Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 71 : Tạ thị sinh con

Vân Khanh xem sắc mặt bọn họ, không giống như nói dối, nhíu mày: “Là ai chết?”

“Không… không biết là ai” Bọn nha hoàn đều lắc đầu, bọn họ nhìn thấy xác chết đã sợ đến mức toàn thân phát run, làm sao còn dám nhìn xem đấy là ai, chỉ có một nha hoàn hơi lớn tuổi, suy nghĩ một chút, mới kể lại sự tình từ đầu đến cuối, “Vì mùa thu lá rụng nhiều, ba người nô tỳ được quản sự hoa viên sai đi quét lá rụng, ai ngờ đến giếng nước phía sau hoa viên chuyên dùng để lấy nước để tưới…” Nha hoàn kia run lên, sau đó mới nói: “Phát hiện một cỗ thi thể, chúng nô tỳ chạy nhanh đi báo cho quản sự, cũng không biết bây giờ thi thể đó đã được vớt lên chưa.”

Thải Thanh đứng một bên nghe được che miệng kêu lên: “Không biết người chết là ai?” 

Vân Kanh nghe thấy vậy gật đầu, nói: “Em đi trước báo cho Mộc đại quản sự, hai người khác đi theo ta đến chỗ giếng nước xem người gặp chuyện không may kia là ai.”

Vừa nghe thấy Vân Khanh muốn đi, Lưu Thúy ngăn cản: “Tiểu thư, nơi đó vừa có người chết, người không cần phải đến đó, tránh dính phải những thứ không sạch sẽ.”

Thải Thanh lập tức gật đầu: “Đúng thế tiểu thư, người đừng qua, quản sự trong phủ sẽ xử lý cẩn thận.” 

Những thứ không sạch sẽ? Vân Khanh cười thầm, nếu nói không sạch sẽ nhất, chỉ sợ là nàng, nàng nhìn hai thô sử nha hoàn đang quỳ trên mặt đất nói: “Các người nhanh đi trước dẫn đường.”

Thấy nàng cố tình muốn đi, Thải Thanh và Lưu Thúy không còn cách nào khác chỉ có thể đi theo, cùng nàng đến phía sau hoa viên.

Phía sau hoa viên của Thẩm phủ chiếm một phần ba diện tích phủ đệ, bởi vì bên cạnh là Lệ viên, cho nên phía sau hoa viên chủ yếu dành cho người nhà của Thẩm phủ ngắm cảnh du ngoạn, tinh xảo có thừa, mà hoành cảnh hơi thiếu, bình thướng đều cần nhiều hạ nhân quét dọn, mùa thu lại càng thêm nhiều. 

Đi theo thô sử nha hoàn dẫn đường, Vân Khanh đến một chỗ bình thường trong góc ở sau hoa viên, thấy một giếng nước rộng khoảng chừng sáu thước.

Lúc này bên cạnh đã nhiều người vây quanh, Mộc quản sự mang theo người đi đến, ước chừng nửa canh giờ, từ trong giếng nước vớt ra một thi thể nữ nhân, đợi hạ nhân vớt thi thể lên đặt sang một bên, lập tức bên cạnh có người hét to: “Đây không phải là Bạch di nương sao?”

Ăn mặc đơn giản, thân hình nhỏ nhắn, bởi vì trời lạnh, thời gian rơi xuống nước cũng chưa lâu, nên thân thể cũng không bị biến dạng, chỉ có làn da trắng bệch, có chút trương phồng. 

Sao có thể là Bạch di nương? Trong lòng Vân Khanh kinh sợ.

Mộc quản sự sau khi nhìn thoáng qua, cúi đầu nói: “Đại tiểu thư, thi thể này trước hết tiểu nhân sai người đưa xuống, rồi đem việc này bẩm báo cho lão gia.”

“Được.” Cách hắn giải quyết mọi chuyện là đúng, chuyện lớn như vậy tất nhiên là phải báo cho Thẩm Mậu, nhưng Vân Khanh âm thầm suy nghĩ, Bạch di nương này đến tột cùng là chết như thế nào? 

Một mình nàng ta chạy đến chỗ này làm gì? Nơi này hẻo lánh, cũng không có cảnh đẹp để ngắm, chẳng lẽ nàng ta đến nơi này để hẹn hò sao? Hay là chỉ chạy đến đây để nhảy xuống giếng?

Bất quá chuyện khám nghiệm tử thi vẫn nên giao cho người chuyên làm những việc này xử lý, nàng chỉ có thể chờ tin tức là được rồi. Vân Khanh mang theo những người liên quan, đi về hướng viện của Bạch di nương, nàng vừa sai người canh chừng viện của Bạch di nương, chẳng lẽ người trong viện của Bạch di nương không ai biết nàng ta mất tích sao?

Tiến vào cửa viện, Diệp nhi đã đứng trước cửa, nhìn thấy Vân Khanh lập tức hỏi: “Đại tiểu thư, Bạch di nương chết rồi sao?”

Vẻ mặt của tiểu nha hoàn đầy đau thương, ánh mắt không phải giả vờ, Vân Khanh vào phòng của Bạch di nương, quay đầu hỏi: “Diệp nhi, bây giờ Bạch di nương đã chết, có vài chuyện ta muốn hỏi ngươi.”

“Đại tiểu thư, người cứ hỏi đi, những việc nô tỳ biết nô tỳ sẽ nói hết.” Diệp nhi quỳ gối phía dưới, trong lòng biết tin Bạch di nương chết là sự thật, nếu không tiểu thư nhất định sẽ không nói như vậy.

“Bạch di nương mấy ngày nay có chỗ nào khác thường không?” Chuyện đến mức này, Vân Khanh cũng không muốn quanh co lòng vòng. 

Diệp nhi cẩn thận nhớ lại một chút, gật đầu nói: “Nếu nghĩ cẩn thận thì đúng thật là có, nhiều hôm nay Bạch di nương cảm thấy phổi bị đau, ngay cả mấy hôm nay đều sai nô tỳ đưa gà đến, ninh nhừ cho Bạch di nương uống, mà sau mỗi lần giết gà, dù nô tỳ tìm thế nào cũng không thấy máu gà đâu.”

Quả nhiên là Bạch di nương, cùng với suy luận của nàng lúc trước không sai tí nào.

Chuyện Tạ thị sợ rết từ nhỏ, không có nhiều người biết đến, nhà cửa rộng lớn có rết cũng là chuyện bình thường, cho nên có rất ít người biết được, nhưng Bạch di nương là nha hoàn hồi môn, nằm trong một số ít người biết được chuyện đấy. 

Máu gà, lũ rết, hoa mai.

Xâu chuỗi những điều này lại, đáp án trực tiếp hướng về phía Bạch di nương.

Như vậy, đến tột cùng là Bạch di nương tự sát hay là bị người đẩy xuống giếng? 

Thẩm Mậu đang ở bên ngoài thương hội trao đổi với những thương nhân khác, nghe được tin tức Tạ thị bị dọa lập tức trở về, lại nghe thấy Mộc Sâm bẩm báo chuyện của Bạch di nương, sắc mặt trầm xuống, “Trong phủ càng ngày càng náo loạn, trong hoa viên sao lại có rết? Di nương thì chết trong giếng nước, ngươi rốt cuộc quản lý mọi chuyện trong phủ như thế nào?”

Mộc Sâm cúi đầu, nghe Thẩm Mậu trách mắng, đúng thật là đáng trách, Bạch di nương chết là chuyện nhỏ, nếu trong bụng phu nhân xảy ra chuyện, kia mới là việc lớn.

Hắn vén áo choàng, quỳ trên mặt đất: “Lão gia, may hôm nay có tiểu thư xử lý quyết đoán, cứu được phu nhân, phu nhân mới không gặp chuyện.” 

Biết Tạ thị và đứa nhỏ không có chuyện gì, tảng đá lớn trong lòng Thẩm Mậu liền rơi xuống, bất quá Bạch di nương theo ông nhiều năm như vậy, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm, sai người tặng bạc cho người khám nghiệm tử thi để hắn ta cẩn thận kiểm tra.

Sau khi tặng bạc ước chừng hơn một canh giờ liền nhận được hồi báo, theo kết quả khám nghiệm tử thi, trên người Bạch di nương không có dấu vết của vũ lực, hẳn là do ở bên cạnh giếng không cẩn thận trượt chân ngã, sau đó rơi vào giếng nước, thời điểm rơi xuống ước chừng là tối hôm qua.

Phía quan phủ nói Bạch di nương buổi tối đến phía sau hoa viên nhìn giếng nước, cuối cùng vì không cẩn thận mà rơi xuống, nhưng cũng có những ý kiến khác, nói là bởi vì Bạch di nương trước đây luôn hiền lành nhút nhát, nhất thời bị ‘mỡ heo’ làm mờ mắt, ra tay hãm hại phu nhân, lương tâm cắn rứt, tự mình chạy đến đây tự sát. Nhưng dù bất kể thế nào, Thẩm Mậu cũng sai người cẩn thận an táng Bạch di nương thật tốt. 

Đối với kết quả này, tất cả mọi người đều tin nhưng Vân Khanh không tin, ngày ấy nàng đặc biệt sai người thu dọn di vật của Bạch di nương, phát hiện Bạch di nương mới làm một đôi quyên hoa hỷ tước.

Loại quyên hoa này người Dương Châu không dùng đến, kiếp trước Vân Khanh từng nhìn thấy trên người một vị phu nhân, lúc ấy có mấy vị phu nhân hỏi phu nhân kia vì sao lại dùng loại quyên hoa này, hóa ra vị phu nhân kia là người Từ Châu, người Từ Châu vào lễ mừng năm mới, trên đầu nữ tử đều cài quyên hoa này, với ý nghĩa sang năm sẽ tốt hơn so với năm nay, bất qua đây là tập tục có từ lâu, chỉ có những người nghèo khổ mới có tập tục này, những người như Tạ thị sẽ không bao giờ dùng đến.

Bạch di nương là người Từ Châu, cho nên sẽ chuẩn bị những thứ như vậy, nhìn độ mới cũ của quyên hoa, rõ ràng là chuẩn bị cho tết âm lịch năm nay, một người đã chuẩn bị tốt quyên hoa cho tết âm lịch sao có thể tự sát? Chỉ là nếu người được sắp xếp vào phủ đã chết, chắc chắn người phía sau đã biết Thẩm phủ phát hiện ra tay chân của bọn họ, từ nay về sau sẽ không dễ dàng manh động.

Mà trải qua một cuộc kiểm tra tỉ mỉ trong phòng Bạch di nương, ở tủ quần áo phát hiện một hộ kín nhỏ, bên trong đúng là hỗn hợp thuốc đoạn tử. Chân tướng trồi lên khỏi mặt nước, người ẩn trong phủ hạ độc thủ là Bạch di nương, Thẩm Mậu và Tạ thị sau khi biết được không khỏi bất ngờ.

Bởi vì Tạ thị động thai, lại nghe thấy tin Bạch di nương chết, mỗi ngày đều nằm trên giường tĩnh dưỡng, Lý ma ma các bà không rời một tấc, ngày đêm chăm sóc, chỉ còn chờ tháng ba năm sau Tạ thị sinh nở. 

Mùa đông và tết âm lịch cùng nhau đến, trời lạnh như băng, không mang theo một chút ẩm ướt, mùa hè suốt ngày ăn canh hoa lý, bây giờ ngay cả cái lá khô cũng không nhìn thấy, chỉ có một hồ nước vắng lặng, đã sớm không còn dáng vẻ ngưng sương ngưng ngọc.

Mà lúc này Thẩm gia vô cùng vội vàng, chuẩn bị tế tổ đãi khách, chuẩn bị quà tết, mỗi thứ đều phải cẩn thận, mỗi ngày các ma ma quản sự, bà tử ở trong viện Vân Khanh đi qua đi lại, Tạ thị lo lắng, đem hết chuyện tế tổ và chuyện chuẩn bị ôm vào người, bà bây giờ hoài thai đã được bảy tháng, chỉ cần không nhìn thấy rết nữa thì không có gì đáng ngại.

Qua năm mới, hai mẹ con Vi Trầm Uyên và Tần thị cũng mang theo lễ vật đến cửa bái kiến, mẹ con hai người trước tiên thỉnh an Lão phu nhân, lão phu nhân biết Vi Trầm Uyên đỗ giải nguyên, sang năm thi Hương, cũng khách khí mấy phần, lại nhìn người lớn lên thanh cao trong sạch như trúc càng thêm yêu thích. 

Từ chỗ Lão phu nhân rời đi, Tần thị dẫn theo Vi Trầm Uyên đến chào Tạ thị, đúng lúc Vân Khanh cũng ở đó, Tần thị có lẽ có thuốc điều dưỡng, môi trường cũng tốt hơn, lại có Vi Trầm Uyên không chịu thua kém người khác, tinh thần so với trước kia tốt hơn rất nhiều, nhìn thấy Tạ thị bụng đã lớn, hai vị mẫu thân cùng ngồi một chỗ nói chuyện nuôi dạy đứa trẻ.

Tạ thị nhìn Vi Trầm Uyên, lại nhìn phong thái của Tần thị, cũng vui vẻ nói chuyện cùng Tần thị.

Vân Khanh và Vi Trầm Uyên bước ra ngoài, ở ngoài sân tìm một nơi tránh gió để hàn huyên, bình thường hai người gặp nhau tuy không nhiều, nhưng cũng có đi có lại, nhưng vì lễ mừng năm mới nên cũng nghiêm túc mà đánh giá lẫn nhau. 

Hôm nay Vân Khanh mặc một kiện áo lụa nhiều lớp thêu trăm điệp vờn hoa, khoác áo choàng viền lông chồn đen, dưới thân là váy đỏ thêu hoa sen, bên hông là khối ngọc bội kỳ lân khảm vàng, vì lễ mừng năm mới mà vấn kiểu tóc vân đóa kế, trên tóc không cài trâm mà đeo một chuỗi trân châu lớn nhỏ nhiều màu, làm khuôn mặt càng lộ ra vẻ nhu hòa dịu dàng.

Mắt phượng long lanh bởi vì càng trưởng thành mà càng có vẻ quyến rũ cao quý, cái mũi thẳng tắp, môi không điểm son mà hồng nhuận, lúc cười rộ lên dường như mang theo vẻ diễm lệ mà người khác không có được.

Vi Trầm Uyên nhìn mà có chút lóa mắt, ngẩng đầu lên phát hiện trước đây có thể nhìn thấy đỉnh đầu nàng, bây giờ liếc qua đã đến ngang tóc mai, dĩ nhiên là Vân Khanh lại cao lên. 

“Hôm nay nhìn huynh cũng rất có tinh thần.” Vân Khanh nhìn hắn tuy chỉ mặc áo khoác màu thiên thanh đơn giản, nhưng góc áo dùng chỉ xanh thêu mấy khóm trúc, vạt tay áo cũng cố ý dùng chỉ màu xanh viền qua, chân đi giày đen, giữa đôi lông mày càng toát ra vẻ thanh cao sáng sủa, thân hình cũng cao lên không ít, cũng giống như những cây tùng xanh tươi cao vút kia.

Vi Trầm Uyên bị nàng nói như vậy, có chút ngượng ngùng nói: “Được Thẩm gia giúp đỡ, sức khỏe mẫu thân đã tốt lên nhiều, có thể thêu chút đồ mang ra ngoài bán, năm nay ta đỗ giải nguyên, lúc rảnh rỗi cũng được mời đến nhà người ta dạy học, cho nên cũng dư dả một chút, mẫu thân nói qua năm mới cũng nên thoải mái một chút, không thể tiết kiệm mà mất đi lễ tiết được.”

Vân Khanh biết Tần thị khác những phụ nhân ở nông thôn rất nhiều, bình thường nói chuyện làm việc cũng lộ ra vẻ cao thượng và độ lượng, cái này nông phụ bình thường tuyệt đối không có được. 

Bất quá Tần thị đối với chuyện này im lặng không nói, nàng cũng chưa bao giờ hỏi, kiếp trước Vi Trầm Uyên không có Tần thị bên cạnh, Vi Trầm Uyên ở triều đình làm quan xử án công chính liêm minh, không biết kiếp này còn có năng lực này hay không.

Một năm nay, Vân Khanh bỏ ra tiền riêng của mình, nhờ Vi Trầm Uyên mua mười mảnh ruộng nhiễm phèn ở Đạt Châu, mà lúc này Vi Trầm Uyên đã nhận được tin từ Đạt Châu đưa đến, dường như có ý lợi dụng nước sông Hoài Thủy khử phèn làm thành ruộng tốt.

Nếu tin này là thật, kế tiếp đây, ruộng tốt mà Vân Khanh đã mua sẽ có giá trị gấp mấy chục lần, Vi Trầm Uyên không khỏi cảm thấy cô nương trước mặt thật khó hiểu. 

Về chuyện của Liễu gia, hắn mơ hồ biết được là do một tay Thẩm gia khống chế, nhưng người đứng phía sau là Thẩm Vân Khanh, hắn thấy quả thật là lợi hại, mọi người nói đọc vạn quyển sách đi vạn dặm đường mới có thể biết hết chuyện trong thiên hạ, nàng một chân cũng không ra khỏi cửa, một cô nương chưa từng ra khỏi Dương Châu, sao lại có những kiến thức như vậy.

“Chuyện mua bán còn phải nhờ huynh để ý một thời gian nữa.” Sang năm Vi Trầm Uyên chuẩn bị cho việc thi cử, nàng không thể để hắn bận rộn với việc mua bán được, mà nàng trước lễ mừng năm mới đã tìm được người thích hợp có thể giúp đỡ chuyện này.

Vào tết âm lịch, các chưởng quầy ở cửa hàng, trang chủ thôn trang của Thẩm gia đều phải đến Thẩm phủ ở Dương Châu. 

Mà Hoàng Đại ngoại trừ mang theo Hoàng Tiểu Muội, còn có hai đứa cháu là Hoàng Đại Ngưu và Hoàng Tiểu Ngưu. Hoàng Đại Ngưu năm nay đã hai mươi lăm tuổi, trong nhà đã có vợ, bây giờ ở thôn trang giúp đỡ Hoàng Đại trông coi, mà Hoàng Tiểu Ngưu năm nay mới mười sáu tuổi, thân mình rắn chắc nhanh nhẹn, Vân Khanh liền nghĩ cách giữ Hoàng Tiểu Ngưu ở lại, nói là làm việc cho Thẩm phủ, thực chất là đi theo Vi Trầm Uyên học tập chuyện mua bán.

Tất cả mọi việc đều theo đúng quỹ đạo.

Bầu không khí năm mới vui mừng náo nhiệt, toàn bộ Thẩm phủ đều chìm trong không khí vui mừng, đúng lúc này Tạ di mang theo Vi Ngưng Tử đến cửa hỏi thăm. 

“Đây không phải là lễ mừng năm mới à, sao tỷ tỷ còn phải làm việc vất vả như thế?” Tạ di nhìn bụng Tạ thị nhô cao, chỉ hận chuyện lũ rết không làm cho bà bị sẩy thai, bây giờ lại đỡ bụng đi lại xung quanh, còn không phải là đang khoe khoang bà có trượng phu tốt sao.

Tạ thị vuốt ve cái bụng tròn xoe, tuy biết Tạ di nói chuyện không có ý gì hay ho, nhưng vẫn đáp lời “Vân Khanh còn nhỏ, trong phủ còn nhiều chuyện chưa làm, bụng ta cũng đã tám tháng, không có vấn đề gì.”

Tạ di nhìn lướt qua Vân Khanh đang ngồi một bên uống trà, lơ đễnh nói: “Lúc trước muội muốn đến giúp đỡ tỷ tỷ việc nhà, tỷ không cần, bây giờ không phải là tự mình làm lụng vất vả sao.” Bà ta đối với chuyện Tạ thị từ chối mình vào phủ giúp đỡ vẫn canh cánh trong lòng. 

Vi Ngưng Tử nhìn Vân Khanh nâng chén trà lên, nhẹ nhàng thổi đi hơi nóng, tư thế thanh tao tuyệt đẹp, rõ ràng là được dạy dỗ rất tốt, trong lòng âm thầm vui mừng với quyết định của mình, ngày trước học lễ nghi thật chính xác, Tạ di đối với việc dạy dỗ nữ nhi có rất nhiều hy vọng, hận nữ nhi không thể tao nhã như công chúa vậy, nhưng hành động cụ thể thì lại ít, tiếc nuối chi tiền.

“Biểu muội lớn lên càng ngày càng xinh đẹp, làm người khác nhìn thấy khó lòng mà dời mắt.”

“Biểu tỷ khen nhầm rồi, vẫn là biểu tỷ càng thêm dịu dàng thanh tú.” Như một đóa hoa nhỏ đung đưa trong gió, Vân Khanh hơi mỉm cười. 

Vi Ngưng Tử cầm khăn tay che miệng, cúi đầu mỉm cười, đối với những lời này rất thích nghe.

Gương mặt của nàng ta vẫn luôn yếu đuối, với Tạ di, nữ tử nhu nhược kiều mị, mềm mại đáng yêu mới là người vợ mà nam nhân yêu nhất, nàng ta tuy rằng cảm thấy Vân Khanh lớn lên xinh đẹp, nhưng quá mức đoan chính thành thục, một đôi mắt phượng lại thêm sắc bén hơn người, so ra vẫn kém nàng ta.

Lời khen vừa rồi chẳng qua chỉ là khách sáo mà thôi.

Nói thêm vài câu nữa, Vi Ngưng Tử đưa mắt nhìn Tạ di mấy lần, Vân Khanh ngồi một bên trông thấy, đoán được Vi Ngưng Tử đang nhắc nhở Tạ di mở miệng đòi tiền của cửa hàng, gần cuối năm, chắc chắn Vi phủ tiêu phí không ít. Nàng đang chờ sau khi Tạ di mở miệng, biết được chân tướng sự việc, nhưng Tạ di vẫn không cho Vân Khanh cơ hội này.

Dường như Tạ di diễu võ dương oai đi một vòng, mang theo sau hộp quà tặng đến, thuận tay lấy mười hộp về, mọi người ở Thẩm gia nhìn mẹ con bọn họ mà sắc mặt không chút thay đổi, ngoại trừ lão phu nhân còn nguyện ý nhẹ nhàng nói cười.

Trở lại trong Vi phủ, Vi Ngưng Tử cởi áo choàng trên người xuống, đưa cho nha hoàn phía sau, nghi hoặc hỏi Tạ di: “Nương, sao người không nhắc đến chuyện tiền lãi của cửa hàng với Thẩm gia?” 

Theo lý mà nói, tiền lãi của cửa hàng một năm tổng kết một lần, Tạ di đến Thẩm phủ hẳn là nên nhắc đến việc này.

“Bây giờ nói ra, các khoản mục còn rõ ràng như vậy, buôn bán lời được bao nhiêu chính là bấy nhiêu, ta có ngốc mới nói ra!” Tạ di giảo hoạt cười, tự cho là thông minh nói: “Chờ đến sang năm hoặc năm sau nữa, ta mới yêu cầu đem sổ sách ba năm cùng kiểm tra một lần, Thẩm gia không thể một điểm sai cũng không có, chỉ cần có lấy một chỗ sai, ta có thể rêu rao lên.” Đến lúc đó làm một trận ồn ào huyên náo, Thẩm phủ khẳng định xuất ra không ít để bồi thường.

“Chắc chắn như vậy sao? Vạn nhất Thẩm gia không có một chút sai sót nào thì sao?” Vi Ngưng Tử vẫn cảm thấy lo lắng, nàng ta cảm thấy chút tiện nghi ấy Tạ di hoàn toàn không cần phải chiếm lấy, bình thường lợi nhuận của mấy cửa hàng kia cũng đủ cho hai mẹ con tiêu xài. 

“Không có khả năng, cho dù đúng như vậy, ta cũng phải tìm được chỗ sai, ai bảo Thẩm gia đáng giận như vậy!” Tạ di vui vẻ uống trà, ảo tưởng sau này có núi vàng núi bạc, ít nhất cũng phải gạt đến hai vạn.

Trong lòng Vi Ngưng Tử không đồng ý với cách làm của bà ta, nhưng Tạ dì luôn luôn quản lý của cải hết mức chặt chẽ, nàng ta cũng không được thay thế bà ta quản lý loại chuyện này, cũng không thể đến Thẩm phủ đề cập đến chuyện tiền lãi của cửa hàng, chỉ có thể âm thầm hy vọng lời Tạ di nói là sự thật.

Dù thế nào thì cũng không có ai ngại có nhiều tiền cả. 

Đối với Vân Khanh mà nói, bọn họ không mở miệng cũng tốt, theo như tiêu phí của mẹ con Vi gia, nhiều nhất một năm, Vi phủ sẽ đến cửa đòi tiền, nào là tiền lương hàng tháng của nha hoàn, chi tiêu cho việc xử lý công chuyện trong phủ, chi tiêu cho việc quà cáp lễ vật, tất cả những thứ này đều là phải dùng tiền.

Tiếng sấm mùa xuân vang lên, mang theo hơi thở trong lành và những giọt mưa quý giá rơi xuống, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, ngày hôm sau rời giường mở cửa sổ ra, đã có thể nhìn thấy trong đình viện màu xanh biếc non mềm, phấn hoa anh đào trắng tinh, hoa đào kiều diễm mới nở rộ thành từng đóa.

Tháng ba hoa đào nở đầu cành, mà vào một ngày kia hoa đào nở đẹp nhất, cũng là lúc bụng Tạ thị nổi lên những cơn đau. 

Đã có bài học kinh nghiệm từ chuyện của Tô Mi, lần này bà đỡ trước nửa tháng đã được mời vào ở trong phủ, mỗi ngày tiếp đãi món ngon, bà đỡ là người Dương Châu, biết rõ gốc gác và gia quyến.

Còn lại việc khai dược, uống thuốc, bưng nước hầu hạ đều tuyển chọn từ những nha hoàn bà tử tin cậy, không có cơ hội cho người khác nhúng tay vào, ngoại trừ Tề đại phu, những đại phu khác đều không cần, chính vì để đảm bảo an toàn cao nhất.

Vân Khanh tin rằng, chỉ cần công tác chuẩn bị làm tốt cả mười phần, cho dù có người muốn xuống tay, phòng bị nghiêm mật không một khe hở thì hắn cũng không có cách nào.

Lão phu nhân nghe được tin Tạ thị bắt đầu đau bụng, liền đến trong viện trông chừng, ở bên ngoài đi tới đi lui đợi đến lúc đứa nhỏ sinh ra.

Hai bà đỡ đều nhận được nhiều bạc, biết lần này sinh con là chủ mẫu Thẩm gia, cố gắng hết sức ở bên cạnh giúp đỡ, đem tất cả kỹ thuật đều sử dụng, nỗ lực khích lệ Tạ thị.

Bởi vì trước đấy động thai, lần sinh con này của Tạ thị cũng không phải vô cùng thuận lợi, đau đến run rẩy, cơn đau cũng không giống như ban ngày, nước ối còn chưa vỡ. 

Bà đỡ sốt ruột, lâu như vậy nước ối còn chưa vỡ ra liền vươn tay chọc vỡ nước ối, Lý ma ma đứng một bên nhìn thấy, xúc động nhíu mày, lấy khăn lau mồ hôi cho Tạ thị, một bên ra sức khích lệ: “Phu nhân, cố lên, lần này nhất định là thiếu gia, người phải cố gắng lên!”

Tạ thị túm lấy chăn ở dưới thân mình, nghiến chặt răng, dồn tất cả sức lực về bụng, bà đỡ bên cạnh hô lên: “Hít sâu vào… thở ra…”

Lúc Vân Khanh đến viện của Tạ thị, bà đỡ đã vào trong được một ngày, nàng vừa từ thư viện trở về đã nhận được tin Tạ thị muốn sinh, vội vàng chạy đến. 

So với Thẩm Mậu và Lão phu nhân, lo lắng trong lòng nàng tuyệt đối không kém hai người.

Kiếp trước Tạ thị không sinh thêm lần nào nữa, Thẩm gia cũng không có người thừa kế, kiếp này không giống vậy, Tạ thị lại mang thai, hơn nữa hôm nay còn chuyển dạ, việc này có nghĩa là vận mệnh Thẩm gia không giống như kiếp trước.

Chỉ cần nàng có thể thay thế được số kiếp bị khám nhà của Thẩm gia, Thẩm gia nhất định sẽ tốt hơn kiếp trước rất nhiều lần. 

Hai tay nàng nắm chặt, gương mặt xinh đẹp vì lo lắng mà có vẻ rầu rĩ, trong lòng Vân Khanh thầm cầu nguyện, cầu nguyện trong bụng mẫu thân là một tiểu đệ đệ, chỉ cần là đệ đệ, trong nhà sẽ không còn phiền não nữa.

Chỉ cần có đệ đệ, tổ mẫu sẽ lại không làm khó mẫu thân, phụ thân cũng không vì con nối dòng mà lại nạp thiếp, tài sản Thẩm gia cũng không sợ không có người nối nghiệp, chính mình về sau cũng có huynh đệ tỷ muội giúp đỡ.

Đời này, chính là tối hôm nay, lão phu nhân vì cháu ruột mà đến, ban đêm cũng không về Vinh Tùng viện, đến bên giường Tạ thị an ủi một chút, còn đứng nhìn mấy lần, Thẩm Mậu ở trong phòng canh giữ một đêm. 

Ngày hôm sau, mặt trời theo đường chân trời nổi lên, theo vài tiếng khóc trẻ con trong trẻo non nớt mà toàn bộ Thẩm phủ đều như tỉnh lại, Lão phu nhân vừa được Vương ma ma đỡ đi nghỉ liền đứng lên, một bước dài chạy ra ngoài.

“Con trai hay con gái?” Lão phu nhân nhìn Lý ma ma mở cửa đi ra, trước tiên mở miệng hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top