Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 82 : Hắn Đã Trở Lại

Hôm sau, sắc trời hơi tối, những đám mây lượn lờ trên bầu trời, trôi nổi không chừng, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây trên đầu chiếu lên mặt đất, lưu lại những cái bóng mây to lớn. 

Tần thị cùng Vi Trầm Uyên đi đến Thẩm phủ, trước kia bọn họ cũng từng đến thăm Tạ thị, sau lại thấy trong phủ có nhiều việc bận rộn, nên vẫn chưa đến thăm lần nữa.

Tạ thị mời bọn họ ngồi xuống xong, Vi Trầm Uyên trước cùng Tạ thị hành lễ, sau đó ngồi ở một bên.

Tần thị sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, nay đi đứng cũng không cần người dìu, liền ngay cả Vi Trầm Uyên cũng không còn dáng vẻ xanh xao, khuôn mặt tươi sáng, dung mạo tuấn tú cùng với dáng người hơi gầy, đã ra dáng một công tử văn nhã. 

Sau vài câu khách sáo như thường lệ, Tần thị bưng cốc trà, liền mở miệng nói: "Không biết phu nhân đã giúp Vân Khanh chọn được con rể hay chưa?"

Nghe vậy, Tạ thị ngẩn ra, mày nhíu lại, Tần thị đến đây hỏi lời này ý là gì, chẳng lẽ nói...... Tạ thị hồ nghi liếc mắt nhìn Vi Trầm Uyên một cái.

Tần thị đem thần sắc của bà thu vào đáy mắt, bà đem cốc trà buông xuống, lại nói tiếp: "Hôm qua tộc trưởng Thẩm thị dẫn người đến đại náo Thẩm phủ ta cũng đã nghe nói, lão gia nhà ngài đã mất tích hơn một tháng, gia nghiệp lớn như thế cũng may có Vân Khanh trí tuệ nhanh nhạy lại quyết đoán chống đỡ, lúc trước mẹ con các ngài đối với ta cùng Tiểu Uyên ân trọng như núi, nay cũng là lúc chúng ta báo đáp các ngài." 

Vân Khanh nghe vậy sửng sốt, Tần thị phen này rốt cuộc là muốn nói việc gì, Tạ thị hỏi: "Báo đáp?"

Tần thị quay đầu nhìn thoáng qua Vi Trầm Uyên, đáy mắt lộ ra một chút không tha, chớp chớp mắt, quay đầu nói: "Nhà ta tuy rằng nghèo khó một chút, nhưng rốt cuộc phu nhân vẫn hiểu nhà ta hơn, những người này thừa dịp buộc Vân Khanh tùy ý tìm một người ở rể, không bằng để cho con ta Tiểu Uyên đến ở rể, mặc dù có vài chuyện không tốt, nhưng Tiểu Uyên là con ta, hắn chuyện khác chưa nói, nhưng là một người rất có trách nhiệm."

Nghe xong lời này, Tạ thị liền hiểu rồi, thì ra Tần thị biết chuyện hôm qua tộc trưởng tới cửa bức thân(ép cưới), ngày hôm nay mang theo Vi Trầm Uyên đến, muốn cho Vi Trầm Uyên tới ở rể để báo đáp ân tình rồi. 

Vân Khanh ở một bên nghe nhưng thật ra lại không có chút thẹn thùng của thiếu nữ, chỉ cảm thấy hơi chút dở khóc dở cười, việc này...... Đây là cái chuyện gì a? Nàng ngẩng đầu nhìn Vi Trầm Uyên, chỉ thấy hắn mặc một trường bào màu xanh da trời, sắc mặt không vui không buồn, ánh mắt thật bình tĩnh, dáng vẻ cùng một năm trước khác nhau rất lớn, nhưng nàng có thể nhìn ra được, Vi Trầm Uyên đối với việc đến ở rể này, tuy rằng không tỏ vẻ phản đối, nhưng cũng không có vui sướng gì.

Ngẫm lại liền biết, nay Vi Trầm Uyên ở thư viện được phu tử rất ưu ái, tiền đồ rộng lớn mà sáng lạn, vì việc báo ân, nay đến ở rể, mặc dù có thể bước lên con đường làm quan, cũng sẽ biến thành một truyện cười trong thiên hạ.

Huống chi...... Vân Khanh ngầm cười cười, Vi Trầm Uyên cùng nàng hai người giống như bằng hữu chứ không hơn, hắn giúp nàng ở bên ngoài giả danh, dạy Hoàng Tiểu Ngưu tiếp nhận quản lý sự vụ, loại chuyện như tư tình nhi nữ, ở trong lòng hai người tựa hồ không có xuất hiện qua. 

Nếu là thật muốn cho Vi Trầm Uyên ở rể, còn không biến thành hai vợ chồng bất hoà a.

Nhưng Vân Khanh đối với cách làm này của Tần thị vẫn rất cảm động, dù sao Tần thị đối với Vi Trầm Uyên rất kỳ vọng, nàng vẫn luôn nhìn thấy, nay vì báo ân, có thể cho Vi Trầm Uyên ở rể Thẩm gia, quyết tâm như vậy cũng không phải ai cũng có thể làm được.

Lúc này, nàng cũng không chờ Tạ thị mở miệng nói: "Tần bá mẫu, chiêu tế ở rể chuyện này tạm thời chưa nên đề cập, trước đó vài ngày, vị thương hộ khác cùng ngày rơi xuống sông với phụ thân ta đã trở về, ta nghĩ tung tích của phụ thân ta rất nhanh cũng sẽ sáng tỏ, rốt cuộc việc hôn nhân vẫn là cần cha mẹ làm chủ." 

Lời này khá uyển chuyển mà nói cho Tần thị rằng nàng không cần Vi Trầm Uyên ở rể.

Tần thị nghe vậy, đáy mắt hiện lên một tia vui mừng, mặc dù là nói vì báo ân, nhưng thân phận của Vi Trầm Uyên nếu vì báo ân mà ở rể, về sau sẽ rất khó ngẩng đầu lên, cho dù là không có tầng thân phận kia của Vi Trầm Uyên, bình thường phàm là nam tử tốt, đâu ai chịu ở rể, chỉ cần ở trên danh phận thôi đã phải lấy họ của nữ nhân để lên cả đời. Nhưng Thẩm phủ một năm nay đối với mẹ con bọn họ rất quan tâm, nay mẹ con Tạ thị đương lúc khó khắn, đối mặt khốn cảnh lớn như vậy, nếu bà chỉ ở một bên nhìn, bà sẽ cảm thấy lương tâm bất an.

Cho nên, khi nghe Vân Khanh nói những lời này, Tần thị toàn thân phảng phất như được thở dài nhẹ nhõm một hơi, nụ cười trên mặt cũng tự nhiên hơn rất nhiều, gật đầu nói: "Một khi đã như vậy, vậy thì chờ sau khi Thẩm lão gia trở về lại bàn, hôm nay việc này liền tạm thời gác lại thôi." 

Tạ thị ban đầu nghe được đề nghị của Tần thị thì thật sự động tâm, chưa nói đến Vi Trầm Uyên nhân phẩm tốt, bên ngoài cốt cách thượng đẳng, chỉ đơn giản có Tần thị như vậy làm thân gia, bà cũng nguyện ý kết thân, huống chi Vi Trầm Uyên nay còn là tú tài, như thế nào cũng coi như người có học thức.

Nếu là trước kia, Tạ thị có thể sẽ không ưu ái Vi Trầm Uyên như thế, nhưng tình hình nay lại khác, từ góc độ này mà xem tự nhiên là bất đồng rồi.

Khi nghe Vân Khanh nhắc đến Thẩm Mậu, lại cảm thấy việc này vẫn là không nên sớm kết luận, nếu đến lúc đó Thẩm Mậu trở về, nhìn đến nữ nhi lấy chồng ở rể, còn không biết sẽ tức giận đến cỡ nào, vì thế cũng tự nhiên theo ý của Vân Khanh mà làm. 

Hàn huyên thêm mấy câu, Vân Khanh liền đi ra ngoài xem xét người làm chuẩn bị hàng hóa, lúc trở về, gặp Vi Trầm Uyên đứng ở một chỗ, lẳng lặng đứng thẳng người, liền cười đi lên nói: "Đang làm cái gì?"

Vi Trầm Uyên trong lòng kỳ thật có rất nhiều khúc mắc, cô gái trước mắt mới vừa rồi là đối tượng hắn muốn ở rể, nhưng khúc mắc này lại rơi vào cô gái không chút mảy may là Vân Khanh, nhất là cùng với một đôi mắt thanh u u, đen láy kia thì lại cảm thấy chính mình nghĩ nhiều rồi, lúc này cũng mỉm cười đáp lại: "Mẫu thân đang cùng phu nhân nói chuyện, ta đi ra bên ngoài hít thở không khí."

Vân Khanh thấy hắn thái độ tự nhiên, biết trong lòng hắn lúc này đã rộng mở, lúc trước nàng mặc dù là vì muốn cho Vi Ngưng Tử cả đời này không hề thuận lợi, nhưng trải qua đoạn thời gian ở chung, nhân phẩm của Vi Trầm Uyên người này có thể nói là đáng tín nhiệm, trong lúc bất tri bất giác, quan hệ giữa hai người từ ân nhân và người báo ân phát triển theo chiều hướng như bạn bè như huynh muội rồi, nàng cũng xoay người, giống như Vi Trầm Uyên, ngắm nhìn mảnh trời xanh phía xa. 

"Tiểu Ngưu học việc rất nhanh, rất nhiều chuyện hắn đều có thể tự quyết định rồi."

"Ân, hắn đúng thật không tệ."

"Năm trước 20 mẫu đất bị nhiễm phèn mua ở Lợi Châu, nay đã được dẫn nước vào tưới ruộng rồi, sang năm giá tất nhiên sẽ đột nhiên tăng cao." Vi Trầm Uyên xoay đầu lại, nghi vấn trong mắt trước kia nay đã được lí giải. 

Trên đời này có rất nhiều người có tài buôn bán, nhưng là những người đó còn kém xa cô gái trước mắt, nàng mua những mẫu đất không người muốn này, những mẫu đất bị nhiễm phèn này hầu như vô giá trị, lại cứ như vậy trầm ổn, không chút hoang mang, làm như không đem việc này để ở trong lòng, mà một năm sau, liền như nàng đoán, quan phủ dẫn nước tưới ruộng, đem mảnh đất vô giá trị ấy biến thành đất vàng, mà những phí tổn trước đó lập tức tăng giá trị tài sản lên mấy chục thậm chí mấy trăm lần

Trước kia hắn cảm thấy không thể tưởng tượng, sau lại nhìn đến những hành động của nàng trong một năm nay, lại cảm thấy hết thảy đều thực bình thường, hắn cũng hiểu được vừa rồi nàng nói như vậy cũng là vì hắn suy nghĩ.

Cô gái này trên người có một cổ khí chất trầm tĩnh lại thong dong, khiến lúc người ta cùng nàng ở chung cảm giác thực thoải mái, cho dù không phải ân nhân, Vi Trầm Uyên cũng hiểu được mình và nàng cũng nhất định coi nhau như bằng hữu.

Dùng qua bữa trưa, sau khi đưa tiễn Tần thị cùng Vi Trầm Uyên, Vân Khanh xoay người về Nhạn các muốn ngủ trưa, qua một canh giờ, Lưu Thúy theo lời dặn đi vào kêu Vân Khanh dậy, tiếp theo liền phát ra một tiếng thét chói tai: "Tiểu thư, người làm sao vậy......" 

Toàn bộ Nhạn các nhất thời loạn làm một đoàn, khiến đám nha hoàn lúc tiến vào nhìn thấy mặt Vân Khanh, một đám đều là vẻ mặt hoảng sợ, nói không ra lời.

Sắc trời nhuộm vàng, có một nam tử đang vội vội vàng vàng lên đường, hắn mặc cái áo bằng vải thô cao thấp hai phân màu rám nắng, lại cảm giác bộ quần áo rất rộng, như là bị buộc trên người hắn, khiến khí chất trên người hắn không mấy hài hòa.

Hắn đại khái khoảng ba mươi lăm tuổi, mái tóc được cài một cây trâm đơn sơ, trên khuôn mặt mang theo lo lắng, trên đôi giày vải dính đầy bụi rác, sau khi vừa bước chân vào thành Dương Châu đáy mắt liền lóe lên tia kỳ dị quang mang, cước bộ mệt mỏi đột nhiên tăng tốc. 

Hắn chính là Thẩm Mậu, trước khi ngã xuống sông thì dựa vào ý thức cuối cùng, hướng dòng nước chảy mà xuôi theo, kết quả khi tỉnh lại, đã ở trong một nhà nông hộ, nghe nói hắn đã hôn mê gần nửa tháng, bởi vì vật dụng trên người toàn bộ rơi xuống đáy sông, lại té bị thương xương đùi, hắn không thể lập tức trở về, nay vừa khỏi, hắn liền mượn mấy lượng bạc một đường đi nhanh, gấp gáp muốn trở về nhà mình.

Màn trời đen kịt như sắp chuyển mưa, Thẩm Mậu càng bước nhanh hơn, hơn một tháng không thấy thê nhi, trong lòng hắn mỗi ngày mỗi đêm đều là nhơ nhung tha thiết thân nhân mình.

Tối nay gió thổi có chút lớn, Thẩm Mậu đi đã lâu, rốt cục khi đi tới trước cửa Thẩm phủ, ngẩng đầu nhìn căn đại viện nhà cao cửa rộng, chưa bao giờ cảm thấy thân thiết như bây giờ, khiến hắn nhìn đến muốn rơi nước mắt. 

Cũng may, cũng may, hắn đã đến trước cửa nhà.

Thẩm Mậu đứng ở đó kích động, không có chú ý chung quanh ở một góc sáng sủa, có một vài ánh mắt xấu xa đang chăm chú nhìn vào hắn, hắn kéo vạt áo, tuy rằng ăn mặc mộc mạc, cũng muốn sửa sang lại vạt áo một chút.

Trước khi hắn định bước lên gõ cửa, lại có hai nam tử thân hình cao to nhanh nhẹn, đứng ở trước mặt của hắn, chặn đường đi của hắn. 

Lai giả bất thiện.

Đây là ý nghĩ xuất hiện đầu tiên trong đầu Thẩm Mậu, nhưng khi đứng trước cửa nhà đã khiến hắn nôn nóng, hắn cười nói: "Hai vị có chuyện gì chăng?"

Hai người kia cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, xoay đầu lại hỏi: "Ngươi là ai, nửa đêm ở bên ngoài Thẩm phủ lén lút, chẳng lẽ là trộm cướp?" 

Thẩm Mậu vừa nghe lời này, liền phản bác nói: "Hai vị có thể hiều lầm rồi, ta không phải tặc nhân, mà là thân thích trong phủ, tiến đến thăm người thân." Hắn dù sao đã vào Nam ra Bắc rất nhiều, hai người trước mắt này có hơi thở xấu xa, hắn cũng không nói ra thân phận của bản thân.

Hai người kia cũng cười đáp: "Cái gì thân thích? Thẩm phủ cũng không có thân thích nào đến thăm lúc đêm hôm! Nhìn cách ăn mặc của ngươi, như thế nào cũng thấy không thể có quan hệ với Thẩm phủ được!"

Thẩm Mậu như thế nào cũng không nghĩ ra có một ngày, hắn sẽ bởi vì cách ăn mặc mà bị người kỳ thị, vì thế cười khổ nói: "Tại hạ đúng là bởi vì có việc, mới đến Thẩm gia cầu thân thích hỗ trợ, hai vị vì sao ngăn ở trước mặt của ta? Các ngươi tựa hồ cũng không phải là người của Thẩm phủ!" 

Mắt thấy bị hai người này vô cớ chặn lại, ngay từ đầu hắn còn tưởng rằng là hộ vệ trong Thẩm phủ, nhưng nếu thật là hộ vệ, sẽ không thể nào không nhận ra hắn, hai người này nhất định là có ý đồ khác.

"Hắc hắc, nếu biết chúng ta không phải là người của Thẩm phủ! Vậy thì nhất định là Thẩm lão gia rồi!" Hai người kia chắc chắn cười, đáy mắt thoáng léo lên tia âm độc.

Thẩm Mậu thầm nghĩ không tốt, lui về sau vài bước: "Các ngươi muốn làm gì......" 

Hai người này không cho hắn có cơ hội nói chuyện, một người vươn hổ trảo hướng phía trước, nhắm ngay ngực Thẩm Mậu hung hăng đấm, thủ pháp kia, nếu như thật bị đánh trúng, khiến Thẩm Mậu kinh hãi đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngay tại chỗ lăn một vòng ngã xuống, hiểm hiểm tránh đi một trảo này!

Chỉ nghe một tiếng va chạm, nếu là đánh vào ngực thật, chỉ sợ không chết cũng phải thổ huyết!

Người nào muốn đẩy hắn vào chỗ chết! 

Hai người kia thấy chiêu đầu tiên thất thủ, lập tức lại xoay người lên trước, bốn cánh tay đều hướng Thẩm Mậu chộp tới, may là Thẩm Mậu thân hình linh hoạt, có thể né tránh hai người tập võ, nhưng căn bản là không có phần thắng!

Trong lòng hắn đột nhiên có một loại bi thương khó hiểu, đều đã đến trước cửa nhà, lại không thể đi vào, việc này rốt cuộc là ai sai khiến! Trong lòng nghĩ như vậy, trong miệng liền gào thét đi ra, dù là phải chết, hắn cũng muốn chết trong hiểu biết!

"Ngươi nói xem là ai, nay Thẩm phủ đều là do đại tiểu thư quản lý, tất cả mọi chuyện đều do nàng sắp xếp, nếu ngươi đã trở lại, nàng không phải cái gì cũng đều không có sao?!" 

Hai người kia tựa hồ là muốn thành toàn tâm nguyện của hắn, nhanh trả lời vấn đề của hắn!

Bầu trời tầng mây trùng trùng điệp điệp, một đạo sấm sét giữa không trung đánh xuống, như truyền vào trong tai Thẩm Mậu, làm hắn nửa bước cũng bước không nổi, trước mắt biến thành màu đen, hai người này dĩ nhiên là do Vân Khanh phái tới, mỗi ngày canh giữ ở trước cửa nhà, chính là sợ hắn trở lại, nàng sẽ không thể quản lí Thẩm gia nữa sao? Hắn không có ở nhà, Thẩm gia tất cả đều do Vân Khanh quản lý? Mẫu thân ra sao? Tạ thị ra sao? Mặc ca nhi, Hiên ca nhi nay ra sao rồi?

Hắn đang đắm chìm trong tin tức còn chấn động hơn cả thiên lôi, toàn thân cơ hồ run run như lá rụng trước gió, thật sự là quá mức chấn kinh rồi! 

Người muốn hắn chết này, là nử nhi hắn thương như châu báu, yêu như sinh mệnh sao? Hắn không tin, hắn không tin......

Nhưng bàn tay sắc bén đã muốn bức tới cổ hắn buộc hắn không thể không tin......

Bỗng nhiên trước mặt một đạo kiếm quang hiện lên, ào ào hai cái, những lợi trảo sắp đến trước mặt bỗng nhiên bị chặt đứt, tiếp theo lại là một đạo ngân quang bất ngờ như tia chớp trên bầu trời, trong thiên đại như tách ra một khe hở, chiếu sáng khuôn mặt thống khổ của hai người trước mắt, cùng với đại viện cao to mà mờ tối của Thâm gia, cửa lớn màu đỏ giống như máu bọn họ phun ra, khiến trong lòng Thẩm Mậu đều lan tràn ra một mảnh đỏ tươi.

Dịch Kính Thương đem kiếm thu vào vỏ, nhìn Thẩm Mậu té trên mặt đất, hai mắt sợ run, nhíu mày nói: "Ngươi hiện tại có thể đi trở về." Thế tử phân phó muốn hắn chú ý Thẩm phủ kĩ hơn, hắn hôm nay được tin tức, nói mấy ngày trước ở trên đường có người nhìn thấy một người rất giống Thẩm Mậu, theo hắn phỏng đoán, nếu như thật là Thẩm Mậu, hôm nay hẳn là sẽ đến Dương Châu, cho nên hắn tiến đến xem xét.

Kết quả vừa đến, liền thấy hai gã hung ác biết chút võ nghệ đang chuẩn bị bức Thẩm Mậu đưa vào chỗ chết, lập tức rút kiếm ra, tình thế bức bách, kiếm của hắn đi quá mau, vô tình đem hai gã kia đâm chết! Không khỏi nhíu mi.

Cũng không phải bởi vì giết người, những người độc ác này, muốn lấy tính mạng kẻ khác, tám chín phần mười đều là người không tội ác nào không làm, bọn họ làm đại nội thị vệ hoàng cung, xử lý thi thể cam đoan không để người ta tra ra dấu vết. 

Chỉ là thái độ của Thẩm Mậu có chút kỳ quái, lúc này hắn chậm rãi từ trên đất đứng lên, nhìn cửa lớnThẩm gia, đáy mắt xuất hiện không phải là kinh hỉ, ngược lại là e ngại, khó hiểu, phẫn nộ, kinh nghi cùng các loại cảm xúc hỗn tạp đan xen.

"Tạ tráng sĩ cứu giúp." Thẩm Mậu đứng lên, đối với Dịch Kính Thương vái chào thật sâu, đại ân không lời báo hết, hôm nay ân cứu mạng này, hắn hiện tại cũng không còn biện pháp báo đáp.

Trong lòng hắn vẫn đang bị lời của hai gã hung ác kia làm chấn động, là Vân Khanh phái bọn họ chờ ở chỗ này, là Vân Khanh...... 

"Ngươi còn không trở về sao?" Dịch Kính Thương có chút kỳ quái nhìn hắn, nghe nói Thẩm Mậu là người rất quan tâm gia đình, đối với thê nhi đều rất tốt, nhưng nam tử trước mắt này đã rời nhà hơn một tháng, tại sao dáng vẻ tựa như không muốn gấp gáp trở về.

Thẩm Mậu ngẩng đầu nhìn Dịch Kính Thương liếc mắt một cái: "Ngươi biết ta là ai?"

"Đương nhiên biết." Nửa tháng nay mỗi ngày đều phải tìm kiếm Thẩm Mậu, Dịch Kính Thương làm sao có thể không đem khuôn mặt hắn ghi tạc trong lòng chứ: "Nếu đã trở lại, liền sớm một chút trở về đi." 

Thẩm Mậu lắc lắc đầu, nếu như là người Vân Khanh phái ra, như vậy hắn trở về chỉ có rước lấy nhiều phiền toái hơn, còn không biết sau khi trở về, hắn có thể khôi phục thân phận như trước hay không, còn có vừa rồi hai gã kia đối hắn toát ra sát ý, trong phủ không biết là có phải cũng có những kẻ như vậy hay không......

Thẩm Mậu trong lòng biến chuyển liên hồi, hắn thật sự không có cách nào làm rõ điểm này, nhưng mà, hai người kia vào lúc cuối cùng nói như thế, lại khiến hắn không thể không hoài nghi, nếu không, bọn họ nói vậy làm cái gì chứ.

Nếu là người trong nhà không chào đón hắn, hắn...... 

Thẩm Mậu ngẩng đầu lại nhìn thoáng qua đại môn Thẩm gia, chậm rãi hướng một phương hướng khác mà đi.....

Hơn một tháng này hắn ở bên ngoài, trong lòng vướng bận không phải sản nghiệp Thẩm gia, cũng không phải vinh hoa phú quý trong nhà, hắn vẫn luôn nghĩ về Tạ thị ôn nhu hiền lành, nữ nhi xinh đẹp vẫn còn nhỏ, nhi tử đáng yêu dáng vẻ thơ ngây, còn có mẫu thân trong nhà tuổi già sức khỏe yếu kém, hắn trước kia chưa bao giờ có cảm giác mãnh liệt về cảnh người một nhà ở cùng một chỗ là tốt đẹp cùng hạnh phúc biết bao, đúng là khát khao đẹp đẽ nhất của con người, làm cho hắn chẳng quản ngày đêm đi bộ trở về, nhưng vừa rồi nghe hai gã kia nói như thế, khiến tâm linh hắn bị đả kích, có thể nói là đả kích thật mạnh.

Dịch Kính Thương hơi kinh hãi, việc này......

Hắn trầm ngâm một hồi, lập tức bước vài bước đứng ở trước mặt Thẩm Mậu: "Thẩm lão gia, nếu ngươi không có chỗ đặt chân, chi bằng đi đến chỗ tại hạ ở một đêm, tẩy đi phong trần ngày mai hẵn đi cũng không muộn."

Thẩm Mậu lúc này đang cảm thấy mờ mịt, cũng có sự thất vọng tràn trề, liền đi theo Dịch Kính Thương đến một khu tiểu viện, Dịch Kính Thương đem cho hắn một bộ xiêm y sạch sẽ để thay, lại pha nước ấm, Thẩm Mậu nhiều ngày không có tắm rửa, toàn thân cũng bẩn không thể nói, liền không từ chối, vào trong phòng tắm rửa.

Lát sau, một đạo thân ảnh nhanh nhẹn bước vào trong tiểu viện, áo bào trắng ở giữa không trung bay bay dước ánh trăng nhẹ nhàng như gió từ từ hạ xuống. 

"Thế tử." Dịch Kính Thương xoay người lại, thì nhìn đến đạo thân ảnh kia xuất hiện, lập tức hành lễ nói, lại thầm nghĩ, trước kia hắn cũng không biết võ công Ngự Phượng Đàn lại cao như vậy, cho đến lúc sau khi hắn đưa ra quyết định, mới phát hiện, trước kia Ngự Phượng Đàn vẫn không xuống tay giết hắn, là đã chiếu cố hắn lắm rồi, hắn vẫn nghĩ đến lúc Ngự Phượng Đàn bị mình giám thị, hẳn là lúc đó không đem hắn thành mối lo ngại mà thôi, do đó ở trong lòng lại hạ quyết tâm muốn đi theo vị thế tử điện hạ thâm tàng bất lộ này.

"Thẩm lão gia vì sao không quay về?" Chậm rì rì tiêu sái đến dưới mái hiên, Ngự Phượng Đàn tựa vào cửa gỗ, ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời mây đen không thấy trăng sao, sau một hồi sấm sét, từng giọt mưa to như hạt đậu thưa thớt rớt xuống, trên mặt đất tản ra mùi vị ẩm ướt.

Dịch Kính Thương đem tình hình vừa rồi hắn vừa đuổi tới thất được thuật lại, Ngự Phượng Đàn nghe xong mày nhíu chặt, có cơn gió thổi qua làm rối mái tóc dài của hắn, vài sợi vung lên trên mặt, dính trên đôi môi mỏng. 

Ngự Phượng Đàn đôi môi thổi một cái, đem sợi tóc thổi ra, cười nhẹ một tiếng, xoay người liền nhấc chân bước vào phòng.

Thẩm Mậu vừa tắm rửa một thân mỏi mệt, trong mắt lại không có sự vui sướng khi xa cách lâu ngày chưa được gặp mặt, nghe tiếng mưa rơi bên ngoài tí tách, nội tâm mâu thuẫn cùng phiền muộn nói không nên lời.

Ông đi đến nhà chính, đang muốn cùng Dịch Kính Thương nói lời cảm tạ, lại phát hiện hắn đang đứng thẳng tắp, ngẩng đầu vừa thấy, trong phòng có thêm một người. 

Trong phòng phía trên ghế lạnh là một vị nam tử mặc một tấm áo choàng trắng tinh, vạt áo họa tiết hình đồ long với những thủ pháp tốt nhất dệt thành, ở phía trên áo bào trắng đơn giản kia, lại có thêm một chút quý khí, trên đầu hắn là cây trâm đầu phượng màu xanh, xanh ngọc ở dưới ánh nến chiếu xuống, giống như là được kết tụ từ trong mái tóc đen, cây trâm hơi nhu hòa tôn lên dung nhan anh tuấn của hắn, có một loại hài hòa tuấn mỹ.

Hắn đứng nghiêm người lại, một đôi phượng mâu hẹp dài tựa tiếu phi tiếu nhìn Thẩm Mậu, thấy Thẩm Mậu đi ra, liền thả người ngồi xuống, lộ ra mảnh ngọc bội bên hông có màu như chiếc trâm đồng.

Thẩm Mậu cảm thấy hơi kinh hãi, Đại Ung Triều người có thể đeo ngọc đái ngoài quan viên nhị phẩm trong triều, còn có thế tử quận vương hay hoàng thân quý thích mới có thể đeo, nam tử trước mắt này, tuy rằng hành động thập phần tùy ý phóng khoáng, nhưng chỗ nào cũng tản ra khí chất bất phàm do thân phận của hắn, lập tức cũng không dám khinh tâm, bèn trước tiên quay đầu hỏi: "Xin hỏi ân công, vị này là?" 

"Công tử nhà ta." Dịch Kính Thương trả lời rất đơn giản, thân phận Ngự Phượng Đàn bị tiết lộ đối với Thẩm Mậu cũng không có chỗ tốt, ngược lại sẽ khiến hắn nghĩ nhiều.

Thẩm Mậu đã sớm phát hiện Dịch Kính Thương võ công cao cường, khí chất không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không phải người bình thường, lúc này thấy hắn đối vị công tử này cung kính, nghĩ rằng vị công tử này chắc cũng là con của vị Hầu gia nào rồi.

Ngự Phượng Đàn kỳ thật đang đánh giá Thẩm Mậu, đối với vị phú ông lớn nhất nhì Giang Nam này hắn không có hứng thú, nhưng vì hai nguyên nhân, mà một trong số đó, khiến hắn đối với Thẩm Mậu phi thường có hứng thú.

"Đa tạ ân cứu mạng của công tử." Thẩm Mậu thành khẩn hành lễ.

"Nếu là ân cứu mạng, Thẩm lão gia cũng nên lấy ra vật gì đó tương ứng đến báo đáp ta đi?" Ngự Phượng Đàn không có một chút tự giác của việc ra tay cứu giúp không cần báo đáp, câu môi cười, đáy mắt toát ra vẻ đắc ý thích thú. 

Đồ vật tương ứng?

Thẩm Mậu sửng sốt, lúc này liền nở nụ cười khổ, hắn nay trên người không có đồng nào, liền ngay cả xiêm y mặc trên người, đều là do Dịch Kính Thương đưa cho hắn: "Thẩm mỗ chỉ sợ lấy không ra đồ để đến báo đáp phần ân tình này rồi."

Lời của hắn trong sự bình thản cùng hỗn loạn lại có chút uể oải, khiến Ngự Phượng Đàn hơi nhíu mi, trong lời nói lại mang theo trêu đùa: "Thẩm lão gia lời này lại khiến người ta khó hiểu, Thẩm gia mặc dù không phải là gia đình giàu nhất thiên hạ, nhưng muốn lấy ra đồ vật đến tạ ơn người, vẫn là có thể làm được chứ." 

Ngự Phượng Đàn nhẹ nhàng nở nụ cười, nói tiếp: "Hay là Thẩm lão gia nghĩ đến, gia sản của ông đã bị tộc nhân thâu tóm, Thẩm phủ không còn tiền nữa rồi chăng?"

Thẩm Mậu vốn vẫn đắm chìm trong lời nói của hai gã thủ ác kia, trong lòng rất mâu thuẫn, lúc này nghe được lời của Ngự Phượng Đàn, đáy mắt hiện lên một chút kinh dị: "Ngài nói cái gì? Cái gì tộc nhân thâu tóm là sao?"

Xem ra Thẩm Mậu cũng không có nghe được tin tức gì, còn không biết những chuyện xảy ra trong Thẩm gia trong một tháng này, Dịch Kính Thương liền nói tiếp: "Trong một tháng ông mất tích, tộc nhân Thẩm thị luôn yêu cầu đem sản nghiệp Thẩm gia quy về trong tộc." 

"Cái gì!" Thẩm Mậu nghe xong đứng lên, không dám tin nói: "Ta có hai đứa con trai, bọn họ dựa vào cái gì muốn nuốt gia sản Thẩm gia!"

Nếu là gia sản bị thâu tóm, vậy Tạ thị cùng Vân Khanh, mẫu thân, về sau sẽ phải làm sao bây giờ!

Dịch Kính Thương thấy vậy càng tỏ vẻ kỳ quái, Thẩm Mậu thực rõ ràng lo cho người nhà, vì sao lại không muốn vào cửa, nhưng hắn vẫn tiếp lời: "Bọn họ không thừa nhận nhi tử ông sinh ra, đại náo Thẩm gia, Thẩm lão phu nhân bị bệnh, Thẩm phu nhân lúc này cũng chống đỡ hết nổi, cuối cùng đành dựa vào đại tiểu thư Thẩm gia lập lời thề chiêu tế ở rể, mới có thể bức lui bọn họ." 

Chiêu tế ở rể!

Thẩm Mậu sắc mặt trở nên càng thêm tái nhợt, hắn không nghĩ đến những tộc nhân bình thường có quan hệ rất tốt với hắn, thế nhưng sẽ làm ra chuyện như vậy, thừa dịp hắn mất tích, tới cửa bức đoạt gia sản Thẩm gia, hơn nữa còn không thừa nhận thân phận của Mặc ca nhi cùng Hiên ca nhi.

Chỉ là, chiêu tế ở rể, làm cho hắn không thể không nghĩ đến lời nói của hai gã hung ác kia, Vân Khanh chẳng lẽ thật sự là như thế à?

Hắn không tin, không tin!

Người có một loại tâm lý sợ hãi, đối với người mình thương yêu nhất thì loại sợ hãi đối mặt với sự thật này sẽ lan tỏa rất nhanh, hắn sợ tận mắt chứng kiến sẽ khiến cho bản thân không thể không thừa nhận, trong tiềm thức sẽ muốn trốn tránh, lại không muốn tin tưởng!

Thẩm Mậu trước giờ là như thế, sắc mặt của hắn hiện ra một loại thống khổ, hắn muốn trở về, lại bởi vì bị chuyện sắp mất mạng trong tay hai gã hung đồ ám ảnh, khiến tâm tình của hắn càng thêm mâu thuẫn! 

Ngự Phượng Đàn nhíu mày nhìn chăm chú vào hắn, trong mắt xẹt qua một đạo hào quang đen như mực, chậm rãi nói: "Ông không phải đã nghe được tin đồn thổi nào rồi chứ?"

Mấy ngày nay, không biết từ đâu tung ra tin tức, nói Thẩm gia đại tiểu thư tuyên bố muốn chiêu tế ở rể, đó là muốn thừa dịp Thẩm Mậu đã chết, ấu đệ còn nhỏ, đem toàn bộ Thẩm gia biến thành tài sản của nàng dễ như chơi.

Hắn cảm thấy, nguyên nhân có thể khiến cho Thẩm Mậu có loại tâm tình mâu thuẫn như vậy thì chỉ có việc này, hai tên kia có lẽ còn nói gì nữa, mới khiến cho Thẩm Mậu chấn động sâu sắc. 

Thẩm Mậu nghe vậy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt như nhìn rõ lòng người kia, chỉ cảm thấy mâu trung kia tựa hồ phản chiếu suy nghĩ trong lòng, hơi có chút phức tạp cúi đầu xuống: "Không có gì."

"Bọn họ nói như thế, không thể tin." Ngự Phượng Đàn cất giọng, Thẩm Mậu liền đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Bọn họ nói đều là giả?"

Quả nhiên là hai gã kia có nói gì đó, mới khiến Thẩm Mậu có dáng vẻ thất hồn lạc phách. Ngự Phượng Đàn lúc này thập phần chắc chắn, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Ông tin tưởng bọn hắn hay tin tưởng thân nhân?" 

Thẩm Mậu biểu tình dần dần trở nên có chút thoải mái. Đúng vậy a, hắn vì sao phải tin tưởng hai người muốn lấy mạng hắn chứ, có lẽ người nọ là muốn châm ngòi ly gián, hơn nữa lời này là khi muốn giết hắn mà nói ra, đó là muốn cho hắn chết càng thống khổ hơn. Lúc này đây, hắn đã bình thường trở lại: "Nay Thẩm gia đến tột cùng ra sao rồi?"

Nói đến nói đi, nội tâm của hắn vẫn là quan tâm Thẩm gia nhất.

Ngự Phượng Đàn đem sự biến hóa của hắn thu hết vào đáy mắt, thản nhiên cười: "Thẩm gia như thế nào, ông ngày mai trở về sẽ biết, về phần khác...... Vẫn là nên nói, ông làm sao báo đáp ân cứu mạng của ta đây?!" 

Thẩm Mậu lúc này đối với Ngự Phượng Đàn cùng Dịch Kính Thương đều đã tràn ngập cảm kích, tuy rằng không rõ hai người vì sao lại ra tay cứu viện, nhưng tóm lại hai người đã cứu tính mạng của hắn, vì thế chắp tay nói: "Công tử mời nói, chỉ cần là thứ Thẩm mỗ có, tất sẽ đưa cho công tử."

Nghe vậy, Ngự Phượng Đàn trong nháy mắt có chút chần chừ, nếu như theo tình hình hỗn loạn trước mắt này đánh giá, cùng với thần sắc và đôi mắt của Thẩm Mậu mà suy xét, xác định lời của hắn là thật, mới mở miệng nói: "Ta muốn......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top