Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 83 : Thẩm Phụ Trở Về

"Ta muốn một khối ngọc phiến." 

Thẩm Mậu nghĩ rằng hắn sẽ yêu cầu ngàn vạn hoàng kim để tạ ơn, nào ngờ hắn đưa ra yêu cầu chỉ là một khối ngọc phiến, lập tức lại hiểu rõ hoàng kim có hạn ngọc thì vô giá, người này là công tử nhà cao cửa rộng có lẽ liền thích thu thập ngọc phiến, liền gật đầu nói: "Công tử muốn ngọc phiến như thế nào? Nếu cần tìm kiếm cũng có thể báo cho biết tại hạ, tại hạ nhất định sẽ đem hết toàn lực hỗ trợ tìm."

"Không cần phiền toái như thế, ông chỉ cần đem ngọc phiến trong nhà có đều mang tới cho ta xem, ta chọn lựa xem có cái nào thích hợp là được rồi." Ngự Phượng Đàn vung tay áo, ngồi thẳng thân mình, nói một câu như thế, cũng làm cho Thẩm Mậu càng thêm kỳ quái, bất quá nếu người ta đã đưa ra yêu cầu, hắn cũng đành phải gật đầu đáp ứng.

Mưa to gột rửa toàn bộ Dương Châu, đắm chìm bên trong mưa bụi mông lung là cảnh tượng tươi đẹp, nhánh liễu dài rủ xuống, phất qua mặt cỏ, phất qua mặt nước trong xanh, từng đóa sen nở rộ mà vẫn e ấp trên mặt nước, làm cho người ta dưới cái nắng chói chang của mùa hè cảm giác được một tia nhẹ nhàng khoan khoái. 

Mưa to tắm sạch lá cây, đường gạch dơ bẩn, lại không thể gột sạch được nội tâm đáng ghê tởm của con người.

Sáng sớm sương còn chưa tan, tộc trưởng mang theo trưởng lão, Thẩm Bình cùng với người trong tộc lại một lần nữa đến đại môn, mà mỗi một lần bọn họ khí thế so sánh với lần trước càng hung mãnh hơn, đẩy gã sai vặt cùng ma ma ngăn trở ở trước cửa, trong miệng hô lớn nói: "Chúng ta muốn gặp Thẩm Vân Khanh, gọi nàng ra đây!"

Không có ai phát hiện, có một đạo thân ảnh màu xám, thừa dịp đại môn mở ra mọi người chen vào ầm ĩ, cũng cúi đầu lẩn vào trong đó. 

Sáng sớm đã nghe tiếng la to náo loạn thật vang dội, xa xa từ hậu viện cơ hồ cũng nghe thấy, Tạ thị vừa phân phó công việc trong phủ, liền nghe được tiếng hô lớn này.

"Rốt cuộc sao lại thế này?" Tạ thị cau mày hỏi.

Ánh mắt Lý ma ma hiện lên một chút lo lắng, nói: "Tộc trưởng bọn họ lại tới nữa." 

"Tại sao lại đến đây! Bọn họ rốt cuộc đem chúng ta trở thành cái gì, như thế nào mà lại tới nữa!" Tạ thị nhất thời trợn trừng mắt lại vì tức giận mà trán nhăn chặt.

"Bọn họ nói muốn đại tiểu thư đi ra gặp mặt, nói là trong tộc có việc muốn thương nghị." Nếu Vân Khanh nay là gia chủ của Thẩm gia, người như vậy trong tộc tìm tới cửa mặc dù là nhiều, như vậy chưa thể nói là quá đáng, Lý ma ma chính là đáy lòng biết người trong tộc tới cửa, nhất định là không có chuyện tốt lành gì, đại tiểu thư lại nhiều lần làm khó họ, bọn họ không chiếm được tiện nghi làm sao có thể cam tâm.

"Không phải nói Vân Khanh hai ngày này bị bệnh sao, nàng như thế nào đi ra ngoài gặp khách, không cần gọi tiểu thư đến, để ta ra là được." Tạ thị hai ngày nay muốn đi xem Vân Khanh, lại bị Vân Khanh nói thân mình không thoải mái, không muốn gặp người khác, bà nội tâm sốt ruột, lúc này không muốn nữ nhi ra gặp bọn người không có liêm sỉ này. 

Phỉ Thúy vâng lệnh, xoay người cho người đi ngăn cản người thông tri về Nhạn các, một lát sau, nha hoàn đó trở về nói đại tiểu thư đã thay xong xiêm y đi ra tiền viện rồi.

Nghĩ đến nữ nhi bệnh nặng còn phải đi gặp bọn súc sinh kia, Tạ thị liền vô cùng tức giận, bà chưa từng chống đối người trong tộc, hôm nay bà cũng phải đi nhìn xem, bọn họ đến tột cùng còn có thể vô sỉ tới trình độ nào.

Vẫn là ở tiền thính, vẫn là những người đó, chẳng qua lần này Vân Khanh đội mũ sa có lụa mỏng che mặt, hai bên nha hoàn cũng không có giúp đỡ nàng, sau khi nàng vào cửa, liền trước hết mời các vị trong tộc ngồi xuống. 

Tộc trưởng thấy nàng dùng lụa mỏng che mặt, khăn lụa trắng che đi làm cho nhìn không rõ dung mạo của nàng cùng biểu tình, đáy mắt lại toát ra hết sức vui vẻ, sắc mặt vui mừng: "Vân Khanh đây là làm sao vậy, như thế nào ngày hôm nay đi ra còn mang theo mũ sa rồi?"

Vân Khanh ho nhẹ hai tiếng, thanh âm trong trẻo lại mang theo chút yếu ớt: "Thật sự là ngượng ngùng, Vân Khanh hai ngày trước bị phong hàn, cho nên cần tránh gió, để tránh bệnh mới tốt hơn một ít liền lại nặng thêm."

Theo nàng ho khan, tộc trưởng cùng Thẩm Bình hơi hơi nghiêng mặt tránh đi, bất quá trên mặt lộ ra tươi cười, cũng có chút hưng phấn kỳ dị. 

Tộc trưởng càng tỏ ra hòa ái nói: "Từ lần trước cho cháu chọn người về ở rể, chúng ta liền trở về thương lượng, nếu nay Thẩm gia là cháu làm chủ, vậy tên của cháu cũng được ghi vào gia phả Thẩm, như vậy mới được. Ngày hôm nay, ta mang theo người trong tộc đến để gặp cháu, sau đó thương định ngày, chính thức đưa cháu thành hậu nhân của Thẩm gia."

Nữ tử trước khi xuất giá, chỉ là ở trong tộc có một tên, cũng sẽ không ghi vào gia phả dòng họ, chỉ có sau khi lập gia đình, thì sẽ được viết cùng với tên trượng phu vào gia phả nhà chồng, mà đãi ngộ này cũng chỉ có chính thất mới có thể có được, thiếp thất sẽ không được ghi.

Nay bọn họ nói như vậy, đó là thừa nhận thân phân gia chủ Thẩm gia của Vân Khanh, nghe nói như vậy ma ma, nha hoàn Thẩm gia đều vui vẻ, chỉ cần tên đại tiểu thư được ghi vào, về sau người trong tộc sẽ không không có lý do gì tìm đến cửa muốn nuốt trọn tài sản Thẩm gia nữa. 

Tạ thị vào cửa liền nghe thấy thế, trong lòng vừa vui vừa mừng, đã bốn mươi ngày nhưng vẫn không có tin tức của Thẩm Mậu, kỳ thật nội tâm của bà vẫn có hi vọng Thẩm Mậu còn sống, đây cũng là ý niệm chống đỡ của bà, nay trong nhà gánh nặng đã đặt trên vai nữa nhi, chỉ cần người trong tộc thừa nhận là tốt nhất.

Đáng tiếc, Vân Khanh cũng không có đáp ứng, nàng ngược lại do dự, có chút không xác nhận nói: "Việc này không tốt lắm, ta là một nữ nhi lại đến từ đường, này…"

Nàng trong thanh âm càng không xác định, ánh mắt tộc trưởng lại càng lóe, hắn nhìn chằm chằm Vân Khanh, phản bác nói: "Nếu cháu chọn người về ở rể thì theo qui củ trong tộc tất nhiên là phải ghi lên gia phả, như vậy cháu mới có thể danh chính ngôn thuận quản lý gia sản Thẩm gia. Nếu cháu không đi, ta có thể hoài nghi cháu rốt cuộc vì cái gì mà muốn chiếm lấy gia sản Thẩm phủ, hay là mang tài sản rồi đi lấy người khác!" 

Vân Khanh lập tức lớn tiếng nói: "Tộc trưởng người đừng nói loạn, ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, các người lại đổ choât rắp tâm khó lường, các người mới là người như vậy, cũng chỉ có các ngươi mới muốn chiếm đoạt tài sản Thẩm gia!"

Tộc trưởng đối với luận điệu này không hề để ý, hắn cười lạnh vài tiếng: "Một khi đã như vậy, hôm nay ngay tại đây, có các trưởng lão thúc bá trong tộc xem xét một chút rồi ngày mai ta sẽ ghi tên chủa cháu vào gia phả, như vậy với Thẩm gia cũng tốt mà với cháu lại danh chính ngôn thuận. Vì sao cháu lại không đồng ý?"

"Đúng vậy a, trong tộc đều nguyện ý nhận cháu làm gia chủ, cháu vì sao không chịu cùng thúc bá chúng ta nói chuyện một chút, về sau cũng có thể tham gia sự vụ trong tộc......" Trong tộc ai cũng khó hiểu. 

Đối mặt với tiếng nghị luận, thân thể gầy yếu của Vân Khanh tựa vào một bên tay vịn để chống đỡ nói: "Tóm lại, Vân Khanh hôm nay thân mình không thoải mái, ngày khác lại thảo luận việc này?!"

"Đây là có ý gì, thân mình không thoải mái, cùng mọi người gặp một lần là được, cháu vì sao không chịu tháo xuống mũ sa cho các vị trưởng tộc nhìn một chút, một chuyện đơn giản như thế vì sao cháu lại không đồng ý? Chẳng lẽ ngươi không phải là Vân Khanh thật?" Giọng nói tộc trưởng cũng có chút kỳ quái.

 Nghe vậy, mọi người đều để ý, trong ánh mắt có chút ngờ vực vô căn cứ, có kinh ngạc, cũng có nghi ngờ, mấy ngày nay Thẩm Vân khanh biểu hiện thông minh đến làm người khác kinh ngạc, vậy nếu người này không phải là Thẩm Vân khanh, vậy thì đại biểu cho Thẩm gia hết thảy toàn bộ đều sẽ rơi vào trong tay người khác.

Thẩm gia nếu là không người quản lý, như vậy liền quy vào trong tộc, mỗi người bọn họ đều sẽ được chia một phần, lúc này mọi người đều ngồi thẳng người.

"Ai nói ta không phải thực sự là Thẩm Vân khanh! Các ngươi có chứng cớ gì?" 

Đại Trưởng Lão ở một bên xoa xoa đầu gối nói: "Cháu cũng đừng tức giận, nếu hôm nay tất cả mọi người ở đây, vậy thì cháu liền đem mũ sa lấy xuống, chỉ cần chúng ta thấy được dung mạo, liền biết có phải là cháu hay không."

Lời nói của đại Trưởng Lão so với tộc trưởng dễ nghe hơn rất nhiều, Tạ thị lúc này cũng ở bên cạnh đi ra, nhìn Vân Khanh nói: "Con hãy gỡ xuống cho bọn họ nhìn đi, miễn cho bọn họ nói này nói nọ."

Bà là vì Vân Khanh suy nghĩ, nhưng là Vân Khanh lại nhanh chóng lui hai bước, tránh được tay của Tạ thị, hành động này làm cho Tạ thị trong lòng cũng kinh ngạc. 

Nữ nhi ngày thường đều cùng bà thân cận nhất, lúc này thế nhưng tránh bà, đây là......

Bà nghĩ hai ngày này Vân Khanh không cho bà vào Qui Nhạn các, lại nghĩ đến hôm nay nàng thế nhưng lại không chịu cởi mũ sa vào từ đường, trong lòng cũng nổi lên nghi ngờ, chẳng lẽ, thực sự Vân Khanh đã gặp chuyện?

Nghĩ tới cái kết quả này, Tạ thị chỉ cảm thấy thân mình lung lay sắp đổ, may mắn Phỉ Thúy ở bên cạnh không dấu vết đỡ bà. 

Mà tộc trưởng cùng Thẩm Bình nhìn hành động Vân Khanh tránh lui, trao đổi ánh mắt với nhau càng thêm vui sướng, xem ra chuyện bọn họ làm đã thành công!

Thẩm Bình tức giận đứng lên nói: "Vân Khanh, ngươi đã nói không phải, như vậy cho mọi người ở đây nhìn xem một chút, ngươi là thật hay là giả, nếu là thật thì chúng ta sẽ không ý kiến gì, ngươi vì sao phải như vậy?"

Mọi người đều tận tình khuyên bảo, Vân Khanh trong hoàn cảnh bị bức ép, dưới lụa mỏng mơ hồ có thể nhìn thấy mày liễu nhíu chặt, một đôi mắt phượng đảo qua mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng ở một chỗ phía sau, ánh mắt lóe sáng. 

Trong giọng nói có chút nghẹn ngào, rất không nguyện ý hỏi: "Các ngươi nhất định phải xem sao?"

"Đương nhiên, chúng ta chỉ cần xác định thật giả liền tốt rồi!" Tộc trưởng nói.

"Các người đều quá xem trọng rồi." Thanh âm của Vân Khanh có khiếp sợ, còn có không cam lòng, tay liền đem mũ sa trên đầu lấy xuống. 

Khi nàng lấy mũ sa xuống, trước mặt mọi người là một gương mặt có nhiều nốt đỏ, trên nốt đỏ còn có chút mủ. Vốn là khuôn mặt tuyệt sắc vậy mà lúc này ở trong mắt người khác là một mảnh kinh sợ.

Thẩm Bình là người đầu tiên kêu lên: "Này...... Đây không phải là bệnh đậu mùa sao?"

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều liều mạng lùi lại giữ khoảng cách rất xa. 

Bệnh đậu mùa, không phân biệt nam nữ già trẻ cũng đều có thể bị. Mà khi mắc bệnh sẽ phát bệnh rất nhanh, đầu tiên là đau đầu, đau lưng, rét run hoặc rùng mình, sốt cao, còn có nôn mửa, táo bón, mất ngủ. Trên người bệnh nhân, hai gò má, cổ tay, cánh tay, thân thể cùng chân đều xuất hiện nốt đỏ. Bắt đầu là nốt đỏ phát ban, sau biến thành mẩn mụn đỏ, hai đến ba ngày sau mẩn mụn đỏ biến thành mụn nước, về sau mụn nước chuyển thành mủ mụn nước.

Bệnh đậu mùa lây bệnh rất nhanh, một khi lây bệnh, rất khó chữa khỏi, phần lớn đều chỉ có đường chết.

Cho nên không chỉ có mọi người trong tộc, một ít nha hoàn, ma ma phía sau Vân Khanh cũng lui về sau vài bước, bệnh đậu mùa có thể thông qua tiếp xúc mà lây bệnh, bọn họ âm thầm may mắn, mấy ngày này đại tiểu thư chỉ cho Lưu Thúy gần người, không cho họ tới gần. 

Vân Khanh nhìn ánh mắt hèn mọn của mọi người, nước mắt chảy xuống, nàng không thể chịu đựng được ánh mắt ghét bỏ của mọi người, nói với bọn họ: "Ta sở dĩ không thể nói là vì vậy, hiện tại các ngươi đều thấy, ta như vậy nào có thể gặp người?"

Mà Thẩm Bình lui lại mấy bước, trên mặt xuất hiện thần sắc mừng rỡ, trong miệng hét lớn: "Ngươi nếu bị bệnh đậu mùa, vậy thì hẳn là sớm đến nơi cách ly, sao có thể ở tại gia!"

Mà Tạ thị cũng cả người phát run, nhưng bà khác những người khác, đi về phía trước vài bước, đôi mắt trợn to, không dám tin hỏi: "Vân Khanh, con làm sao có thể nhiễm bệnh đậu mùa, làm sao có thể nhiễm thứ này!" 

Bệnh đậu mùa không phải tùy tiện truyền nhiễm, trong thành Dương Châu vẫn chưa có người bị nhiễm bệnh, Vân Khanh trong khoảng thời gian này không có đi ra ngoài, không tiếp xúc người khác, làm sao có thể nhiễm bệnh đậu mùa a......

Bà đi về phía trước, Vân Khanh bước lui về sau, theo bước chân lui về phía sau của Vân Khanh, Tạ thị rơi lệ đầy mặt, khóc không thành tiếng: "Vân Khanh, con để nương xem một chút, xem vì sao lại thế này a?"

"Không, không, nương, con cũng không biết sao lại thế này. Từ ngày ấy, sau khi tộc trưởng bọn họ đến đây, ngày hôm sau con đã cảm thấy không thoải mái, trên mặt xuất hiện vết đỏ, kết quả, kết quả...... bị thành bộ dáng này rồi!" Vân Khanh liều mạng lắc lắc đầu, không cho Tạ thị đụng tới nàng: "Nương, người đừng tới, bệnh đậu mùa sẽ lây bệnh......" 

"Đúng, bệnh đậu mùa lây bệnh rất nhanh! Chạy nhanh đi báo đem nàng đưa đến nơi cách ly đi, như vậy mới sẽ không lây bệnh cho người khác!" Thẩm Bình cao giọng hô.

Tạ thị quay lại nhìn, ánh sáng lạnh xuyên qua nước mắt truyền tới: "Không được! Ta tuyệt không muốn Vân Khanh bị đưa đi cách ly sở, chỗ kia hẻo lánh lại không có người chiếu cố quan tâm, các ngươi đừng mơ tưởng đưa Vân Khanh của ta vào trong đó!"

Tạ thị vọt tiến lên, đẩy đám người đang muốn xông tới kéo Vân Khanh ra: "Các ngươi tránh ra cho ta! Tránh ra! Không được đưa Vân Khanh đi cách ly! Không được đi!" 

Bà hai mắt đỏ lên, giống như sói mẹ che chở cho sói con, những người khác đều bị khí thế của bà trấn trụ!

Nhưng là bất quá chỉ một lát, đám người lại xôn xao lên: "Phải đưa đi, nhất định phải đưa đi, nếu lây bệnh ra ngoài thì toàn bộ thành Dương Châu liền xong rồi a!"

Tộc trưởng cùng Thẩm Bình trong mắt hiện lên đắc ý, dưới tình hình này không cần bọn họ lần nữa động thủ, người khác cũng sẽ sợ bị lây bệnh, Vân Khanh phải bị đưa đi, chỉ cần Vân Khanh đưa đến sở cách ly, như vậy Thẩm gia liền không người quản lý, bọn họ muốn nhúng tay vào đã không còn có người có thể ngăn trở rồi! 

Đến lúc đó lại tạo chút tin đồn thất thiệt bêu xấu Tạ thị, đem bà cùng hai đứa nhóc miệng còn hôi sữa kia giải quyết......

Nghĩ vậy, hai người bọn họ mắt lóe sáng kinh người!

Đúng lúc này, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, lão Lục quản gia Thẩm phủ trói một nha hoàn tiến vào, quỳ trên mặt đất, ả ta vừa thấy Vân Khanh liền sợ tới mức toàn thân phát run, liều mạng lắc đầu nói: "Đại tiểu thư, mặt của người, mặt của người......" 

Vân Khanh nhìn nha hoàn kia, đây là nha hoàn cấp ba trong viện của nàng, tên tiểu Mai, nàng khó hiểu nhìn Lục lão, Lưu Thúy ở phía trước liền mở miệng hỏi: "Tiểu Mai, ngươi không phải xin phép về nhà thăm người thân sao? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?"

Lục lão hung dữ đá tiểu Mai một cước: "Nhanh chút nói, ngươi hôm kia lén lút ở trà phòng làm cái gì?"

Tiểu Mai bị đá như vậy cả người phát run,cúi đầu run rẩy nói: "Đại tiểu thư, đại tiểu thư, người tha thứ cho nô tỳ, nô tỳ không biết thuốc bột kia có thể gây bệnh đậu mùa, bằng không nô tỳ như thế nào cũng không dám hạ độc a!" 

"Cái gì, là ngươi hạ độc?!" Lưu Thúy lớn tiếng chất vấn.

"Nô tỳ nhận tiền của người ta nhưng nô tỳ như thế nào cũng không có nghĩ đến nó có thể gây bệnh đậu mùa! Cầu đại tiểu thư tha thứ nô tỳ, tha thứ nô tỳ!" Tiểu Mai quỳ rạp xuống, không ngừng dập đầu cầu xin.

Nhưng là Vân Khanh không có nửa điểm xót thương, nàng nhìn nha hoàn kia, đáy mắt đều là lãnh ý: "Ngươi nói cho ta biết, là ai sai khiến ngươi?"

Thẩm Bình đột nhiên ngắt lời nói: "Nô tỳ này có thể tra khảo sau, nay ngươi bị nhiễm bệnh đậu mùa, còn không mau đi cách ly, miễn để lây bệnh cho mọi người!"

"Muốn lây bệnh sớm đã lây bệnh, gấp thêm cũng chả làm gì được!"Lúc này,Tạ thị không chút lưu tình nào nói, hai mắt bà trừng Tiểu Mai, xông lên tát cho ả một phát: "Nói, rốt cuộc là ai sai khiến ngươi!"

Tiểu Mai chỉ liều mạng dập đầu, miệng cầu xin tha thứ. 

Tạ thị nhìn trán ả chảy máu, lại một chút cũng không đau lòng, bà nhìn nữ nhi đứng cách hai thước, trên mặt toàn những nốt đỏ, rồi nhìn Tiểu Mai cười lạnh một tiếng: "Ngươi không nói đúng không, ta nhớ rõ ngươi còn có gia đình, được, ngươi đã không nói, người đâu, đem tiểu Mai cùng người nhà, toàn bộ đều bán đi! Bán càng tiện càng tốt!"

Ý của bán càng tiện càng tốt đó là đưa đến kỹ viện hạ đẳng nhất, kỹ viện không phải thanh lâu, thanh lâu vẫn là có chút tình người, mà kỹ viện lại là hạ đẳng nhất chuyên tiếp người qua lại, cô nương ở đó không kể ngày đêm đều không ngừng tiếp khách, ngay cả thời gian ngủ cũng không có, nghe nói đi nơi đó, không đến ba bốn năm, sẽ kiệt lực mà chết!

Mà chủ nhân nào muốn bán càng tiện, đãi ngộ sẽ càng kém, còn lại nam nhân sẽ đưa đi khai mỏ, tùy thời có thể sẽ bị chôn sống ở dưới, đây là phương thức phát mại tàn khốc nhất! 

Tiểu Mai nghe xong, trợn to mắt nhìn Tạ thị, lắc đầu nói: "Phu nhân, người tại sao có thể tàn nhẫn như vậy......"

"Tàn nhẫn? Ngươi đem Vân Khanh của ta hại thành như vậy, ngươi cũng biết tàn nhẫn!" Tạ thị trong mắt không có một tia thương hại, vẫy tay nói: "Ngươi đã không nói ra kẻ chủ mưu phía sau, như vậy chính là có kết cục này rồi! Người đâu... "

Vừa nghe Tạ thị nói, biết không còn cơ hội nữa, Tiểu Mai lập tức dập đầu nói: "Phu nhân, phu nhân ta nói, ta nói, là Thẩm Bình Thẩm đại lão gia cho nô tỳ một bao thuốc bột bảo nô tỳ hạ dược......" 

Đột nhiên một cước đá tới, Thẩm Bình đá Tiểu Mai văng vào cửa, khụ ra vài ngụm máu, hắn lớn tiếng trách mắng: "Lời nói của một nô tỳ, các ngươi cũng tin tưởng, đừng ở trong đây kéo dài thời gian! Thẩm Vân Khanh, ngươi là muốn mọi người bị nhiễm bệnh đậu mùa sao? Người đâu, mau mang nàng ta ra ngoài đưa đến chỗ cách ly đi! Tài sản Thẩm gia từ nay trong tộc tiếp nhận toàn bộ!"

Vài nam tử trên tay đã sớm đeo bao tay, bắt đầu xông lên phía trước, Tạ thị ở phía trước ngăn cản, còn bị hất ngã, Vân Khanh khóc hô lớn: "Cha à...... Người nếu còn sống, liền nhìn xem, xem bọn họ đối phó chúng ta như thế nào......"

"Ngươi không cần kêu mà có kêu cũng vô dụng, cha ngươi đã sớm chết, chỉ có mẹ con các ngươi ngu ngốc đợi hắn trở về!" Mắt thấy ý định sắp đạt được, Thẩm Bình không kiêng nể gì phá ra cười. 

Nhưng vào lúc này, chỉ nghe một tiếng hét lớn: "Các ngươi dừng tay cho ta!"

Mọi người đều bị tiếng nói bao hàm đầy tức giận mà dừng tay, chỉ thấy trong đám người, một người trung niên mặc trường bào màu xám đi ra, mặt trắng cùng mắt phượng, thoạt nhìn lịch sự nho nhã, nhưng lúc này trên mặt lại toàn là hàn băng.

Tạ thị nhìn thấy nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện, một câu cũng nói không nên lời, mắt cũng không nháy nhìn hắn, sợ tất cả trước mắt đều là ảo giác. 

Mà Lý ma ma ở phía sau kích động hét to: "Lão gia, người đã trở lại! Người xem, những người này bọn họ là muốn chiếm đoạt gia nghiệp Thẩm gia a!"

Tộc trưởng cùng Thẩm Bình nhìn thấy Thẩm Mậu, đều nói không ra lời, lâu như vậy không thấy, bọn họ đều nghĩ Thẩm Mậu đã chết, ai ngờ thế nhưng hôm nay xuất hiện! Người của bọn họ an bài ở cửa đâu, tại sao lại không có trông chừng, để cho Thẩm Mậu vào trong phủ, xem ra, vừa rồi mọi chuyện hắn đều nghe được rồi!

Thẩm Mậu không để ý tới bọn họ, mà đi đến đỡ Tạ thị đứng lên, Tạ thị lúc này mới kịp phản ứng, nước mắt đều chảy ra: "Lão gia, lão gia, người đã trở lại...... Người rốt cục đã trở lại......" 

Đối mặt với nước mắt của ái thê, Thẩm Mậu trong lòng chua xót, nhưng lúc này hiển nhiên không phải thời điểm thổ lộ nỗi lòng, ông gật gật đầu, sau đó quay đầu nhìn mọi người đang im lặng nói: "Ngày hôm nay thật sự để cho ta mở rộng tầm mắt rồi."

Thấy hắn không có nổi giận, mà trấn tĩnh nói như vậy, ngược lại làm cho tộc trưởng cùng vài vị trưởng lão có phần ngoài ý muốn, vẫn là tộc trưởng da mặt dày, phản ứng mau, lập tức nói: "Ngươi đã trở lại, ngươi đã trở lại là tốt rồi, như vậy Thẩm gia tất cả đã có người quản lý rồi!"

Thẩm Bình hiển nhiên đạo hạnh cũng rất sâu, nhìn thấy Thẩm Mậu, lập tức tỏ ra thần sắc một thúc thúc tốt, bộ dáng thập phần vui vẻ: "Ngươi cuối cùng là đã trở lại, mấy ngày này, ta lo lắng gần chết!" 

(dù tuổi tác gần bằng nhau nhưng vai vế Thẩm Bình trên Thẩm Mậu)

"Lo lắng ta không chết được a, nhưng làm cho các ngươi thất vọng rồi!" Thẩm Mậu lạnh lùng liếc hắn một cái, trong đầu nhớ lại bọn họ vừa rồi bức bách Vân Khanh cùng Tạ thị, sắc mặt ông càng âm trầm, tay gắt gao nắm chặt thành quyền.

Vân Khanh đứng ở phía sau, nhìn thấy động tác của Thẩm Mậu, thật tốt cha đã trở lại, cha rốt cục đã trở lại. 

Nàng thở phào một tiếng: "Cha, nữ nhi khổ sợ đợi gần nửa tháng, người rốt cục đã trở lại, nay nữ nhi bị bệnh đậu mùa, cũng không thể ở nhà lây bệnh cho người khác!"

Nàng nói xong, đi lên phía trước quỳ gối trước Thẩm Mậu cùng Tạ thị, đáy mắt hàm chứa nước mắt, thống khổ nói:"Cha, nữ nhi bị bệnh đậu mùa, không thể ở nhà, đi đến nơi cách ly, không biết còn có thể trở về hay không, chỉ có thể vái lạy người cùng nương ba cái!"

Nàng không nói lời nào thì không sao, vừa nói, khuôn mặt vừa ngẩng lên,Thẩm Mậu trong lòng giống như có một con dao cắt qua, nữ nhi của hắn được hắn yêu thương, nâng niu, giữ gìn như châu báu thế nhưng bị bọn súc sinh này dùng loại phương pháp ti tiện hãm hại, hắn nhịn không được vươn tay muốn chạm vào Vân Khanh,Vân Khanh thấy vậy lại vội vàng lui về sau vài bước, trên mặt đều là nước mắt, lui một bước không xong, liền ngồi trên mặt đất: "Cha, đừng chạm, nữ nhi có bệnh đậu mùa, sẽ lây bệnh cho người......" 

Thẩm Mậu hắn đi tới từng bước, Vân Khanh liền lùi về sau từng bước, nhìn nữ nhi trong mắt rõ ràng muốn cùng hắn thân cận, lại bởi vì bệnh đậu mùa mà không dám, lúc này nước mắt Thẩm Mậu liền chảy ra.

Bên ngoài truyền đến thanh âm kêu to, nhốn nháo, một ma ma chạy vào quỳ xuống kêu lên:"Lão gia, có người của quan phủ đến bắt tiểu thư, nói có người báo, tiểu thư bị bệnh đậu mùa phải đưa đi cách ly."

Một đám quan binh như sói như hổ bịt mặt, tay đeo bao thật dày, xông tới liền thấy Vân Khanh ngã ngồi trên mặt đất, thô lỗ đem nàng kéo lên: "Mới vừa có người đi nha môn báo, nói tiểu thư quý phủ bị bệnh đậu mùa, dựa theo luật lệ Đại Ung, bị bệnh truyền nhiễm đều phải đi sở cách ly!" 

Bọn họ nói theo phép xong, lôi kéo Vân Khanh ra bên ngoài, Tạ thị cùng Thẩm Mậu đều đi theo, Tạ thị đau xót muốn chết khóc hô: "Không, không, Vân Khanh a...... Vân Khanh......" Một bước chân không tốt,Tạ thị liền ngã ở tại cửa chính,Phỉ Thúy cùng Hổ Phách hai người tiến tới, thế nào cũng kéo không dậy được Tạ thị đang cực kì bi thương.

Nhìn Tiểu Mai ở một bên đang rên rỉ, Tạ thị nhào tới đánh, hoàn toàn mất đi bộ dáng dịu dàng ngày thường, bà thật sự là quá tức giận.

Lý ma ma sợ bà đem Tiểu Mai đánh chết, lát nữa không người làm chứng, chạy nhanh ngăn trở bà,Tạ thị trong miệng thì thào mắng, lại nghĩ tới là Thẩm Bình sai khiến, liền vịn Phỉ Thúy cùng Hổ Phách đứng lên, đi đến tiền sảnh Thẩm gia, lạnh lùng nói: "Ngươi thật ác độc, lòng dạ hiểm ác, là ngươi sai người đi nha môn báo, chỉ có ngươi biết Vân Khanh bị bệnh đậu mùa, mới có thể nhanh như vậy kêu quan sai đến! Có thể hại nữ nhi của ta bị bệnh đậu mùa, ngươi là nghĩ muốn gia sản của Thẩm phủ sao? Vân Khanh nhà ta là một nữ nhi mà phải chăm lo toàn phủ dễ dàng lắm sao?Vì sao các ngươi muốn làm hại mà lại dùng phương thức này, nay con bé phải đi sở cách ly là chín đường chết một đường sống a....."

Tạ thị mắng to, đem khổ sở nói ra, nàng chỉ vào tộc trưởng, chỉ vào trưởng lão nói: "Các ngươi, một đám đều thừa dịp lão gia gặp chuyện không may muốn đoạt tài sản Thẩm gia ta, mưu đoạt bất thành liền ngầm làm mấy chuyện xấu, các ngươi mà là trưởng bối sao? Mà là trưởng lão trong tộc sao? Các ngươi quả thật là một bọn lang tâm cẩu phế, heo chó không bằng, ông trời có mắt mà sao không cho sét đánh chết bọn người này đi a......"

Tộc trưởng cùng trưởng lão bị Tạ thị mắng như heo chó thì tức đỏ mặt, tộc trưởng nhịn không được mắng: "Tạ thị, ngươi đang nói cái gì, ngươi có biết nhục mạ tộc trưởng cùng trưởng lão là tội gì sao? Chỉ dựa vào cái tội này là có thể đem ngươi đánh chết rồi! Ngươi nếu là còn muốn làm con dâu Thẩm thị chúng ta liền chú ý một chút!" 

Thẩm Mậu tĩnh lặng nhìn mọi chuyện trước mắt, nếu không phải ông kinh thương nhiều năm như vậy, gặp qua không ít sóng gió thì lúc này ông đã không thể tĩnh lặng như vậy. Lúc này ông bi thương cực độ, một câu đều nói không ra, nữ nhi bị nha dịch như vậy bắt đi, sinh tử khó liệu, thê tử mỗi câu đều là lời thật, lệ chảy như máu, ông chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nhìn bọn người trong tộc kia ngày thường đều dựa vào ông để có cơm ăn, thấy thật phẫn nộ và bi ai.

Đến lúc này, tộc trưởng thế nhưng còn tại chỉ trích Tạ thị, không có một chút tự trách, ông thật phẫn nộ cùng bi thương, chung quy biến thành hành động, đi lên phía trước đem Tạ thị đang khóc ôm vào trong ngực, nghiêm mặt nói với tộc trưởng: "Mười lăm tháng sau,Thẩm Mậu ta một chi, tách khỏi dòng họ Thẩm thị, từ nay về sau không còn quan hệ cùng các ngươi!"

Đứng bên cạnh người trong Thẩm thị nhất thời đều sợ ngây người, hiện nay đại bộ phận dòng họ Thẩm thị đều là dựa vào Thẩm Mậu mà sống, nếu Thẩm Mậu tách khỏi đây không phải người trong tộc cũng sẽ chỉ có con đường chết sao? 

Đại Trưởng Lão là người đầu tiên đứng ra khuyên nhủ: "Thẩm Mậu, việc này tuyệt đối không thể a,Thẩm thị chúng ta là đại tộc mấy trăm năm sao ngươi có thể cứ như vậy tách ra thành một chi, nếu người ta biết, đối với trong tộc, đối với ngươi thanh danh đều sẽ bị tổn hại!"

Tổn hại thanh danh?

Thẩm Mậu châm chọc cười: "Thời điểm các ngươi ép vợ con ta có nghĩ đến thanh danh sao? Thời điểm các ngươi hại nữ nhi của ta bị bệnh đậu mùa có nghĩ đến thanh danh sao? Thẩm Mậu ta cái khác không nói, nhiều năm như vậy đối với tộc nhân đều không có bạc đãi, làm sao nói gì đến thanh danh sẽ bị tổn hại. Người nào trong tộc cuối cùng mà không có phần chứ, các ngươi chưa từng chân chính coi ta là người trong tộc, như vậy ta cũng không cần lại nhớ kỹ tộc tông hết thảy! Về sau chúng ta tách ra, có việc thì tự mình lo!" 

Không chỉ Đại Trưởng Lão mà Nhị Trưởng Lão cũng gấp gáp, biết hôm nay đã chọc Thẩm Mậu phát điên rồi, dù là ai khi mà nhìn đến nữ nhi duy nhất của mình bị quan phủ bắt đến sở cách ly cũng không có biện pháp nhịn được, mặt đầy lo lắng khuyên nhủ: "Thẩm Mậu, ngươi đừng vội, việc này tuy có không ổn, nhưng là trong tộc cũng vì tốt cho ngươi......"

"Khi dễ cô nhi quả phụ là vì tốt cho ta? Thật sự là chuyện cười cho thiên hạ! Các ngươi đã đắn đo cho Thẩm Mậu ta à? Nếu là thổ phỉ, cướp của giết sạch cả nhà, còn nói với ngươi một câu xin chào ngươi sẽ nghe sao?" Thẩm Mậu tuy rằng bộ dáng lịch sự, nhưng cũng không phải là người dễ nói chuyện, nếu không cũng không thể đem thương nghiệp Thẩm gia càng làm càng lớn.

Đại Trưởng Lão, Nhị Trưởng Lão rốt cuộc cũng là da mặt mỏng, một chút cũng không chịu được, tộc trưởng lại tức giận dựng thẳng râu, trừng mắt mắng: "Được lắm, Thẩm Mậu ngươi đương nhiên không màng tất cả......" 

Mới vừa rồi, Thẩm Mậu đều thấy được tất cả, tức nhất là tộc trưởng cùng Thẩm Bình, ánh mắt đầy phẫn nộ nói: "Ta đương nhiên là có quan tâm, hôm nay đứng ở chỗ này có người của tộc Thẩm thị, các ngươi người người để tay lên ngực tự hỏi, mấy năm nay, Thẩm Mậu ta đối với các ngươi có chỗ nào không tốt, các ngươi cần ta có thể bỏ ra liền bỏ ra, các ngươi không có khả năng, ta cũng tự mình làm hết, các ngươi nói tế tự trong tộc thiếu tiền, ta cũng không chút do dự đưa tiền, nhưng là các ngươi đã làm gì? Ta mất tích, các ngươi chẳng những không đến giúp đỡ, lại còn bỏ đá xuống giếng, đây quan tâm là của các ngươi sao? Nếu là như thế, Thẩm Mậu ta đây không thể cùng chung suy nghĩ với các ngươi rồi!"

Một câu nói này làm người trong tộc hối hận, bọn họ là bị ý niệm tham lam nhất thời mờ mắt. Nhớ tới việc ngày thường Thẩm Mậu làm, cũng xác định là không có gì sai lầm.

"Ngươi còn ở nơi này già mồm át lẽ phải......" Tộc trưởng mặt dày, vẫn còn muốn chỉ trích. 

Thẩm Mậu liếc mắt nhìn lão, cười lạnh một tiếng: "Ta duy nhất làm sai chỉ là không phân gia tài bạc vạn tặng hết lại cho các ngươi!"

Ông ngừng lại một chút, lạnh mặt nói với bọn họ: "Các ngươi còn không đi phải không?" Quay đầu liền phân phó: "Kêu hộ vệ cùng người làm toàn bộ lại đây, trong một khắc, nếu còn nhìn thấy người trong dòng họ Thẩm thị còn bên trong phủ, toàn bộ dùng gậy đánh! Đánh một gậy, lão gia ta sẽ có thưởng!"

Lời của hắn vừa nói ra, hộ vệ cùng gia nhân đều vớ lấy thứ gì có thể túm được, chổi quét, gậy gộc…dù sao chỉ cần có thể dùng đều dùng, chỉ có một khắc mà thôi nếu vẫn có người ở lại bên trong thì họ sẽ bị phạt! Mà bọn họ không chỉ là vì bạc, họ cũng thấy được những người này thật sự là quá mức chán ghét! 

Mắt thấy hôm nay không còn con đường sống nữa, những người khác trong tộc mặt mày xám xịt rời đi, Đại Trưởng Lão, Nhị Trưởng Lão cũng đi rồi, mà ngay tại thời điểm Thẩm Bình muốn xoay người rời đi, Thẩm Mậu lại gọi người đến ngăn cản hắn lại, trói chặt cùng cả Tiểu Mai đưa tới nha môn.Thẩm Mậu cũng phân phó Mộc Sâm đến phòng tài vụ chuẩn bị một túi bạc nặng mang theo tới nha môn để bọn họ “chiếu cố thật tốt” hai kẻ khốn nạn này.

Tiếp theo lại phân phó Lý Tư cầm bạc, chạy nhanh đến sở cách ly đưa cho quan trông coi để bọn họ chiếu cố Vân Khanh. Sau đó thỉnh đại phu nổi danh nhất tại Dương Châu, xem có ai nguyện ý khám bệnh, phí khám lên tới trăm lượng bạc trắng, nếu chữa khỏi cho Vân Khanh Thẩm gia sẽ còn hậu tạ.

Chuyện của Thẩm gia chưa đến một ngày đã làm trong thành huyên náo, tin tức Thẩm Mậu trở về cũng làm cho các thương nhân trong vùng không khỏi chấn động, đây hơn nửa tháng làm mưa làm gió hiện tại liền cụp đuôi lại, chỉ nghĩ đến làm như thế nào mới có thể không chọc giận Thẩm Mậu, mà nghe nói Thẩm Mậu muốn tự lập từ đường thì biết đây là một cơ hội tốt. 

Vậy nên tiếp đó, gia tộc Thẩm gia nhanh chóng tuột dốc, cửa hàng của Đại Trưởng Lão, Nhị Trưởng Lão bắt đầu kinh doanh không tốt, mỗi ngày đều lỗ vốn bởi vì thương nhân ở Dương Châu đều biết nếu về sau muốn cùng Thẩm Mậu có giao hảo tốt thì tuyệt không thể lại cùng tộc trưởng Thẩm thị có quan hệ tốt.

Bởi vì mất đi tiền bạc của Thẩm Mậu để chống đỡ, Thẩm thị chỉ còn danh vọng không thể chống đỡ nổi nên ngày một suy tàn rồi dần dần xuống dốc mà Thẩm Mậu một nhánh chi riêng dần dần phát triển lớn nhất Dương Châu.

Đây là việc sau này, tạm thời không nhắc tới nữa. 

Thời điểm chuyện này đến tai Ngự Phượng Đàn, đã là hai ngày sau, hắn mới từ các trấn xung quanh trở lại thành Dương Châu, liền nghe được tin tức, hắn sợ hãi, sắc mặt cũng thay đổi, thường ngày luôn mang gương mặt ngả ngớn, bộ dạng tùy ý phong lưu nhưng trong nháy mắt đã biến mất. Hắn vội nhảy lên ngựa, quất roi thúc ngựa nhanh chóng hướng sở cách ly mà phi.

Vân Khanh, Vân Khanh, làm sao có thể bị bệnh đậu mùa chứ?

Người của Thẩm thị thật sự rất đáng giận, quá đáng giận rồi! Thế nhưng hạ loại bệnh này cho nàng, bệnh này mười người mắc thì có tám người chết vì bệnh! 

Hắn cảm thấy trong lòng như có một bàn tay siết chặt lấy trái tim, làm hắn hoảng loạn, lo sợ, trong đầu chỉ nghĩ tới Vân Khanh bị người của nha môn mang đến sở cách ly!

Sở cách ly!

Ngự Phượng Đàn trong đầu chỉ nghĩ đến một mục tiêu, roi ngựa trong tay quất nhanh, gió quất trên mặt bỏng rát hắn cũng không quan tâm. 

Vừa nhìn thấy một khu nhà đơn sơ màu đen, hoang vắng ở ngoại ô, thời gian dừng ngựa cũng không có, ngay lúc con ngựa phi như bay, hắn sử dụng khinh công bay xuống trước mặt người trông coi, làm gã sợ đến mức ngã ngửa về sau.

"Hai ngày trước tiểu thư Thẩm gia bị đưa tới ở đâu?" Hai tay Ngự Phượng Đàn túm chặt bả vai người trông coi, sốt ruột hỏi.

Bị bộ dáng vội vàng của hắn dọa sợ, người trông coi chỉ về phía bên trái, một gian phòng nhỏ nói:" Ở, ở bên trái căn phòng thứ ba…" 

Lời nói vừa dứt đã chỉ thấy một cơn gió màu trắng phất qua, bay đến cửa phòng. Ngự Phượng Đàn một cước đá văng cửa, nhìn nữ tử trong phòng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top