Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 62 : Tô Mị sắp sinh , thiếp thất khó sinh

Hoàng Thị nghe được nàng nói có biện pháp, đáy mắt mang theo hồ nghi, mở miệng nói: “Muội có biện pháp gì?” Từ sau khi bị bênh, nàng ta luôn luôn ở nơi này, lại nhớ tới việc kế thất (vợ kế) của Liễu Dịch Dương, không biết là Vân Khanh có biện pháp nào thích hợp hơn.

Vân Khanh đứng lên, đi lại cầm lên một quả được ngâm trong bồn hoa quả làm bằng gỗ lim hình tròn khảm đá cẩm thạch, đặt ở trong tay, chậm rãi hỏi: “Loại trái cây này có tên gọi là gì?”

Thấy nàng hỏi tới vấn đề không liên quan, Hoàng Thị có chút khó chịu, nhưng lại nghĩ tới nàng có biện pháp, liền phối hợp trả lời: “Đây là xoài, do thuộc hạ của cha chồng biếu tặng, lão phu nhân cho người mang tới trong phòng tặng cho ta một ít.” Nàng ốm đau liên miên, khẩu vị không tốt, thường ngày một chút cũng không muốn ăn. 

Vân Khanh nhìn quả xoài trong tay, khóe môi cong lên, nói: “Thứ này bởi vì hiếm lạ, nên mới cho người đến biếu đại biểu cữu (cậu họ),nếu là loại quả bình thường như lê hay táo thì sẽ không có người đưa tới.”

Hoàng Thị mơ hồ cảm thấy trong lời nàng nói có thâm ý, nhưng lại nghe không ra là có ý gì, hỏi ngược lại: “Muội đây là có ý tứ gì?”

“Ta không có ý gì, chính là cảm thấy thứ quý hiếm, quả xoài ít thấy cho nên được người ta xem như báu vật, còn táo nhiều cho nên không cần.” Vân Khanh đem quả xoài màu vàng trong tay xoay chuyển một cái, thả lại trong bồn nước đầy quả. 

Đột nhiên nghe Vân Khanh nói như vậy, Hoàng Thị còn ngẩn ra, không biết hoa quả thì có liên quan gì đến biện pháp của nàng, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng cười khanh khách của Viễn ca nhi mới làm nàng ta lĩnh ngộ được.

Nữ nhân đó sở dĩ dám kiêu ngạo ở trước mặt nàng ta cuồng ngôn nguyên nhân là biết nàng ta sắp chết, mà trong bụng của ả lại có đứa nhỏ, đứa nhỏ này cũng là của Liễu Dịch Dương, cho nên ả chờ sau khi nàng ta chết thì sẽ giết Viễn ca nhi, bởi vì Viễn ca nhi sẽ uy hiếp đến địa vị nhi tử của ả.

Mà Liễu Dịch Dương cũng không để ý đến Viễn ca nhi cũng chính vì nguyên nhân này, cho dù không có Viễn ca nhi, hắn cũng có thể tìm được rất nhiều nữ nhi vì hắn mà sinh con, tương lai hắn có thể cưới kế thất hay dâng thiếp thất, trong mắt hắn căn bản không là gì cả. 

Nhưng có con nối dòng mới là đáng quý, nếu sau này Liễu Dịch Dương không có nhi tử khác mà chỉ có mỗi Viễn Ca Nhi là con nối dòng, vậy hắn phải hảo hảo mà yêu thương đứa con nối dòng duy nhất này rồi.

Nhưng mà biện pháp như vậy……. Hoàng Thị Ngẩng đầu lên, hai tay nắm chặt, đốt xương tay gầy yếu do dùng sức mà lồi ra nhìn càng rõ, “Muội là nói, ta kê đơn thuốc cho Liễu Dịch Dương, khiến hắn sau này không thể có khả năng có con?”

Vân Khanh đứng ở trong phòng, đưa lưng về phía cửa, khuôn mặt của nàng vì ngược bóng cho nên nhìn không rõ lắm: “Ta cái gì cũng chưa nói, chỉ là cảm thấy xoài thực quý hiếm.” 

Nàng không ngốc đến mức chính miệng nói ra việc làm cho Liễu Dịch Dương mất khả năng sinh con, nếu để cho người khác biết được thì sẽ là nhược điểm của mình, Hoàng Thị không phải là người xấu, nhưng cũng không phải là người tốt gì, loại người như vậy ngày thường không có biểu hiện gì, nhưng một khi xảy ra chuyện liên quan đến con của mình, tất nhiên sẽ ngoan độc đến cùng.

Nếu hôm nay nói thẳng ra, sau này phát sinh biến cố gì, lại tính trên đầu của nàng thì làm sao bây giờ? Chính là từ xưa đến nay, nữ nhân dại dột đến không có thuốc chữa cũng là chỉ nghĩ đi phòng bị nữ nhân, cho rằng nữ nhân là kẻ thù lớn nhất của mình, nhưng không nhận ra rằng, tranh đấu trong hậu viện đều là do nam nhân gây ra, chỉ cần có được tâm của nam nhân đó, họ sẽ hao tâm tổn trí phòng bị những nữ nhân trong nhà, cũng không để ý hắn ở bên ngoài làm cái gì, hạng đàn bà phấn son hắn leo lên nhiều đếm không xuể, càng khó lòng phòng bị hơn.

Hoàng Thị biết được ý của nàng, nhưng ý nghĩ này thật sự quá lớn mật, “Nếu sau này hắn biết, hắn không thể có con là do ta hạ dược, hắn lại giận chó đánh mèo sang Viễn ca nhi thì làm sao bây giờ? Vậy về sau hắn không còn con nối dòng nữa rồi…………” 

Vân Khanh ngước mắt nhìn nàng ta, nếu là trước kia, nàng cảm thấy đây là một nữ nhân đáng thương, nhưng hôm nay hành vi của nàng ta lại khiến cho Vân Khanh không khơi nổi một chút đồng tình nào, biện pháp này là vì nàng ta mà nói chứ không phải là vì Viễn ca nhi.

Nhưng bọn họ đã nói đến nước này rồi, Hoàng Thị còn lo lắng Liễu Dịch Dương về sau có con nối dòng hay không, Hoàng Thị trước sau đều phải chết, hận thì sao mà không hận thì sao? Con người trước sau đều phải chết, đã đến tình trạng như thế này rồi, còn đi thương tiếc nam nhân kia, có ý nghĩa sao.

Lúc cho nàng ta hạ canh tuyệt tử tại sao lại không nhớ lại tình cảnh của nàng, vì một lão công bạc tình, ăn chơi đàng điếm lại còn do do dự dự. 

Loại nữ nhân này không đáng để nàng đồng tình, nếu không phải vì Viễn ca nhi, nàng đều một câu cũng không nói quay người rời đi rồi.

Sau ba tiếng gõ cửa, Đinh Tư ôm Viễn ca nhi đang la hét náo loạn đòi mẹ tiến vào, Hoàng Thị do dự, lập tức thần sắc tràn đầy đau lòng, ôm Viễn ca nhi vào trong ngực, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Viễn ca nhi không sót chỗ nào, nhi tử còn nhỏ như vậy, nếu nàng đi, sau này phải làm như thế nào.

Viễn ca nhi bổ nhào vào trong ngực của nàng, Hoàng thị cầm lấy tay hắn, động phải một đoàn mềm mại, lập tức đem một đoàn mềm mại này từ trong tay Viễn ca nhi đặt ở dưới chăn. 

Vân Khanh nhìn thấy tất cả hành động của nàng ta, nhất thời cảm thấy người như vậy thật không có ý tứ, trong mắt phượng hiện lên một tia sáng, mở miệng nói: “Biểu tẩu thân thể không tốt, hãy nghỉ ngơi thật tốt.”

Hoàng thị nghe xong lời của nàng, trên khuôn mặt gầy gò lộ ra nét cười, đem Viễn ca nhi đặt lên trên đùi, gật đầu nói: “Hôm nay nhờ có muội, nếu không không biết Viễn ca nhi trốn ở bên kia bao lâu.”

Đến lúc này Hoàng thị còn muốn kéo gần quan hệ giữa nàng cùng Viễn ca nhi, không muốn cùng nữ nhân ngu xuẩn này nói thêm gì nữa, Vân Khanh đi đến trước mặt nàng ta, gằn từng chữ nói: “Biểu tẩu, không biết ngươi cảm thấy ta rất ngốc, hay cho rằng mình rất thông minh, hôm nay mọi chuyện tất cả đều do ngươi an bài, ngươi cho nhũ mẫu dẫn Viễn ca nhi đến sau núi giả, sau đó lại dẫn ta đi qua, mục đích là muốn ta gánh tội thay cho ngươi, đối với Viễn ca nhi không tốt, lúc đầu nghĩ đến hai nhà là thân thích, ta vốn không muốn đem chuyện này nói trắng ra. Nay lại chính ngươi tự đi phá vỡ tầng thể diện này, vậy ngươi đừng có trách ta.”

Từ lúc An Sơ Dương nói có một phụ nhân vụng trộm đi theo phía sau nàng, nàng đã cảm thấy có chút kỳ quái, đến lúc Hoàng thị nói đến chuyện tình của nàng ta, trước sau có thể ứng đối nàng, hoàn toàn đều là kế hoạch của Hoàng thị.

“Muội nói cái gì?”Hoàng thị lộ ra vài phần kích động, trên mặt mê mang nói.

“Đem khăn tay của ta trả lại cho ta.” Lúc này đây, Vân Khanh trực tiếp vươn tay đến trước mặt nàng ta, vừa rồi Hoàng thị lấy con thỏ nhỏ của Viễn ca nhi, động tác vụng trộm của nàng ta giấu dưới chăn cũng không mấy cẩn thận rồi. 

Nàng đã muốn chỉ ra điểm này, Hoàng thị muốn làm hiền thê lương mẫu, thay trượng phu tìm kế thất tốt, thay nhi tử tìm được mẫu thân thương yêu hắn.

Nếu khăn tay của nàng là bị Hoàng thị cầm, nàng dám cam đoan, đến ngày mai, khăn tay của nàng sẽ đến tay của Liễu Dịch Dương, sau đó truyền ra nàng và Liễu Dịch Dương có quan hệ mờ ám, đến cuối cũng, nàng chỉ có thể gả vào Liễu gia.

Người giống như Hoàng thị, nếu không phải là loại sống chết lúc nào không biết, trong ngày thường nhìn không ra lại là người ích kỷ như thế. 

Hoàng thị thật không ngờ động tác của nàng ta đều bị Vân Khanh nhìn thấy, ngượng ngùng lấy khăn tay dưới chăn đưa ra trả cho Vân Khanh, Vân Khanh nhận lấy rồi đi ra ngoài.

Hoàng thị lẳng lặng nhìn bóng lưng của Vân Khanh ngày càng xa, biết rằng từ lúc này nàng sẽ không như trước đây đến thăm Viễn ca nhi, nàng ta nhìn Viễn ca nhi ngồi trên chân của mình, trong con ngươi nhiễm lên một chút sắc thái mơ hồ.

Nàng gọi Đinh Tư tiến vào, đối với Đinh Tư nói: “Đinh Tư, từ lúc mẹ ta đem ngươi từ ngoài đường trở về, ngươi liền đi theo ta, cùng nhau lớn lên, sau này lại làm nha hoàn hồi môn của ta, cho đến bây giờ, cũng chỉ có ngươi là vẫn ở bên cạnh ta.” 

Đinh Tư nhìn sắc mặt vàng vọt của nàng, nước mắt không dừng được mà rơi xuống, quỳ xuống nói: “Đại thiếu phu nhân, người có ân với nô tỳ, nô tỳ cả đời đều nhớ rõ.” Nàng ta chỉ hận vì sao đại thiếu phu nhân lại gả đến Liễu gia này, vốn tưởng là Dương Châu danh môn vọng tộc, ai biết đại thiếu gia là loại người bỏ mặc vợ con, chỉ để ý đến khoái hoạt của bản thân, lại là con trời của đại phu nhân, ai dám nói con của bà không đúng, lão phu nhân cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua, tùy hắn hồ nháo, đại thiếu phu nhân gả vào chưa được một tháng, Liễu Dịch Dương liền nạp thiếp, mấy năm nay nếu không phải do tức giận, thì đại thiếu phu nhân cũng không sinh bệnh nặng như vậy.

Hoàng thị nhìn thấy, trong mắt toát lên một nổi đau khổ đến tột cùng, nàng cúi đầu nhìn đến khuôn mặt thanh tú của Đinh Tư, nhẹ nhàng nói: “Đại thiếu gia bao lâu nay không có đến chỗ của ta, ngươi biết vì sao không?”

Đinh Tư nâng mặt lên, gật đầu nói: “Nô tỳ đều biết, hắn là muốn nô tỳ……...” Nàng ta rốt cuộc là khuê nữ chưa gả, nên vế sau đều không tiện nói ra.

Hoàng thị nhìn nha hoàn vẫn luôn làm bạn bên mình, nội tâm cảm khái ngàn vạn, nàng nhớ tới ngày tháng đã trải qua cùng Đinh Tư, trong lòng nàng, Đinh Tư không chỉ là nha hoàn mà còn là tỷ muội của nàng. Lúc trước có tới bốn nha hoàn hồi môn, đều bị Liễu Dịch Dương trêu đùa, chỉ riêng Đinh Tư là nàng vẫn bảo hộ tốt, về sau tìm một mối tốt gả nàng ấy đi, vì vậy mà chọc giận đến Liễu Dịch Dương.

Lúc trước bảo hộ nàng ấy như vậy, nhưng nay lại không thể không đem nàng ấy đẩy ra, Hoàng thị thật sự là không thể mở miệng được, môi mấp máy vài lần, vẫn không thốt lên được lời nào.

Đinh Tư ở bên nàng mười năm, thời gian lâu như vậy, có thể xem như là tâm linh tương thông, bằng không vừa rồi Hoàng thị cũng không nói nhờ nàng ta đỡ, nàng ta lau nước mắt, biết đại thiếu gia không thích đến chỗ của đại thiếu phu nhân, chính là nàng bị bệnh nên nhan sắc tiều tụy, liền nâng khủy tay lên lau nước mắt, mở miệng nói: “Đại thiếu phu nhân, người có chuyện gì thì cứ nói, mạng của nô tỳ trước kia cũng là do phu nhân cứu, vì người, Đinh Tư việc gì cũng có thể làm được.” 

Hai mắt của nàng ấy đều hiện lên vẻ kiên quyết, lòng Hoàng thị dậy lên một trận chua xót, nàng ôm Viễn ca nhi trợn to mắt cái gì cũng không biết, run run giọng nói: “Đinh Tư, ta hiện tại cũng chỉ có thể tin ngươi mà thôi.”

Đến ban đêm, Liễu Dịch Dương sau khi tham gia yến hội, được tiểu nha hoàn dẫn tới trong viện của Hoàng thị, hắn vốn không muốn đến, nhưng nghe nói lúc chiều Vân Khanh đến nơi ở của Hoàng thị nên hắn muốn đến xem thử.

Hoàng thị ngủ trên giường La Hán, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc bên ngoài liền ngồi dậy. 

Liễu Dịch Dương tiến vào, thấy khuôn mặt vàng như nến của Hoàng thị thì đôi mày nhíu lại, nha hoàn giúp hắn ngồi xuống xong liền lui ra ngoài, hắn không thích mùi thuốc trong phòng nên lãnh đạm nói: “Thân thể có tốt không?”

Không có một tia quan tâm, lời kia giống như là lời người dưng nói với tên khất cái (ăn xin) ngoài đường, Hoàng thị đáy lòng vừa dâng lên một chút mềm lòng, bỗng chốc lại nguội lạnh như tro tàn, đây là nam nhâm của nàng a, nàng gả cho hắn bốn năm, vì hắn mà sinh nhi tử, hầu hạ cha mẹ chồng, kết quả bị bệnh, hắn một lời hỏi thăm săn sóc cũng không, giọng điệu luôn không kiên nhẫn cùng lạnh lùng, luôn để mặc cho thiếp thất của hắn tùy tiện khiêu khích nàng.

Là nàng ngốc, nàng si ngốc nhớ đến đêm tân hôn ngọt ngào rồi tự an ủi chính mình, nàng một mặt không để ý đến ả thiếp thất kia, mà không nghĩ tới rằng, vì người nam nhân trước mắt này nên các nàng mới không kiêng nể gì mình. 

Thấy Hoàng thị không đáp lời, Liễu Dịch Dương lại thấy càng không thoải mái, không kiên nhẫn nói: “Hôm nay biểu muội có đến đây ngồi qua?”

“Đúng vậy, muội ấy từ trước đến nay đều rất yêu thương Viễn ca nhi, mỗi lần tới tất nhiên luôn nhớ đến thăm.” Hoàng thị đối với vị trượng phu này đã sớm thất vọng rồi, lòng của nàng đã nguội lạnh, hắn một câu khách sáo đều không muốn nói với nàng, trực tiếp hỏi đến chuyện của Vân Khanh, hoàn toàn xem nàng là người chết, cần gì lại phải nhớ đến trượng phu tân hôn của mình.

Viễn ca nhi? Liễu Dịch Dương đang say rượu, lúc này mới nghĩ tới nhi tử của hắn, thì ra là biểu muội thích Viễn ca nhi, thật rất tốt, nhớ tới khuôn mặt diễm lệ nhưng không phù phiếm của Vân Khanh, có thể nói hắn đã hưởng qua vô số hoa thơm cỏ lạ, so với nữ nhân trước kia hắn biết đều xinh đẹp hơn, nếu có thể cưới về làm thê tử, không những được một thê tử mỹ nhân non mềm, lại còn được một đống đồ cưới từ Thẩm phủ, có thể nói là tài sắc đều có, đắc ý thật không thể nói hết.

Liễu Dịch Dương trong đầu đang liên tưởng đến bộ dáng của Vân Khanh, bên tai lại có người nhẹ nhàng kêu: “Đại thiếu gia.”

Âm thanh nhẹ nhàng khoan khoái làm cho hắn quay đầu nhìn nữ nhân đứng đối diện, chỉ thấy một nữ tử mặc bộ váy dài sắc đỏ tươi, áo khoác cùng màu, bên hông đeo một miếng ngọc hình hoa hải đường, thắt lưng mỏng manh mềm mại tinh tế như liễu, trên khuôn mặt trắng mịn non mềm, hai má phiến hồng, đôi môi đỏ mọng mang theo nụ cười yếu ớt, xinh đẹp động lòng người, làm cho lòng hắn mềm nhũn, hai tay tiếp nhận chum trà rồi đặt xuống, ôn nhu nói: “Đinh Tư hôm nay thật làm cho bản thiếu gia chút nữa nhận không ra a.” 

Hắn nhân cơ hội ở trên bàn tay của Đinh Tư mà sờ mó, trong đôi mắt hiện lên vẻ dâm tà, Đinh Tư thẹn thùng cười, rút tay về, che miệng nói: “Để đại thiếu gia chê cười nô tỳ rồi.”

“Làm sao có thể, trong phủ này, ta cảm thấy mĩ nhân trong phủ chỉ có Đinh Tư là nhất.” Lời nói vừa thốt ra xong, một chút cũng không nhìn đến Hoàng thị.

Thấy nàng lúc này không giống như trước phụng phịu giáo huấn hắn, mà lại cười nói: “Chàng uống rượu cũng say rồi, đi rửa mặt đi.” Tiếp theo ngẩng đầu lên nói với Đinh Tư: “Ngươi tới giúp đại thiếu gia đi.” 

Vắng vẻ mấy tháng, Liễu Dịch Dương lộ ra vẻ mặt khinh miệt, liếc mắt nhìn Hoàng thị một cái nghĩ rút cuộc nàng ta cũng hiểu được mình quá xấu, hắn đứng lên ngả ngớn nhìn Đinh Tư sau đó thuận thế ngã lên người nàng ấy: “Còn không mau đỡ ta đi vào.”

Đinh Tư che giấu chán ghét trong mắt, ngẩng đầu cười nói: “Đại thiếu gia nặng như vậy, nô tỳ không đi nổi……”

Hai người nói xong liền đi vào căn phòng kề bên, không lâu sau, bên trong liền truyền đến tiếng thống khổ của nữ tử, cùng tiếng thở gấp của nam tử, hỗn tạp cùng một chỗ, xuyên qua vách tường truyền đến tai Hoàng thị. 

Nàng ta gắt gao nắm lấy đệm, bả vai vì nhẫn nại nên lồi ra một đoạn xương vai, giống như một bộ xương khô, ngón tay nắm chặt lại, đáy mắt thiêu đốt hiện lên ý chí chiến đấu mạnh mẽ, vì Viễn ca nhi nàng quyết không hối hận, so với Viễn ca nhi đáng yêu của nàng thì tên súc sinh Liễu Dịch Dương này không đáng là cái gì, còn có Đinh Tư nàng định kiếm một nam tử hán đích thực để gả cho, nhưng lúc này lại không thể không hầu hạ tên súc sinh kia. Nhưng nàng chỉ có thể làm như vậy, chỉ có Đinh Tư được sủng ái, thì nàng mới yên tâm mà kê đơn thuốc.

Kế tiếp một tháng, Liễu Dịch Dương thường xuyên qua bên này tìm Đinh Tư, lúc trước, vì muốn có được Đinh Tư mà hắn tốn không tốn ít công sức, nay đã có được cũng là sủng ái một thời gian dài, hơn nữa Đinh Tư lại hiểu lòng người, trên giường lại có ý nịnh nọt hắn, làm cho hắn vui thích không thôi, liền đối với Hoàng thị cũng tốt hơn.

Nhưng là Hoàng thị bệnh càng ngày càng nặng nên cũng không để ý đến số lần hắn đến, mỗi lần đều viện cớ nên cả ngày hơn phân nửa là nằm ở trên giường, sống chết chỉ còn là thời gian mà thôi. 

Trong lúc đấy, thiếp thất đến khiêu khích, bị Đinh Tư ở trước mặt Liễu Dịch Dương cáo trạng, cũng không dám đến tranh cãi ầm ĩ bên này.

Mà lúc này, thiếp thất kia vốn tháng sau mới sinh lại bất ngờ trở dạ, đau đến động trời, cũng làm cho Liễu phủ toàn bộ kinh động.

Liễu lão phu nhân, Liễu đại phu nhân đã đến bên ngoài, kêu đến bốn bà đỡ, nhưng đứa nhỏ mãi vẫn chưa được sinh ra, Liễu Dịch Dương ở bên ngoài nghe đến âm thanh kia, trong lòng buồn bực đến phát chán nên đi tới viện của Hoàng thị tìm Đinh Tư. 

Đinh Tư lúc này búi tóc đã được chải theo kiểu tóc của phu nhân, nguyên bản khuôn mặt xinh đẹp thêm phần quyến rũ, bưng canh tới cho Liễu Dịch Dương nhìn đến hắn thân thiết nói: “Đại thiếu gia, người đừng vội, lúc trước đại thiếu phu nhân sinh Viễn ca nhi, cũng đau mất một ngày”

Nghe giọng mềm mại của nàng ta, Liễu Dịch Dương tâm tình tốt lên chút ít, lại nhớ đến lúc đấy, xác thực là Hoàng thị yếu ớt như vậy nhưng sinh ra Viễn ca nhi không có việc gì, thiếp thất vừa vặn thân thể rất tốt, vậy càng không có vấn đề gì rồi.

Cảm nhận được sự vuốt ve dịu dàng của bàn tay nhỏ bé ở trên vai, Liễu Dịch Dương chỉ cảm thấy một trận nhột nhạt, lại kéo Đinh Tư vào phòng trong. 

Hoàng thị nằm ở trên giường, ánh mắt nhìn thấu mọi việc, nàng nhìn vách tường, nóc nhà rồi nhìn hướng về sân của ả thiếp thất kia, khóe miệng lộ ra ý cười, khuôn mặt chỉ còn da bọc xương như một cái đầu lâu to, cười âm trầm khủng bố.

Cứ như vậy trải qua một ngày một đêm, ả thiếp thất kia rốt cuộc đau hét đến khàn cả giọng, ngay cả kêu cũng không có sức, đau cũng chỉ có thể hừ ra một hai tiếng.

Liễu lão phu nhân cho người đến hỏi bà đỡ, bà đỡ nói là thai vị bất chính, kẹt ở bên trong không ra được, chỉ có dùng xoa bóp mới được, nếu không chính là một xác hai mạng, Liễu lão phu nhân gật đầu đáp ứng. 

Vì thế bà đỡ liền xoa bóp nửa canh giờ, sau nửa canh giờ, thiếp thất phát ra tiếng kêu thảm thiết xuyên thấu bình minh, rốt cuộc cũng kêu không được nữa rồi.

Thiếp thất sinh sản bị đột tử, ngay cả vào phần mộ tổ tiên cũng không được chấp nhận, đối với thiếp thất đã chết, Liễu Dịch Dương một chút tình cảm cũng không có, nên dựa theo quy định trong phủ sai người an táng cho xong chuyện.

Mà Hoàng thị bất quá thản nhiên cười, ôm Viễn ca nhi hôn, đáy mắt lóe lên tia sáng thuộc về người sắp chết. 

Không đến nửa tháng sau khi thiếp thất chết, lúc Liễu Dịch Dương ở trên người Đinh Tư cày cấy, rốt cuộc xảy ra chuyện, mời đại phu đến bắt mạch, liền chẩn ra không thể tiếp tục có con nối dòng.

Được tin này, Liễu Dịch Dương nhớ tới, vẫn đều là cùng Đinh Tư sau khi ân ái đều đem thức ăn đến cho hắn, người Liễu gia nổi giận đùng đùng, muốn đến tìm Đinh Tư hỏi tội, nhưng lúc đến nơi thì thấy nàng ta đã treo cổ tự sát, trên bàn có để lại di thư, thừa nhận là nàng ta hạ dược, lý do là không chịu nổi mối nhục bị đại thiếu gia cưỡng gian, mà Hoàng thị sau 7 ngày Đinh Tư mất, cơm không ăn nửa hạt, thuốc không uống nửa giọt, cũng đi rồi.

Đến lúc Vân Khanh nghe được tin tức này, bất quá nàng chỉ cười nhạt, bưng lên chum trà trong tay uống một ngụm, mắt phượng tối sầm lại, không nhìn ra một tia sáng. 

Bụng của Tô Mi, cũng sắp sinh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top