Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 39: Thánh mẫu biểu tỷ mượn đao giết người

Đôi mắt đen của Vân Khanh ánh lên, mắt nhìn xuống, mở miệng nói: "Hắn họ Vi, gọi là Vi Trầm Uyên."

Ngự Phượng Đàn nghiêng người dựa vào cây bên cạnh, thuận tay ngắt một bông hoa hải đường, vừa nhìn hoa nở tuyệt đẹp, vừa thưởng thức nhất cử nhất động của cô nương bên đó, Vi Trầm Uyên... Người này là ai vậy? Theo hắn biết, quả phụ Vi thị đến đây tìm nơi nương tựa chỉ có một nữ nhi thôi, cũng không có con trai nối dõi, Khanh Khanh báo danh cho ai? Hơn nữa lại là nam nhân, phải điều tra cho tốt mới được, dụng tâm kính đáo hay gì cũng không cho phép hắn hỏi Vân Khanh.

"Tốt lắm, Thẩm Vân Khanh, tên đã được báo rồi, ban nãy biểu tỷ ngươi hình như còn chưa lựa chọn môn học đó?" Hứa phu tử điền tên vào xong, mới nhớ cô nương xa lạ đi cùng Vân Khanh tới, mở miệng nhắc nhở.

"Biểu tỷ lần đầu đến đây, nói phải đi tham quan chung quanh một chút, Chương Huỳnh đưa nàng đi vào trong viện rồi." Vân Khanh mỉm cười nói.

Hứa phu tử nghe thấy tên Chương Huỳnh, nhíu mày, đối với nữ nhi của Toánh Xuyên hầu này, hắn cũng nghe đồn tính cách cùng hành vi đanh đá, nhưng hôm nay là ngày báo danh, cũng không muốn có rắc rối xảy ra, liền xoay người đi nhìn vào trong viện.

Quả nhiên, nhìn thấy Chương Huỳnh, Chương Lạc cùng mấy nữ đệ tử kia lôi kéo Vi Ngưng Tử đi vào bên trong, mà Vi Ngưng Tử liên tục quay đầu lại, nước mắt rưng rưng như đang cầu cứu, ông nhướng mày, quát: "Giữa ban ngày ban mặt liền ức hiếp học trò mới, còn ra thể thống gì nữa."

Khi nghe thấy tên "Thẩm Vân Khanh", đáy mắt Cảnh Hữu Thần hiện nét kinh ngạc, cô nương trước mặt hấp dẫn ánh mắt hắn này thế nhưng chính là con gái độc nhất của cự phú (giàu có, đồ sộ) Dương Châu - Thẩm gia, phải cảm ơn thư mời của cháu gái vợ lớn, lần này hắn đến Dương Châu vốn chủ yếu là vì mục tiêu này, đó là tìm đồ vật này nọ có phải ở trong Liễu gia cùng Thẩm gia hay không, không ngờ nhanh như vậy liền gặp Thẩm Vân Khanh, hơn nữa nàng còn trẻ đẹp như thế, thật làm cho hắn có chút bất ngờ.

Lại nghe hai chữ Biểu tỷ, trong đầu hắn lập tức hiểu ra, trong thư mời có ghi thiếp Vi gia sinh ra một nữ nhi, thật là trời giúp hắn, hôm nay vừa đến thư viện liền có thể gặp được cả hai người bọn họ.

Mắt Cảnh Hữu Thần lộ vẻ vui mừng, nhìn theo hướng Hứa phu tử, đúng lúc nhìn thấy hai mắt đẫm lệ, ủy khuất, mềm mại, tràn đầy đáng thương, như thể cần hắn ra tay giúp đỡ, trong lồng ngực liền tràn trề hăng hái, lập tức quay đầu nói với Vân Khanh: "Thẩm tiểu thư, ta với tiểu thư cùng đi qua đó đi, chắc chắn không để biểu tỷ của tiểu thư chịu ủy khuất."

Cùng nàng qua đó? Là muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân cho nàng xem, nàng không phải cô gái 13 tuổi, sao lại không nhìn ra ánh mắt hứng thú của Cảnh Hữu Thần. Đáy lòng nàng cười lạnh, nhưng trên mặt lại tươi cười cảm kích: "Vậy công tử cùng ta đến gặp biểu tỷ đi."

Thấy nàng mở miệng đồng ý, Cảnh Hữu Thần vui mừng đi cùng nàng qua đó, Vân Khanh cố ý đi chậm một bước, đi theo sau hắn, bộ dáng nhìn có vẻ vừa kính cẩn vừa nhã nhặn, Cảnh Hữu Thần càng thích, bước nhanh đến phía trước, cản trước mặt đám người Chương Huỳnh.

"Các ngươi ở trong này làm gì?" Cảnh Hữu Thần chậm rãi tiến lên, dáng vẻ tràn đầy chính nghĩa nói. Gặp nam tử xa lạ, Chương Lạc thu tay đang che trước miệng Vi Ngưng Tử lại, vài cô nương khác cũng hơi lùi hai bước.

Chỉ có Chương Huỳnh vẫn đứng đó, nhìn nam tử lạ mặt xuất hiện trong nữ viện, bĩu môi nói: "Ngươi là ai, sao dám tự tiện xông vào nữ viện?"

Trên mặt Cảnh Hữu Thần lóe lên tia tức giận, vừa rồi Ngự Phượng Đàn đi vào lại không thấy các nàng có ý kiến gì, còn ánh mắt đều đặt hết lên người hắn ta, không chú ý mình chút nào, giờ đây lại bị một Tiểu cô nương chất vấn, cảm thấy có chút mất mặt.

Hứa phu tử đuổi theo tới, đôi lông mày dựng thẳng, khiển trách Chương Huỳnh: "Nói như vậy sao là dáng vẻ của một nữ tử được, vị này là phu tử dạy đàn mới nhậm chức năm nay, Cảnh Hữu Thần, cũng là công tử của Vĩnh Nghị hầu phủ."

Nghe giới thiệu thân phận, Chương Huỳnh lúc này mới bớt tức giận, đánh giá nam nhân trước mắt, nhìn gương mặt hắn tuấn lãng, y phục không tầm thường, cũng tin lời Hứa phu tử giới thiệu.

Cảnh Hữu Thần nhìn thấy vẻ mặt kính trọng trong mắt các nàng, hắn rất thỏa mãn, vẻ mặt tươi cười nhìn về phía Vi Ngưng Tử, nói: "Vừa rồi tiểu thư có bị gì hay không?"

Giọng nói cố ý nhu hòa lại, làm cho Vi Ngưng Tử như cây được tắm trong gió xuân, nàng ta ngẩng đầu quan sát nam tử phía trước, khuôn mặt như trăng, bên môi mang nụ cười dịu dàng, trong hai mắt đều là lịch sự có lễ, tuy không lóa mắt như Ngự Phượng Đàn, cũng được xem là một công tử nhanh nhẹn. Mà lại đúng lúc nàng cấp bách cần người cứu giúp, trong lòng liền có chút thiện cảm.

Lại nghe phu tử giới thiệu, công tử của Vĩnh Nghi hầu phủ Cảnh Hữu Thần, ánh mắt sáng lên ngay.

Vĩnh Nghi hầu phủ ở kinh thành rất nổi tiếng, lý do đầu tiên là vì địa vị hầu phủ, thứ hai là vì mọi chuyện vụn vặt trong phủ, đều được người trong kinh thành nói chuyện hăng say.

Con trai trưởng của Vĩnh Nghi hầu mất sớm, còn lại đều là con vợ lẽ, tước vị không ai thừa tự.

Nhà nghèo vì những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể mà thường xuyên xảy ra cải cọ, tranh giành, mà nhà giàu quyền quý tất cả còn hung dữ hơn. Một cái tước vị đại diện cho vinh hoa phú quý cùng thân phận tôn quý cực kỳ sau này, rất nhiều người vì vật này, người này tiếp nối người kia, tuyệt đối không nản lòng.

Tước vị chỉ có một, người muốn nó rất nhiều, vì thế khi Vĩnh Nghi hầu mất, vì tranh đoạt quyền thừa kế tước vị, các đứa con vợ lẽ trổ hết tài năng, bày ra mười tám tay nghề tài hoa, ngấm ngầm làm việc xấu, bên ngoài lấy lòng mẹ cả, Hầu gia lão phu nhân ngồi ở vị trí đương gia chủ mẫu, cười xem các con vợ lẽ tranh tới đoạt đi, cuối cùng phát hiện chỉ có con thứ trưởng là đứa thành thật, người ta tìm cách tranh thủ tình cảm hắn đi đọc sách, người ta ra chiêu, hắn tránh né, có thể tránh được những lần đâm sâu lưng đương nhiên là không ngu ngốc rồi, không làm hại huynh đệ cho thấy hắn lòng dạ hiền lành, vì thế Hầu gia lão phu nhân liền bất ngờ cho con thứ trưởng vốn kín đáo tạm kế thừa, những đứa con khác có chút bất bình, nhưng cũng không nói gì, ít nhất thời gian hắn giữ vị trí này khá lâu, ngay sau đó những đứa con khác cũng không có dị nghị gì nữa.

Con thứ trưởng này quả thật không có phụ lòng Hầu gia lão phu nhân, sau khi hắn ngồi lên vị trí Hầu gia, vẫn cần cù, thật thà, trung thành như trước, lão phu nhân Hầu gia an bài cho hắn cưới thê tử, sau một năm sinh được một nữ nhi, được xem là thời gian hòa thuận vui vẻ, nhưng ý trời không thể đoán trước được, con thứ trưởng trong một lần ra ngoài ngắm tuyết, không cẩn thận bị rơi xuống hồ, cơ thể bị lạnh, từ đó về sau yếu ớt dần, kiên trì uống thuốc được một năm, cuối cùng bị bệnh liền nhắm mắt.

Hầu gia phu nhân ở trước linh đường khóc đến trời đất tối sầm, rồi phát hiện mình mang thai, mọi người đều vui mừng cho quả phụ đáng thương này nếu là trong bụng là một nam hài mồ côi, về sau vẫn là có chổ dựa vào, ai biết hai tháng sau, phu nhân Hầu gia cũng té ngã vào trong hồ, lúc cứu lên, mọi người đông lạnh thành băng, đứa nhỏ trong bụng cũng mất đi.

Vì thế tước vị vẫn còn bỏ trống, mà trong Hầu phủ bánh xe tranh đoạt lại bắt đầu, Cảnh Hữu Thần lúc đó bị đông đảo con vợ lẽ đánh đập, vẫn là một đứa trẻ nho nhỏ, hiện giờ tuổi cũng đã mười bảy, đúng lúc mở ra vòng tranh đoạt mới, con vợ lẽ có một số đã thành gia, hắn còn chưa từng cưới vợ, ở kinh thành tiếng tăm không xấu, lão phu nhân Hầu gia đối với hắn cũng rất có thiện cảm, có lẽ con vợ kế gặp may kế tiếp chính là hắn.

Quyến rũ Ngự Phượng Đàn không được, tốt xấu gì hôm nay cũng chịu oan ức lớn như vậy, nàng cũng muốn có chút thu hoạch, có thể nịnh bợ công tử của Vĩnh Nghi hầu phủ cũng không tệ lắm. Vi Ngưng Tử liếc nhìn đám người Chương Huỳnh một cái, nội tâm e ngại, tránh ra vài bước, tạo khoảng cách với các nàng, sau đó cúi đầu, trên mặt hơi ửng đỏ, đôi mắt ướt óng ánh nhìn xuống, ánh mắt nửa khép nữa hở, kéo góc váy hành lễ nói: "Đa tạ Cảnh công tử."

Bị giáo huấn vừa rồi, nàng cũng biết trong thư viện nhất cử nhất động đều phải cẩn thận, đặc biệt vừa rồi nàng bị Ngự Phượng Đàn làm say mê, ngay cả mình còn để tang cũng quên mất, để người ta ngắt một hồi vô ích, còn không có chổ giải oan.

(Chu: oan gì mà oan, ta khinh)

Khi Cảnh Hữu Thần nhìn thấy Vi Ngưng Tử từ xa, đã bị bộ dáng yểu điệu, yếu đuối của nàng hấp dẫn, giờ nhìn gần nàng, chỉ thấy nàng có khuôn mặt trắng gầy nhỏ, trong mắt còn dư âm bị khiếp sợ, hơn nữa giọng nói của nàng lúc này mềm mại, nhất thời cả người đều mềm xuống, vội vàng giả vờ đỡ một cái, cất cao giọng nói: "Ngươi không sao là tốt rồi."

Tất cả Vân Khanh đều thấy hết, thật có cảm thụ nói không nên lời, nếu không phải thấy cảnh này, nàng còn không nhớ nổi, kiếp trước nàng thất trinh không có đến trường, ngược lại Vi Ngưng Tử đến trường học, mà Cảnh Hữu Thần hình như ở kiếp trước cũng từng đến làm phu tử ở Bạch Hạc thư viện, nhìn bộ dáng bọn họ ở đây liếc mắt đưa tình, e rằng Cảnh Hữu Thần cùng Vi Ngưng Tử, lúc đó hai người đã không rõ ràng rồi, mà chính mình lúc đó còn tưởng Vi Ngưng Tử là tỷ muội tốt vì nàng vào kinh không có người làm bạn, cam chịu làm tiểu thiếp, cũng muốn cùng nàng gả cho Cảnh Hữu Thần.

Lúc đó nàng toàn tâm toàn ý lo cho Cảnh Hữu Thần, cho dù nội tâm có hơi bướng bỉnh, gặp biểu tỷ tình cảm sâu nặng ân cần, cũng đồng ý, cho đến sau khi phát hiện Vi Ngưng Tử thật ra có tình cảm với Cảnh Hữu Thần, mới chợt cảm thấy không đúng.

Nhớ tới những lời Vi Ngưng Tử nói với nàng trước khi chết, nàng có thể tưởng tượng được, lúc trước Cảnh Hữu Thần cưới nàng là vì cần tiền tài lót đường leo lên tước vị, cho nên hắn mới chọn nữ nhi của cự phú Dương Châu, sau khi lót đường thành công, khi hắn ngồi lên tước vị mà mọi người đều hâm mộ, liền muốn lên một nơi cao hơn nữa.

Lúc đó, Vi Ngưng Tử nhận nuôi huynh trưởng Vi Trầm Uyên một đường thăng tiến, giữ chức Lại bộ thượng thư, hắn liền cần Vi Ngưng Tử trợ giúp, vì thế hy sinh nàng, thậm chí còn lấy máu cả nhà Thẩm gia để làm cầu thang cho bọn họ thăng chức.

Khi đó trước khi gả đi, nàng cũng không thể tránh khỏi phải cùng Vi Ngưng Tử chia xẻ, giờ đây xem ra thật buồn cười a.

Cũng may ông trời cho nàng cơ hội trọng sinh, cả đời này, Vi Ngưng Tử, trước khi mẫu thân ngươi nhận nuôi huynh trưởng, kiếp này sẽ không xuất hiện nữa đâu, mà----

Vân Khanh quay đầu lại, nhìn thấy mặt Cảnh Hữu Thần thoạt nhìn vô cùng dịu dàng, mắt phượng giống như một cái đầm đen sâu, lộ ra hơi thở dày đặc, kiếp trước nàng biết một bí mật, bí mật mà sẽ làm Cảnh Hữu Thần, cả đời này tuyệt đối không thể có cơ hội nhìn đến tước vị Vĩnh Nghi hầu nữa.

Cảnh Hữu Thần quay lại nhìn, liền thấy Vân Khanh đang nhìn hắn, bản thân cảm thấy màn anh hùng cứu mỹ nhân vừa rồi vô cùng thích hợp, không chỉ có Vi Ngưng Tử trước mặt có thiện cảm với hắn, ngay cả Thẩm Vân Khanh cũng chú ý hắn, quan tâm nói: "Biểu tỷ ngươi giờ đã không sao rồi, ngươi không cần lo lắng."

Lo lắng? Nàng chưa từng cảm thấy Vi Ngưng Tử cần nàng lo lắng cả, Vân Khanh thản nhiên cười, cũng không nói gì, Vi Ngưng Tử một lòng muốn Cảnh Hữu Thần có ấn tượng tốt về mình, tuy nội tâm hận Vân Khanh muốn chết, vẫn cười nói như cũ: "Biểu muội, thì ra muội lo lắng cho ta a." Nàng thật ra một chút cũng không nhìn thấy đó.

"Không còn sớm nữa rồi, chúng ta trở về đi." Vân Khanh chậm rãi cười, không nhanh không chậm đáp.

"Được, tổ mẫu chắc chắn còn ở nhà chờ chúng ta đấy." Mắt Vi Ngưng Tử chớp chớp, vẻ mặt cũng cười.

Hai người nhìn nhau cười, rơi vào đáy mắt Cảnh Hữu Thần, nhất thời sinh ra một loại cảm giác lâng lâng, hai nữ tử trước mặt đều xinh đẹp, xuất sắc, lại mỗi người mỗi vẻ, Thẩm Vân Khanh cử chỉ hào phóng, ung dung, đoan trang, thích hợp làm phu nhân chính thất, Vi Ngưng Tử xinh đẹp, mềm yếu, khiến người ta yêu thương, thích hợp làm nhu thiếp, thật sự là hiền thê mĩ thiếp, cả hai đều có phúc a. Nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ Tứ Hoàng tử giao cho, tìm được đồ vật này nọ, tước vị của mình nhất định không vấn đề gì, khi đó lại sợ không ai chịu gả sao? Một đôi mỹ nhân còn không phải của hắn ư.

(Chu: mơ đi cưng)

Nghĩ đến đây, đáy mắt hắn hiện lên tia sáng, nhìn bóng dáng thướt tha của hai người, trong thời gian này phải cố làm việc hơn mới được...

"Cốc" một tiếng, một viên sỏi từ bên trái bay tới, đập vào bên trái trán của hắn, bỗng nhiên bị đau hắn miệng căng môi cười, xoay người tìm đầu sỏ gây ra. (^O^)

Nhưng bên trái trống không, không có ai cả, hắn nhín chung quanh một vòng, phía sau chỉ thấy Cẩn Vương thế tử Ngự Phượng Đàn đang nói chuyện với phu tử, còn lại đều là nữ đệ tử tới báo danh, không thể ra tay được.

Rốt cuộc là ai đánh lén hắn, cúi đầu nhìn viên sỏi rơi trên mặt đất, có thể lặng yên không một tiếng động ném viên sỏi vào hắn, bản lĩnh cao như vậy, không phải người bình thường có thể làm được.

Chẳng biết thế nào, hắn bỗng nhớ tới hắc y nhân đã gặp ở Liễu gia, chẳng lẽ hắn bị hắc y nhân theo dõi sao, viên sỏi này là cảnh cáo ư? Có lẽ người nọ đi chưa xa, hắn nhất định phải ra ngoài đuổi theo xem sao, nếu có thể bắt được hắn, nhất định có thể lập công lớn trước mặt Tứ Hoàng tử. Nghĩ đến điều đó, Cảnh Hữu Thần liền đi tới hành lễ với Ngự Phượng Đàn, nói: "Thế tử, vi thần còn có việc phải đi trước một bước."

Đôi mắt Ngự Phượng Đàn long lanh xẹt qua một tia kì dị, cười tít mắt nhìn hắn, môi mỏng giương lên: "Cảnh công tử có việc thì đi đi."

Nghe vậy, Cảnh Hữu Thần lại lại thi lễ, mới lập tức xoay người chạy ra ngoài viện.

"Nhà Chu phu tử ở nơi này." Hứa phu tử đem quyển ghi chép chổ ở của các phu tử cho Ngự Phượng Đàn xem, chỉ hàng của Chu phu tử trong đó.

Nhìn lướt qua chữ trên giấy, Ngự Phượng Đàn gật gật đầu: "Cảm ơn." Xoay người, hoa văn màu tím trên áo trắng mang đến một luồng gió, thong thả đi ra ngoài, Hứa phu tử nhìn nam tử tuyệt sắc trước mặt xoay người đi, ánh mắt đa số nữ đệ tử đều nhìn theo hắn rời đi, không khỏi lắc lắc đầu.

Nhà Chu phu tử ở tại Dương Châu phủ, đường Dương Hồ, ông ở nơi này, tiền không nhiều lắm, với một văn nhân là quá tốt. Bên phải gian thứ ba ngói xanh tường trắng là một viện nhỏ, đó là nhà của Chu phu tử.

Lúc này Chu phu tử lớn tiếng bảo phu nhân thu xếp đồ này đồ nọ, chuẩn bị đến trường khai giảng, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa thùng thùng, sau khi nghe thấy ông liền ra mở cửa, ông còn chưa nhìn rõ là ai, một nam tử trẻ tuổi mặc áo ngoài trắng nhẹ nhàng đứng trước cửa, mặt cười: "Xin hỏi ngươi là Chu phu tử đúng không?"

Mặc dù chưa biết người trước mặt là ai, nhưng toàn thân người này tỏa ra khí chất không phải người bình thường có thể có được, liền vuốt cằm nói: "Chính là tại hạ, xin hỏi các hạ là?"

Trong lúc ông mở miệng nói, nam tử đã lướt qua ông, ngồi lên ghế mây chân cung kiểu cũ ở dưới cây đại thụ trong viện của ông, lắc lư giải trí.

"Chu phu tử, ta là người dạy thay ngươi, Ngự Phượng Đàn." Nam tử lắc ghế mây kêu cọt kẹt, tay áo rộng thùng thình lắc lư cùng tóc dài như thác cuốn vào nhau, trong mắt hẹp ánh lên tia sáng, sáng rực, cười cười nhìn ông.

Sau khi nghe tên, Chu phu tử lập tức xoay người nói: "Thì ra là Cẩn Vương thế tử, nhưng lão phu vẫn chưa có chuyện gì mà cần dạy thay..."

"Nhưng ta cần." Ngự Phượng Đàn rời ghế dựa, đứng lên, tốc độ rất nhanh, dáng người tao nhã, nhanh nhẹn đi tới, môi đỏ mọng cười tuy hài lòng, nhưng một cỗ áp lực vô hình từ quanh người hắn tùy ý tỏa ra, vẻ lười biếng vừa rồi dường như chỉ là ảo giác thôi.

Chỉ có Chu phu tử đứng trước mặt hắn mới biết được, sau lưng ông đã đầy mồ hôi rồi, dưới loại khí thế này, ông ma xui quỷ khiến mở miệng đáp: "Nếu thế tử cần, tại hạ có thể không dạy môn này."

"Ừm..." Hắn trả lời như là vô cùng vừa lòng, Ngự Phượng Đàn nở nụ cười, giọng nói du dương mang theo vài phần không tập trung: "Chu phu tử không cần như thế, ta dạy thay ngươi bị bệnh, về sau phải bệnh thật tự nhiên là được rồi..."

Giọng nói kéo dài, trong nháy mắt nam tử đã đi ra ngoài viện, thật sự là đến cũng nhanh, đi cũng nhanh. Chỉ còn Chu phu tử vẻ mặt không hiểu lại luống cuống đứng trong viện, ảo ảnh hỗn độn trong gió, cái gì bảo bệnh cho tự nhiên, muốn bệnh liền bệnh? muốn khỏi liền khỏi sao?

Cho đến khi Chu phu nhân đi ra, nói đồ đạt đã chuẩn bị xong rồi, ông mới tỉnh lại, nói: "Còn thu xếp cái gì nữa, ta bị bệnh..." Vương tôn quý tộc thật khó hiểu mà, mỗi ngày nhàm chán không có việc gì thì tới lớp đòi dạy học, thành ra như vậy, không phải gây họa cho nữ đệ tử sao.

Aiz... Chu phu tử thở dài, rất dài.

Ngự Phượng Đàn bên ngoài tường chậm rãi cười, vẻ mặt pha lẫn có chút đăm chiêu, hôm nãy ở thư viện gặp lại Cảnh Hữu Thần, hắn vậy mà cũng đến Dương Châu, hắn còn vào Bạch Hạc thư viện làm phu tử.

Đại Ung cũng không cấm con cháu nhà quyền quý đi thư viện dạy học, ngược lại có một số cho rằng, đi thư viện dạy học mới là tài giỏi, dù sao thư viện không phải ai cũng vào làm phu tử được, phải biết cách đối nhân sử thế, không được phép làm hại người khác, còn nữa, mỗi lần khoa cử, ba người đầu bảng đều là đệ tử trong thư viện, nếu phát hiện người có tài năng, trí tuệ, đã sớm lôi kéo, còn hơn sau khi trúng tuyển mới lôi kéo, phải thật thành thật, nhiệt tình, hiểu quả cũng tốt lắm.

Nhưng mà, loại chuyện này vẫn rất hiếm, con cháu nhà quyền quý bình thường không có tài năng, học vấn, cũng không kiên nhẫn, hơn nữa, muốn đi cũng đi nam viện.

Cảnh Hữu Thần hai năm nay đều dốc lòng làm việc cho Tứ Hoàng tử, hy vọng có thể ngồi lên tước vị, như vậy xem ra, hắn đến thư viện dạy học e rằng là do Tứ Hoàng tử sai bảo, bọn họ cũng tìm cái đó rồi. Là muốn ra tay với con gái độc nhất của Thẩm gia, Vi gia, tìm kiếm đột phá đi.

Nghĩ đến việc Cảnh Hữu Thần mang lòng dạ này đi tiếp cận Vân Khanh, trên mặt Ngự Phượng Đàn hiện lên sát khí, viên sỏi vừa rồi còn quá nhỏ, lúc nãy dùng viên đá lớn hơn là được rồi, dám mơ ước Khanh Khanh của hắn, cũng may hắn ở thư viện, có thể ngăn Khanh Khanh bị Cảnh Hữu Thần lừa đi.

(Chu: Khanh Khanh của anh hồi nào ^^)

Nhưng, trên mặt nam tử vẫn hiện lên tia u ám, Cảnh Hữu Thần hình như cũng đoán là hắc y nhân đêm đó, hay là hắn đã chú ý, phải làm trước khi bị lộ dấu vết.

Hai đóa hoa nở, mỗi họ một chi, lại nhìn trước cửa thư viện.

Vi Ngưng Tử cùng Vân Khanh ra khỏi viện, tươi cười trên mặt liền cởi bỏ, lập tức bước vào xe ngựa.

An Tuyết Oánh đứng bên thân thể nàng (Vân Khanh),nhìn thấy hành động của nàng ta, mày thanh tú nhíu lại, nhỏ giọng nói: "Biểu tỷ ngươi xem ra khó chung sống lắm."

Nàng vào sân không lâu, bởi vì tâm trí vẫn đặt trên người Vân Khanh, thấy nàng chán ghét Vi Ngưng Tử, cũng để tâm quan sát Vi Ngưng Tử.

Mặc áo trắng lại ở trong thư viện quyến rũ nam tử, thư viện là nơi trang trọng, là nơi đọc sách thiêng liêng, dù Chương Huỳnh bá đạo như vậy, cũng sẽ không làm ra hành vi này.

Nàng không chỉ một lần mà tới ba lần lận, đầu tiên nàng đụng vào Cẩn Vương thế tử, lại cùng công tử của Vĩnh Nghi hầu phủ liếc mắt đưa tình, đây là hành vi nữ tử cực kỳ kiêng kị. Bất hiếu là một, lỗ mảng là hai, tác phong giống như nữ tử thanh lâu là ba, không ai có thể coi trọng người như vậy được.

Còn nữa, nàng đến Thẩm gia tìm nơi nương tựa, lại ở thư viện hãm hại Vân Khanh, đối với Vân Khanh không có chút kính trọng nào, dù Vân Khanh là biểu muội, Vi Ngưng Tử kia cũng cần thể có trái tim biết cám ơn chứ.

Nghe thấy An Tuyết Oánh vốn tính cách hòa nhã lại đánh giá Vi Ngưng Tử như vậy, Vân Khanh quay đầu nhìn nàng thân thiết, nhướng mày nói: "Nàng ta là như vậy, ngay cả ngươi không hay quan tâm người khác cũng nhìn ra được, người hay nhìn ngó ngưới khác còn không nhìn thấy sao, sau này nàng ta ở trong thư viện, sẽ có những ngày thú vị."

Giọng nói của nàng ung dung, thích thú không nói nên lời, An Tuyết Oánh, Chương Huỳnh đại biểu cho các quý nữ Dương Châu, đánh giá của các nàng đối với cha mẹ có ảnh hưởng rất lớn, một nữ tử tốt, thanh danh (danh tiếng tốt) rất quan trọng, điều này kiếp trước Vân Khanh hiểu rất rõ. Vi Ngưng Tử liên tục đi ngược chiều gió, tưởng chính mình có nhân duyên tốt, nàng có lẽ không biết, những hành động của nàng hôm nay, nàng sẽ bị những tin đồn, phê bình hạ thấp.

An Tuyết Oánh và Vân Khanh từ lâu đã là bằng hữu tốt, nghe giọng điệu nàng nói, dĩ nhiên biết Vi Ngưng Tử không được nàng ưu ái, trong lòng cũng yên tâm hơn, cười nói: "Hôm nay gặp ngươi, còn chưa nói hai câu đã phải đi rồi, nếu không phải nhận lời mẫu thân phải về với bà, ta còn muốn cùng ngươi đi dạo nữa cơ."

"Không sao, qua vài ngày nữa chính thức đi học, ngươi còn sợ chúng ta không có thời gian nói chuyện cũ sao." Hai người lại nói với nhau vài câu, cũng không đứng trước cửa lâu lắm, chia tay, từng người đi vào xe ngựa của phủ mình.

Vào xe ngựa, Vân Khanh liền có thể nhìn ra Vi Ngưng Tử từ một đóa hoa trắng nhỏ đã muốn biến thành hoa đen nhỏ rồi, bình thường luôn tỏ vẻ yểu điệu, vẻ mặt mềm yếu, giờ trên mặt toàn là âm khí đen kịt thôi, không biết Ngự Phượng Đàn cùng Cảnh Hữu Thần nhìn thấy Vi Ngưng Tử như vậy, còn có thể này sinh ý thương hại nữa hay không?

Sau khi nàng ngồi vào chổ của mình, từ bên cạnh lấy ra một chén chè hạt sen, một đĩa hoa quế cao nhỏ mới chưng ra, nói: "Biểu tỷ, vừa rồi nói nhiều như vậy ta thấy miệng khô, ngươi có muốn uống chút hay không?"

Vi Ngưng Tử nhìn vẻ mặt Vân Khanh ung dung, thoải mái ngồi đối diện mình, vẻ mặt thản nhiên đó với cảm giác đau đớn bên hông của mình tạo thành đối lập rõ ràng, vốn đã bớt đau rồi nhưng hình như đau lại rồi, nàng nhìn Vân Khanh, hít thở sâu, kìm nén buột miệng mắng: "Không cần."

Quả nhiên là Vi Ngưng Tử a, bị nàng châm chọc như vậy còn có thể chịu đựng được như vậy, không giận tím mặt, nếu là Liễu Dịch Thanh, chỉ e đã sớm nhảy dựng lên rồi.

Nội tâm Vân Khanh ca ngợi một câu, thản nhiên uống một ngụm chè hạt sen, lại cắn một miếng bánh, hạt sen mới vào miệng, vị đắng thanh lập tức bị vị ngọt mát của hạt dẻ che mất, đầu lưỡi cảm nhận được đắng cùng ngọt rất rõ ràng, quá ngon.

Ngẩng đầu nhìn thấy, để tránh chính mình phát hỏa nên quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn vào mười đầu ngón tay đang gắt gao nắm chặt, trong mắt Vân Khanh long lanh, có thể liều mạng khống chế cảm xúc của mình, đúng là đối thủ khó chơi a.

Xe ngựa đến trước cổng thùy hoa, Vi Ngưng Tử liền giành xuống xe trước, giống như không muốn ở cùng Vân Khanh một giây nào nữa, Vân Khanh chậm rãi đi xuống, tao nhã vào cửa.

Nàng nhìn sơ qua tiểu nha hoàn quen mắt bên cạnh, mắt phượng đen như mực nhìn bóng dáng Vi Ngưng Tử, khóe miệng khẽ cong lên, nói: "Ngươi đi xem biểu tiểu thư đi đâu, lát nữa ta có việc tìm nàng, đỡ cho lúc đó lại không thấy nàng đâu."

Tiểu nha hoàn kia vừa nghe, lập tức gật đầu, liền lặng lẽ đi theo phía sau Vi Ngưng Tử.

Mà lúc này Vi Ngưng Tử cũng không có quay về viện Cúc Khách, mà băng qua vườn hoa phía đông, qua chín khúc hành lang dài, lập tức đi về bên trái, đi qua nhà bếp lớn, cho đen một giao lộ, nàng liền lặng lẽ chờ phía sau hòn non bộ.

Không lâu sau, phía trước có người mặc áo xanh nhạt thêu hoa, cổ áo viền kiểu bỉ giáp, trung y hồng nhạt, cổ đứng, váy dài màu lam nhạt viền thêu lá con, bộ dáng thanh tú đẹp đẽ. Chính là đại nha hoàn.

Lúc này Vi Ngưng Tử mới từ sau núi giả đi ra, giả bộ trầm tư, từ chổ đó đi ra đụng trúng đại nha hoàn.

Bích Liên bưng một mâm hoa quả tươi mới, không biết có người tới gần, còn có thể ở chổ rẽ đụng người ta, cũng may thân thể nàng linh hoạt, lảo đảo lùi về sau hai bước, giơ mâm đựng trái cây lên, rồi dừng lại. Nhìn thấy hoa quả không bị rơi xuống đất, trong lòng thở phảo nhẹ nhõm, hoa quả này là lão gia nhờ người ta mang đến, cố ý mua cho lão phu nhân ăn, nếu rơi xuống đất bị hỏng, chắc chắn sẽ bị lão phu nhân mắng cho một trận.

Không biết là tiểu nha hoàn nào, liều lĩnh đụng nàng, nhưng lại từ trong góc chạy ra, đang muốn mở miệng khiển trách, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy, trước mặt mặc y phục trắng không phải biểu tiểu thư, thì là ai.

Chỉ thấy Vi Ngưng Tử một tay đỡ vào cây bên cạnh, một tay đỡ thắt lưng, lông mày vặn vẹo, hai mắt rưng rưng, khuôn mặt nhỏ nhắn biểu lộ vẻ vô cùng đau đớn. Nội tâm Bích Liên nghi hoặc, nàng vừa rồi bị đụng có đau đến vậy đâu? Hơn nữa đụng trúng khuỷu tay cơ mà, cùng lắm là bả vai, không thể là thắt lưng được a.

Tuy trong lòng kinh ngạc, nhưng nàng là nô tỳ đụng vào người ta còn có thể nói gì đây, gia cảnh nhà biểu tiểu thư lại sa sút, bề ngoài vẫn là chủ tử, nàng chỉ có thể nhanh chóng giải thích: "Biểu tiểu thư, rất xin lỗi, nô tỳ nhất thời nóng vội, không nhìn thấy ngài đi tới, thật sự không phải cố ý đâu."

Vi Ngưng Tử đỡ thắt lưng, cười gượng ép, khoát tay nói: "Không trách ngươi, chuyện này không liên quan đến ngươi."

Nàng nói vậy, Bích Liên lại càng không nỡ nhìn nàng đau đớn, nếu biểu tiểu thư vì bị nàng đụng trúng mà xảy ra chuyện gì, nàng sẽ gặp phiền toái lớn, lập tức nói: "Biểu tiểu thư đau như vậy, có lẽ là đụng bị thương rồi, bên kia có phòng nhỏ, bên trong có thuốc trị thương, để nô tỳ nhìn trước, nếu bôi thuốc xoa bóp một chút có lẽ sẽ tốt hơn."

Nghe vậy, đáy mắt Vi Ngưng Tử lóe sáng, khóe miệng hơi cong lên ở góc độ Bích Liên không thấy được, sau đó ngẩng đầu nói: "Vậy phiền Bích Liên cô nương."

Thấy nàng khách khí như thế, Bích Liên càng ngượng ngùng hơn: "Sao lại phiền toái chứ, thật ra là nô tỳ không cẩn thận mà." Nàng nhìn mâm hoa quả trên tay, liền kéo một nha hoàn đi qua đó, nhờ nàng mang mâm hoa quả đến viện lão phu nhân trước, giao cho Bích Bình, còn mình thì đỡ Vi Ngưng Tử đi đến phòng nhỏ.

Gian nhà nhỏ này là phòng chuyên để thuốc trị thương, ngày thường nha hoàn làm việc bị thương nhẹ, bị cảm nắng, linh tinh... nơi này có thuốc cầm máu, nước nóng,... có thể sử dụng, được xem là một tiểu hiệu thuốc.

Lúc đi vào trong, bên trong sáng sủa sạch sẽ, xem ra Thẩm phủ đối với hạ nhân vẫn có chút khoan dung.

Bích Liên đỡ Vi Ngưng Tử ngồi trên ghế bành, đóng kín cửa sổ lại, lại lấy dầu hoa hồng tốt nhất cho Vi Ngưng Tử bôi lên chổ bị thương.

Đúng lúc đang vén xiêm y của nàng lên, mắt Bích Liên trợn to, sợ hãi kêu nhỏ một tiếng, chỉ thấy trên eo nhỏ nhắn tinh tế, có dấu ngắt màu xanh tím, còn có dấu móng tay ngắt hình trăng lưỡi liềm, bên trên còn có vết máu đã khô nữa, rất rõ ràng mới bị ngắt xong.

"Biểu tiểu thư, trên eo sao lại bị thương như vậy?" Bích Liên hít sâu, mở miệng hỏi.

Vi Ngưng Tử làm như mới phát hiện trên eo có vết thương, cúi đầu vừa nhìn thấy, cũng bị vết thương đó làm cho sợ, mặt trắng nhợt, nhưng nàng ta cũng chưa có nhìn qua, chỉ là chắc chắn bị ngắt rách da, không ngờ Chương Huỳnh ra tay hung ác như vậy, như thế cũng tốt, Bích Liên nhìn thấy vết thương càng nặng, nàng càng được thương hại hơn. Vì thế ba phần thật bảy phần giả, muốn kéo xiêm y xuống, vẻ mặt sợ hãi nói: "Bích Liên cô nương, ngươi nhất thiết đừng nói cho ai biết, đây là do tự ta không cẩn thận đụng trúng vào cạnh bàn..."

Bích Liên giữ chặt tay nàng, chỉ tay vào vết thương xanh đỏ lẫn lộn nói: "Đây mà là đụng trúng sao? Không thể nào, vết thương của ngài thoạt nhìn là vừa mới bị, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

"Không có việc gì, không có việc gì đâu." Vi Ngưng Tử như muốn khóc, dùng sức kéo vạt áo xuống che đi, giọng nói nhỏ nhẹ, nghẹn ngào: "Là tự ta vừa rồi trên xe ngựa không cẩn thận đụng vào... Ngươi đừng nói với ai..."

Vừa rồi trên xe ngựa? Bích Liên lúc này mới nhớ ra, hôm nay đại tiểu thư cùng biểu tiểu thư cùng đi báo danh, hai người cùng ngồi trên một xe ngựa, mà dấu móng tay này rõ ràng là do nữ tử mới ngắt để lại, nàng ngước mắt nhìn ánh mắt sợ hãi của Vi Ngưng Tử, trên lông mi còn rưng rưng nước mắt, cùng vẻ mặt oan ức.

Từ sau khi biểu tiểu thư đến đây, lão phu nhân đối với biểu tiểu thư không tệ, chẳng lẽ là đại tiểu thư ra tay trên xe ngựa? Khó trách biểu tiểu thư không dám nói ra là ai làm, còn nói tự mình trên xe ngựa đụng trúng nữa.

Trong lòng nàng nảy sinh thương hại, mùi vị ăn nhờ ở đậu quả nhiên không tốt, biểu tiểu thư tính tình yếu mềm như vậy, bị người ức hiếp cũng không nói được, chỉ có thể nén giận thôi. Nếu không phải hôm nay để nàng nhìn thấy, nàng còn không dám tin đại tiểu thư có thể làm ra chuyện như vậy.

Trong lòng nàng đã có dự định, kéo áo Vi Ngưng Tử lại, cầm khăn tay lau khô nước mắt, nhỏ giọng nói: "Biểu tiểu thư, tính tình ngài mềm yếu quá, mới có thể mặc người ức hiếp nhục nhã, vết thương này có phải do đại tiểu thư làm hay không?"

Trong lòng Vi Ngưng Tử vui mừng, trong mắt vừa mừng vừa sợ, lát sau trở thành e ngại, muốn nói lại thôi: "Đừng để... Bích Liên cô nương đừng hỏi nữa.... Đừng hỏi... Ngươi... Quản không được đâu." Nàng cúi đầu, một giọt nước mắt đúng lúc nhỏ xuống.

Nếu lúc đầu Bích Liên còn hơi nhút nhát, dù sao đại tiểu thư là chủ tử, nói chủ tử muốn làm gì làm đó, thì lúc này nàng cũng quẳng luôn loại ý nghĩ này, vỗ vỗ tay Vi Ngưng Tử nói: "Ngài yên tâm đi, nô tỳ tự có chừng mực, sẽ có người quản được thôi."

Cuối cùng cũng đợi được lời nàng muốn nghe rồi, tâm Vi Ngưng Tử buông lỏng, hít hít cái mũi nói: "Bích Liên cô nương, ngươi dù sao cũng đừng để người khác biết, lỡ để người ta biết được, sẽ gây bất lợi cho ngươi đó."

Biểu tiểu thư thật là người tốt (Chu: mửa),lúc này mà còn lo cho nàng sau này có tốt hay không nữa, Bích Liên kéo tay nàng, cảm giác giống như nhìn thấy muội muội mình vậy, an ủi nói: "Yên tâm đi, không sao đâu."

Trong viện Vinh Tùng

Bích Bình bưng một mâm hoa quả đi vào dành cho lão phu nhân, lão phu nhân đang nhìn mấy đĩa điểm tâm cau mày, nói với Vương ma ma: "Gần đây không biết sao, ăn uống không được ngon miệng, nhìn bánh phù dung bình thường thích ăn lại chẳng muốn ăn nữa."

"Lão phu nhân, thời tiết oi bức, ăn chút gì ngon miệng đi, đây là lão gia bảo người bưng táo đỏ tới, nghe nói là bọn Tây nước ngoài thích ăn nhất." Bích Bình đem hoa quả đặt xuống, cầm lên gọt một trái, lộ ra thịt trắng noản bên trong.

Táo đỏ thịt lại trắng, sáng trong, lão phu nhân cũng muốn nếm thử, cầm một miếng ăn thử, thơm ngọt nhiều nước, gật đầu nói: "Cái này không tệ."

Bích Bình định gọt tiếp, lão phu nhân nhìn thoáng qua, hỏi: "Hoa quả này không phải Bích Liên mang tới sao, sao không thấy nàng a?"

Lão phu nhân vừa nói xong, Bích Liên từ ngoài đi tới, hành lễ với lão phu nhân, nói: "Lão phu nhân, nô tỳ vừa rồi trên đường đi không cẩn thận đụng nhẹ vào biểu tiểu thư, giúp nàng bôi thuốc nên mới tới trễ."

Vương ma ma hầu hạ lão phu nhân hơn mười năm, nên rất hiểu rõ những sở thích của lão phu nhân, thấy bà nhíu mày, lúc này ắt hẳn là nghe ra điều kì lạ rồi, Bích Liên không phải là người làm việc lỗ mãng, sao lại có thể đụng trúng biểu tiểu thư đến nỗi phải đi bôi thuốc, liền hỏi: "Sao không cẩn thận như thế, sao lại đụng đến mức phải bôi thuốc?"

Chỉ thấy đôi mắt Bích Liên đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Nô tỳ chỉ hơi đụng vào biểu tiểu thư thôi, nàng liền che thắt lưng không đứng dậy nổi, nô tỳ lúc đó thấy rất kỳ quái, đưa biểu tiểu thư vào trong phòng nhỏ ngồi, tìm một lọ thuốc muốn xoa bóp trước, kết quả khi kéo xiêm ý lên, nhìn thấy một mảng da bị xanh đỏ, trên lưng không có chổ da nào tốt cả."

"Sao lại như thế?" Bích Bình lại gọt một trái đưa cho lão phu nhân, lão phu nhân không lấy, trầm giọng nói.

"Nô tỳ cũng thấy kỳ quái, nhìn dấu vết đó, là do móng tay ngắt mà có, có chổ còn có vết máu nữa, mở miệng hỏi biểu tiểu thư, biểu tiểu thư ấp úng, chỉ nói là bị lúc trên xe ngựa, là đụng vào cạnh xe, không chịu nói thêm gì khác nữa, cũng không dám nói." Bích Liên cúi đầu nói.

Đã là dấu móng tay ngắt, cùng dấu đụng vào cạnh xe ngựa hoàn toàn khác nhau, Bích Liên có thể nghĩ thế, lão phu nhân cũng có thể nghĩ vậy, khuôn mặt tuổi già kéo dài ra, âm u nhìn đống hoa quả đo đỏ rực rỡ trước mặt, trợn mày nói: "Thật to gan mà, giờ đây dám ức hiếp cả biểu tỷ! Sáng sớm ta đã nói với nàng rồi, để nàng trông nom biểu tỷ, nàng trông nom như vậy sao! Còn không đặt ta trong mắt!?"

Lão phu nhân nói đến Vân Khanh liền mang Tạ thị ra mắng: "Nàng ta đã vào cửa mười bốn năm rồi, không sinh được tôn tử (cháu trai) thì thôi đi, chỉ sinh được một nữ nhân, mỗi ngày dành chút thời gian dạy dỗ cũng không xong, lại nuôi ra tính tình như vậy, bề ngoài ta còn thấy Vân Khanh thật đoan trang, rộng lượng, không ngờ lại là đứa âm hiểm, sau lưng lại ra tay độc ác với biểu tỷ đáng thương tìm đến nương tựa như vậy, chắc nếu hôm nay Bích Liên không nói ra, chuyện như vậy không biết sẽ phát triển thành cái gì nữa! Thẩm gia chúng ta dạy dỗ đại tiểu thư như vậy sao?"

Lão phu nhân càng nghĩ càng tức, mắng đến mức thở gấp, Bích Bình nghe thấy lão phu nhân nói vậy, nàng cảm thấy việc này có chút không hợp lí, nhìn đại tiểu thư ngày thường đối với hạ nhân không đánh không mắng, sao lại ra tay với biểu tiểu thư được, nàng cũng không tiếp lời, chỉ chuyển đề tài nói: "Lão phu nhân, cũng không biết biểu tiểu thư bị thương như thế nào?"

Nghe vậy, lão phu nhân thở hổn hển, tay để trên gối thả lỏng, hơi thở hơi bình phục, nói: "Ừ, Bích Liên, ngươi lấy hộp cao trị bầm trong ngăn tủ của tay đưa đến Cúc Khách viện bên đó đi, nói biểu tiểu thư không cần đau lòng, tổ mẫu sẽ thay nàng chủ trì công đạo."

Bích Liên nghe được lời này, lập tức thuận theo, mọi việc đều có lão phu nhân lo liệu, liền đến sau phòng lấy cao trị bầm đi Cúc Khách viện.

Lão phu nhân nói với Bích Bình: "Ngươi đi nói với Tạ thị, buổi chiều bà mai đưa đến các nha hoàn đến trong viện để ta chọn, để các nàng đến đây luôn."

Bích Bình nhìn sắc mặt lão phu nhân, liền biết bà lại tức giận rồi, nhưng đây là chuyện của chủ tử, nàng sao dám nói được đây, Bích Liên lần này cũng quá xúc động rồi, lập tức kéo cả biểu tiểu thư, đại tiểu thư, phu nhân vào luôn rồi, buổi chiều đại tiểu thư cùng phu nhân chắc không tránh được bị mắng một trận trước mặt mọi người, lão phu nhân cũng không muốn giữ chút thể diện cho con dâu cùng cháu gái đâu, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Đến lúc đó, mặc kệ đại tiểu thư có thật sự làm vậy hay không, Bích Liên cũng không tốt được. Nàng thầm thở dài, trên mặt vẫn thuận theo, bảo nha hoàn bên ngoài chuyển lời lại cho Tạ thị.

Trở về Nhạn Các.

Vân Khanh nghe nha hoàn đang quỳ gối phía dưới tường thuật, khóe miệng nụ cười càng sâu.

"... Tiếp theo, Bích Liên tỷ tỷ liền đi ra, đi tới Vinh Tùng viện, biểu tiểu thư bước vào Cúc Khách viện, nô tỳ mới trở về báo cho đại tiểu thư."

Vi Ngưng Tử, biết ngay nàng ta không an phận mà, hôm nay trong học viện chịu thiệt thòi lớn như vậy, trở về sao lại không trả thù, nhìn nàng cố chấp cố chịu đựng đi, đáy mắt lóe sáng, nhất định là dự tính cái gì rồi, cho nên nàng mới bảo tiểu nha hoàn theo dõi nàng ta.

Đi theo, liền có đáp án ngay.

Bích Liên là đại nha hoàn bên cạnh tổ mẫu, là người tốt bụng, lại có tinh thần trọng nghĩa, tính cách dễ xúc động hơn Bích Bình, cũng đơn giản hơn, dễ xui khiến nhất.

Lúc này đúng lúc là giờ ngọ thiện (ăn trưa),Vi Ngưng Tử cố ý giả bộ trên đường đụng trúng nàng, mượn việc bôi thuốc để Bích Liên phát hiện thương tích trên người.

Vân Khanh có thể tưởng tượng Vi Ngưng Tử còn dùng ánh mắt phối hợp biểu cảm đến thế nào, Bích Liên nháy mắt sẽ nghĩ đến vết thương đó là do nàng làm. Nhờ miệng Bích Liên nói mình kiêu căng, huyên náo, âm độc như thế nào cho lão phu nhân biết, để lão phu nhân trừng trị nàng thật tốt.

Nàng không khỏi nở nụ cười, tốt cho một Vi Ngưng Tử, thủ đoạn thật cao siêu, chiêu mượn đao giết ngươi thật thông thạo. Tuổi còn nhỏ đã có thể thâm sâu như vậy, thêm vài năm nữa, e rằng sẽ thành nhân tinh cao cấp luôn ấy chứ.

Một tay nàng cầm chén trà mạ vàng hình mẫu đơn, một tay chậm rãi đẩy bọt ra hai bên (kiểu uống trà trong cổ trang đóa),mắt phượng buông một nửa, nhìn lá trà màu xanh biếc đang trôi nhấp nhô trong nước, giống như một con dao hai lưỡi ở trong đó, mắt phượng hơi chớp chớp.

Vi Ngưng Tử giống như một con dao nhỏ, ấu trĩ (tính tình trẻ con) lại nham hiểm treo trên đầu nàng, không chừng ngày nào đó sẽ rơi xuống, đâm thủng nàng, nàng lúc nào cũng phải cẩn thận, một phút cũng không thể lơ là được. Nàng nhất định phải đuổi hai con sói đáng khinh luôn luôn gây rối này đi, không thể để các nàng ở lại trong phủ nữa.

Thu hồi suy nghĩ, nhìn tiểu nha hoàn đang quỳ phía dưới, mới vừa rồi Vân Khanh nói thực ra cũng khá khó hiểu, nhưng tiểu nha hoàn này lại chỉ nghe một chút đã hiểu ra ý của nàng, hơn nữa tay chân rất linh hoạt, ăn nói cũng rất rõ ràng.

Vân Khanh híp mắt đánh giá nàng, chỉ thấy nàng mặc y phục thô sứ nha hoàn màu xanh lam, dù có hơi cũ, nhưng vẫn phẳng phiu như trước, trên mặt có chút bụi bẩn, nhưng là mới bị dính thôi, mà không phải lâu rồi, lại nhìn dung mạo của nàng, chân mày lá liễu dài, bên dưới là đôi mắt non nớt, lại lộ ra linh khí.

Lưu Thúy hầu hạ Vân Khanh nhiều năm, vừa thấy nét mặt của nàng, biết ý mở miệng hỏi: "Ngươi tên là gì?"

"Nô tỳ gọi là Tiểu Liên." Tiểu nha hoàn đáp.

Tiểu Liên? Vân Khanh chỉ mơ hồ có chút ấn tượng, Lưu Thúy lại nhớ rõ, nhỏ giọng nói: "Chính là lần trước muội muội nàng bị đau bụng, đến xin phu nhân mời thầy thuốc đến."

Trong đầu chợt nhớ lại, Vân Khanh nhớ ra rồi, thì ra là nàng, thảo nào nhìn có hơi quen mắt, dựa vào ấn tượng của nàng đối với tiểu nha hoàn không sai, cũng vì nàng ta nên nàng mới phát hiện bí mật trong thuốc của phụ thân, coi như có công một nửa rồi. Lần này vậy mà lại nhìn đến nàng, hai lần gặp nàng, đều biểu hiện rất tốt, đối với một thô sứ nha hoàn mười hai tuổi mà nói, thật là hiếm có. Hiện giờ, bên cạnh nàng có đại nha hoàn Lưu Thúy, tìm thêm một nhị đẳng nha hoàn có thể yên tâm, thật sự quá ít.

Suy nghĩ một chút, Vân Khanh giơ tay nói: "Ngươi bắt đầu từ ngày mai, sẽ làm trong viện của ta, làm nhị đẳng nha hoàn trước đi. Đổi tên thành Thanh Liên."

Tiểu nha hoàn vừa nghe, trong lòng vui mừng, nàng hiện giờ làm thô sứ nha hoàn một tháng được ba trăm đồng, mà làm nhị đẳng nha hoàn trong phòng tiểu thư, thấp nhất cũng được hai lượng bạc hàng tháng, bỗng chốc được tăng gấp mấy lần, trên mặt cảm kích, vội vàng dập đầu nói: "Thanh Liên cảm ơn đại tiểu thư nhìn trúng."

Chờ Vân Khanh bảo Thanh Liên đứng dậy, đi ra ngoài thu xếp đồ đạt này nọ, Lưu Thúy mới mở miệng nói: "Tiểu thư, biểu tiểu thư dùng cách này thật âm độc, đến lúc đó người nói cái gì cũng không được, nô tỳ thấy nên mau chóng giải quyết mới phải, để tránh lão phu nhân giận chó đánh mèo."

Đặt chén trà lên bàn nhỏ, Vân Khanh nhìn ngón tay được chăm sóc trắng nõn non mịn của mình, trầm ngâm một lát, rồi mở miệng nói: "Ta nhớ chiều hôm nay, bà mối đã dẫn mấy nha hoàn đến đây?"

"Đúng vậy, vẫn là bà mối dẫn người đến." Lưu Thúy không biết hai chuyện này có quan hệ gì với nhau, Vân Khanh môi nhỏ khẽ nhếch, mở miệng nói: "Đến, đợi lát nữa ngươi để người đi ra ngoài..."

Dặn dò như vậy, Lưu Thúy nghe liên tục gật đầu, lập tức vội vàng đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top