Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 40 : Đại tiểu thư đánh trả thánh mẫu

Chuyện mua thêm nha hoàn là lần trước dùng bữa, lão phu nhân có nhắc đến, chủ yếu là cho Tạ dì cùng Vi Ngưng Tử, hai người có thêm nha hoàn bên mình, vả lại Vân Khanh cũng đã 13 rồi, nha hoàn có năng lực bên mình hơi thiếu, trong phủ một số nha hoàn đã lớn tuổi, cũng phải ra ngoài kết hôn, cho nên cần sự thay đổi.

Lão phu nhân nếu đã thông báo, Tạ thị đương nhiên bảo mọi người đều đến Vinh Tùng đường, lúc đầu chọn nha hoàn trong viện của nàng, nhiều người biết sợ quấy rầy lão phu nhân, lão phu nhân cũng không thích những người này ra vào viện của bà, lần này đoán chừng đã xảy ra chuyện gì rồi. Vân Khanh cùng nàng vào Vinh Tùng đường, liền nhìn thấy hai mẹ con Tạ dì đã tới từ sớm rồi, Vi Ngưng Tử ngồi ở bên cạnh lão phu nhân, thái độ thân thiết giống như cháu gái ruột vậy.

Thái độ như vậy, đương nhiên cảm thấy hơi không ổn, nhưng nàng lại rất đắc ý, lúc Bích Liên đem thuốc qua cho nàng, nàng đã biết nha đầu ngu xuẩn này nhất định đã nói cho lão phu nhân đúng như nàng dự kiến trước, mà với tình tình của lão phu nhân, Vân Khanh không thể không bị mắng được, hơn nữa sẽ khiến Tạ thị cũng chịu vạ lây luôn.

Lúc này nhìn thấy Vân Khanh, thái độ liền đặc biệt thân thiết, lập tức nghênh đón, vén váy hành lễ nói: "Dì hảo." Sau đó đối với Vân Khanh thân thiết, hơi nịnh bợ nói: "Biểu muội sao giờ mới đến, tỷ đã đợi muội lâu lắm rồi đó."

Lão phu nhân lúc này hừ một tiếng, bưng trà nghiêm mặt, con dâu cùng cháu gái nhà mình cùng không tới sớm, là không đem lời của nàng để nào mắt mà.

Nhìn vẻ mặt tổ mẫu cùng bộ dáng Bích Liên thờ ơ, Vân Khanh sớm có chuẩn bị trong lòng rồi, thản nhiên cười: "Tổ mẫu mỗi giữa trưa đều phải nghỉ ngơi, cháu tính thời gian rồi mới tới, ai biết hôm nay tổ mẫu lại náo nhiệt như vậy."

Nàng nói khéo Vi Ngưng Tử cùng Tạ dì sớm như vậy đã tới ầm ĩ lão phu nhân, các nàng dựa theo thời gian thường ngày tới, như vậy, lão phu nhân cũng không thể nói gì hơn được.

Bên ngoài, nhị đẳng nha hoàn Bích Thủy đi vào thông báo: "Lão phu nhân, Ngũ bà mối đã đợi bên ngoài."

Nghe vậy, lão phu nhân liền thu ý muốn dạy bảo lại, mắt nhìn xuống, trừng mắt liếc nhìn Vân Khanh một cái, Vương ma ma đỡ tay bà từ ghế đi ra bên ngoài, Tạ thị, Tạ dì, Vân Khanh, Vi Ngưng Tử theo lão phu nhân cùng nhau đi ra.

Chỉ thấy trong sân có năm mươi cô nương đã đứng sẵn, đứng trước mặt là một phụ nhân bốn mươi tuổi, mặc y phục mùa hè có hoa văn hải đường trên viền cổ áo hoa văn hoa hồng, váy màu đỏ thẫm, trên đầu để búi tóc hình nửa cây quạt, cài cặp trâm bạc lên tóc, phía trên khảm một viên đá mắt mèo, ánh mắt linh hoạt, miệng hơi mỏng, vừa nhìn là biết đã từng va chạm nhiều, là người có thể nói chuyện được, bà ta vừa nhìn thấy lão phu nhân liền đi tới, cười hành lễ, nói: "Lão phu nhân, một khoảng thời gian không gặp ngài, nhìn ngài khí sắc không tệ, là nhờ con dâu với cháu gái hiếu thuận đi."

Lão phu nhân liếc nhìn Tạ thị một cái, quay lại nhìn sơ qua: "Ngươi miệng lưỡi vẫn rất nhanh a, không có việc gì cũng không thấy ngươi tới chổ ta."

"Ngày hôm trước vừa nghe trong phủ lão phu nhân muốn thêm nha hoàn, ta không phải vội vàng đưa đến năm mươi người tốt nhất lại đây, không chậm trễ chút nào, liền nhìn các nàng có phúc hay không vừa mắt lão phu nhân." Ngũ bà mối cười nói.

"Đâu phải là ta muốn." Lão phu nhân quay sang nói với Vân Khanh, Tạ dì, Vi Ngưng Tử: "Các ngươi tự mình chọn đi."

Ánh mắt Tạ dì cũng Vi Ngưng Tử đã sớm tuần tra các nha hoàn mà mình muốn rồi, vừa nghe xong, liền tỉ tỉ mỉ mỉ nhìn, Ngũ bà mối nhìn vẻ mặt của hai người đó thu vào đáy mắt, trên mặt cười lễ phép.

Tạ dì đã chờ ngày này từ lâu rồi, bà ta không có nha hoàn bên cạnh, rất bất tiện, nếu có thể không cần tốn tiền cũng có nha hoàn của mình, có nha hoàn đứng mũi chịu sào.

Đầu tiên chọn hai người bộ dáng nổi bật, đại nha hoàn tính tình hòa nhã, lại chọn hai người tư sắc bình thường, đại nha hoàn vóc người cao lớn, tiếp theo lại hỏi mấy câu, chọn sáu nha hoàn làm nhị đẳng nha hoàn, tiếp theo còn muốn chọn mười tiểu nha hòan nữa...

Lão phu nhân nhìn thấy lông mày liền nhăn lại, bốn đại nha hoàn, sáu nhị đẳng nha hoàn, mười tiểu nha hoàn, đây là đem Thẩm gia bà từ trên xuống dưới chuẩn bị tốt hết sao?

Ngũ bà mối nghẹn họng trố mắt nhìn, nếu không phải bà đã biết trước Tạ dì là đến ăn nhờ ở đậu, với khí thế này, bà còn nghĩ đây là phu nhân chính thất a.

Tạ thị nhíu mày, không mở miệng nói gì cả, vẻ mặt Lý ma ma hơi khó coi, Tạ dì này thật không hiểu quy củ mà, lão phu nhân đưa nha hoàn cho, cũng không phải một cho chính là hai mươi người a, tiền không có bao nhiêu, nhưng đây là quy củ bà ta có hiểu hay không đây?

Vi Ngưng Tử đứng một bên nhìn mà sắc mặt lúc đen lúc trắng, mở miệng nói với Tạ dì: "Nương, nương chọn của nha hoàn của nương, đừng chọn giùm con, đợi lát nữa con tự mình chọn."

Thật ra Vi Ngưng Tử là muốn chặn bà lại, nếu là hai mươi nha hoàn là của hai mẹ con nàng, tuy da mặt vẫn dày như trước, nhưng vẫn cố cho qua được.

Nhưng Tạ dì lại không ý thức được điều này, bà ta quay qua nói với Vi Ngưng Tử: "Của ngươi lát nữa tự mình chọn đi, hiện tại ta chọn cho chính mình thôi."

Một câu này làm cho mọi người bốn phía đều không nói gì, Vi Ngưng Tử lại cúi đầu, âm thầm mắng chính mình sao có thể quản được nương.

Vân Khanh không khỏi cười lạnh, tính cách Tạ dì chính là như thế mà, có cơ hội chiếm lợi lộc, nhất quyết không chừa một giọt nước nào, tính cách Vi Ngưng Tử tuy cũng có chút như vậy, nhưng rõ ràng bình tĩnh, thông minh hơn, có lẽ một nửa là giống Vi gia, nếu toàn bộ đều giống Tạ dì, hai mẹ con này dễ đối phó hơn rồi.

Cuối cùng chờ Tạ dì chọn xong, nha hoàn trong sân chỉ còn ba mươi người thôi, Vi Ngưng Tử thở phào, hai nha hoàn nàng sớm vừa mắt không có bị Tạ dì chọn mất.

Vân Khanh theo ánh mắt nàng đánh giá hai nha hoàn bị nàng nhìn trúng, bộ dáng quả thật không tệ, không phải là nhất đẳng, cũng rất vừa mắt, khí chất cũng đoan trang, vừa rồi lúc Tạ dì hỏi, hai người đều rất điềm đạm, trầm ổn, có lễ.

Đại nha hoàn nàng cũng không hiếm lạ, người không tin được cũng không yên lòng dùng. Nhưng Vi Ngưng Tử nếu nhìn trúng hai nha hoàn này, muốn, nàng cố ỳ không cho, nàng đứng dậy, cười với Vi Ngưng Tử, mở miệng nói: "Biểu tỷ, tỷ lớn hơn muội, dựa theo thứ tự trên dưới, tỷ chọn trước đi."

Vi Ngưng Tử nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng quá chói mắt, giả bộ khiêm tốn, trước mặt tổ mẫu ai không giả bộ chứ, nàng ta bày ra bộ dáng được yêu thương mà vừa mừng vừa lo, liên tục xua tay nói: "Không cần, biểu muội, muội nhỏ hơn tỷ, lại là chủ nhân Thẩm phủ, muội chọn trước đi."

Nàng ta tin tưởng Vân Khanh nhất định sẽ lại từ chối, đến lúc đó nàng ta chỉ cần thuận theo thôi, cũng có thể tạo ấn tượng tốt với tổ mẫu, ai ngờ, Vân Khanh lúc này liền thoải mái đồng ý: "Nếu biểu tỷ đã nói vậy, muội sẽ không khách khí đâu."

Lão phu nhân thấy vậy, mặt hai hàng mày cau lại, một tầng sương lạnh, Vân Khanh đây là ý gì, ỷ chính mình là chủ nhân, đối với biểu tỷ không khiêm tốn như vậy, không phân biệt lớn nhỏ, tranh giành chọn lựa, lại nhìn bộ dáng Vi Ngưng Tử sợ hãi rụt rè nhìn Vân Khanh, rõ ràng muốn chọn nha hoàn, lại không dám, nhất định là sợ Vân Khanh, không ngờ cháu gái lại là nữ tử âm độc, thật sự ở trên xe ngựa ngắt nhéo người ta.

Vân Khanh nhanh chóng chỉ hai đại nha hoàn Vi Ngưng Tử muốn, sau đó nói với Vi Ngưng Tử: "Muội chọn xong rồi, biểu tỷ có thể tiếp tục."

Vừa thấy hai nha hoàn mình nhìn trúng bị Vân Khanh chọn mất, Vi Ngưng Tử biết Vân Khanh là cố ý đối địch với nàng ta, cắn chặt răng, trong mắt rưng rưng nhìn Vân Khanh nói: "Biểu muội thích là tốt rồi."

Lúc nãy Tạ dì đã chọn hai mươi người rồi, Vân Khanh lại chọn hai đại nha hoàn rồi, trong sân chỉ còn lại vài người kém hơn thôi, trong lòng Vi Ngưng Tử không thuận, tùy tiện chỉ hai người trong đó nhìn có lẽ được, liền trên mặt tủi thân đi lại, nói với lão phu nhân: "Tổ mẫu, cháu chọn xong rồi."

Lão phu nhân nhìn hai nha hoàn đi theo sau nàng ta, so với nương của nàng ta, thật sự là đáng thương, trên mặt yêu thương nói: "Ngươi chọn thêm hai người nữa đi."

Lại chọn nữa? Đều là thứ đẳng thôi, có gì tốt nữa mà chọn. Vi Ngưng Tử lắc đầu: "Hai nha hoàn là đủ rồi, cám ơn tổ mẫu yêu thương."

"Nếu đã chọn xong rồi thì đi vào thôi." Sắc mặt lão phu nhân chuyển thành đen, ánh mắt lạnh như băng nhìn tới nhìn lui hai người Tạ thị cùng Vân Khanh, hai mẹ con này, bà thế nào cũng phải phạt các nàng thật tốt mới được, rất không có quy củ!

Khôn ngoan như vậy, lão phu nhân sao không đau lòng được, đối lập với Vân Khanh, so với Vân Khanh càng cảm thấy hai người này càng kiêu căng hơn, vẻ mặt bất ngờ, Ngũ bà mối đều nhìn thấy cả, hai mẹ con này thật là loại cực phẩm, một người cứ như là nhà mình, chọn một chút liền chọn hai mươi nha hoàn, vẻ mặt còn dĩ nhiên phải thế nữa, ngay cả một câu cảm ơn cũng không nói, người trẻ thì thật âm hiểm, rõ ràng muốn lựa chọn, lại cố tình làm bộ hào phóng, ai ngờ bị Thẩm đại tiểu thư nhìn thấu, lại bày bộ dáng đáng thương cho lão phu nhân xem.

Nghĩ đến đây, bà ta liền đi tới hai bước, đứng trước mặt lão phu nhân, khom người nói: "Lão phu nhân, buổi sáng nay ta đưa nha hoàn đến phủ, lúc trở về nghe được một chuyện rất thú vị, không biết ngài có hứng thú nghe một chút không?"

Thẩm phủ mỗi lần mua nha hoàn đều là do Ngũ bà mối đưa qua, nên quen biết nhau, Ngũ bà mối có thể nói, mỗi lần đều có thể kể vài chuyện thú vị cho lão phu nhân nghe, lão phu nhân cũng có thể xem như thích nói nói với bà ta vài câu.

Lúc này trong lòng không vui, mấy tháng rồi không ở Dương Châu, cũng muốn nghe chút chuyện, liền gật đầu nói: "Ngươi cũng theo vào đi."

Ngũ bà mối bảo hai mươi mốt nha hoàn còn lại ở lại trong sân, còn mình thì theo lão phu nhân đi vào trong viện.

Lão phu nhân ngồi ở ghế trên, Ngũ bà mối liền đứng phía dưới, bắt đầu mặt mày hớn hở nói: "Hôm nay không phải là ngày Bạch Hạc thư viện báo danh sao? Ta nghe nói hôm nay ở đó một nữ đệ tử mới, bộ dạng xinh đẹp như nước, trên người mặc một bộ y phục tang trắng mộc mạc, kết quả vừa nhìn thấy phu tử dạy học là Cẩn Vương thế tử liền té ngã trên đất, nói mình bị trẹo chân, khiến Cẩn Vương thế tử phải đỡ nàng đứng dậy, kết quả thật không ngờ nha, Cẩn Vương thế tử lại đỡ nàng ta đứng lên thật, thế là nàng ta bị các đệ tử khác trong thư viện ghen ghét, vị Chương đại tiểu thư tức giận đến nhéo nàng ta vài cái..."

Theo lời bà ta nói, sắc mặc lão phu nhân lại càng nghe càng kém, càng ngày càng kém, cuối cùng quả thật đen đến mức không thể đen hơn được nữa.

Bích Liên trừng đôi mắt thật to nhìn Vi Ngưng Tử, hai tay nắm chặt, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, trong đôi mắt hình như có thể phun hỏa tới nơi rồi.

Sắc mặt Vi Ngưng Tử càng ngày càng trắng bệch, nàng không ngờ chuyện lại biến thành như vậy, ngẩng đầu nhìn Vân Khanh, nàng chỉ mỉm cười ngồi đó, dáng vẻ đoan chính, mỉm cười với nàng ta.

Ngũ bà mối nhìn thấy vẻ mặt các nàng, biết việc hôm nay được người phân phó đã thành công rồi, hơn nữa vừa rồi nàng nhìn điệu bộ của hai mẹ con này, cũng thật sự không thích, liền càng thêm ra sức, tiếp tục nói: "Cũng không biết là tiểu thư nhà ai, mặc y phục trắng lại đi dụ dỗ nam tử, cũng không lạ tính tình đại tiểu thư Hầu phủ, thật không biết cấp bậc lễ nghĩa mà, nếu người nhà nàng ta biết được, không biết thương tâm đến thế nào nữa! Aiz... Nếu ta có cháu gái như vậy, nhất định không chỉ tức đến hộc máu thôi đâu!"

"Được lắm!" Lão phu nhân khí huyết cuồn cuộn, rốt cuộc nhịn không được nữa, hét lên, cắt ngang lời Ngũ bà mối nói.

Tạ thị không rõ chuyện từ đầu tới cuối là như thế nào, nhưng nhìn sắc mặt lão phu nhân cũng biết bà ta thật sự tức giận, vội nói: "Ngũ bà mối, ngươi đi trước đi, tiền bạc này cứ theo quy củ cũ mà làm đi."

Ngũ bà mối vốn không muốn ở lại, bà cũng chỉ vì chuyện buôn bán làm ăn thôi, chuyện khác đã nói hết rồi, cũng nên kết thúc, Lưu Thúy thấy bà lui ra ngoài, cũng lặng lẽ đi theo phía sau.

Ra khỏi Vinh Tùng viện, tới nơi ít người qua lại, Lưu Thúy từ trong tay áo lấy ra một cái hầu bao đặt vào tay Ngũ bà mối, cười nói: "Ngũ bà mối, cám ơn, lần này ngươi làm việc không tệ."

Sờ sờ trọng lượng hầu bao, Ngũ bà mối thấy không hề nhẹ nha, nhếch miệng cười, cất hầu bao vào đai lưng, nghiêng người liếc nhìn vào bên trong, nói: "Với điệu bộ các nàng đó, dù đại tiểu thư không cho ta nói, ta cũng sẽ nói cho lão phu nhân biết."

Lúc giữa trưa, có một nha hoàn đến tìm bà mối, nói là Thẩm đại tiểu thư phái tới, nói lúc bà mang nha hoàn đến Thẩm gia, tìm cơ hội kể chuyện thú vị cho lão phu nhân nghe, chỉ cần kể xong chuyện này, sẽ có một khoản thù lao hậu hĩnh, đối với bà mà nói, chỉ cần mở miệng là có thu hoạch sao lại không làm chứ.

Trạch đấu trong gia đình giàu có bà xem cũng nhiều rồi, cũng biết phu nhân cùng vị tiểu thư đó trong mắt so với đài sen còn nhiều lỗ hơn, đơn giản một câu, e rằng có người sẽ chết, bà cũng không nhiều lời nữa, lúc này liền cáo từ, mang theo hai mươi mốt nha hoàn còn lại đi ra cổng.

Ngũ bà mối đi rồi, Lưu Thúy lại đi dọc theo đường trở về Vinh Tùng viện, lúc này trong viện, mọi người nín thở, biết trước chuyện này, ánh mắt xem thường nhìn Vi Ngưng Tử, không biết tình hình bên trong, dựa vào hình tượng nữ tử trong chuyện Ngũ bà mối vừa kể, cũng đoán được là biểu tiểu thư hôm nay đi cùng đại tiểu thư đi báo danh.

Nói chung không khí vô cùng căng thẳng, không ai dám mở miệng nói chuyện.

Tay lão phu nhân quét qua, ném cái chén trên bàn rơi 'choang' xuống đất, vừa lạnh vừa giận nói: "Được lắm, các ngươi một đám giở tâm kế, muốn lấy ta ra làm bia ngắm bắn đúng không, các ngươi đùa như vậy, vô lại như vậy, có còn đem ta đặt trong mắt không!"

Bích Liên sợ tới mức "bụp" một cái liền quỳ xuống, nói với lão phu nhân: "Không có, lão phu nhân, nô tỳ sai lầm rồi, nô tỳ quả thật không biết, sau khi đụng vào biểu tiểu thư, lộ ra dấu ngắt trên thắt lưng, nàng nói là ở trên xe ngựa đụng trúng, nô tỳ thấy không giống, hỏi biểu tiểu thư nàng lại ấp a ấp úng, nói không dám nói, nô tỳ thầm nghĩ rằng không thể để nàng chịu uất ức, lúc này mới hoài nghi đại tiểu thư, hỏi biểu tiểu thư, nàng cũng không trả lời, nói nô tỳ đừng hỏi nữa, nô tỳ thấy lão phu nhân ngày thường yêu thương nàng, lúc này mới mở miệng, ai biết đó lại là cái bẫy, nàng thế mà lại lợi dụng nô tỳ cáo trạng với ngài!"

Nàng thật không ngờ biểu tiểu thư lại là người như vậy, Bích Liên là nha hoàn bên cạnh lão phu nhân, vừa rồi nghe xong lời Ngũ bà mối nói liền hiểu mình nhất định bị người lợi dụng rồi, biểu tiểu thư ở học viện dụ dỗ người ta không được, bị ức hiếp, trở về còn muốn giá họa cho đại tiểu thư, đây mới là sự thật.

Vi Ngưng Tử ban đầu nghĩ lần này nàng nhất định có thể khiến Vân Khanh cùng Tạ thị chịu chút đau khổ, lợi dụng miệng Bích Liên truyền lời tới cho lão phu nhân, đến lúc đó lão phu nhân sẽ cho các nàng ta đẹp mặt, cho dù Vân Khanh có cố giải thích, cũng là già mồm át lẽ phải, nếu Vân Khanh kể chuyện nàng trong thư viện dụ dỗ thế tử, nàng càng có thể khóc lóc kể lể là bị người ta vu oan, tóm lại, chỉ cần Vân Khanh mở miệng nói, sẽ trở thành ức hiếp khách nhân là nàng, mà Vân Khanh không mở miệng nói, vậy chỉ càng làm lão phu nhân chán ghét thôi.

Không ngờ thế nhưng lại bị một bà mối bất ngờ xuất hiện phá hủy mất, thật sự là người tính không bằng trời tính, Thẩm Vân Khanh thật sự là mệnh quá tốt! Nàng làm sao cũng không ngờ Vân Khanh lại nhìn thấu độc kế của nàng, khéo léo hóa giải âm mưu nguy hiểm này.

Vi Ngưng Tử vừa thấy lão phu nhân tức giận, mặt nhỏ trắng bệch. Nàng hiện tại chỉ dựa vào lão phu nhân thôi, nếu lão phu nhân, nếu lão phu nhân không quản nàng cùng nương nữa, hai người bọn họ nhất định phải dọn ra ngoài. Nàng cắn chặt răng, đáy mắt lập tức chứa đầy nước mắt, xông lên quỳ gối dưới chân lão phu nhân, nói: "Tổ mẫu, tổ mẫu oan uổng a, cháu thật sự ở trong thư viện bị người ta ức hiếp, vì các nàng ấy nhìn thấy cháu là một đứa nhỏ không có cha, lại từ nơi khác tới, bên người không có ai để dựa vào nên ức hiếp cháu, sau khi trở về, không cẩn thận đụng trúng Bích Liên tỷ tỷ, nàng cứ truy hỏi thương thế của cháu, cháu cũng có lòng tự trọng (Chu: có sao?),sao có thể nói ra miệng được a, cháu nghĩ là Bích Liên tỷ tỷ nhất định hiểu sai ý của cháu, cháu không có nói là biểu muội làm a...."

Thấy nàng nước mắt nàng sắp tuôn ra rồi, tranh luận có vẻ đáng thương như vậy, Bích Liên chỉ cảm thấy mắt mình bị mù rồi, nàng ngẩng đầu nói: "Biểu tiểu thư, lúc nô tỳ hỏi người có phải do đại tiểu thư làm hay không, người không hề phủ nhận, ngược lại còn tránh nhắc tới nữa, ra vẻ là người không dám cáo trạng mà!"

"Nhưng mà Bích Liên tỷ tỷ, ta chỉ là một nữ tử mồ côi cha vừa mất, nếu bị đại tiểu thư Hầu phủ ức hiếp, chẳng lẽ có thể cùng nàng ta đấu sao? Chẳng lẽ ta có thể nói cho tổ mẫu, khiến tổ mẫu tức giận hầu phủ sao? Ta không thể a, ta chỉ có thể nén giận thôi, lúc ngươi nói người đánh ta là biểu muội, ta nói ngươi đừng hỏi nữa, ta cũng không gật đầu a..." Vi Ngưng Tử vừa khóc vừa cải lại, may mắn nàng thông minh, lúc đó cố ý nói lời mập mờ, thế nào cũng được, giờ đây cãi nhau như vậy cũng không có chứng cớ để mà nói.

"Ngươi..." Bích Liên bị nàng nói cho nghẹn lời, tức khắc bực mình khóc lên, biểu tiểu thư nói đúng, lúc ấy nàng ta không có thừa nhận, là tự mình nghĩ như vậy, là tự mình ngu xuẩn bị người ta lợi dụng.

Lão phu nhân nghe hai người bọn họ, ta một câu, ngươi một câu, đã cực kỳ không vui rồi, lạnh lùng liếc mắt nhìn Vi Ngưng Tử một cái, nói với Bích Liên: "Ngươi là nha hoàn bên cạnh ta hai năm rồi, làm việc không thận trọng như vậy, chưa biết rõ ràng liền bị người xúi giục đến cáo trạng chủ tử. Mưu hại chủ tử, dựa vào quy củ trong phủ, trực tiếp bán ra ngoài."

Bích Bình vừa nghe thấy, sắc mặt thay đổi, nàng cùng Bích Liên, hai người đều là người hầu, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, sau đó lại cùng kiêu ngạo trở thành nha hoàn trong phòng lão thái thái, là cực kỳ có thể diện, lần này nếu không phải bị biểu tiểu thư lợi dụng, thì sao bị như vậy được, nha hoàn bị bán ra ngoài làm sao còn có ngày lành a, nói không chừng còn có thể bị bán vào nơi dơ bẩn nào đó nữa...

Nàng nhìn những người xung quanh, vẻ mặt Tạ dì không chút quan tâm, đáy mắt còn có chút hả hê nữa, chỉ cần không phải chuyện của bà ta, bà ta hoàn toàn không thèm để ý làm gì.

Trên mặt phu nhân tức giận, chuyện này liên lụy đến đại tiểu thư, phu nhân nhất định không tha thứ cho Bích Liên. Ai cũng nói tính tình phu nhân rất tốt, nhưng nếu là vì chuyện của đại tiểu thư, sẽ trở thành sói mẹ bảo hộ con ngay, uy nghiêm của đương gia chủ mẫu cũng sẽ dùng đến, lại càng không nhượng bộ. Lần trước đại tiểu thư rơi xuống nước, hai nha hoàn bên cạnh tiểu thư đã bị bán ra ngoài, chỉ còn lại Lưu Thúy.

Nàng nhìn mãi, trong phòng chỉ có đại tiểu thư là có thể cầu xin.

Vân Khanh ngồi trên ghế cây tử đàn ở bên, sắc mặt như nước, lúc này Vi Ngưng Tử có nói gì cũng vô dụng thôi, trong lòng lão phu nhân đã nhận định là nàng xúi giục Bích Liên, Bích Liên đi theo bên cạnh lão phu nhân lâu như vậy, lão phu nhân còn không rõ tính cách của Bích Liên sao, tất nhiên là Vi Ngưng Tử ám chỉ quá thâm sâu, Bích Liên mới có thể như vậy, cho dù trừng trị Bích Liên, sau này ở Thẩm phủ Vi Ngưng Tử muốn tìm một người nói chuyện với nàng, cũng sợ là khó khăn.

Cảm nhận được hai ánh nhìn lo lắng đang nhìn mình, Vân Khanh ngẩng đầu nhìn lại, mắt Bích Bình đo đỏ đang nhìn mình, trong mắt đều là cầu xin.

Muốn nàng cứu Bích Liên sao?

Vân Khanh suy nghĩ một chút, sau khi thấy đáy mắt Vi Ngưng Tử hiện ra tia sáng, chậm rãi đứng lên, cúi thân người, nói với lão phu nhân: "Tổ mẫu, cháu nghĩ trừng phạt Bích Liên như vậy không được ổn lắm."

"Như thế nào, ngươi muốn cầu xin cho nàng ta sao?" Lão phu nhân lạnh lùng nhìn Vân Khanh hỏi.

"Lần này Bích Liên vu oan cho cháu, nếu trực tiếp bán nàng ra ngoài, cơn tức của cháu khó mà tiêu mất, chi bằng cho nàng ta đến viện của cháu làm tiểu nha hoàn đi, làm cho nàng ta tự xét lại mình, còn có thể cho nàng lập công chuộc tội." Vân Khanh nhã nhặn nói.

Thật ra lão phu nhân biết lần này không thể hoàn toàn trách Bích Liên được, nhưng quy củ là quy củ, bà phà hủy, mọi người bên dưới cũng sẽ học theo, chỉ khi chủ tử bị oan uổng là Vân Khanh mở miệng mới có bậc thang mà xuống, bà mặt lạnh, vô cùng không bằng lòng nói với vời Bích Liên: "Tuy đại tiểu thư thiện lương tha thứ cho ngươi, nhưng ngươi phạm lỗi lần này, lát nữa đi xuống đánh hai mươi đại bản cho nhớ! Còn không mau cám ơn đại tiểu thư!"

Bích Liên thật không ngờ, đến cuối cùng lại là người mà nàng cho là âm độc, đại tiểu thư mở miệng cứu nàng, tuy phải chịu hai mươi đại bản, từ đại nha hoàn trở thành tiểu nha hoàn, nhưng so với bị bán ra ngoài còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần, vội vàng xoay lại, dập đầu với Vân Khanh, nói: "Bích Liên cám ơn đại tiểu thư, cám ơn đại tiểu thư."

"Ngươi từ chổ của ta đi ra, không còn gọi là Bích Liên nữa, để đại tiểu thư cho ngươi cái tên đi." Lão phu nhân lại bỏ thêm một câu, lời này là ngầm ra hiệu cho Vân Khanh, sau khi nàng đi khỏi nơi này, Bích Liên chính là người của Vân Khanh, không cần lại tính nợ cũ nữa.

(Chu: hix,  làm nha hoàn đến cả tên cũng hok phải của mình, tội quá)

Xem ra Bích Liên rất được lòng lão phu nhân, Vân Khanh liền gật đầu nói: "Chuyện trước đây đều đã qua rồi, về sau ngươi ở trong viện của ta, gọi là Phi Đan đi."

Trước kia là Bích Liên, giờ là Phi Đan lập tức dập đầu nói: "Phi Đan đa tạ đại tiểu thư ban cho tên gọi."

Vân Khanh sau khi gật đầu, đầu tiên là khéo léo bưng trà trên bàn đưa cho lão phu nhân, thân thiết nói: "Tổ mẫu, người uống trà cho bớt giận đã, hà tất gì vì mấy kẻ ty tiện bỉ ổi tự làm tổn thương thân thể mình, thật sự không đáng đâu."

Lão phu nhân uống mấy ngụm trà, gật đầu nói: "Ngươi thật là hiếu thuận, lòng dạ cũng rộng lượng, bị oan ức lớn như vậy cũng không oán giận, không khóc sướt mướt." Đây là nói Vi Ngưng Tử ném đá giấu tay.

Vân Khanh biết được thái độ của lão phu nhân, hiểu được lần này Vi Ngưng Tử không có cách nào trong sạch nỗi nữa, trong đôi mắt đen đầy mây mù mang theo ý cười, khóe miệng cong lên, nói: "Tổ mẫu, bên người ngài luôn có hai người hậu hạ bên cạnh, giờ chỉ còn lại Bích Bình tỷ tỷ, tạm thời không có ai để thay thế vào, ngài chọn dùng tạm vậy, nếu thấy không được, đến lúc đó đổi người khác cũng được."

Trong lời nói mang đầy vẻ săn sóc, làm lão phu nhân thấy vô cùng thoải mái, Bích Liên đi rồi, trong phòng bà thật sự cũng cần thêm nha hoàn.

Biết lão phu nhân đồng ý rồi, Vân Khanh liền bảo hai đại nha hoàn mình vừa chọn đến trước mặt lão phu nhân, lão phu nhân ngước đôi mắt lão đánh giá hai nha hoàn trước mặt, đối với hai nha hoàn cháu gái chọn rất vừa lòng, chỉ người dáng cao gầy, khuôn mặt tròn mà có phúc khí, nói: "Liền nàng đi."

Nha hoàn đó cũng thật thông minh, dựa vào một màn vừa rồi, nàng biết cuộc sống đi theo lão phu nhân nhất định có thể rất tốt, lập tức quỳ xuống nói: "Nô tỳ cám ơn lão phu nhân khen ngợi."

"Ừ, ngươi tên là gì đây." Lão phu nhân hỏi.

"Nô tỳ gọi là Thiêm Đệ, vừa nghe tên vài vị tỷ tỷ đều vô cùng êm tai, vẫn muốn xin lão phu nhân ban phúc cho nô tỳ cái tên."

"Chà, thật là một nha đầu khéo léo." Lão phu nhân vừa nghe vậy, cười cười nói: "Trong viện ta đều bắt đầu bằng chữ Bích, bộ dáng ngươi khôn khéo, vậy gọi là Bích Lăng đi."

Đại nha hoàn mới Bích Lăng vội vàng dập đầu cảm tạ: "Cám ơn lão phu nhân."

Lý ma ma đứng một bên nhìn thấy hành động của Vân Khanh, trong lòng thầm chép miệng, lại nhìn đại tiểu thư mới 13 tuổi thôi, trong lòng cảm thấy nhiều thêm một tầng khác biệt nữa.

Lần này Bích Liên phạm lỗi là không đúng, nhưng lúc đầu nhìn bộ dáng lão phu nhân, đối với Bích Liên còn chút thương tiếc, tuy sẽ không giữ lại bên cạnh nữa, nhưng cũng không thật sự bán nàng đi được, hơn nữa cha mẹ Bích Liên ở trong phủ cũng được xem là ma ma quản sự, đại tiểu thư biết thời biết thế nói một câu cầu xin đã thu mua được tấm lòng của Bích Liên, từ này về sau một nhà Bích Liên còn không một lòng một dạ với đại tiểu thư sao, lão phu nhân cũng sẽ nhớ rõ cái tình này.

Vả lại, quan hệ của Bích Bình cùng Bích Liên trước giờ không tệ, sau này nhất định sẽ giúp đỡ đại tiểu thư một chút, mà nha hoàn Bích Lăng mới tới này, nếu thật sự lanh lợi, ở trong lòng cũng sẽ biết ơn đại tiểu thư đã giới thiệu mình, như vậy hai đại nha hoàn bên cạnh lão phu nhân đều nói giúp đại tiểu thư, tình hình sẽ tốt hơn rất nhiều.

Một việc làm vô cùng đơn giản, có thể tạo hiệu quả cao như vậy, quả nhiên là lợi hại. E rằng sau này phu nhân còn phải nhờ vào đại tiểu thư giúp đỡ xử lý một số chuyện.

Sau khi xử lý xong việc các nha hoàn, lão phu nhân chậm rì rì nói với Vi Ngưng Tử đang quỳ trên mặt đất: "Ngươi cũng đứng lên đi."

Vi Ngưng Tử gặp chuyện này cuối cùng đã bị vạch trần, dập đầu nói: "Cám ơn tổ mẫu." Lúc này mới chậm rãi đứng lên, cũng không dám ngồi xuống, đứng bên cạnh Tạ dì.

Lão phu nhân liếc nhìn hai mẹ con các nàng một cái, trong mắt hiện lên tia chán ghét, nhìn thấy khuôn mặt Vi Ngưng Tử càng thấy bực bội, tuổi còn nhỏ đã biết lén lút giở thủ đoạn, vu cáo hãm hại chính biểu muội của mình, không biết học thủ đoạn này từ ai nữa.

Thật ra lão phu nhân ghét nhất không phải là Vi Ngưng Tử muốn vu oan cho Vân Khanh, mà là bà cảm thấy mình đã bị mất mặt, Vi Ngưng Tử giở trò với nha đầu bên cạnh bà, liên lụy bà cũng bị coi như đầu xỏ đối phó người khác, nếu không phải Ngũ bà mối kể chuyện ở thư viện ra, chờ sau khi bà mắng Vân Khanh xong, đến lúc đó người ta nói ra sự thật, đó chẳng phải là cực kỳ mất mặt sao.

Bà vốn cảm thấy trong phủ không nhiều người lắm, Vi Ngưng Tử lại có thể nói chuyện hợp với bà, hai người này ở trong phủ chắc sẽ náo nhiệt chút, lúc này nghĩ đến, người như vậy ở trong phủ không chừng ngày nào đó sẽ giở ám chiêu với mình.

Bà lại liếc nhìn Vân Khanh một cái, thấy vẻ mặt nàng bình thản, đáy mắt mơ hồ oan ức, ánh mắt lại hào phóng thanh cao, không có vẻ căm giận gì cả. Cháu gái của bà ngoan ngoãn như vậy, nếu không phải vừa vặn Ngũ bà mối nói chuyện này ra, hôm nay còn không bị oan ức sao, lâu như vậy nàng cũng không mở miệng nói câu trách cứ nào, mà mình lại thiên vị cháu gái giữa đường đi ra này, cũng quá kỳ cục rồi.

Nghĩ đến đây, lão phu nhân liền ngoảng lại nói với Tạ thị: "Nói lão gia ngươi, chuyện sinh ý của nhà mình quan trọng, nhưng chuyện tìm chổ ở cho dì với cháu gái cũng không thể qua loa được, cuối cùng để người ta ở lại khách viện của chứng ta không tốt lắm, không phải để người ta nói xấu sao, khiến hắn để bụng."

Lời này của lão phu nhân, giống như trên mặt Vi Ngưng Tử còn đang tươi cười thắng lợi hung hăng tát một bạt tai vậy, lập tức khiến vẻ mặt Vi Ngưng Tử cùng Tạ dì khó coi hơn.

Hai người bọn họ định lợi dụng khoảng thời gian này lấy lòng lão phu nhân, chỉ cần lão phu nhân không nói gì về việc để các nàng ra khỏi Cúc Khách viện, vậy các nàng vẫn ở trong đó, cũng không ai dám đuổi các nàng đi, dù sao Tạ dì cũng là ân nhân cứu mạng của lão phu nhân. Hôm nay lão phu nhân cố tình nói vậy, các nàng đương nhiên là không còn gì để nói nữa.

Tạ thị vốn không định để mẹ con các nàng ở lại Thẩm phủ, trước đây lão phu nhân không nói gì, nàng cũng không dám nói, tránh cho người ta nói Thẩm phủ mỗi người một ý, nàng lại là thân tỷ tỷ nên cũng ngại mở miệng, lúc này đương nhiên gật đầu nói: "Mẫu thân nói phải, con dâu sẽ chuyển lời cho lão gia."

Khóe miệng Vân Khanh cười nhẹ châm chọc, đáp lại khuông mặt trắng xanh của Vi Ngưng Tử, còn có đáy mắt Tạ dì hừng hực lửa giận. Trong lòng bọn họ nhất định là tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt vẫn cố không dám có một chút biểu đạt nào, chỉ cần các nàng dám nhăn mặt, không chừng lão phu nhân một chút ân tình cuối cùng cũng không còn.

Hai người làm bộ vui vẻ, nói với lão phu nhân: "Phiền lão phu nhân quan tâm."

"Không cần, các ngươi tìm được chổ tốt, ta cũng yên tâm." Lão phu nhân nghiêng người dựa vào cái gối phía sau, mắt hơi buông lỏng nói.

Tạ thị vừa thấy liền biết mẹ chồng đã mệt rồi, liền đứng dậy nói: "Mẫu thân, con dâu lui xuống trước."

"Ừ, các ngươi đều ra ngoài đi." Lão phu nhân khoát tay, nghiêng người xuống gối ngủ một chút, những người khác thấy vậy đều theo Tạ thị đi ra ngoài.

Ra khỏi Vinh Tùng đường, sắc mặt Tạ dì liền đen lại, nhìn thấy Tạ thị, nói khó nghe: "Nhìn thấy ta bị lão phu nhân đuổi đi, tỷ tỷ giờ vui vẻ lắm."

Tạ thị nghe vậy nhìn Tạ dì cười cười: "Muội muội nói thế sai rồi, ngươi vốn không phải người Thẩm gia, chỉ ở tạm chổ này, lão phu nhân cho ngươi ở lại, mới khiến lão gia để ý đến đến các viện thích hợp ở Dương Châu, lời này của ngươi làm tổn thương tấm lòng của lão phu nhân rồi."

"Hừ." Tạ dì hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt mang tia khinh thường, cái lão phụ bên trong kia giờ đây không đáng tin cậy nữa, bà còn kiêng nể cái gì, mắt lé nhìn Tạ thị nói: "Ta đến đây lâu như vậy, không thấy tỷ tỷ có ý định đưa ta đi qua nhà cô?"

Mới vừa bị lão phu nhân đuổi khỏi cửa, Tạ dì lâp tức nghĩ tới Liễu phủ, trong đầu bà thật ra mỗi người đều tính tới hết, hiện giờ dựa vào Thẩm phủ không được nữa liền định thử đi tới Liễu phủ xem sao?

Tạ thị cũng nhìn thấu trò hề của bà ta rồi, vừa rồi nói chuyện của Vi Ngưng Tử bà còn chưa rõ ràng lắm, e rằng lại là muội muội này đằng sau giở trò, nàng liền hơi ghét rồi, thản nhiên nói: "Ngày nào ngươi chuẩn bị tốt rồi, ta liền đưa thiếp mời cho ngươi đi Liễu phủ."

"Ta ở trong phủ lại không có việc gì, sau hôm nay liền có thể." Tạ dì bỏ lại một câu như vậy, kéo Vi Ngưng Tử xoay người bước đi. Chậm rãi đi theo phía sau là hai mươi hai nha hoàn do Thẩm gia mua cho mẹ con bà, cùng tính tình kiêu căng của bà ta trở thành một sự tương phản rõ nét.

So với khí thế kiêu ngạo của Tạ dì, Vi Ngưng Tử vẫn chưa hiểu lắm, vì sao kế hoạch này của nàng chu đáo, cẩn thận như thế, lại gặp phải Ngũ bà mối cố tình kể chuyện, khiến toàn bộ đều thất bại, ngược lại còn bị lão phu nhân chán ghét nữa, đuổi mẹ con các nàng ra khỏi phủ.

Lòng nàng tràn đầy nghi hoặc, quay đầu nhìn Vân Khanh, nhưng thấy vẻ mặt nàng tươi cười, dựa vào Tạ thị, tươi cười trên mặt đầy hạnh phúc cùng vui sướng, mà trong mắt Tạ thị cũng tràn đầy quan tâm cùng yêu thương, hai bóng người đan vào cùng một chổ, ánh mặt trời sau lưng bọn họ làm hình ảnh này càng khiến người ta hâm mộ.

"Ngươi nói với ta đây là mưu kế tốt, nói có thể khiến lão phu nhân không thích Vân Khanh cùng Tạ thị nữa, giờ thì sao, ngược lại chúng ta lại bị đuổi đi, ngươi nhìn ngươi xem, thật là một chút cũng không dùng được!" Tạ dì chửi mắng Vi Ngưng Tử, đáy mắt tràn đầy bất mãn.

Vi Ngưng Tử thu hồi tầm mắt, nhìn thấy mặt Tạ dì đang tràn ngập oán hận, buổi sáng sau khi biết nàng bị người ta ngắt bị thương, lợi dụng vết thương đó đi vu oan cho Vân Khanh, mở miệng đều là hận Tạ thị cùng Vân Khanh, không ân cần thăm hỏi đến vết thương trên người nàng lấy một câu, còn không ngừng nói dùng thật tốt, xuất hiện vết thương thật là tốt, mãi cho đến nay đều là như vậy.

Vì cái gì, vì cái gì, ông trời ơi, người không công bằng, vì cái gì người đối tốt với Thẩm Vân Khanh như vậy, nàng ta được cha mẹ cưng chiều, có gia đình giàu có đồ sộ, nàng ta muốn gì có đó, còn cho nàng ta vận số tốt như vậy?

Nàng rốt cuộc có điểm nào kém nàng ta chứ, nói về tài mạo, nói về trí tuệ, không cái nào thua kém Thẩm Vân Khanh, nàng thật không cam lòng.

Nhìn thấy bóng dáng Vi Ngưng Tử mảnh khảnh, mang vô hạn không cam lòng, khóe miệng Vân Khanh không khỏi cong lên cười lạnh, nàng biết lúc này Vi Ngưng Tử đang suy nghĩ cái gì, nàng nhớ lại trước khi chết, những lời nói ác độc của Vi Ngưng Tử, mỗi một câu đều là ghen ghét, đố kị, căm hận.

Trên thế giới này có một loại người, bình thường không có khiếm khuyết lớn nào, duy nhất lại thể làm cho nàng điên cuồng, đó là lòng ghen tị.

Lòng ghen tị có thể làm một người mất đi lý trí, mất đi suy nghĩ, nàng ghen tị những ai tốt hơn mình, một khi nhìn thấy người ta vượt qua mình, có thứ mà mình không có, sẽ bị cuốn vào sự hối tiếc, tủi thân, tự cho rằng vì người đó mà mình trở thành người xui xẻo nhất thế giới, do đó muốn cướp đi hết tất cả những gì người đó có, có thể cướp liền cướp, không thể cướp liền phá hủy, ác độc đến khiến người ta không thể giải thích được.

Mà người như thế, từ đầu đến cuối, cùng sẽ không tìm nguyên nhân ở chính bản thân mình, các nàng chỉ biết cho rằng, người khác có vận may tốt, được ông trời chiếu cố, tất cả đều trở thành lý do dĩ nhiên để nàng làm chuyện xấu.

Mà Vi Ngưng Tử, chính là điển hình trong đó.

Nàng nhìn ánh nắng chiếu xuống bóng lưng mẹ con hai người dần đi xa, chậm rãi cười, xoay người nói với Tạ thị: "Nương, chúng ta đi thôi."

Tới trong viện của Tạ thị, Tạ thị liền nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Vân Khanh, hỏi: "Vừa rồi ở chổ tổ mẫu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, con không phải có chuyện gạt ta chứ?"

Vân Khanh nhìn Tạ thị gắng gượng, cả người không tự chủ được thả lỏng rất nhiều, cười cười với bà, Lưu Thúy liền đi tới nói hết chuyện đã xảy ra, Tạ thị nghe xong, vẻ mặt không thể tin được, chén trà trong tay lung lay: "Cái đó thật sự do nàng ta làm sao?"

Bà hỏi chính là chuyện Vi Ngưng Tử trong thư viện quyến rũ Cẩn Vương thế tử, tuy đã qua thời gian chịu tang nửa năm rồi, Đại Ung trong nửa năm hiếu tang không thể tham gia tụ họp, người đang chịu tang, sau nửa năm vào ngày thường có thể đi thăm viếng, vẫn không thể tham gia yến hội, cưới xin, linh tinh..., cho đến một năm sau cởi y phục trắng mới xem như qua thời gian chịu tang. Ai chịu tang trong người phải tránh chuyện nam nữ, nào có ai lúc mới chịu tang phụ thân, trước mặt người khác ngang nhiên gây ra chuyện này.

Lý ma ma trái lại không hề sợ hãi hay ngạc nhiên, nói: "Phu nhân, có câu nô tỳ đã muốn nói, nhân dịp hôm nay muốn nói hai câu."

Tạ thị nhìn bà một cái: "Ngươi nói."

Lý ma ma dừng một chút, sau đó nhẹ giọng nói: "Phu nhân có nhớ ngày đầu tiên chúng ta cùng nhau dùng cơm thì nhị tiểu thư có kiêng dè gì không?" Lý ma ma là hồi môn của Tạ thị, khi còn ở Tạ phủ, nhị tiểu thư trong lời nói của bà là chỉ Tạ dì.

Tạ thị nghe xong, mày nhăn lại, ánh mắt chợt lóe, mới nhớ tới chuyện Lý ma ma nói, ngày ấy cùng lão phu nhân đón tiếp, bà liền không cố ý để phòng bếp để riêng thức ăn chay với thức ăn mặn, cùng đặt trên cùng một bàn, coi như muội muội bà thật sự là không kiêng kị ăn mặn. Điều này ở nhà giàu, người ta vô cùng kiêng kị, sau đó giấu giếm không ai biết cũng thôi vậy, nếu có ai nói chuyện này ra ngoài, người khác biết sẽ chê cười.

Lại nghĩ đến vẻ mặt của Vi Ngưng Tử lúc trong thư viện, Tạ thị hiểu được muội muội cùng cháu gái hai người không chừng còn để việc này ở trong lòng. Nàng khẽ thở dài một cái, muội muội này nhất định là gấp gáp gả cho Vi gia, cuối cùng cũng không có khả năng lên được mặt bàn (???).

Vẻ mặt bà mang vài phần đáng tiếc: "Thôi được, chờ lão gia trở lại, ta lại đi hỏi muội ấy muốn mua viện như thế nào, dù sao lão phu nhân đã lên tiếng rồi, liền để các nàng dọn ra ngoài đi."

Trên mặt Vân Khanh nở nụ cười nhẹ, hôm nay xem như có thu hoạch lớn rồi, mẹ Vi Ngưng Tử tự mình gây ra rắc rối, tổ mẫu cùng mẫu thân đều muốn để các nàng đi ra ngoài, dù sao trong phủ này các nàng không ở lại được nữa rồi.

Nghĩ vậy, tâm tình nàng liền tốt lên, vui mừng lôi kéo Tạ thị hỏi: "Nương, cha uống thuốc đó cũng gần hai tháng rồi, đến hai tháng, lại nhìn nhìn, nếu thành công, nương liền có thể cho con thêm một tiểu đệ đệ rồi."

"Ngươi cái nha đầu này nói cái gì đó!" Tạ thị nhìn thấy bộ dáng nàng cười khẽ, sẳng giọng: "Lời này một khuê nữ như ngươi có thể nói sao?"

Vân Khanh vểnh môi, hì hì đáp: "Bình thường thôi, chẳng lẽ nương không muốn có thêm đệ đệ bên cạnh sao?"

Muốn chứ, sao lại không muốn, nhiều năm như vậy rồi Tạ thị vẫn suy nghĩ, bà sờ sờ bụng, nhưng không phải bà muốn có là có được: "Chỉ lo cha ngươi khỏe lại, hắn sẽ thường đi tới chổ ba người kia."

Hơn một tháng nay Thẩm Mậu uống loại thuốc này, tâm tình cùng thân thể đều hơi sa sút, ngày thường không ngủ thư phòng, cũng là nghỉ ở chổ của Tạ thị, cũng ít động tâm tư, nam nhân thôi, cảm thấy mình không có năng lực, tự nhiên sẽ uể oải, bị ảnh hưởng. Nếu tốt lên, thế còn không phải như trước đây sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top