Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 68 : Bức hôn

Đúng như Vân Khanh đoán, gã lão Tam kia quả thật giữa chừng có trở về, nhưng khi nhìn thấy Lão Nhị bị một người trong phòng đá văng ra ngoài, mà thân thủ Lão Nhị là tốt nhất trong bọn họ, hắn nghĩ nghĩ, vẫn là không nên chui đầu vô lưới, xoay người chạy thoát.

Bởi vì sợ rước họa vào thân, hắn phải đi tìm người đưa tiền cho hắn - Thược Dược, kể lại tình huống đã xảy ra, Thược Dược cảm thấy chuyện này rất quan trọng, cũng đi bẩm lại cho Liễu Dịch Thanh.

Liễu Dịch Thanh biết được tin tức này, đầu tiên là thất vọng và tức giận không thôi, ả lên kế hoạch như thế, muốn trả thù Vân Khanh, nào ngờ lại thành ra như vậy. 

Nhưng sau đó, ả nhìn Thược Dược hỏi: "Gã lão Tam kia hiện tại ở đâu?"

Thược Dược nói: "Đang đợi ở bên ngoài, di nương, chúng ta bảo hắn trốn nhanh lên, để tránh bị quan phủ bắt được, rước họa vào thân." Lúc ấy cùng ba người kia liên lạc lại là nàng ta, sau khi bị bắt được, bọn họ tra khảo hỏi cung, đây chẳng phải ngay cả nàng ta cũng không còn biện pháp đào thoát!

"Không!" Liễu Dịch Thanh đáy mắt hiện lên một tia độc ác, ở Tề gia ả không được yêu thương sủng ái, nỗi buồn khổ đã lâu ngày làm cho ả tâm tư càng độc ác hơn: "Đây là một cơ hội! Nhanh đi lấy giấy mực đến, ta muốn khiến cho Thẩm Vân Khanh cả đời này phải sống so với ta càng thống khổ hơn!" 

Thược Dược không biết ả suy nghĩ muốn làm gì, chạy nhanh cầm giấy và bút mực cho ả, lát sau, Liễu Dịch Thanh thổi khô mực trên giấy sau đó bỏ vào một phong thư, phân phó Thược Dược cho người đưa đến Liễu phủ.

Phải càng nhanh càng tốt!

Liễu phủ. 

Bách Hợp từ bên ngoài vội vàng tiến vào, cầm phong thư đưa cho Liễu Đại phu nhân, nói: "Đây là đại tiểu thư ở bên kia sai người đưa tới."

Liễu Đại phu nhân thời gian gần đây tiều tụy không ít, đầu tiên là chuyện đại nữ nhi gả cho con trai tri huyện làm thiếp thất, con trai thì bị bệnh “bất lực” (hàm ý sâu xa ^^),con dâu qua đời, toàn là những chuyện không vui xảy ra, chỉ có một may mắn là con dâu sinh cho đứa cháu, nay nhận được thư của đại nữ nhi, vừa kỳ vọng lại càng thêm phiền lòng, cảm giác, tất cả những chuyện không tốt, đều xuất phát từ người con gái lớn này, cau mày tiếp nhận thư, nói: "Chẳng lẽ lại không có tiền may y phục, tháng trước mới cho nó 50 lượng bạc, ai đời lại có nữ nhi xuất giá lúc nào cũng hướng trong nhà đòi tiền chứ?!"

Bách Hợp đứng ở một bên, mắt xem mũi, mũi xem tâm, làm như cái gì cũng chưa nghe thấy, nói đến cùng đại tiểu thư gả đi ra ngoài còn dám mở miệng đòi tiền, còn không phải ỷ vào việc có đại phu nhân sủng ái sao. 

Xé mở thư đầu tiên là tùy tiện nhìn lướt qua, bỗng Liễu Đại phu nhân con ngươi phóng đại, vội vàng cầm cẩn thận nhìn lại một lần, mới vừa rồi khuôn mặt còn đen sì, lúc này lại như có gió xuân thổi vào mặt, hai mắt nở rộ sáng rọi, liên tục hô ‘tốt, tốt’.

Liễu Đại phu nhân gấp thư lại, gọi Bách Hợp cùng bà ta đến chỗ Liễu lão phu nhân.

Trong phòng lư đồng họa tiết bách hoa đua nở màu sắc được cắm vào 3 cây hương tỏa khói thơm dịu dễ chịu, Liễu lão phu nhân nằm nghiêng trên giường La Hán, nghe Liễu Đại phu nhân nói xong, mở mắt ra, miễn cưỡng hỏi: "Ngươi nói là thật sự?"

"Thật, việc này là thật, loại sự tình này nếu không phải biểu đệ muội(ý chỉ mẹ Vân Khanh) nhờ người nói cho con dâu biết, con dâu như thế nào biết được?" Liễu Đại phu nhân như mở cờ trong bụng nói: "Hôm qua lúc Vân Khanh đi ra ngoài, gặp cướp phỉ, bị cướp phỉ xé rách xiêm y, cũng may cuối cùng được cứu trở về, nhưng rốt cuộc lại bị tổn hại trinh tiết, biểu đệ muội cảm thấy việc này không nên làm lớn, vì thế âm thầm nói với con dâu, nếu điều kiện của Dương nhi đã như vậy, Vân Khanh cũng là như thế, vậy thì cho hai người cùng nhau làm bạn, ít nhất hai nhà cũng là thân thích, con dâu đối với Vân Khanh cũng sẽ so với những người khác tốt hơn."

Liễu lão phu nhân mắt già chợt lóe, khóe miệng khẽ mỉm cười, nhìn Liễu Đại phu nhân âm thầm cười lạnh, con dâu lớn này nghĩ bà già liền bị hồ đồ hay sao? Văn Nương và Thẩm Mậu chỉ có một nữ nhi này, cho dù là bị cướp phỉ bắt, xé quần áo, dựa vào gia thế tài phú của bọn họ, tìm một nhà thấp hèn mà gả vào là việc rất dễ dàng, nay lại tìm đến một kẻ phế vật như Dương nhi này, còn không phải là đến để làm mẹ kế sao?

Bất quá bà ta cũng biết, người con dâu lớn này cũng không phải là người có thể bịa ra chuyện lớn như vậy, có thể là đã ra tay trước nắm được tin tức này, che giấu chuyện này với bên ngoài, bà ta đã biết trước liền lấy ra văn vẻ. 

Nhớ tới tướng mạo của Vân Khanh, Liễu lão phu nhân âm thầm đáng tiếc, một đứa trẻ như vậy, về sau gả cho quan gia cũng không phải không có khả năng, nhưng đã xảy ra loại chuyện này, nếu để truyền ra ngoài thật đúng là khó mà nói.

Bất quá đáng tiếc thì đáng tiếc, Liễu lão phu nhân vẫn che chở đứa cháu trai của mình, một người tuấn tú lịch sự như vậy, bị con tiện nhân Đinh Tư kia hạ dược, nay thành người yếu ớt, nào có khuê nữ nhà ai còn muốn gả cho hắn, lại nói, Viễn ca nhi còn nhỏ như vậy, tìm kế nương cho nó mới là đại sự, Vân Khanh thật ra là người được chọn phù hợp nhất.

Nghĩ đến đây, Liễu lão phu nhân cũng không muốn nghĩ kĩ ẩn ý trong lời nói của Liễu Đại phu nhân, thản nhiên hỏi một câu: "Vậy ngươi chuẩn bị làm như thế nào?" 

"Dù sao hai bên đều đã thương lượng xong, con dâu lát nữa sẽ đem lễ hỏi đưa qua, lại cho bà mối qua đó đem ngày giờ thương lượng xong là được." Liễu Đại phu nhân cười nói.

"Một khi đã như vậy, ngươi cứ làm đi, rốt cuộc tướng công của ngươi cũng là Ngũ Phẩm Đồng Tri, Vân Khanh gả đến nhà chúng ta, cũng không tính là chịu thiệt." Liễu lão phu nhân nói xong, liền nhắm mắt muốn ngủ, Liễu Đại phu nhân được cho phép, trong lòng vui rạo rực lui ra ngoài.

Biết Vân Khanh sinh bệnh, An Tuyết Oánh đi Thẩm phủ làm khách. 

Lưu Thúy các nàng biết nàng là tiểu thư của Tri Phủ gia, lại là tỷ muội tốt của Vân Khanh, chiêu đãi nàng rất tốt.

An Tuyết Oánh vào phòng, cởi bỏ áo choàng cho Tiểu Hàn cầm, ngồi xuống liền quan tâm hỏi thăm Vân Khanh: "Ngươi cũng thiệt là, loại thời tiết này còn để mình bị cảm nắng phải nằm ở nhà, nếu không phải vừa mới nghe được tin tức này của ngươi, ta cũng không tin tưởng đâu."

"Không có việc gì, đâu cần khẩn trương tới vậy chứ." Lời nói dối nếu đã nói ra, phía sau phải phối hợp cho tốt, nên Vân Khanh lấy cớ ‘bị cảm nắng’ ở trong nhà nghỉ ngơi hai ngày. 

"Ngươi nói không có việc gì, không có việc gì còn ở trong nhà nghỉ ngơi." An Tuyết Oánh quay đầu nói: "Đúng rồi, huynh trưởng hôm qua vừa vặn tặng cho ta một con vẹt phỉ thúy(vẹt lông xanh), ta liền đem tới cho ngươi xem."

Nghe được nàng ấy nhắc đến huynh trưởng, Vân Khanh biết là chỉ An Sơ Dương, hai huynh muội này tuy cùng cha khác mẹ, nhưng giao tình lại rất tốt, không có bởi vì khác mẫu thân sinh ra mà xa cách.

Đại Hàn trong tay mang theo cái lồng chim hình tròn màu trắng, An Tuyết Oánh liền nói chuyện với nó: "Đến, Đậu Đậu, nói chuyện!"

Con vẹt Đậu Đậu ở bên trong vỗ vỗ hai cánh, một đôi mắt nhỏ vòng vo chuyển động, cũng nhại theo An Tuyết Oánh nói: "Đến, Đậu Đậu, nói chuyện!"

An Tuyết Oánh ở nhà dạy nó đã lâu, muốn xách tới cho Vân Khanh xem, nào ngờ con vẹt này lại bắt đầu học vẹt(chơi chữ quá @~@), liền gõ lồng sắt: "Nói mau, ta dạy cho ngươi cái gì." 

Ngân Nhĩ(pé mèo chị Khanh nuôi đó) luôn ở ngoài viện lại nghe thấy tiếng chim, liền từ bên ngoài đi đến, nhìn thấy con chim Đậu Đậu màu xanh biếc, liền hiếu kì đứng xem.

Đậu Đậu sợ tới mức lập tức ở trong lồng phịch cánh hô to: "Vân Khanh mau khỏe lại, Vân Khanh mau khỏe lại......" Cái bộ dáng bối rối kia, chọc cho mọi người trong phòng đều nở nụ cười.

Bỗng nhiên Thải Thanh từ bên ngoài chạy vào, hô lớn: "Tiểu thư, tiểu thư, không tốt, Liễu gia tặng lễ hỏi......" Nàng ta vào phòng mới nhìn thấy trừ Vân Khanh còn có An Tuyết Oánh đang ở trong phòng, nhất thời thu thanh âm, cúi đầu đứng ở một bên: "Thỉnh an An tiểu thư." 

Vân Khanh biết Thải Thanh kích động như vậy, khẳng định không phải việc nhỏ, An Tuyết Oánh nghe được hai chữ ‘lễ hỏi’, sắc mặt cũng hơi đổi, nhưng rốt cuộc cũng là chuyện nhà của người ta, nàng cũng ngại chen miệng vào, nói hai câu làm dịu không khí, rồi tìm lý do đi ra ngoài.

Lúc ra cửa, lại nhìn thấy trước cửa có người mang tới hòm xiểng đỏ thẫm, phía trên còn cột hai đóa hoa đỏ bằng lụa, nàng loáng thoáng biết là cái gì, lại càng thêm lo lắng.

Lại nói phía Vân Khanh lúc này, sau khi đưa An Tuyết Oánh rời khỏi, liền lập tức trở về sân, hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?" 

"Nô tỳ cũng không nghe được rõ ràng lắm, nói đúng hơn là các bà bên ngoại viện nói, nói vừa rồi Liễu gia phái xe ngựa, đưa tới lễ hỏi cầu thân, nói là để tiểu thư cùng Liễu gia đính hôn!"

Vân Khanh vừa nghe, đầu cũng có chút choáng váng, đương thời thành thân đều có "Lục lễ", tức: Nạp Thải, Vấn Danh, Nạp Kiết, Nạp Chinh, Thỉnh Kỳ, Thân Nghênh. Lễ hỏi đó là "Dâng chinh", nay Liễu gia trực tiếp đem lễ hỏi đưa tới, đã chắc chắn rằng Thẩm gia đã cùng bên đó định xong hôn sự?

Nay nam tử Liễu gia thích hợp thành thân không nhiều lắm, chỉ có một người mới mất thê, lại thêm vô năng là Liễu Dịch Dương, chẳng lẽ cha mẹ muốn mình gả cho hắn ta? 

Vân Khanh không thể tin được, vội vàng hướng sân Tạ thị mà chạy qua, mới vừa vào sân chợt nghe tiếng rống giận dữ của Thẩm Mậu: "Cái lễ hỏi bên ngoài là có ý gì! Chẳng lẽ còn muốn Vân Khanh gả cho cái tên Liễu Dịch Dương bất lực kia!"

Trong lòng nàng liền bình tĩnh lại, xem ra hôn sự này tám chín phần mười là Liễu Dịch Thanh cùng Liễu gia liên lạc trước, mượn cớ đến đây bức hôn.

Nàng đi về phía trước đến bên ngoài phòng chính, nghe được Tạ thị nhỏ giọng nói: "Ta cũng không biết là có ý gì, vừa rồi lúc quản sự nói với ta, ta nhất thời cũng chưa kịp phản ứng, chàng cũng biết tên Liễu Dịch Dương kia là cái dạng gì, ta làm sao có thể đem Vân Khanh gả cho hắn ta chứ!" 

Thẩm Mậu làm sao không biết, Tạ thị sao có thể đem Vân Khanh gả cho người như vậy, nhưng nếu Tạ thị không cùng Liễu gia bàn qua cái gì, Liễu gia sao dám ngang nhiên lớn mật như vậy đem sính lễ đưa qua Thẩm phủ chứ?

Tạ thị nghĩ lại, ngày ấy lúc Vân Khanh trở về, đã kể cho bà nghe chuyện gặp cướp phỉ là do Liễu Dịch Thanh sai khiến, Liễu gia khẳng định cũng biết việc này, mới dám lấy nó ra uy hiếp, lau nước mắt, nhìn sắc mặt xanh mét, cuồng nộ của Thẩm Mậu, thanh âm run run nói: "Lão gia, có một việc hai ngày nay ta chưa dám nói với người, phỏng chừng Liễu phủ dám đưa lễ hỏi như vậy, chính là bởi vì chuyện này."

"Chuyện gì! Nàng còn không nói! Có phải đợi người ta đem nữ nhi lấy đi rồi nàng mới nói sao?!" Thẩm Mậu ở thương trường rèn luyện nhiều năm, tính cách tu dưỡng rất tốt, ít khi nổi nóng, hôm nay lại không có biện pháp nhẫn nại nữa rồi. 

Tạ thị ngồi ở trên giường La Hán, biết việc này là mấu chốt quan trọng nhất, cũng bất chấp nhiều kiêng kị: "Hai ngày trước lúc Vân Khanh đi trên đường mua thuốc, bị cướp phỉ bắt cóc, sau lại được An công tử của Tri phủ gia cứu trở về, thẩm tra ra người liên lạc chính là Thược Dược bênh cạnh Liễu Dịch Thanh. Ta phỏng chừng là liễu Dịch Thanh nói cho người Liễu gia......"

Lời này rơi xuống, Vân Khanh chợt nghe đến phòng trong phát ra một tiếng vang thật lớn, Thẩm Mậu một cước đá lăn một cái ghế tròn, đứng bật dậy, nổi giận nói: "Người Liễu gia quá đáng lắm rồi! Quả thực không đem Thẩm Mậu coi ra gì!"

Nói đúng hơn, chính là xem thường Thẩm phủ, Vân Khanh nội tâm vừa may mắn lại phiền muộn, may mắn là, trải qua chuyện này, quan hệ của Liễu gia cùng Thẩm gia dù nàng lấy hay không lấy chồng, chỉ có một con đường, chính là tan vỡ, nàng vẫn muốn dùng phương pháp làm cho Thẩm Mậu và Tạ thị nhìn thấu bộ mặt thật của đám người Liễu gia, nay căn bản không cần nàng nhúng tay, Liễu gia sau này nếu muốn ở Thẩm gia lấy một phân tiền, đều không có khả năng. Mà phiền muộn chính là, Liễu Đại phu nhân đã muốn nhận định, chỉ cần đem chuyện này truyền ra ngoài, Vân Khanh bị cướp phỉ làm bẩn thân mình, thành không ai muốn cưới nàng, sớm hay muộn cũng phải gả đến Liễu gia đi hầu hạ một tên phế nhân Liễu Dịch Dương, bọn họ muốn nàng gả vào, đã là coi trọng nàng lắm rồi! 

Vân Khanh sẽ không gả, cũng chưa bao giờ có ý định muốn gả cho hạng người như vậy! Nàng nội tâm rất bình tĩnh, đang phân tích còn có cách nào hóa giải chuyện này hay không.

Thẩm Mậu ở bên trong phòng thở hổn hển, nhìn Tạ thị mang bụng to chảy nước mắt, thật sự là nói không nên lời, lần trước ông nghe nói chuyện của Liễu Dịch Thanh cùng Tề Thủ Tín, không gả cho hắn ta cũng tốt, để tránh sau khi kết hôn còn chịu khổ. Ai ngờ nay còn nghe được chuyện như vậy, Liễu Dịch Thanh lại dám lòng mang oán giận, muốn trả thù Vân Khanh, Liễu gia đã biết, còn biến thành uy hiếp muốn bức hôn! Xem ra, Liễu gia căn bản là không coiThẩm gia là thân thích, mà là cái kho bạc không bao giờ cạn!

Nay Liễu gia uy hiếp rõ ràng trước mặt như vậy, nếu Vân Khanh không qua đó lấy chồng, bọn họ sẽ đem sự tình náo lớn lên, cho mọi người đều biết, cho dù Vân Khanh cùng Thẩm gia có thể chịu được áp lực, tương lai cũng gả không được cho người trong sạch gì, hoặc chính là thành thành thật thật gả cho Liễu gia, bên ngoài thoạt nhìn là thân càng thêm thân, Vân Khanh gả cũng là gia thế tốt, tuy là kế thất, cũng là một danh môn vọng tộc ở Dương Châu, Liễu Dịch Dương bất lực mọi người đều biết, ai biết tốt xấu trong đó! 

Tạ thị cúi thấp đầu lau nước mắt, bà thật sự không nghĩ tới gia đình bên bác của mình, lại có một đám thân thích như vậy, càng khiến người ta lạnh lòng là, chuyện sính lễ, động tĩnh lớn như vậy, bác không có khả năng không biết. Đây đều là kẻ mà bà cho là người một nhà đến sỉ nhục con gái của mình a.

Vân Khanh ở bên ngoài đứng một hồi, trong lòng nàng đã ra quyết định, vô luận như thế nào, cũng sẽ không gả cho Liễu gia, nàng đối với tiểu nha hoàn mỉm cười, tiểu nha hoàn liền vén một bên rèm thêu hoa văn màu tím lên nói: "Lão gia, phu nhân, đại tiểu thư đến."

Vân Khanh đi vào, nhìn sắc mặt ảm đạm của Tạ thị cùng vẻ mặt giận dữ của Thẩm Mậu, cũng không làm bộ như không biết chút nào, mà là hỏi: "Cha, nương, lễ hỏi bên ngoài là chuyện gì xảy ra?"

Thẩm gia chỉ có một nữ nhi, nếu là làm như cái gì cũng không biết, ngược lại có vẻ rất giả tạo, không có nữ tử nào lại không quan tâm hôn sự của mình, bất quá là ngoài mặt không dám biểu lộ ra thôi.

Tạ thị thấy bộ dạng của nữ nhi, càng thêm thương tâm, ôm nàng nói: "Vân Khanh a, nương nói với con, con chớ thương tâm a......" Không nghĩ tới vừa tiễn đi một Tề Thủ Tín lòng lang dạ sói, lại tới một Liễu Dịch Dương phế khuyển (con chó bị tật.... Mình để vậy luôn 

Thẩm Mậu thấy nàng lúc này còn an ủi Tạ thị, đứa con gái này của ông từ nhỏ đã trầm ổn, trong lòng nhất định đã biết tất cả, khiến ông càng thêm phẫn nộ, một đứa con gái tốt như vậy, vì sao phải gả cho Liễu Dịch Dương!

Nhưng trước mắt ông cũng không biết nên mở miệng nói gì với nữ nhi, việc này ông làm sao nói được?

Nhưng thật ra Vân Khanh lại mở miệng nói: "Cha, nương, nữ nhi sẽ không gả cho hắn ta." Nữ nhi chưa lấy chồng lại nói ra lời như vậy, kì thực rất kinh người, nhưng lúc này Thẩm Mậu cũng mở miệng hỏi: "Con có biết hậu quả nếu không lấy chồng?" 

"Đương nhiên biết, Liễu gia đơn giản là sẽ đi khắp nơi nói việc nữ nhi thất trinh làm cho toàn bộ mọi người trong Dương Châu đều biết con là một nữ tử không trong sạch, so với Liễu Dịch Thanh chỉ có hơn chứ không kém, bất quá cho dù như vậy thì sao! Cùng lắm thì chính là mất đi thanh danh, không người nào dám tới cửa cầu hôn thôi! Nhưng nếu là gả cho Liễu Dịch Dương, nữ nhi cả đời chẳng khác nào bị hủy!"

Tổn hại thanh danh cùng tổn hại cả đời so sánh, căn bản là không đáng nhắc tới!

Nghe vậy, Thẩm Mậu đáy mắt có chút tán thưởng gật đầu: "Con suy nghĩ thật đúng, nhưng là thanh danh với cả đời quan trọng như nhau, người sống trên đời, rất nhiều người cả đời đều là vì thanh danh mà sống!" Thẩm gia, cũng bởi vì danh vọng tốt, mới có thể đem việc buôn bán làm tốt đến như vậy. Ông tán đồng với lời nói của nữ nhi, nhưng là lời này, nếu một nam nhân nói ra, đó là phong lưu không kềm chế được, nếu là nữ nhân nói ra, thì là vô lễ không có gia giáo. 

"Lời này về sau không cần nói lại, có một số việc đặt ở trong lòng là được rồi!" Thẩm Mậu chỉ hận Vân Khanh vì sao không phải nam nhi, chính khí độ cùng suy nghĩ này, làm nhi tử nhất định so với làm nữ nhi càng xuất sắc, cũng không cần lo lắng nhiều việc.

Vân Khanh trầm mặc, không gật đầu cũng không lên tiếng, nàng biết Thẩm Mậu sẽ không đáp ứng, ở trong mắt bọn họ, thanh danh nữ tử rất trọng yếu, cha mẹ tuyệt đối không cho phép sau này mình không thể gả ra được. Thân ở thời đại này, tầm quan trọng thanh danh nữ nhân cùng tánh mạng của họ không kém bao nhiêu.

"Con đừng suy nghĩ nhiều, đi về trước nghỉ ngơi đi, vết thương trên tay nhớ rõ không nên đụng nước." Tạ thị đuổi Vân Khanh rời khỏi, rồi mới hướng Thẩm Mậu nói: "Lão gia có phải hay không nghĩ ra được biện pháp giải quyết rồi?" 

"Nào có cái biện pháp gì chứ!" Thẩm Mậu thở dài, hàng mày gắt gao nhíu chặt, việc này không thể so với việc buôn bán, cùng lắm thì cho đi một số bạc, lần sau còn có thể kiếm trở về, chuyện lần này lại liên quan đến nữ nhi mình, ông không thể lựa chọn bên này mà tổn hại bên kia, nữ nhi tuổi nhỏ, không biết tầm quan trọng của thứ gọi là thanh danh, nhưng ông thì biết rất rõ, không có thanh danh, về sau cả đời đều khó có thể ngẩng đầu làm người.

Phu thê hai người ngồi ở trong phòng, suy nghĩ biện pháp giải quyết, cuối cùng Thẩm Mậu ngẩng đầu lên nói: "Kế sách hay nhất, chỉ có thể định hôn sự cho Vân Khanh trước khi Liễu gia hành động thôi."

Tạ thị càng nghĩ, cũng chỉ có biện pháp như vậy, bèn nói: "Nhưng, nếu cùng những nhà khác đính hôn, Liễu gia lại nháo lên, khó đảm bảo rằng nhà trai không ghi hận chúng ta trước đó lừa gạt họ." 

"Chuyện này ta sớm đã nghĩ kỹ, tìm nhà danh vọng thấp một chút, cũng là thương hộ như chúng ta, người thành thật đáng tin, đem việc hôm nay ngăn lại, Thẩm gia chúng ta lại không ‘trèo cao’, nữ nhi Thẩm gia tất sẽ có nhiều người đến cầu!" Thẩm Mậu vỗ đùi, lúc này liền định rồi, dù sao thuộc hạ dưới trướng ông có thể tìm một vài thương hộ không lớn không nhỏ, để Vân Khanh gả qua đó, như thế nào cũng không thể để nữ nhi gả cho cái tên phế vật Liễu Dịch Thanh kia! Làm vậy chắc khác nào muốn Vân Khanh cả đời thủ tiết mà sống, làm sao có thể!

Tạ thị cũng không còn cách nào khác, nghĩ đến việc đem nữ nhi bảo bối mình nuôi dưỡng sủng ái trong lòng lại phải tùy tiện tìm nhà mà gả đi, nước mắt lại nhịn không được rớt xuống, Thẩm Mậu đồng dạng phiền lòng vô cùng, vỗ vỗ đùi, đứng lên, nói: "Nàng nhanh cho bà mối lấy bách gia sách (danh sách nhà có người tới tuổi thành thân) đến, xem nhà ai thích hợp, ta cũng đi ra ngoài tìm xem!"

An Tuyết Oánh ra Thẩm phủ, dọc theo đường đi lo lắng trùng trùng, nhớ tới lúc ra cửa nhìn thấy đống lễ hỏi kia, lại liên hệ với người của Liễu gia, mãi đến lúc xuống xe ngựa cô vẫn mất hồn mất vía, bất thình lình liền đụng trungd liền đụng trúng một cây cột. 

"Như thế nào lại không cẩn thận như vậy?"

Ngẩng đầu, An Tuyết Oánh nhìn An Sơ Dương đứng ở phía trước, xoa xoa cái trán nói: "Đang suy nghĩ, nghĩ quá chú tâm mà thôi.”

"Đang nghĩ cái gì?" An Sơ Dương tựa vào một cột trên hành lang, hai tròng mắt sâu hun hút nhìn An Tuyết Oánh, da thịt màu đồng cổ dưới ánh mặt trời trầm tĩnh như tơ lụa. 

An Tuyết Oánh cúi đầu nghĩ nghĩ, nàng từ nhỏ cùng An Sơ Dương quan hệ rất tốt, cùng An Lan An Phương hai vị tỷ muội ruột thịt quan hệ ngược lại bình thường, việc xảy ra hôm nay cũng thật sự kỳ quái, nàng lại ngại nói cùng mẫu thân, liền mở miệng nói: "Vừa rồi đi Thẩm phủ, nhìn thấy Liễu gia mang lễ hỏi qua, không biết bọn họ muốn cầu hôn ai, chẳng lẽ là coi trọng nha hoàn nào trong Thẩm phủ ư?"

Những người ở Dương Châu, người duy nhất trong Thẩm gia thích hợp kết hôn nàng biết chỉ có một mình Vân Khanh, nhưng rốt cuộc không thể tin được, Liễu gia muốn cầu hôn Vân Khanh đi làm kế thất, Thẩm phủ thế nhưng còn đồng ý, dựa theo sự yêu thương của bá phụ bá mẫu Thẩm gia đối Vân Khanh mà nói thì không thể có chuyện này được.

Nàng không biết mấy ngày trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng An Sơ Dương thì biết, thanh âm bình tĩnh nói: "Liễu gia là muốn cưới Thẩm Vân Khanh." 

"Làm sao có thể?!" An Tuyết Oánh mở to hai mắt, không dám tin phản bác nói, Vân Khanh mới tròn 14, cập kê vẫn chưa tới.

An Sơ Dương nhìn dáng vẻ kinh ngạc của nàng, nhớ tới dáng vẻ của Vân Khanh ở nhà ngói lúc đó, mặc dù cùng tuổi với Tuyết Oánh, nhưng tính cách và cách làm người xử sự của cả hai hoàn toàn bất đồng, Tuyết Oánh được kế mẫu một mực nuông chiều, lại bởi vì thân thể yếu ớt, trong nhà ai cũng nhường nhịn nàng, mặc dù không có dưỡng ra tính cách kiêu căng, cũng là không rành thế sự, làm sao hiểu được lòng người thâm sâu khó lường.

Hắn vẫn luôn nhớ ngày ấy ở trong hoa viên gặp Vân Khanh cùng một đứa bé chơi đùa, đứa bé kia chính là vong thê của Liễu Dịch Dương lưu lại, muốn cho nàng đi làm kế thất, hắn bỗng nhiên cảm thấy trong lòng ngàn lần không nỡ, nếu như Liễu gia lấy chuyện bị cướp phỉ uy hiếp, vậy hắn cứu nàng ra, còn nhìn thấy da thịt của nàng, so với Liễu Dịch Dương kia càng thích hợp hơn, liền nói: "Muội giúp huynh trưởng đi một chuyến, nói ta nguyện ý phụ trách."

An Tuyết Oánh còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần khi bị chuyện kia đả kích, giờ lại nghe An Sơ Dương thốt lên một câu như vậy, cũng không biết phải như thế nào biểu đạt cảm giác kinh ngạc lúc này, vừa định mở miệng hỏi, An Sơ Dương đã đi xa rồi. 

Nguyện ý phụ trách?

Vân Khanh vừa nghe lời này, trong lòng liền hiểu rõ ý tứ của An Sơ Dương, chỉ sợ hắn thấy việc nghĩa hăng hái mà làm, càng làm càng nghiện, giờ lại hăng hái vươn tay giúp đỡ muốn đem nàng cưới về, tuy rằng hiện tại nàng tạm thời không nghĩ ra biện pháp tốt, nhưng cũng không muốn bởi vì việc này lại tùy tiện tìm người gả cho xong việc, cho nên nàng trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng nói: "Thay ta cám ơn huynh trưởng của ngươi."

An Tuyết Oánh bị hai người ra vẻ bí hiểm làm cho đầu óc đầy dấu chấm hỏi, nhưng hỏi hai người cũng không mở miệng nói, chỉ có thể trở về đem lời này chuyển lại cho An Sơ Dương. 

An Sơ Dương sau khi nghe xong, một lúc lâu không nói gì, cái gì cũng không nói, tự mình đến gặp Vân Khanh, hỏi thẳng: "Ngươi muốn gả cho Liễu Dịch Dương?"

Chịu ân cứu mạng của hắn, Vân Khanh không nói muốn báo đáp, nhưng ít nhất thái độ đối với hắn có tốt hơn một chút, nàng lắc lắc đầu nói: "Ta chưa bao giờ nghĩ tới."

"Vậy ngươi tùy ý gả vào một thương hộ?" 

"Chưa từng." Vân Khanh sửng sốt, liền đoán được đây là biện pháp mà Thẩm Mậu cùng Tạ thị nghĩ ra, trước tìm nhà khác định ra hôn sự, rồi cự tuyệt Liễu gia.

"Vậy ngươi vì sao không muốn gả cho ta?"

Bị người ta trực tiếp hỏi như vậy, mặc dù đã sống qua hai kiếp, nhưng hai kiếp cũng chưa từng trải qua chuyện này, Vân Khanh hơi có chút ngượng ngùng, bất quá vẫn rất bình tĩnh mở miệng nói: "Việc hôm ấy, An công tử có thể cứu giúp ta vô cùng cảm kích, Vân Khanh sẽ không mượn hai chữ ‘phụ trách’ để nghị thân, mặc dù Thẩm gia không nghèo, nhưng vẫn cùng quan nghiệp có sự khác nhau." 

Đương nhiên, ở trong lòng Vân Khanh, nàng cũng không cho rằng Tri Phủ gia đã là rất cao rồi, Thẩm gia các nàng không xứng không hợp vân vân, Thẩm gia trăm năm ở Dương Châu đã là căn cơ thâm hậu, Tề gia từ hôn kì thực là ánh mắt thiển cận, ngược lại lâm vào cảnh làm trò cười cho người thành Dương Châu, chỉ bằng tài phú của Thẩm gia, quan gia nguyện ý kết thân cũng không thiếu.

Nay Liễu gia chính là nắm chắc Vân Khanh là khuê nữ chưa gả, Liễu gia lại có chứng cứ cướp phỉ bắt cóc Vân Khanh, chỉ cần có chứng cứ trong tay, bọn họ có thể ở Dương Châu hô mưa gọi gió, cho cả thành đều biết.

Hậu quả mà Vân Khanh nàng phải đối mặt cũng chỉ có 2 lựa chọn, một chính là gả đi, một chính là gả không, loại kết cục nào cũng đều không tốt. 

Vân Khanh ở trong nhà suy nghĩ, nếu như nói không cần thanh danh, chỉ cần không lấy chồng Liễu gia, nàng có rất nhiều biện pháp, nhưng ý cha mẹ lại thật rõ ràng, bọn họ không muốn mất đi thanh danh, bởi vì thanh danh của Vân Khanh cũng bao gồm cả Thẩm gia ở bên trong, nay nàng là con nối dòng duy nhất của Thẩm gia, nếu là nữ nhi duy nhất cũng như vậy, Thẩm Mậu ở bên ngoài cũng sẽ bị người khinh thị.

Vì thế nàng luôn luôn nghĩ, có biện pháp nào, có thể không mất đi thanh danh, lại không cần gả cho Liễu gia, đồng thời còn có thể mượn cơ hội lần này, làm cho đám người ở Liễu gia bị đánh bại.

Như vậy khó khăn sẽ lớn hơn rất nhiều rồi! 

Gả cho An Sơ Dương thật ra là biện pháp nhanh gọn nhất hiện nay, nhưng nàng cùng An Sơ Dương bất quá chỉ mới gặp mặt vài lần, nếu là vì phụ trách mà gả qua đó, tuy nói dựa vào quyền thế của Tri Phủ cùng Ninh Quốc Công phủ, Liễu gia không dám đụng vào, nhưng nếu gả đi thì cũng là ngươi xem ta, ta xem ngươi, nếu chuyện cướp phỉ bị lộ ra ngoài, không chừng Tri Phủ phu nhân cùng Tri Phủ gia còn có thể bởi vậy mà xem nhẹ nàng, ngày sau càng thêm chật vật.

Nàng còn có rất nhiều chuyện chưa làm, người chủ mưu phía sau màn vẫn chưa tìm ra, thánh giá Nam tuần còn chưa tới, những việc đó bọn nàng cần phải dốc hết sức của mình đến làm, nàng không thể cứ như vậy đính hôn gả đi ra ngoài!

An Sơ Dương nhìn thấy trong hai mắt nàng lắp đầy ánh nắng mặt trời, bình tĩnh hỏi: "Ngươi có biện pháp nào, có thể cùng lúc giải quyết hai vấn đề này sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top