi Ngưng Tử, đôi mắt tràn ngập sắc bén, cười lạnh nói: "Cảnh phu nhân nói chuyện cần phải chú ý một chút, chưa hiểu rõ đầu đuôi thì không nên nói lung tung, miễn cho đã đánh mất mặt mũi còn chiếm không được một chút lợi ích! Vừa rồi phu nhân vừa tiến đến, lại không tỏ rõ thân phận, liền ra tay đánh Thu Thủy, muội muội của ta là người cũng không phải súc sinh, chẳng lẽ liền đứng đó để cho ngươi đánh sao!"Vi Ngưng Tử bị Thu di nương trách móc một trận, nàng ta cho tới bây giờ cũng không biết miệng lưỡi của Thu di nương lại có thể nhanh nhẹn như vậy, kỳ thật chồng trước của Thu di nương là chưởng quầy, nàng ta giúp đỡ việc buôn bán, miệng lưỡi đương nhiên lợi hại, bằng không cũng sẽ không ở Thẩm gia, khiến cho cao thấp trong phủ đều ưa thích mình. Vi Ngưng Tử nhìn thân hình Thu Thủy lạnh rung tránh ở phía sau Thu di nương, cảm giác được da đầu mình từng trận đau xót, còn có đau đớn trên bụng, trên lưng, nhất thời một bụng tức giận phình lên: "Đánh nàng ta thì như thế nào, nàng ta dụ dỗ trượng phu của ta, chẳng lẽ không nên đánh sao?"

Nghe câu này, Thu di nương lại châm chọc nở nụ cười, nhìn chưởng quầy cùng người làm ở bên ngoài, nói với Vi Ngưng Tử: "Muội muội của ta mê hoặc trượng phu của ngươi, ta thấy Cảnh phu nhân ngươi vẫn nên tìm hiểu rõ tình hình trước, chưởng quầy củng người làm trong khách điếm này đều tận mắt thấy phu quân nhà ngươi cưỡng ép kéo muội muội ta vào khách điếm, muội muội của ta vẫn còn là một khuê nữ, bị phu quân ngươi khinh miệt, ngươi làm phu nhân lại không thành khẩn thay phu quân ngươi nhận lỗi thì thôi, còn ra tay với một cô nương vô tội! Đây là quy củ của Vinh Nghị Hầu các ngươi sao?"

Vi Ngưng Tử nghe được lời Thu di nương, căn bản là không tin, nếu như là trước kia nàng ta chưa biết qua Thu Thủy cũng thôi, đáng tiếc nàng ta đã sớm biết Thu Thủy là dạng người nào, một lòng muốn gả cho Cảnh Hựu Thần làm thiếp, nói Cảnh Hựu Thần bắt Thu Thủy vào khách điếm, còn không bằng nói là Thu Thủy tính kế Cảnh Hựu Thần!

Vẻ mặt nàng ta âm trầm, quay đầu nhìn chưởng quầy cùng người làm ở bên ngoài, âm thanh lạnh lùng nói: "Các ngươi nếu thấy có người kéo nữ nhân này vào phòng trong, vì sao không ngăn cản? Chẳng lẽ khách điếm của các ngươi, cho phép người ta làm ra chuyện đồi bại này sao? Nếu là như thế, khách điếm này của các ngươi không cần tiếp tục kinh doanh nữa!"

Chưởng quầy nghe Thu di nương nhắc đến Vĩnh Nghị Hầu phủ thì biết ngay người đứng trước mặt này không phải dễ chọc, nhưng nghĩ mọi hậu quả đều đax có người giúp mình chống đỡ, liền thả lỏng, vẻ mặt oán giận nói: "Cảnh phu nhân, tại hạ mặc dù là một gã chưởng quầy mở khách điếm, không thể nào so với các vị chức cao quyền trọng, hôm nay ban đêm trời tối nhìn không rõ người nào, chúng ta chỉ nhìn thấy trượng phu của ngài lôi kéo người vào trong điếm, nhưng sau đó, nhìn thấy cô nương kia không nói gì, loại tình huống này, vốn khi phu thê hai người cáu kỉnh cũng sẽ phát sinh, chẳng lẽ chúng ta mỗi lần nhìn thấy một đôi vợ chồng cáu kỉnh, đều phải tiến lên kiểm chứng thân phận của bọn họ, yêu cầu bọn họ lấy ra chứng nhận kết hôn của quan phủ và tìm thân hữu để chứng minh sao?! Nếu như muốn ra yêu cầu này, vậy thì xin Cảnh phu nhân lấy chỉ lệnh triều đình ban ra, tại hạ sẽ nghe theo! Nếu như không có, tại hạ sẽ không sợ hãi cường quyền!"

Những lời này nói ra khí phách vô cùng, lại rõ ràng có trật tự, rũ sạch trách nhiệm của khách điếm, lấy cớ cho là chuyện giữa vợ chồng, khách điếm không thể nhúng tay, còn nói ra Vi Ngưng Tử là ỷ vào khí thế của Vĩnh Nghị Hầu phủ mà chèn ép khách điếm, muốn khách điếm giấu diếm sự thật.

Nhất thời khiến xung quanh xôn xao tiếng nghị luận, đều có ý khiển trách hành vi của Vi Ngưng Tử.

Sắc mặt Vi Ngưng Tử càng ngày càng khó coi, trừng mắt nhìn chưởng quầy, biết hôm nay không thể ỷ thế hiếp người, nếu không nhiều người chứng kiến như vậy, truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới con đường làm quan của Cảnh Hựu Thần, nàng ta liền vòng vo: "Vậy ngươi cũng không nhìn cho rõ, như thế nào không biết hai người bọn họ đã sớm có gian díu, lén lút đến đây vụng trộm chứ?!"

Đến đây, chưởng quầy thật là phản bác không được, hắn đã nói rõ rằng mình chỉ nhìn thấy họ kéo nhau vào trong điếm mà thôi.

Nhưng có người có thể nói a, Thu di nương vẫn luôn cười lạnh nhìn Vi Ngưng Tử, vẻ mặt sắc bén "Cảnh phu nhân nói thật hay, vừa mới bắt đầu ngươi nói muội muội của ta câu dẫn phu quân ngươi, hiện tại liền trở thành phu quân ngươi cùng muội muội của ta có tư tình, người của cả khách điếm này đều nghe được đối thoại lúc ấy của muội muội ta cùng phu quân ngươi, bọn họ có thể làm chứng, đến tột cùng là ai sai, đến tột cùng có phải là câu dẫn hay không!"

Thu di nương vừa dứt lời, chợt nghe bên cạnh có khách nhân đi ra làm chứng ——

"Đúng vậy a, lúc ấy ta nghe vị cô nương này bật khóc, còn người nam nhân thì an ủi nói đừng có gấp......"

"Đúng, khi ta đem bữa sáng đi lên cũng nghe được, người nam nhân kia còn hỏi nàng là ai nữa kìa!" Một tiểu nhị cũng chạy đến làm chứng.

Thu di nương nhìn Vi Ngưng Tử, thấy trong mắt nàng ta đầy vẻ chật vật, đáy lòng cười lạnh, Vi Ngưng Tử khi đó dám hạ giả thai dược cho nàng, dược vật kia cực hàn, ăn vào về sau đối với sức khỏe cực kỳ có hại, lần trước sau khi đại phu tới bắt mạch cho nàng, nói sức khỏe của nàng cần điều dưỡng thật tốt, nếu không về sau e rằng rất khó mang thai.

Tâm nguyện cả đời này của nàng chỉ mong muốn có một đứa bé bên người, bị Vi Ngưng Tử bày mưu khiến sức khỏe bị hủy hoại, đáy lòng đều là hận ý.

Nếu chỉ cần muốn Thu Thủy làm thiếp, lúc Vi Ngưng Tử nói Cảnh Hựu Thần và Thu Thủy có tư tình thì có thể đạt thành, nhưng nói vậy, Thu Thủy cho dù vào cửa cũng chỉ là tiện thiếp, nếu là sai ở Cảnh Hựu Thần, vậy thì có thể giành cho muội muội danh xưng quý thiếp!

Tuy rằng đều là thiếp, quý thiếp cũng thấp kém, nhưng là loại không thể tùy ý sai phái, thân phận hơi cao một chút, Thu Thủy về sau muốn đấu với Vi Ngưng Tử cũng có lợi thế một chút!


Đôi mắt Vi Ngưng Tử tràn ngập hơi thở hung ác nham hiểm, phản bác nói: "Bọn họ làm chứng cũng không chứng minh được cái gì, có lẽ hết thảy đều có người cố ý thiết kế!" Chuyện này không đơn giản như vậy, Cảnh Hựu Thần làm sao có thể khéo như vậy mà nhắm trúng Thu Thủy!

Thu Thủy đã sửa sang lại trang dung xong, nghe nói như thế, lập tức đi ra, sắc mặt từ tràn ngập lửa giận trở thành ủy ủy khuất khuất, khóc nói với Thu di nương: "Tỷ tỷ, muội biết, hôm nay oan khuất này, không có biện pháp rửa sạch, mặc kệ muội là người trong sạch thế nào, Cảnh phu nhân cũng đã hắt nước bẩn lên người muội rồi, Cảnh đại nhân có lẽ do uống rượu say nên gây ra lỗi lầm, vốn chuyện này, kỳ thật không cần làm cho khó coi như vậy, nhưng mà nay, nay, Cảnh phu nhân không tin muội, cố đổ oan cho muội, muội cũng không còn mặt mũi mà trở về, không bằng đâm đầu tại đây chết cho xong......"

Nàng ta mặc dù là nói với Thu di nương, nhưng đôi mắt vẫn nhìn Cảnh Hựu Thần, bên trong có tiếc nuối, có ủy khuất, còn có bản năng quyến luyến của nữ nhân đối người nam nhân đầu tiên của mình.

Cảnh Hựu Thần bị đôi mắt như mặt hồ mùa thu kia nhìn, nhớ tới chuyện tối hôm qua, trong lòng có chút mềm mại, lúc này vừa thấy Thu Thủy xoay người lao về phía bức tường, không kịp suy nghĩ vội chạy lên kéo nàng ta lại.

Thu Thủy làm sao có thể đâm thật, lập tức ngã vào lòng Cảnh Hựu Thần, nhỏ giọng khóc nói: "Kỳ thật đêm qua cùng Cảnh đại nhân, ta cũng không hối hận, đây là một cuộc gặp gỡ tốt đẹp, chỉ là không đúng thời điểm......"

Thu di nương liếc mắt nhìn Thu Thủy một cái, lại thấy thần sắc trên mặt Cảnh Hựu Thần, liền biết hắn đã động lòng thương hương tiếc ngọc, quay đầu nhìn sắc mặt khó coi của Vi Ngưng Tử với gương mặt sưng phù, lại châm thêm chút lửa, giọng điệu giá lạnh nói: "Muội muội, không cần phí hoài bản thân mình, nếu người ta vẫn cứ một mực cho đây là lỗi của chúng ta, cho dù muội chết còn có thể bị người chỉ vào thi cốt mà thóa mạ, chi bằng đánh một canh bạc đi tranh một hồi, có lẽ còn có thể lấy lại một chút thể diện, tỷ tỷ sẽ dẫn muội hồi phủ, cầu lão gia đi Thượng Kinh Diêu phủ đệ đơn kiện...... Ta không tin, dưới chân Thiên Tử thế nhưng không có nơi để phân xét phải trái......"

Nói xong, liền xoay người kéo Thu Thủy, Vi Ngưng Tử cười lạnh nhìn Thu di nương diễn trò, trong lòng tức điên, trách mắng: "Ngươi đi a, ngươi có bản lĩnh dám đi thì đi đi, ngươi đi tố cáo a, xem ai mất mặt......"

Nếu như nói khuôn mặt Vi Ngưng Tử sưng như đầu heo, khắp mặt xanh tím rất khó coi thì lúc này, sắc mặt của Cảnh Hựu Thần so với nàng ta càng khó coi hơn, cơ hồ gân xanh nổi đầy mặt hắn, đôi mắt như muốn phun lửa nhìn Vi Ngưng Tử, hắn vừa bị giáng cấp, lại bị Hoàng hậu hoài nghi, nếu hiện tại bị người lấy chuyện cưỡng đoạt dân nữ cáo lên Thượng Kinh Diêu phủ, lấy thân phận An Bá của Thẩm Mậu đi tố cáo hắn, cả kinh thành bị oanh động là điều hiển nhiên, đến lúc đó vụ án này, dù kết quả thế nào, thì danh dự của hắn đã hoàn toàn bị hủy!

Hắn gắt gao trừng mắt nhìn Vi Ngưng Tử, lúc này trong lòng hắn đang ôm là Thu Thủy, Thu Thủy tuy trên tay có thương tích, nhưng mặt mũi tóc tai sạch sẽ, trên mặt cũng không bị thương, trên cổ có vài đường máu, thoạt nhìn nàng ta đáng thương hơn, khiến cho lòng người sinh ra cảm giác yêu quý, mà Vi Ngưng Tử tuy rằng cũng bị thương, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đã không còn chút mỹ cảm, đôi mắt tràn ngập lửa giận, vừa nhìn liền làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.

Hơn nữa chuyện này, nếu Vi Ngưng Tử không xuất hiện, thì đã có thể giải quyết một cách thuận lợi!

Vì thế, Cảnh Hựu Thần lớn tiếng hét lên với Vi Ngưng Tử: "Đủ rồi! Nàng không cần nói nữa, là ta coi trọng Thu Thủy trước, việc này không có quan hệ gì với nàng ấy, nàng đừng khi dễ người quá đáng, ta sẽ chọn thời điểm thích hợp nạp nàng ấy vào cửa!"

Nghe vậy, đáy mắt Thu di nương xẹt qua một tia vui mừng, thầm nghĩ biện pháp của đại tiểu thư quả nhiên cao minh, hơn nữa toàn bộ sự tình hoàn toàn nằm trong dự đoán của nàng, không có một chút chênh lệch nào, nếu Cảnh Hựu Thần đã nói những lời này, vậy thì danh xưng quý thiếp là của Thu Thủy rồi!

Mà Vi Ngưng Tử chỉ cảm thấy trong lòng rét run, không ngừng trân trối nhìn Cảnh Hựu Thần, nhìn dáng vẻ hắn che chở Thu Thủy, cảm thấy thật là châm chọc, Thu Thủy vừa mới cùng hắn ngủ một đêm, hắn cứ như vậy che chở, còn nàng ta thì sao, hắn ở trước mặt nhiều người đã cho nàng ta một chút mặt mũi sao?

Cùng lúc đó, mặt thân ảnh màu tím đậm cũng dọc theo thang lầu đi tới, hơi thở lãnh liệt từ toàn thân phát ra, hoàn toàn không cần hắn mở miệng, cái khí thế tôn quý kia khiến mọi người không tự chủ được tự nhường đường.

Tứ hoàng tử vốn đi ngang qua nơi này, nhìn thấy xe ngựa của Vĩnh Nghị Hầu phủ, lại ở dưới lầu nghe được trên lầu có người nói về Cảnh Hựu Thần, liền đi vào nhìn xem đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.

Đợi hắn vừa bước chân vào cửa, ánh mắt lạnh như băng đảo qua toàn bộ người bên trong một lượt, nhưng lại làm trong phòng lan tràn hàn khí, nhiệt độ trong không khí như giảm xuống mấy độ.

Mà Cảnh Hựu Thần vừa nhìn thấy Tứ hoàng tử, liền muốn hành lễ, Trần Giáp lập tức tiến lên đỡ tay hắn, thực hiển nhiên, Tứ hoàng tử cũng không muốn những người khác biết thân phận của hắn.

Hắn vừa rồi đã nghe Trần Giáp thuật lại sự việc xảy ra, sau khi đi vào, ánh mắt liền rơi xuống trên người Cảnh Hựu Thần, ngữ khí lạnh như băng, hai tròng mắt càng lạnh hơn: "Trong lòng ngươi đã sớm hướng về nàng rồi ư?"

Nghe Tứ hoàng tử vừa mở miệng đã hỏi ra vấn đề này, trong lòng Cảnh Hựu Thần như bị băng sơn ngàn năm đông lạnh, sau đó lại bị ngọn lửa ngàn năm đốt qua, trong nháy mắt rạn nứt.

Trước đó việc trên danh sách tú nữ xuất hiện tên Thẩm Vân Khanh đã làm cho Tứ hoàng tử và Hoàng hậu hoài nghi hắn là người tiết lộ chuyện thưởng thiếp, nhưng đây là hoài nghi, nhưng hôm nay Tứ hoàng tử hỏi ra những lời này, cơ bản là đã khẳng định rồi.

Bởi vì Thu Thủy là muội muội của di nương An Bá phủ, đây cũng cho thấy trong lòng hắn đã sớm hướng về Thu Thủy rồi.

Giống như bị trăm ngàn tảng đá nện lên đầu, Cảnh Hựu Thần chỉ cảm thấy toàn bộ máu tươi đều dồn cả lên đầu, tứ chi lạnh lẽo, chỉ có trong đầu là đang ầm ầm bùng nổ.

Hắn phải mở miệng như thế nào?

Nếu hắn nói, không có, kỳ thật hạ quan không có ý với Thu Thủy? Nhưng hắn đã ở trước mặt nhiều người như vậy nói là hắn coi trọng Thu Thủy, lập tức sẽ nâng Thu Thủy lên làm thiếp, hiện tại lật lọng, kế tiếp sẽ bị An Bá cáo trạng, chắc chắn hắn cũng không còn tư cách tranh đoạt quyền thừa kế tước vị nữa.

Nếu hắn nói, có, thì chính là đang nói cho Tứ hoàng tử, hắn đã giúp đỡ An Bá phủ, nay còn muốn cưới thiếp thất của quý phủ, trong kì tân hôn đã nạp thiếp, có thể thấy được hắn nóng vội cỡ nào, thích vị thiếp thất này đến cỡ nào......

Cảnh Hựu Thần có thời gian suy nghĩ, nhưng Tứ hoàng tử cũng không có ý đợi hắn nghĩ ra một đáp án thích hợp cho mình, đôi mắt lạnh lẽo liếc Cảnh Hựu Thần một cái, liền không nhìn hắn thêm nữa, đảo một vòng trên khuôn mặt sưng tím của Vi Ngưng Tử, lạnh lùng mở miệng nói: "Chúc mừng Cảnh đại nhân nạp thêm một mỹ thiếp." Liền phất tay áo, rời khỏi khách sạn.

Trần Giáp cùng Trần Ất liếc mắt nhìn Cảnh Hựu Thần, mặt không chút thay đổi đi theo phía sau Tứ hoàng tử cùng nhau rời đi.

Mà Cảnh Hựu Thần đứng ngây ngốc tại chỗ, mắt thấy sắc mặt Tứ hoàng tử lạnh như băng, ánh mắt chán ghét rời đi, cả người có một cảm giác nói không ra lời.

Tứ hoàng tử hoàn toàn không tín nhiệm hắn, về sau quan đồ của hắn, nên làm sao bây giờ?

Vi Ngưng Tử thấy Cảnh Hựu Thần như vậy, trong lòng không khỏi phiền não, nên biết, nay Tứ hoàng tử đã mở miệng, thì Thu Thủy nhất định sẽ được vào cửa, nhìn đám người bên ngoài sau khi Tứ hoàng tử đi rồi liền cười hì hì, tự biết được mặt mũi đã mất hết, đôi mắt bắn ra tia nhìn sắc bén về phía Thu Thủy, tiểu tiện nhân, chờ ngươi qua cửa đến Vĩnh Nghị Hầu phủ, ta mới thu thập ngươi.Xoay người phân phó Phấn Ngọc Phấn Lam: "Chúng ta hồi phủ."

Mà Thu di nương cũng biết sự tình đã đến hồi kết, kéo Thu Thủy, bảo Cảnh Hựu Thần ngày mai tới cửa thương nghị hôn kỳ, để tránh đêm dài lắm mộng, ngược lại thêm phiền.

Gặp mấy nhân vật chính đều đã tản ra, người vây xem chung quanh cũng tán đi, mà cửa sổ của một khách sạn đối diện căn phòng vừa xảy ra chuyện kia cũng đóng lại.

"Tiểu thư, thứ này thật thần kỳ, có thể nhìn thấy mọi diễn biến trong căn phòng bên kia." Lưu Thúy cầm trong tay một ống hình bầu dục, híp mắt trái, đặt ở mắt phải, ở trong phòng ngắm tới ngắm lui.

Vân Khanh nhìn vẻ mặt nàng hưng phấn, gật đầu nói: "Thứ này kêu là 'Thiên lý nhãn', có thể nhìn được nơi mà mắt thường chúng ta không nhìn tới." Đây là năm trước khi phụ thân rời bến đã mang về cho nàng, nàng ngày thường cũng rất ít dùng, hôm nay vừa hay không có việc gì, muốn đến xem chuyện của Thu Thủy cùng Cảnh Hựu Thần, lại không thể đứng quá gần để tránh cho người ta phát giác nàng có nhúng tay vào, nhưng quá xa thì thấy không rõ, liền nghĩ tới cái này, bảo Lưu Thúy tìm ra.

Vừa rồi khi hai người kia tranh đấu thật đúng là phấn khích, đáng thương cho Vi Ngưng Tử, luận đánh nhau căn bản nàng ta không phải là đối thủ của Thu Thủy, hoàn toàn không có lực đánh trả, chậc chậc, thật đáng thương.

Lưu Thúy nhìn một hồi, cảm giác mới mẻ cũng qua đi, liền quay lại, nhìn thấy khóe miệng Vân Khanh nhoẻn cười, hiển nhiên tâm tình rất tốt, rót cho nàng thêm chén trà, cười nói: "Nay ả Vi Ngưng Tử kia cũng đừng mong bình an qua ngày, nàng ta hận chết Thu Thủy, Thu Thủy cũng hận chết nàng ta, xem rốt cuộc là ai lợi hại hơn ai, không biết về sau có thể mỗi ngày tranh đấu hay không nhỉ!"

Thanh Liên đứng ở phía sau Vân Khanh, nhìn Lưu Thúy kể rõ tình huống, nàng không theo dõi hết quá trình, chỉ tại phút cuối cùng, dùng 'Thiên lý nhãn' nhìn một chút, liền nhẹ giọng hỏi: "Tứ hoàng tử xuất hiện cũng thật khéo."

Khéo sao?

Vân Khanh chau chau mày, kỳ thật một chút cũng không khéo, khách điếm này cũng không phải nàng tùy tiện sắp xếp, hôm nay Tứ hoàng tử ra khỏi thành làm việc, khi trở về nhất định sẽ đi qua nơi này, lại sắp xếp hai người chờ xe ngựa của Tứ hoàng tử đi qua cửa thì tức thời nghị luận một phen.

Cảnh Hựu Thần trước mắt tạm thời coi như là tâm phúc của Tứ hoàng tử, chuyện của hắn, Tứ hoàng tử tự nhiên cũng muốn nhìn một chút.

Cảnh Hựu Thần a, không biết sau khi ngươi không chiếm được tín nhiệm của Tứ hoàng tử, tiếp theo có phải sẽ dựa theo kế hoạch của ta mà đi không?

Nghĩ đến đây, trong mắt Vân Khanh lướt qua một tia sang bí hiểm, buông chén trà bên môi, đứng lên nói: "Được rồi, chúng ta cũng nên trở về thôi."

Lưu Thúy và Thanh Liên đi ở phía trước, mở cửa ra, để Vân Khanh ra khỏi phòng lại đi theo phía sau.

Ngay lúc Vân Khanh bước khỏi tửu lâu đi trên hành lang, từ phía sau bỗng truyền tới giọng nói của một người:

"Những chuyện này đều là tiểu thư sắp xếp?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top